Chương 43: "Đương nhiên là quan hệ tổng tài bá đạo cùng tiểu trợ lý."
Bạn trai cũ của Lục Viễn tên là Quan Hoài Tín, Lục Viễn và gã quen nhau trong một cuộc thi biện luận ở trường, bọn họ học khác khoa, đối chiến ở ngay vòng loại. Lục Viễn lúc ấy là tân sinh viên, thành viên biện luận số bốn của khoa cậu, mà Quan Hoài Tín đồng cấp với cậu, vừa lúc là thành viên biện luận số một của khoa đối thủ.
Lần đó chủ đề đưa ra là, "Thời thế tạo anh hùng hay anh hùng tạo thời thế", Quan Hoài Tín tự giới thiệu, lấy nguồn gốc tên chính mình làm đoạn mở màn: "Hoài Tín sá sế, hốt hồ ngô tướng hành hề*"...
*Một câu trong bài thơ Thiệp giang (Qua sông) của Khuất Nguyên: ý nói những người trung thành nhưng không được trọng dụng, phải cam lòng rời đi nơi khác để phát huy tài năng.
Nguyên văn hai câu thơ là
"Âm dương dịch vị, thời bất đương hề
Hoài tín sá sế, hốt hồ ngô tương hành hề"
dịch nghĩa là
"Âm dương chuyển dời vì sinh ra chẳng gặp thời,
ôm lòng trung tín sững sờ ta cam tâm dời bước"
Lục Viễn sau này quen biết gã, mới biết được cái tên này cùng với Sở Từ* không có một tí quan hệ nào cả —— "Hoài" là từ tên mẹ, "Tín" là từ tên cha. Bạn học Quan mỗi lần gửi tin nhắn hoặc tặng quà cho Lục Viễn ký tên tất cả đều là Quan XX, lý do là bởi vì hai vợ chồng già quan hệ quá hòa hảo, gã thật sự nhìn không nổi tên cha mẹ mình đặt cạnh nhau ngọt ngào đến phát ngấy.
*"Sở từ" (楚辞) là một thể thơ do quan Đại phu nước Sở là Khuất Nguyên khai sáng, kiểu thơ tự do không giới hạn số từ trong một câu, tập trung biểu đạt ý nghĩa hơn vần điệu.
Lục Viễn khi đó đặc biệt hâm mộ, cậu lên tới đại học mới biết được hóa ra xung quanh mình có đủ loại gia đình, so với cậu hạnh phúc hơn có rất nhiều, cha mẹ lái xe từ rất xa tới tặng đồ, động một chút gọi điện thoại hỏi han quan tâm, mà những nhà so với cậu còn thảm hơn cũng có, không chỉ cha không yêu mẹ không thương, còn bị bắt phải làm công kiếm tiền gửi về nhà mua sách mua vở cho em trai em gái. Ly hôn, tái hôn, kết hôn một lần duy nhất đến đầu bạc răng long...... Muôn hình vạn trạng hôn nhân cùng gia đình, Lục Viễn mới đầu vô cùng kinh ngạc, về sau tâm thái lại bình thản hơn rất nhiều, ít nhiều có chút cảm giác nhìn lên mình chẳng bằng ai, nhìn xuống lại chẳng ai bằng mình.
Hơn nữa con người Quan Hoài Tín, nghiêm túc lại cẩn trọng, vừa ôn nhu tri kỷ, đoạn thời gian Lục Viễn cùng gã kết giao đem lại cảm giác rất ấm áp, cũng chịu rất nhiều ảnh hưởng của đối phương. Kỳ thật hai người bọn họ càng giống như là bằng hữu tri kỷ, rảnh rỗi lại hẹn nhau đi đá bóng, tản bộ, lúc vui vẻ cùng nhau đi xem phim, đối với biên kịch tỏ vẻ sùng bái hoặc phỉ nhổ chê bôi, lại hoặc là ở sân thể dục tùy tiện tìm chỗ ngồi xuống, buôn chuyện tâm sự hết nửa ngày.
Về sau chia tay quả thật là bất đắc dĩ, nguyên nhân trực tiếp là quy hoạch bất đồng, nhưng bản chất là quan hệ giữa hai người trước sau khó lòng tiến thêm một bước, bọn họ đều chưa cảm nhận được loại rung động đó, có đôi khi cưỡng ép định thử ân ái một lần xem sao, cảm giác cũng vô cùng xấu hổ. Cho nên bọn họ chia tay không chỉ vô cùng êm thắm, mà còn chúc phúc lẫn nhau, tặng nhau lễ vật.
Đồng hồ Lục Viễn đeo chính là nhận được khi ấy, quà cậu tặng lại cho gã cũng không hề rẻ. Quan Hoài Tín tỏ thái độ hai người không thể làm tình nhân nhưng vẫn có thể tiếp tục làm bằng hữu, Lục Viễn lại suy nghĩ càng nhiều, cảm thấy thân phận người yêu cũ rất dễ gây lúng túng, hơn nữa cậu mới ra đi làm, nhiều chuyện phải lo, cũng không quen chia sẻ hết nỗi ấm ức cùng áp lực trong lòng với người khác, đôi lần qua lại, nói chuyện càng ngày càng ít, không bao lâu sau hoàn toàn chặt đứt liên hệ.
Nếu Chu Du không tự dưng lật xem chữ viết trên đệm, Lục Viễn cũng sẽ không duyên cớ gì nhớ đến người này. Tuy đã thật nhiều năm trôi qua, hiện giờ nhắc lại cái tên này vẫn làm lòng cậu cảm thấy thật ấm áp.
Chu Du mang cơm đến công ty đúng thời điểm vừa bắt đầu nghỉ trưa.
Lục Viễn tranh thủ đi toilet. Lúc quay trở lại còn muốn gọi điện thoại hỏi hắn đến chỗ nào rồi, kết quả vừa vào văn phòng đã ngửi thấy một mùi chua lòm xộc lên. Cậu ngẩn người, chưa đợi cậu lên tiếng hỏi, đã thấy Tiểu Lý lao ra từ khu vực giải khát, tiếp đón Lục Viễn nói: "Lục ca, mau tới ăn mau tới ăn! Đồng nghiệp mới mang cơm trưa đến cho chúng ta!"
Lục Viễn nao nao, có chút suy đoán không được tình huống, chờ vào đến khu vực giải khát mới phát hiện bốn năm hộp cơm đóng gói đặt trên bàn nhỏ...... Mấy nhân viên phòng nghiệp vụ và phòng kỹ thuật không xuống lầu ăn cơm đều vây quanh cái bàn nhỏ kia, cậu một đôi đũa tôi một chiếc thìa mà ăn đến ngon lành.
Lục Viễn đảo mắt quanh một vòng không thấy Chu Du, lại nhìn mấy món ăn —— củ từ xào giấm, cải thảo xào tương, sườn xào chua ngọt, thịt thái lát xào tương...... Tuy rằng cả màu sắc lẫn hương vị đều vô cùng hấp dẫn, nhưng khi cậu nếm thử vài miếng bằng đôi đũa Tiểu Lý đưa qua, thấy tất cả đều chua lòm.
Lục Viễn hơi ngạc nhiên, nhịn không được nhíu mày hỏi: "Sao lại toàn là đồ chua vậy?"
Tiểu Lý cảm thấy ăn rất ngon, tự giác giải thích nói: "Mùa thu là phải ăn chua, bổ sung axit cho gan và túi mật, hơn nữa còn giúp làm tan mỡ trong máu." Những đồng nghiệp khác cũng đều hảo mấy món này, dồn dập gật đầu, nói chua kích thích dịch vị, rất thích ăn chua......
Lục Viễn tuy rằng không chán ghét ăn chua, nhưng cũng không tính là thích, thấy thế nhanh nhẹn lui ra ngoài, suy nghĩ một lát rồi trực tiếp trở về phòng làm việc của chính mình.
Cậu vừa đẩy cửa vào, quả nhiên ngửi được một mùi giấm càng đậm đặc, thêm cả Chu Du đang ngồi ở bàn thư ký cạnh cửa.
Lục Viễn giương mắt nhìn, quả nhiên thấy hai hộp đồ ăn nhỏ đặt trên bàn làm việc của mình.
Chu Du thấy cậu tiến vào, không lên tiếng, chỉ bắt chéo chân rung đùi.
Lục Viễn cảm thấy không ổn, đóng cửa lại hỏi hắn: "Trên bàn tôi là món gì vậy?"
Chu Du quay đầu hừ một tiếng: "Phi lê cá nhúng giấm chiên giòn."
"......" Lục Viễn không nói nên lời, "Cậu đây là muốn đánh chết bán giấm sao? Hai cân giấm Lão Trần* trong nhà đều dùng hết rồi?
"Dùng hết rồi," Chu Du ném cho cậu một cái nhìn giận dữ, "Còn có một đống chai bán sỉ đây, đều mới ra lò."
"Chả trách sao," Lục Viễn lườm sang kháy đểu hắn, "Đứng tận đây vẫn thấy mùi."
Lúc cậu nói cho Chu Du về Quan Mỗ Mỗ còn nghĩ tới liệu Chu Du có khả năng phát điên phát khùng gì không, nhưng suy ngẫm rồi lại cảm thấy không đúng, hai người hiện tại cũng không phải là bạn trai......
Lục Viễn bất chợt nhớ tới, cũng cố ý nói: "Náo loạn như vậy không ổn lắm đâu, hỏi cậu, quan hệ giữa hai ta hiện đang là gì?" Cậu định chờ Chu Du nói là bạn trai hoặc bạn chịch, sau đó chính mình sẽ nhân cơ hội phủ nhận sạch sẽ.
Nào ngờ Chu Du lại nói: "Đương nhiên là quan hệ tổng tài bá đạo cùng tiểu trợ lý."
Lục Viễn thoáng sửng sốt, lại hỏi, "Vậy mà cậu còn làm cho tôi phi lê cá nhúng giấm?"
"Cậu có gọi món đâu." Chu Du liếc cậu một cái, hỏi, "Rốt cuộc là có ăn hay không, không ăn thì vứt."
Thái độ ác liệt, quả thật hung thần ác sát.
Lục Viễn chẳng mấy khi thấy hắn như vậy, cúi đầu nhìn lại thấy Chu Du đang đặt mông ngồi lên cái nệm kia, hừ một tiếng nói: "Làm gì mà ghê gớm thế."
Cậu nào dám nói không ăn, bèn nhận mệnh mà cầm cái cốc đi lấy nước ấm, sau đó trở về ngồi xuống ghế chuẩn bị ăn cá.
Ai ngờ mở hộp đồ ăn ra mới thấy, hộp nhỏ là phi lê cá giấm, hộp lớn lại là món Lục Viễn cực kỳ yêu thích - bát cá sủi cảo (sủi cảo cá thu đao).
Lục Viễn rất thích món này nhưng lại hiếm khi ăn, bởi vì chính mình làm thì quá phiền toái, vừa phải tỉ mỉ nghiền thịt cá trộn tiêu, hơn nữa nhồi nhân gói sủi cảo cũng là công việc tốn sức. Trước đây Chu Du từng hỏi cậu vì sao ra ngoài ăn cũng không gọi, Lục Viễn trả lời là vì ngoài quán gói sủi cảo quá to, trông cứ như bánh bao vậy. Quả nhiên lần này Chu Du gói cho cậu từng cái rất nhỏ, hơn nữa còn khô ráo, không lõng bõng nước như ở ngoài quán.
Lục Viễn vừa cắn một miếng, tức khắc cảm thấy hạnh phúc tràn trề, hận không thể vỗ đùi kêu ngao ngao vài tiếng.
Chu Du cũng xụ mặt dịch ghế dựa lại gần, hậm hực nói: "Bên trong có rau hẹ, cố ý bỏ vào làm hôi miệng cậu."
Nói xong vẫn chưa hết giận, lại đứng lên dùng sức ngồi phịch xuống ghế, cả giận nói: "Ngồi cho bẹp luôn đệm của cậu."
Lục Viễn vừa ăn vừa nhìn hắn: "Sao cậu lại ấu trĩ như vậy, tôi còn tưởng rằng cậu sẽ vứt của tôi luôn cơ."
"Không vứt," Chu Du lại dùng sức ngồi đè lên, nói giọng khiêu khích, "Mỗi ngày sẽ ở trước mặt cậu chà đạp nó! Xem cậu đau lòng hay không đau lòng."
Lục Viễn nhịn không được cười nói: "Cậu còn ngồi cái kiểu đó, tôi đau lòng hay không còn chưa biết, nhưng mà mông cậu chắc chắn sẽ đau."
Cậu thấy Chu Du không thèm để bụng, nhắc nhở nói: "Cậu không biết có vụ ghế xoay phát nổ* sao? Còn gọi là ghế hoa cúc."
*Các loại ghế nâng bằng khí trên thị trường hiện nay sử dụng cấu trúc xi lanh khí để điều chỉnh độ cao thấp phù hợp với trọng lượng của người ngồi. Loại này thường xuất hiện tình trạng đột ngột bị gãy ngang trục đỡ. Khi điều chỉnh lên xuống, mối nối trên trục trục khí áp có thể đột ngột phát nổ, mất kiểm soát. Ở Trung Quốc đã có một số trường hợp bị thương nặng đến tử vong vì những vụ nổ này.
Chu Du: "???"
Hắn bán tín bán nghi mà đưa mắt nhìn Lục Viễn, sau đó lại tự mình tra cứu baidu một chút.
...Quả nhiên là có chuyện đó, có điều tai nạn đều là do trục khí áp, Chu Du cúi đầu dò xét, cũng không phân biệt được loại ghế này là cấu trúc gì......
Lục Viễn thấy hắn khẩn trương, lại tiếp tục nói: "Muốn ngồi hỏng cái đệm đó, biện pháp tương đối an toàn là đặt ở trên mặt đất, sau đó cậu thả người tự do xuống."
"An toàn nhất chính là cậu tự đi mà thả người ngồi xuống," Chu Du biết cậu cố ý, tức giận nói, "Tôi hiện giờ không muốn nói chuyện với cậu."
Lục Viễn giả vờ như không nghe thấy.
Chu Du quay đầu ngó nghiêng bên ngoài, thấy không nhiều người lắm, tự mình sờ qua cái nút điều chỉnh màn chớp, chờ đến khi bốn phía đều đóng kín mít, lập tức vỗ vỗ lên bàn, nói giọng yêu sách: "Tôi muốn đổi ghế dựa với cậu."
Thời gian nghỉ ngơi giữa trưa của bọn họ chỉ có một tiếng rưỡi, Chu Du tới sớm, buổi chiều cũng chỉ làm thủ tục nhập chức, đơn giản lật xem tài liệu.
Lục Viễn vừa lúc ăn xong no nê, nhấc mông nhường chỗ, lại nâng cổ tay nhìn thời gian, kinh ngạc nói: "Cậu không ăn một chút sao?"
"Ăn rồi." Chu Du ngồi xuống ghế da, nhấn nút ngả ghế, định chợp mắt trong chốc lát, đột nhiên cất tiếng thì thào: "Ngăn kéo."
Lục Viễn đang ngồi ở bàn thư ký kia xem đơn báo giá, nghe lời này chẳng hiểu gì, mở ngăn kéo bàn thư ký ra nhìn vào, lúc này mới phát hiện ra bên trong có một lọ nước súc miệng mới tinh.
Cậu vô cùng bất ngờ, tiếp tục lục lọi, phát hiện ngoài nước súc miệng ra còn có cả băng keo cá nhân, cây lăn bụi, thuốc cảm cúm, thuốc nhỏ mắt......
Chai thuốc nhỏ mắt kia trông rất lạ mắt, hiển nhiên là loại mà Chu Du nhờ Lý Phục chỉ chỗ mua.
Cậu thấy hơi buồn cười, cũng không cảm thấy Chu Du biệt nữu*. Cậu đi súc miệng, lúc trở về lại tò mò cầm thuốc nhỏ mắt mà đi đến trước mặt Chu Du, hỏi: "Đây là mua cho tôi hay là cho chính cậu dùng?"
*biệt nữu ở đây nghĩa là trong nóng ngoài lạnh, nói một đằng làm một nẻo, ra vẻ thờ ơ nhưng thật lòng rất quan tâm
Chu Du mở mắt nhìn một chút: "Cậu."
"Thật không?" Lục Viễn nói: "Trông có vẻ rất đắt, một lọ đâu như hơn một trăm phải không?" Cậu nói xong thấy Chu Du vẫn không lên tiếng, nghĩ một lúc lại nói, "Đắt tiền như vậy, tôi phải suy ngẫm xem nên tặng lại cậu cái gì."
Chu Du quả nhiên hết kìm nén nổi, mở miệng hỏi: "Bạn trai cũ của cậu tặng đệm cậu còn đáp lễ sao?"
Lục Viễn gật đầu: "Có chứ."
Chu Du nheo mắt lại.
Lục Viễn nói: "Cái đệm giá 50, cho nên tôi tặng lại gã một cái vé xem phim."
"Tôi đây cũng muốn có vé xem phim," Chu Du nghĩ một lát lại nói, "Muốn ngay tối nay."
Hắn nói xong cũng không ngủ nữa, ngồi dậy cầm di động xem lịch chiếu phim gần đây. Lục Viễn cũng ngó sang, khuyên nhủ nói: "Thôi bỏ đi, để tôi mua cho cậu cái khác, mấy phim này đều không có 3D."
"Đồ ngốc mới đi xem 3D, vé đắt như vậy." Chu Du chọn mục sắp xếp theo giá vé, chỉ vào cái rẻ nhất nói, "Tối nay xem cái này đi, thuốc nhỏ mắt 140, tiền trả theo kỳ, tối nay tạm trả trước ngần này."
Lục Viễn thấy hắn nghiêm trang, bèn xem xét khoản trả trước ——《 Mặt quỷ 》 Rạp chiếu phim Tinh Hải khuyến mãi đặc biệt, 9.8 tệ kèm theo bắp rang (nhỏ) và Sprite (2).
Lục Viễn: "..." Thế này thì trả đến năm nào mới xong.
Buổi chiều Chu Du bận rộn làm thủ tục nhập chức, lại đi tiếp nhận đồ đạc hỗ trợ công việc của mình, ra ra vào vào trang bị máy vi tính, thu xếp hộp văn kiện. Hiếm thấy chính là nhân duyên của hắn không tồi, có lẽ là mấy phần cơm buổi trưa phát huy tác dụng, hoặc là ngoại hình đẹp mắt nên thu hút sự chú ý, đến cả phòng tài vụ cũng có đồng nghiệp ghé qua chào hỏi.
Tuy vậy cũng có điểm làm Lục Viễn vô cùng ngạc nhiên, nửa buổi chiều cậu mở họp với nhân viên phòng nghiệp vụ, lúc trở về phòng đã thấy Chu Du ở kia nghiền ngẫm xấp tài liệu giới thiệu sản phẩm. Sau đó hắn lại dành suốt cả buổi chiều, máy tính không mở, di động không chơi, y hệt như học sinh cấp ba cầm giấy bút bỏ công sức hí hoáy tô vẽ, chú thích trọng điểm.
Thế nhưng giờ tan tầm vừa điểm, hắn giống như lập tức đổi thành một người khác, đồ đạc trong vòng ba giây đồng hồ đã thu dọn xong, ngồi sẵn chờ Lục Viễn ra cửa.
Lục Viễn dẫn hắn đến một quán ăn gần trung tâm thương mại, bởi vì phải lái xe, vé xem phim đã đặt kia cũng là suất chiếu sớm, cho nên hai người cũng không uống rượu, tranh thủ ăn nhanh rồi đi đến rạp chiếu phim.
Thời điểm bọn họ đến được rạp chiếu phim, người xung quanh cực kỳ đông, nhìn một vòng cũng không tìm thấy chỗ nào để nghỉ chân.
Chu Du đã một hai năm rồi không đến rạp chiếu phim, ban đầu vẫn tỏ ra giận dỗi Lục Viễn, chờ đến lúc vào rạp rồi chỉ còn đơn thuần là hưng phấn, háo hức mong ngóng cho đến giờ chiếu phim.
Chỉ là niềm háo hức thật chóng bị dập tắt, bộ phim này đại khái là sắp hết chiếu, cho nên toàn bộ phòng chiếu ngoài hắn và Lục Viễn ra chỉ có thêm hai em học sinh. Bởi vì là phim ma, nhịp độ tiết tấu phim không hấp dẫn, lồng nhạc cũng gượng gạo, cảnh quay lại máu me...... Cho nên hai em học sinh kia vừa xem đoạn mở đầu đã chịu không được bỏ về.
Chu Du xem một lúc cũng cảm thấy không có gì thú vị, hơi thất vọng nói: "Phim này cứ chán chán làm sao ấy."
Hắn nói chuyện theo bản năng quay đầu lại nhìn Lục Viễn, lúc này mới phát hiện người nọ đang nhắm tịt hai mắt.
Chu Du: "..."
Sao hắn lại không biết Lục Viễn sợ phim ma??
Chu Du nhìn màn hình lớn, lại nhìn Lục Viễn... Quả nhiên, Lục Viễn ỷ vào ánh sáng lờ mờ trong rạp chiếu phim, chỉ làm ra vẻ nghiêm túc xem phim, nhưng đôi mắt thì nhắm chặt, lông mày thoáng nhăn lại.
Chu Du chớp mắt, nghĩ một lát dứt khoát quay mặt về phía màn ảnh rộng, thấp giọng hô lên: "A a a, đù má, sợ chết mất thôi!" Hắn vừa kêu vừa đưa tay sờ soạng phía bên phải, sờ đến tay Lục Viễn rồi diễn như thật mà dùng sức nắm lấy, run lên bần bật.
Lục Viễn đang buồn bực, nghe đến thanh âm kia cũng khiếp sợ đến hoảng loạn, Chu Du đưa tay sang như muốn cầu trợ giúp, cậu cũng dứt khoát kéo tay hắn lại, dùng sức nắm lấy, phụ họa nói: "A, đúng đấy ~ sợ chết mất..."
Chu Du liếc nhìn cậu một cái, nín cười, đẩy tay vịn ở giữa hai người lên, lại kêu: "Đệt đệt đệt*, hai con quỷ! A, chết người rồi." Nói xong rúc về phía Lục Viễn, cả thân hình đều dựa cả lên nguời cậu*. (靠=dựa, đọc gần giống "thao" nên cũng dùng để chửi thề)
Lục Viễn nghe được chả hiểu ra sao, cũng: "Đệt đệt đệt..." đồng thời co rúm bả vai.
Chu Du tức khắc muốn bò ra cười ngặt nghẽo.
Hắn cố nhịn cười, cũng không có tâm tư nào xem nhân vật chính hồi tưởng ký ức hay biểu đạt oán giận trên màn hình, chỉ cúi đầu ngắm Lục Viễn. Tuy ánh sáng trong rạp rất mờ nhạt, nhưng khoảng cách giữa hai người quá gần, Chu Du thừa dịp cảnh trên màn hình chuyển sáng là có thể nhìn thoáng qua đường nét trên gương mặt Lục Viễn. Hắn nín thở, rũ mắt nhìn một lúc, nhịn không được mà muốn hôn lên một cái...
Chỉ là lúc nhẹ nhàng ghé lại gần, mắt thấy sắp chạm môi, hắn chợt ngừng lại.
...Rạp chiếu phim gắn camera theo dõi, hơn nữa nếu lúc này hôn, Lục Viễn thẹn quá hóa giận thì hỏng rồi...Nhưng mà nếu không hôn, cơ hội tốt như vậy lại có chút lãng phí.
Chu Du không khỏi do dự, nhất thời ngây người, cũng đã quên mất phải nín thở.
Lục Viễn cảm thấy nửa mặt bên trái của mình hơi ngứa, lại có chút...cảm giác như là hơi thở phả lên. Cậu theo phản xạ sờ lên mặt, lại cảm thấy Chu Du quá an tĩnh, nhịn không được mở mắt ra nghiêng đầu sang nhìn.
Động tác quay đầu của cậu rất nhanh, Chu Du đang bận ngây người, bờ môi hai người tựa như quệt qua nhau một chút.
Cả hai tức khắc đều sửng sốt...... Chỉ là Chu Du phản ứng càng nhanh hơn một bước, hắn thấy Lục Viễn phát ngốc, tay lanh mắt lẹ mà kéo người lại một phen giữ chặt, cúi đầu hôn lên.
=====================================
*Có cả hình minh họa ghế xoay phát nổ đây..
Lần đó chủ đề đưa ra là, "Thời thế tạo anh hùng hay anh hùng tạo thời thế", Quan Hoài Tín tự giới thiệu, lấy nguồn gốc tên chính mình làm đoạn mở màn: "Hoài Tín sá sế, hốt hồ ngô tướng hành hề*"...
*Một câu trong bài thơ Thiệp giang (Qua sông) của Khuất Nguyên: ý nói những người trung thành nhưng không được trọng dụng, phải cam lòng rời đi nơi khác để phát huy tài năng.
Nguyên văn hai câu thơ là
"Âm dương dịch vị, thời bất đương hề
Hoài tín sá sế, hốt hồ ngô tương hành hề"
dịch nghĩa là
"Âm dương chuyển dời vì sinh ra chẳng gặp thời,
ôm lòng trung tín sững sờ ta cam tâm dời bước"
Lục Viễn sau này quen biết gã, mới biết được cái tên này cùng với Sở Từ* không có một tí quan hệ nào cả —— "Hoài" là từ tên mẹ, "Tín" là từ tên cha. Bạn học Quan mỗi lần gửi tin nhắn hoặc tặng quà cho Lục Viễn ký tên tất cả đều là Quan XX, lý do là bởi vì hai vợ chồng già quan hệ quá hòa hảo, gã thật sự nhìn không nổi tên cha mẹ mình đặt cạnh nhau ngọt ngào đến phát ngấy.
*"Sở từ" (楚辞) là một thể thơ do quan Đại phu nước Sở là Khuất Nguyên khai sáng, kiểu thơ tự do không giới hạn số từ trong một câu, tập trung biểu đạt ý nghĩa hơn vần điệu.
Lục Viễn khi đó đặc biệt hâm mộ, cậu lên tới đại học mới biết được hóa ra xung quanh mình có đủ loại gia đình, so với cậu hạnh phúc hơn có rất nhiều, cha mẹ lái xe từ rất xa tới tặng đồ, động một chút gọi điện thoại hỏi han quan tâm, mà những nhà so với cậu còn thảm hơn cũng có, không chỉ cha không yêu mẹ không thương, còn bị bắt phải làm công kiếm tiền gửi về nhà mua sách mua vở cho em trai em gái. Ly hôn, tái hôn, kết hôn một lần duy nhất đến đầu bạc răng long...... Muôn hình vạn trạng hôn nhân cùng gia đình, Lục Viễn mới đầu vô cùng kinh ngạc, về sau tâm thái lại bình thản hơn rất nhiều, ít nhiều có chút cảm giác nhìn lên mình chẳng bằng ai, nhìn xuống lại chẳng ai bằng mình.
Hơn nữa con người Quan Hoài Tín, nghiêm túc lại cẩn trọng, vừa ôn nhu tri kỷ, đoạn thời gian Lục Viễn cùng gã kết giao đem lại cảm giác rất ấm áp, cũng chịu rất nhiều ảnh hưởng của đối phương. Kỳ thật hai người bọn họ càng giống như là bằng hữu tri kỷ, rảnh rỗi lại hẹn nhau đi đá bóng, tản bộ, lúc vui vẻ cùng nhau đi xem phim, đối với biên kịch tỏ vẻ sùng bái hoặc phỉ nhổ chê bôi, lại hoặc là ở sân thể dục tùy tiện tìm chỗ ngồi xuống, buôn chuyện tâm sự hết nửa ngày.
Về sau chia tay quả thật là bất đắc dĩ, nguyên nhân trực tiếp là quy hoạch bất đồng, nhưng bản chất là quan hệ giữa hai người trước sau khó lòng tiến thêm một bước, bọn họ đều chưa cảm nhận được loại rung động đó, có đôi khi cưỡng ép định thử ân ái một lần xem sao, cảm giác cũng vô cùng xấu hổ. Cho nên bọn họ chia tay không chỉ vô cùng êm thắm, mà còn chúc phúc lẫn nhau, tặng nhau lễ vật.
Đồng hồ Lục Viễn đeo chính là nhận được khi ấy, quà cậu tặng lại cho gã cũng không hề rẻ. Quan Hoài Tín tỏ thái độ hai người không thể làm tình nhân nhưng vẫn có thể tiếp tục làm bằng hữu, Lục Viễn lại suy nghĩ càng nhiều, cảm thấy thân phận người yêu cũ rất dễ gây lúng túng, hơn nữa cậu mới ra đi làm, nhiều chuyện phải lo, cũng không quen chia sẻ hết nỗi ấm ức cùng áp lực trong lòng với người khác, đôi lần qua lại, nói chuyện càng ngày càng ít, không bao lâu sau hoàn toàn chặt đứt liên hệ.
Nếu Chu Du không tự dưng lật xem chữ viết trên đệm, Lục Viễn cũng sẽ không duyên cớ gì nhớ đến người này. Tuy đã thật nhiều năm trôi qua, hiện giờ nhắc lại cái tên này vẫn làm lòng cậu cảm thấy thật ấm áp.
Chu Du mang cơm đến công ty đúng thời điểm vừa bắt đầu nghỉ trưa.
Lục Viễn tranh thủ đi toilet. Lúc quay trở lại còn muốn gọi điện thoại hỏi hắn đến chỗ nào rồi, kết quả vừa vào văn phòng đã ngửi thấy một mùi chua lòm xộc lên. Cậu ngẩn người, chưa đợi cậu lên tiếng hỏi, đã thấy Tiểu Lý lao ra từ khu vực giải khát, tiếp đón Lục Viễn nói: "Lục ca, mau tới ăn mau tới ăn! Đồng nghiệp mới mang cơm trưa đến cho chúng ta!"
Lục Viễn nao nao, có chút suy đoán không được tình huống, chờ vào đến khu vực giải khát mới phát hiện bốn năm hộp cơm đóng gói đặt trên bàn nhỏ...... Mấy nhân viên phòng nghiệp vụ và phòng kỹ thuật không xuống lầu ăn cơm đều vây quanh cái bàn nhỏ kia, cậu một đôi đũa tôi một chiếc thìa mà ăn đến ngon lành.
Lục Viễn đảo mắt quanh một vòng không thấy Chu Du, lại nhìn mấy món ăn —— củ từ xào giấm, cải thảo xào tương, sườn xào chua ngọt, thịt thái lát xào tương...... Tuy rằng cả màu sắc lẫn hương vị đều vô cùng hấp dẫn, nhưng khi cậu nếm thử vài miếng bằng đôi đũa Tiểu Lý đưa qua, thấy tất cả đều chua lòm.
Lục Viễn hơi ngạc nhiên, nhịn không được nhíu mày hỏi: "Sao lại toàn là đồ chua vậy?"
Tiểu Lý cảm thấy ăn rất ngon, tự giác giải thích nói: "Mùa thu là phải ăn chua, bổ sung axit cho gan và túi mật, hơn nữa còn giúp làm tan mỡ trong máu." Những đồng nghiệp khác cũng đều hảo mấy món này, dồn dập gật đầu, nói chua kích thích dịch vị, rất thích ăn chua......
Lục Viễn tuy rằng không chán ghét ăn chua, nhưng cũng không tính là thích, thấy thế nhanh nhẹn lui ra ngoài, suy nghĩ một lát rồi trực tiếp trở về phòng làm việc của chính mình.
Cậu vừa đẩy cửa vào, quả nhiên ngửi được một mùi giấm càng đậm đặc, thêm cả Chu Du đang ngồi ở bàn thư ký cạnh cửa.
Lục Viễn giương mắt nhìn, quả nhiên thấy hai hộp đồ ăn nhỏ đặt trên bàn làm việc của mình.
Chu Du thấy cậu tiến vào, không lên tiếng, chỉ bắt chéo chân rung đùi.
Lục Viễn cảm thấy không ổn, đóng cửa lại hỏi hắn: "Trên bàn tôi là món gì vậy?"
Chu Du quay đầu hừ một tiếng: "Phi lê cá nhúng giấm chiên giòn."
"......" Lục Viễn không nói nên lời, "Cậu đây là muốn đánh chết bán giấm sao? Hai cân giấm Lão Trần* trong nhà đều dùng hết rồi?
"Dùng hết rồi," Chu Du ném cho cậu một cái nhìn giận dữ, "Còn có một đống chai bán sỉ đây, đều mới ra lò."
"Chả trách sao," Lục Viễn lườm sang kháy đểu hắn, "Đứng tận đây vẫn thấy mùi."
Lúc cậu nói cho Chu Du về Quan Mỗ Mỗ còn nghĩ tới liệu Chu Du có khả năng phát điên phát khùng gì không, nhưng suy ngẫm rồi lại cảm thấy không đúng, hai người hiện tại cũng không phải là bạn trai......
Lục Viễn bất chợt nhớ tới, cũng cố ý nói: "Náo loạn như vậy không ổn lắm đâu, hỏi cậu, quan hệ giữa hai ta hiện đang là gì?" Cậu định chờ Chu Du nói là bạn trai hoặc bạn chịch, sau đó chính mình sẽ nhân cơ hội phủ nhận sạch sẽ.
Nào ngờ Chu Du lại nói: "Đương nhiên là quan hệ tổng tài bá đạo cùng tiểu trợ lý."
Lục Viễn thoáng sửng sốt, lại hỏi, "Vậy mà cậu còn làm cho tôi phi lê cá nhúng giấm?"
"Cậu có gọi món đâu." Chu Du liếc cậu một cái, hỏi, "Rốt cuộc là có ăn hay không, không ăn thì vứt."
Thái độ ác liệt, quả thật hung thần ác sát.
Lục Viễn chẳng mấy khi thấy hắn như vậy, cúi đầu nhìn lại thấy Chu Du đang đặt mông ngồi lên cái nệm kia, hừ một tiếng nói: "Làm gì mà ghê gớm thế."
Cậu nào dám nói không ăn, bèn nhận mệnh mà cầm cái cốc đi lấy nước ấm, sau đó trở về ngồi xuống ghế chuẩn bị ăn cá.
Ai ngờ mở hộp đồ ăn ra mới thấy, hộp nhỏ là phi lê cá giấm, hộp lớn lại là món Lục Viễn cực kỳ yêu thích - bát cá sủi cảo (sủi cảo cá thu đao).
Lục Viễn rất thích món này nhưng lại hiếm khi ăn, bởi vì chính mình làm thì quá phiền toái, vừa phải tỉ mỉ nghiền thịt cá trộn tiêu, hơn nữa nhồi nhân gói sủi cảo cũng là công việc tốn sức. Trước đây Chu Du từng hỏi cậu vì sao ra ngoài ăn cũng không gọi, Lục Viễn trả lời là vì ngoài quán gói sủi cảo quá to, trông cứ như bánh bao vậy. Quả nhiên lần này Chu Du gói cho cậu từng cái rất nhỏ, hơn nữa còn khô ráo, không lõng bõng nước như ở ngoài quán.
Lục Viễn vừa cắn một miếng, tức khắc cảm thấy hạnh phúc tràn trề, hận không thể vỗ đùi kêu ngao ngao vài tiếng.
Chu Du cũng xụ mặt dịch ghế dựa lại gần, hậm hực nói: "Bên trong có rau hẹ, cố ý bỏ vào làm hôi miệng cậu."
Nói xong vẫn chưa hết giận, lại đứng lên dùng sức ngồi phịch xuống ghế, cả giận nói: "Ngồi cho bẹp luôn đệm của cậu."
Lục Viễn vừa ăn vừa nhìn hắn: "Sao cậu lại ấu trĩ như vậy, tôi còn tưởng rằng cậu sẽ vứt của tôi luôn cơ."
"Không vứt," Chu Du lại dùng sức ngồi đè lên, nói giọng khiêu khích, "Mỗi ngày sẽ ở trước mặt cậu chà đạp nó! Xem cậu đau lòng hay không đau lòng."
Lục Viễn nhịn không được cười nói: "Cậu còn ngồi cái kiểu đó, tôi đau lòng hay không còn chưa biết, nhưng mà mông cậu chắc chắn sẽ đau."
Cậu thấy Chu Du không thèm để bụng, nhắc nhở nói: "Cậu không biết có vụ ghế xoay phát nổ* sao? Còn gọi là ghế hoa cúc."
*Các loại ghế nâng bằng khí trên thị trường hiện nay sử dụng cấu trúc xi lanh khí để điều chỉnh độ cao thấp phù hợp với trọng lượng của người ngồi. Loại này thường xuất hiện tình trạng đột ngột bị gãy ngang trục đỡ. Khi điều chỉnh lên xuống, mối nối trên trục trục khí áp có thể đột ngột phát nổ, mất kiểm soát. Ở Trung Quốc đã có một số trường hợp bị thương nặng đến tử vong vì những vụ nổ này.
Chu Du: "???"
Hắn bán tín bán nghi mà đưa mắt nhìn Lục Viễn, sau đó lại tự mình tra cứu baidu một chút.
...Quả nhiên là có chuyện đó, có điều tai nạn đều là do trục khí áp, Chu Du cúi đầu dò xét, cũng không phân biệt được loại ghế này là cấu trúc gì......
Lục Viễn thấy hắn khẩn trương, lại tiếp tục nói: "Muốn ngồi hỏng cái đệm đó, biện pháp tương đối an toàn là đặt ở trên mặt đất, sau đó cậu thả người tự do xuống."
"An toàn nhất chính là cậu tự đi mà thả người ngồi xuống," Chu Du biết cậu cố ý, tức giận nói, "Tôi hiện giờ không muốn nói chuyện với cậu."
Lục Viễn giả vờ như không nghe thấy.
Chu Du quay đầu ngó nghiêng bên ngoài, thấy không nhiều người lắm, tự mình sờ qua cái nút điều chỉnh màn chớp, chờ đến khi bốn phía đều đóng kín mít, lập tức vỗ vỗ lên bàn, nói giọng yêu sách: "Tôi muốn đổi ghế dựa với cậu."
Thời gian nghỉ ngơi giữa trưa của bọn họ chỉ có một tiếng rưỡi, Chu Du tới sớm, buổi chiều cũng chỉ làm thủ tục nhập chức, đơn giản lật xem tài liệu.
Lục Viễn vừa lúc ăn xong no nê, nhấc mông nhường chỗ, lại nâng cổ tay nhìn thời gian, kinh ngạc nói: "Cậu không ăn một chút sao?"
"Ăn rồi." Chu Du ngồi xuống ghế da, nhấn nút ngả ghế, định chợp mắt trong chốc lát, đột nhiên cất tiếng thì thào: "Ngăn kéo."
Lục Viễn đang ngồi ở bàn thư ký kia xem đơn báo giá, nghe lời này chẳng hiểu gì, mở ngăn kéo bàn thư ký ra nhìn vào, lúc này mới phát hiện ra bên trong có một lọ nước súc miệng mới tinh.
Cậu vô cùng bất ngờ, tiếp tục lục lọi, phát hiện ngoài nước súc miệng ra còn có cả băng keo cá nhân, cây lăn bụi, thuốc cảm cúm, thuốc nhỏ mắt......
Chai thuốc nhỏ mắt kia trông rất lạ mắt, hiển nhiên là loại mà Chu Du nhờ Lý Phục chỉ chỗ mua.
Cậu thấy hơi buồn cười, cũng không cảm thấy Chu Du biệt nữu*. Cậu đi súc miệng, lúc trở về lại tò mò cầm thuốc nhỏ mắt mà đi đến trước mặt Chu Du, hỏi: "Đây là mua cho tôi hay là cho chính cậu dùng?"
*biệt nữu ở đây nghĩa là trong nóng ngoài lạnh, nói một đằng làm một nẻo, ra vẻ thờ ơ nhưng thật lòng rất quan tâm
Chu Du mở mắt nhìn một chút: "Cậu."
"Thật không?" Lục Viễn nói: "Trông có vẻ rất đắt, một lọ đâu như hơn một trăm phải không?" Cậu nói xong thấy Chu Du vẫn không lên tiếng, nghĩ một lúc lại nói, "Đắt tiền như vậy, tôi phải suy ngẫm xem nên tặng lại cậu cái gì."
Chu Du quả nhiên hết kìm nén nổi, mở miệng hỏi: "Bạn trai cũ của cậu tặng đệm cậu còn đáp lễ sao?"
Lục Viễn gật đầu: "Có chứ."
Chu Du nheo mắt lại.
Lục Viễn nói: "Cái đệm giá 50, cho nên tôi tặng lại gã một cái vé xem phim."
"Tôi đây cũng muốn có vé xem phim," Chu Du nghĩ một lát lại nói, "Muốn ngay tối nay."
Hắn nói xong cũng không ngủ nữa, ngồi dậy cầm di động xem lịch chiếu phim gần đây. Lục Viễn cũng ngó sang, khuyên nhủ nói: "Thôi bỏ đi, để tôi mua cho cậu cái khác, mấy phim này đều không có 3D."
"Đồ ngốc mới đi xem 3D, vé đắt như vậy." Chu Du chọn mục sắp xếp theo giá vé, chỉ vào cái rẻ nhất nói, "Tối nay xem cái này đi, thuốc nhỏ mắt 140, tiền trả theo kỳ, tối nay tạm trả trước ngần này."
Lục Viễn thấy hắn nghiêm trang, bèn xem xét khoản trả trước ——《 Mặt quỷ 》 Rạp chiếu phim Tinh Hải khuyến mãi đặc biệt, 9.8 tệ kèm theo bắp rang (nhỏ) và Sprite (2).
Lục Viễn: "..." Thế này thì trả đến năm nào mới xong.
Buổi chiều Chu Du bận rộn làm thủ tục nhập chức, lại đi tiếp nhận đồ đạc hỗ trợ công việc của mình, ra ra vào vào trang bị máy vi tính, thu xếp hộp văn kiện. Hiếm thấy chính là nhân duyên của hắn không tồi, có lẽ là mấy phần cơm buổi trưa phát huy tác dụng, hoặc là ngoại hình đẹp mắt nên thu hút sự chú ý, đến cả phòng tài vụ cũng có đồng nghiệp ghé qua chào hỏi.
Tuy vậy cũng có điểm làm Lục Viễn vô cùng ngạc nhiên, nửa buổi chiều cậu mở họp với nhân viên phòng nghiệp vụ, lúc trở về phòng đã thấy Chu Du ở kia nghiền ngẫm xấp tài liệu giới thiệu sản phẩm. Sau đó hắn lại dành suốt cả buổi chiều, máy tính không mở, di động không chơi, y hệt như học sinh cấp ba cầm giấy bút bỏ công sức hí hoáy tô vẽ, chú thích trọng điểm.
Thế nhưng giờ tan tầm vừa điểm, hắn giống như lập tức đổi thành một người khác, đồ đạc trong vòng ba giây đồng hồ đã thu dọn xong, ngồi sẵn chờ Lục Viễn ra cửa.
Lục Viễn dẫn hắn đến một quán ăn gần trung tâm thương mại, bởi vì phải lái xe, vé xem phim đã đặt kia cũng là suất chiếu sớm, cho nên hai người cũng không uống rượu, tranh thủ ăn nhanh rồi đi đến rạp chiếu phim.
Thời điểm bọn họ đến được rạp chiếu phim, người xung quanh cực kỳ đông, nhìn một vòng cũng không tìm thấy chỗ nào để nghỉ chân.
Chu Du đã một hai năm rồi không đến rạp chiếu phim, ban đầu vẫn tỏ ra giận dỗi Lục Viễn, chờ đến lúc vào rạp rồi chỉ còn đơn thuần là hưng phấn, háo hức mong ngóng cho đến giờ chiếu phim.
Chỉ là niềm háo hức thật chóng bị dập tắt, bộ phim này đại khái là sắp hết chiếu, cho nên toàn bộ phòng chiếu ngoài hắn và Lục Viễn ra chỉ có thêm hai em học sinh. Bởi vì là phim ma, nhịp độ tiết tấu phim không hấp dẫn, lồng nhạc cũng gượng gạo, cảnh quay lại máu me...... Cho nên hai em học sinh kia vừa xem đoạn mở đầu đã chịu không được bỏ về.
Chu Du xem một lúc cũng cảm thấy không có gì thú vị, hơi thất vọng nói: "Phim này cứ chán chán làm sao ấy."
Hắn nói chuyện theo bản năng quay đầu lại nhìn Lục Viễn, lúc này mới phát hiện người nọ đang nhắm tịt hai mắt.
Chu Du: "..."
Sao hắn lại không biết Lục Viễn sợ phim ma??
Chu Du nhìn màn hình lớn, lại nhìn Lục Viễn... Quả nhiên, Lục Viễn ỷ vào ánh sáng lờ mờ trong rạp chiếu phim, chỉ làm ra vẻ nghiêm túc xem phim, nhưng đôi mắt thì nhắm chặt, lông mày thoáng nhăn lại.
Chu Du chớp mắt, nghĩ một lát dứt khoát quay mặt về phía màn ảnh rộng, thấp giọng hô lên: "A a a, đù má, sợ chết mất thôi!" Hắn vừa kêu vừa đưa tay sờ soạng phía bên phải, sờ đến tay Lục Viễn rồi diễn như thật mà dùng sức nắm lấy, run lên bần bật.
Lục Viễn đang buồn bực, nghe đến thanh âm kia cũng khiếp sợ đến hoảng loạn, Chu Du đưa tay sang như muốn cầu trợ giúp, cậu cũng dứt khoát kéo tay hắn lại, dùng sức nắm lấy, phụ họa nói: "A, đúng đấy ~ sợ chết mất..."
Chu Du liếc nhìn cậu một cái, nín cười, đẩy tay vịn ở giữa hai người lên, lại kêu: "Đệt đệt đệt*, hai con quỷ! A, chết người rồi." Nói xong rúc về phía Lục Viễn, cả thân hình đều dựa cả lên nguời cậu*. (靠=dựa, đọc gần giống "thao" nên cũng dùng để chửi thề)
Lục Viễn nghe được chả hiểu ra sao, cũng: "Đệt đệt đệt..." đồng thời co rúm bả vai.
Chu Du tức khắc muốn bò ra cười ngặt nghẽo.
Hắn cố nhịn cười, cũng không có tâm tư nào xem nhân vật chính hồi tưởng ký ức hay biểu đạt oán giận trên màn hình, chỉ cúi đầu ngắm Lục Viễn. Tuy ánh sáng trong rạp rất mờ nhạt, nhưng khoảng cách giữa hai người quá gần, Chu Du thừa dịp cảnh trên màn hình chuyển sáng là có thể nhìn thoáng qua đường nét trên gương mặt Lục Viễn. Hắn nín thở, rũ mắt nhìn một lúc, nhịn không được mà muốn hôn lên một cái...
Chỉ là lúc nhẹ nhàng ghé lại gần, mắt thấy sắp chạm môi, hắn chợt ngừng lại.
...Rạp chiếu phim gắn camera theo dõi, hơn nữa nếu lúc này hôn, Lục Viễn thẹn quá hóa giận thì hỏng rồi...Nhưng mà nếu không hôn, cơ hội tốt như vậy lại có chút lãng phí.
Chu Du không khỏi do dự, nhất thời ngây người, cũng đã quên mất phải nín thở.
Lục Viễn cảm thấy nửa mặt bên trái của mình hơi ngứa, lại có chút...cảm giác như là hơi thở phả lên. Cậu theo phản xạ sờ lên mặt, lại cảm thấy Chu Du quá an tĩnh, nhịn không được mở mắt ra nghiêng đầu sang nhìn.
Động tác quay đầu của cậu rất nhanh, Chu Du đang bận ngây người, bờ môi hai người tựa như quệt qua nhau một chút.
Cả hai tức khắc đều sửng sốt...... Chỉ là Chu Du phản ứng càng nhanh hơn một bước, hắn thấy Lục Viễn phát ngốc, tay lanh mắt lẹ mà kéo người lại một phen giữ chặt, cúi đầu hôn lên.
=====================================
*Có cả hình minh họa ghế xoay phát nổ đây..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất