Chương 3
Trường cô đá với trưởng THPT Hoàng Yến. Nhìn người cổ vũ của Trường Hoàng Yến rất nhiều còn trường cô thì ít hơn hẳn. Thế nhưng số lượng không làm nên tinh thần.
Đội bạn mặc áo trắng đội trường cô mặc áo đen.
Quỳnh Như hét lớn:“Nhất Tân vô địch...”
Lâm Như thấy cô hét lớn liền trêu:“ còn chưa vô trận đấu cậu hô lớn thế....”
Quỳnh Như nghe xong cắt ngang:“ cậu chả biết gì cả mới đầu hô to như vậy thì đội mình mới có tinh thần chiến thắng! cậu hiểu không?”
Nghe vậy cả hai cô cùng đồng thanh hô. Thấy hai cô bạn mình như vậy cô cảm thấy có chút cảm thấy hài hước, bỗng Minh từ đâu ra tới đứng cạnh cô:
Minh vỗ vai Phương Anh:“ cầm loa này đi hô chay sẽ đau họng!”
Phương Anh cười tươi nói:“ cảm ơn nha!”
Như thấy thế liền nói:“ 1-0 rồi kia còn không gỡ là thua đấy!”
Phương gật đầu nói:“ đúng vậy!!”
Minh nghe xong thản nhiên nói:“yên tâm có tôi ở đây sẽ không thua!” rồi cậu vội chạy xuống sân ngồi vào ghế chờ.
Minh vô sân cậu nổi bật hẳn chắc do chiều cao, nhắc mới nhớ đúng là cao thật chả bù cho cô chỉ vỏn vẹn m55 khiêm tốn đáng yêu. Dòng họ cô trội về chiều cao vì ai cũng cao hết và chiều cao thấp nhất ‘họ’ chính là m60 đó là em họ của cô, thế nhưng cô là gen lặn nên cô chỉ có m55 thôi.
Trường bên bạn đá rất hăng nhưng trường bên mình cũng rất chiến đúng kiểu “ tới là đón“. Từ khi Minh vào sân, thì bàn cân lệch về phía trường Nhất Tân và rồi… “ VÀO” tiếng hét của trọng tài làm cô đứng bật dậy để xem thì người đá vào lưới chính là Minh. Trọng tài nói:“ 1-1”. Tiếng hô của trường Nhất Tân vang vọng cả sân bóng thể hiện sự tự hào và chiến thắng. Tinh thần của mọi người tươi tỉnh hơn hẳn tiếng cổ vũ càng nồng nhiệt lấn át tiếng cổ vũ đội bạn đấy bảo có sai “số lượng không làm nên tinh thần”. Minh lách qua người một cậu bạn rồi truyền bóng cho Hoàng, Hoàng dẫn bóng tới gần lưới tất cả mọi người cứ nghĩ là Hoàng sẽ sút cú đó, cậu đã lấy đà nhưng đó chỉ là qua mắt, Minh chạy ra chỗ khuất người Hoàng truyền qua cho Minh, cậu thừa cơ sút thật mạnh vào lưới, tiếng trọng tài lại cất lên “ 1-2” thời gian cũng hết. Trường THPT Nhất Tân thắng. Minh lên chỗ ghế khán đài cô thấy vậy liền cầm lấy chai nước khoáng đưa cho cậu, nhìn mồ hôi vương trên trán cậu lại nhìn vào đôi mắt đen thẳm của cô khiến cô đứng hình, Minh cầm lấy chai nước cô đưa cho nói “cảm ơn”
cô cười tươi nói: “không có gì! cậu chơi đỉnh thật đó”.
Minh uống ngụm nước: “ thường thôi tất cả đều nhờ vào sự ăn ý!”
***
Ba cậu bạn cuối cùng cũng bước ra ai nấy cũng mồ hôi ướt đẫm.
Hưng tự hào nói:“ sao thấy thế nào?”
Như và Phương Anh niềm nở nói:“ quá đỉnh luôn!!”
Hoàng lên tiếng:“ vậy thì chúng ta ăn mừng thôi, mừng vì thành viên mới và mừng vì chiến thắng thế nào!!”
tất cả mọi người đều đồng ý và cùng đi ăn mừng vì chiến thắng và thành viên mới của tổ một bữa tiệc hoành tráng đầy tiếng vui cười. Mọi người rôm rả nói chuyện nhưng ở đâu đó có hai người ngồi nói chuyện riêng với nhau.
Phương Anh nhìn xuống ly coca nói:“ Minh này!”
Minh nhìn Phương Anh: “ sao!”
Phương Anh cười:“ sau này có bài khó tôi hỏi cậu! cậu có thấy phiền không?”
Minh thản nhiên:“ không phiền, não heo cậu không biết thì nên hỏi mới cải thiện được!”
Phương Anh gật đầu:“ ừm”
Bỗng Phương Anh ngước lên nhìn Minh liếc:“ não heo?? Cậu!!!”
Minh khịa:“ sao tôi nói không đúng à!!”
“ sau này có gì khó cứ hỏi tôi không phiền đâu”
Phương Anh thở dài vì cô biết mình học dở thật nên phải hỏi thì mới cải thiện được:“ cảm ơn cậu!”
Hồi trước ở trường cũ, cô rất ít được giao du với bạn bè nhưng cô cũng có một vài người bạn lúc chơi thì cũng nhiệt tình lắm nhưng càng thân thì càng đau vì sao hả? thì do bị đâm sau lưng, cô mang mọi chuyện kể cho người cô cho là quan trọng nhất nhưng thứ nhận lại toàn là sự thất vọng và đau lòng. Vậy nên mới khi vào cô cũng sợ cảnh như vậy sẽ diễn ra nhưng không mọi chuyện đều rất đẹp. Cô có bạn mới những người bạn đầy chất lượng. Cô hân hoan nhưng cũng sợ hãi sợ điều đó xảy ra.
***
Ăn mừng xong cô về nhà, tắm rửa ăn cơm rồi ngồi vào bàn học. Cô mở laptop lên rồi xem lịch học của ngày mai có những môn gì, có bài hay không, lịch ngày mai có Toán Sinh TD Văn Tiếng Anh.
Phương Anh dở sách Toán ra thấy cô khoanh tròn vào những câu cần làm rồi thở dài mệt mỏi: “ có bài sao!! mệt quá đi mất!”
Làm xong toán cô dở văn ra soạn bài cho ngày mai, hí hoáy một buổi tối cuối cùng cũng giải quyết xong một mớ bài tập, cô đứng dậy đi ra khỏi bàn học tới tủ quần áo tay vớ lấy bộ quần áo thể dục treo trên giá ngày mai đi học chỉ cần thay là xong không cần phải mở tủ ra lấy nữa, cô cầm laptop leo lên giường. Cô để laptop lên đùi mình rồi mở mess trong laptop lên nhắn tin với Như một hồi rồi sau đó cô vào Zalo lớp xem cô chủ nhiệm có nhắn gì hay không. Xem xong mọi thứ cần xem cô quyết đinh đóng laptop laị lên để đi ngủ. Đồng hồ chỉ điểm 11h15p. Nằm xuống giường cô nhìn lên trần nhà có vẻ như cô vẫn chưa muốn ngủ, cô đẩy cửa sổ phòng ra, cửa sổ phòng cô hưởng thẳng ra cổng, cô đẩy cửa hai tay chống cằm ngồi ngắm những ánh sao sáng lấp lánh trên bầu trời đêm những ánh sao ấy nhìn nhỏ bé li ti như những hạt cườm được đính lên bộ váy màu đen tuyền trông lỗng lẫy kiêu sa. Ngắm sao đêm khiến cô thấy buồn ngủ rồi, cô đóng cửa sổ lại nằm xuống giường đắp chăn đi ngủ.
- Tuy là nông thôn, nhưng về điện thoại hầu như ai cũng có, đầu năm học, cô giáo đã yêu cầu lớp trưởng lập nhóm để cô dễ giao bài và dặn dò lớp.-
Đội bạn mặc áo trắng đội trường cô mặc áo đen.
Quỳnh Như hét lớn:“Nhất Tân vô địch...”
Lâm Như thấy cô hét lớn liền trêu:“ còn chưa vô trận đấu cậu hô lớn thế....”
Quỳnh Như nghe xong cắt ngang:“ cậu chả biết gì cả mới đầu hô to như vậy thì đội mình mới có tinh thần chiến thắng! cậu hiểu không?”
Nghe vậy cả hai cô cùng đồng thanh hô. Thấy hai cô bạn mình như vậy cô cảm thấy có chút cảm thấy hài hước, bỗng Minh từ đâu ra tới đứng cạnh cô:
Minh vỗ vai Phương Anh:“ cầm loa này đi hô chay sẽ đau họng!”
Phương Anh cười tươi nói:“ cảm ơn nha!”
Như thấy thế liền nói:“ 1-0 rồi kia còn không gỡ là thua đấy!”
Phương gật đầu nói:“ đúng vậy!!”
Minh nghe xong thản nhiên nói:“yên tâm có tôi ở đây sẽ không thua!” rồi cậu vội chạy xuống sân ngồi vào ghế chờ.
Minh vô sân cậu nổi bật hẳn chắc do chiều cao, nhắc mới nhớ đúng là cao thật chả bù cho cô chỉ vỏn vẹn m55 khiêm tốn đáng yêu. Dòng họ cô trội về chiều cao vì ai cũng cao hết và chiều cao thấp nhất ‘họ’ chính là m60 đó là em họ của cô, thế nhưng cô là gen lặn nên cô chỉ có m55 thôi.
Trường bên bạn đá rất hăng nhưng trường bên mình cũng rất chiến đúng kiểu “ tới là đón“. Từ khi Minh vào sân, thì bàn cân lệch về phía trường Nhất Tân và rồi… “ VÀO” tiếng hét của trọng tài làm cô đứng bật dậy để xem thì người đá vào lưới chính là Minh. Trọng tài nói:“ 1-1”. Tiếng hô của trường Nhất Tân vang vọng cả sân bóng thể hiện sự tự hào và chiến thắng. Tinh thần của mọi người tươi tỉnh hơn hẳn tiếng cổ vũ càng nồng nhiệt lấn át tiếng cổ vũ đội bạn đấy bảo có sai “số lượng không làm nên tinh thần”. Minh lách qua người một cậu bạn rồi truyền bóng cho Hoàng, Hoàng dẫn bóng tới gần lưới tất cả mọi người cứ nghĩ là Hoàng sẽ sút cú đó, cậu đã lấy đà nhưng đó chỉ là qua mắt, Minh chạy ra chỗ khuất người Hoàng truyền qua cho Minh, cậu thừa cơ sút thật mạnh vào lưới, tiếng trọng tài lại cất lên “ 1-2” thời gian cũng hết. Trường THPT Nhất Tân thắng. Minh lên chỗ ghế khán đài cô thấy vậy liền cầm lấy chai nước khoáng đưa cho cậu, nhìn mồ hôi vương trên trán cậu lại nhìn vào đôi mắt đen thẳm của cô khiến cô đứng hình, Minh cầm lấy chai nước cô đưa cho nói “cảm ơn”
cô cười tươi nói: “không có gì! cậu chơi đỉnh thật đó”.
Minh uống ngụm nước: “ thường thôi tất cả đều nhờ vào sự ăn ý!”
***
Ba cậu bạn cuối cùng cũng bước ra ai nấy cũng mồ hôi ướt đẫm.
Hưng tự hào nói:“ sao thấy thế nào?”
Như và Phương Anh niềm nở nói:“ quá đỉnh luôn!!”
Hoàng lên tiếng:“ vậy thì chúng ta ăn mừng thôi, mừng vì thành viên mới và mừng vì chiến thắng thế nào!!”
tất cả mọi người đều đồng ý và cùng đi ăn mừng vì chiến thắng và thành viên mới của tổ một bữa tiệc hoành tráng đầy tiếng vui cười. Mọi người rôm rả nói chuyện nhưng ở đâu đó có hai người ngồi nói chuyện riêng với nhau.
Phương Anh nhìn xuống ly coca nói:“ Minh này!”
Minh nhìn Phương Anh: “ sao!”
Phương Anh cười:“ sau này có bài khó tôi hỏi cậu! cậu có thấy phiền không?”
Minh thản nhiên:“ không phiền, não heo cậu không biết thì nên hỏi mới cải thiện được!”
Phương Anh gật đầu:“ ừm”
Bỗng Phương Anh ngước lên nhìn Minh liếc:“ não heo?? Cậu!!!”
Minh khịa:“ sao tôi nói không đúng à!!”
“ sau này có gì khó cứ hỏi tôi không phiền đâu”
Phương Anh thở dài vì cô biết mình học dở thật nên phải hỏi thì mới cải thiện được:“ cảm ơn cậu!”
Hồi trước ở trường cũ, cô rất ít được giao du với bạn bè nhưng cô cũng có một vài người bạn lúc chơi thì cũng nhiệt tình lắm nhưng càng thân thì càng đau vì sao hả? thì do bị đâm sau lưng, cô mang mọi chuyện kể cho người cô cho là quan trọng nhất nhưng thứ nhận lại toàn là sự thất vọng và đau lòng. Vậy nên mới khi vào cô cũng sợ cảnh như vậy sẽ diễn ra nhưng không mọi chuyện đều rất đẹp. Cô có bạn mới những người bạn đầy chất lượng. Cô hân hoan nhưng cũng sợ hãi sợ điều đó xảy ra.
***
Ăn mừng xong cô về nhà, tắm rửa ăn cơm rồi ngồi vào bàn học. Cô mở laptop lên rồi xem lịch học của ngày mai có những môn gì, có bài hay không, lịch ngày mai có Toán Sinh TD Văn Tiếng Anh.
Phương Anh dở sách Toán ra thấy cô khoanh tròn vào những câu cần làm rồi thở dài mệt mỏi: “ có bài sao!! mệt quá đi mất!”
Làm xong toán cô dở văn ra soạn bài cho ngày mai, hí hoáy một buổi tối cuối cùng cũng giải quyết xong một mớ bài tập, cô đứng dậy đi ra khỏi bàn học tới tủ quần áo tay vớ lấy bộ quần áo thể dục treo trên giá ngày mai đi học chỉ cần thay là xong không cần phải mở tủ ra lấy nữa, cô cầm laptop leo lên giường. Cô để laptop lên đùi mình rồi mở mess trong laptop lên nhắn tin với Như một hồi rồi sau đó cô vào Zalo lớp xem cô chủ nhiệm có nhắn gì hay không. Xem xong mọi thứ cần xem cô quyết đinh đóng laptop laị lên để đi ngủ. Đồng hồ chỉ điểm 11h15p. Nằm xuống giường cô nhìn lên trần nhà có vẻ như cô vẫn chưa muốn ngủ, cô đẩy cửa sổ phòng ra, cửa sổ phòng cô hưởng thẳng ra cổng, cô đẩy cửa hai tay chống cằm ngồi ngắm những ánh sao sáng lấp lánh trên bầu trời đêm những ánh sao ấy nhìn nhỏ bé li ti như những hạt cườm được đính lên bộ váy màu đen tuyền trông lỗng lẫy kiêu sa. Ngắm sao đêm khiến cô thấy buồn ngủ rồi, cô đóng cửa sổ lại nằm xuống giường đắp chăn đi ngủ.
- Tuy là nông thôn, nhưng về điện thoại hầu như ai cũng có, đầu năm học, cô giáo đã yêu cầu lớp trưởng lập nhóm để cô dễ giao bài và dặn dò lớp.-
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất