Tình Nhân Chất Lượng Cao Của Gấu Trúc Đỏ
Chương 35
Edit+ Beta: Ngôn Ngôn, Nhiên Nhi, Hua
Hoàng Điểm Điểm vừa đi, nhân viên trong quán cafe liền thiếu hụt. Nhưng đã là gấu mèo nhỏ cao quý được nhân loại thuần dưỡng, sao còn có thể xuất đầu lộ diện làm việc được cơ chứ. Hoàng Điểm Điểm lanh trí nghĩ ra một chủ ý …
Ba con mèo con bị bỏ lại sân trường, ngay từ đầu cuộc sống của bọn nó đã rất khó khăn – – tìm không được mẹ, cũng không có thức ăn. Về sau nhân loại phát hiện bọn nó ở trong trường, bình thường gặp thì thuận tay cho một ít thức ăn nước uống, nhưng vẫn không có ai có thể cho chúng nó một tổ ấm ấm áp và an toàn. Về sau chúng nó gặp một đứa rất giống mẹ “Mèo bự”, tuy rằng nhai mãi mà cũng không chảy ra sữa, nhưng ở trên người “Mèo bự”, chúng nó tìm được một chút ấm áp. Điều khiến đám mèo con khổ sở chính là, bọn nó đã rất lâu rồi chưa thấy mèo bự.
Cuối cùng thì ngày hôm nay, anh trai nhỏ có dáng dấp trắng trẻo đẹp mắt đã đến đây, mặc dù anh ta là nhân loại, nhưng trên người có mùi vị khiến đám mèo con rất quen thuộc. Ba cục lông tròn không chút do dự chạy ra ngoài, đi loanh quanh bên cạnh anh. Hoàng Điểm Điểm đã lên kế hoạch thông suốt, tống ba con mèo con đã khi dễ cậu vào một cái túi giả vờ đi ra ngoài, đưa đến quán cafe… Chúng nó đã chiếm được đồ ăn và uống sữa dành cho mèo tốt rồi, tuy còn nhỏ tuổi nhưng cũng đã có thể làm công trong quán cafe cuộc sống bi thảm rồi …
Tộc trưởng thật không ngờ, những đội viên tạm thời dự bị này đã mang đến không ít cuộc làm ăn. Ba con mèo con bình thường hay qua lại trong viện nghiên cứu, gây dựng được nền tảng quần chúng kiên cố, vừa vặn kỳ thi giữa kỳ cũng trôi qua, có không ít học sinh cố ý tới quán cafe xem bọn nó. Thành công bổ sung chỗ khuyết thiếu của một đống gấu trúc đỏ nhỏ mới vào trong quán cafe làm nhân viên.
Bên kia cuộc sống ở chung của gấu trúc đỏ nhỏ Điểm Điểm và Lạc Ấn cũng chính thức bắt đầu. Sau khi Lạc Ấn tan học liền vội vội vàng vàng mang đồ ăn trở về, anh muốn mỗi ngày vào giữa trưa trở về nhà một chuyến để cho gấu trúc đỏ nhỏ ăn. Chiếu theo sắp xếp lịch học buổi chiều thì còn phải trở về đi học, thời gian nghỉ giữa trưa rất eo hẹp, nếu như là lúc trước, Lạc Ấn nhất định sẽ đến nhà ăn cơm nước xong xuôi rồi tùy tiện tìm một phòng học nghỉ ngơi một chút. Nhưng hiện tại thì khác rồi, anh đã có gấu trúc đỏ nhỏ Điểm Điểm, sợ nó ở nhà một mình không quen, còn nhất định phải đeo máy tính lên lớp nên bôn ba hai nơi.
Về đến nhà, cho gấu trúc đỏ nhỏ Điểm Điểm ăn đồ ăn xong, nhìn bộ dáng như ông tướng của nó, Lạc Ấn lại cảm thấy hết thảy đều đáng giá. Gấu trúc đỏ nhỏ Điểm Điểm nâng cái mặt lông của mình lên nhìn anh, nó đã ăn no rồi, bây giờ không muốn cử động chút nào, Lạc Ấn hiểu được ý tứ của ông chủ, ôm nó lên nhẹ nhàng đặt trên cái nệm êm bên cạnh bệ cửa sổ. Gấu trúc đỏ nhỏ Điểm Điểm trở mình, để ánh sáng mặt trời quá nóng không chiếu lên bụng của mình, có hơi buồn ngủ, giờ phút này nó hết sức hài lòng với cuộc sống. Lạc Ấn vuốt vuốt bụng nhỏ của nó, “Ngoan, anh mở cửa sổ để thoáng gió, em phải cẩn thận không té xuống. Buổi tối hết giờ học anh lại đem về thêm thức ăn cho em.”
Gấu trúc đỏ nhỏ Điểm Điểm vươn đầu lưỡi vẫn chưa thỏa mãn liếm liếm khóe miệng của mình, lại thân mật cọ cọ vào lòng bàn tay Lạc Ấn. Lúc nhân loại nghe lời thật là đáng yêu, nó càng thêm hài lòng với Ấn Ấn.
Lạc Ấn hết tiết học buổi tối cũng bôn ba liên tiếp, vội vàng chạy về, sau khi cho gấu trúc đỏ nhỏ Điểm Điểm ăn hoa quả xong, anh mới hơi hơi thở dài một hơi, mở hòm thư trường học trả lời mấy phong bưu kiện. Quay lại thấy Điểm Điểm hứng khởi đang bò lên trên kệ như mèo, anh lộ ra một nụ cười vừa ôn nhu lại mang một chút ít bất đắc dĩ, đưa tay hướng về phía nó, “Điểm Điểm, đây anh đến đây. Thế này đi chúng ta đi tắm rửa sau đó liền đi ngủ có được không, xem xem ở nhà mới ngủ có quen hay không.”
Bởi vì có thể nghe hiểu tiếng người, nên tắm rửa, sấy khô lông cho Điểm Điểm ngược lại cũng không tiêu hao nhiều sức lực lắm, chỉ cảm thấy một đống lông mềm mại rất là đáng yêu. Nhưng đến cùng thì nó cũng không ở bộ dáng con người, trong lòng Lạc Ấn có hàng vạn nhu tình cũng không có cách nào nói ra miệng được. Mãi cho đến tối lúc ngủ, Lạc Ấn bế nó vào cái ổ nhỏ dành riêng cho nó đã được thu dọn ổn thỏa, nhưng gấu trúc đỏ nhỏ Điểm Điểm lại hiếm thấy mấy khi mất hứng. Chuyện gì xảy ra vậy, có phải đang bắt nạt gấu không đây! Nó đã ngủ qua giường ở ký túc xá của Ấn Ấn, cũng mềm, đối với hình thể của gấu trúc đỏ nhỏ mà nói thì vẫn rất lớn. Tại sao chuyển nhà mới thì lại đem thả nó vào trong cái ổ nhỏ này vậy?
Vì vậy gấu trúc đỏ nhỏ Điểm Điểm trước ánh mắt kinh ngại của Lạc Ấn nhảy lên trên giường, hầm hừ chui vào trong ổ chăn của Lạc Ấn. Lạc Ấn kinh ngại chừa cho nó một chỗ, Điểm Điểm miễn cưỡng hài lòng, đem cái mông nhỏ quay về mặt Lạc Ấn, đêm nay, ngủ như vậy đi.
Hoàng Điểm Điểm vừa đi, nhân viên trong quán cafe liền thiếu hụt. Nhưng đã là gấu mèo nhỏ cao quý được nhân loại thuần dưỡng, sao còn có thể xuất đầu lộ diện làm việc được cơ chứ. Hoàng Điểm Điểm lanh trí nghĩ ra một chủ ý …
Ba con mèo con bị bỏ lại sân trường, ngay từ đầu cuộc sống của bọn nó đã rất khó khăn – – tìm không được mẹ, cũng không có thức ăn. Về sau nhân loại phát hiện bọn nó ở trong trường, bình thường gặp thì thuận tay cho một ít thức ăn nước uống, nhưng vẫn không có ai có thể cho chúng nó một tổ ấm ấm áp và an toàn. Về sau chúng nó gặp một đứa rất giống mẹ “Mèo bự”, tuy rằng nhai mãi mà cũng không chảy ra sữa, nhưng ở trên người “Mèo bự”, chúng nó tìm được một chút ấm áp. Điều khiến đám mèo con khổ sở chính là, bọn nó đã rất lâu rồi chưa thấy mèo bự.
Cuối cùng thì ngày hôm nay, anh trai nhỏ có dáng dấp trắng trẻo đẹp mắt đã đến đây, mặc dù anh ta là nhân loại, nhưng trên người có mùi vị khiến đám mèo con rất quen thuộc. Ba cục lông tròn không chút do dự chạy ra ngoài, đi loanh quanh bên cạnh anh. Hoàng Điểm Điểm đã lên kế hoạch thông suốt, tống ba con mèo con đã khi dễ cậu vào một cái túi giả vờ đi ra ngoài, đưa đến quán cafe… Chúng nó đã chiếm được đồ ăn và uống sữa dành cho mèo tốt rồi, tuy còn nhỏ tuổi nhưng cũng đã có thể làm công trong quán cafe cuộc sống bi thảm rồi …
Tộc trưởng thật không ngờ, những đội viên tạm thời dự bị này đã mang đến không ít cuộc làm ăn. Ba con mèo con bình thường hay qua lại trong viện nghiên cứu, gây dựng được nền tảng quần chúng kiên cố, vừa vặn kỳ thi giữa kỳ cũng trôi qua, có không ít học sinh cố ý tới quán cafe xem bọn nó. Thành công bổ sung chỗ khuyết thiếu của một đống gấu trúc đỏ nhỏ mới vào trong quán cafe làm nhân viên.
Bên kia cuộc sống ở chung của gấu trúc đỏ nhỏ Điểm Điểm và Lạc Ấn cũng chính thức bắt đầu. Sau khi Lạc Ấn tan học liền vội vội vàng vàng mang đồ ăn trở về, anh muốn mỗi ngày vào giữa trưa trở về nhà một chuyến để cho gấu trúc đỏ nhỏ ăn. Chiếu theo sắp xếp lịch học buổi chiều thì còn phải trở về đi học, thời gian nghỉ giữa trưa rất eo hẹp, nếu như là lúc trước, Lạc Ấn nhất định sẽ đến nhà ăn cơm nước xong xuôi rồi tùy tiện tìm một phòng học nghỉ ngơi một chút. Nhưng hiện tại thì khác rồi, anh đã có gấu trúc đỏ nhỏ Điểm Điểm, sợ nó ở nhà một mình không quen, còn nhất định phải đeo máy tính lên lớp nên bôn ba hai nơi.
Về đến nhà, cho gấu trúc đỏ nhỏ Điểm Điểm ăn đồ ăn xong, nhìn bộ dáng như ông tướng của nó, Lạc Ấn lại cảm thấy hết thảy đều đáng giá. Gấu trúc đỏ nhỏ Điểm Điểm nâng cái mặt lông của mình lên nhìn anh, nó đã ăn no rồi, bây giờ không muốn cử động chút nào, Lạc Ấn hiểu được ý tứ của ông chủ, ôm nó lên nhẹ nhàng đặt trên cái nệm êm bên cạnh bệ cửa sổ. Gấu trúc đỏ nhỏ Điểm Điểm trở mình, để ánh sáng mặt trời quá nóng không chiếu lên bụng của mình, có hơi buồn ngủ, giờ phút này nó hết sức hài lòng với cuộc sống. Lạc Ấn vuốt vuốt bụng nhỏ của nó, “Ngoan, anh mở cửa sổ để thoáng gió, em phải cẩn thận không té xuống. Buổi tối hết giờ học anh lại đem về thêm thức ăn cho em.”
Gấu trúc đỏ nhỏ Điểm Điểm vươn đầu lưỡi vẫn chưa thỏa mãn liếm liếm khóe miệng của mình, lại thân mật cọ cọ vào lòng bàn tay Lạc Ấn. Lúc nhân loại nghe lời thật là đáng yêu, nó càng thêm hài lòng với Ấn Ấn.
Lạc Ấn hết tiết học buổi tối cũng bôn ba liên tiếp, vội vàng chạy về, sau khi cho gấu trúc đỏ nhỏ Điểm Điểm ăn hoa quả xong, anh mới hơi hơi thở dài một hơi, mở hòm thư trường học trả lời mấy phong bưu kiện. Quay lại thấy Điểm Điểm hứng khởi đang bò lên trên kệ như mèo, anh lộ ra một nụ cười vừa ôn nhu lại mang một chút ít bất đắc dĩ, đưa tay hướng về phía nó, “Điểm Điểm, đây anh đến đây. Thế này đi chúng ta đi tắm rửa sau đó liền đi ngủ có được không, xem xem ở nhà mới ngủ có quen hay không.”
Bởi vì có thể nghe hiểu tiếng người, nên tắm rửa, sấy khô lông cho Điểm Điểm ngược lại cũng không tiêu hao nhiều sức lực lắm, chỉ cảm thấy một đống lông mềm mại rất là đáng yêu. Nhưng đến cùng thì nó cũng không ở bộ dáng con người, trong lòng Lạc Ấn có hàng vạn nhu tình cũng không có cách nào nói ra miệng được. Mãi cho đến tối lúc ngủ, Lạc Ấn bế nó vào cái ổ nhỏ dành riêng cho nó đã được thu dọn ổn thỏa, nhưng gấu trúc đỏ nhỏ Điểm Điểm lại hiếm thấy mấy khi mất hứng. Chuyện gì xảy ra vậy, có phải đang bắt nạt gấu không đây! Nó đã ngủ qua giường ở ký túc xá của Ấn Ấn, cũng mềm, đối với hình thể của gấu trúc đỏ nhỏ mà nói thì vẫn rất lớn. Tại sao chuyển nhà mới thì lại đem thả nó vào trong cái ổ nhỏ này vậy?
Vì vậy gấu trúc đỏ nhỏ Điểm Điểm trước ánh mắt kinh ngại của Lạc Ấn nhảy lên trên giường, hầm hừ chui vào trong ổ chăn của Lạc Ấn. Lạc Ấn kinh ngại chừa cho nó một chỗ, Điểm Điểm miễn cưỡng hài lòng, đem cái mông nhỏ quay về mặt Lạc Ấn, đêm nay, ngủ như vậy đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất