Tính Sư

Chương 134: Dương – 8

Trước Sau
Lời Lão Tháp nói hệt như một luồng sét trắng xóa bổ xuống từ trời đêm, chiếu sáng ô cửa sổ nhỏ bé tăm tối bên trong bưu điện.

Tần Giao đang đứng dựa vào tường lập tức biến sắc, vội tiến lại gần quan sát gương mặt thanh niên tóc bạc, đập vào mắt y chính là những đặc thù của loài gà đang chiếm giữ ngũ quan và mặt mày của chàng trai, cùng với bộ dạng hắn nhắm chặt hai mắt, đau đớn run lên lẩy bẩy.

Sắc mặt Tần Giao chùng xuống, nhíu mày toan vươn tay ra để kiểm tra xem rốt cuộc mặt hắn bị làm sao.

Lão Tháp đang đứng tránh sang bên, thấy vậy thì cuống quýt ngăn cản y lại, hoảng hốt nói nhỏ với Tần Giao rằng:

“Ối trời, tôi bảo này, cậu, cậu tuyệt đối chớ tùy tiện chạm vào mặt cậu ta! Nghe nói gà mặt người rất xúi quẩy, nhỡ dính phải là rất khó dứt ra được, dù cậu không giống người thường thì cũng phải chú ý một chút……”

“……Thế rốt cuộc thứ trên mặt cậu ấy là cái gì?”

“Nếu tôi không nhìn lầm thì, hẳn, hẳn là gà mặt người…… Đây là một loại bệnh khiến trẻ con bị dị dạng bẩm sinh, có thời từng xuất hiện nhiều lần ở Tương Tây. Nghe nói vì thời ấy nguồn nước ở địa phương thường bị ô nhiễm, cho nên rất nhiều đứa trẻ bản địa bị khiếm khuyết trí lực hoặc dị dạng…… Song tôi thấy mặt thằng nhóc này chưa hoàn toàn hóa gà, rõ ràng là bị ảnh hưởng bởi một loại vu thuật không biết tên…… Nghe thế hệ trước kể rằng, vào cuối thập niên tám, chín mươi hay thậm chí xưa hơn nữa, nếu ở thôn làng nhỏ vùng Tương Tây mà sinh ra một đứa trẻ hình hài quái dị như thế, người ta sẽ tuyệt đối không tiếp xúc gần, còn nuôi lớn nó trong chuồng gà, bắt làm súc sinh cả đời……”

“……”

“Bởi vì xưa kia trong văn hóa Vu Na, người như thế tuy từ góc độ sinh lý thì vẫn là người, nhưng vì bệnh tật ác tính mà có đặc điểm của loài gà…… Nếu nuôi trong nhà như người thì chắc chắn không phải chuyện tốt…… Còn có thể khiến cả thôn bị trời giáng tai họa…… Ở thời nay thì đây tất nhiên chỉ là lời giải thích mê tín thiếu hiểu biết, nhưng trong quá khứ, nền văn hóa Vu Na xem *gà, đặc biệt là gà trống, là thứ có liên hệ mật thiết với người chết và thời gian. Do trong các câu chuyện truyền thuyết, gà trống có thể lệnh cho mặt trời mọc lên và lặn xuống, sở hữu năng lực thần kỳ thay đổi thời gian và không gian. Người Động và người Miêu ở Tương Tây thậm chí còn có “Định Kê thuật” gọi linh hồn người ở âm ty trở về……”

“……”

“Mà nghe nói, những đứa trẻ mắc bệnh “gà mặt người” này bẩm sinh đã là phù thủy nắm giữ thuật hóa gà, chẳng những thế vu thuật của chúng còn cực kỳ ác độc và mạnh mẽ. Thế nên một khi người sống dính phải Vu Na thuật gà mặt người thì đều cửu tử nhất sinh, nhất định sẽ bị Công Kê Lang – kẻ thi triển thuật pháp – ăn tươi nuốt sống……”

Tần Giao lạnh lùng nheo mắt, thoáng dừng động tác để suy nghĩ vài giây, thấy chàng trai đau đến mức cơ bắp co giật khe khẽ, y bèn nhận lấy khăn ướt từ tay Lão Tháp, cúi người lau mồ hôi lạnh túa trên trán chàng thanh niên đang run lên vì đau đớn.

Thấy tên Tần Giao này cứ khăng khăng cứng đầu, Lão Tháp cũng bất đắc dĩ, không hiểu cớ sao y lại quan tâm đến một người xa lạ, lai lịch mập mờ như thế, thành ra cũng không dám tùy tiện phát biểu ý kiến gì nữa, chỉ bảo là:

“Cậu ta bị thương thế này rồi, cậu cứ cuống quýt lo lắng mãi cũng đâu ích gì. Hiện tại trời vẫn chưa sáng, cậu cũng phải chờ đến sáng mai lên thị trấn tìm thầy lang nào đó, dúi cho ông ta ít tiền để còn dễ làm việc, nhưng ngộ nhỡ chủ mưu đứng sau và cả bọn “trẻ con già” ấy lại tìm tới —— “

Đang nói nửa chừng, Lão Tháp và Tần Giao bất thình lình nghe thấy ngoài cửa sổ bưu điện vang lên âm thanh như bị thứ gì đập trúng.

Kèm theo đó là tiếng vỗ tay cười rộ chói tai của trẻ con, Lão Tháp tái mặt ló đầu ra, thấy trong bóng tối có tận bảy, tám người lùn lông trắng đang víu chặt lấy cửa sổ thủy tinh, trợn con mắt đỏ tươi và nhe bộ răng vàng ghê tởm ra mà rít gào với ông.

Lão Tháp sợ hãi la lên, ngồi bệt dưới đất nhìn về phía Tần Giao, thấy y dửng dưng chẳng buồn ngước mắt, ông lập tức cảm thấy an toàn hơn nhiều.

Song tiếng gõ cửa sổ và đạp cửa “Thùng thùng thùng” vọng tới từ bốn phương tám hướng vẫn khiến ông không yên lòng nổi, ngay cả giọng nói cũng bắt đầu run lên, Lão Tháp còn chưa kịp cất lời thì đã nổ ra một âm thanh inh tai nghe như tiếng gậy gỗ đập vỡ cửa sổ thủy tinh.

Tần Giao vốn còn đang cúi đầu quan sát chàng thanh niên đang run rẩy trước mặt mình, thấy thế, sắc mặt y thoáng chốc trở nên lạnh tanh. Y tỏ ra mất kiên nhẫn, vạch ống tay áo bên trái ra cắt một đường sâu trên cổ tay gầy gò tái nhợt, sau đó cầm lấy cái cờ lê sửa xe của Lão Tháp đặt ở bờ tường, ném mạnh ra ngoài cửa sổ trong khi vẫn nắm thuốc lá trên tay, đầu không thèm ngoảnh nhìn.

Cú này đập trúng đầu ba, bốn đứa “trẻ con già” đang chuẩn bị bò vào, óc trắng máu đỏ bắn tung tóe lên cửa sổ như phun sương, làm Lão Tháp buồn nôn thiếu điều mửa luôn ra đất.

Tần Giao giết chóc chẳng gớm tay, không thèm đoái hoài để ý, y ném cái cờ lê đẫm máu đi rồi ngoái cổ lại, bắt đầu lột da, treo ngược rồi cột chặt những cái xác to bằng con khỉ nhỏ đó lên. Xong xuôi, y lạnh lùng hướng về phía cánh rừng hoang ẩm ướt ngoài kia, cất tiếng rồng gầm đáng sợ với kẻ đầu sỏ đang núp trong bóng tối.

Sau tiếng gầm ấy của Xích Thủy Long Vương, cánh rừng hoang vốn đang náo loạn như sắp sửa có mãnh thú nhảy ra ăn thịt người đã ngay tức khắc yên ắng lại.

Long khí chứa đựng khí thế uy nghiêm áp đảo tất thảy sinh linh, chỉ trong thoáng chốc đã tràn ngập khắp núi rừng và bầu trời, khiến lũ chuột bọ sâu rắn đang ngủ đông dưới đất lạnh phải run rẩy thét gào vì sợ hãi.

Bóng đen mắt đỏ trốn trong rừng cây, đeo mặt nạ gà trống nhuộm đỏ có lẽ cũng không nghĩ sẽ thật sự kinh động đến Tần Giao.

Kẻ nọ mím bờ môi dưới đỏ chót rạn nứt như gà trống, sau một hồi, bèn quơ quơ bàn tay đeo một chiếc chuông bạc, vỗ lên chạc cây bên cạnh lệnh cho đám “trẻ con già” rút về.



Lão Tháp ý thức được tiếng chuông trong rừng đang kéo bọn “trẻ con già” trở về, bọn họ cũng tạm thời được cứu, bấy giờ ông mỏi mệt tựa vào bờ tường, thở phào nhẹ nhõm.

Tuy nhiên ngay vào lúc ấy, trạng thái gương mặt chàng trai tóc trắng đang run rẩy nãy giờ bỗng dưng xuất hiện thay đổi, thậm chí có xu thế lan nhanh xuống dưới cổ, làm Lão Tháp sợ hết hồn, vội hỏi “Sao thế này?”.

Tâm trạng Tần Giao vốn đã tồi tệ vô cùng, không có hơi sức mà giải thích nhiều với ông, y thả cho bọn “trẻ con già” chạy thoát, ra hiệu bảo ông tránh ra, rồi mau chóng cúi người xuống.

Lão Tháp sững sờ bởi hành động của y, tiếp đó ông trơ mắt nhìn Tần Giao kiên nhẫn ghé sát lại gần cơ thể đang run rẩy của tên nhóc tóc trắng kia, cẩn thận lau chùi mồ hôi lạnh và máu me trên mặt hắn và trên thân thể đã trút bỏ áo quần, cuối cùng còn cúi đầu, không màng tới sự ngăn cản của ông, kề sát đôi môi khô nứt của tên nhóc ấy mà truyền qua một ngụm long khí màu vàng kim.

Long khí quả đúng là thần kỳ, vừa mới chạm vào thể xác dở sống dở chết của tên nhóc này là nó đã lập tức đè ép lời nguyền đang khiến sườn mặt và cổ hắn từ từ héo rút.

Mà rồng trường thọ hơn con người chính là bởi trên người long thần có khí cát tường, dễ dàng trao cho phàm nhân ắt hẳn cũng sẽ tạo thành ảnh hưởng đối với bản thân long thần.

Tần Giao bất chấp hậu quả để cứu tên nhóc này, đúng như dự đoán, chỉ lát sau trán y đã vã mồ hôi, trên gò má mờ nhạt cũng bắt đầu mọc ra từng mảng vảy rồng vàng xanh lộng lẫy, lan tràn tựa như cánh hoa, sắc mặt y càng lúc càng trắng, càng lúc càng khó coi.

Trong quá trình này, hai người cách nhau rất gần, khó tránh khỏi tiếp xúc tứ chi. Bộ dáng tên nhóc tóc trắng nọ héo hon bệnh tật, chẳng hề có tri giác với thế giới bên ngoài, thế mà hắn lại vô thức vươn bàn tay run rẩy, nắm lấy vai Tần Giao, ôm chặt y.

“Lạnh quá……”

Giọng nói của thanh niên mê man kia nghe yếu ớt quá đỗi, dáng vẻ cau mày lộ ra sự lo lắng và đau đớn, cứ như toàn bộ cơ thể đã chìm xuống hồ nước giá buốt, không thể tìm được chỗ dựa duy nhất trên thế gian.

Bị thanh niên ôm lấy như thế, Tần Giao ngơ ngác song không hề phản kháng. Sau khi giây phút ngạc nhiên qua đi, y cụp mắt, mặc cho chàng trai trẻ ôm chặt lấy mình.

Nói bằng lương tâm thì, cảnh tượng người và rồng ôm nhau này thực sự rất choáng ngợp.

Mặc dù giờ phút này Tần Giao rõ ràng đang chuyên tâm cứu người, biểu cảm gương mặt không hề thay đổi một chút nào, song chẳng hiểu vì sao, khi nhìn cảnh hai người này kề môi truyền khí cho nhau, ôm chặt lấy nhau không muốn buông tay, như thể sinh ra là để cứu vớt lẫn nhau, Lão Tháp ngồi xổm bên cạnh vẫn cảm thấy là lạ.

Khổ nỗi muốn nói cụ thể là lạ chỗ nào thì ông lại không nói ra được.

Chàng trai trẻ vốn đang quằn quại trong ác mộng vì đau đớn, mà nhờ có long khí của Tần Giao, hắn đã thả lỏng hơn một chút, bàn tái nhợt vẫn luôn siết chặt cũng chầm chậm buông ra.

Hắn bỗng nhiên buông lỏng, Lão Tháp hút thuốc bên cạnh mới có cơ hội nhìn thấy là vết thương trên tay hắn được quấn chặt bởi một lớp vải dơ bẩn.

Miếng vải vụn xé từ áo sơ mi này rõ ràng có cùng công dụng với miếng vải quấn trên mặt hắn, hẳn rằng chàng trai trẻ này sợ máu chảy ra từ vết thương của mình sẽ lan sang truyền nhiễm cho người khác nên mới quấn lại, sau một thời gian dài, miệng vết thương đã hơi chuyển sang màu bầm đen.

Lão Tháp sững sờ khi tận mắt thấy cảnh ấy, đồng thời cũng lúng túng và xấu hổ vì trước đó đã nghi ngờ thanh niên này có lai lịch mập mờ hay nung nấu ác ý.

Vốn dĩ Tần Giao muốn cho ông chủ động nhận ra tình huống ấy đây, y không giải thích nhiều, chỉ đưa tay vứt mớ băng mặt dính bẩn qua một bên, quan sát thấy trên tay phải của thanh niên có một lớp chai mỏng quen thuộc, vừa nhìn là biết thường xuyên lật sách và luyện chữ nên mới như vậy, thế là y càng nhìn chăm chú thêm.

【Triệu Tiền Tôn Lý, Chu Ngô Trịnh Vương, Phùng Trần Sở Vệ, Tưởng Thắng Hàn Dương.】

Cái người trong ký ức sẽ viết lên giấy những nét chữ chỉn chu và đẹp đẽ ấy, dường như chỉ xuất hiện trong giấc mơ của y ở kiếp đời trước.

Đáng tiếc, người trước mắt thậm chí còn chẳng biết y là ai.

Ngày mười bốn…… Ngày mười lăm…… Gà mặt người…… Thời gian…… Trăng đỏ Đông Sơn?

Trước đó y còn hơi ngờ vực chưa chắc chắn, nhưng giờ thì nội tâm Tần Giao đã dần dần tỉnh táo lại, y bất giác cúi đầu xuống, nhìn hai gò má xước xát và nửa thân trên của thanh niên tóc trắng.

Cơ thể hắn co giật khe khẽ, một nửa là vì vết thương ngoài cơ thể, một nửa chính là bởi lời nguyền gà mặt người đang giày vò. Phát hiện ra điều ấy, Tần Giao híp mắt suy tư, tiếp đó lạnh lùng nhắc nhở Lão Tháp:

“Tuyệt đối đừng tiết lộ cho bất cứ ai biết những chuyện xảy ra đêm nay, tôi sẽ nghĩ cách để bắt tên gà mặt người vừa chạy trốn lúc nãy.”



“Tôi hiểu tôi hiểu…… Cơ mà cậu tính giải thích thế nào với Dương Hoa? Cậu đâu thể tự dưng vớt một người xa lạ từ dưới hồ băng rồi mang cậu ta về nhà lúc nửa đêm trong trạng thái dở sống dở chết được…… Cậu đừng quên, bây giờ trong mắt người thôn Phạm, cậu vẫn đang duy trì hình tượng một người bình thường, mọi khi còn chẳng dám tới gần chỗ sông nước dù chỉ hơi sâu một chút, từ ngoại hình đến tính cách đều không đáng chú ý, sống độc thân nhiều năm lại còn nuôi một đứa con gái……”

“……”

“Vả lại tuy giờ chúng ta tạm thời vẫn an toàn, nhưng một khi cậu bị những phàm nhân vô tri phát hiện ra long thân hoặc thân phận thật của cậu, thì cậu chỉ có thể trở về sống dưới sông Xích Thủy, kiếp này không thể lên bờ được nữa…… Ờm, mà, lúc ở dưới đáy sông tên nhóc này chắc không thấy rõ mặt cậu đâu nhỉ?”

“……Hẳn là không thấy rõ, tôi không dám chắc lắm.”

Câu trả lời này làm Lão Tháp càng lo lắng, một lúc sau, ông lão đã quen biết Tần Giao nhiều năm bèn nghiêm túc phân tích cho y:

“……Cậu xem, cậu là Long Vương vùng này mà đã rời Đông Sơn hơn nửa năm rồi, sông Xích Thủy không còn khí của long thần trấn án nên tất nhiên mấy thứ dính tà khí cũng bắt đầu tăng lên, giờ là cuối năm, xung quanh càng ngày càng xảy ra nhiều chuyện không yên ổn…… Mà lúc trước tôi cũng đã nói với cậu rồi đấy thôi, dạo gần đây mỏm đá Lồng Gà không yên bình cho lắm. Xế chiều nay lúc lái xe về thị trấn, tôi còn tình cờ nghe người khác kể một việc kỳ lạ xảy ra hai ngày nay……”

“Ông lại nghe kể cái gì?”

“Cũng không có gì cả, chả là có bà chị trong thị trấn kể rằng, dạo này cứ hơn nửa đêm là đám trẻ con sinh năm Dậu lại nghe thấy tiếng người hát ngoài cửa sổ. Tuy nhiên người lớn không hề nghe thấy mà chỉ có trẻ con mới nghe được thôi, không đứa trẻ con nào ngủ nổi, đứa nào cũng nhìm chằm chằm ô cửa sổ, muốn đi theo Công Kê Lang và lũ trẻ con già – những kẻ đã hát bài hát đó, còn nói là muốn lên núi chơi bắt gà trống……”

“……”

“Xưa nay chúng ta chưa từng nghe nói về việc gà mặt người sẽ đi hại người, chứng tỏ trước kia nó không hề ăn thịt người, một khi tà túy không ăn thịt mà lại đi hại người thì ắt có ẩn tình, kết hợp với việc xảy ra tối nay, cậu nghĩ xem kẻ mà Công Kê Lang thực sự muốn báo thù là ai? Mà bây giờ đến cả lai lịch, gương mặt thật, hay thậm chí là tên của thằng nhóc này cậu đều không biết, cậu thật sự muốn bảo vệ tính mạng cậu ta đến vậy sao? Ngộ nhỡ sau này cậu ta……”

Lời Lão Tháp nói dẫu không xuôi tai song đều là thật lòng quan tâm Tần Giao, cho nên y cũng không phản bác. Y cụp mắt nghiêm túc đăm chiêu một chốc, sau đó lẩm bẩm rằng:

“Đúng thế, ngay cả tên cậu ấy tôi còn chẳng biết, tại sao còn muốn cứu cậu ấy chứ.”

“……”

“Mà hết cách rồi, cứu thì cũng đã cứu rồi, bây giờ đâu thể cõng cậu ấy quẳng vào con sông chẳng nhiều cá tôm mà chỉ toàn thủy quỷ của tôi được.”

“……”

“Sau đêm nay, tạm thời tôi sẽ đưa cậu ấy đến nhà bà Phạm Tế để dưỡng thương. Trước khi đêm ba mươi năm nay qua đi, có tôi ở đây thì thôn Phạm hẳn sẽ không xảy ra vấn đề gì, cậu ấy sẽ không biết tôi chính là con rồng đã cứu cậu ấy ở dưới sông, đến khi nào vết thương của cậu ấy khỏi hẳn, tôi cũng sẽ giữ khoảng cách nhất định với cậu ấy.”

“……”

“Trước đây có người từng bảo với tôi rằng, đôi khi phải biết tin tưởng người không có ác ý với mình, thói đời thật ra vẫn chưa quá thối nát suy đồi, ác sẽ hấp dẫn ác, nhưng luôn có những người đáng để ta tin tưởng. Bao nhiêu năm qua, tôi đã thử làm vậy, hi vọng lần này không tin lầm người.”

“……”

“Còn về tên của cậu ấy, tôi nghĩ…… tôi cũng đã biết rồi.”

Sau câu nói ấy, Tần Giao im lặng, để cho cảm xúc của mình bình tĩnh lại, sau đó mới dời mắt đi, cầm quyết nhật ký rơi dưới đất lên xem.

Trong quyển bút ký rách nát này toàn là mấy thứ lộn xộn lung tung, chỉ có loại mọt sách già trước tuổi suốt ngày cắm mặt vào sách mới cảm thấy hứng thú, tất cả đều do tay cái tên đang bất tỉnh này viết ra.

Tần Giao nhẹ nhàng miết đầu ngón tay tái nhợt qua những hàng chữ dày đặc, vừa cầm thuốc lá, vừa vuốt ve và ngắm nhìn chữ ký ấy rất lâu. Sau đó, y quay về phía Lão Tháp, ngẩng đầu nói với chính mình, hoặc là với chàng thanh niên tóc trắng đang hôn mê kia:

“Cậu ấy tên Tấn Tỏa Dương, Tấn trong Tấn thư, Tỏa trong tỏa mi…… Dương trong triều dương.”

(Tấn thư: là một trong “Nhị thập tứ sử” của Trung quốc, được biên soạn bởi 21 tác giả vào thời Đường, một bộ sử đồ sộ phong phú ghi chép tiến trình lịch tử từ những năm đầu Tư Mã Ý thời Tam Quốc đến khi Lưu Dụ phế Tấn Cung Đế lập nhà Lưu Tống năm 420, đồng thời tường thuật tình hình chính quyền của 16 nước dưới hình thức “Niên ký”. Tỏa mi: chau mày, hàm ý chỉ sự phiền não. Triều dương: hướng về phía mặt trời.)

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau