Tình Một Đêm: Chân Trời Góc Bể Đều Là Em
Chương 45
Vu Hoằng Dương ở lại vừa chăm Vu Thời Gia Hưng vừa chơi cờ cùng Vu lão gia.
“Dương này.”
“Sao thế ba?”
“Sau này con phải đối xử tốt với Ngôn Diễm đấy, con bé đã chịu đủ thiệt thòi rồi.”
“Con biết không, phụ nữ đi lấy chồng sợ nhất là chồng không yêu thương mình. Ba hy vọng hai đứa có thể hòa hợp cùng nhau sống vui vẻ hạnh phúc, như thế ba mẹ mới yên tâm được.”
“Con hiểu con khó khăn lắm mới có thể khiến Ngôn Diễm mở lòng ra với con. Con biết là trong lòng em ấy vẫn luôn tồn tại những khuất mắt nhất định, con biết em ấy vẫn luôn cho rằng bản thân mình không xứng với Vu gia nhưng mà ba yên tâm những gì con hứa với ba mẹ con nhất định sẽ làm được, con nhất định sẽ trân trọng em ấy, trân trọng cuộc hôn nhân của chính mình.”
“Yêu nhau là chuyện của hai người nhưng lấy nhau về lại là chuyện của rất nhiều người nên con à dù sao mình cũng là đàn ông, có chuyện gì thì cũng nên nhường nhịn người phụ nữ của mình một chút cũng chẳng mất mác đi đâu cả, nhường nhịn để vợ chông hòa thuận, gia đình êm ấp vẫn tốt hơn con ạ.”
Đây là lần đầu tiên Vu Hoằng Dương nhìn thấy ba mình nói nhiều về một vấn đề gì đó. Ông Vu cũng thương Đông Phương Ngôn Diễm không kém gì Vu phu nhân nhưng ông là một người rất kiệm lời nên rất ít khi thấy ông mở lời quan tâm nhưng những việc làm của ông cũng đủ để chứng minh ông yêu thương cô đến nhường nào.
Đông Phương Ngôn Diễm chuẩn bị xong bữa tối, cô định lên gọi hai người xuống dùng cơm thì vô tình nghe được cuộc nói chuyện của Vu Hoằng Dương và Vu lão gia. Ngôn Diễm ngơ ra cả vài giây, trong lòng hạnh phúc đến nỗi chẳng biết nói như nào cho phải. Tình cảm ông bà Vu dành cho cô thật sự quá lớn.
“Con mời ba xuống dùng cơm ạ.”
“Anh xuống anh cơm luôn nhé, mẹ với em chuẩn bị xong rồi ấy.”
“Được.”
Cả hai ở lại Vu gia dùng bữa tối. Mỗi khi về Vu gia, Đông Phương Ngôn Diễm mới cảm nhận được bữa cơm gia đình là như nào. Đã từ rất lâu cô rất thèm cái cảm giác có ba mẹ bên cạnh, cùng nhau dùng bữa tối, cùng nhau chia sẻ những niềm vui nỗi buồn trong cuộc sống nhưng có lẽ điều đó với Ngôn Diễm là quá xa xỉ. Nhưng bây giờ đã khác, cô không những có Vu Hoằng Dương cưng chiều mà còn có ông bà Vu luôn ở phía sau che chở cho cô.
“Con ăn nhiều vào một chút, dạo gần đây mẹ thấy con ốm đi nhiều rồi đó. Ăn còn có sức mà làm cô dâu nhé.” Vu phu nhân vừa nói vừa gắp thức thức ăn bỏ vào chén của Đông Phương Ngôn Diễm.
“Nhưng mà ăn nhiều sẽ béo, mặc váy cưới sẽ không đẹp đâu ạ.”
“Con nhỏ này béo cái gì chứ, ăn nhiều vào một chút.”
“Dạ.”
Đông Phương Ngôn Diễm vui vẻ dùng bữa. Đến tối, gia đình ba người của Ngôn Diễm mới trở về biệt thự riêng.
Váy cưới cũng như ảnh cưới cũng đã được chuẩn bị xong. Váy cưới của Đông Phương Ngôn Diễm là do cô cùng Vu Hoằng Dương cùng nhau lên ý tưởng và thực hiện nó. Từng đường kim mũi chỉ đều do đích thân Ngôn Diễm làm nên đối với cô chiếc váy này có ý nghĩa vô cùng to lớn.
Sau chuỗi ngày dài chờ đợi và ngày hôm nay Đông Phương Ngôn Diễm chính thức bước lên lễ đường nói lời hẹn thề cùng người đàn ông của đời mình.
Cả thành phố hôm nay trang hoàng lễ cưới của thiếu gia tài phiệt nhà họ Vu cùng cô dâu xinh đẹp của anh. Đông Phương Ngôn Diễm hôm nay lộng lẫy, khuôn mặt xinh đẹp tựa hoa tựa ngọc kia luôn được Vu Hoằng Dương nâng niu.
Hôn lễ của cả hai được tổ chức ở bãi biện thơ mộng với bờ cát trắng mịn trải dài và tiếng sóng vỗ rì rào. Bầu trời hôm nay cực kỳ trong xanh, điểm xuyết với những đám mây trắng bồng bềnh. Ánh hoàng hôn rực rỡ nhuộm màu cả không gian, tạo nên một khung cảnh vô cùng lãng mạn.
Chiếc cổng cưới được làm bằng hoa tươi rực rỡ, kết thành hình vòm cong duyên dáng. Sân khấu được đặt trên bờ cát, phía sau là khung cảnh thiên nhiên tuyệt đẹp, phía trước là lối đi dài được trải thảm đỏ. Sân khấu được trang
trí lộng lẫy với hoa tươi, đèn led và màn lụa mỏng. Trên sân khấu, một chiếc bàn dài được bày biện sang trọng với nến, hoa và bánh cưới.
Ghế ngồi cho khách mời được xếp thành hàng dọc hai bên lối đi. Ghế được bọc vải trắng tinh, thắt nơ màu hòng.
Trên chiếc thảm đỏ trải dài, Vu Hoằng Dương xuất hiện hiện trong bộ vest bảnh bao, người đứng đầu tập đoàn Lạc Thần lừng danh thu hút mọi anh nhìn.
Tiếng nhạc dương cầm, vĩ cầm nổi lên, du dương nhẹ nhàng. Đông Phương Ngôn Diễm xuất hiện trong bộ váy cưới màu trắng, khăn voan trắng che hết mặt. Bộ váy cưới được cắt may từ lụa, ôm sát phần cơ thể để lộ thân hình hoàn hảo, phần đuôi váy xòa dài bồng bềnh như một làn sóng. Ngôn Diễm xinh đẹp trong chiếc váy cưới, nụ cười rạng rỡ trên môi, ánh mắt long lanh hạnh phúc.
Đông Phương Ngôn Diễm tay trong tay cùng Vu Hoằng Dương tiến vào vào lễ đường. Cả hai đi tới đâu, dây màu, dây kim tuyến hoa được rải đến đó, khung cảnh trang hoàng vô cùng lộng lẫy.
Vu Hoằng Dương nhẹ nhàng cởi khăn che đầu của Ngôn Diễm, cùng cô tiến hành các nghi lễ truyền thống.
“Cám ơn em, cảm ơn vợ của anh đã cùng anh đi đến ngày hôm nay. Ngày hôm nay là thời khắc để anh chứng minh với em, với mọi người rằng sau này bất kể thế nào, anh vẫn mãi là chồng em, chăm sóc em và em sẽ là người phụ nữ hạnh phúc nhất trong gia đình nhỏ của anh.” Vu Hoằng Dương xúc động lên tiếng.
Đông Phương Ngôn Diễm đã nhìn thấy anh mặt vest rất nhiều lần nhưng hôm nay thật đỗi khác biệt. Cô chăm chú nhìn anh, lắng nghe từng lời anh nói, rất lâu sau Ngôn Diễm mới chầm chập lên tiếng.
“Anh biết không, em đây chẳng dám mơ cổ tích hoang đường nhưng khi ở bên cạnh anh em mới biết được cảm giác được yêu thương nó tuyệt vời đến nhường nào. Em không biết phải diễn tả cảm xúc của mình lúc này như thế nào nữa nhưng điều duy nhất mà em muốn nói chính là em cảm thấy rất hạnh phúc khi được gả cho anh. Kể từ khoảnh khắc này, chúng ta sẽ cùng cầm lấy tay anh đi hết con đường này chồng nhé.”
“Anh yêu em rất nhiều. Anh sẽ luôn bên cạnh em, cùng em đi đến hết cuộc đời.”
Dứt câu, Vu Hoằng Dương áp môi xuống hôn lấy Ngôn Diễm trước sự reo hò của tất cả các vị quan khách bên dưới.
“Mẹ mong hai đứa sẽ luôn yêu thương nhau, cùng nhau vượt qua mọi chông gai trong cuộc sống nhé.”
“Cảm ơn mẹ.”
Vu Thời Gia Hưng chầm chậm cầm lấy hộp nhẫn cưới của ba mẹ, nhanh nhảu tiến về phía sân khấu đưa cho Vu Hoằng Dương.
Anh nhận lấy, cả hai trao nhẫn cho nhau. Vu Hoằng Dương bế bỏng cậu nhóc lên, gia đình nhỏ cùng nhau chụp ảnh để ghi lại khoảnh khắc ngọt ngào này.
Đêm muộn, màn pháo hoa rực rỡ được bắn lên bầu trời, tô điểm thêm cho khung cảnh lung linh huyền ảo. Mọi người cùng nhau ngắm pháo hoa và hân hoan chúc mừng hạnh phúc cho cặp đôi.
“Dương này.”
“Sao thế ba?”
“Sau này con phải đối xử tốt với Ngôn Diễm đấy, con bé đã chịu đủ thiệt thòi rồi.”
“Con biết không, phụ nữ đi lấy chồng sợ nhất là chồng không yêu thương mình. Ba hy vọng hai đứa có thể hòa hợp cùng nhau sống vui vẻ hạnh phúc, như thế ba mẹ mới yên tâm được.”
“Con hiểu con khó khăn lắm mới có thể khiến Ngôn Diễm mở lòng ra với con. Con biết là trong lòng em ấy vẫn luôn tồn tại những khuất mắt nhất định, con biết em ấy vẫn luôn cho rằng bản thân mình không xứng với Vu gia nhưng mà ba yên tâm những gì con hứa với ba mẹ con nhất định sẽ làm được, con nhất định sẽ trân trọng em ấy, trân trọng cuộc hôn nhân của chính mình.”
“Yêu nhau là chuyện của hai người nhưng lấy nhau về lại là chuyện của rất nhiều người nên con à dù sao mình cũng là đàn ông, có chuyện gì thì cũng nên nhường nhịn người phụ nữ của mình một chút cũng chẳng mất mác đi đâu cả, nhường nhịn để vợ chông hòa thuận, gia đình êm ấp vẫn tốt hơn con ạ.”
Đây là lần đầu tiên Vu Hoằng Dương nhìn thấy ba mình nói nhiều về một vấn đề gì đó. Ông Vu cũng thương Đông Phương Ngôn Diễm không kém gì Vu phu nhân nhưng ông là một người rất kiệm lời nên rất ít khi thấy ông mở lời quan tâm nhưng những việc làm của ông cũng đủ để chứng minh ông yêu thương cô đến nhường nào.
Đông Phương Ngôn Diễm chuẩn bị xong bữa tối, cô định lên gọi hai người xuống dùng cơm thì vô tình nghe được cuộc nói chuyện của Vu Hoằng Dương và Vu lão gia. Ngôn Diễm ngơ ra cả vài giây, trong lòng hạnh phúc đến nỗi chẳng biết nói như nào cho phải. Tình cảm ông bà Vu dành cho cô thật sự quá lớn.
“Con mời ba xuống dùng cơm ạ.”
“Anh xuống anh cơm luôn nhé, mẹ với em chuẩn bị xong rồi ấy.”
“Được.”
Cả hai ở lại Vu gia dùng bữa tối. Mỗi khi về Vu gia, Đông Phương Ngôn Diễm mới cảm nhận được bữa cơm gia đình là như nào. Đã từ rất lâu cô rất thèm cái cảm giác có ba mẹ bên cạnh, cùng nhau dùng bữa tối, cùng nhau chia sẻ những niềm vui nỗi buồn trong cuộc sống nhưng có lẽ điều đó với Ngôn Diễm là quá xa xỉ. Nhưng bây giờ đã khác, cô không những có Vu Hoằng Dương cưng chiều mà còn có ông bà Vu luôn ở phía sau che chở cho cô.
“Con ăn nhiều vào một chút, dạo gần đây mẹ thấy con ốm đi nhiều rồi đó. Ăn còn có sức mà làm cô dâu nhé.” Vu phu nhân vừa nói vừa gắp thức thức ăn bỏ vào chén của Đông Phương Ngôn Diễm.
“Nhưng mà ăn nhiều sẽ béo, mặc váy cưới sẽ không đẹp đâu ạ.”
“Con nhỏ này béo cái gì chứ, ăn nhiều vào một chút.”
“Dạ.”
Đông Phương Ngôn Diễm vui vẻ dùng bữa. Đến tối, gia đình ba người của Ngôn Diễm mới trở về biệt thự riêng.
Váy cưới cũng như ảnh cưới cũng đã được chuẩn bị xong. Váy cưới của Đông Phương Ngôn Diễm là do cô cùng Vu Hoằng Dương cùng nhau lên ý tưởng và thực hiện nó. Từng đường kim mũi chỉ đều do đích thân Ngôn Diễm làm nên đối với cô chiếc váy này có ý nghĩa vô cùng to lớn.
Sau chuỗi ngày dài chờ đợi và ngày hôm nay Đông Phương Ngôn Diễm chính thức bước lên lễ đường nói lời hẹn thề cùng người đàn ông của đời mình.
Cả thành phố hôm nay trang hoàng lễ cưới của thiếu gia tài phiệt nhà họ Vu cùng cô dâu xinh đẹp của anh. Đông Phương Ngôn Diễm hôm nay lộng lẫy, khuôn mặt xinh đẹp tựa hoa tựa ngọc kia luôn được Vu Hoằng Dương nâng niu.
Hôn lễ của cả hai được tổ chức ở bãi biện thơ mộng với bờ cát trắng mịn trải dài và tiếng sóng vỗ rì rào. Bầu trời hôm nay cực kỳ trong xanh, điểm xuyết với những đám mây trắng bồng bềnh. Ánh hoàng hôn rực rỡ nhuộm màu cả không gian, tạo nên một khung cảnh vô cùng lãng mạn.
Chiếc cổng cưới được làm bằng hoa tươi rực rỡ, kết thành hình vòm cong duyên dáng. Sân khấu được đặt trên bờ cát, phía sau là khung cảnh thiên nhiên tuyệt đẹp, phía trước là lối đi dài được trải thảm đỏ. Sân khấu được trang
trí lộng lẫy với hoa tươi, đèn led và màn lụa mỏng. Trên sân khấu, một chiếc bàn dài được bày biện sang trọng với nến, hoa và bánh cưới.
Ghế ngồi cho khách mời được xếp thành hàng dọc hai bên lối đi. Ghế được bọc vải trắng tinh, thắt nơ màu hòng.
Trên chiếc thảm đỏ trải dài, Vu Hoằng Dương xuất hiện hiện trong bộ vest bảnh bao, người đứng đầu tập đoàn Lạc Thần lừng danh thu hút mọi anh nhìn.
Tiếng nhạc dương cầm, vĩ cầm nổi lên, du dương nhẹ nhàng. Đông Phương Ngôn Diễm xuất hiện trong bộ váy cưới màu trắng, khăn voan trắng che hết mặt. Bộ váy cưới được cắt may từ lụa, ôm sát phần cơ thể để lộ thân hình hoàn hảo, phần đuôi váy xòa dài bồng bềnh như một làn sóng. Ngôn Diễm xinh đẹp trong chiếc váy cưới, nụ cười rạng rỡ trên môi, ánh mắt long lanh hạnh phúc.
Đông Phương Ngôn Diễm tay trong tay cùng Vu Hoằng Dương tiến vào vào lễ đường. Cả hai đi tới đâu, dây màu, dây kim tuyến hoa được rải đến đó, khung cảnh trang hoàng vô cùng lộng lẫy.
Vu Hoằng Dương nhẹ nhàng cởi khăn che đầu của Ngôn Diễm, cùng cô tiến hành các nghi lễ truyền thống.
“Cám ơn em, cảm ơn vợ của anh đã cùng anh đi đến ngày hôm nay. Ngày hôm nay là thời khắc để anh chứng minh với em, với mọi người rằng sau này bất kể thế nào, anh vẫn mãi là chồng em, chăm sóc em và em sẽ là người phụ nữ hạnh phúc nhất trong gia đình nhỏ của anh.” Vu Hoằng Dương xúc động lên tiếng.
Đông Phương Ngôn Diễm đã nhìn thấy anh mặt vest rất nhiều lần nhưng hôm nay thật đỗi khác biệt. Cô chăm chú nhìn anh, lắng nghe từng lời anh nói, rất lâu sau Ngôn Diễm mới chầm chập lên tiếng.
“Anh biết không, em đây chẳng dám mơ cổ tích hoang đường nhưng khi ở bên cạnh anh em mới biết được cảm giác được yêu thương nó tuyệt vời đến nhường nào. Em không biết phải diễn tả cảm xúc của mình lúc này như thế nào nữa nhưng điều duy nhất mà em muốn nói chính là em cảm thấy rất hạnh phúc khi được gả cho anh. Kể từ khoảnh khắc này, chúng ta sẽ cùng cầm lấy tay anh đi hết con đường này chồng nhé.”
“Anh yêu em rất nhiều. Anh sẽ luôn bên cạnh em, cùng em đi đến hết cuộc đời.”
Dứt câu, Vu Hoằng Dương áp môi xuống hôn lấy Ngôn Diễm trước sự reo hò của tất cả các vị quan khách bên dưới.
“Mẹ mong hai đứa sẽ luôn yêu thương nhau, cùng nhau vượt qua mọi chông gai trong cuộc sống nhé.”
“Cảm ơn mẹ.”
Vu Thời Gia Hưng chầm chậm cầm lấy hộp nhẫn cưới của ba mẹ, nhanh nhảu tiến về phía sân khấu đưa cho Vu Hoằng Dương.
Anh nhận lấy, cả hai trao nhẫn cho nhau. Vu Hoằng Dương bế bỏng cậu nhóc lên, gia đình nhỏ cùng nhau chụp ảnh để ghi lại khoảnh khắc ngọt ngào này.
Đêm muộn, màn pháo hoa rực rỡ được bắn lên bầu trời, tô điểm thêm cho khung cảnh lung linh huyền ảo. Mọi người cùng nhau ngắm pháo hoa và hân hoan chúc mừng hạnh phúc cho cặp đôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất