Tinh Linh Kiểu Bây Giờ

Chương 61: Quyển 2 Chương 59

Trước Sau
“Đột nhiên ta rất muốn biết một chuyện.” Phạm Âm đến gần Tinh Linh Vương đang khoác áo choàng, dùng tiếng Tinh linh nhẹ giọng nói, “Nghe nói trước đây tinh linh và nhân tộc chung sống với nhau, về sau không thể nào chịu đựng được ích kỷ và tham lam của nhân loại, nên rời khỏi thế giới nhân loại, tiến vào rừng rậm — đoạn truyền thuyết này là thật sao?”

Tinh Linh Vương bên trong chiếc áo choàng không trả lời, Phạm Âm bĩu môi, xoay người đi tới bên bàn ăn, ngồi xuống, Tinh Linh Vương ngồi xuống bên cạnh hắn.

“Bây giờ chúng ta đã tập hợp đủ hai mươi ba người, qua vài tiếng nữa, chúng ta phải đi qua Nhật Lạc bình nguyên.” Phụ trách giải thích là một người lùn, gã đứng ở trên ghế gỗ sồi, đủ để khiến tất cả mọi người chú ý tới gã.

Phạm Âm hai tay chống cằm nhìn gã, người lùn và tinh linh vẫn luôn sống chung không tốt, phần lớn tinh linh không thích bọn họ, bởi vì bọn họ tham lam, số ít tinh linh chán ghét bọn họ thậm chí không cần cả nguyên nhân.

Phạm Âm chưa từng nhìn thấy người lùn, cho nên tò mò nhìn gã, nhưng người lùn đúng là y như trong truyền thuyết của tộc Tinh Linh — vừa lùn vừa béo, thậm chí làn da còn thô ráp hơn cả nhân loại, râu đỏ hoe uốn cong khô cứng phủ đầy dưới cằm, gã mặc quần áo mộc mạc, sau lưng là cái búa lớn hoàn toàn không phù hợp với tầm vóc.

Đây chính là người lùn… Phạm Âm nghiêng đầu nhìn người lùn đó, hình như khác xa với người lùn trong chuyện cổ tích.

Với tộc Tinh Linh thì dung mạo của bọn họ chính là không hề có chút sự hài hước nào, tính cách quá mức ngay thẳng, tính khí nóng nảy, thích uống rượu… tóm lại sự tồn tại của bọn họ hình như là để chế nhạo sự tồn tại của tinh linh.

“Bây giờ xin mỗi người hãy cẩn thận lắng nghe rõ.” Giọng nói của người lùn đó vang dội, “Tên của ta là Szatler Hood Vand Strucker, tên rất dài, cho nên gọi ta Szatler là được rồi.”

“Vậy bây giờ mời những người từng đi phía Đông đứng lên.” Xung quanh bàn gỗ không có ai đứng lên, người đứng duy nhất chỉ có bản thân người lùn. “Được rồi, vậy chỉ có ta từng đi phía Đông, hơn nữa còn từ nơi đó quay lại… ta phải nói, nơi đó vô cùng nguy hiểm, các vị, có ai không muốn đi mời đứng lên.”

Vẫn là trầm mặc và yên tĩnh như cũ, không có ai đứng lên.

“Bây giờ đến lúc lập đoàn đội, bởi vì Nhật Lạc bình nguyên vô cùng vô cùng nguy hiểm.” Người lùn tiếp tục nói, “May mắn hôm nay là kỳ ngủ đông hai tháng một lần của yêu ma, vào buổi tối mọi người phải nắm chắc thời gian vượt qua Nhật Lạc bình nguyên, hơn nữa do ta tạm thời đảm nhiệm đoàn trưởng…”

“Xin lỗi…” Một giọng nói sợ hãi cắt ngang lời nói của người lùn, trong khách sạn yên tĩnh phát ra tiếng chân ghế xẹt qua trên sàn nhà, có người đứng lên. “Ta… ta không muốn đi.”

Là một thiếu niên khoảng chừng mười bảy tuổi, cậu ta hẳn là rất đáng yêu, nhưng mà cậu ta bây giờ nhìn khuyết thiếu tự tin, thế nên khiến người khác cảm thấy cậu ta yếu đuối, “Ta muốn… ta muốn ở lại nơi này thêm một khoảng thời gian nữa.” Thiếu niên nói xong liền xoay người rời đi, lưu lại mọi người nhíu mày, thiếu niên nhẹ nhàng lên lầu.

“Vậy chúng ta tiếp tục.” Người lùn không đi quản thiếu niên rời khỏi chỗ mà tiếp tục nói, “Đến bình nguyên, tất cả nghe ta chỉ huy, tuy rằng phần lớn yêu ma tiến vào kỳ ngủ đông, nhưng vẫn có số ít thực nhân ma hoạt động ở trên bình nguyên, tất cả mọi người phải nâng cao cảnh giác.”

“Giờ… chúng ta ăn cơm trước đi, sau đó lập tức đi Nhật Lạc bình nguyên, vượt qua Nhật Lạc bình nguyên chính là phía Đông rồi.” Người lùn Szatler nói xong, phục vụ liền bưng bữa tối của mọi người lên.

Tà dương chạng vạng giống như ánh nến ấm áp buổi tối chiếu sáng cả đại sảnh, bữa tối ở dưới bầu không khí sôi nổi kết thúc, tất cả mọi người đều ăn rất vui vẻ. Phạm Âm cũng vậy, bởi vì trên bàn cơm tối có món thịt Phạm Âm thích ăn.

“A, cái này ăn ngon, cái kia cũng ăn ngon, đầu bếp nơi này thật biết nấu ăn aiz…”

“Ngươi không thể giữ yên lặng hả, bán tinh linh?” Người lùn nhíu mày, ngồi bên cạnh hắn chính là Phạm Âm, “Lẽ nào ngươi không có lễ nghi tối thiểu của tộc Tinh Linh à, phụ thân của ngươi dạy người kiểu gì vậy?”

Phạm Âm và Stefans đồng thời nghiêng mặt sang bên, liếc mắt nhìn về phía Tinh Linh Vương đang khoác áo choàng, sau đó Phạm Âm nghiêm mặt nói: “Szatler, nói như ngươi vậy là rất quá đáng đó, ta chỉ đang khen đầu bếp mà thôi, đây là khen ngợi chân thành nhất của tộc Tinh Linh chúng ta.”

“… Ngươi thật sự là tinh linh của tộc Tinh Linh hả, ngươi không phải là nhân loại đó chứ?” Szatler trầm mặc một lúc nói, lập tức nhìn trần nhà lẩm bẩm nói, “Nếu như Tinh Linh Vương của Wabenella nhìn thấy tinh linh như ngươi có lẽ cũng sẽ khóc.”

Phạm Âm và Stefans lại lần nữa làm ra động tác nhất trí, quay đầu nhìn Tinh Linh Vương, phát hiện bả vai Tinh Linh Vương ở bên trong chiếc áo choàng màu xám khẽ run run. Phạm Âm và Stefans liếc mắt nhìn nhau — “Tên người lùn mồm miệng độc ác này!” Phạm Âm chỉ vào Szatler nói.

Chiến sĩ nở nụ cười, “Xem ra tính cách của tinh linh và người lùn đúng là không hợp thật.”

Phạm Âm nhún nhún vai, “Đối với tinh linh, ca ngợi của mọi người luôn nhiều hơn phê bình, với người lùn thì ngược lại.”

Szatler hừ lạnh một tiếng, “Tinh linh cao ngạo lúc nào cũng tỏ vẻ đắc ý ngạo mạn.”

Phạm Âm không để ý tới gã, tiếp tục vui vẻ ăn cơm, tầm mắt của Szatler rơi vào trên người đàn ông khoác áo choàng xám bên cạnh Phạm Âm. Cho dù thân thể bị áo choàng rộng lớn che lại, nhưng vẫn có thể miêu tả ra đường cong cơ thể ưu nhã cường tráng của y như cũ. Szatler chú ý người đàn ông này từ ngày đầu tiên bước vào trong khách sạn thì hầu như không ăn gì cả, cùng bán tinh linh tham ăn bên cạnh y hình thành tương phản mãnh liệt. Biên độ động tác của người đàn ông này rất nhỏ, nếu cẩn thận chú ý, có thể thấy được cử chỉ tao nhã cao quý của y, dù cho thời tiết nóng thế này, cũng khoác áo choàng xám, giống như một cái bóng đứng ở phía sau bán tinh linh đó, cảm giác thật kỳ quái.

Cơm tối rất nhanh đã kết thúc, mọi người thu xếp đồ đạc xong liền chuẩn bị xuất phát. Tập hợp đủ hai mươi hai người ở cửa khách sạn.

“Còn thiếu một người.” Chiến sĩ Wig nhíu mày, xoay người dò hỏi ý kiến của Szatler, “Phải làm sao bây giờ?”

“Để nó thay thế.” Một giọng nói tràn đầy sức sống vang lên. Bán tinh linh tóc đen, xách yêu thú trên vai tới trước mặt bọn họ, “Stefans có thể thay thế, bởi vì Stefans rất lợi hại đó.”

Szatler ngẩng đầu nhìn con yêu thú mini còn nhỏ hơn mèo một chút, lại nhìn nhìn vẻ mặt tự hào của bán tinh linh, lập tức giận tái mặt, “Đừng có làm loạn nữa, cầm sủng vật của ngươi về.”



Phạm Âm không phục cầm Stefans về, ôm vào trong ngực, “Đã nói người lùn không biết hàng mà, quả nhiên không sai chút nào.”

Chiến sĩ Wig nhìn qua, mặt trời đã sắp biến mất ở dưới đường chân trời rồi, “Không sao, Szatler, thời gian không kịp, nếu như còn không nhanh đi, lại phải đợi hai tháng nữa.”

“… Vậy được rồi.” Szatler hơi trầm mặc bèn lên tiếng, sau đó sắp xếp vị trị của hai mươi hai người cộng thêm một con yêu thú mini. Trong đội ngũ gần như ai ai cũng đều mang vũ khí, chỉ riêng bán tinh linh và người đàn ông khoác áo choàng kia.

“Được rồi, chúng ta nhanh xuất phát thôi.” Phạm Âm ngẩng đầu nhìn mặt trời đang lặn xuống ở phía tây, “Hướng gió thay đổi rồi, sáng mai sẽ mưa đó.”

Szatler không phản bác lời của Phạm Âm, có mưa hay không đối với người lùn cũng chẳng phải chuyện quan trọng gì, thân thể của người lùn hầu như giống với tinh linh, sẽ không bị bệnh, cũng không sợ thời tiết biến hóa đột ngột.

Đội ngũ liền như vậy xuất phát, không cưỡi ngựa, toàn bộ đi bộ đến Nhật Lạc bình nguyên, dựa theo cách nói của Szatler, loài sinh vật như ngựa sẽ khiến yêu ma và thực nhân ma âm thầm theo dõi. Mà bán tinh linh Phạm Âm và Tinh Linh Vương còn có Stefans bị Szatler sắp xếp ở phía sau đội ngũ.

Phạm Âm nhìn về phía sau, mặt trời đã biến mất bên phía dưới đường chân trời, đôi mắt đen phản chiếu những tia sáng mặt trời còn sót lại. Ở cửa khách sạn, bà chủ nhìn như đã già đứng đó, đưa mắt nhìn theo bọn họ rời đi — Lúc một người tràn đầy áy náy hơn nữa còn nghĩ về những người đã chết kia mà tự trách mình thật sâu, loại nghiêm phạt thế nào cũng đều là một loại phương thức chuộc tội đối với bà.

“Con người đúng là không thể quá tham lam.” Phạm Âm cười khẽ, “Nếu như con người sống một đời đều đang gây tội ác, con người còn cần phải tồn tại sao?”

“… Cái gọi là tội ác.” Giọng nói của Tinh Linh Vương đang khoác áo choàng dịu dàng, “Đó chỉ là lấy tiêu chuẩn thiện ác của bản thân để đánh giá mà thôi.”

Một đội người khoảng chừng đi mười mấy phút, vòng qua một sơn đạo đã có thể nhìn thấy Nhật Lạc bình nguyên. Tuy rằng bây giờ vẫn còn tia sáng, nhưng nói chính xác thì hoàng hôn đã qua rồi, cho nên kỳ ngủ đông của các yêu ma cũng đã đến.

“Đây… chính là Nhật Lạc bình nguyên?” Với thị lực tinh linh của Phạm Âm cũng không thể nào thấy rõ tình huống của Nhật Lạc bình nguyên, “Ngươi xác định đây gọi là bình nguyên chứ không phải gọi là sa mạc?”

Liếc mắt nhìn không thấy bờ, mang theo chút nhấp nhô của đất bằng, đây hiển nhiên nên gọi là bình nguyên, nhưng từ lúc mặt trời xuống núi thì khí ẩm không biết từ đâu tới bắt đầu quay xung quanh vùng bình nguyên này. Trên bình nguyên gần như không có một ngọn cỏ, lộ ra nham thạch lớn nhỏ, phía trên phủ đầy bụi gai rậm rạp, tầm nhìn vô cùng ngắn.

“Này, Stefans, đây không phải lại là hơi thở rồng gì gì của ngươi tạo thành đó chứ?” Phạm Âm quay đầu hỏi chú rồng mini đang nằm ở trên vai.

“Ta đang tỉnh mà.” Stefans đập đập cánh, không vui trả lời, “Hơn nữa đây là khí độc sinh ra từ trên người yêu ma, không nên nói gộp rồng chúng ta và chúng nó lại làm một.”

Phạm Âm từ sau lần trước trong lúc vô tình tiếp xúc với hơi thở rồng của Stefans, đối với sương mù trắng biến đổi rất mẫn cảm.

Thời gian cấp bách, nhất định phải đi qua bình nguyên trước lúc đêm khuya, bởi vì khí độc càng ngày càng dày sẽ có hại đối với thân thể của nhân loại.

Một đoàn đội ngũ tiến vào trong sương mù dày đặc của Nhật Lạc bình nguyên.

Đoán chừng nơi này có xu hướng sa mạc hóa, gần như đều là loài thực vật bụi gai, quanh co khúc khuỷu chồng chất ở trên mặt đất, đan xen vào nhau giống như một cái lưới lớn.

“Nơi này được gọi là ‘bãi săn bắn của yêu ma’ á.” Giọng nói trầm thấp của Wig vang lên ở bên cạnh Phạm Âm, chiến sĩ nhân tộc Wig cũng được sắp xếp ở phía sau đội ngũ, vừa đi vừa tới gần Phạm Âm, “Nhưng hôm nay yêu ma nghỉ ngơi, ha ha ha.”

“Chuyện cười rất nhạt.” Phạm Âm nói thầm trong lòng, vì phòng ngừa gã nói tiếp, Phạm Âm liền hỏi, “Ngươi đi phía Đông làm gì vậy, phía Đông là nơi nguy hiểm nhất trên Ager.”

“A… bởi vì ta muốn đi tìm em gái của ta.” Wig trả lời câu hỏi của Phạm Âm, “Em gái ta bị mẹ ta mang đến phía Đông, ta đã hơn mười năm không gặp cô ấy, ta muốn đi phía Đông tìm cô ấy.”

“Vậy mẹ của ngươi đâu? Cũng ở phía Đông à?”

“Đúng vậy.” Wig ngừng một chút nói tiếp, “Ta chỉ biết hai người đã đi phía Đông, nhưng không biết chỗ nào ở phía Đông… ngoại trừ hai người ra ta đã không còn thân thích nào nữa.”

Wig ngẩng đầu nhìn bầu trời, trời sao vốn quang đãng đã bị khí độc dày đặc che khuất hoàn toàn.

“Chúng ta đều có lý do phải đi phía Đông.”

Giống như con mồi đi vào vòng vây nơi khu vực săn bắn, vô số ánh mắt dòm ngó, Phạm Âm bỗng nhiên có ảo giác như vậy. Càng đi khí độc càng dày đặc, Wig đi ở phía trước Phạm Âm, đằng trước nữa thì không nhìn thấy, tinh linh không cần đèn, cho dù là ban đêm, thị lực cũng vô cùng tốt.

Trong miệng Wig vẫn luôn ngâm nga hát, có thể là nghe được ở trong quán rượu không nổi tiếng nào đó, cũng có thể là dân ca lưu hành ở phía Bắc.

“Hình như đã đi rất lâu rồi.” Phạm Âm bỗng nhiên lên tiếng, “Wig, ngươi không thấy vậy à? Chúng ta hình như vẫn luôn đi vòng quanh.”



“Không có thì phải? Ta đi theo người phía trước mà.” Giọng của Wig truyền đến từ phía trước, nhưng không có quay đầu.

Phạm Âm chợt dừng lại, Stefans theo ở phía sau lập tức đụng phải tấm lưng mảnh khảnh của Phạm Âm.

“Này, Wig… sao ngươi lại mọc ra cái đuôi dài vậy?”

“Người nhìn lầm rồi, đó thực ra là túi quần sau của ta rớt ra?”

“Wig, sao ngươi lại không xoay lại?”

“Bởi vì… ta rất bận á.” Wig xoay người, cái miệng vốn nhô ra phía ngoài, làn da của nhân loại biến thành màu vàng tối, phía trên còn bao phủ lác đác một ít lân phiến màu xám, thân thể tỏa ra mùi tanh ẩm ướt.

Tay của gã biến thành móng vuốt dài, trên người lại mặc quần áo của Wig, trong cái miệng dài của gã đang ngậm một thứ gì đó trắng lóa.

Phạm Âm nhíu mày, “Hôm nay không phải kỳ ngủ đông à? Sao lại có yêu ma?”

Thứ kia phát ra tiếng cười ‘khặc khặc’ quái dị: “Đúng là một đứa trẻ đáng yêu, ngươi ngay cả yêu mà và thực nhân ma cũng không phân biệt rõ được sao?”

“Ồ…” Phạm Âm bĩu môi, “Xin lỗi, ta chưa từng thấy qua tiêu bản hay là hàng thật… người đi ở phía trước ta đâu?”

“Ở trong bụng của ta a.” Thực nhân ma ngửa đầu, nuốt đoạn ruột ở trên miệng vào trong bụng, nếu tự nhìn, có thể nhìn thấy trên người gã dính đầy máu tươi. Từ trên người yêu ma phát ra khí độc, che phủ toàn bộ bình nguyên, cũng che dấu mùi máu tươi và thực nhân ma.

“Xem ra đến bây giờ Phạm Âm mới phát hiện mình thì ra đã đi theo thực nhân ma.” Tinh Linh Vương phát ra tiếng than vãn khẽ, cũng không để thực nhân ma và Phạm Âm nghe được.

“Đúng vậy, ta vẫn luôn nghi ngờ tại sao Phạm Âm lại phải đi theo thực nhân ma đó.” Stefans ở bên cạnh cũng nhẹ giọng than thở, “Hắn rốt cuộc đã làm cái gì ở Wabenella?”

“… Chơi?” Tinh Linh Vương không xác định bật ra, đổi lấy sự trầm mặc của rồng đen.

“Phụ quân.” Phạm Âm phát ra tiếng sợ hãi, “Thứ kia muốn ăn ta, phụ quân, cây trượng của ngươi đâu?”

“… Để ở Wabenella rồi.” Giọng nói Tinh Linh Vương áy náy, “Ta cho rằng đến phía Đông chỉ cần tìm người là được.”

“Ste, Stefans ngươi lên.” Phạm Âm vừa tránh thực nhân ma vừa hô.

“Ta…” Giọng nói của rồng truyền vào trong đầu Phạm Âm, “Ta không thể biến thành rồng lớn ở nơi này, xin lỗi.”

“A, đến giây phút nguy cấp, không người nào có tác dụng cả.” Phạm Âm hổn hển né tránh, đồng thời phát hiện xung quanh lại nhiều thêm mấy đôi mắt xanh lục sâu kín, lúc này mới đột nhiên nhớ tới, thực nhân ma bình thường đều là đi ra hoạt động theo bầy…

“Không sao chứ?” Stefans bay tới trên vai Tinh Linh Vương, “Không phải ngươi hy vọng hắn vẫn luôn vô dụng, cần sự bảo hộ của ngươi à?”

“Đúng vậy…” Tinh Linh Vương khẽ nở nụ cười, “Cho nên ta mới không giúp hắn đó.”

“… Thực ra có lúc ngươi rất đáng sợ.”

“Nếu như là tiếng lòng, vẫn nên để ở trong lòng tốt hơn.” Tinh Linh Vương ngẩng đầu nhìn bầu trời bị khí độc che phủ, giống như có thể thấy được ngôi sao lấp lánh ở trên bầu trời, “Ta không muốn hắn rời khỏi ta, cho nên thế giới này tối tăm cỡ nào nguy hiểm cỡ nào ta đều muốn hắn biết, như vậy hắn mới có thể ngoan ngoãn lưu lại trong lòng của ta.”

“Đúng là một người giả dối.” Stefans khinh thường hừ một tiếng, “Thật sự sống càng lâu càng dối trá.”

Tinh Linh Vương nở nụ cười, không nói ra bất kỳ ý kiến phản bác nào, hoặc căn bản chính là ngầm thừa nhận mà thôi.

“Này, hai người các ngươi thật quá đáng.” Phạm Âm đằng trước tức giận bắt đầu trách móc, “Quá nhàn rỗi rồi đó.”

Phạm Âm từ phía xa thấy được cảnh rồng và Tinh Linh Vương nói chuyện phiếm thì không nhịn được nóng giận.

“Ngươi vẫn nên lo lắng cho bản thân ngươi một chút đi.”

Không biết lúc nào, một con thực nhân ma đã đứng sau lưng Phạm Âm, hơi thở tanh nóng đập vào bên tai, trái tim của Phạm Âm trầm xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau