Tình Địch Mỗi Ngày Đều Trở Nên Đẹp Hơn
Chương 142
Thẩm Kim Đài: “…… Em hy vọng anh đang nghiêm túc nói về công việc.”
Diêm Thu Trì cười nói, “Chúng ta công khai vào ngày lễ tình nhân đi.”
Thẩm Kim Đài sững người một lúc, sau đó gật đầu. Diêm Thu Trì sau đó lại ôm hôn cậu, hôn mấy lần, Thẩm Kim Đài cảm thấy nếu mình không đi ra khỏi cửa này, bất cứ lúc nào cũng có nguy cơ bị bắt lên giường.
“Đi thôi, đi thôi.” Cậu nói.
“Để anh lấy khăn quàng cổ cho em.” Diêm Thu Trì nói, “Hoặc em có thể mặc áo len cổ lọ của anh, che một chút.”
Thẩm Kim Đài đột nhiên nhớ tới cái gáy của chính mình, lửa giận bốc lên, nói: “Về sau nếu anh còn dám trồng dâu tây phía trên cổ của em, anh cứ thử xem. Em không phải lúc nào cũng có thể che cổ khi diễn đâu.”
“Khi nào làm anh còn không biết.” Diêm Thu Trì nói.
Hắn có lẽ là quá hưng phấn, đại não đã hoàn toàn bị nửa người dưới khống chế, cho nên dù là tay hay miệng, hay những nơi khác, lực đạo đều rất kịch liệt. Trên thực tế, sau này nhìn thấy Thẩm Kim Đài khắp người đều là bộ dạng “thương tích đầy người”, hắn rất hối hận, chủ yếu là bởi vì Thẩm Kim Đài sinh ra đã rất trắng, một chút dấu vết cũng sẽ hiện lên rất rõ ràng, nhìn có chút tàn nhẫn.
Nhưng hắn yêu Thẩm Kim Đài nha, thương cậu, vừa thấy đã cảm giác rất hối hận.
Lần sau hắn nhất định sẽ chú ý!
Diêm Thu Trì trở về phòng lấy khăn quàng cổ, Thẩm Kim Đài buộc khăn, chuẩn bị trở về khách sạn.
Biệt thự nhà họ Diêm rất ấm áp, ở nhà quấn khăn trông cũng khá lạ. Tuy rằng cậu và Diêm Thu Trì là một đôi, làm chuyện thân mật là chuyện bình thường, nhưng nếu Phương Phượng Mĩ và những người khác biết được, cậu vẫn sẽ cảm thấy xấu hổ.
Phương Phượng Mĩ nói, “Chưa gì đã muốn đi rồi à, ăn trưa trước khi đi nhé.”
“Không được, chị Lan và những người khác vẫn đang đợi con ở khách sạn, đoàn phim đang vội.” Thẩm Kim Đài ngượng ngùng nói.
“Vậy thì để Thu Trì mang giùm con.” Phương Phượng Mĩ nói, “Dì cũng chuẩn bị một số đồ ăn nhẹ cho con, con mang theo, chia cho nhân viên hoặc tự mình ăn đều, đồ ăn vặt của Thu Nguyệt Trai, lần trước con nói con thích ăn, lần này dì gọi rất nhiều cho con.”
“Cám ơn dì.”
“Người một nhà cả, cám ơn cái gì.”
Trước khi Thẩm Kim Đài phải đi, cậu đi gặp Diêm Thiết Phong, Diêm Thu Trì đi theo anh ta, cẩn thận nhìn, phát hiện Thẩm Kim Đài lúc bước đi, hai chân dường như tách ra so với lúc trước nhiều hơn một chút.
Hắn bèn đi đỡ một chút, đột nhiên cảm thấy có lỗi với Thẩm Kim Đài.
Dù sao cũng là lần đầu tiên, ăn hành nhất định không kém các cô gái.
Phương Phượng Mĩ tiễn họ tới sân, Diêm Thu Trì vừa mở cửa xe, đã thấy một chiếc Porsche lái tới.
Là xe của Diêm Diệu Hiên.
“Đứa nhỏ này cuối cùng đã trở lại.” Phương Phượng Mĩ nói, “Chơi tới mức cũng không biết gọi lại một cuộc.”
Chiếc xe là xe của Diêm Diệu Hiên, nhưng người lái không phải là hắn ta, mà là Đan Thành.
Đan Thành xuống xe, rất ngoan ngoãn chào hỏi Phương Phượng Mĩ và những người khác, sau đó mở cửa sau bế Diêm Diệu Hiên ra khỏi xe.
Phương Phượng Mĩ hoảng sợ, còn tưởng Diêm Diệu Hiên xảy ra chuyện gì, Đan Thành nói, “Cậu ấy chỉ uống quá nhiều thôi ạ.”
Diêm Thu Trì sau đó nói: “Sao lại để cho nó uống nhiều rượu như vậy.”
“Tôi vẫn luôn ngăn, nhưng vẫn không được.” Đan Thành nói.
“Thu Trì, giúp một tay.” Phương Phượng Mĩ nói.
“Con đến là được.” Đan Thành cũng cao không kém Diêm Thu Trì, ôm lấy Diêm Diệu Hiên cũng không có gì khó khăn, vừa đi vào trong vừa nói: “Vốn dĩ muốn để cậu ấy ở lại chỗ của con, cậu ấy không chịu, cứ say khướt mãi, đòi về nhà, còn khóc. “
Phương Phượng Mĩ ngượng ngùng nói, “Thật sự vất vả cho con.”
Diêm Thu Trì nói với Thẩm Kim Đài đang đợi trong xe: “Em cũng đừng chạy xuống dưới.”
Thẩm Kim Đài đột nhiên nhận ra Diêm Thu Trì cũng phát hiện mình đi lại bất tiện, có chút ngượng ngùng, trực tiếp lên xe.
Tới xe cậu cũng không dám ngồi chính diện, không biết cái mông đau như thế nào, có thể là do liên quan tới vấn đề tâm lý, cậu vẫn luôn nghĩ sẽ …… sưng lên.
Cậu hẳn là đã nhận được một phần thưởng nào đó từ Tiểu Ái, đêm qua, lúc đầu, Diêm Thu Trì cũng chỉ thử xem, sau đó cả hai đều không ngờ sẽ thực sự thành công. Loại tài năng dị bẩm như Diêm Thu Trì, cậu vậy mà cũng chịu được, nói Tiểu Ái không có thưởng cho cậu cái gì, cậu cũng không dám tin tưởng.
Lại nói tiếp, Tiểu Ái cũng thực sự chu đáo, cậu quả thật thoải mái tới …… Ấy, cậu đang suy nghĩ chuyện gì đó!
Diêm Thu Trì đi khoảng năm sáu phút, đã trở lại xe.
Ngày đầu năm, khách sạn có vẻ hơi quạnh quẽo. Diêm Thu Trì đưa cậu về khách sạn, sau đó quay trở lại.
Ngày đầu năm mới, ngoài việc đi thăm người thân và bạn bè, Diêm Thu Trì phải đi cùng với Phương Phượng Mĩ thăm các giám đốc của công ty, nhưng cũng có một số lãnh đạo chính trị và doanh nghiệp, bây giờ Diêm Thiết Phong không thể đi ra ngoài, cũng với những công nhân viên chắc nghèo khó, công việc như vậy cũng được trao cho hắn.
Hắn hiện tại là quan chức mới lên, đối ngoại với cả trên lẫn dưới cần phải làm việc thật khéo léo, bộ phận tuyên truyền Tết nay cũng không có nghỉ, có chuyên gia đi cùng hắn cả hành trình, quay video, chụp ảnh, chờ sau khi kết thúc kỳ nghỉ đi làm việc lạc, những video, hình ảnh này đều phải phối hợp với văn bản tuyên truyền đưa lên cho toàn công ty, áp lực của Diêm Thu Trì thực sự rất lớn.
Hắn còn chưa tới hai mươi sáu tuổi đã phải tiếp quản đế chế kinh doanh khổng lồ như vậy, cho dù có Phương Phượng Mĩ đồng hành, nhưng chỉ riêng khối lượng công việc hàng ngày đã nhiều hơn so với khi còn ở truyền thông Ánh Dương.
Khi hắn trở về sau bữa tối với nhà họ Phương, đã hơn chín giờ tối. Phương Phượng Mĩ hỏi, “Con về nhà hay về khách sạn?”
Diêm Thu Trì nhẹ giọng nói: “Trở về khách sạn.”
Phương Phượng Mĩ “Ồ”, khóe miệng hơi mím lại.
Sau đó Diêm Thu Trì nói: “Về nhà còn cách công ty hơi xa, con dự định mấy ngày nữa sẽ chuyển đến khách sạn ở lâu dài.”
“Như vậy cũng tốt, nếu không thì con bận, Tiểu Kim cũng bận, không có thời gian gặp mặt, tình cảm vẫn cần phải ở chung nhiều hơn nữa mới có thể sâu đậm.”
Diêm Thu Trì nói “vâng”.
Phương Phượng Mĩ quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ và mỉm cười.
Diêm Thu Trì định dời tới chỗ Thẩm Kim Đài, sau khi trở về khách sạn, sắp xếp đồ đạc rồi ôm tất tới cửa phòng Thẩm Cẩm Chi, gõ cửa, nhưng lại nhìn thấy cửa đã bị Tiêu Đường mở ra.
Tiểu Đường nhìn thấy anh, cậu ta lập tức vui vẻ hét lên: “Năm mới tốt lành, anh Diêm!”
Diêm Thu Trì trong trẻo nhưng uy nghiêm gật gật đầu một cái, Tiêu Đường vội vàng lấy một cái rương trong tay, vừa đi vào mới phát hiện Lý Mỹ Lan cũng ở đó, trong phòng khách còn có hai đứa nhỏ.
“Giám đốc Diêm.” Lý Mỹ Lan cười nói: “Tôi mang bọn trẻ đến cho Kim Đài xem.”
Cô nhìn thấy thứ Diêm Thu Trì đang cầm trên tay, bèn đứng dậy ôm con gái vào lòng, nói: “Đã muộn rồi, đứa nhỏ cũng nên đi ngủ rồi, vậy tôi sẽ quay lại sau.”
Tiểu Đường cũng đón lấy đứa con trai của Lý Mỹ Lan từ tay Thẩm Kim Đài, Diêm Thu Trì móc ví, lấy ra mấy tờ phong bì màu đỏ, đưa tiền lì xì cho hai đứa trẻ.
“Anh không đưa có khi em còn chả nhớ.” Thẩm Kim Đài nói rồi đi tìm ví tiền, Lý Mỹ Lan ôm bọn trẻ đi ra ngoài: “Giám đốc Diêm cho cũng như em cho thôi.”
Cô và Tiểu Đường ra khỏi phòng, sau khi vào thang máy, Tiểu Đường ôm đứa trẻ và nói: “Giám đốc Diêm nhìn như chuyển cả nhà tới đây.”
Lý Mỹ Lan nói, “Chị cảm thấy chúng ta có thể chuẩn bị một thông cáo tình cảm công khai rồi.”
Vừa rồi cô cũng tìm thấy vài “quả dâu tây” trên cổ Thẩm Kim Đài, có hai “quả dâu” màu khá đậm, có thể nhìn thấy nụ hôn rất mãnh liệt.
Liên kết với số “dâu tây” này là do Diêm Thu Trì trồng, cảm giác lại càng lạ lùng hơn, chủ yếu là không thể tưởng tượng Diêm Thu Trì một người như vậy khi nhiệt tình sẽ như thế nào, hắn nhìn thực sự quá cấm dục, biểu hiện bình thường cũng rất lạnh lùng.
Loại người thường mặc quần áo cài cúc rất chặt như này, không thể tưởng tượng được hắn sẽ như thế nào sau khi cởi quần áo.
Lúc 10:30 tối, Thẩm Kim Đài ngồi trên giường, xem kịch bản mới mà Lý Mỹ Lan mang đến, sau đó thực giật mình nhìn về phía Diêm Thu Trì.
Diêm Thu Trì cởi áo choàng tắm, trần truồng đi vào trong ổ chăn.
Thẩm Kim Đài: “……”
Cậu xuống giường, đến phòng để quần áo, lấy một chiếc áo ngủ, rồi ném xuống giường.
Diêm Thu Trì ngồi dậy, lộ ra thân trên cứng cáp cường tráng, dáng vẻ thật ra lại trông rất đứng đắn, không nói chuyện, mặc quần ngủ vào. =))))
“Mặc cả bên trên nữa.”
“Không phải anh đã nói với em sao,” Diêm Thu Trì nói nửa chừng, rồi dừng lại, cũng mặc áo vào.
Thẩm Kim Đài lên giường, tiếp tục đọc kịch bản. Diêm Thu Trì nằm ở bên cạnh cậu, nhìn điện thoại của cậu một lúc, mới nói: “Ngày mai mấy giờ em đến phim trường?”
“Bảy giờ.”
“Vậy thì đã đến giờ ngủ rồi, đừng đọc nữa.” Diêm Thu Trì nói.
“Anh ngủ trước đi, em đọc nốt cái này.” Thẩm Kim Đài nói.
Hai người đều có chút không nói nên lời, có lẽ là vì đoán được đối phương đang suy nghĩ gì, Diêm Thu Trì bèn dịch tới bên cạnh cậu, tựa vào mông của cậu. Thẩm Kim Đài lật một trang kịch bản, không nhúc nhích.
Cậu vẫn kiên trì cho đến khi Diêm Thu Trì ngủ say, mới đặt kịch bản xuống, đi vào nhà vệ sinh, lặng lẽ nằm xuống. Lúc tắt đèn còn cố ý nhìn Diêm Thu Trì, bởi vì Diêm Thu Trì thực sự thích giả vờ ngủ rồi bổ nhào lên trong khoảnh khắc cậu tắt đèn.
May mắn là Diêm Thu Trì thực sự đang ngủ.
Diêm Thu Trì ngủ yên, cậu thực sự rất thích, chủ động đến bên người Diêm Thu Trì, ôm lấy hắn.
Cậu thực sự đã yêu Diêm Thu Trì nhiều hơn, sự gần gũi thể xác, vành tai và tóc mai chạm vào nhau, thật sự khiến tình cảm của hai người trở nên sâu sắc hơn, kể từ đêm qua, dường như mọi thứ đã thay đổi. Cậu ngửi được mùi cơ thể của Diêm Thu Trì, cũng cảm thấy yên tâm hơn.
Đêm đã khuya, cậu cũng thực sự buồn ngủ, rất nhanh đã ngủ say.
Ngay khi đang chìm vào giấc ngủ, cậu cảm thấy có người đang cởi cúc cho mình, cậu mở mắt ra, vươn tay đẩy trong bóng tối một chút, thế mà lại bị kéo vào lồng ngực trần trụi rắn chắc của Diêm Thu Trì.
Thẩm Kim Đài: “……”
Quần áo đã cởi ra từ khi nào.
“Nửa đêm, anh làm sao vậy ……” Thẩm Kim Đài buồn ngủ nói: “Em phải dưỡng sức ngày mai quay phim, em thực sự không thể mất thời gian …… Em muốn hồi phục sức khỏe. Em ……”
“Anh không có đụng vào em, anh sẽ chỉ ôm em.” Diêm Thu Trì nói.
Lần này là một cái ôm nghiêm túc, nhưng Thẩm Kim Đài cũng có chút sợ hãi không tin được.
Nhưng bộ đồ ngủ của cậu vẫn bị kéo ra, Diêm Thu Trì nói, “Anh đã nói, anh thích da kề da, sau này chúng ta đừng mặc nữa, được không?” [=))) dụ dỗ thiếu nam nhà lành =)))]
Thẩm Kim Đài muốn chống cự, chỉ thấy quần ngủ của Diêm Thu Trì đã cởi ra, cậu không dám nhúc nhích.
Diêm Thu Trì quấn lấy cậu từ đầu đến chân, kẹp chân cậu, ôm lấy thắt lưng của cậu, áp vào mặt cậu.
Mẹ kiếp, thế này cũng dính chặt vào nhau quá rồi, làm sao mà ngủ được.
Thẩm Kim Đài ngượng ngùng, Diêm Thu Trì nói: “Ngủ đi, ngủ đi, đã nói chỉ ôm thì chỉ ôm thôi, hôn cũng không hôn em.”
Thẩm Kim Đài: “……”
Như vậy chỉ có ngủ mới ngủ được.
Diêm Thu Trì lại mổ vào mặt cậu.
Cái gì mà “hôn cũng không hôn” cơ.
Thẩm Kim Đài cảm thấy như này rất là không ổn, quá dễ dàng giật súng cướp cò.
“Bao giờ quen thì sẽ tốt thôi.” Diêm Thu Trì nói: “Thật thoải mái.”
Diêm Thu Trì thực sự cảm thấy thoải mái muốn nổ tung, cơn đói khát da thịt cuối cùng cũng đã được giải quyết triệt để, không còn hành hạ hắn nữa mà cho hắn cảm giác hạnh phúc mà những người khác không có.
“Cục cưng ……”
Thẩm Kim Đài xấu hổ đến gan run rẩy, sao mà lại còn sến sẩm như vậy nữa.
Thái độ của cậu thật sự rất bất lực, nói: “Thực sự, sáng mai em phải quay phim, em không thể nghỉ mất thời gian một lần nữa ……”
“Vậy em gọi anh đi.”
“Gọi cái gì?”
Diêm Thu Trì hình như cũng có chút ngượng ngùng, thì thào nói: “Gọi chồng.”
Thẩm Kim Đài đá hắn một cái, ngồi dậy sờ soạng bộ đồ ngủ mặc vào: “Em thấy anh thật sự là kiêu ngạo quá rồi.”
Lão hổ không phát uy lại tưởng cậu là mèo ốm!
Diêm Thu Trì cười nói, “Chúng ta công khai vào ngày lễ tình nhân đi.”
Thẩm Kim Đài sững người một lúc, sau đó gật đầu. Diêm Thu Trì sau đó lại ôm hôn cậu, hôn mấy lần, Thẩm Kim Đài cảm thấy nếu mình không đi ra khỏi cửa này, bất cứ lúc nào cũng có nguy cơ bị bắt lên giường.
“Đi thôi, đi thôi.” Cậu nói.
“Để anh lấy khăn quàng cổ cho em.” Diêm Thu Trì nói, “Hoặc em có thể mặc áo len cổ lọ của anh, che một chút.”
Thẩm Kim Đài đột nhiên nhớ tới cái gáy của chính mình, lửa giận bốc lên, nói: “Về sau nếu anh còn dám trồng dâu tây phía trên cổ của em, anh cứ thử xem. Em không phải lúc nào cũng có thể che cổ khi diễn đâu.”
“Khi nào làm anh còn không biết.” Diêm Thu Trì nói.
Hắn có lẽ là quá hưng phấn, đại não đã hoàn toàn bị nửa người dưới khống chế, cho nên dù là tay hay miệng, hay những nơi khác, lực đạo đều rất kịch liệt. Trên thực tế, sau này nhìn thấy Thẩm Kim Đài khắp người đều là bộ dạng “thương tích đầy người”, hắn rất hối hận, chủ yếu là bởi vì Thẩm Kim Đài sinh ra đã rất trắng, một chút dấu vết cũng sẽ hiện lên rất rõ ràng, nhìn có chút tàn nhẫn.
Nhưng hắn yêu Thẩm Kim Đài nha, thương cậu, vừa thấy đã cảm giác rất hối hận.
Lần sau hắn nhất định sẽ chú ý!
Diêm Thu Trì trở về phòng lấy khăn quàng cổ, Thẩm Kim Đài buộc khăn, chuẩn bị trở về khách sạn.
Biệt thự nhà họ Diêm rất ấm áp, ở nhà quấn khăn trông cũng khá lạ. Tuy rằng cậu và Diêm Thu Trì là một đôi, làm chuyện thân mật là chuyện bình thường, nhưng nếu Phương Phượng Mĩ và những người khác biết được, cậu vẫn sẽ cảm thấy xấu hổ.
Phương Phượng Mĩ nói, “Chưa gì đã muốn đi rồi à, ăn trưa trước khi đi nhé.”
“Không được, chị Lan và những người khác vẫn đang đợi con ở khách sạn, đoàn phim đang vội.” Thẩm Kim Đài ngượng ngùng nói.
“Vậy thì để Thu Trì mang giùm con.” Phương Phượng Mĩ nói, “Dì cũng chuẩn bị một số đồ ăn nhẹ cho con, con mang theo, chia cho nhân viên hoặc tự mình ăn đều, đồ ăn vặt của Thu Nguyệt Trai, lần trước con nói con thích ăn, lần này dì gọi rất nhiều cho con.”
“Cám ơn dì.”
“Người một nhà cả, cám ơn cái gì.”
Trước khi Thẩm Kim Đài phải đi, cậu đi gặp Diêm Thiết Phong, Diêm Thu Trì đi theo anh ta, cẩn thận nhìn, phát hiện Thẩm Kim Đài lúc bước đi, hai chân dường như tách ra so với lúc trước nhiều hơn một chút.
Hắn bèn đi đỡ một chút, đột nhiên cảm thấy có lỗi với Thẩm Kim Đài.
Dù sao cũng là lần đầu tiên, ăn hành nhất định không kém các cô gái.
Phương Phượng Mĩ tiễn họ tới sân, Diêm Thu Trì vừa mở cửa xe, đã thấy một chiếc Porsche lái tới.
Là xe của Diêm Diệu Hiên.
“Đứa nhỏ này cuối cùng đã trở lại.” Phương Phượng Mĩ nói, “Chơi tới mức cũng không biết gọi lại một cuộc.”
Chiếc xe là xe của Diêm Diệu Hiên, nhưng người lái không phải là hắn ta, mà là Đan Thành.
Đan Thành xuống xe, rất ngoan ngoãn chào hỏi Phương Phượng Mĩ và những người khác, sau đó mở cửa sau bế Diêm Diệu Hiên ra khỏi xe.
Phương Phượng Mĩ hoảng sợ, còn tưởng Diêm Diệu Hiên xảy ra chuyện gì, Đan Thành nói, “Cậu ấy chỉ uống quá nhiều thôi ạ.”
Diêm Thu Trì sau đó nói: “Sao lại để cho nó uống nhiều rượu như vậy.”
“Tôi vẫn luôn ngăn, nhưng vẫn không được.” Đan Thành nói.
“Thu Trì, giúp một tay.” Phương Phượng Mĩ nói.
“Con đến là được.” Đan Thành cũng cao không kém Diêm Thu Trì, ôm lấy Diêm Diệu Hiên cũng không có gì khó khăn, vừa đi vào trong vừa nói: “Vốn dĩ muốn để cậu ấy ở lại chỗ của con, cậu ấy không chịu, cứ say khướt mãi, đòi về nhà, còn khóc. “
Phương Phượng Mĩ ngượng ngùng nói, “Thật sự vất vả cho con.”
Diêm Thu Trì nói với Thẩm Kim Đài đang đợi trong xe: “Em cũng đừng chạy xuống dưới.”
Thẩm Kim Đài đột nhiên nhận ra Diêm Thu Trì cũng phát hiện mình đi lại bất tiện, có chút ngượng ngùng, trực tiếp lên xe.
Tới xe cậu cũng không dám ngồi chính diện, không biết cái mông đau như thế nào, có thể là do liên quan tới vấn đề tâm lý, cậu vẫn luôn nghĩ sẽ …… sưng lên.
Cậu hẳn là đã nhận được một phần thưởng nào đó từ Tiểu Ái, đêm qua, lúc đầu, Diêm Thu Trì cũng chỉ thử xem, sau đó cả hai đều không ngờ sẽ thực sự thành công. Loại tài năng dị bẩm như Diêm Thu Trì, cậu vậy mà cũng chịu được, nói Tiểu Ái không có thưởng cho cậu cái gì, cậu cũng không dám tin tưởng.
Lại nói tiếp, Tiểu Ái cũng thực sự chu đáo, cậu quả thật thoải mái tới …… Ấy, cậu đang suy nghĩ chuyện gì đó!
Diêm Thu Trì đi khoảng năm sáu phút, đã trở lại xe.
Ngày đầu năm, khách sạn có vẻ hơi quạnh quẽo. Diêm Thu Trì đưa cậu về khách sạn, sau đó quay trở lại.
Ngày đầu năm mới, ngoài việc đi thăm người thân và bạn bè, Diêm Thu Trì phải đi cùng với Phương Phượng Mĩ thăm các giám đốc của công ty, nhưng cũng có một số lãnh đạo chính trị và doanh nghiệp, bây giờ Diêm Thiết Phong không thể đi ra ngoài, cũng với những công nhân viên chắc nghèo khó, công việc như vậy cũng được trao cho hắn.
Hắn hiện tại là quan chức mới lên, đối ngoại với cả trên lẫn dưới cần phải làm việc thật khéo léo, bộ phận tuyên truyền Tết nay cũng không có nghỉ, có chuyên gia đi cùng hắn cả hành trình, quay video, chụp ảnh, chờ sau khi kết thúc kỳ nghỉ đi làm việc lạc, những video, hình ảnh này đều phải phối hợp với văn bản tuyên truyền đưa lên cho toàn công ty, áp lực của Diêm Thu Trì thực sự rất lớn.
Hắn còn chưa tới hai mươi sáu tuổi đã phải tiếp quản đế chế kinh doanh khổng lồ như vậy, cho dù có Phương Phượng Mĩ đồng hành, nhưng chỉ riêng khối lượng công việc hàng ngày đã nhiều hơn so với khi còn ở truyền thông Ánh Dương.
Khi hắn trở về sau bữa tối với nhà họ Phương, đã hơn chín giờ tối. Phương Phượng Mĩ hỏi, “Con về nhà hay về khách sạn?”
Diêm Thu Trì nhẹ giọng nói: “Trở về khách sạn.”
Phương Phượng Mĩ “Ồ”, khóe miệng hơi mím lại.
Sau đó Diêm Thu Trì nói: “Về nhà còn cách công ty hơi xa, con dự định mấy ngày nữa sẽ chuyển đến khách sạn ở lâu dài.”
“Như vậy cũng tốt, nếu không thì con bận, Tiểu Kim cũng bận, không có thời gian gặp mặt, tình cảm vẫn cần phải ở chung nhiều hơn nữa mới có thể sâu đậm.”
Diêm Thu Trì nói “vâng”.
Phương Phượng Mĩ quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ và mỉm cười.
Diêm Thu Trì định dời tới chỗ Thẩm Kim Đài, sau khi trở về khách sạn, sắp xếp đồ đạc rồi ôm tất tới cửa phòng Thẩm Cẩm Chi, gõ cửa, nhưng lại nhìn thấy cửa đã bị Tiêu Đường mở ra.
Tiểu Đường nhìn thấy anh, cậu ta lập tức vui vẻ hét lên: “Năm mới tốt lành, anh Diêm!”
Diêm Thu Trì trong trẻo nhưng uy nghiêm gật gật đầu một cái, Tiêu Đường vội vàng lấy một cái rương trong tay, vừa đi vào mới phát hiện Lý Mỹ Lan cũng ở đó, trong phòng khách còn có hai đứa nhỏ.
“Giám đốc Diêm.” Lý Mỹ Lan cười nói: “Tôi mang bọn trẻ đến cho Kim Đài xem.”
Cô nhìn thấy thứ Diêm Thu Trì đang cầm trên tay, bèn đứng dậy ôm con gái vào lòng, nói: “Đã muộn rồi, đứa nhỏ cũng nên đi ngủ rồi, vậy tôi sẽ quay lại sau.”
Tiểu Đường cũng đón lấy đứa con trai của Lý Mỹ Lan từ tay Thẩm Kim Đài, Diêm Thu Trì móc ví, lấy ra mấy tờ phong bì màu đỏ, đưa tiền lì xì cho hai đứa trẻ.
“Anh không đưa có khi em còn chả nhớ.” Thẩm Kim Đài nói rồi đi tìm ví tiền, Lý Mỹ Lan ôm bọn trẻ đi ra ngoài: “Giám đốc Diêm cho cũng như em cho thôi.”
Cô và Tiểu Đường ra khỏi phòng, sau khi vào thang máy, Tiểu Đường ôm đứa trẻ và nói: “Giám đốc Diêm nhìn như chuyển cả nhà tới đây.”
Lý Mỹ Lan nói, “Chị cảm thấy chúng ta có thể chuẩn bị một thông cáo tình cảm công khai rồi.”
Vừa rồi cô cũng tìm thấy vài “quả dâu tây” trên cổ Thẩm Kim Đài, có hai “quả dâu” màu khá đậm, có thể nhìn thấy nụ hôn rất mãnh liệt.
Liên kết với số “dâu tây” này là do Diêm Thu Trì trồng, cảm giác lại càng lạ lùng hơn, chủ yếu là không thể tưởng tượng Diêm Thu Trì một người như vậy khi nhiệt tình sẽ như thế nào, hắn nhìn thực sự quá cấm dục, biểu hiện bình thường cũng rất lạnh lùng.
Loại người thường mặc quần áo cài cúc rất chặt như này, không thể tưởng tượng được hắn sẽ như thế nào sau khi cởi quần áo.
Lúc 10:30 tối, Thẩm Kim Đài ngồi trên giường, xem kịch bản mới mà Lý Mỹ Lan mang đến, sau đó thực giật mình nhìn về phía Diêm Thu Trì.
Diêm Thu Trì cởi áo choàng tắm, trần truồng đi vào trong ổ chăn.
Thẩm Kim Đài: “……”
Cậu xuống giường, đến phòng để quần áo, lấy một chiếc áo ngủ, rồi ném xuống giường.
Diêm Thu Trì ngồi dậy, lộ ra thân trên cứng cáp cường tráng, dáng vẻ thật ra lại trông rất đứng đắn, không nói chuyện, mặc quần ngủ vào. =))))
“Mặc cả bên trên nữa.”
“Không phải anh đã nói với em sao,” Diêm Thu Trì nói nửa chừng, rồi dừng lại, cũng mặc áo vào.
Thẩm Kim Đài lên giường, tiếp tục đọc kịch bản. Diêm Thu Trì nằm ở bên cạnh cậu, nhìn điện thoại của cậu một lúc, mới nói: “Ngày mai mấy giờ em đến phim trường?”
“Bảy giờ.”
“Vậy thì đã đến giờ ngủ rồi, đừng đọc nữa.” Diêm Thu Trì nói.
“Anh ngủ trước đi, em đọc nốt cái này.” Thẩm Kim Đài nói.
Hai người đều có chút không nói nên lời, có lẽ là vì đoán được đối phương đang suy nghĩ gì, Diêm Thu Trì bèn dịch tới bên cạnh cậu, tựa vào mông của cậu. Thẩm Kim Đài lật một trang kịch bản, không nhúc nhích.
Cậu vẫn kiên trì cho đến khi Diêm Thu Trì ngủ say, mới đặt kịch bản xuống, đi vào nhà vệ sinh, lặng lẽ nằm xuống. Lúc tắt đèn còn cố ý nhìn Diêm Thu Trì, bởi vì Diêm Thu Trì thực sự thích giả vờ ngủ rồi bổ nhào lên trong khoảnh khắc cậu tắt đèn.
May mắn là Diêm Thu Trì thực sự đang ngủ.
Diêm Thu Trì ngủ yên, cậu thực sự rất thích, chủ động đến bên người Diêm Thu Trì, ôm lấy hắn.
Cậu thực sự đã yêu Diêm Thu Trì nhiều hơn, sự gần gũi thể xác, vành tai và tóc mai chạm vào nhau, thật sự khiến tình cảm của hai người trở nên sâu sắc hơn, kể từ đêm qua, dường như mọi thứ đã thay đổi. Cậu ngửi được mùi cơ thể của Diêm Thu Trì, cũng cảm thấy yên tâm hơn.
Đêm đã khuya, cậu cũng thực sự buồn ngủ, rất nhanh đã ngủ say.
Ngay khi đang chìm vào giấc ngủ, cậu cảm thấy có người đang cởi cúc cho mình, cậu mở mắt ra, vươn tay đẩy trong bóng tối một chút, thế mà lại bị kéo vào lồng ngực trần trụi rắn chắc của Diêm Thu Trì.
Thẩm Kim Đài: “……”
Quần áo đã cởi ra từ khi nào.
“Nửa đêm, anh làm sao vậy ……” Thẩm Kim Đài buồn ngủ nói: “Em phải dưỡng sức ngày mai quay phim, em thực sự không thể mất thời gian …… Em muốn hồi phục sức khỏe. Em ……”
“Anh không có đụng vào em, anh sẽ chỉ ôm em.” Diêm Thu Trì nói.
Lần này là một cái ôm nghiêm túc, nhưng Thẩm Kim Đài cũng có chút sợ hãi không tin được.
Nhưng bộ đồ ngủ của cậu vẫn bị kéo ra, Diêm Thu Trì nói, “Anh đã nói, anh thích da kề da, sau này chúng ta đừng mặc nữa, được không?” [=))) dụ dỗ thiếu nam nhà lành =)))]
Thẩm Kim Đài muốn chống cự, chỉ thấy quần ngủ của Diêm Thu Trì đã cởi ra, cậu không dám nhúc nhích.
Diêm Thu Trì quấn lấy cậu từ đầu đến chân, kẹp chân cậu, ôm lấy thắt lưng của cậu, áp vào mặt cậu.
Mẹ kiếp, thế này cũng dính chặt vào nhau quá rồi, làm sao mà ngủ được.
Thẩm Kim Đài ngượng ngùng, Diêm Thu Trì nói: “Ngủ đi, ngủ đi, đã nói chỉ ôm thì chỉ ôm thôi, hôn cũng không hôn em.”
Thẩm Kim Đài: “……”
Như vậy chỉ có ngủ mới ngủ được.
Diêm Thu Trì lại mổ vào mặt cậu.
Cái gì mà “hôn cũng không hôn” cơ.
Thẩm Kim Đài cảm thấy như này rất là không ổn, quá dễ dàng giật súng cướp cò.
“Bao giờ quen thì sẽ tốt thôi.” Diêm Thu Trì nói: “Thật thoải mái.”
Diêm Thu Trì thực sự cảm thấy thoải mái muốn nổ tung, cơn đói khát da thịt cuối cùng cũng đã được giải quyết triệt để, không còn hành hạ hắn nữa mà cho hắn cảm giác hạnh phúc mà những người khác không có.
“Cục cưng ……”
Thẩm Kim Đài xấu hổ đến gan run rẩy, sao mà lại còn sến sẩm như vậy nữa.
Thái độ của cậu thật sự rất bất lực, nói: “Thực sự, sáng mai em phải quay phim, em không thể nghỉ mất thời gian một lần nữa ……”
“Vậy em gọi anh đi.”
“Gọi cái gì?”
Diêm Thu Trì hình như cũng có chút ngượng ngùng, thì thào nói: “Gọi chồng.”
Thẩm Kim Đài đá hắn một cái, ngồi dậy sờ soạng bộ đồ ngủ mặc vào: “Em thấy anh thật sự là kiêu ngạo quá rồi.”
Lão hổ không phát uy lại tưởng cậu là mèo ốm!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất