Chương 52: Lý Phục đối với cậu hẳn là ít nhiều có chút hảo cảm
Bà Lục cảnh giác nửa ngày, cuối cùng nghe xong một câu khen tặng, bất giác sắc mặt cũng dễ nhìn hơn vài phần. Chỉ là câu cuối cùng nghe có vẻ một lời hai ý, muốn đáp lại không được không đáp cũng không xong.
Ông Chu thấy thế vội cười ha hả, nói với Đặng Viện: "Bà ấy còn đang xách đồ trên tay, bà đừng lôi kéo nói chuyện mãi." Ông nói xong lại nghiêng đầu nói với Lục Viễn, "Tiểu Viễn, con có rảnh thì dẫn mẹ con sang kia ngồi một chút đi."
Lục Viễn dạ một tiếng, không biết đáp lại thế nào, bèn thấy ông Chu lại nói với bà Lục: "Nhà chúng tôi chuẩn bị đi ăn đây? Bà đang vội việc gì thì cứ tự nhiên nhé, xong xuôi lại ghé nhà chúng tôi chơi, mà nhà bà ở chỗ nào ấy nhỉ?"
Bà Lục trả lời: "Ở gần đại học đằng kia."
"Vậy cũng không tính là quá xa," Ông Chu cười xuề xòa nói, "Nhà tôi ở gần nhà thi đấu thể thao, hôm nay ăn Tết không tiện gặp gỡ, ngày kia có thời gian lại tụ tập một phen."
Bà Lục sao có thể không ngầm hiểu ý tứ của đối phương là muốn tách ra, ngừng một lát rồi mới nói: "Vậy gặp sau, cả nhà đi ăn đi."
Bà nói xong lại cảm thấy không thoải mái, mặt trầm xuống muốn nói vài câu với Lục Viễn, há miệng ra lại không biết nên nói gì, buồn bực xoay người bỏ đi.
Chu Du vẫn ghi nhớ chuyện đi mua đồ, lén lút quờ tay ra hiệu với mẹ, sau đó lẳng lặng lôi kéo Lục Viễn đi đường vòng qua một cái cầu thang bộ ở hướng khác mà đi.
Đặng Viện hướng về phía hai người cười cười, lại chỉ vào số thứ tự và điện thoại trong tay, ý nhắc nhở là đến lượt bọn họ sẽ gọi điện thoại cho hai đứa. Bọn trẻ vừa đi khuất bóng, bà lại lập tức nhướng mày hừ một tiếng.
Ông Chu một tay xách túi, tay kia nhẹ nhàng vỗ vai bà, khuyên nhủ: "Bà cũng kiềm chế một chút, đó là mẹ ruột của Lục Viễn, ngay trước mặt con trai người ta nói nặng quá cũng khó coi."
Đặng Viện lạnh giọng nói: "Bà ta không phải mẹ ruột của Lục Viễn tôi còn mặc kệ bà ta cơ! Ông xem thái độ của bà ta kìa, tỉnh thành là bà mở sao? Còn làm mình làm mẩy." Nói xong lại nhịn không được thở dài, "Chả trách tôi vẫn luôn cảm thấy đứa nhỏ Lục Viễn này có chút không giống như trước đây."
Ông Chu bật cười: "Trước đây bà quen biết Lục Viễn hay sao mà cảm thấy không giống?"
"Sao lại không quen biết, con trai ông năm cấp ba không có việc gì cứ nhắc mãi, tôi thu thập đồ đạc cho nó còn tìm thấy một chồng nhỏ sách giáo khoa và bút ký của Lục Viễn cơ mà, khi đó còn tưởng thằng con nhà mình yêu sớm, đến buổi họp phụ huynh mấy đứa học sinh đến hỗ trợ, tôi bèn cố ý quan sát Lục Viễn, bảo thằng bé đi lấy nước lấy đồ ăn cho tôi."
"Hở!" Ông Chu khiếp sợ nói, "Sớm như vậy?"
"Sớm cái gì a, khi đó chưa có gì," Đặng Viện nhìn ra xa, nhớ lại cũng cảm thấy buồn cười, "Tôi nói với Lục Viễn tôi là người nhà Chu Du, nó một chút cũng không để trong đầu, vừa thấy là biết dáng vẻ không quan tâm, nhưng có thể nhìn ra khi đó đứa nhỏ này nói chuyện hay làm việc đều rất có trật tự, không giống con trai ông, Đông một búa Tây một cây gậy, nhớ tới đâu làm đến đó."
Khi ấy Lục Viễn rất nổi bật, mặc một cái áo khoác thể thao màu đỏ rực, khuôn mặt nhỏ bị ánh nắng hắt vào trắng như tuyết, lúc hếch cằm lên nhìn người khác còn phảng phất cảm giác ngông cuồng tự cao tự đại, ngay cả cười cũng có thể thoải mái ngửa đầu ra, vỗ đùi nhảy cẫng lên. Suốt một buổi trưa ánh mắt cậu cũng chưa đảo tới chỗ Chu Du quá hai vòng.
Đặng Viện vốn ở mức cảnh báo cấp cao nhất, quyết định bất cứ lúc nào cũng có thể kéo người đến giáo dục, kết quả nhìn kiểu gì cũng chẳng thấy giống như Lục Viễn có ý tứ với Chu Du. Khi đó trong lòng bà nảy sinh cảnh giác là bởi vì bắt được Chu Du viết thơ tình mùi mẫn đến ê răng, thế nhưng Chu Du lại không thẳng thắn nói với bà, bà cũng không tiện hỏi thẳng con trai có phải muốn xuất quỹ hay không, cho nên tới lui một hồi việc này cũng bị bỏ qua.
Đặng Viện đành phải âm thầm lo lắng cùng đề phòng, tuy rằng bận rộn công việc, thế nhưng chỉ cần hơi có thời gian rảnh, bà sẽ đi sưu tập các loại thông tin phổ cập về đồng tính luyến ái hoặc là sách phân tích tâm lý, bà từng dẫn dắt Chu Du vài lần, muốn cùng hắn tâm sự vấn đề tình cảm, nhưng hễ nói đến chuyện yêu đương, Chu Du đa phần vẫn rất mờ mịt, cứ như một đứa nhỏ to xác khờ khạo. Đặng Viện cũng không nắm chắc được sự tình như thế nào, mãi cho đến khi Chu Du vào đại học, gọi điện thoại cho bà ấp a ấp úng nói mình có bạn trai.
Khi đó Đặng Viện đang họp ở Bắc Kinh, hai tuần sau đó bà rốt cuộc rảnh rỗi, lúc đến tận trường hỏi thăm Chu Du, lại nghe nói hai người đã chia tay.
Đặng Viện vừa sợ hắn có áp lực tâm lý lại sợ hắn làm xằng bậy, mấy năm nay nhìn con nhà người ta hoặc là kết hôn sinh con hoặc là dấn thân vào sự nghiệp, tiếp tục học lên cao, chỉ duy nhất Chu Du là nhàn nhã tự tại cô độc một mình, trong lòng bà cũng sốt ruột.
Lần này Chu Du có thể mang Lục Viễn về, tâm lý bà tổng thể cũng tính là vừa lòng, dù sao trong ấn tượng của bà, Lục Viễn vẫn luôn là một đứa trẻ ngoan, thành tích luôn vượt trội so với Chu Du, tố chất cá nhân cũng không tồi. Duy chỉ có cảm giác hơi ngạc nhiên một chút, là Lục Viễn thay đổi khá nhiều, kiệm lời, hành xử cũng cẩn thận, cũng không biết là do trưởng thành tự nhiên chuyển biến hay là từng trải qua biến cố gì.
Bà vốn dĩ còn muốn hỏi thêm nhiều thứ về tình huống của hai người, thế nhưng thứ nhất là gần đây không đủ thời gian, thứ hai nữa là nàng cũng cân nhắc bằng không cứ hỏi trước Chu Du vài chuyện, đặc biệt là hôm nay gặp được vị thông gia này, trong lòng bà vô cùng bất mãn, nhưng lại không thể không suy xét vài điểm có thể làm cho Lục Viễn lúng túng hay không.
Đặng Viện tính toán trước sau, quyết định trở về trước tiên tìm Chu Du nói chuyện đàng hoàng.
Giữa trưa mọi người tùy tiện ăn vài món, buổi chiều mua món ăn lẻ và thịt rồi lên đường trở về nhà. Đặng Viện liệt kệ thực đơn vài món, ông Chu cùng Lục Viễn ở dưới lầu nhặt rau trong vườn, Đặng Viện gõ gõ Chu Du, kéo người lên trên lầu.
Bà cũng không quanh co lòng vòng, hướng thẳng ghế gỗ lớn trong thư phòng ngồi xuống bắt chéo chân, đi thẳng vào vấn đề nói: "Lại đây, mẹ có chuyện cần hỏi con."
Chu Du ngó quanh quất, ra vẻ tội nghiệp nói: "Mẹ, mẹ cũng không cho con ghế ngồi, là muốn con quỳ đáp lời sao?"
"Muốn quỳ cũng được," Đặng Viện liếc mắt nhìn hắn, quay lại vấn đề chính nói: "Hai con thế này là đã xác định quan hệ? Tại sao trước đây con không nói một tiếng, mẹ và cha hiện tại cái gì cũng không hiểu, không rõ ràng lắm, cũng chẳng kịp chuẩn bị."
Chu Du nghĩ thầm xác định quan hệ gì a, thiếu chút nữa thì đường ai nấy đi còn bị mẹ bồi cho một quyền. Nhưng lời này không thể lộ ra, vì thế hắn ra vẻ hàm hồ nói: "Hiện tại như thế này không phải rất tốt sao, con thấy mẹ cũng rất vừa lòng."
"Mẹ vừa lòng cái gì? Đối với hoàn cảnh của Lục Viễn mẹ một chút cũng không hiểu biết, cũng không rõ ràng lắm hai người các con vì sao lại bên nhau, chỉ có thể nói trước mắt thằng bé cho mẹ ấn tượng không tồi, lại nói là người con thích, mẹ mặc kệ hài lòng hay không vẫn cứ trước hết tiếp thu, còn có thể mặt sưng mày sỉa làm con trong ngoài khó làm người sao?"
Giọng điệu bà bất giác nghiêm khắc, nói xong lại cảm thấy chính mình nói hơi quá lời, thở dài hỏi: "Bỏ đi, bây giờ con nói cho mẹ biết một chút xem, bên thằng bé tình huống cụ thể như thế nào, đặc biệt là trong nhà ấy? Cha mẹ thằng bé ly hôn?"
Chuyện năm đó hắn tìm Lục Viễn Chu Du không nói với mẹ, lúc này Đặng Viện hỏi tới, đành phải nói: "Ly hôn rồi, về sau không phải con chuyển trường sao, nghe thầy giáo nói là ly hôn trước kỳ thi đại học."
Đặng Viện bất giác nhướng mày, cảm thấy lượng thông tin trên phương diện này có vẻ hơi lớn. Chỉ là hiện tại không phải thời điểm tìm hiểu mấy chi tiết vụn vặt không đáng kể, nàng tiếp tục hỏi: "Sau đó thì sao? Ly hôn cũng không phải chuyện gì, hiện tại quan hệ giữa thằng bé và cha mẹ như thế nào?"
"Vẫn tạm ạ," Chu Du cân nhắc một chút, nói: "Cha cậu ấy hình như chưa từng liên hệ, cậu ấy ở với mẹ, nhưng mẹ cậu ấy sau tái hôn là gả đến bên này, vừa lúc cậu ấy vào đại học, cho nên từ đó là tự lực cánh sinh. Hiện giờ bọn họ vẫn duy trì liên hệ qua lại, con nghe Lục Viễn nói mẹ cậu ấy cũng mua phòng ở bên kia."
"Mua phòng bên kia? Nhà bà ấy không phải ở bên này sao?" Đặng Viện nhíu mày.
"Chắc là để ở gần Lục Viễn, chính miệng mẹ cậu ấy nói về sau muốn ở chỗ cậu ấy dưỡng lão, bên kia không khí tốt."
Hắn cảm thấy ở chung với mẹ Lục Viễn khá dễ chịu, cũng nguyện ý nghĩ tốt cho người ta, bà Lục nói cái gì thì hắn tin cái đó, Đặng Viện lại cười lạnh một tiếng.
"... Chỗ nào liên quan đến không khí tốt, là con trai tốt thì có," Đặng Viện khinh thường nói, "Hoá là cùng một giuộc với bà ngoại con." Bà nhịn không được nhắc lại chuyện xưa, cả giận nói, "Lúc còn trẻ chẳng mảy may coi mẹ ra gì, quần áo đồ ăn đều cho con trai bà ấy, giam mẹ lại trong nhà không cho mẹ đi học. Nếu không phải khi đó hiệu trưởng tìm được nhà mẹ thì cả đời này mẹ cũng không thoát ra được, hiện tại thì tốt quá rồi, tuổi già không trông cậy nổi vào thằng con trai, lại nhớ thương tìm đến mẹ đòi dưỡng lão, đáng đời lắm!"
Chu Du: "..." Chu Du và bà ngoại cảm tình không thâm, tuy vậy cũng không đến nỗi hằn học giống như mẹ mình. Hiện tại bà ngoại trông cậy vào Đặng Viện đưa tiền khám bệnh và mời bảo mẫu, Đặng Viện bỏ tiền không ít, thế nhưng nỗi lòng căm tức cũng không buồn nghẹn, mỗi lần xuất tiền đều là tự mình đến cửa, quở trách người đủ rồi mới cho. Liên tiếp mấy năm, chỉ cần không có việc gì trì hoãn đều sẽ đến nhiếc móc một trận, bà ngoại có lần nhịn không được nói: "Phỏng chừng tôi chết rồi, cô đắp cho tôi cái mộ phần cũng phải mắng đủ rồi mới chịu đốt vàng mã."
So sánh đối lập như vậy, Lục Viễn đối với mẹ cậu ấy quả thật là rất ôn nhu, chuyện gì cũng đều nhẫn nhịn lắng nghe. Nghĩ đến đây, Chu Du bất giác lại bắt đầu đau lòng cho Lục Viễn, sợ người khác cũng nhìn thấu cậu mềm lòng nhẹ dạ nên có ý khi dễ.
Đặng Viện không biết nỗi lòng của hắn, nãy giờ thấy hắn trầm mặc, thẳng thắn hỏi: "Về sau hai con tính thế nào? Vẫn ở Tân Thành hay là đến ở bên này? Mẹ thằng bé có thái độ gì về chuyện của các con?"
Chu Du nào nghĩ tới nhiều như vậy, thuận miệng nói: "Mẹ cậu ấy có thái độ thế nào thì con không biết, nhưng Lục Viễn hẳn là sẽ không chịu ảnh hưởng của bà ấy."
"Chuyện đó khó nói lắm, việc này nếu không giải quyết thì chính là bom hẹn giờ," Đặng Viện gõ gõ lên bàn, trầm ngâm một lát, thu xếp, "Như vậy đi, ngày mai tìm thời gian, người lớn hai bên gia đình gặp mặt nói chuyện, con nói với Lục Viễn một tiếng. Mà thôi," Bà nói xong đứng lên, đi ra ngoài nói, "Buổi tối để mẹ tự nói với thằng bé."
"Uây uây mẹ của con ơi," Chu Du tức khắc bị dọa nhảy dựng, vội vàng lôi kéo nàng, vẻ mặt khiếp sợ nói, "Mẹ cũng đừng mà, mẹ thế này là làm bừa đó, hai chúng con chỉ vừa vặn ở đây thôi mà làm gì đã đến bước gặp mặt gia trưởng! Lại nói mẹ của Lục Viễn có biết chuyện tụi con hay không còn chưa rõ mà."
"Chưa rõ thì con mau đi hỏi xem," Đặng Viện nhìn hắn nói, "Hai con tự mình thương lượng cho tốt, dù sao ý kiến của mẹ vẫn là yêu cầu gặp mặt."
"Sau này lại nói đi mẹ," Chu Du vẫn cảm thấy mẹ hắn quản quá nhiều, bất đắc dĩ nói, "Vạn lý trường chinh tụi con mới ở bước thứ nhất thôi mà."
"Hai đứa vạn lý trường chinh đến bước thứ mấy không quan trọng, quan trọng là đích đến của hai đứa ở chỗ nào, hiểu rõ không? Muốn xác định đi về phương hướng nào? Hiện tại lương thảo có đủ hay không? Phía trước có hay không đầm lầy, đằng sau có hay không truy binh? Khả năng sẽ còn gặp những vấn đề gì? Tất thảy những thứ này con đều nắm không rõ ràng lắm con còn muốn làm con lừa lười biếng, nhấc chân một phát là tới nơi?"
"..." Chu Du quả thực bị liên tiếp mấy vấn đề xoay như chong chóng, tức khắc cảm thấy chính mình chống đỡ không nổi nữa, ở thư phòng hô to cứu viện: "Cha, mẹ con tìm cha kìa!"
Hắn kêu xong liền muốn chuồn, lại bị Đặng Viện quờ tay một cái bắt được phía sau cổ áo.
Đặng Viện hừ một tiếng, nhìn Chu Du nghiêm túc nói: "Cái khác mẹ mặc kệ, nhưng vấn đề gia đình thì nhất thiết phải giải quyết, hiện tại con không bận tâm là bởi vì cả mẹ và cha con đều đang còn trẻ, mẹ thằng bé nếu như yêu thương con cái thì cũng đành thôi, đằng này như bây giờ cần phải sớm nói cho rõ ràng, bằng không về sau gặp rất nhiều phiền toái."
Bà nói xong thấy Chu Du bày ra bộ dạng sống dở chết dở, một phát đẩy hắn ra ngoài, thúc giục nói: "Mau đi xuống phụ việc đi, tổng cộng ăn nằm ở nhà không được mấy ngày, đừng có gây phiền toái cho mẹ."
Chu Du nghĩ thầm thật ra là mẹ tự nguyện tìm tới phiền toái, chứ làm gì có ai yêu cầu mẹ quản mấy chuyện này.
Hắn thật lòng không tán đồng mẹ mình bận tâm tới việc này, hơn nữa mối quan hệ hiện tại giữa hắn và Lục Viễn...Trước khi kết thúc kỳ nghỉ 1/10, Chu Du cũng không rõ rốt cuộc hai người là bạn giường hay là người yêu, dù sao quyền chủ động trong chuyện này nằm ở Lục Viễn, mà hiện giờ người sau vẫn luôn mập mờ, cũng chưa đưa ra đáp án minh xác, cho nên hai người gần như duy trì trạng thái lơ mơ ngầm hiểu nhưng vẫn ra vẻ hồ đồ.
Cơm tối hiếm khi được Chu Du chủ trì việc nấu nướng, có điều khẩu vị của thực đơn thanh đạm đi một ít. Ông Chu khui nắp bình rượu trợ hứng, Đặng Viện có tửu lượng tốt, ngại ông Chu và Chu Du đều chỉ có thể hớp vài ngụm nhỏ, dứt khoát lôi kéo Lục Viễn cụng ly vài lần mới tận hứng. Chờ đến lúc cơm no rượu đủ, lúc này bà mới gọi ông Chu ra ngoài đi dạo vòng quanh cho tiêu bớt đồ ăn.
Chu Du rốt cuộc cũng chờ được thời gian ở riêng với Lục Viễn, nghĩ một lúc trước hết kể ra sự tình mà Đặng Viện tìm hắn nói, lại bảo với Lục Viễn: "Việc này cậu đừng để trong lòng, để đó tôi ứng phó một chút là qua. Người mẹ này của tôi có hơi quá cường thế, chuyện gì cũng muốn kiểm soát khống chế cho bằng được."
Lục Viễn trái lại không buồn để ý, cười cười: "Cũng được."
Hai người ở trên sân phơi ngắm trăng, Lục Viễn buổi tối uống có hơi nhiều, nghiêng đầu dựa vào trên ghế nằm. Chu Du vốn là ở một bên giảng giải sự tình nhà hắn, nói một lát nghe bên cạnh không có tiếng đáp lại, quay đầu sang mới phát hiện Lục Viễn dường như đã nhắm hai mắt ngủ rồi. Hắn sợ Lục Viễn ngủ lạnh, lặng lẽ trở về một chuyến cầm chăn đi ra. Ai ngờ mới vừa mới đắp lên cho Lục Viễn, lòng bàn tay trái của hắn đã bị người cào ngứa một chút. Chu Du cúi đầu nhìn lại, lúc này mới nhận ra Lục Viễn không biết từ khi nào đã tỉnh, lấy ngón trỏ câu lấy tay hắn, vừa thấy hắn khom người nhìn, còn cong đôi mắt khẽ nhoẻn cười.
Chu Du bị nụ cười kia làm cho lảo đảo, trong lòng tê rần, nhất thời muốn cúi đầu hôn cậu.
Chỉ là hai người ở trên sân phơi thật sự không có riêng tư gì đáng nói, Chu Du xoay đầu đưa mắt nhìn tòa nhà cao tầng phía xa, sau đó quay lại thương lượng nói: "Chúng ta về phòng nhé?"
Lục Viễn lại lắc đầu, nói: "Không về, ở đây thêm một lát nữa."
Chu Du đành phải móc chân kéo ghế của chính mình lại, ngồi xuống sát bên cạnh Lục Viễn, nói: "Ở đây có gì vui, trên mặt trăng vừa không có Hằng Nga, lại cũng không có thỏ, nhìn nó còn không bằng nhìn tôi đâu."
Lục Viễn cười cười không ra tiếng, giương mắt nhìn ánh trăng kia, lại thu hồi tầm mắt, nhìn cây bạch quả nhô ra từ khoảng sân nhà hàng xóm. Cây kia có lẽ là trồng bằng cách chiết cành từ một cây đại thụ, thân cây thô tráng, lá cây lại rụng gần hết, chỉ còn sót lại vài ba cái lưa thưa treo trên chạc cây, theo gió đung đưa lay động.
Chu Du ngồi cạnh cậu an an tĩnh tĩnh mà nhìn lá cây một lúc, lại thình lình nghe Lục Viễn hỏi: "Cậu còn nhớ hay không, trước kia cậu từng đưa cho tôi lá cây bạch quả?"
Chu Du có chút nghi hoặc, đăm chiêu một chốc vẫn không nhớ ra.
Lục Viễn cười nói: "Biết ngay là không nhớ rõ, cậu lúc ấy hẳn là nhất thời hứng khởi, cầm vài phiến lá cho tôi. Còn giới thiệu là ở cửa nhà cậu có cây bạch quả già, đã hơn hai trăm tuổi." Sau đó Chu Du dọn đi rồi, Lục Viễn còn từng hỏi thăm, mới biết được chỗ bọn họ làm gì có cây bạch quả nào hơn hai trăm năm tuổi, cũng không biết Chu Du là nhặt được từ đâu.
Chu Du chớp mắt, ra vẻ khó tin nói: "Tôi còn có lúc lãng mạn như vậy?"
"Lãng mạn cái rắm," Lục Viễn nhịn không được bật cười, "Cậu chính là mồm miệng toàn nói phét." Có điều khi đó cậu thật sự tin, bởi vì mấy chiếc lá bạch quả kia rất xinh đẹp, còn đặc biệt lớn, so với bàn tay cậu còn to hơn.
Lục Viễn nói: "Tôi đem lá cây kia kẹp trong từ điển, sau đó phơi khô, đẹp vô cùng. Năm lớp mười hai ôn tập bài tập, tôi còn lấy lá cây làm thẻ kẹp sách. Nhưng mà lá cây quá giòn, có lần Lý Phục mượn sách giáo khoa, không cẩn thận làm vỡ nát của tôi một phiến, tôi đầu óc nóng lên liền trở mặt với y."
"!!!" Chu Du bày ra vẻ mặt bàng hoàng, "a" một tiếng nói, "Còn có chuyện đó?"
Hắn thấy Lục Viễn chống tay ngồi dậy, tiêu hóa thông tin nửa ngày mới nhịn không được hỏi: "Sau đó thì sao?"
Lục Viễn nghiêng mặt sang hỏi: "Cái gì sau đó?"
"Cậu cùng Lý Phục sau đó, lại hòa hảo chứ hả." Chu Du hỏi.
"Không," Lục Viễn cúi đầu cười cười, theo sau thở dài nói, "Vốn dĩ không có gì phải làm căng, tôi nói vài lời hơi nặng, chiến tranh lạnh một đoạn thời gian... Về sau là y rất rộng lượng, cũng không cần tôi giải thích xin lỗi, dần dà nên chào hỏi thì chào hỏi, cần nói chuyện thì cùng nói."
Lời này của Lục Viễn ít nhiều có chút lừa mình dối người, bởi vì từ sự kiện đó trở về sau, nhưng bất kể là cậu hay là Lý Phục, đều cảm giác được rất rõ ràng quan hệ của họ không thể quay về như trước... Ở rất nhiều trường hợp không cần thiết, bọn họ đều cố ý tránh gặp mặt hoặc gần gũi đối phương. Trong chuyện này trách nhiệm của Lục Viễn lớn hơn một chút, cậu nợ Lý Phục một lời xin lỗi cùng giải thích, chỉ là bởi vì thời gian kéo ra càng dài, cậu càng lúc càng nói không nên lời, mà Lý Phục cũng dần dần cảm thấy không có gì tất yếu.
Năm nay bạn học tụ hội, nếu không phải Chu Du xuất hiện, khả năng tình hình hiện tại sẽ hoàn toàn là một bộ dạng khác. Lục Viễn không rõ ràng lắm Chu Du cùng Lý Phục rốt cuộc là quan hệ gì, tuy nhiên trong lòng mơ hồ có thể nhận ra, Lý Phục đối với cậu hẳn là ít nhiều có chút hảo cảm, dù chỉ là năm đó.
Chu Du không ngờ giữa hai người còn có những việc này, hắn đăm chiêu suy nghĩ, cảm thấy có một bụng những lời muốn hỏi, chính là lúc này bất kể lấy ra cái nào, tựa như đều sẽ hơi sát phong cảnh (gây mất hứng, phá hỏng không khí).
Chu Du nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng đành phải hỏi: "Vậy lá bạch quả đâu rồi? Cậu còn giữ lại không?"
Lục Viễn liếc hắn một cái, lắc đầu nói: "Không. Tôi kẹp nó ở trong từ điển, đặt chung một chỗ với sách giáo khoa và sách bài tập, về sau trong nhà xử trí phòng ở, chính tôi không có nơi nào để đi, cho nên ngoại trừ giấy chứng nhận tốt nghiệp gần như cái gì cũng không lưu lại. Tôi khi đó... có rất nhiều đồ vật thật vất vả mới sở hữu được, muốn mang theo, nhưng lại không có chỗ để, cuối cùng cũng không biết tất thảy mấy món đó bị xử trí như thế nào, lưu lạc đến đâu."
Cậu nói đến khúc này khe khẽ thở dài, thấp giọng nói: "... Cho nên khi đó, tôi thật sự cảm thấy, tôi không có nhà. Cho nên Trung thu với tôi mà nói, vẫn luôn không có ý nghĩa."
Chu Du nhất thời không nói chuyện, siết lấy tay cậu thật chặt.
Lục Viễn cũng trầm mặc vài giây, qua một lát, mới nhẹ giọng nói: "Hiện giờ tôi cũng không biết đối mặt với mẹ mình như thế nào mới thích hợp. Bà cũng từng rất tốt với tôi, trước năm 17 tuổi tôi được chiều chuộng đến không ra gì, quần áo duỗi tay là được mặc cho, cơm nước há mồm là có, cho nên bà không thể xem như không phụ trách, chỉ là sau năm 17 tuổi..." Cậu nói đến đây ngừng một chút, bật cười nói, "Nếu không phải hôm nay cha cậu hỏi, tôi cũng không biết nhà bà ở đâu, kỳ thật mẹ cậu nói rất đúng, tôi muốn làm tròn nghĩa vụ phụng dưỡng, nhưng tôi cũng không muốn bà nhúng tay vào sinh hoạt của tôi, về điểm này tôi quả thật rất khổ não."
Chu Du suy nghĩ, lúc sau chần chừ nói: "Vậy thì không được, để mẹ tôi nói chuyện với bà ấy nhé?"
Lục Viễn nhìn hắn. Chu Du cười nói: "Mẹ tôi tuy rằng hơi cường thế, nhưng mà nói chuyện rõ ràng khúc chiết, đến lúc đó còn có cha tôi đi theo phụ họa vài lời." Hắn nói xong mới nhớ tới, hỏi Lục Viễn, "Cậu xuất quỹ chưa?"
"Chưa," Lục Viễn nghĩ một lúc, hạ quyết tâm nói, "Đêm nay xuất vẫn còn kịp."
=============================================
Ông Chu thấy thế vội cười ha hả, nói với Đặng Viện: "Bà ấy còn đang xách đồ trên tay, bà đừng lôi kéo nói chuyện mãi." Ông nói xong lại nghiêng đầu nói với Lục Viễn, "Tiểu Viễn, con có rảnh thì dẫn mẹ con sang kia ngồi một chút đi."
Lục Viễn dạ một tiếng, không biết đáp lại thế nào, bèn thấy ông Chu lại nói với bà Lục: "Nhà chúng tôi chuẩn bị đi ăn đây? Bà đang vội việc gì thì cứ tự nhiên nhé, xong xuôi lại ghé nhà chúng tôi chơi, mà nhà bà ở chỗ nào ấy nhỉ?"
Bà Lục trả lời: "Ở gần đại học đằng kia."
"Vậy cũng không tính là quá xa," Ông Chu cười xuề xòa nói, "Nhà tôi ở gần nhà thi đấu thể thao, hôm nay ăn Tết không tiện gặp gỡ, ngày kia có thời gian lại tụ tập một phen."
Bà Lục sao có thể không ngầm hiểu ý tứ của đối phương là muốn tách ra, ngừng một lát rồi mới nói: "Vậy gặp sau, cả nhà đi ăn đi."
Bà nói xong lại cảm thấy không thoải mái, mặt trầm xuống muốn nói vài câu với Lục Viễn, há miệng ra lại không biết nên nói gì, buồn bực xoay người bỏ đi.
Chu Du vẫn ghi nhớ chuyện đi mua đồ, lén lút quờ tay ra hiệu với mẹ, sau đó lẳng lặng lôi kéo Lục Viễn đi đường vòng qua một cái cầu thang bộ ở hướng khác mà đi.
Đặng Viện hướng về phía hai người cười cười, lại chỉ vào số thứ tự và điện thoại trong tay, ý nhắc nhở là đến lượt bọn họ sẽ gọi điện thoại cho hai đứa. Bọn trẻ vừa đi khuất bóng, bà lại lập tức nhướng mày hừ một tiếng.
Ông Chu một tay xách túi, tay kia nhẹ nhàng vỗ vai bà, khuyên nhủ: "Bà cũng kiềm chế một chút, đó là mẹ ruột của Lục Viễn, ngay trước mặt con trai người ta nói nặng quá cũng khó coi."
Đặng Viện lạnh giọng nói: "Bà ta không phải mẹ ruột của Lục Viễn tôi còn mặc kệ bà ta cơ! Ông xem thái độ của bà ta kìa, tỉnh thành là bà mở sao? Còn làm mình làm mẩy." Nói xong lại nhịn không được thở dài, "Chả trách tôi vẫn luôn cảm thấy đứa nhỏ Lục Viễn này có chút không giống như trước đây."
Ông Chu bật cười: "Trước đây bà quen biết Lục Viễn hay sao mà cảm thấy không giống?"
"Sao lại không quen biết, con trai ông năm cấp ba không có việc gì cứ nhắc mãi, tôi thu thập đồ đạc cho nó còn tìm thấy một chồng nhỏ sách giáo khoa và bút ký của Lục Viễn cơ mà, khi đó còn tưởng thằng con nhà mình yêu sớm, đến buổi họp phụ huynh mấy đứa học sinh đến hỗ trợ, tôi bèn cố ý quan sát Lục Viễn, bảo thằng bé đi lấy nước lấy đồ ăn cho tôi."
"Hở!" Ông Chu khiếp sợ nói, "Sớm như vậy?"
"Sớm cái gì a, khi đó chưa có gì," Đặng Viện nhìn ra xa, nhớ lại cũng cảm thấy buồn cười, "Tôi nói với Lục Viễn tôi là người nhà Chu Du, nó một chút cũng không để trong đầu, vừa thấy là biết dáng vẻ không quan tâm, nhưng có thể nhìn ra khi đó đứa nhỏ này nói chuyện hay làm việc đều rất có trật tự, không giống con trai ông, Đông một búa Tây một cây gậy, nhớ tới đâu làm đến đó."
Khi ấy Lục Viễn rất nổi bật, mặc một cái áo khoác thể thao màu đỏ rực, khuôn mặt nhỏ bị ánh nắng hắt vào trắng như tuyết, lúc hếch cằm lên nhìn người khác còn phảng phất cảm giác ngông cuồng tự cao tự đại, ngay cả cười cũng có thể thoải mái ngửa đầu ra, vỗ đùi nhảy cẫng lên. Suốt một buổi trưa ánh mắt cậu cũng chưa đảo tới chỗ Chu Du quá hai vòng.
Đặng Viện vốn ở mức cảnh báo cấp cao nhất, quyết định bất cứ lúc nào cũng có thể kéo người đến giáo dục, kết quả nhìn kiểu gì cũng chẳng thấy giống như Lục Viễn có ý tứ với Chu Du. Khi đó trong lòng bà nảy sinh cảnh giác là bởi vì bắt được Chu Du viết thơ tình mùi mẫn đến ê răng, thế nhưng Chu Du lại không thẳng thắn nói với bà, bà cũng không tiện hỏi thẳng con trai có phải muốn xuất quỹ hay không, cho nên tới lui một hồi việc này cũng bị bỏ qua.
Đặng Viện đành phải âm thầm lo lắng cùng đề phòng, tuy rằng bận rộn công việc, thế nhưng chỉ cần hơi có thời gian rảnh, bà sẽ đi sưu tập các loại thông tin phổ cập về đồng tính luyến ái hoặc là sách phân tích tâm lý, bà từng dẫn dắt Chu Du vài lần, muốn cùng hắn tâm sự vấn đề tình cảm, nhưng hễ nói đến chuyện yêu đương, Chu Du đa phần vẫn rất mờ mịt, cứ như một đứa nhỏ to xác khờ khạo. Đặng Viện cũng không nắm chắc được sự tình như thế nào, mãi cho đến khi Chu Du vào đại học, gọi điện thoại cho bà ấp a ấp úng nói mình có bạn trai.
Khi đó Đặng Viện đang họp ở Bắc Kinh, hai tuần sau đó bà rốt cuộc rảnh rỗi, lúc đến tận trường hỏi thăm Chu Du, lại nghe nói hai người đã chia tay.
Đặng Viện vừa sợ hắn có áp lực tâm lý lại sợ hắn làm xằng bậy, mấy năm nay nhìn con nhà người ta hoặc là kết hôn sinh con hoặc là dấn thân vào sự nghiệp, tiếp tục học lên cao, chỉ duy nhất Chu Du là nhàn nhã tự tại cô độc một mình, trong lòng bà cũng sốt ruột.
Lần này Chu Du có thể mang Lục Viễn về, tâm lý bà tổng thể cũng tính là vừa lòng, dù sao trong ấn tượng của bà, Lục Viễn vẫn luôn là một đứa trẻ ngoan, thành tích luôn vượt trội so với Chu Du, tố chất cá nhân cũng không tồi. Duy chỉ có cảm giác hơi ngạc nhiên một chút, là Lục Viễn thay đổi khá nhiều, kiệm lời, hành xử cũng cẩn thận, cũng không biết là do trưởng thành tự nhiên chuyển biến hay là từng trải qua biến cố gì.
Bà vốn dĩ còn muốn hỏi thêm nhiều thứ về tình huống của hai người, thế nhưng thứ nhất là gần đây không đủ thời gian, thứ hai nữa là nàng cũng cân nhắc bằng không cứ hỏi trước Chu Du vài chuyện, đặc biệt là hôm nay gặp được vị thông gia này, trong lòng bà vô cùng bất mãn, nhưng lại không thể không suy xét vài điểm có thể làm cho Lục Viễn lúng túng hay không.
Đặng Viện tính toán trước sau, quyết định trở về trước tiên tìm Chu Du nói chuyện đàng hoàng.
Giữa trưa mọi người tùy tiện ăn vài món, buổi chiều mua món ăn lẻ và thịt rồi lên đường trở về nhà. Đặng Viện liệt kệ thực đơn vài món, ông Chu cùng Lục Viễn ở dưới lầu nhặt rau trong vườn, Đặng Viện gõ gõ Chu Du, kéo người lên trên lầu.
Bà cũng không quanh co lòng vòng, hướng thẳng ghế gỗ lớn trong thư phòng ngồi xuống bắt chéo chân, đi thẳng vào vấn đề nói: "Lại đây, mẹ có chuyện cần hỏi con."
Chu Du ngó quanh quất, ra vẻ tội nghiệp nói: "Mẹ, mẹ cũng không cho con ghế ngồi, là muốn con quỳ đáp lời sao?"
"Muốn quỳ cũng được," Đặng Viện liếc mắt nhìn hắn, quay lại vấn đề chính nói: "Hai con thế này là đã xác định quan hệ? Tại sao trước đây con không nói một tiếng, mẹ và cha hiện tại cái gì cũng không hiểu, không rõ ràng lắm, cũng chẳng kịp chuẩn bị."
Chu Du nghĩ thầm xác định quan hệ gì a, thiếu chút nữa thì đường ai nấy đi còn bị mẹ bồi cho một quyền. Nhưng lời này không thể lộ ra, vì thế hắn ra vẻ hàm hồ nói: "Hiện tại như thế này không phải rất tốt sao, con thấy mẹ cũng rất vừa lòng."
"Mẹ vừa lòng cái gì? Đối với hoàn cảnh của Lục Viễn mẹ một chút cũng không hiểu biết, cũng không rõ ràng lắm hai người các con vì sao lại bên nhau, chỉ có thể nói trước mắt thằng bé cho mẹ ấn tượng không tồi, lại nói là người con thích, mẹ mặc kệ hài lòng hay không vẫn cứ trước hết tiếp thu, còn có thể mặt sưng mày sỉa làm con trong ngoài khó làm người sao?"
Giọng điệu bà bất giác nghiêm khắc, nói xong lại cảm thấy chính mình nói hơi quá lời, thở dài hỏi: "Bỏ đi, bây giờ con nói cho mẹ biết một chút xem, bên thằng bé tình huống cụ thể như thế nào, đặc biệt là trong nhà ấy? Cha mẹ thằng bé ly hôn?"
Chuyện năm đó hắn tìm Lục Viễn Chu Du không nói với mẹ, lúc này Đặng Viện hỏi tới, đành phải nói: "Ly hôn rồi, về sau không phải con chuyển trường sao, nghe thầy giáo nói là ly hôn trước kỳ thi đại học."
Đặng Viện bất giác nhướng mày, cảm thấy lượng thông tin trên phương diện này có vẻ hơi lớn. Chỉ là hiện tại không phải thời điểm tìm hiểu mấy chi tiết vụn vặt không đáng kể, nàng tiếp tục hỏi: "Sau đó thì sao? Ly hôn cũng không phải chuyện gì, hiện tại quan hệ giữa thằng bé và cha mẹ như thế nào?"
"Vẫn tạm ạ," Chu Du cân nhắc một chút, nói: "Cha cậu ấy hình như chưa từng liên hệ, cậu ấy ở với mẹ, nhưng mẹ cậu ấy sau tái hôn là gả đến bên này, vừa lúc cậu ấy vào đại học, cho nên từ đó là tự lực cánh sinh. Hiện giờ bọn họ vẫn duy trì liên hệ qua lại, con nghe Lục Viễn nói mẹ cậu ấy cũng mua phòng ở bên kia."
"Mua phòng bên kia? Nhà bà ấy không phải ở bên này sao?" Đặng Viện nhíu mày.
"Chắc là để ở gần Lục Viễn, chính miệng mẹ cậu ấy nói về sau muốn ở chỗ cậu ấy dưỡng lão, bên kia không khí tốt."
Hắn cảm thấy ở chung với mẹ Lục Viễn khá dễ chịu, cũng nguyện ý nghĩ tốt cho người ta, bà Lục nói cái gì thì hắn tin cái đó, Đặng Viện lại cười lạnh một tiếng.
"... Chỗ nào liên quan đến không khí tốt, là con trai tốt thì có," Đặng Viện khinh thường nói, "Hoá là cùng một giuộc với bà ngoại con." Bà nhịn không được nhắc lại chuyện xưa, cả giận nói, "Lúc còn trẻ chẳng mảy may coi mẹ ra gì, quần áo đồ ăn đều cho con trai bà ấy, giam mẹ lại trong nhà không cho mẹ đi học. Nếu không phải khi đó hiệu trưởng tìm được nhà mẹ thì cả đời này mẹ cũng không thoát ra được, hiện tại thì tốt quá rồi, tuổi già không trông cậy nổi vào thằng con trai, lại nhớ thương tìm đến mẹ đòi dưỡng lão, đáng đời lắm!"
Chu Du: "..." Chu Du và bà ngoại cảm tình không thâm, tuy vậy cũng không đến nỗi hằn học giống như mẹ mình. Hiện tại bà ngoại trông cậy vào Đặng Viện đưa tiền khám bệnh và mời bảo mẫu, Đặng Viện bỏ tiền không ít, thế nhưng nỗi lòng căm tức cũng không buồn nghẹn, mỗi lần xuất tiền đều là tự mình đến cửa, quở trách người đủ rồi mới cho. Liên tiếp mấy năm, chỉ cần không có việc gì trì hoãn đều sẽ đến nhiếc móc một trận, bà ngoại có lần nhịn không được nói: "Phỏng chừng tôi chết rồi, cô đắp cho tôi cái mộ phần cũng phải mắng đủ rồi mới chịu đốt vàng mã."
So sánh đối lập như vậy, Lục Viễn đối với mẹ cậu ấy quả thật là rất ôn nhu, chuyện gì cũng đều nhẫn nhịn lắng nghe. Nghĩ đến đây, Chu Du bất giác lại bắt đầu đau lòng cho Lục Viễn, sợ người khác cũng nhìn thấu cậu mềm lòng nhẹ dạ nên có ý khi dễ.
Đặng Viện không biết nỗi lòng của hắn, nãy giờ thấy hắn trầm mặc, thẳng thắn hỏi: "Về sau hai con tính thế nào? Vẫn ở Tân Thành hay là đến ở bên này? Mẹ thằng bé có thái độ gì về chuyện của các con?"
Chu Du nào nghĩ tới nhiều như vậy, thuận miệng nói: "Mẹ cậu ấy có thái độ thế nào thì con không biết, nhưng Lục Viễn hẳn là sẽ không chịu ảnh hưởng của bà ấy."
"Chuyện đó khó nói lắm, việc này nếu không giải quyết thì chính là bom hẹn giờ," Đặng Viện gõ gõ lên bàn, trầm ngâm một lát, thu xếp, "Như vậy đi, ngày mai tìm thời gian, người lớn hai bên gia đình gặp mặt nói chuyện, con nói với Lục Viễn một tiếng. Mà thôi," Bà nói xong đứng lên, đi ra ngoài nói, "Buổi tối để mẹ tự nói với thằng bé."
"Uây uây mẹ của con ơi," Chu Du tức khắc bị dọa nhảy dựng, vội vàng lôi kéo nàng, vẻ mặt khiếp sợ nói, "Mẹ cũng đừng mà, mẹ thế này là làm bừa đó, hai chúng con chỉ vừa vặn ở đây thôi mà làm gì đã đến bước gặp mặt gia trưởng! Lại nói mẹ của Lục Viễn có biết chuyện tụi con hay không còn chưa rõ mà."
"Chưa rõ thì con mau đi hỏi xem," Đặng Viện nhìn hắn nói, "Hai con tự mình thương lượng cho tốt, dù sao ý kiến của mẹ vẫn là yêu cầu gặp mặt."
"Sau này lại nói đi mẹ," Chu Du vẫn cảm thấy mẹ hắn quản quá nhiều, bất đắc dĩ nói, "Vạn lý trường chinh tụi con mới ở bước thứ nhất thôi mà."
"Hai đứa vạn lý trường chinh đến bước thứ mấy không quan trọng, quan trọng là đích đến của hai đứa ở chỗ nào, hiểu rõ không? Muốn xác định đi về phương hướng nào? Hiện tại lương thảo có đủ hay không? Phía trước có hay không đầm lầy, đằng sau có hay không truy binh? Khả năng sẽ còn gặp những vấn đề gì? Tất thảy những thứ này con đều nắm không rõ ràng lắm con còn muốn làm con lừa lười biếng, nhấc chân một phát là tới nơi?"
"..." Chu Du quả thực bị liên tiếp mấy vấn đề xoay như chong chóng, tức khắc cảm thấy chính mình chống đỡ không nổi nữa, ở thư phòng hô to cứu viện: "Cha, mẹ con tìm cha kìa!"
Hắn kêu xong liền muốn chuồn, lại bị Đặng Viện quờ tay một cái bắt được phía sau cổ áo.
Đặng Viện hừ một tiếng, nhìn Chu Du nghiêm túc nói: "Cái khác mẹ mặc kệ, nhưng vấn đề gia đình thì nhất thiết phải giải quyết, hiện tại con không bận tâm là bởi vì cả mẹ và cha con đều đang còn trẻ, mẹ thằng bé nếu như yêu thương con cái thì cũng đành thôi, đằng này như bây giờ cần phải sớm nói cho rõ ràng, bằng không về sau gặp rất nhiều phiền toái."
Bà nói xong thấy Chu Du bày ra bộ dạng sống dở chết dở, một phát đẩy hắn ra ngoài, thúc giục nói: "Mau đi xuống phụ việc đi, tổng cộng ăn nằm ở nhà không được mấy ngày, đừng có gây phiền toái cho mẹ."
Chu Du nghĩ thầm thật ra là mẹ tự nguyện tìm tới phiền toái, chứ làm gì có ai yêu cầu mẹ quản mấy chuyện này.
Hắn thật lòng không tán đồng mẹ mình bận tâm tới việc này, hơn nữa mối quan hệ hiện tại giữa hắn và Lục Viễn...Trước khi kết thúc kỳ nghỉ 1/10, Chu Du cũng không rõ rốt cuộc hai người là bạn giường hay là người yêu, dù sao quyền chủ động trong chuyện này nằm ở Lục Viễn, mà hiện giờ người sau vẫn luôn mập mờ, cũng chưa đưa ra đáp án minh xác, cho nên hai người gần như duy trì trạng thái lơ mơ ngầm hiểu nhưng vẫn ra vẻ hồ đồ.
Cơm tối hiếm khi được Chu Du chủ trì việc nấu nướng, có điều khẩu vị của thực đơn thanh đạm đi một ít. Ông Chu khui nắp bình rượu trợ hứng, Đặng Viện có tửu lượng tốt, ngại ông Chu và Chu Du đều chỉ có thể hớp vài ngụm nhỏ, dứt khoát lôi kéo Lục Viễn cụng ly vài lần mới tận hứng. Chờ đến lúc cơm no rượu đủ, lúc này bà mới gọi ông Chu ra ngoài đi dạo vòng quanh cho tiêu bớt đồ ăn.
Chu Du rốt cuộc cũng chờ được thời gian ở riêng với Lục Viễn, nghĩ một lúc trước hết kể ra sự tình mà Đặng Viện tìm hắn nói, lại bảo với Lục Viễn: "Việc này cậu đừng để trong lòng, để đó tôi ứng phó một chút là qua. Người mẹ này của tôi có hơi quá cường thế, chuyện gì cũng muốn kiểm soát khống chế cho bằng được."
Lục Viễn trái lại không buồn để ý, cười cười: "Cũng được."
Hai người ở trên sân phơi ngắm trăng, Lục Viễn buổi tối uống có hơi nhiều, nghiêng đầu dựa vào trên ghế nằm. Chu Du vốn là ở một bên giảng giải sự tình nhà hắn, nói một lát nghe bên cạnh không có tiếng đáp lại, quay đầu sang mới phát hiện Lục Viễn dường như đã nhắm hai mắt ngủ rồi. Hắn sợ Lục Viễn ngủ lạnh, lặng lẽ trở về một chuyến cầm chăn đi ra. Ai ngờ mới vừa mới đắp lên cho Lục Viễn, lòng bàn tay trái của hắn đã bị người cào ngứa một chút. Chu Du cúi đầu nhìn lại, lúc này mới nhận ra Lục Viễn không biết từ khi nào đã tỉnh, lấy ngón trỏ câu lấy tay hắn, vừa thấy hắn khom người nhìn, còn cong đôi mắt khẽ nhoẻn cười.
Chu Du bị nụ cười kia làm cho lảo đảo, trong lòng tê rần, nhất thời muốn cúi đầu hôn cậu.
Chỉ là hai người ở trên sân phơi thật sự không có riêng tư gì đáng nói, Chu Du xoay đầu đưa mắt nhìn tòa nhà cao tầng phía xa, sau đó quay lại thương lượng nói: "Chúng ta về phòng nhé?"
Lục Viễn lại lắc đầu, nói: "Không về, ở đây thêm một lát nữa."
Chu Du đành phải móc chân kéo ghế của chính mình lại, ngồi xuống sát bên cạnh Lục Viễn, nói: "Ở đây có gì vui, trên mặt trăng vừa không có Hằng Nga, lại cũng không có thỏ, nhìn nó còn không bằng nhìn tôi đâu."
Lục Viễn cười cười không ra tiếng, giương mắt nhìn ánh trăng kia, lại thu hồi tầm mắt, nhìn cây bạch quả nhô ra từ khoảng sân nhà hàng xóm. Cây kia có lẽ là trồng bằng cách chiết cành từ một cây đại thụ, thân cây thô tráng, lá cây lại rụng gần hết, chỉ còn sót lại vài ba cái lưa thưa treo trên chạc cây, theo gió đung đưa lay động.
Chu Du ngồi cạnh cậu an an tĩnh tĩnh mà nhìn lá cây một lúc, lại thình lình nghe Lục Viễn hỏi: "Cậu còn nhớ hay không, trước kia cậu từng đưa cho tôi lá cây bạch quả?"
Chu Du có chút nghi hoặc, đăm chiêu một chốc vẫn không nhớ ra.
Lục Viễn cười nói: "Biết ngay là không nhớ rõ, cậu lúc ấy hẳn là nhất thời hứng khởi, cầm vài phiến lá cho tôi. Còn giới thiệu là ở cửa nhà cậu có cây bạch quả già, đã hơn hai trăm tuổi." Sau đó Chu Du dọn đi rồi, Lục Viễn còn từng hỏi thăm, mới biết được chỗ bọn họ làm gì có cây bạch quả nào hơn hai trăm năm tuổi, cũng không biết Chu Du là nhặt được từ đâu.
Chu Du chớp mắt, ra vẻ khó tin nói: "Tôi còn có lúc lãng mạn như vậy?"
"Lãng mạn cái rắm," Lục Viễn nhịn không được bật cười, "Cậu chính là mồm miệng toàn nói phét." Có điều khi đó cậu thật sự tin, bởi vì mấy chiếc lá bạch quả kia rất xinh đẹp, còn đặc biệt lớn, so với bàn tay cậu còn to hơn.
Lục Viễn nói: "Tôi đem lá cây kia kẹp trong từ điển, sau đó phơi khô, đẹp vô cùng. Năm lớp mười hai ôn tập bài tập, tôi còn lấy lá cây làm thẻ kẹp sách. Nhưng mà lá cây quá giòn, có lần Lý Phục mượn sách giáo khoa, không cẩn thận làm vỡ nát của tôi một phiến, tôi đầu óc nóng lên liền trở mặt với y."
"!!!" Chu Du bày ra vẻ mặt bàng hoàng, "a" một tiếng nói, "Còn có chuyện đó?"
Hắn thấy Lục Viễn chống tay ngồi dậy, tiêu hóa thông tin nửa ngày mới nhịn không được hỏi: "Sau đó thì sao?"
Lục Viễn nghiêng mặt sang hỏi: "Cái gì sau đó?"
"Cậu cùng Lý Phục sau đó, lại hòa hảo chứ hả." Chu Du hỏi.
"Không," Lục Viễn cúi đầu cười cười, theo sau thở dài nói, "Vốn dĩ không có gì phải làm căng, tôi nói vài lời hơi nặng, chiến tranh lạnh một đoạn thời gian... Về sau là y rất rộng lượng, cũng không cần tôi giải thích xin lỗi, dần dà nên chào hỏi thì chào hỏi, cần nói chuyện thì cùng nói."
Lời này của Lục Viễn ít nhiều có chút lừa mình dối người, bởi vì từ sự kiện đó trở về sau, nhưng bất kể là cậu hay là Lý Phục, đều cảm giác được rất rõ ràng quan hệ của họ không thể quay về như trước... Ở rất nhiều trường hợp không cần thiết, bọn họ đều cố ý tránh gặp mặt hoặc gần gũi đối phương. Trong chuyện này trách nhiệm của Lục Viễn lớn hơn một chút, cậu nợ Lý Phục một lời xin lỗi cùng giải thích, chỉ là bởi vì thời gian kéo ra càng dài, cậu càng lúc càng nói không nên lời, mà Lý Phục cũng dần dần cảm thấy không có gì tất yếu.
Năm nay bạn học tụ hội, nếu không phải Chu Du xuất hiện, khả năng tình hình hiện tại sẽ hoàn toàn là một bộ dạng khác. Lục Viễn không rõ ràng lắm Chu Du cùng Lý Phục rốt cuộc là quan hệ gì, tuy nhiên trong lòng mơ hồ có thể nhận ra, Lý Phục đối với cậu hẳn là ít nhiều có chút hảo cảm, dù chỉ là năm đó.
Chu Du không ngờ giữa hai người còn có những việc này, hắn đăm chiêu suy nghĩ, cảm thấy có một bụng những lời muốn hỏi, chính là lúc này bất kể lấy ra cái nào, tựa như đều sẽ hơi sát phong cảnh (gây mất hứng, phá hỏng không khí).
Chu Du nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng đành phải hỏi: "Vậy lá bạch quả đâu rồi? Cậu còn giữ lại không?"
Lục Viễn liếc hắn một cái, lắc đầu nói: "Không. Tôi kẹp nó ở trong từ điển, đặt chung một chỗ với sách giáo khoa và sách bài tập, về sau trong nhà xử trí phòng ở, chính tôi không có nơi nào để đi, cho nên ngoại trừ giấy chứng nhận tốt nghiệp gần như cái gì cũng không lưu lại. Tôi khi đó... có rất nhiều đồ vật thật vất vả mới sở hữu được, muốn mang theo, nhưng lại không có chỗ để, cuối cùng cũng không biết tất thảy mấy món đó bị xử trí như thế nào, lưu lạc đến đâu."
Cậu nói đến khúc này khe khẽ thở dài, thấp giọng nói: "... Cho nên khi đó, tôi thật sự cảm thấy, tôi không có nhà. Cho nên Trung thu với tôi mà nói, vẫn luôn không có ý nghĩa."
Chu Du nhất thời không nói chuyện, siết lấy tay cậu thật chặt.
Lục Viễn cũng trầm mặc vài giây, qua một lát, mới nhẹ giọng nói: "Hiện giờ tôi cũng không biết đối mặt với mẹ mình như thế nào mới thích hợp. Bà cũng từng rất tốt với tôi, trước năm 17 tuổi tôi được chiều chuộng đến không ra gì, quần áo duỗi tay là được mặc cho, cơm nước há mồm là có, cho nên bà không thể xem như không phụ trách, chỉ là sau năm 17 tuổi..." Cậu nói đến đây ngừng một chút, bật cười nói, "Nếu không phải hôm nay cha cậu hỏi, tôi cũng không biết nhà bà ở đâu, kỳ thật mẹ cậu nói rất đúng, tôi muốn làm tròn nghĩa vụ phụng dưỡng, nhưng tôi cũng không muốn bà nhúng tay vào sinh hoạt của tôi, về điểm này tôi quả thật rất khổ não."
Chu Du suy nghĩ, lúc sau chần chừ nói: "Vậy thì không được, để mẹ tôi nói chuyện với bà ấy nhé?"
Lục Viễn nhìn hắn. Chu Du cười nói: "Mẹ tôi tuy rằng hơi cường thế, nhưng mà nói chuyện rõ ràng khúc chiết, đến lúc đó còn có cha tôi đi theo phụ họa vài lời." Hắn nói xong mới nhớ tới, hỏi Lục Viễn, "Cậu xuất quỹ chưa?"
"Chưa," Lục Viễn nghĩ một lúc, hạ quyết tâm nói, "Đêm nay xuất vẫn còn kịp."
=============================================
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất