Tình Một Đêm: Chân Trời Góc Bể Đều Là Em
Chương 16
Đông Phương Ngôn Diễm thoáng rùng mình trước câu hỏi của Vu Hoằng Dương. Trong đầu xuất hiện vài dòng suy nghĩ phức tạp.
Vu Hoằng Dương khẽ đưa tay xoa nhẹ lên đầu cô: “Đừng nghĩ nhiều nữa, em cứ bình an, sống vui vẻ là được.”
Hẳn là không cần suy nghĩ, câu nói của anh khiến Đông Phương Ngôn Diễm suy nghĩ không thôi. Cô không biết rốt cuộc anh đã biết được những chuyện gì. Tâm trạng vừa lo lắng, vừa tò mò khiến Đông Phương Ngôn Diễm khó chịu không thôi.
Vu Hoằng Dương nhìn vẻ mặt đăm chiêu của Ngôn Diễm mà bật cười: “Suy nghĩ chuyện gì mà đăm chiêu thế? Đang nghĩ xem bản thân làm chuyện gì khuất tất bị tôi phát hiện ra à?”
“Vớ vẩn. Tôi làm chuyện gì khuất tất hả?”
“Ví dụ như tên nhóc con đang được ôm ấp trong lòng kia chẳng hạn?”
“Làm sao?”
“Là kết quả của đêm đó, đúng không?”
Thái độ của Vu Hoằng Dương nghiên túc hẳn, không còn dáng vẻ cười cợt như ban nãy khiến Đông Phương Ngôn Diễm có phần hơi khựng lại.
“Không đúng.”
“Thế là của ai? Tên Trạch Dương kia à?”
“Nếu đứa bé là con của Trạch Dương mà giờ phút này tôi ngồi trên xe của anh à? Anh nghĩ tôi là loại người gì thế hả?”
“Vậy theo như cách nói của em thì đứa nhỏ là con tôi nên em mới đồng ý ngồi xe của tôi, đúng không?”
“Tôi có nói đứa nhỏ là con anh sao?”
“Khó nói đến vậy sao?”
Vu Hoằng Dương gặng hỏi đến cùng nhưng tuyệt nhiên nửa lời Đông Phương Ngôn Diễm cũng chẳng hó hé.
“Khó nói cái gì chứ? Nhưng vấn đề là thằng bé không phải con anh thì làm sao tôi nói nó là con anh được. Anh không thấy mình đang quá cố chấp sao?”
“Tôi cố chấp hay là bản thân em đang cố chấp chắc em là người hiểu rõ hơn ai hết.”
Vu Hoằng Dương nhận thấy không khí căng thẳng của cả hai, anh biết mình đã quá gấp gáp, nóng vội khiến cô cảm thấy khó chịu.
Cơ mặt anh cũng giãn ra, giọng điệu không còn gay gắt nữa: “Ngôn Diễm... Rốt cuộc em đang sợ cái gì vậy?”
“Tôi sợ chuyện gì chứ?”
Vẻ mặt Vu Hoằng Dương thoáng hiện lên vẻ hụt hẫng nhưng rất nhanh đã bị anh che giấu đi bằng câu nói: “Không có gì.”
“Ừ.”
Trên xe, bầu không khí trở nên ngột ngạt hơn bao giờ hết. Trần Dịch Phong tập trung lái xe, Đông Phương Ngôn Diễm thì hai tay ôm lấy cậu nhóc vào lòng. Vu Hoằng Dương thì đưa ánh mắt nhìn về phía xa, vẻ mặt buồn rầu thấy rõ.
Về đến chung cư của Đông Phương Ngôn Diễm, Vu Hoằng Dương giúp cô mang đồ lên nhà. Cả quá trình không mở miệng nói năng câu nào, sau cũng nhanh chóng rời khỏi chứ chẳng buồn tìm lý do để được ở lại.
Đông Phương Ngôn Diễm muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi, chỉ cảm ơn rồi nhanh chóng bế cậu nhóc đi vào nhà.
“Cảm ơn anh đã đưa mẹ con tôi về.”
“Ừ.”
Trần Dịch Phong và Vu Hoằng Dương rời khỏi chung cư của Đông Phương Ngôn Diễm. Anh lấy trong túi quần ra một vài sợi tóc đưa cho Trần Dịch Phong.
“Cái này?” Trần Dịch Phong vẫn chưa hiểu Vu Hoằng Dương muốn anh làm chuyện gì.
“Xét nghiệm ADN cho tôi.”
“Với ai ạ?”
“Cậu nói xem xét nghiệm huyết thống với ai? Với cậu chắc?” Vu Hoằng Dương bực bội lên tiếng.
“Tôi hiểu rồi.”
[...]
Tập đoàn có chuyện gấp nên bắt buộc Vu Hoằng Dương phải trở về nước. Dù trong lòng đang rất giận Đông Phương Ngôn Diễm vì chuyện cô trốn tránh chuyện có con cùng anh nhưng hơn hết vẫn là lo lắng cho mẹ con cô khi ở lại Singapore một mình.
Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn phải bay về nước trong ngày hôm nay. Vu Hoằng Dương đành phải để Trần Dịch Phong ở lại để bảo vệ, giúp đỡ mẹ con Ngôn Diễm khi cần, dù sao thì anh vẫn không yên tâm với cái tên Trạch Dương kia.
Vu Hoằng Dương bay về thủ đô xử lý công việc ngay sau đó. Trần Dịch Phong nhận được lệnh phải ở lại Singapore với nhiệm vụ ‘đặc biệt’.
“Chủ tịch.”
“Mọi chuyện là như thế nào?”
“Vu Bách An đang có ý định thu mua cổ phiếu của các cổ đông nhỏ lẻ khác của tập đoàn. Mục đích chính của anh ta vẫn là quyền điều hành Lạc Thần.”
“Phá một cái Vu thị còn chưa đủ. Còn muốn rớ tay vào Lạc Thần.”
“Chúng ta nên làm gì tiếp theo ạ?”
“Chuyện này để tôi giải quyết, cậu ra ngoài làm việc đi.”
Vu Hoằng Dương luôn là cái gai trong mắt của Vu Bách An vì lúc nào Vu Hoằng Dương cũng được ông Vu trọng dụng, còn anh ta lúc nào cũng là một kẻ kém cỏi.
Trái ngược với Vu Hoằng Dương tự gây dựng sự nghiệp riêng cho mình, Vu Bách An lại về làm việc cho Vu thị nhưng cũng ở vị trí quản lý cấp thấp nên đương nhiên hắn ta không hề thỏa mãn, lại lên kế hoạch nhằm chiếm đoạt Lạc Thần.
“Vu Bách An, anh dám đụng tay vào Lạc Thần thì đừng trách tôi không nể nang người nhà.”
Nhận được tin tức từ cấp dưới, tối đó Vu Hoằng Dương tức tốc trở về Vu gia tìm gặp Vu Bách An để nói rõ mọi chuyện.
Vừa về đến nhà, Vu Hoằng Dương đã nhìn thấy Vu Bách An đang ngồi ở phòng khách, có vẻ như hắn ta cũng đang đợi anh về.
“Vu Bách An, một cái Vu thị chưa đủ với anh à hay sao còn muốn thu mua cổ phần của Lạc Thần.”
“Cổ đông bán thì tao mua. Tiền trao cháo múc, tao cũng đâu có ép ai đâu. Mày ăn nói với anh mày thế à thằng kia.”
“Có ngon thì ra ngoài kia là gây dựng sự nghiệp của mình. Tôi nói trước cho anh biết, nếu anh dám giở trò thì đừng trách tôi không nể mặt người nhà, nghe rõ chưa?”
“Mày...”
Ông bà Vu nghe thấy hai người lớn tiếng qua lại liền lên tiếng: “Hai đứa làm cái gì thế hả? Anh em trong nhà, có chuyện gì thì ngồi lại từ từ bàn bạc.”
“Mẹ xem thái độ thằng con trai út của mẹ đi, nó có xem con là anh nó không.”
“Muốn tôi kính trọng anh? Chứng minh là anh có năng lực đi.”
“Ý mày là tao kém cỏi, không có năng lực?”
“Chắc vậy.”
“Hai đứa có thôi đi không, hai ông bà già này còn sống trong cái nhà này mà.”
“Có chuyện gì mà hai đứa vừa về đã to tiếng?” Vu lão gia lên tiếng.
“Anh ta không muốn yên phận ở Vu thị, lại đang ủ mưu thu mua cổ phiếu của các cổ đông nhỏ lẻ của Lạc Thần.”
“Tao có tiền, họ bán thì tao mua. Mày cản được chắc?”
“Đúng anh có tiền, anh có quyền mua nhưng mua cổ phiếu ở đâu thì được nhưng ở Lạc Thần thì cái tên Vu Bách An chắc chắn sẽ không bao giờ được phép xuất hiện.”
“Nếu anh muốn sống một cuộc sống yên ổn thì tốt nhất nên yên phận ở Vu thị, đừng có bén mạng đến Lạc Thần.” Vu Hoằng Dương nói tiếp.
“Lúc Hoằng Dương ra mở công ty riêng không phải đã nói rõ rồi sao? Sự nghiệp của ai thì người đó hưởng, bất kỳ ai trong cái Vu gia này cũng không được nhúng tay vào.” Ông Vu cũng không chịu được trước sự ngang ngược của Vu Bách An
“Nếu muốn có tiếng nói, có quyền điều hành thì cứ chứng minh năng lực của mình. Xưa nay Vu thị chưa bao giờ bỏ quên người tài. Đừng có dùng mấy trò bỉ ổi đó với người nhà.” Vu lão gia nói tiếp.
Vu Hoằng Dương khẽ đưa tay xoa nhẹ lên đầu cô: “Đừng nghĩ nhiều nữa, em cứ bình an, sống vui vẻ là được.”
Hẳn là không cần suy nghĩ, câu nói của anh khiến Đông Phương Ngôn Diễm suy nghĩ không thôi. Cô không biết rốt cuộc anh đã biết được những chuyện gì. Tâm trạng vừa lo lắng, vừa tò mò khiến Đông Phương Ngôn Diễm khó chịu không thôi.
Vu Hoằng Dương nhìn vẻ mặt đăm chiêu của Ngôn Diễm mà bật cười: “Suy nghĩ chuyện gì mà đăm chiêu thế? Đang nghĩ xem bản thân làm chuyện gì khuất tất bị tôi phát hiện ra à?”
“Vớ vẩn. Tôi làm chuyện gì khuất tất hả?”
“Ví dụ như tên nhóc con đang được ôm ấp trong lòng kia chẳng hạn?”
“Làm sao?”
“Là kết quả của đêm đó, đúng không?”
Thái độ của Vu Hoằng Dương nghiên túc hẳn, không còn dáng vẻ cười cợt như ban nãy khiến Đông Phương Ngôn Diễm có phần hơi khựng lại.
“Không đúng.”
“Thế là của ai? Tên Trạch Dương kia à?”
“Nếu đứa bé là con của Trạch Dương mà giờ phút này tôi ngồi trên xe của anh à? Anh nghĩ tôi là loại người gì thế hả?”
“Vậy theo như cách nói của em thì đứa nhỏ là con tôi nên em mới đồng ý ngồi xe của tôi, đúng không?”
“Tôi có nói đứa nhỏ là con anh sao?”
“Khó nói đến vậy sao?”
Vu Hoằng Dương gặng hỏi đến cùng nhưng tuyệt nhiên nửa lời Đông Phương Ngôn Diễm cũng chẳng hó hé.
“Khó nói cái gì chứ? Nhưng vấn đề là thằng bé không phải con anh thì làm sao tôi nói nó là con anh được. Anh không thấy mình đang quá cố chấp sao?”
“Tôi cố chấp hay là bản thân em đang cố chấp chắc em là người hiểu rõ hơn ai hết.”
Vu Hoằng Dương nhận thấy không khí căng thẳng của cả hai, anh biết mình đã quá gấp gáp, nóng vội khiến cô cảm thấy khó chịu.
Cơ mặt anh cũng giãn ra, giọng điệu không còn gay gắt nữa: “Ngôn Diễm... Rốt cuộc em đang sợ cái gì vậy?”
“Tôi sợ chuyện gì chứ?”
Vẻ mặt Vu Hoằng Dương thoáng hiện lên vẻ hụt hẫng nhưng rất nhanh đã bị anh che giấu đi bằng câu nói: “Không có gì.”
“Ừ.”
Trên xe, bầu không khí trở nên ngột ngạt hơn bao giờ hết. Trần Dịch Phong tập trung lái xe, Đông Phương Ngôn Diễm thì hai tay ôm lấy cậu nhóc vào lòng. Vu Hoằng Dương thì đưa ánh mắt nhìn về phía xa, vẻ mặt buồn rầu thấy rõ.
Về đến chung cư của Đông Phương Ngôn Diễm, Vu Hoằng Dương giúp cô mang đồ lên nhà. Cả quá trình không mở miệng nói năng câu nào, sau cũng nhanh chóng rời khỏi chứ chẳng buồn tìm lý do để được ở lại.
Đông Phương Ngôn Diễm muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi, chỉ cảm ơn rồi nhanh chóng bế cậu nhóc đi vào nhà.
“Cảm ơn anh đã đưa mẹ con tôi về.”
“Ừ.”
Trần Dịch Phong và Vu Hoằng Dương rời khỏi chung cư của Đông Phương Ngôn Diễm. Anh lấy trong túi quần ra một vài sợi tóc đưa cho Trần Dịch Phong.
“Cái này?” Trần Dịch Phong vẫn chưa hiểu Vu Hoằng Dương muốn anh làm chuyện gì.
“Xét nghiệm ADN cho tôi.”
“Với ai ạ?”
“Cậu nói xem xét nghiệm huyết thống với ai? Với cậu chắc?” Vu Hoằng Dương bực bội lên tiếng.
“Tôi hiểu rồi.”
[...]
Tập đoàn có chuyện gấp nên bắt buộc Vu Hoằng Dương phải trở về nước. Dù trong lòng đang rất giận Đông Phương Ngôn Diễm vì chuyện cô trốn tránh chuyện có con cùng anh nhưng hơn hết vẫn là lo lắng cho mẹ con cô khi ở lại Singapore một mình.
Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn phải bay về nước trong ngày hôm nay. Vu Hoằng Dương đành phải để Trần Dịch Phong ở lại để bảo vệ, giúp đỡ mẹ con Ngôn Diễm khi cần, dù sao thì anh vẫn không yên tâm với cái tên Trạch Dương kia.
Vu Hoằng Dương bay về thủ đô xử lý công việc ngay sau đó. Trần Dịch Phong nhận được lệnh phải ở lại Singapore với nhiệm vụ ‘đặc biệt’.
“Chủ tịch.”
“Mọi chuyện là như thế nào?”
“Vu Bách An đang có ý định thu mua cổ phiếu của các cổ đông nhỏ lẻ khác của tập đoàn. Mục đích chính của anh ta vẫn là quyền điều hành Lạc Thần.”
“Phá một cái Vu thị còn chưa đủ. Còn muốn rớ tay vào Lạc Thần.”
“Chúng ta nên làm gì tiếp theo ạ?”
“Chuyện này để tôi giải quyết, cậu ra ngoài làm việc đi.”
Vu Hoằng Dương luôn là cái gai trong mắt của Vu Bách An vì lúc nào Vu Hoằng Dương cũng được ông Vu trọng dụng, còn anh ta lúc nào cũng là một kẻ kém cỏi.
Trái ngược với Vu Hoằng Dương tự gây dựng sự nghiệp riêng cho mình, Vu Bách An lại về làm việc cho Vu thị nhưng cũng ở vị trí quản lý cấp thấp nên đương nhiên hắn ta không hề thỏa mãn, lại lên kế hoạch nhằm chiếm đoạt Lạc Thần.
“Vu Bách An, anh dám đụng tay vào Lạc Thần thì đừng trách tôi không nể nang người nhà.”
Nhận được tin tức từ cấp dưới, tối đó Vu Hoằng Dương tức tốc trở về Vu gia tìm gặp Vu Bách An để nói rõ mọi chuyện.
Vừa về đến nhà, Vu Hoằng Dương đã nhìn thấy Vu Bách An đang ngồi ở phòng khách, có vẻ như hắn ta cũng đang đợi anh về.
“Vu Bách An, một cái Vu thị chưa đủ với anh à hay sao còn muốn thu mua cổ phần của Lạc Thần.”
“Cổ đông bán thì tao mua. Tiền trao cháo múc, tao cũng đâu có ép ai đâu. Mày ăn nói với anh mày thế à thằng kia.”
“Có ngon thì ra ngoài kia là gây dựng sự nghiệp của mình. Tôi nói trước cho anh biết, nếu anh dám giở trò thì đừng trách tôi không nể mặt người nhà, nghe rõ chưa?”
“Mày...”
Ông bà Vu nghe thấy hai người lớn tiếng qua lại liền lên tiếng: “Hai đứa làm cái gì thế hả? Anh em trong nhà, có chuyện gì thì ngồi lại từ từ bàn bạc.”
“Mẹ xem thái độ thằng con trai út của mẹ đi, nó có xem con là anh nó không.”
“Muốn tôi kính trọng anh? Chứng minh là anh có năng lực đi.”
“Ý mày là tao kém cỏi, không có năng lực?”
“Chắc vậy.”
“Hai đứa có thôi đi không, hai ông bà già này còn sống trong cái nhà này mà.”
“Có chuyện gì mà hai đứa vừa về đã to tiếng?” Vu lão gia lên tiếng.
“Anh ta không muốn yên phận ở Vu thị, lại đang ủ mưu thu mua cổ phiếu của các cổ đông nhỏ lẻ của Lạc Thần.”
“Tao có tiền, họ bán thì tao mua. Mày cản được chắc?”
“Đúng anh có tiền, anh có quyền mua nhưng mua cổ phiếu ở đâu thì được nhưng ở Lạc Thần thì cái tên Vu Bách An chắc chắn sẽ không bao giờ được phép xuất hiện.”
“Nếu anh muốn sống một cuộc sống yên ổn thì tốt nhất nên yên phận ở Vu thị, đừng có bén mạng đến Lạc Thần.” Vu Hoằng Dương nói tiếp.
“Lúc Hoằng Dương ra mở công ty riêng không phải đã nói rõ rồi sao? Sự nghiệp của ai thì người đó hưởng, bất kỳ ai trong cái Vu gia này cũng không được nhúng tay vào.” Ông Vu cũng không chịu được trước sự ngang ngược của Vu Bách An
“Nếu muốn có tiếng nói, có quyền điều hành thì cứ chứng minh năng lực của mình. Xưa nay Vu thị chưa bao giờ bỏ quên người tài. Đừng có dùng mấy trò bỉ ổi đó với người nhà.” Vu lão gia nói tiếp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất