Chương 103: Doanh – 3
Sự xuất hiện bất ngờ của Mẫu Nhung tựa như tình tiết hài kịch xen lẫn vào một bộ phim ma, mặc dù ban đầu cho người ta cảm giác khá là quái dị, song tốt xấu gì cũng thành công cứu Liêu Phi Vân và Thạch Tiểu Quang khỏi sự truy đuổi ráo riết của bọn ác quỷ.
Khốn nỗi Liêu Phi Vân là một người đàn ông độc thân có đường tình duyên khá lận đận với người khác giới, cho nên khi đối mặt với Mẫu Nhung – cô nàng mà lần nào gặp mặt cũng hứng thú dạt dào với bờ mông của mình, anh ta chỉ có rén mà thôi. Sau khi nỗi sợ hãi ban đầu qua đi, cảnh sát Liêu lại mau chóng rơi vào tâm trạng xấu hổ, căng thẳng và gượng gạo.
Nhưng suy cho cùng Mẫu Nhung người ta cũng là một cô gái yếu đuối, vừa rồi còn tốt bụng cứu bọn họ một phen, thế đã là quý hóa lắm rồi. Dẫu anh ta có là một gã đực rựa không hiểu phong tình, dẫu có bốc đồng xốc nổi đến mức nào đi nữa, thì cũng không thể thô lỗ với người ta được. Thế là Liêu Phi Vân chỉ đành lắp bắp nói cảm ơn Mẫu Nhung, sau đó cùng Thạch Tiểu Quang hỏi han xem vì sao nó tự dưng lại xuất hiện ở Tây Bắc thành.
Mẫu Nhung vốn đang thẹn thùng bưng mặt nhìn chằm chằm Liêu Phi Vân, vừa nghe hai người hỏi vậy, mắt nó liền đảo một vòng dáo dác. Nó lén lút lấy tay che cái mặt lông lá của mình lại, ngó nghiêng xung quanh rồi bèn nhe răng trợn mắt tuôn một tràng:
“Kéc! Kéc kéc kéc! Gràooo! Chủ nhân và A Kính grào grào! Lợn! Chít chít chít! Oa oa oa!!!”
Mẫu Nhung nói tiếng người không được sõi cho lắm, mà thường cũng toàn khua tay múa chân để giao lưu với người khác, thành ra nói được mấy câu rồi nó lại trở về với trình độ ngôn ngữ trước kia. Mà đứng trước mặt nó lúc này lại không phải người thường xuyên giao lưu với động vật linh trưởng giống như chủ nhân nhà nó, cho nên Liêu Phi Vân và Thạch Tiểu Quang chỉ biết thộn mặt ra nhìn nhau.
Thấy bọn họ rõ ràng chẳng hiểu mình nói gì, Mẫu Nhung cũng tỏ ra rầu rĩ, nó mò mẫm sau tai lấy ra một que tăm, vẽ lên đất mấy hình giống như là xe lừa, gương và còn có cả rắn. Nó lần lượt dùng mũi tên đánh dấu phương hướng của gương và rắn, vẽ thêm một con lợn nữa, sau đó Mẫu Nhung bèn chỉ tay vào trong hang chuột. Thạch Tiểu Quang cũng hiểu ngờ ngợ, ngạc nhiên bảo là:
“Ồ…… Ngươi nói đêm nay mình đến được Tây Bắc thành là nhờ cưỡi con lừa tai vàng của gã gù ăn thịt người…… Nhưng lúc ngươi tìm tới đây thì Túy Quân điện hạ và vị Kính Tử tiên sinh kia đều không thấy đâu cả, chỉ có mùi của bọn họ và một con trư tuý bị trói gô là còn lưu lại ở nơi này, ngươi rất lo lắng cho an nguy của Túy Quân điện hạ…… Cho nên muốn ở đây chờ bọn họ về, tiện thể trông chừng con lợn kỳ quặc kia giúp họ?”
Lời Thạch Tiểu Quang nói khiến Mẫu Nhung rốt cuộc cũng hài lòng gật đầu, tiếp đó nó bèn nhảy nhảy vào bên trong hang động, cầm dây thừng dắt ra một con lợn bự chảng đang kêu gào loạn xạ, trên đầu mọc một cái sừng đỏ nho nhỏ.
Liêu Phi Vân và Thạch Tiểu Quang ngớ người ra, tiếp đấy liền chứng kiến Mẫu Nhung bắt chước hành vi của người nào đó, chậm rãi cầm một cái chân ếch đẫm máu lên, há miệng thét một tiếng với con lợn nọ:
“Kéccc —— “
“Oá oá oá!!! Ta không ăn đâu ta không ăn đâu!! Tha mạng tha mạng!!!!!”
Con lợn tự dưng kêu tiếng người làm Liêu Phi Vân và Thạch Tiểu Quang giật hết cả mình. Liêu Phi Vân thấy con trư tuý này tuy ngoại hình dị hợm nhưng cũng hơi quen mắt, mà quả nhiên nó phải ngoan ngoãn chịu khuất phục trước uy thế của Mẫu Nhung, còn ôm đầu nom rõ là đau khổ. Anh ta lặng thinh một hồi, do dự tiến lại gần quan sát con lợn thê thảm kia, rồi bèn hỏi:
“Ta nói này…… Ờm…… Anh bạn, phải chăng anh bạn chính là vị…… Thỉ túy…… Tây Bắc thành chủ kia?”
“……”
Thời gian qua Tây Bắc thành chủ vẫn luôn bị giam ở đây, đói ăn đến mức xanh xao vàng vọt, thấy Liêu Phi Vân nhận ra mình, gã trố mắt sững sờ. Đến khi hoàn hồn lại, vị thành chủ tội nghiệp này liền rơm rớm nước mắt, khẽ gật đầu rồi cất giọng khàn khàn:
“Các ngươi…… Các ngươi biết ta ư? Vậy…… Vậy các ngươi có thể làm ơn làm phước cứu ta ra khỏi đây được không…… Chỉ cần các ngươi cứu ta ra ngoài, ta nhất định sẽ cho các ngươi vô vàn vàng và mỹ nữ…… Các ngươi thích cái gì ta sẽ cho cái đó, được không…… Chỉ cần các ngươi cứu ta ra khỏi cái chốn này…… Cứu ta thoát khỏi tay thằng cha biến thái họ Tần ấy và thuộc hạ của y, cả con khỉ cái chua ngoa kia nữa……”
Tây Bắc thành chủ hoàn toàn không rõ tình huống, còn tưởng nhầm bọn họ là phe bạn nên cứ thế khóc lóc thảm ơi là thảm. Tuy trước đó Liêu Phi Vân và Thạch Tiểu Quang đã biết thằng chả bị ai kia cho ăn hành, cơ mà không ngờ lại bị hành cho lên bờ xuống ruộng thế này, thành ra bọn họ cũng cạn lời không biết nói sao cho phải. Liêu Phi Vân lúng túng đằng hắng một tiếng, tỏ vẻ “đồng cảm” và “tiếc thương” nhìn gã, nhún vai bảo là:
“Xin lỗi nha thành chủ, năng lực của chúng tiểu nhân có hạn, chỉ e không giúp được ngài rồi, hay ngài tự nghĩ cách cứu mình đi nhé? Cơ mà bọn ta nghe nói ngài quen biết Mi Lang, lại còn là người đứng đầu cả toà Tây Bắc thành to lớn này, liệu ngài có thể giải thích cho bọn ta biết…… tình huống bên ngoài lúc này là sao không?”
“Bên ngoài? Bên ngoài làm sao cơ?”
Tây Bắc thành chủ há hốc mồm khi nghe lời Liêu Phi Vân nói, mù mờ ngó ra bên ngoài hang chuột. Liêu Phi Vân và Thạch Tiểu Quang cứ tưởng gã biết chút gì đó về tình huống bên ngoài, ai ngờ gã thật sự chẳng biết gì hết, khiến hai người cũng lấy làm lạ. Thạch Tiểu Quang bày vẻ mặt phức tạp, ra hiệu cho Mẫu Nhung nới lỏng dây trói, ngập ngừng nói:
“……Vừa tới giờ Tý, trên trời bỗng vang lên một tiếng sấm dội, tiếng sấm qua đi, trăng đỏ trên trời liền biến mất, Tây Bắc thành cũng như biến thành một nơi khác. Hiện tại ở ngoài kia có rất nhiều tà tuý đã chết, hơn nữa có vài đại tuý mà bọn ta tưởng đã chết lâu rồi nhưng giờ lại chạy long nhong ngoài đường…… Thành chủ có biết chuyện gì đã xảy ra không?”
“……Một nơi khác…… Rất nhiều tà tuý đã chết……?”
Mặt của con lợn ngu ngốc kia bỗng nhiên phủ thêm một màu xám dị dạng, hai má lúc đỏ lúc trắng, rõ ràng Tây Bắc thành chủ đang sợ hãi, sợ hãi vì sắp sửa phải đối mặt với một sự vật nguy hiểm nào đó.
Gã tình cờ nhác thấy chiếc đồng hồ Liêu Phi Vân đeo trên tay, mặt tự dưng cắt không còn hột máu, hoảng hốt la lên “Ngươi mau đưa cái đồng hồ kia lại đây cho ta xem một chút!”. Liêu Phi Vân giật mình, ném đồng hồ cho gã xem, Tây Bắc thành chủ cắn chặt chiếc chiếc đồng hộ nọ, cúi đầu nhìn kỹ.
“……Toi rồi…… Chúng ta đều toi đời rồi…… Tên Mi Lang chết dẫm đó…… Tên Mi Lang chết dẫm đó…… Thế mà làm thật……”
Tây Bắc thành chủ tuyệt vọng ôm đầu, bắt đầu nằm lăn dưới đất gào khóc. Phản ứng lạ lùng của hắn khiến mấy người khác đưa mặt nhìn nhau, chẳng hiểu gã rốt cuộc bị làm sao.
“Tây Bắc thành chủ” hít hít mớ nước mũi nhớp nháp, nhìn tổ hợp kỳ quái gồm một người, một chó, một khỉ trước mặt mình, dường như đã làm quyết định gì đó. Đằng nào cũng chẳng thể giải quyết được tình thế khốn khó hiện tại, gã im lặng một thoáng rồi hối hận nhắm mắt, hướng mặt về phía chiếc đồng hồ dưới đất có kim đang rung giật dữ dội, cất giọng nghẹn ngào:
“Các ngươi không nhìn lầm đâu…… Chốn quỷ quái mà các ngươi đang thấy lúc này…… Mới là Tây Bắc thành thật…… Tây Bắc thành thật sự chính là một chốn quỷ quái, nơi mà thời gian sẽ không chảy trôi, chỉ có một mình ta vẫn luôn ở chỗ này, còn lại hết thảy thành đài lầu các đều là ảo ảnh do ta tạo ra…… Bởi vì ta là một con thỉ số khổ, cho nên chỉ có thể ở đây ở đời để canh giữ “Thuấn” quý giá mà tổ tiên để lại……”
“……Chốn quỷ quái nơi mà thời gian sẽ không chảy trôi? “Thuấn”?”
“……Các ngươi…… tự nhìn kỹ cái đồng hồ nhân gian ở dưới đất là hiểu…… Dòng thời gian của các ngươi đã không chuyển động bình thường nữa rồi, bọn Mi Lang đang ở dưới đáy sông âm ty dùng cái đồng hồ mặt trời chết tiệt đó để trộm đi “Thuấn” của tất cả chúng ta, cho nên Tây Bắc thành mới thành ra như bây giờ…… Luồng sét vừa rồi chính là tín hiệu cho thấy Tần Huyền và Mi Lang đã bắt đầu hành động…… Tây Bắc thành của ta…… Tây Bắc thành của ta cứ thế bị bọn chúng phá hủy tanh bành…… Cứ thế bị bọn chúng phá hủy mất oa oa…… Túy Giới và nhân gian sắp đại loạn thật rồi!!”
Lúc trước Liêu Phi Vân và Thạch Tiểu Quang đều không hề chú ý tới điều này, giờ tự dưng nghe gã rống lên như thế, cả hai bèn nhanh chóng nhặt chiếc đồng hồ đeo tay vỡ nứt kia lên xem. Bắt đầu từ giờ Tý, ki chỉ trên đồng hồ quả thực vẫn luôn giật giật ở một chỗ, dừng mãi không chạy tiếp. Liêu Phi Vân trợn trừng hai mắt, bật ra câu chửi “ĐM chuyện này rốt cuộc là sao?”, tiếp đó bên ngoài lại truyền đến một tiếng rít gào khủng khiếp như thể là quái vật.
Tây Bắc thành chủ vội vàng ngó dáo dác, rõ ràng là biết gì đó rồi. Con thỉ túy nhát cáy này sợ run bần bật, e dè giải thích cho bọn họ:
“Sinh mệnh của mỗi người từ thưở ra đời đều được cấu thành bởi “Niên”, “Nguyệt”, “Phân”, “Thuấn”, các lão gia tiên trong quá khứ đã biến những thứ ấy thành món quà tặng quý giá, ban lại cho mỗi hậu duệ đời sau…… Nhưng sau đó…… Lão Túy Chủ là niên thú canh cửa nhưng lại tự ý trộm đi “Niên” mà mình trông giữ…… Có lẽ các ngươi từng nghe kể rồi, tổ tiên của ta từng là thân tín trung thành nhất của Lão Túy Chủ, là động vật duy nhất có thể đứng ở bên cạnh “Niên”, cho nên lúc đó cũng nghe lời lão ta mà trộm đi “Thuấn” quý giá từ gương trong Cửa. Mà “Nguyệt” và “Phân” thì đến nay vẫn được canh giữ trong Cửa, dưới sự bảo vệ của một bạch tượng và một hắc long……” (Niên = năm, Nguyệt = tháng, Phân = phút, Thuấn = một chớp nhoáng, một chớp mắt.)
“Bạch tượng…… Hắc long?”
Liêu Phi Vân với Thạch Tiểu Quang mới đầu còn như lọt vào sương mù, nhưng vừa nghe đến hai từ bạch tượng và hắc long, bọn họ lập tức sững ra. Liêu Phi Vân thảng thốt nhớ tới con voi trắng lạ lùng mình từng gặp ở chỗ cánh cửa Diêu thị cùng với hắc long Tần Huyền mà lần này bọn họ phải tìm kiếm, cảm giác khó tin dâng trào trong lòng, anh ta vội vàng nhìn về phía Tây Bắc thành chủ, thằng cha này vừa khóc không ra nước mắt vừa nói tiếp:
“Niên, Thỉ, Tượng, Long, chính là bốn kẻ canh giữ “Cửa” thưở ban sơ, tuy nhiên bọn họ lại đi theo bốn con đường hoàn toàn khác nhau…… Sau khi bị Trương Phụng Thanh trộm mất “Niên” quý giá, Lão Túy Chủ ngông cuồng tự đại cũng chết đi, tổ tiên của ta cũng vì già yếu mà qua đời. Cho nên lần này bọn Mi Lang mới nghĩ ra cách ấy, lợi dụng “Phân” mà hắc long Tần Huyền bảo vệ, cùng với “Thuấn” mà tổ tiên của ta giấu tại Tây Bắc thành, để phục sinh Lão Túy Chủ……”
“……”
“Tuy nhiên thời gian tựa như dòng thác chảy xuống từ chỗ cao, khiến nó chảy xuống thì dễ, khiến nó quay ngược trở lại thì không dễ chút nào…… Hiện tại dòng thời gian hỗn loạn của Tây Bắc thành đang ở điểm tới hạn đặc biệt này, những thứ các ngươi trông thấy ngoài kia ắt hẳn chính là quái vật sinh sống trong hang sâu mọt……”
“……Hang sâu mọt? Đó là cái gì?”
Vừa nghe đến từ lạ lẫm này, Liêu Phi Vân tuy biết tình huống hiện tại của họ không mấy lạc quan song vẫn quyết đoán hỏi rõ. Tây Bắc thành chủ sợ hãi run rẩy, ngóng nhìn ra bên ngoài tối tăm rồi nói lí nhí:
“Đơn vị tính thời gian nhỏ nhất của người xưa chính là thuấn, mà những khoảng trống thời gian còn nhỏ hơn nó thì được gọi là hang sâu mọt, trong đó chất đống đồ vật bị người ta vứt bỏ ở ngoài dòng thời gian. Có thứ thì là nỗi sợ hãi mà con người tự mình quên lãng, cũng có hồi ức quá khứ đáng sợ mà người ta không muốn nhớ tới…… Dần dà chúng sẽ biến mất trong dòng thời gian bình thường, sau đó đa phần được lưu giữ tại nơi này, cho nên thứ mỗi người thấy ở đây đều không giống nhau…… Vừa nãy thứ mỗi người các người nhìn thấy ở ngoài kia đều khác nhau, đúng không……”
Nghe Tây Bắc thành chủ nói thế, Thạch Tiểu Quang cũng nhớ lại những gì mình và Liêu Phi Vân vừa nhìn thấy, bất kể là “Cẩu Mẫu” hay mấy con quỷ khác đều là thứ mà trước kia bọn họ khá sợ hãi. Nói cách khác, thật ra bọn họ cũng chẳng chú ý đối phương có đang nhìn thấy con “quái vật” mà mình thấy hay không.
Thật ra so với mấy cái này thì Tây Bắc thành chủ càng muốn biết tiếp theo bọn họ phải chạy thoát kiểu gì hơn, gã nằm bẹp dưới đất, thấy hai người một khỉ nhìn mình sốt sắng, liền thở dài thườn thượt rồi nói có vẻ chán chường:
“Không thể nào…… Vị trí của hang sâu mọt bí mật như thế, không đời nào có người phát hiện được chúng ta…… Trừ phi có một kẻ gan to tày trời nghịch chuyển thời gian vào đúng buổi tối 12 năm về trước, sau đấy trùng hợp bị thương vì chuyện gì đó rồi bị ép xuất hiện ở nơi này, bằng không —— “
Lời này như thể một tiên đoán, gã còn chưa dứt câu, phía bên ngoài hang chuột lại truyền đến một tiếng sấm vang dội, kèm theo đó là tiếng nổ khủng khiếp như muốn phá toang đỉnh hang. Tổ hợp ba người gồm Liêu Phi Vân, Thạch Tiểu Quang, Mẫu Nhung cộng thêm Tây Bắc thành chủ cùng trợn mắt ngoác mồm, trông thấy một giao long nhỏ tuổi ngã xuống ngay trước mặt mình với cái đầu chảy máu.
Mẫu Nhung ngỡ ngàng che miệng, chỉ chỉ vào giao long nọ, Liêu Phi Vân thấy vậy thì cũng vội vàng đi tới, định bụng nhìn kỹ tình huống. Thế rồi ngay trước mắt anh ta, giao long suy yếu nằm dưới đất từ từ biến thành một thiếu niên tóc dài, đuôi mày ứa máu, sườn mặt mọc vảy. Liêu Phi Vân véo tay phải mình, lẩm bẩm như đang nằm mơ:
“Cái…… Đù má…… Tấn Hành…… Tấn Hành…… Vợ cậu hồi nhỏ…… Mong manh dễ thương quá vậy……”
Khốn nỗi Liêu Phi Vân là một người đàn ông độc thân có đường tình duyên khá lận đận với người khác giới, cho nên khi đối mặt với Mẫu Nhung – cô nàng mà lần nào gặp mặt cũng hứng thú dạt dào với bờ mông của mình, anh ta chỉ có rén mà thôi. Sau khi nỗi sợ hãi ban đầu qua đi, cảnh sát Liêu lại mau chóng rơi vào tâm trạng xấu hổ, căng thẳng và gượng gạo.
Nhưng suy cho cùng Mẫu Nhung người ta cũng là một cô gái yếu đuối, vừa rồi còn tốt bụng cứu bọn họ một phen, thế đã là quý hóa lắm rồi. Dẫu anh ta có là một gã đực rựa không hiểu phong tình, dẫu có bốc đồng xốc nổi đến mức nào đi nữa, thì cũng không thể thô lỗ với người ta được. Thế là Liêu Phi Vân chỉ đành lắp bắp nói cảm ơn Mẫu Nhung, sau đó cùng Thạch Tiểu Quang hỏi han xem vì sao nó tự dưng lại xuất hiện ở Tây Bắc thành.
Mẫu Nhung vốn đang thẹn thùng bưng mặt nhìn chằm chằm Liêu Phi Vân, vừa nghe hai người hỏi vậy, mắt nó liền đảo một vòng dáo dác. Nó lén lút lấy tay che cái mặt lông lá của mình lại, ngó nghiêng xung quanh rồi bèn nhe răng trợn mắt tuôn một tràng:
“Kéc! Kéc kéc kéc! Gràooo! Chủ nhân và A Kính grào grào! Lợn! Chít chít chít! Oa oa oa!!!”
Mẫu Nhung nói tiếng người không được sõi cho lắm, mà thường cũng toàn khua tay múa chân để giao lưu với người khác, thành ra nói được mấy câu rồi nó lại trở về với trình độ ngôn ngữ trước kia. Mà đứng trước mặt nó lúc này lại không phải người thường xuyên giao lưu với động vật linh trưởng giống như chủ nhân nhà nó, cho nên Liêu Phi Vân và Thạch Tiểu Quang chỉ biết thộn mặt ra nhìn nhau.
Thấy bọn họ rõ ràng chẳng hiểu mình nói gì, Mẫu Nhung cũng tỏ ra rầu rĩ, nó mò mẫm sau tai lấy ra một que tăm, vẽ lên đất mấy hình giống như là xe lừa, gương và còn có cả rắn. Nó lần lượt dùng mũi tên đánh dấu phương hướng của gương và rắn, vẽ thêm một con lợn nữa, sau đó Mẫu Nhung bèn chỉ tay vào trong hang chuột. Thạch Tiểu Quang cũng hiểu ngờ ngợ, ngạc nhiên bảo là:
“Ồ…… Ngươi nói đêm nay mình đến được Tây Bắc thành là nhờ cưỡi con lừa tai vàng của gã gù ăn thịt người…… Nhưng lúc ngươi tìm tới đây thì Túy Quân điện hạ và vị Kính Tử tiên sinh kia đều không thấy đâu cả, chỉ có mùi của bọn họ và một con trư tuý bị trói gô là còn lưu lại ở nơi này, ngươi rất lo lắng cho an nguy của Túy Quân điện hạ…… Cho nên muốn ở đây chờ bọn họ về, tiện thể trông chừng con lợn kỳ quặc kia giúp họ?”
Lời Thạch Tiểu Quang nói khiến Mẫu Nhung rốt cuộc cũng hài lòng gật đầu, tiếp đó nó bèn nhảy nhảy vào bên trong hang động, cầm dây thừng dắt ra một con lợn bự chảng đang kêu gào loạn xạ, trên đầu mọc một cái sừng đỏ nho nhỏ.
Liêu Phi Vân và Thạch Tiểu Quang ngớ người ra, tiếp đấy liền chứng kiến Mẫu Nhung bắt chước hành vi của người nào đó, chậm rãi cầm một cái chân ếch đẫm máu lên, há miệng thét một tiếng với con lợn nọ:
“Kéccc —— “
“Oá oá oá!!! Ta không ăn đâu ta không ăn đâu!! Tha mạng tha mạng!!!!!”
Con lợn tự dưng kêu tiếng người làm Liêu Phi Vân và Thạch Tiểu Quang giật hết cả mình. Liêu Phi Vân thấy con trư tuý này tuy ngoại hình dị hợm nhưng cũng hơi quen mắt, mà quả nhiên nó phải ngoan ngoãn chịu khuất phục trước uy thế của Mẫu Nhung, còn ôm đầu nom rõ là đau khổ. Anh ta lặng thinh một hồi, do dự tiến lại gần quan sát con lợn thê thảm kia, rồi bèn hỏi:
“Ta nói này…… Ờm…… Anh bạn, phải chăng anh bạn chính là vị…… Thỉ túy…… Tây Bắc thành chủ kia?”
“……”
Thời gian qua Tây Bắc thành chủ vẫn luôn bị giam ở đây, đói ăn đến mức xanh xao vàng vọt, thấy Liêu Phi Vân nhận ra mình, gã trố mắt sững sờ. Đến khi hoàn hồn lại, vị thành chủ tội nghiệp này liền rơm rớm nước mắt, khẽ gật đầu rồi cất giọng khàn khàn:
“Các ngươi…… Các ngươi biết ta ư? Vậy…… Vậy các ngươi có thể làm ơn làm phước cứu ta ra khỏi đây được không…… Chỉ cần các ngươi cứu ta ra ngoài, ta nhất định sẽ cho các ngươi vô vàn vàng và mỹ nữ…… Các ngươi thích cái gì ta sẽ cho cái đó, được không…… Chỉ cần các ngươi cứu ta ra khỏi cái chốn này…… Cứu ta thoát khỏi tay thằng cha biến thái họ Tần ấy và thuộc hạ của y, cả con khỉ cái chua ngoa kia nữa……”
Tây Bắc thành chủ hoàn toàn không rõ tình huống, còn tưởng nhầm bọn họ là phe bạn nên cứ thế khóc lóc thảm ơi là thảm. Tuy trước đó Liêu Phi Vân và Thạch Tiểu Quang đã biết thằng chả bị ai kia cho ăn hành, cơ mà không ngờ lại bị hành cho lên bờ xuống ruộng thế này, thành ra bọn họ cũng cạn lời không biết nói sao cho phải. Liêu Phi Vân lúng túng đằng hắng một tiếng, tỏ vẻ “đồng cảm” và “tiếc thương” nhìn gã, nhún vai bảo là:
“Xin lỗi nha thành chủ, năng lực của chúng tiểu nhân có hạn, chỉ e không giúp được ngài rồi, hay ngài tự nghĩ cách cứu mình đi nhé? Cơ mà bọn ta nghe nói ngài quen biết Mi Lang, lại còn là người đứng đầu cả toà Tây Bắc thành to lớn này, liệu ngài có thể giải thích cho bọn ta biết…… tình huống bên ngoài lúc này là sao không?”
“Bên ngoài? Bên ngoài làm sao cơ?”
Tây Bắc thành chủ há hốc mồm khi nghe lời Liêu Phi Vân nói, mù mờ ngó ra bên ngoài hang chuột. Liêu Phi Vân và Thạch Tiểu Quang cứ tưởng gã biết chút gì đó về tình huống bên ngoài, ai ngờ gã thật sự chẳng biết gì hết, khiến hai người cũng lấy làm lạ. Thạch Tiểu Quang bày vẻ mặt phức tạp, ra hiệu cho Mẫu Nhung nới lỏng dây trói, ngập ngừng nói:
“……Vừa tới giờ Tý, trên trời bỗng vang lên một tiếng sấm dội, tiếng sấm qua đi, trăng đỏ trên trời liền biến mất, Tây Bắc thành cũng như biến thành một nơi khác. Hiện tại ở ngoài kia có rất nhiều tà tuý đã chết, hơn nữa có vài đại tuý mà bọn ta tưởng đã chết lâu rồi nhưng giờ lại chạy long nhong ngoài đường…… Thành chủ có biết chuyện gì đã xảy ra không?”
“……Một nơi khác…… Rất nhiều tà tuý đã chết……?”
Mặt của con lợn ngu ngốc kia bỗng nhiên phủ thêm một màu xám dị dạng, hai má lúc đỏ lúc trắng, rõ ràng Tây Bắc thành chủ đang sợ hãi, sợ hãi vì sắp sửa phải đối mặt với một sự vật nguy hiểm nào đó.
Gã tình cờ nhác thấy chiếc đồng hồ Liêu Phi Vân đeo trên tay, mặt tự dưng cắt không còn hột máu, hoảng hốt la lên “Ngươi mau đưa cái đồng hồ kia lại đây cho ta xem một chút!”. Liêu Phi Vân giật mình, ném đồng hồ cho gã xem, Tây Bắc thành chủ cắn chặt chiếc chiếc đồng hộ nọ, cúi đầu nhìn kỹ.
“……Toi rồi…… Chúng ta đều toi đời rồi…… Tên Mi Lang chết dẫm đó…… Tên Mi Lang chết dẫm đó…… Thế mà làm thật……”
Tây Bắc thành chủ tuyệt vọng ôm đầu, bắt đầu nằm lăn dưới đất gào khóc. Phản ứng lạ lùng của hắn khiến mấy người khác đưa mặt nhìn nhau, chẳng hiểu gã rốt cuộc bị làm sao.
“Tây Bắc thành chủ” hít hít mớ nước mũi nhớp nháp, nhìn tổ hợp kỳ quái gồm một người, một chó, một khỉ trước mặt mình, dường như đã làm quyết định gì đó. Đằng nào cũng chẳng thể giải quyết được tình thế khốn khó hiện tại, gã im lặng một thoáng rồi hối hận nhắm mắt, hướng mặt về phía chiếc đồng hồ dưới đất có kim đang rung giật dữ dội, cất giọng nghẹn ngào:
“Các ngươi không nhìn lầm đâu…… Chốn quỷ quái mà các ngươi đang thấy lúc này…… Mới là Tây Bắc thành thật…… Tây Bắc thành thật sự chính là một chốn quỷ quái, nơi mà thời gian sẽ không chảy trôi, chỉ có một mình ta vẫn luôn ở chỗ này, còn lại hết thảy thành đài lầu các đều là ảo ảnh do ta tạo ra…… Bởi vì ta là một con thỉ số khổ, cho nên chỉ có thể ở đây ở đời để canh giữ “Thuấn” quý giá mà tổ tiên để lại……”
“……Chốn quỷ quái nơi mà thời gian sẽ không chảy trôi? “Thuấn”?”
“……Các ngươi…… tự nhìn kỹ cái đồng hồ nhân gian ở dưới đất là hiểu…… Dòng thời gian của các ngươi đã không chuyển động bình thường nữa rồi, bọn Mi Lang đang ở dưới đáy sông âm ty dùng cái đồng hồ mặt trời chết tiệt đó để trộm đi “Thuấn” của tất cả chúng ta, cho nên Tây Bắc thành mới thành ra như bây giờ…… Luồng sét vừa rồi chính là tín hiệu cho thấy Tần Huyền và Mi Lang đã bắt đầu hành động…… Tây Bắc thành của ta…… Tây Bắc thành của ta cứ thế bị bọn chúng phá hủy tanh bành…… Cứ thế bị bọn chúng phá hủy mất oa oa…… Túy Giới và nhân gian sắp đại loạn thật rồi!!”
Lúc trước Liêu Phi Vân và Thạch Tiểu Quang đều không hề chú ý tới điều này, giờ tự dưng nghe gã rống lên như thế, cả hai bèn nhanh chóng nhặt chiếc đồng hồ đeo tay vỡ nứt kia lên xem. Bắt đầu từ giờ Tý, ki chỉ trên đồng hồ quả thực vẫn luôn giật giật ở một chỗ, dừng mãi không chạy tiếp. Liêu Phi Vân trợn trừng hai mắt, bật ra câu chửi “ĐM chuyện này rốt cuộc là sao?”, tiếp đó bên ngoài lại truyền đến một tiếng rít gào khủng khiếp như thể là quái vật.
Tây Bắc thành chủ vội vàng ngó dáo dác, rõ ràng là biết gì đó rồi. Con thỉ túy nhát cáy này sợ run bần bật, e dè giải thích cho bọn họ:
“Sinh mệnh của mỗi người từ thưở ra đời đều được cấu thành bởi “Niên”, “Nguyệt”, “Phân”, “Thuấn”, các lão gia tiên trong quá khứ đã biến những thứ ấy thành món quà tặng quý giá, ban lại cho mỗi hậu duệ đời sau…… Nhưng sau đó…… Lão Túy Chủ là niên thú canh cửa nhưng lại tự ý trộm đi “Niên” mà mình trông giữ…… Có lẽ các ngươi từng nghe kể rồi, tổ tiên của ta từng là thân tín trung thành nhất của Lão Túy Chủ, là động vật duy nhất có thể đứng ở bên cạnh “Niên”, cho nên lúc đó cũng nghe lời lão ta mà trộm đi “Thuấn” quý giá từ gương trong Cửa. Mà “Nguyệt” và “Phân” thì đến nay vẫn được canh giữ trong Cửa, dưới sự bảo vệ của một bạch tượng và một hắc long……” (Niên = năm, Nguyệt = tháng, Phân = phút, Thuấn = một chớp nhoáng, một chớp mắt.)
“Bạch tượng…… Hắc long?”
Liêu Phi Vân với Thạch Tiểu Quang mới đầu còn như lọt vào sương mù, nhưng vừa nghe đến hai từ bạch tượng và hắc long, bọn họ lập tức sững ra. Liêu Phi Vân thảng thốt nhớ tới con voi trắng lạ lùng mình từng gặp ở chỗ cánh cửa Diêu thị cùng với hắc long Tần Huyền mà lần này bọn họ phải tìm kiếm, cảm giác khó tin dâng trào trong lòng, anh ta vội vàng nhìn về phía Tây Bắc thành chủ, thằng cha này vừa khóc không ra nước mắt vừa nói tiếp:
“Niên, Thỉ, Tượng, Long, chính là bốn kẻ canh giữ “Cửa” thưở ban sơ, tuy nhiên bọn họ lại đi theo bốn con đường hoàn toàn khác nhau…… Sau khi bị Trương Phụng Thanh trộm mất “Niên” quý giá, Lão Túy Chủ ngông cuồng tự đại cũng chết đi, tổ tiên của ta cũng vì già yếu mà qua đời. Cho nên lần này bọn Mi Lang mới nghĩ ra cách ấy, lợi dụng “Phân” mà hắc long Tần Huyền bảo vệ, cùng với “Thuấn” mà tổ tiên của ta giấu tại Tây Bắc thành, để phục sinh Lão Túy Chủ……”
“……”
“Tuy nhiên thời gian tựa như dòng thác chảy xuống từ chỗ cao, khiến nó chảy xuống thì dễ, khiến nó quay ngược trở lại thì không dễ chút nào…… Hiện tại dòng thời gian hỗn loạn của Tây Bắc thành đang ở điểm tới hạn đặc biệt này, những thứ các ngươi trông thấy ngoài kia ắt hẳn chính là quái vật sinh sống trong hang sâu mọt……”
“……Hang sâu mọt? Đó là cái gì?”
Vừa nghe đến từ lạ lẫm này, Liêu Phi Vân tuy biết tình huống hiện tại của họ không mấy lạc quan song vẫn quyết đoán hỏi rõ. Tây Bắc thành chủ sợ hãi run rẩy, ngóng nhìn ra bên ngoài tối tăm rồi nói lí nhí:
“Đơn vị tính thời gian nhỏ nhất của người xưa chính là thuấn, mà những khoảng trống thời gian còn nhỏ hơn nó thì được gọi là hang sâu mọt, trong đó chất đống đồ vật bị người ta vứt bỏ ở ngoài dòng thời gian. Có thứ thì là nỗi sợ hãi mà con người tự mình quên lãng, cũng có hồi ức quá khứ đáng sợ mà người ta không muốn nhớ tới…… Dần dà chúng sẽ biến mất trong dòng thời gian bình thường, sau đó đa phần được lưu giữ tại nơi này, cho nên thứ mỗi người thấy ở đây đều không giống nhau…… Vừa nãy thứ mỗi người các người nhìn thấy ở ngoài kia đều khác nhau, đúng không……”
Nghe Tây Bắc thành chủ nói thế, Thạch Tiểu Quang cũng nhớ lại những gì mình và Liêu Phi Vân vừa nhìn thấy, bất kể là “Cẩu Mẫu” hay mấy con quỷ khác đều là thứ mà trước kia bọn họ khá sợ hãi. Nói cách khác, thật ra bọn họ cũng chẳng chú ý đối phương có đang nhìn thấy con “quái vật” mà mình thấy hay không.
Thật ra so với mấy cái này thì Tây Bắc thành chủ càng muốn biết tiếp theo bọn họ phải chạy thoát kiểu gì hơn, gã nằm bẹp dưới đất, thấy hai người một khỉ nhìn mình sốt sắng, liền thở dài thườn thượt rồi nói có vẻ chán chường:
“Không thể nào…… Vị trí của hang sâu mọt bí mật như thế, không đời nào có người phát hiện được chúng ta…… Trừ phi có một kẻ gan to tày trời nghịch chuyển thời gian vào đúng buổi tối 12 năm về trước, sau đấy trùng hợp bị thương vì chuyện gì đó rồi bị ép xuất hiện ở nơi này, bằng không —— “
Lời này như thể một tiên đoán, gã còn chưa dứt câu, phía bên ngoài hang chuột lại truyền đến một tiếng sấm vang dội, kèm theo đó là tiếng nổ khủng khiếp như muốn phá toang đỉnh hang. Tổ hợp ba người gồm Liêu Phi Vân, Thạch Tiểu Quang, Mẫu Nhung cộng thêm Tây Bắc thành chủ cùng trợn mắt ngoác mồm, trông thấy một giao long nhỏ tuổi ngã xuống ngay trước mặt mình với cái đầu chảy máu.
Mẫu Nhung ngỡ ngàng che miệng, chỉ chỉ vào giao long nọ, Liêu Phi Vân thấy vậy thì cũng vội vàng đi tới, định bụng nhìn kỹ tình huống. Thế rồi ngay trước mắt anh ta, giao long suy yếu nằm dưới đất từ từ biến thành một thiếu niên tóc dài, đuôi mày ứa máu, sườn mặt mọc vảy. Liêu Phi Vân véo tay phải mình, lẩm bẩm như đang nằm mơ:
“Cái…… Đù má…… Tấn Hành…… Tấn Hành…… Vợ cậu hồi nhỏ…… Mong manh dễ thương quá vậy……”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất