Tình Địch Mỗi Ngày Đều Trở Nên Đẹp Hơn
Chương 88
“Chuẩn bị quay phim, các bộ phận vào vị trí, 3,2,1, action!”
Máy quay diêu ti từ từ lên cao, dung nhập vào trong mặt trời, một đám đàn ông mặc đồ bay trẻ tuổi xếp hàng đứng, một người đàn ông trung niên bấm lưng mặc quân trang đứng ở đằng trước: “Hôm nay chính là ngày các anh ra chiến trường, ánh mắt của toàn Trung Quốc đều đang nhìn các anh, hãy bay lên thật cao, đánh lũ quỷ Nhật Bản đến hoa rơi nước chảy, trở về thật tốt cho tôi, Trung đội trưởng…”
Trung đội trưởng Liễu Cương xuất đội: “Đến!”
“Tôi giao đám người ưu tú nhất này cho cậu, nhớ, sinh mạng của tất cả các cậu đều quan trọng hơn với máy bay, nhất định phải đưa tất cả bọn họ an toàn trở về!”
“Rõ!”
Mọi người từng người đi đến máy bay chiến đấu của mình, Trần Chính nhanh chóng đi lên mấy bước, đuổi kịp một nhóc con ở trước mặt mình: “Diệp Văn!”
Diệp Văn quay đầu lại, nhếch môi: “Chúng ta rốt cuộc cũng được thực chiến.”
“Lời vừa rồi của huấn luyện viên cậu đã nghe chưa?” Diệp Văn có tuổi tác xấp xỉ với hắn, đều là 20 tuổi. Bình thường quan hệ của hai người bọn họ là tốt nhất. Trần Chính bình tĩnh, tính cách của Diệp Văn lại có chút nóng nảy, không sợ trời không sợ đất.
“Cậu yên tâm, cho dù tôi chết cũng phải giữ lấy một miếng khí thế cuối cùng, lấy mạng đòi mạng với lũ quỷ nhỏ!”
Trần Chính nói: “Huấn luyện viên nói, mạng của chúng ta quan trọng hơn so với phi cơ. Nếu phi cơ trúng đạn, cậu nhất định phải nghĩ cách bảo vệ mình, đừng cứng rắn chống lại, chỉ cần có thể sống sót, tương lai còn sợ không đánh được nhiều tên quỷ nhỏ hơn sao!”
Diệp Văn cười gật đầu: “Cậu yên tâm, trong lòng tôi hiểu rõ.” Hắn vừa nói vừa tiện tay làm một kiểu chào quân đội: “Chờ lát nữa chúng ta sẽ gặp nhau trên trời.”
Hắn nói xong cũng leo lên máy bay chiến đấu, động tác lanh lẹ, không kịp chờ đợi.
Trần Chính nhìn cậu một cái, cũng leo lên một chiếc máy bay chiến đấu khác.
Huấn luyện viên vỗ vào vai Liễu Cương một cái: “Mitsubishi của kẻ thù có tốc độ nhanh hơn BF2C của chúng ta 60 km. Nếu không kẹp chặt dừng được thì nhất định phải chú ý đến an toàn của mình trước. Ngày hôm qua đã về thăm vợ con chưa?
Liễu Cương cười một tiếng, nói: “Không, chỉ là ngày hôm qua lúc huấn luyện, tôi bay một vòng trên nhà, vợ tôi và con gái tôi nhất định đều đã thấy.”
Liễu Cương lên máy bay chiến đấu của mình, nhìn đồng đội bên cạnh một cái, lớn tiếng kêu: “Không quân Trung Quốc, đại đội thứ tư, cất cánh!”
Từng chiếc phi cơ liên tiếp bay lên khỏi mặt đất. Liễu Cương dẫn đầu phi đoàn BF2C của mình, giữa những tiếng ầm ầm bay đi phương xa. Nhiệm vụ lần này của bọn họ là đánh bất ngờ vào căn cứ không quân của quân Nhật ở nơi nào đó.
Sau khi kết thúc phân đoạn này, bọn họ chính thức chuyển đến trường quay dân quốc, chụp liên tiếp ba cảnh không chiến, trận nào cũng thảm thiết.
Diệp Văn chết ở trận đầu. Sau khi hắn rơi xuống một nơi nào đó ở căn cứ, đang cố gắng đứng lên, phi cơ còn chưa rơi xuống đất đã nhận được tiếng gào thét của tổng trưởng ga, phi cơ của địch đã vây công hướng căn cứ, hắn còn chưa rơi xuống đất đã lại cất cánh lần nữa. Sau mấy phút giây dưa trên trên không cùng kẻ địch thì phi cơ trúng đạn, Trần Chính yểm hộ cho hắn nhảy dù, lỡ nhảy vào trận địa của quân địch, Diệp Văn nhớ câu nhất định phải sống kia của Trần Chính hô to một tiếng: “Không quân Trung Quốc không bao giờ bị bắt tù binh”, vào lúc chiến đấu chỉ còn lại một viên đạn cuối cùng, nã một phát súng lên đầu mình.
Lý Mỹ Lan vừa nhìn kịch bản vừa khóc trên xe. Loại tình tiết cải biên từ lịch sử chân thực này quá dễ khiến người khác xúc động.
Cô cũng lo lắng Thẩm Kim Đài sẽ nhập vai quá sâu, bởi vì nó là cải biên từ lịch sử chân thực. Trần Chính mà Thẩm Kim Đài diễn cũng có nguyên mẫu lịch sử. Loại phim này sẽ kích thích cho diễn viên nhiều hơn Đông cung. Bởi vì Lộc Minh quay <> vô cùng đẫm máu, tàn khốc, cảnh phim tiếp theo của Trần Chính cũng chia tay huynh đệ, tự mình vào sinh ra tử.
“Em cũng được Thẩm Kim Đài mỏi mệt nằm trong xe nói: “Phần lớn phim chiến tranh đều là như vậy, phía sau sẽ có rất nhiều cảnh lái máy bay trong màn xanh*, sống chết trước mắt, thật ra cũng không có nhiều thời gian đau buồn như vậy.”
(phông xanh dùng trong việc quay phim ấy)
Chẳng qua kịch bản quả thực vô cùng nhiệt huyết, vô cùng bốc cháy, bộ phim này của bọn họ cũng coi như là một lời kính chào đến những người anh hùng phi công này.
“Quà tặng em bảo chị mua chị đã mua xong chưa?” Cậu hỏi Lý Mỹ Lan.
Lý Mỹ Lan xoa xoa nước mắt nói: “Nhiều ngày như vậy, sao chị có thể không làm xong chuyện này được. Mua xong hết rồi, đã chở đến Nam Thành rồi.”
Món quà lần này Thẩm Kim Đài tặng là một phần lấy từ tác phẩm nghệ thuật của Đại sư Lưu Bằng, cây ngô đồng.
Sinh nhật 50 tuổi của Diêm Thiết Phong được cử hành vô cùng long trọng, mẹ Diêm trước 1 tuần đã bắt đầu bận bịu chuẩn bị. Diêm Diệu Hiên đặc biệt bay về từ nước ngoài, đều là hắn giúp mẹ Diêm chuẩn bị.
“Anh con gần đây bận việc không về được, mấy ngày không về nhà rồi.” Mẹ Diêm nói.
“Anh con chuẩn bị quà gì cho ba?”
“Chắc là vẫn thế. Nó tặng quà thì cũng chỉ quanh đi quẩn lại đều là mấy thứ đó. Tặng mẹ thì sẽ là châu báu, tặng ba con thì sẽ là bộ văn phòng tứ bảo (bút, mực, giấy, nghiên) tặng con thì sẽ là tặng xe.” Mẹ Diêm cười nói: “Cái đồ quỷ lanh lợi nhà con lần này muốn tặng gì cho ba?”
“Con phải giữ bí mật. Giữ lại để làm ngạc nhiên.” Diêm Diệu Hiên dương dương tự đắc mà nói.
“Được, giữ đi.” Mẹ Diêm cầm lấy điện thoại di động, nói: “Mẹ phải gọi điện thoại cho anh con, hôm nay bảo nó đến sân bay đón Tiểu Kim, nó không được quên.”
“Tiểu Kim cũng về sao?” Trong mắt Diêm Diệu Hiên lập tức có ánh hào quang.
“Buổi tối là về nhà.” Mẹ Diêm nói: “Nói chuyện vui với con, anh con đang theo đuổi tiểu Kim đó.”
Diêm Diệu Hiên sửng sốt một chút: “Gì cơ, anh con á?”
Diêm Thu Trì chủ động theo đuổi Thẩm Kim Đài sao?
Hắn rất giật mình.
Thực ra Diêm Thu Trì chủ động theo đuổi ai hắn cũng sẽ giật mình. Ở trong lòng hắn, anh hắn cho dù có thầm mến người khác cũng không giống loại người sẽ chủ động đó.
“Tiểu Kim đã sớm không thích anh ấy đúng không?” Diêm Diệu Hiên yếu ớt nói.
“Đúng là không thích, chẳng qua mẹ Diêm có lòng tin với anh con. Nó ưu tú như vậy, muốn theo đuổi cũng nhất định sẽ đuổi kịp mà. Trước kia tiểu Kim thích hắn như vậy, có cơ sở tình cảm ở đây.”
Đầu bên kia thông, bà nói với Diêm Thu Trì: “Hôm nay Tiểu Kim trở lại, con đến sân bay đón thằng bé đi. Con đừng làm việc bận quá xong quên mất.”
“Không quên được.” Diêm Thu Trì nói: “Đang trên đường đến sân bay rồi.”
Sau khi cúp điện thoại, Diêm Thu Trì nhìn về phía ngoài cửa sổ. Xe đã đến ngoại ô phía Bắc Nam Thành. Đưa mắt nhìn ra, chỉ thấy một vùng ruộng đồng, xa xa còn có thể nhìn thấy dãy núi phập phồng, là núi Ngọc Thanh.
Thật ra lần này cách lần thăm ban đó cũng chỉ mới chừng 10 ngày.
Nhưng 10 ngày này đối với hắn mà nói đã khó chịu hơn mười năm.
Có lẽ là do đang ăn chay, bỗng biết mùi vị xinh đẹp thần kỳ khi ôm Thẩm Kim Đài, trong lòng chợt tham lam, không nhịn được nhu cầu. Đã không thể sống cuộc sống ăn chay như trước.
Bàn tay nhớ lại xúc cảm của làn da Thẩm Kim Đài, lồng ngực nhớ bóng dáng cơ thể Thẩm Kim Đài. Tính kích thích lớn nhất là vào một khác hẳn đè Thẩm Kim Đài kia. Cái loại cảm giác sảng khoái gần như không nhịn được, dù muốn bung ra nhưng lại phải kiềm chế, vô cùng khó chịu nhưng cũng vô cùng kích thích, cứ một mực quanh quẩn trong lòng hắn.
Hắn luôn tuân theo những quy tắc trên phương diện tình dục, sẽ không trở thành một người đàn ông hoàn toàn đắm chìm trong ý dâm.
Hắn kiềm chế, hoàn toàn chôn tâm tư vào trong công tác. Hắn biết mị lực cá nhân của hắn rất nhiều là được mang đến bằng sự nghiệp thành công của mình. Hắn không thể trở thành một người đàn ông suốt ngày chỉ biết yêu đương được. Sự nghiệp của Thẩm Kim Đài càng ngày càng tốt, hắn cũng phải càng ngày càng ưu tú mới được.
Bây giờ người hắn thích đã sắp về, vừa nghĩ tới việc sắp được gặp cậu, hắn liền lập tức từ giám đốc Diêm biến thành một nhóc con lông mao chưa mọc đủ, tình ý tung tăng.
Lần này hắn tương đối khiêm tốn, dùng xe thương vụ, hắn không muốn xuống xe, trực tiếp chờ trên xe.
Bởi vì lần này Thẩm Kim Đài công khai lịch trình.
Từ sau khi Thẩm Kim Đài vào tổ quay <>, đã quá lâu không lộ diện công khai. Nhóm Kim fan đều rất sốt ruột, muốn gặp cậu. Giải trí Quý Phong bên đó cũng cảm thấy cậu hẳn đã nên lộ mặt, củng cố độ phổ biến một chút.
“Được không?” Thẩm Kim Đài nhìn thợ trang điểm một chút.
Thợ trang điểm lại giúp cậu sửa sang tóc tai một chút.
Rõ ràng đã phí tâm tư phối quần áo, tóc tai cũng đã xử lý nghiêm túc. Chẳng qua minh tinh ra sân bay, vẫn nên làm bộ như ‘Hôm nay tôi không hóa trang, thuần mặt mộc, tôi phải khiêm tốn, đừng chụp tôi.”, nhưng Thẩm Kim Đài không làm như vậy. Cậu đeo kính râm lên, nghĩ nếu bản thân muốn gặp người hâm mộ, vậy sẽ phải để người hâm mộ nhìn thấy một mặt hào quang nhất của bản thân. Gần đây quay mấy cảnh đêm, thần sắc của cậu có hơi mệt mỏi, vừa che kính râm cậu đã là người con trai đẹp nhất sân bay.
Nhóm Kim fan đã sớm thành biển người. An ninh sân bay tới giúp duy trì trật tự rất nhiều. Không giống lần trước, lần này có thông báo trước, nhóm Kim fan cũng đã chuẩn bị đầy đủ. Dưới sự hướng dẫn của nhiều fan lớn, trật tự được duy trì tốt vô cùng. Trước khi Thẩm Kim Đài ra ngoài, bọn họ đều yên tĩnh chờ ở đó, đầu tiên các cô nhìn thấy Tiểu Đường.
Trợ lý bên người thần tượng, các cô cũng đều hết sức quen thuộc, vừa thấy Tiểu Đường, đám người lập tức oanh động: “Tới tới tới!”
Gần như trong một nháy mắt, rất nhiều người đồng loạt giơ điện thoại di động lên.
Chiến trận hôm nay của Thẩm Kim Đài đã là chiến trận của gà con mới nổi tiếng đang ăn khách. Người của đoàn đội bao quanh cậu, còn có hai vệ sĩ mặc âu phục màu đen mở đường ở phía trước. Thẩm Kim Đài ăn mặc hưu nhàn, đeo kính râm, thân hình cao gầy, bước đi tiêu sái, trong sự bao quanh mỉm cười đi ra.
“Thẩm Kim Đài, Thẩm Kim Đài!” Có người thét chói tai.
Người ở sân bay toàn bộ đều như bị hấp dẫn đến, rất nhiều người đi đường không biết chuyện cũng nghiêng đầu nhìn lại. Giữa biển người mãnh liệt, chỉ thấy một người đẹp trai trẻ tuổi mặc áo T-shirt trắng quần đen. Cậu bỏ kính râm xuống, khom người một cái với mọi người. Bên tai vang lên tiếng thét chói tai không dứt. Có bà bác vừa mới biết tình hình đã kích động lôi cánh tay chồng, hô lên: “Là Lý Tự, là Lý Tự đó.”
Có lẽ có thể có người không biết cái tên Thẩm Kim Đài này, nhưng không ai không biết Lý Tự.
Diêm Thu Trì ngồi trong xe, nghe tiếng thét chói tai của những cô gái theo đuổi thần tượng kia, Hắn ngẩng đầu nhìn lại, ban đầu chẳng thấy gì, nhưng có thể cảm nhận được sự xôn xao trong bầu không khí. Ngay sau đó, hắn thấy một đám người tuôn ra ngoài, toàn là một những cô gái trẻ tuổi. Sau đó hắn ngay tức khắc nhìn thấy Thẩm Kim Đài trong một đám người ầm ĩ, khó khăn đi lên phía trước trong sự bao vây của đám người Tiểu Đường, trong ngực cậu có bưng mấy bó hoa tươi.
Theo đuổi thần tượng có thể lây nhiễm cảm giác cho người khác. Diêm Thu Trì cảm thấy bản thân ở một khắc đó cũng có thể cảm nhận được sự hưng phấn của những cô gái nhỏ này. Trợ lý xuống xe, đưa tay bảo vệ Thẩm Kim Đài, Thẩm Kim Đài ôm hoa tươi, bước một lên xe, trên người có mùi nước hoa nhàn nhạt bọc theo hơi nóng. Diêm Thu Trì nhìn thấy cậu, hắn chỉ cảm thấy trái tim đập trong nháy mắt tăng tốc độ, Thẩm Kim Đài lại như không thấy hắn, lập tức nghiêng đầu quơ tay nhìn về phía bên ngoài một chút, hơi khom người gật đầu về phía hàng trăm điện thoại di động, đưa tay kéo cửa xe.
Đã là phong thái của sao lớn.
Cửa xe trong nháy mắt ngăn tiếng xôn xao ra bên ngoài. Đã lâu không trải qua loại chiến trận này, trên người Thẩm Kim Đài ra một lớp mồ hôi mỏng, cậu tháo kính râm xuống, dựa vào trên ghế ngồi thở dài một hơi, bấy giờ mới rảnh rỗi chào hỏi Diêm Thu Trì: “Đã lâu không gặp.”
Đối với Thẩm Kim Đài mà nói, đây chỉ là một câu khách sáo, nhưng đối với Diêm Thu Trì mà nói, thật sự là đã lâu không gặp.
Bởi vì không thường gặp, cho nên mỗi một lần gặp nhau, hắn đều muốn nắm lấy cơ hội.
Máy quay diêu ti từ từ lên cao, dung nhập vào trong mặt trời, một đám đàn ông mặc đồ bay trẻ tuổi xếp hàng đứng, một người đàn ông trung niên bấm lưng mặc quân trang đứng ở đằng trước: “Hôm nay chính là ngày các anh ra chiến trường, ánh mắt của toàn Trung Quốc đều đang nhìn các anh, hãy bay lên thật cao, đánh lũ quỷ Nhật Bản đến hoa rơi nước chảy, trở về thật tốt cho tôi, Trung đội trưởng…”
Trung đội trưởng Liễu Cương xuất đội: “Đến!”
“Tôi giao đám người ưu tú nhất này cho cậu, nhớ, sinh mạng của tất cả các cậu đều quan trọng hơn với máy bay, nhất định phải đưa tất cả bọn họ an toàn trở về!”
“Rõ!”
Mọi người từng người đi đến máy bay chiến đấu của mình, Trần Chính nhanh chóng đi lên mấy bước, đuổi kịp một nhóc con ở trước mặt mình: “Diệp Văn!”
Diệp Văn quay đầu lại, nhếch môi: “Chúng ta rốt cuộc cũng được thực chiến.”
“Lời vừa rồi của huấn luyện viên cậu đã nghe chưa?” Diệp Văn có tuổi tác xấp xỉ với hắn, đều là 20 tuổi. Bình thường quan hệ của hai người bọn họ là tốt nhất. Trần Chính bình tĩnh, tính cách của Diệp Văn lại có chút nóng nảy, không sợ trời không sợ đất.
“Cậu yên tâm, cho dù tôi chết cũng phải giữ lấy một miếng khí thế cuối cùng, lấy mạng đòi mạng với lũ quỷ nhỏ!”
Trần Chính nói: “Huấn luyện viên nói, mạng của chúng ta quan trọng hơn so với phi cơ. Nếu phi cơ trúng đạn, cậu nhất định phải nghĩ cách bảo vệ mình, đừng cứng rắn chống lại, chỉ cần có thể sống sót, tương lai còn sợ không đánh được nhiều tên quỷ nhỏ hơn sao!”
Diệp Văn cười gật đầu: “Cậu yên tâm, trong lòng tôi hiểu rõ.” Hắn vừa nói vừa tiện tay làm một kiểu chào quân đội: “Chờ lát nữa chúng ta sẽ gặp nhau trên trời.”
Hắn nói xong cũng leo lên máy bay chiến đấu, động tác lanh lẹ, không kịp chờ đợi.
Trần Chính nhìn cậu một cái, cũng leo lên một chiếc máy bay chiến đấu khác.
Huấn luyện viên vỗ vào vai Liễu Cương một cái: “Mitsubishi của kẻ thù có tốc độ nhanh hơn BF2C của chúng ta 60 km. Nếu không kẹp chặt dừng được thì nhất định phải chú ý đến an toàn của mình trước. Ngày hôm qua đã về thăm vợ con chưa?
Liễu Cương cười một tiếng, nói: “Không, chỉ là ngày hôm qua lúc huấn luyện, tôi bay một vòng trên nhà, vợ tôi và con gái tôi nhất định đều đã thấy.”
Liễu Cương lên máy bay chiến đấu của mình, nhìn đồng đội bên cạnh một cái, lớn tiếng kêu: “Không quân Trung Quốc, đại đội thứ tư, cất cánh!”
Từng chiếc phi cơ liên tiếp bay lên khỏi mặt đất. Liễu Cương dẫn đầu phi đoàn BF2C của mình, giữa những tiếng ầm ầm bay đi phương xa. Nhiệm vụ lần này của bọn họ là đánh bất ngờ vào căn cứ không quân của quân Nhật ở nơi nào đó.
Sau khi kết thúc phân đoạn này, bọn họ chính thức chuyển đến trường quay dân quốc, chụp liên tiếp ba cảnh không chiến, trận nào cũng thảm thiết.
Diệp Văn chết ở trận đầu. Sau khi hắn rơi xuống một nơi nào đó ở căn cứ, đang cố gắng đứng lên, phi cơ còn chưa rơi xuống đất đã nhận được tiếng gào thét của tổng trưởng ga, phi cơ của địch đã vây công hướng căn cứ, hắn còn chưa rơi xuống đất đã lại cất cánh lần nữa. Sau mấy phút giây dưa trên trên không cùng kẻ địch thì phi cơ trúng đạn, Trần Chính yểm hộ cho hắn nhảy dù, lỡ nhảy vào trận địa của quân địch, Diệp Văn nhớ câu nhất định phải sống kia của Trần Chính hô to một tiếng: “Không quân Trung Quốc không bao giờ bị bắt tù binh”, vào lúc chiến đấu chỉ còn lại một viên đạn cuối cùng, nã một phát súng lên đầu mình.
Lý Mỹ Lan vừa nhìn kịch bản vừa khóc trên xe. Loại tình tiết cải biên từ lịch sử chân thực này quá dễ khiến người khác xúc động.
Cô cũng lo lắng Thẩm Kim Đài sẽ nhập vai quá sâu, bởi vì nó là cải biên từ lịch sử chân thực. Trần Chính mà Thẩm Kim Đài diễn cũng có nguyên mẫu lịch sử. Loại phim này sẽ kích thích cho diễn viên nhiều hơn Đông cung. Bởi vì Lộc Minh quay <> vô cùng đẫm máu, tàn khốc, cảnh phim tiếp theo của Trần Chính cũng chia tay huynh đệ, tự mình vào sinh ra tử.
“Em cũng được Thẩm Kim Đài mỏi mệt nằm trong xe nói: “Phần lớn phim chiến tranh đều là như vậy, phía sau sẽ có rất nhiều cảnh lái máy bay trong màn xanh*, sống chết trước mắt, thật ra cũng không có nhiều thời gian đau buồn như vậy.”
(phông xanh dùng trong việc quay phim ấy)
Chẳng qua kịch bản quả thực vô cùng nhiệt huyết, vô cùng bốc cháy, bộ phim này của bọn họ cũng coi như là một lời kính chào đến những người anh hùng phi công này.
“Quà tặng em bảo chị mua chị đã mua xong chưa?” Cậu hỏi Lý Mỹ Lan.
Lý Mỹ Lan xoa xoa nước mắt nói: “Nhiều ngày như vậy, sao chị có thể không làm xong chuyện này được. Mua xong hết rồi, đã chở đến Nam Thành rồi.”
Món quà lần này Thẩm Kim Đài tặng là một phần lấy từ tác phẩm nghệ thuật của Đại sư Lưu Bằng, cây ngô đồng.
Sinh nhật 50 tuổi của Diêm Thiết Phong được cử hành vô cùng long trọng, mẹ Diêm trước 1 tuần đã bắt đầu bận bịu chuẩn bị. Diêm Diệu Hiên đặc biệt bay về từ nước ngoài, đều là hắn giúp mẹ Diêm chuẩn bị.
“Anh con gần đây bận việc không về được, mấy ngày không về nhà rồi.” Mẹ Diêm nói.
“Anh con chuẩn bị quà gì cho ba?”
“Chắc là vẫn thế. Nó tặng quà thì cũng chỉ quanh đi quẩn lại đều là mấy thứ đó. Tặng mẹ thì sẽ là châu báu, tặng ba con thì sẽ là bộ văn phòng tứ bảo (bút, mực, giấy, nghiên) tặng con thì sẽ là tặng xe.” Mẹ Diêm cười nói: “Cái đồ quỷ lanh lợi nhà con lần này muốn tặng gì cho ba?”
“Con phải giữ bí mật. Giữ lại để làm ngạc nhiên.” Diêm Diệu Hiên dương dương tự đắc mà nói.
“Được, giữ đi.” Mẹ Diêm cầm lấy điện thoại di động, nói: “Mẹ phải gọi điện thoại cho anh con, hôm nay bảo nó đến sân bay đón Tiểu Kim, nó không được quên.”
“Tiểu Kim cũng về sao?” Trong mắt Diêm Diệu Hiên lập tức có ánh hào quang.
“Buổi tối là về nhà.” Mẹ Diêm nói: “Nói chuyện vui với con, anh con đang theo đuổi tiểu Kim đó.”
Diêm Diệu Hiên sửng sốt một chút: “Gì cơ, anh con á?”
Diêm Thu Trì chủ động theo đuổi Thẩm Kim Đài sao?
Hắn rất giật mình.
Thực ra Diêm Thu Trì chủ động theo đuổi ai hắn cũng sẽ giật mình. Ở trong lòng hắn, anh hắn cho dù có thầm mến người khác cũng không giống loại người sẽ chủ động đó.
“Tiểu Kim đã sớm không thích anh ấy đúng không?” Diêm Diệu Hiên yếu ớt nói.
“Đúng là không thích, chẳng qua mẹ Diêm có lòng tin với anh con. Nó ưu tú như vậy, muốn theo đuổi cũng nhất định sẽ đuổi kịp mà. Trước kia tiểu Kim thích hắn như vậy, có cơ sở tình cảm ở đây.”
Đầu bên kia thông, bà nói với Diêm Thu Trì: “Hôm nay Tiểu Kim trở lại, con đến sân bay đón thằng bé đi. Con đừng làm việc bận quá xong quên mất.”
“Không quên được.” Diêm Thu Trì nói: “Đang trên đường đến sân bay rồi.”
Sau khi cúp điện thoại, Diêm Thu Trì nhìn về phía ngoài cửa sổ. Xe đã đến ngoại ô phía Bắc Nam Thành. Đưa mắt nhìn ra, chỉ thấy một vùng ruộng đồng, xa xa còn có thể nhìn thấy dãy núi phập phồng, là núi Ngọc Thanh.
Thật ra lần này cách lần thăm ban đó cũng chỉ mới chừng 10 ngày.
Nhưng 10 ngày này đối với hắn mà nói đã khó chịu hơn mười năm.
Có lẽ là do đang ăn chay, bỗng biết mùi vị xinh đẹp thần kỳ khi ôm Thẩm Kim Đài, trong lòng chợt tham lam, không nhịn được nhu cầu. Đã không thể sống cuộc sống ăn chay như trước.
Bàn tay nhớ lại xúc cảm của làn da Thẩm Kim Đài, lồng ngực nhớ bóng dáng cơ thể Thẩm Kim Đài. Tính kích thích lớn nhất là vào một khác hẳn đè Thẩm Kim Đài kia. Cái loại cảm giác sảng khoái gần như không nhịn được, dù muốn bung ra nhưng lại phải kiềm chế, vô cùng khó chịu nhưng cũng vô cùng kích thích, cứ một mực quanh quẩn trong lòng hắn.
Hắn luôn tuân theo những quy tắc trên phương diện tình dục, sẽ không trở thành một người đàn ông hoàn toàn đắm chìm trong ý dâm.
Hắn kiềm chế, hoàn toàn chôn tâm tư vào trong công tác. Hắn biết mị lực cá nhân của hắn rất nhiều là được mang đến bằng sự nghiệp thành công của mình. Hắn không thể trở thành một người đàn ông suốt ngày chỉ biết yêu đương được. Sự nghiệp của Thẩm Kim Đài càng ngày càng tốt, hắn cũng phải càng ngày càng ưu tú mới được.
Bây giờ người hắn thích đã sắp về, vừa nghĩ tới việc sắp được gặp cậu, hắn liền lập tức từ giám đốc Diêm biến thành một nhóc con lông mao chưa mọc đủ, tình ý tung tăng.
Lần này hắn tương đối khiêm tốn, dùng xe thương vụ, hắn không muốn xuống xe, trực tiếp chờ trên xe.
Bởi vì lần này Thẩm Kim Đài công khai lịch trình.
Từ sau khi Thẩm Kim Đài vào tổ quay <>, đã quá lâu không lộ diện công khai. Nhóm Kim fan đều rất sốt ruột, muốn gặp cậu. Giải trí Quý Phong bên đó cũng cảm thấy cậu hẳn đã nên lộ mặt, củng cố độ phổ biến một chút.
“Được không?” Thẩm Kim Đài nhìn thợ trang điểm một chút.
Thợ trang điểm lại giúp cậu sửa sang tóc tai một chút.
Rõ ràng đã phí tâm tư phối quần áo, tóc tai cũng đã xử lý nghiêm túc. Chẳng qua minh tinh ra sân bay, vẫn nên làm bộ như ‘Hôm nay tôi không hóa trang, thuần mặt mộc, tôi phải khiêm tốn, đừng chụp tôi.”, nhưng Thẩm Kim Đài không làm như vậy. Cậu đeo kính râm lên, nghĩ nếu bản thân muốn gặp người hâm mộ, vậy sẽ phải để người hâm mộ nhìn thấy một mặt hào quang nhất của bản thân. Gần đây quay mấy cảnh đêm, thần sắc của cậu có hơi mệt mỏi, vừa che kính râm cậu đã là người con trai đẹp nhất sân bay.
Nhóm Kim fan đã sớm thành biển người. An ninh sân bay tới giúp duy trì trật tự rất nhiều. Không giống lần trước, lần này có thông báo trước, nhóm Kim fan cũng đã chuẩn bị đầy đủ. Dưới sự hướng dẫn của nhiều fan lớn, trật tự được duy trì tốt vô cùng. Trước khi Thẩm Kim Đài ra ngoài, bọn họ đều yên tĩnh chờ ở đó, đầu tiên các cô nhìn thấy Tiểu Đường.
Trợ lý bên người thần tượng, các cô cũng đều hết sức quen thuộc, vừa thấy Tiểu Đường, đám người lập tức oanh động: “Tới tới tới!”
Gần như trong một nháy mắt, rất nhiều người đồng loạt giơ điện thoại di động lên.
Chiến trận hôm nay của Thẩm Kim Đài đã là chiến trận của gà con mới nổi tiếng đang ăn khách. Người của đoàn đội bao quanh cậu, còn có hai vệ sĩ mặc âu phục màu đen mở đường ở phía trước. Thẩm Kim Đài ăn mặc hưu nhàn, đeo kính râm, thân hình cao gầy, bước đi tiêu sái, trong sự bao quanh mỉm cười đi ra.
“Thẩm Kim Đài, Thẩm Kim Đài!” Có người thét chói tai.
Người ở sân bay toàn bộ đều như bị hấp dẫn đến, rất nhiều người đi đường không biết chuyện cũng nghiêng đầu nhìn lại. Giữa biển người mãnh liệt, chỉ thấy một người đẹp trai trẻ tuổi mặc áo T-shirt trắng quần đen. Cậu bỏ kính râm xuống, khom người một cái với mọi người. Bên tai vang lên tiếng thét chói tai không dứt. Có bà bác vừa mới biết tình hình đã kích động lôi cánh tay chồng, hô lên: “Là Lý Tự, là Lý Tự đó.”
Có lẽ có thể có người không biết cái tên Thẩm Kim Đài này, nhưng không ai không biết Lý Tự.
Diêm Thu Trì ngồi trong xe, nghe tiếng thét chói tai của những cô gái theo đuổi thần tượng kia, Hắn ngẩng đầu nhìn lại, ban đầu chẳng thấy gì, nhưng có thể cảm nhận được sự xôn xao trong bầu không khí. Ngay sau đó, hắn thấy một đám người tuôn ra ngoài, toàn là một những cô gái trẻ tuổi. Sau đó hắn ngay tức khắc nhìn thấy Thẩm Kim Đài trong một đám người ầm ĩ, khó khăn đi lên phía trước trong sự bao vây của đám người Tiểu Đường, trong ngực cậu có bưng mấy bó hoa tươi.
Theo đuổi thần tượng có thể lây nhiễm cảm giác cho người khác. Diêm Thu Trì cảm thấy bản thân ở một khắc đó cũng có thể cảm nhận được sự hưng phấn của những cô gái nhỏ này. Trợ lý xuống xe, đưa tay bảo vệ Thẩm Kim Đài, Thẩm Kim Đài ôm hoa tươi, bước một lên xe, trên người có mùi nước hoa nhàn nhạt bọc theo hơi nóng. Diêm Thu Trì nhìn thấy cậu, hắn chỉ cảm thấy trái tim đập trong nháy mắt tăng tốc độ, Thẩm Kim Đài lại như không thấy hắn, lập tức nghiêng đầu quơ tay nhìn về phía bên ngoài một chút, hơi khom người gật đầu về phía hàng trăm điện thoại di động, đưa tay kéo cửa xe.
Đã là phong thái của sao lớn.
Cửa xe trong nháy mắt ngăn tiếng xôn xao ra bên ngoài. Đã lâu không trải qua loại chiến trận này, trên người Thẩm Kim Đài ra một lớp mồ hôi mỏng, cậu tháo kính râm xuống, dựa vào trên ghế ngồi thở dài một hơi, bấy giờ mới rảnh rỗi chào hỏi Diêm Thu Trì: “Đã lâu không gặp.”
Đối với Thẩm Kim Đài mà nói, đây chỉ là một câu khách sáo, nhưng đối với Diêm Thu Trì mà nói, thật sự là đã lâu không gặp.
Bởi vì không thường gặp, cho nên mỗi một lần gặp nhau, hắn đều muốn nắm lấy cơ hội.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất