Chương 6: Em yêu rồi phải không?
Yến Thanh Hành đi tắm, sau đó lấy một quyển sách ra ngồi đọc trên cửa sổ lồi giống như mọi ngày.
Trì Phiền ở bên ngoài gõ cửa, giọng nói xuyên qua cánh cửa có vẻ ồm ồm: “Yến Yến, chị vào được không?”
Yến Thanh Hành kẹp thẻ đánh dấu vào trong sách, đóng quyển sách lại, đặt trên cửa sổ lồi, sau đó đứng dậy ra mở cửa.
Trì Phiền bưng một cốc sữa tươi vừa hâm nóng, thấy Yến Thanh Hành mở cửa thì đưa cho cậu: “Này.”
Yến Thanh Hành không thích vị sữa tươi chút nào, nhưng dì của cậu, cũng chính là mẹ của Trì Phiền, rất kiên trì với việc mỗi ngày phải uống một cốc sữa tươi. Yến Thanh Hành không lay chuyển được bà, đành phải thuận theo.
Yến Thanh Hành nhận cốc sữa, để Trì Phiền đi vào phòng.
Trì Phiền đã quá quen thuộc với phòng của cậu, nhưng mỗi lần đi vào đều cảm thấy xấu hổ hết sức – phòng của một cậu con trai mà còn sạch sẽ và ngăn nắp hơn cả phòng của cô!
Đương nhiên, phòng của cô dọn chưa được mấy hôm là sẽ bị chính cô đảo lộn.
Phòng của Yến Thanh Hành rất gọn gàng và sạch sẽ, chăn đệm phẳng lì, giá sách rộng hai mét ở góc tường xếp đầy năm tầng sách, bàn học đặt cạnh giá sách, kế đó là cửa sổ lồi.
Trì Phiền mắt sắc nhìn thấy quyển sách Yến Thanh Hành đặt trên cửa sổ lồi.
[Tình yêu thời thổ tả].
Trì Phiền: …
Trì Phiền lập tức cảnh giác.
Kết hợp với sự bất thường của Yến Thanh Hành trong thời gian gần đây, Trì Phiền có lý do cho rằng, có lẽ em trai nhà mình đã lạc lối ở đâu đó.
Yến Thanh Hành quay lại ngồi trên cửa sổ lồi, đặt cốc sữa ở một bên, lạnh nhạt hỏi: “Có việc gì vậy?”
Trì Phiền kéo ghế ra ngồi xuống, sắc mặt nghiêm túc: “A Yến, em yêu rồi phải không?”
Bàn tay Yến Thanh Hành chạm vào ly sữa thoáng khựng lại rồi rút trở về.
May mà chưa uống.
Có khi trực giác của con gái nhạy bén một cách đáng sợ.
Nhưng Yến Thanh Hành cũng không định giấu cô.
“Vẫn chưa.”
Thân là học sinh ban xã hội, độ nhạy cảm với con chữ của Trì Phiền tuyệt đối cao hơn dân tự nhiên như Lâm Tục rất nhiều, cô lập tức nhận ra hàm ý ẩn bên trong câu nói này của Yến Thanh Hành.
Vẫn chưa, tức là có suy nghĩ này rồi!
Trì Phiền cắn má trong: “Là Lâm Tục?”
Yến Thanh Hành gật đầu.
Trì Phiền ôm mặt, toàn thân toát ra hơi thở không còn thiết tha gì với cuộc đời.
Trì Phiền đờ đẫn nói: “Lúc em hỏi chị có thích cậu ta không là đã nghĩ kĩ rồi phải không?”
Yến Thanh Hành không phủ nhận.
Hai chị em nhìn nhau mấy giây, dưới ánh mắt bình tĩnh và kiên định của Yến Thanh Hành, Trì Phiền bại trận trước tiên.
Cô thở hắt một hơi dài, giống như muốn xả hết nỗi buồn bực trong lòng mình ra.
Cây cải trắng mà cô chưa nuôi lớn sao bỗng nhiên đã biết ủi lợn rồi?
Phì, nhổ vào, là con lợn Lâm Tục ra tay trước!
Nhất định là thế!
Ánh mắt Trì Phiền vô cùng phức tạp, nhìn sườn mặt không có biểu cảm gì của Yến Thanh Hành, một bụng lời muốn nói giống như nghẹn ở cổ họng, không thể nào thốt ra nổi.
Trì Phiền thở dài.
“Bắt đầu từ khi nào?” Trì Phiền hỏi như thỏa hiệp.
“Lớp 8.”
Trì Phiền đau đầu day trán, thì ra sớm như vậy đã nảy mầm rồi?
“Vậy em nhảy lớp là vì…”
Yến Thanh Hành im lặng hồi lâu, ngón tay khẽ lướt qua bìa sách, nói: “Một nửa.”
Đúng ra là Lâm Tục đã khiến cậu hạ quyết tâm.
“Lâm Tục thì có gì tốt chứ? Vừa kiêu căng vừa xấu tính, nào đáng để em thích?” Trì Phiền cứng rắn nói.
Yến Thanh Hành mím môi không trả lời.
Trì Phiền há miệng, nhưng lại nhận ra mình chẳng thể nói gì.
“… Nếu em đã quyết định rồi thì chị sẽ không ngăn cản em.” Trì Phiền thoáng ngừng, do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn nói, “Nhưng tốt nhất em đừng để dì cả biết chuyện này.”
Đôi mắt vắng lặng trống rỗng trong thoáng chốc, Yến Thanh Hành chậm chạp gật đầu.
Trì Phiền thở dài, rời khỏi phòng cậu.
Yến Thanh Hành mở trang sách ra.
– “Chỉ có thượng đế mới biết tôi yêu em nhường nào. (1)”
Yến Thanh Hành lật trang sách, giống như lật ngược lại thời gian.
Tháng ba là mùa chơi xuân, nhưng thân là học sinh lớp 9 sắp đối mặt với kỳ thi vào cấp ba, tất cả các ngày nghỉ đều bị tịch thu, họ chỉ có thể vùi đầu trong trường đau khổ học tập.
“Anh, xin anh đấy, chơi giúp bọn em một trận thôi, chỉ một trận thôi!” Lâm Xước nhoài người ra bệ cửa sổ, chắp hai tay trước ngực, tha thiết nói.
“Không.” Lâm Tục đang làm đề, uể oải trả lời, không thèm ngẩng đầu nhìn Lâm Xước một cái.
“Đừng mà anh, bọn em thật sự không tìm được ai nữa rồi. Trong lúc luyện tập thì hậu vệ ghi điểm của bọn em bị trẹo chân, thật sự không lên sân được, lẽ nào anh nhẫn tâm nhìn đội trường mình thua đám ất ơ ở trường số 17 ư?” Lâm Xước lay động bằng tình thuyết phục bằng lý, tìm cách lung lạc anh cậu ta.
Kỷ Siêu ngồi ở bên cạnh thò đầu ra, cười hì hì bảo: “Em giai, tính anh trai em thế nào em còn không biết à? Đang là cuối cấp, anh trai em bị thầy chủ nhiệm dặn đi dặn lại là không được vận động mạnh, bây giờ nó là học sinh ngoan rồi!”
Lâm Tục liếc xéo Kỷ Siêu: “Biến đi! Ông đây không phải học sinh ngoan bao giờ?”
Kỷ Siêu nhún vai, cho hắn một ánh mắt hắn tự biết.
“Anh, anh không nghĩ lại thật à?”
Lâm Tục giơ tay cốc đầu thằng em: “Không đi, bọn mày tự giải quyết đi.”
Sau đó kéo ghế ra đứng dậy, đút tay vào túi đi ra khỏi cửa sau của phòng học.
“Tục, mày đi đâu đấy?” Kỷ Siêu gọi.
“Bút hết mực rồi, đến căng tin.”
Lâm Tục ra căng tin mua đồ về, trông thấy hai người đứng dưới bóng cây trước tòa nhà dạy học.
Một cậu nhóc mặc áo đồng phục, một người phụ nữ trang điểm xinh đẹp.
Lâm Tục không muốn xen vào việc của người khác, nhìn thẳng phía trước đi qua bọn họ, nhưng lại nghe thấy người phụ nữ ăn mặc lộng lẫy kia điên cuồng gào lên với cậu nhóc nọ.
“Sao mày không về với tao?! Ở cái chỗ rách nát này thì có gì tốt cơ chứ? Thủ đô lớn như vậy, dưới chân hoàng thành, mày muốn cái gì mà không có, mày muốn gì mà tao không cho được, hả?! Mày cứ đòi chạy đến sống ở chỗ chó ăn đá gà ăn sỏi này, làm hại tao cũng bị bố mày chê!”
“Tất cả là tại mày, tại mày nên bố mày mới bỏ tao! Tất cả là tại mày không ở nhà!”
Người phụ nữ nọ bỗng òa khóc, nói với giọng van lơn: “Con về với mẹ được không, thế thì hai mẹ con chúng ta mới được chia tài sản, không phải nhường tài sản cho đứa con riêng của bố con!”
Lâm Tục không hề muốn nghe chuyện riêng của nhà người ta, nhưng ngặt nỗi tiếng của người phụ nữ nọ thật sự quá lớn, hắn muốn không nghe cũng không được.
Vả lại, lời bà ta nói cũng hơi khó nghe.
Lâm Tục xuất thân tốt, tuy nhà hắn hòa thuận và ân ái, nhưng đám con cháu nhà giàu giống hắn ít nhiều đều có vài bí mật không thể để cho người ngoài biết, thế nên hắn cũng từng nghe qua đôi chút.
Lâm Tục liếc nhìn cậu nhóc không nói không rằng trước mặt người phụ nữ nọ.
Cậu để tóc rất dài, tóc mài gần như che hết nửa khuôn mặt, không thấy mắt đâu. Cậu cúi đầu, không mảy may phản ứng trước lời chất vấn ác liệt của mẹ mình, giống như một bức tượng không có tình cảm, một con búp bê vải không có linh hồn.
Lâm Tục biết bản thân vốn không nên lo chuyện bao đồng, nhưng có lẽ là do nỗi buồn bực vì bị chủ nhiệm cấm làm cái này cái kia bị khơi dậy, hoặc là tại tâm lý phản nghịch của con trai, hắn chọn ngừng bước lại, lớn tiếng nói với người phụ nữ kia: “Cô ơi!”
Người phụ nữ nọ giật mình, nhìn sang Lâm Tục với sắc mặt tăm tối.
Lâm Tục nhếch môi cười, gương mặt bướng bỉnh lộ vẻ xấu xa: “Cô à, chuông vào lớp kêu rồi, bọn cháu phải vào học đây.”
Người phụ nữ đảo mắt quan sát con trai mình và Lâm Tục, ánh mắt vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ.
Thật lâu sau, bà ta siết chặt chiếc túi LV trong tay, hung ác lườm cậu trai một cái, nện đôi giày cao gót cồng cộc bỏ đi.
Lâm Tục nhướng mày, thờ ơ quay người lên tầng.
“Cảm ơn.” Cậu nhóc nọ đứng yên, ngẩng đầu nhìn Lâm Tục.
Lâm Tục ngoảnh đầu lại, nhìn nửa gương mặt trắng nõn lộ ra bên ngoài của cậu nhóc, hắn đá lưỡi qua mấy cái răng cối, cười cà lơ phất phơ, kéo dài giọng, nói: “Em giai, cắt tóc ngắn đi.”
Cậu nhóc vuốt gọn mái tóc dài gần đến vai của mình, cụp mắt im lặng.
…
Yến Thanh Hành đóng quyển sách lại, rời khỏi cửa sổ, cất sách vào giá.
Điện thoại trên bàn sáng lên rồi rung ầm ầm, hết tin nhắn này đến tin nhắn khác bật ra.
[Bà ấy]: Tiểu Hành, mẹ gửi 3000 đồng tiền sinh hoạt tháng này cho dì con rồi.
[Bà ấy]: Bao giờ con về?
[Bà ấy]: Tiểu Hành, mẹ thật sự hết tiền rồi, cuộc sống khó khăn quá.
[Bà ấy]: Tiểu Hành, bố con định cho hai mẹ con ả kia vào nhà ở, mẹ bó tay rồi.
[Bà ấy]: Con thông cảm cho mẹ chút được không?
[Bà ấy]: Mẹ bảo dì con làm thủ tục chuyển trường cho con nhé?
[Bà ấy]: Con thấy tin nhắn của mẹ rồi chứ?
[Bà ấy]: Tiểu Hành, mẹ chỉ còn mỗi mình con thôi.
Yến Thanh Hành cúi đầu nhìn những dòng tin thay đổi liên tục, ánh mắt lộ ra vẻ trào phúng, cậu lướt ngón tay qua màn hình, xóa hết đống thông báo tin nhắn ấy đi.
…
“A Xước, con mua gì à?” Mẹ Lâm Xước nhận một kiện hàng chuyển phát nhanh từ chỗ bảo vệ cổng, đưa cho cậu ta.
Lâm Xước nhìn nhãn hiệu trên hộp, đôi mắt cong cong: “Không ạ, đây là đồ Yến Thanh Hành gửi cho con.”
Mẹ Lâm Xước gật đầu, cười bảo: “Khổ thân thằng bé vẫn nhớ đến con.”
“Mẹ, mẹ nói gì đấy, con với A Yến là anh em suốt đời nhé!” Lâm Xước vừa bóc vỏ hộp vừa đáp lại.
“Anh em suốt đời nào?” Lâm Tục đi từ trên tầng hai xuống, chào mẹ Lâm Xước, sau đó ngồi vào chiếc ghế sofa đơn bên cạnh Lâm Xước.
“Anh, đây là quà chia tay từ anh em tốt của em đấy!” Lâm Xước bóc hộp ra, bên trong là một đôi giày Nike màu đen-trắng.
Lâm Tục nhướng mày: “Uầy, tinh mắt phết.”
Đôi giày này ít nhất cũng phải 2000, nhóc con tuổi này mà có thể lấy nhiều tiền như vậy ra mua quà tặng bạn, đúng là rất có thành ý.
Lâm Xước thích không dứt ra được, kiêu ngạo bảo: “Đương nhiên, anh em của em không tinh mắt thế nào được.”
Lâm Tục tưởng là đám bạn lông bông của Lâm Xước, cũng không hỏi thêm, chẳng ngờ Lâm Xước đã tự vui sướng nói: “Anh, sau này ở trường anh nhớ che chở cậu ấy nhé. Cậu ấy lạnh lùng như vậy, rất dễ bị bắt nạt.”
Lâm Tục nghi hoặc: “Ai cơ?”
Lâm Xước đóng nắp hộp giày, định bụng mang đôi giày này ra nước ngoài: “A Yến đó, chính là Yến Thanh Hành.”
Lâm Tục sững sờ, ánh mắt bất giác rơi vào hộp giày trong lòng Lâm Xước, đoạn nhìn sang khung chat vừa mở ra trên điện thoại của mình, giận dỗi ấn tắt màn hình điện thoại đi.
~~~
Hết chương 6
Trì Phiền ở bên ngoài gõ cửa, giọng nói xuyên qua cánh cửa có vẻ ồm ồm: “Yến Yến, chị vào được không?”
Yến Thanh Hành kẹp thẻ đánh dấu vào trong sách, đóng quyển sách lại, đặt trên cửa sổ lồi, sau đó đứng dậy ra mở cửa.
Trì Phiền bưng một cốc sữa tươi vừa hâm nóng, thấy Yến Thanh Hành mở cửa thì đưa cho cậu: “Này.”
Yến Thanh Hành không thích vị sữa tươi chút nào, nhưng dì của cậu, cũng chính là mẹ của Trì Phiền, rất kiên trì với việc mỗi ngày phải uống một cốc sữa tươi. Yến Thanh Hành không lay chuyển được bà, đành phải thuận theo.
Yến Thanh Hành nhận cốc sữa, để Trì Phiền đi vào phòng.
Trì Phiền đã quá quen thuộc với phòng của cậu, nhưng mỗi lần đi vào đều cảm thấy xấu hổ hết sức – phòng của một cậu con trai mà còn sạch sẽ và ngăn nắp hơn cả phòng của cô!
Đương nhiên, phòng của cô dọn chưa được mấy hôm là sẽ bị chính cô đảo lộn.
Phòng của Yến Thanh Hành rất gọn gàng và sạch sẽ, chăn đệm phẳng lì, giá sách rộng hai mét ở góc tường xếp đầy năm tầng sách, bàn học đặt cạnh giá sách, kế đó là cửa sổ lồi.
Trì Phiền mắt sắc nhìn thấy quyển sách Yến Thanh Hành đặt trên cửa sổ lồi.
[Tình yêu thời thổ tả].
Trì Phiền: …
Trì Phiền lập tức cảnh giác.
Kết hợp với sự bất thường của Yến Thanh Hành trong thời gian gần đây, Trì Phiền có lý do cho rằng, có lẽ em trai nhà mình đã lạc lối ở đâu đó.
Yến Thanh Hành quay lại ngồi trên cửa sổ lồi, đặt cốc sữa ở một bên, lạnh nhạt hỏi: “Có việc gì vậy?”
Trì Phiền kéo ghế ra ngồi xuống, sắc mặt nghiêm túc: “A Yến, em yêu rồi phải không?”
Bàn tay Yến Thanh Hành chạm vào ly sữa thoáng khựng lại rồi rút trở về.
May mà chưa uống.
Có khi trực giác của con gái nhạy bén một cách đáng sợ.
Nhưng Yến Thanh Hành cũng không định giấu cô.
“Vẫn chưa.”
Thân là học sinh ban xã hội, độ nhạy cảm với con chữ của Trì Phiền tuyệt đối cao hơn dân tự nhiên như Lâm Tục rất nhiều, cô lập tức nhận ra hàm ý ẩn bên trong câu nói này của Yến Thanh Hành.
Vẫn chưa, tức là có suy nghĩ này rồi!
Trì Phiền cắn má trong: “Là Lâm Tục?”
Yến Thanh Hành gật đầu.
Trì Phiền ôm mặt, toàn thân toát ra hơi thở không còn thiết tha gì với cuộc đời.
Trì Phiền đờ đẫn nói: “Lúc em hỏi chị có thích cậu ta không là đã nghĩ kĩ rồi phải không?”
Yến Thanh Hành không phủ nhận.
Hai chị em nhìn nhau mấy giây, dưới ánh mắt bình tĩnh và kiên định của Yến Thanh Hành, Trì Phiền bại trận trước tiên.
Cô thở hắt một hơi dài, giống như muốn xả hết nỗi buồn bực trong lòng mình ra.
Cây cải trắng mà cô chưa nuôi lớn sao bỗng nhiên đã biết ủi lợn rồi?
Phì, nhổ vào, là con lợn Lâm Tục ra tay trước!
Nhất định là thế!
Ánh mắt Trì Phiền vô cùng phức tạp, nhìn sườn mặt không có biểu cảm gì của Yến Thanh Hành, một bụng lời muốn nói giống như nghẹn ở cổ họng, không thể nào thốt ra nổi.
Trì Phiền thở dài.
“Bắt đầu từ khi nào?” Trì Phiền hỏi như thỏa hiệp.
“Lớp 8.”
Trì Phiền đau đầu day trán, thì ra sớm như vậy đã nảy mầm rồi?
“Vậy em nhảy lớp là vì…”
Yến Thanh Hành im lặng hồi lâu, ngón tay khẽ lướt qua bìa sách, nói: “Một nửa.”
Đúng ra là Lâm Tục đã khiến cậu hạ quyết tâm.
“Lâm Tục thì có gì tốt chứ? Vừa kiêu căng vừa xấu tính, nào đáng để em thích?” Trì Phiền cứng rắn nói.
Yến Thanh Hành mím môi không trả lời.
Trì Phiền há miệng, nhưng lại nhận ra mình chẳng thể nói gì.
“… Nếu em đã quyết định rồi thì chị sẽ không ngăn cản em.” Trì Phiền thoáng ngừng, do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn nói, “Nhưng tốt nhất em đừng để dì cả biết chuyện này.”
Đôi mắt vắng lặng trống rỗng trong thoáng chốc, Yến Thanh Hành chậm chạp gật đầu.
Trì Phiền thở dài, rời khỏi phòng cậu.
Yến Thanh Hành mở trang sách ra.
– “Chỉ có thượng đế mới biết tôi yêu em nhường nào. (1)”
Yến Thanh Hành lật trang sách, giống như lật ngược lại thời gian.
Tháng ba là mùa chơi xuân, nhưng thân là học sinh lớp 9 sắp đối mặt với kỳ thi vào cấp ba, tất cả các ngày nghỉ đều bị tịch thu, họ chỉ có thể vùi đầu trong trường đau khổ học tập.
“Anh, xin anh đấy, chơi giúp bọn em một trận thôi, chỉ một trận thôi!” Lâm Xước nhoài người ra bệ cửa sổ, chắp hai tay trước ngực, tha thiết nói.
“Không.” Lâm Tục đang làm đề, uể oải trả lời, không thèm ngẩng đầu nhìn Lâm Xước một cái.
“Đừng mà anh, bọn em thật sự không tìm được ai nữa rồi. Trong lúc luyện tập thì hậu vệ ghi điểm của bọn em bị trẹo chân, thật sự không lên sân được, lẽ nào anh nhẫn tâm nhìn đội trường mình thua đám ất ơ ở trường số 17 ư?” Lâm Xước lay động bằng tình thuyết phục bằng lý, tìm cách lung lạc anh cậu ta.
Kỷ Siêu ngồi ở bên cạnh thò đầu ra, cười hì hì bảo: “Em giai, tính anh trai em thế nào em còn không biết à? Đang là cuối cấp, anh trai em bị thầy chủ nhiệm dặn đi dặn lại là không được vận động mạnh, bây giờ nó là học sinh ngoan rồi!”
Lâm Tục liếc xéo Kỷ Siêu: “Biến đi! Ông đây không phải học sinh ngoan bao giờ?”
Kỷ Siêu nhún vai, cho hắn một ánh mắt hắn tự biết.
“Anh, anh không nghĩ lại thật à?”
Lâm Tục giơ tay cốc đầu thằng em: “Không đi, bọn mày tự giải quyết đi.”
Sau đó kéo ghế ra đứng dậy, đút tay vào túi đi ra khỏi cửa sau của phòng học.
“Tục, mày đi đâu đấy?” Kỷ Siêu gọi.
“Bút hết mực rồi, đến căng tin.”
Lâm Tục ra căng tin mua đồ về, trông thấy hai người đứng dưới bóng cây trước tòa nhà dạy học.
Một cậu nhóc mặc áo đồng phục, một người phụ nữ trang điểm xinh đẹp.
Lâm Tục không muốn xen vào việc của người khác, nhìn thẳng phía trước đi qua bọn họ, nhưng lại nghe thấy người phụ nữ ăn mặc lộng lẫy kia điên cuồng gào lên với cậu nhóc nọ.
“Sao mày không về với tao?! Ở cái chỗ rách nát này thì có gì tốt cơ chứ? Thủ đô lớn như vậy, dưới chân hoàng thành, mày muốn cái gì mà không có, mày muốn gì mà tao không cho được, hả?! Mày cứ đòi chạy đến sống ở chỗ chó ăn đá gà ăn sỏi này, làm hại tao cũng bị bố mày chê!”
“Tất cả là tại mày, tại mày nên bố mày mới bỏ tao! Tất cả là tại mày không ở nhà!”
Người phụ nữ nọ bỗng òa khóc, nói với giọng van lơn: “Con về với mẹ được không, thế thì hai mẹ con chúng ta mới được chia tài sản, không phải nhường tài sản cho đứa con riêng của bố con!”
Lâm Tục không hề muốn nghe chuyện riêng của nhà người ta, nhưng ngặt nỗi tiếng của người phụ nữ nọ thật sự quá lớn, hắn muốn không nghe cũng không được.
Vả lại, lời bà ta nói cũng hơi khó nghe.
Lâm Tục xuất thân tốt, tuy nhà hắn hòa thuận và ân ái, nhưng đám con cháu nhà giàu giống hắn ít nhiều đều có vài bí mật không thể để cho người ngoài biết, thế nên hắn cũng từng nghe qua đôi chút.
Lâm Tục liếc nhìn cậu nhóc không nói không rằng trước mặt người phụ nữ nọ.
Cậu để tóc rất dài, tóc mài gần như che hết nửa khuôn mặt, không thấy mắt đâu. Cậu cúi đầu, không mảy may phản ứng trước lời chất vấn ác liệt của mẹ mình, giống như một bức tượng không có tình cảm, một con búp bê vải không có linh hồn.
Lâm Tục biết bản thân vốn không nên lo chuyện bao đồng, nhưng có lẽ là do nỗi buồn bực vì bị chủ nhiệm cấm làm cái này cái kia bị khơi dậy, hoặc là tại tâm lý phản nghịch của con trai, hắn chọn ngừng bước lại, lớn tiếng nói với người phụ nữ kia: “Cô ơi!”
Người phụ nữ nọ giật mình, nhìn sang Lâm Tục với sắc mặt tăm tối.
Lâm Tục nhếch môi cười, gương mặt bướng bỉnh lộ vẻ xấu xa: “Cô à, chuông vào lớp kêu rồi, bọn cháu phải vào học đây.”
Người phụ nữ đảo mắt quan sát con trai mình và Lâm Tục, ánh mắt vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ.
Thật lâu sau, bà ta siết chặt chiếc túi LV trong tay, hung ác lườm cậu trai một cái, nện đôi giày cao gót cồng cộc bỏ đi.
Lâm Tục nhướng mày, thờ ơ quay người lên tầng.
“Cảm ơn.” Cậu nhóc nọ đứng yên, ngẩng đầu nhìn Lâm Tục.
Lâm Tục ngoảnh đầu lại, nhìn nửa gương mặt trắng nõn lộ ra bên ngoài của cậu nhóc, hắn đá lưỡi qua mấy cái răng cối, cười cà lơ phất phơ, kéo dài giọng, nói: “Em giai, cắt tóc ngắn đi.”
Cậu nhóc vuốt gọn mái tóc dài gần đến vai của mình, cụp mắt im lặng.
…
Yến Thanh Hành đóng quyển sách lại, rời khỏi cửa sổ, cất sách vào giá.
Điện thoại trên bàn sáng lên rồi rung ầm ầm, hết tin nhắn này đến tin nhắn khác bật ra.
[Bà ấy]: Tiểu Hành, mẹ gửi 3000 đồng tiền sinh hoạt tháng này cho dì con rồi.
[Bà ấy]: Bao giờ con về?
[Bà ấy]: Tiểu Hành, mẹ thật sự hết tiền rồi, cuộc sống khó khăn quá.
[Bà ấy]: Tiểu Hành, bố con định cho hai mẹ con ả kia vào nhà ở, mẹ bó tay rồi.
[Bà ấy]: Con thông cảm cho mẹ chút được không?
[Bà ấy]: Mẹ bảo dì con làm thủ tục chuyển trường cho con nhé?
[Bà ấy]: Con thấy tin nhắn của mẹ rồi chứ?
[Bà ấy]: Tiểu Hành, mẹ chỉ còn mỗi mình con thôi.
Yến Thanh Hành cúi đầu nhìn những dòng tin thay đổi liên tục, ánh mắt lộ ra vẻ trào phúng, cậu lướt ngón tay qua màn hình, xóa hết đống thông báo tin nhắn ấy đi.
…
“A Xước, con mua gì à?” Mẹ Lâm Xước nhận một kiện hàng chuyển phát nhanh từ chỗ bảo vệ cổng, đưa cho cậu ta.
Lâm Xước nhìn nhãn hiệu trên hộp, đôi mắt cong cong: “Không ạ, đây là đồ Yến Thanh Hành gửi cho con.”
Mẹ Lâm Xước gật đầu, cười bảo: “Khổ thân thằng bé vẫn nhớ đến con.”
“Mẹ, mẹ nói gì đấy, con với A Yến là anh em suốt đời nhé!” Lâm Xước vừa bóc vỏ hộp vừa đáp lại.
“Anh em suốt đời nào?” Lâm Tục đi từ trên tầng hai xuống, chào mẹ Lâm Xước, sau đó ngồi vào chiếc ghế sofa đơn bên cạnh Lâm Xước.
“Anh, đây là quà chia tay từ anh em tốt của em đấy!” Lâm Xước bóc hộp ra, bên trong là một đôi giày Nike màu đen-trắng.
Lâm Tục nhướng mày: “Uầy, tinh mắt phết.”
Đôi giày này ít nhất cũng phải 2000, nhóc con tuổi này mà có thể lấy nhiều tiền như vậy ra mua quà tặng bạn, đúng là rất có thành ý.
Lâm Xước thích không dứt ra được, kiêu ngạo bảo: “Đương nhiên, anh em của em không tinh mắt thế nào được.”
Lâm Tục tưởng là đám bạn lông bông của Lâm Xước, cũng không hỏi thêm, chẳng ngờ Lâm Xước đã tự vui sướng nói: “Anh, sau này ở trường anh nhớ che chở cậu ấy nhé. Cậu ấy lạnh lùng như vậy, rất dễ bị bắt nạt.”
Lâm Tục nghi hoặc: “Ai cơ?”
Lâm Xước đóng nắp hộp giày, định bụng mang đôi giày này ra nước ngoài: “A Yến đó, chính là Yến Thanh Hành.”
Lâm Tục sững sờ, ánh mắt bất giác rơi vào hộp giày trong lòng Lâm Xước, đoạn nhìn sang khung chat vừa mở ra trên điện thoại của mình, giận dỗi ấn tắt màn hình điện thoại đi.
~~~
Hết chương 6
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất