Chương 137: Dương: 11
Một ngày trong núi, nhân gian tưởng như đã thấm thoát trăm năm.
Sau đêm xảy ra chuyện ở trên mỏm đá Lồng Gà, thoắt cái đã qua ba ngày.
Ngoài thôn Phạm, trời còn chưa sáng hẳn, trong cánh rừng hoang giăng đầy sương trắng, có mấy đứa “trẻ con già” mắt đỏ răng vàng, đói chảy nước dãi đang ngồi chồm hỗm trên cành cây.
Dưới cái lạnh âm mười mấy độ, lũ quái vật lùn không chạy xa được hiển nhiên đã đói bụng cồn cào. Chúng nó chờ ở phụ cận tận mấy ngày trời, thế mà vẫn không tìm được cơ hội để lẻn vào lúc nửa đêm.
Điều này khiến đám “trẻ con già” đói meo này tức tối vô cùng, chỉ có thể bám lấy thân cây, leo tót lên ngọn cao mà lay lấy lay để cho hả giận, làm tuyết rơi lả tả đọng xuống nền đất dưới cây.
Sở dĩ đám người lùn lông trắng ăn thịt người này không dám tiếp cận thôn làng theo lệnh Công Kê Lang, chỉ đành chần chừ dừng chân tại đây, nguyên nhân lớn nhất không phải vì chúng nó không dám trực tiếp xông vào cứng đối cứng với đàn kiến nhát gan đó.
Mà là bởi, lúc này đây bên trên thôn kiến bình thường này đang tỏa ra một loại long khí khiến chúng nó sởn gai ốc. Rõ ràng đang ở cách rất xa nhưng bọn “trẻ con già” vẫn sợ hãi đến nỗi ngồi bệt xuống nền tuyết gào thét tê tái, đồng thời thấy rõ ở đằng xa có một áng tường vân hình rồng đang cuộn tròn trên ngôi nhà nào đó trong làng, từ trên cao phát ra lời nhắc nhở vừa đáng sợ vừa uy nghiêm dành cho chúng.
“Trở về nói cho Công Kê Lang, trước đêm ba mươi, mạng của người tên Tấn Tỏa Dương sẽ do ta bảo vệ. Sau này nếu còn dám tự tiện tới gần thôn Phạm một bước thì ta sẽ đánh gãy chân các ngươi, sau đó moi ruột các ngươi ra làm cơm tất niên cho lũ cá tôm dưới sông của ta, nghe rõ chưa?”
Lời cảnh cáo đầy ngạo mạn cất lên giữa núi rừng lạnh giá từ ba ngày trước, đến nay vẫn còn văng vẳng trong đầu chúng nó, do đó dù đã đói bụng suốt mấy ngày, chúng cũng chẳng dám bén mảng lại gần thôn Phạm nửa bước.
Nhưng cứ mỗi khi chúng nó định lùi bước thì lại nhìn thấy vầng trăng đỏ treo cao trên đỉnh đầu, tựa như thể đôi mắt của Công Kê Lang, thế là cũng đâm ra khiếp đảm.
“Long Vương…… Hộc hộc…… Long Vương…… Ở đó…… Hộc hộc…… Không bắt được…… Không bắt được…… Công Kê Lang…… Công Kê Lang…… Ăn chúng ta mất……”
Đám “trẻ con già” run rẩy ngồi xổm trên nền tuyết, châu đầu ghé tai rủ rỉ thầm thì, hiển nhiên đã ăn quả đắng vì vị Long Vương giận dữ buổi tối mấy hôm trước.
Tuy nhiên Công Kê Lang – kẻ đứng sau bọn chúng, đang tạm biến mất mấy ngày nay – thì tuyệt đối sẽ không chịu để yên như thế, bọn chúng kẹt ở thế tiến thoái lưỡng nan, chỉ có thể đánh bạo, mỗi ngày tiếp tục lảng vảng quanh đây.
Chờ đến những ngày cuối cùng của năm này, chúng nó sẽ nghĩ cách tóm được “con gà trống cuối cùng” đang trốn trong thôn, qua mặt tên Long Vương lo chuyện bao đồng kia, cùng nhau…… ăn tươi nuốt sống con mồi rồi giao nộp cho Công Kê Lang.
“Công Kê Lang…… Bắt gà trống…… Hì hì…… Trốn không thoát…… Hì hì…… Lột da ra…… Giết bằng sạch……”
Lũ “trẻ con già” ngoài kia nung nấu kế hoạch ôm cây đợi thỏ, mà hầu hết người dân thôn Phạm thì vẫn đang đắm chìm trong bầu không khí năm mới và buổi sáng sớm mơ màng, đương nhiên chưa hề hay biết gì cả.
Nhìn quanh một vòng, trước nhiều căn nhà nhỏ trong thôn đều trưng những bức tranh cắt giấy mang đậm bản sắc dân tộc, tranh vẽ tổ thần và tượng long thần uy nghiêm hung dữ.
Những thứ này hầu như được lấy từ chỗ trụ sở chính quyền thôn, sau khi mang về sẽ dùng hồ nấu trong một chiếc nồi lớn để dán lên cửa sổ, không khí năm hết tết đến cũng bao trùm lên khắp các căn nhà.
Ở một đầu khác, bảy giờ sáng, trên căn lầu gỗ nhà Dương Hoa, nơi bà Phạm Tế từng nhắc đến, lúc này đây dưới mái hiên đang kết một tầng nhũ băng mỏng manh trắng xóa, lấp lánh ánh sáng.
Trong gian phòng nhỏ không đốt đèn, vì đêm đó đi cứu người mà long khí của Tần Giao gần như tán loạn, ba ngày nay chẳng đi đâu được, y vẫn duy trì hình dạng nửa rồng, tựa người vào góc tường, nhìn chằm chằm bàn tay phủ vảy đeo vòng bạc của mình.
Trong tầm mắt, món trang sức bạc với mặt ngoài khắc hoa văn đang tỏa ánh sáng lấp lóe dưới nắng sớm, cũng giống như chiếc khuyên kim loại khắc chữ xỏ ở dưới đầu lưỡi mà thi thoảng y vẫn hay liếm, đều tản mác một thứ nhiệt độ khiến tinh thần y thả lỏng tột độ.
Song khác với chiếc khuyên kim loại khắc tên là kỷ niệm y từng lưu giữ cho người nào đó, chiếc vòng tay bằng bạc này là món đồ y tự kiếm cho mình, sau khi từ giao hóa rồng, dựa theo không ít manh mối ở Túy Giới và âm ty để đi đến Đông Sơn.
“……Ở địa phương chúng tôi, hoa văn khắc trên vòng bạc này được gọi là rồng quay đầu, mang ý nghĩa sẽ tác thành cho vợ chồng chia xa đằng đẵng được đoàn tụ bên nhau, cho người một nhà được đoàn viên sum vầy trọn đời, ngụ ý rất tốt, thần long sẽ ở trên trời phù hộ tất cả người thành tâm. Mang nó trên người là có thể tìm được người mình muốn tìm, cũng có thể bảo vệ người một nhà bình an.”
Năm ấy lúc y một thân một mình đi đến chân núi Đông Sơn, lời giải thích nghe được lần đầu từ một thợ bạc già dưới ngọn núi chính là như vậy.
Sau đó y liền mua chiếc vòng rồng quay đầu này, luôn đeo trên người mình, dẫu chính bản thân y cũng không mấy tin là làm vậy sẽ có tác dụng.
Y vô thức xòe đầu ngón tay ửng đỏ vì lạnh ra, sờ lên nó, khi tiếp xúc với món đồ phát sáng này, y bất chợt nhắm mắt lại, vừa bệnh hoạn và thỏa mãn.
Hồi lâu, Tần Giao mới ngả ra bức tường phía sau, trạng thái tinh thần tồi tệ vô cùng, y uể oải ngóng nhìn lên trên đỉnh, nheo đôi mắt màu xám, mỏi mệt lẩm bẩm:
“Lạnh quá.”
Tần Giao ngước đầu ngậm lấy chiếc khuyên kim loại khắc tên xỏ bên dưới đầu lưỡi, dùng môi và răng liếm láp cọ sát. Thực lòng chính y cũng chẳng biết mình đang buồn bực điều gì, hay đang muốn mơ hồ biểu đạt điều gì với ai.
Thế nhưng lời đã chực ra đến bên môi, y vẫn lấy tay che đi đôi mắt bị ánh sáng kích thích đến độ khô khốc khó chịu, những tưởng ngay giây tiếp theo sẽ hóa thành mù lòa, tiếp đó y cất lời oán trách với chính bản thân mình bằng thứ giọng yếu ớt, nhẹ bẫng đến nỗi gần như chẳng ai nghe thấy được.
“Tấn Hành, sao không đóng cửa sổ, anh lạnh quá.”
“……”
Bên trong căn nhà gỗ trống vắng, chẳng có bất kỳ ai có thể trả lời y. Đứa con gái nuôi Dương Hoa mà y nhặt được nhiều năm trước chắc vẫn đang ngủ trên lầu, cho nên hiện giờ bốn phía lặng ngắt như tờ.
Rõ ràng thân thể đang rất không thoải mái, nhưng y vẫn ngồi đây cả buổi tối, tự làm tự chịu.
Giờ phút này, Tần Giao vừa thẫn thờ không mục đích, vừa buồn chán đến nỗi chỉ có thể tự độc thoại với chính mình. Y cảm nhận rõ rệt được rằng thời gian qua mình chẳng hề tiến bộ thêm được chút nào, thậm chí càng ngày càng vứt bỏ nguyên tắc và tôn nghiêm, cứ khó lòng lòng buông xuôi, cứ mãi nhớ nhung người nào đó.
【Sau đêm nay, tạm thời tôi sẽ đưa cậu ấy đến nhà bà Phạm Tế để dưỡng thương. Trước khi đêm ba mươi năm nay qua đi, có tôi ở đây thì thôn Phạm hẳn sẽ không xảy ra vấn đề gì, cậu ấy sẽ không biết tôi chính là con rồng đã cứu cậu ấy ở dưới sông, đến khi nào vết thương của cậu ấy khỏi hẳn, tôi cũng sẽ giữ khoảng cách nhất định với cậu ấy.】
Đó là lời chính miệng y đã nói với Lão Tháp.
Bây giờ nhớ lại, Tần Giao cũng không cảm thấy có vấn đề gì. Dù sao tên Công Kê Lang kia vẫn luôn kia giấu đầu lòi đuôi, chỉ để lại một đám lão hài tử vây quanh thôn làng, trước mắt chẳng rõ tung tích. Tóm lại y không cần lo nghĩ cho sự an toàn của cái người vừa vất vả nhặt về một cái mạng ấy.
Hiểu thì hiểu vậy, trong lòng y vẫn đau đáu một nỗi buồn bực vô cớ…… Thậm chí là cảm giác mất mát mà trước nay chưa từng có.
Bởi vì tuy bà Phạm Tế bảo người nọ đã tỉnh lại từ lâu, thế mà hắn chẳng hề tỏ ý muốn gặp y – một kẻ xa lạ, dù chỉ nhờ người khác gửi một lời cảm ơn cũng chẳng có.
“Mấy bữa nay có người lạ nào tới nhà ta không?”
“Dạ? Không có ạ……”
Ba ngày trước lúc y hỏi câu này, lần nào con gái nuôi Dương Hoa cũng trả lời giống nhau, mặt Tần Giao không tỏ cảm xúc gì, hỏi xong cũng không lên tiếng nữa.
Y mất hết cả hứng ăn uống, mãi một lúc sau, y mới có thể tiếp tục ăn cơm như thường, làm bộ không có việc gì.
Mà thường thì sau đó, y sẽ lẳng lặng đứng dậy, đi vào trong bếp, đem đổ phần cơm canh, mì phở hay chè gì đó mà mình đã chuẩn bị thêm, thậm chí có lúc còn cẩn thận giữ ấm đặt ở một bên.
Vừa âm thầm chán ghét bản thân vì tưởng bở, vừa lạnh lùng nhìn chằm chằm ánh nắng trước cửa sổ mà ngẩn người một hồi.
Tần Giao có chút thần kinh chập chập, đang nghĩ bụng liệu có nên lựa lúc nào đó xuống núi tìm Lão Tháp để bàn việc tiếp sau vụ Công Kê Lang hại người đêm đó chăng, không thì cũng phải ra ngoài tìm bọn quái vật nhỏ trong rừng, coi như xả cục tức cuối năm vì ai kia mà ra, thì bỗng y bị hấp dẫn bởi hai tiếng động truyền đến từ trên lầu.
“Thùng —— Thùng ——”
Hai tiếng khe khẽ vang lên, như có đồ vật gì đó nện không nhẹ không nặng trên đỉnh đầu y.
Thường thì sau khi về y sẽ sống ở lầu dưới đơn sơ hơn, Tần Giao lập tức biến hoá từ ngoại hình chân chính thành gương mặt quen thuộc với cư dân thôn Phạm, rồi ngước đôi mắt xám nhìn lên trên.
Nhưng sau đó, y lại chẳng nghe thấy tiếng gì nữa.
Y cất giọng khàn khàn, lạnh lùng hỏi “Con đang lén lút làm gì trên đó?”. Thoạt đầu bên trên yên lặng một thoáng, tiếp đó đứa con gái mới trả lời, nghe giọng thì rõ là hơi giận y mà vẫn cứ giấu trong lòng.
“Đâu có làm gì…… Con rời giường thôi.”
Thái độ con bé kỳ cục như thể đang hờn dỗi với y vậy, nhưng bình thường hai bọn họ ở chung với nhau thì toàn thế này, bởi vậy mặc dù Tần Giao thường xuyên vắng nhà, Dương Hoa ở một mình cũng không cảm thấy không quen.
Kể ra thì, cặp cha con khác những gia đình bình thường này đã không gặp nhau gần nửa năm rồi.
Dương Hoa rất hiếm khi chủ động gọi y là cha ở trước mặt người khác, về phương diện này y cũng chẳng yêu cầu cao đối với con gái nuôi của mình.
Nhiều năm qua, mặc dù bọn họ sống chung một nhà dưới danh nghĩa cha con, song bản chất Tần Giao không phải kiểu hết mực quan tâm người khác, nên rất ít khi dành cho con bé sự chăm nom ân cần giống như những người cha khác.
Hồi nhỏ tuổi, có lẽ nó còn thấy tủi thân hay giận dữ vì chuyện này, nhưng giờ lớn hơn rồi, Dương Hoa nhận ra rằng kỳ thật người đàn ông này đối với ai cũng thờ ơ như vậy cả.
Hơn nữa, nó cũng hiểu mình đã thuộc số ít những người mà y kiên trì đối đãi rồi, nên dần dà, nó bắt đầu quen với cuộc sống vừa gượng gạo và hoà hợp cùng y, giống như một cặp cha con lạ lùng.
“Sáng nay muốn ăn gì nào?”
“……Gì cũng được ạ, dù sao cũng lâu lắm rồi con chưa được ăn món cha nấu……”
Cuộc trò chuyện giữa cả hai chẳng khác gì trước khi y rời nhà, người đàn ông vẫn lạnh nhạt như trước, cô con gái cũng lạnh nhạt.
Cơ mà, mấy hôm nay có một điều khiến Dương Hoa cứ lấy làm lạ, ấy là hình như lần này về nhà, người cha nuôi trên danh nghĩa của nó cứ tỏ ra không được vui vẻ cho lắm.
Nó dám chắc đây tuyệt đối không phải vì chuyện xảy ra trong núi tối hôm đó, gây nên bởi sự nghịch ngợm của nó và tụi Phạm A Bảo. Dương Hoa lẳng lặng ngồi xổm ở đầu cầu thang, nhìn y bước ra từ căn phòng treo vô vàn chuỗi vòng vỏ sò lấp lánh ở trước cửa, nó chống cằm quan sát biểu cảm của người đàn ông, sau một hồi mím môi im re, cuối cùng nó vẫn cất tiếng dò hỏi:
“Có…… Có phải hôm nay cha vẫn ở nhà giống hai bữa trước không?”
“Con hỏi chuyện này làm gì?”
“Con, con…… con chỉ hỏi thế thôi, ngày nào cha cũng ở nhà bận bịu làm nhiều đồ ăn như vậy, sau đó đều mang đi đổ, con còn tưởng nhà mình sắp có khách tới chơi tết chứ……”
“Không có khách nào cả.”
“Ồ, con lại tưởng là…… có khách cơ, không thì sao ngày nào cha cũng như thế.”
“Tại ta vui thôi.”
“Nhưng, nhưng rõ ràng trông cha…… đâu có vui tí nào……”
“Con nói gì cơ? Lặp lại lần nữa xem.”
“Ặc…… Con có nói gì đâu…… Con không nói gì hết……”
Suy cho cùng tâm lý con bé vẫn hơi sợ y, bị y dọa cho cái là lập tức ôm đầu trốn đi ngay. Tần Giao nheo mắt nhìn nó chằm chằm, sau đó cũng không nói gì nữa, chỉ sầm mặt quay người đi thẳng vào trong bếp, bỏ lại một câu lạnh tái tê.
“……Thế mau đánh răng đi, đừng có lôi thôi lếch thếch như lúc ta không có nhà, chưa đánh răng rửa mặt gì mà đã ăn sáng rồi. Đồ nào cần giặt thì mang ra cạnh giếng, tự giặt sạch lấy. Mấy ngày này con đừng có theo bọn nhóc đầu óc ngờ ngệch như Phạm A Bảo tới mỏm đá Lồng Gà nữa, ngoan ngoãn ở nhà cho ta, không được đi đâu hết.”
Tính khí hai cha con nuôi quả đúng là cáu kỉnh y xì nhau, cuộc đối thoại tới đây cũng kết thúc luôn. Dương Hoa vốn dĩ chỉ muốn quan tâm tới y thôi, tự dưng lại bị y tỏ thái độ khó ở như thế, nó cũng hết cả hứng quan tâm.
Nó thật không hiểu sao bà Phạm Tế lại nói cái đồ bụng dạ hẹp hòi, trái tính trái nết, tệ toàn tập này là một người đàn ông đáng lấy làm chồng cơ chứ? Dương Hoa tức tối ngồi xổm ở đầu cầu thang giữa mùa đông lạnh, im ỉm một hồi mới miễn cưỡng đáp một chữ “Dạ”.
Sau khi thấy y rời đi rồi, nó cúi đầu bực bội đi tới cạnh giếng nước, khom người múc một ít nước lạnh vào trong chậu rửa mặt. Bấy giờ, sườn mặt tiếp xúc với nước khiến cô bé mới đó vẫn bình thường bỗng rùng mình một cái, sau tai mọc ra một cặp mang cá trong suốt và không ít vảy.
【Tiểu Dương Hoa ~ Tiểu Dương Hoa ~ Chào buổi sáng ~】
Nước giếng sóng sánh trong chậu rửa mặt, dường như đang phát ra âm thanh diệu kỳ, gợn sóng và tiếng ca nhẹ nhàng dập dờn rồi sau đó từ từ trở nên yên ắng.
Dương Hoa đã tập mãi thành quen, không phản ứng với đống nước giếng ngày nào cũng chỉ biết lặp lại mỗi một câu. Nó cau mày cố nhịn mùi cá tỏa ra từ tay, rồi vẩy vẩy cặp mang cá màu trắng bạc, trong suốt dưới ánh nắng của mình. Nó ngồi trên chiếc ghế nhỏ trước cửa, vừa nghe tiếng động phát ra từ bếp vừa xoắn xuýt ngậm bọt kem đánh răng trong miệng, ngẩn ngơ nhìn chòng chọc bức tường gần cổng thôn.
“Đồ xấu xa…… Cứ khi nào không vui là lại trút giận lên con…… Phiền chết đi được…… Xì xì xì……”
Cô nhóc bĩu môi làu bàu, chẳng thể nào nuốt trôi được cục tức trong bụng, mà lúc này ở cuối tầm mắt nó là một bức tường xám đổ nát ngăn cách giữa một căn nhà gỗ khác và nhà của nó.
Bên kia tường chính là nhà Phạm A Bảo, buổi tối hôm ấy cả hai đứa cùng gặp rắc rối trên núi, cuối cùng đều bị người nhà bắt về, từ đó nó chẳng gặp thằng nhóc Phạm A Bảo nhát gan kia được mấy lần.
Tuy nhiên nhút nhát sợ phiền phức vốn là một trong những đặc điểm của kiến càng ngựa, Dương Hoa cũng không trách thằng nhỏ được.
Trong mấy lần gặp mặt ít ỏi ấy, Phạm A Bảo lúc nào cũng lấm la lấm lét, mặt như đưa đám, toàn nhai đi nhai lại một câu như vầy.
“Dương Hoa ơi mau giúp tớ với! Ngày nào bà nội cũng dọa đánh gãy chân tớ, tớ nói xong câu này với cậu là phải về nhà ngay rồi! Dương Hoa à cậu mau nghĩ cách cứu tớ đi!!”
Lời này nghe mới thê thảm làm sao, mặc dù dựa theo hiểu biết của nó đối với thôn dân thôn Phạm, bà Phạm Tế là kiểu người mạnh miệng mềm lòng, nhất định không nỡ làm gì đứa cháu cưng đâu.
Song Dương Hoa vẫn biết rõ, thời gian này mình không thể ra ngoài chơi với tụi Phạm A Bảo được.
Nguyên nhân không chỉ vì nó và Phạm A Bảo ham chơi gây họa, mà còn vì cái vị trong bếp – người mà gần nửa năm nay nó chưa gặp, còn quản nó cực nghiêm trong phương diện nào đó – đã về nhà rồi.
Nhớ lại tối hôm nọ mình và Phạm A Bảo bị cả một tốp già trẻ lớn bé trong thôn Phạm chạy đi tìm ráo riết rồi dạy bảo cho một trận ra trò, Dương Hoa liền ủ rũ dẩu môi.
“……Mấy ngày này con đừng có theo bọn nhóc đầu óc ngờ ngệch như Phạm A Bảo tới mỏm đá Lồng Gà nữa, ngoan ngoãn ở nhà cho ta, không được đi đâu hết.”
Cô nhóc ngồi ỉu xìu một mình ở ngoài cửa, hồi tưởng lại cuộc trò chuyện ban nãy, nó cũng hơi nhụt chí, dù sao ai bị giữ ở nhà suốt mùa đông, chẳng thể đi đâu, thì đều sẽ buồn bực thôi.
Giữa lúc lơ đãng, chẳng hiểu sao nó lại nhớ tới đoạn đối thoại chập tối hôm qua, lúc Phạm A Bảo tới tìm mình.
Nguyên nhân có cuộc đối thoại này là vì Phạm A Bảo bị bà nội sai sang đây biếu bánh tết, một khi hai đứa bạn nối khố mà gặp nhau thì kiểu gì cũng phải châu đầu ghé tai buôn chuyện với nhau rồi.
Vừa gặp là cái loa phát thanh của Phạm A Bảo lập tức bật ngay, nó đứng ở cửa nhà, hăm hở ghé tai Dương Hoa thì thầm.
“……Dương Hoa, tớ bật mí cho cậu một bí mật nha, cậu đừng nói cho ai khác biết đấy!”
“Bí mật gì mà làm cậu quýnh quáng hết cả lên vậy……”
“Tớ có quýnh quáng đâu! Là vầy…… Gần đây có một người sống tới nhà tớ, anh ấy đến từ thành phố lớn ở bên ngoài đó……”
“Người sống á? À —— Là cái người tối hôm nọ bị bọn trẻ con già truy đuổi rồi rơi xuống sông Long Vương ấy hả? Giờ người đó vẫn đang ở nhà cậu à?”
“Đúng đúng, chính là cái anh lớn tới từ thành phố đấy. Anh ấy họ Tấn, anh ấy tốt lắm nha, khổ nỗi mấy bữa nay bị gãy chân nên không ra ngoài được, chứ không anh ấy nhất định cũng ghé nhà cậu làm khách rồi đấy…… Giờ anh ấy đang ở trong căn phòng của ông tớ hồi ông còn sống…… Tớ nói cho cậu biết nha…… Bây giờ tớ đang cực kỳ sùng bái anh ấy…… Anh ấy đã vượt qua cả vị trí của ông nội trong lòng tớ rồi…… Sao trên đời này lại có người giỏi như vậy chứ……”
“……Xì, giỏi gì chứ, cẩn thận buổi tối ông nội cậu tới tìm cậu đấy…… Mà nếu anh ấy giỏi như thế thật thì đã chẳng dễ dàng bị bọn trẻ con già đẩy xuống sông, ngã gãy cả chân, còn suýt chết đuối nữa……”
“Cậu, cậu đừng nói thế chứ…… Ai mà chẳng có lúc xui xẻo…… Hơn nữa cậu còn chưa gặp anh ấy mà…… Sao cậu biết anh ấy có giỏi hay không……”
Mới hai ba ngày không gặp, thế mà Phạm A Bảo – thằng nhóc bị cha nuôi của Dương Hoa phán là “đầu óc ngờ nghệch” – đã biết đáp trả vanh vách rồi. Dương Hoa rõ ràng vẫn không tin, nó bĩu môi, cao giọng thắc mắc:
“Ồ, thật không? Thế cậu nói cho tớ biết cái người kỳ quặc không biết từ đâu đến đó rốt cuộc giỏi giang cỡ nào đi?”
“Mắt và tóc anh ấy đều trắng xóa! Phát sáng dưới ánh mặt trời như bông tuyết luôn, thần kỳ ơi là thần kỳ! Mà anh ấy biết nhiều chữ lắm nhé, còn từng đọc cơ man sách vở nữa, khi nhắc tới bất cứ chữ nào, anh ấy đều có thể kể cho cậu rất nhiều câu chuyện kỳ diệu. Ngay cả lý do tại sao tớ là kiến càng ngựa, tại sao người trong thôn ta lại mang họ Phạm, anh ấy cũng đều biết tuốt!”
“……”
“Anh ấy biết vẽ tranh nè, biết viết chữ nè, chữ anh ấy viết đẹp ơi là đẹp, anh ấy nghĩ cách giúp bà nội tớ sửa nóc nhà, sửa theo cách của anh ấy mà thành công thật luôn. Tớ hỏi sao anh ấy biết hay vậy, anh ấy nói hồi nhỏ không ai chơi với anh ấy nên anh ấy hay trốn trong nhà đọc sách một mình, nhờ thế mà học được, anh ấy còn kể thời xưa có một quyển sách tên là《Thiên Công Khai Vật》, hơi bị thần kỳ đó…… À đúng rồi, anh ấy bảo nếu sau này tớ không thường xuyên chạy sang thăm cậu được thì có thể giúp bọn mình chôn một cái hũ nghe[1] ở trong tường, còn kéo một cái quỷ truyền thanh để hai đứa mình nói chuyện với nhau nữa!”
“……”Hũ nghe” là cái gì? “Quỷ truyền thanh” là cái gì?”
“Nghe nói là điện thoại mà người cổ đại phát minh ra đấy ha ha! Anh lớn đang làm giúp tớ ở trên xà nhà đây! Nếu thành công thì chúng ta có thể nói chuyện với một người khác từ khoảng cách xa tít tắp, nằm ở nhà, ngồi ở cửa, chỉ cần cầm quỷ truyền thanh trong tay là tha hồ buôn chuyện với nhau…… Đến lúc đó tớ sẽ gọi cho cậu trước tiên nha!”
Phạm A Bảo rõ là đang kích động quá độ, cũng chẳng biết mấy lời này có phải thật hay không, song Dương Hoa vẫn cảm nhận được là cái người sống đang dưỡng thương ở nhà bà Phạm Tế và gia đình bà Phạm Tế có vẻ khá hòa thuận với nhau.
Nhưng, nhưng người sống thì nó cũng từng gặp rồi đấy thôi, cái người đang ở trong bếp nè, cả mấy người bán hàng trong phiên chợ dưới chân núi nữa, ngoài ra thì hình như nó chưa từng thấy người sống nào khác.
Con bé chống cằm nghĩ mãi vẫn chẳng biết người kỳ quái này từ đâu đến đây, cuối cùng nó mang tâm tình phức tạp quan sát chậu nước trước mặt mình, ngồi ở cửa nhà cụng đầu lên khung cửa, vừa ngắm bức tranh Xích Thủy Long Vương mình thích nhất vừa lầm bầm có vẻ không phục:
“Trên đời này làm gì có người cao siêu như A Bảo nói chứ…… Mình còn lâu mới tin…… Long thần à, ngài thấy có đúng không…… Rõ ràng ngài mới là lợi hại nhất trên đời, Phạm A Bảo là cái đồ phản bội, sớm muộn gì mình cũng phải cho cậu ta biết mặt……”
Nói rồi, Dương Hoa cũng tỏ ra xem thường xíu xiu, cứ như bức tranh long thần uy nghiêm anh tuấn thật sự có thể nghe được lời nó nói vậy.
Long thần chính là vị thần mà Dương Hoa thích và tôn kính nhất, tại vì từ ngày còn nhỏ xíu, nó đã được nghe bà Phạm Tế kể rằng long thần vừa dịu dàng vừa mạnh mẽ, sẵn lòng giúp đỡ và quan tâm đến hết thảy sinh linh, ngoài ra cũng vì nó sinh ra là một con cá.
Cá cần phải sinh sống trong sông nước Động gia từ nhỏ, nhận sự che chở của long thần, cho nên thực lòng Dương Hoa rất yêu thích nước. Đáng tiếc là lớn bằng này rồi mà nó vẫn chưa từng thực sự xuống dưới nước bao giờ, chứ nói chi là tận mắt nhìn thấy long thần – người lợi hại nhất trong lòng nó.
Về chuyện này, lời giải thích của cái người kỳ cục trong bếp đưa ra chính là, bộ dạng nó bây giờ mà xuống nước thì chỉ có biến thành con cá chết thôi.
Dương Hoa có tức đến mấy thì cũng không tài nào phản bác được, nhiều năm qua chỉ đành giấu kín sự yêu mến dành cho nước và long thần ở sâu trong đáy lòng, chờ đợi một ngày nào đó mình có biến thành cá, trở về với sông nước.
Cho nên…… Rốt cuộc mình là loài cá gì đây? Cá chép? Cá trắm đen? Hay là cá trắm cỏ? Trên đời này có loài cá nào trong suốt từ trên xuống dưới như mình nhỉ?
Câu hỏi này cứ đeo đẳng tâm trí Dương Hoa, khổ nỗi nhiều năm trôi qua, nó vẫn chẳng thể làm rõ được. Khi cô nhóc buồn chán liếc nhìn bức tường ngăn cách nhà mình và nhà Phạm A Bảo, nó đột nhiên nhớ tới mấy câu Phạm A Bảo từng bảo với mình.
【……Mà anh ấy biết nhiều chữ lắm nhé, còn từng đọc cơ man sách vở nữa, khi nhắc tới bất cứ chữ nào, anh ấy đều có thể kể cho cậu rất nhiều câu chuyện kỳ diệu. Ngay cả lý do tại sao tớ là kiến càng ngựa, tại sao người trong thôn ta lại mang họ Phạm, anh ấy cũng đều biết tuốt! Cậu thấy anh ấy có giỏi không……】
Ồ…… Biết tuốt?
Hay là mình lén đi tìm người kia để hỏi chút nhỉ?
Ý nghĩ bất chợt này tựa như một tia sáng kỳ dị, tức khắc khiến đôi mắt ảm đạm của Dương Hoa phát sáng lên.
Nó hưng phấn đứng dậy, lặng lẽ nhìn ra phía sau lưng, một lúc sau, con bé đảo mắt láu lỉnh, nhón chân chạy ra chỗ bờ tường.
……
Ở một bên khác cách một chiếc giếng cạn và một bức tường.
Bảy giờ sáng, tại cửa nhà bà Phạm Tế, Tấn Tỏa Dương dậy từ rất sớm, kiên trì tập xong một bài rèn luyện phần tay và hông, giờ hắn đang chầm chậm dùng mu bàn tay lau mồ hôi vương trên đầu, sau đó dùng gậy chống ngồi xổm hờ xuống, chỉnh cái cái hũ sành chôn dưới đất.
Hũ sành được hắn bịt kín bằng sáp ong, phần rìa bị chọc ra mấy lỗ tròn nho nhỏ, phần dọc từ lỗ thủng ra ngoài thì được hắn dùng dây thừng mảnh và vài ống trúc để nối lại với nhau. Hắn mở quyển sổ chi chít chữ viết ra, một trang trong đó có viết một đoạn văn tự cổ xưa và thần bí như thế này.
【Quỷ truyền thanh: Người sáng mắt nuôi cá nhệch ngủ đông dưới đất ở trong một cái hũ sành có tên là “hũ nghe”, cá nhệch không có cổ họng và miệng nhưng lại giỏi bắt chước tiếng người, hơn nữa quanh năm núp dưới lòng đất, nên khi nối ống trúc đục lỗ và dây thừng là có thể mượn miệng của cá nhệch để truyền thanh hai tầng, bởi lẽ ấy mà đời Minh thường xuyên gọi vật này là quỷ truyền thanh. ——《Thanh Bại Loại Sao》】
Đây là một đoạn văn tự Tấn Tỏa Dương trích dẫn ra từ sách cổ trong nhà mình.
Mấy bữa nay hắn vẫn luôn dưỡng thương ở nhà bà Phạm Tế, điện thoại di động và các thiết bị truyền tin dùng để liên hệ với người khác thì đều bị hỏng hoàn toàn, nên tạm thời hắn vẫn chưa phán đoán được vị trí, thời gian của mình và Trần gia rốt cuộc đang tìm kiếm mình ở nơi nào. Thế rồi Tấn Tỏa Dương mới nghĩ ra cái biện pháp kỳ quặc này.
Nghe nói phương pháp này lưu truyền sớm nhất từ thuật nghe trộm của Mặc gia thời xuân thu chiến quốc, trước kia Tấn Tỏa Dương chỉ từng thấy trong sách, cũng không chắc có thể làm được trong thực tế hay không, nhưng nghĩ còn nước còn tát nên cứ thử vài lần xem sao. Trải qua mấy ngày, tuy tạm thời vẫn chưa thành công hoàn toàn, nhưng đến tối hôm qua thì hắn đã xong được mô hình cơ bản của quỷ truyền thanh và hũ nghe rồi.
Trong quá trình làm, hắn thường hay tiếp xúc với A Bảo – cháu bà Phạm Tế, cho nên giữa lúc rảnh rỗi tìm kiếm biện pháp giải quyết tình cảnh khó khăn trước mắt, Tấn đại thiếu lại trở nên thân thiết với đứa nhóc tò mò này, dẫu trước nay không hề giỏi giao lưu với trẻ con.
Khổ nỗi, không biết có phải thiếu phân đoạn nào ở giữa hay không mà hôm nay hắn ra đây hì hục từ sáng sớm, kết quả tiến triển vẫn chậm rì rì.
Tấn Tỏa Dương định bụng sau đó sẽ nhờ A Bảo mang quỷ truyền thanh đến chỗ cách xa để thử nghiệm xem sao. Hắn tạm thời nghỉ tay suy tư một lát, cuối cùng cau mày chống gậy đi đến cạnh giếng nước, từ từ ngồi xuống.
Trong tầm nhìn đều là cảnh sắc yên ắng tĩnh mịch, ngay cả chim chóc cũng đã sớm kéo nhau di chuyển đến phương Nam ấm áp hơn, chỉ có dãy núi tuyết trắng phủ màu sương ở phía xa xăm là rọi chiếu vào trong mắt chàng trai tóc trắng.
Cạnh tay hắn lúc này là một bát nước trong và một ít hạt đậu nấu chín, đây là phần ăn hắn chủ động nhờ bà Phạm Tế làm cho mình dựa theo nếp sống bình thường ở nhà và tình trạng khôi phục của vết thương. Ngoài ra, ba bữa mỗi ngày của hắn về cơ bản vẫn giống như kiến càng ngựa ở nơi này.
Tấn Tỏa Dương vừa ăn mớ đậu khó nhai, vừa cúi đầu nhìn hổ uy – thứ duy nhất có thể bảo vệ hắn an toàn và quyển bút ký luôn mang bên mình từ nhỏ. Khi nhìn thấy hai tờ giấy ở giữa mà mình cố ý để trống đã bị thằng nhóc Phạm A Bảo vẽ ra “bà nội”, “anh lớn tóc trắng què chân” và “mình”, đã lâu lắm rồi hắn mới cảm nhận được sự ấm cúng tốt đẹp của cuộc sống quần cư như thế này. Đoạn, hắn nhẹ nhàng vận động cổ tay mình, như có điều suy nghĩ.
Người thôn Phạm đem đến cho hắn cảm giác khác hẳn với người ở thế giới bên ngoài, mặc dù đối với Tấn Tỏa Dương, hiện tại bọn họ chỉ là người xa lạ mới chung sống được vài ngày, thậm chí ngoại hình và nếp sinh hoạt của bọn họ còn chẳng giống người sống, thế nhưng hắn vẫn thật tâm cảm nhận được thiện chí mà gia đình bà Phạm Tế dành cho mình.
Xưa nay Tấn Tỏa Dương vốn chẳng thích tiếp xúc nhiều với người lạ, sống chung với người không quen thế này, đáng lý phải là một việc khó khăn mới phải.
Dù sao thì trước đây, mang thân phận đặc biệt, Tấn đại thiếu hầu như lúc nào cũng tỏ thái độ lạnh nhạt với người khác, càng khỏi bàn tới việc đến gần một nhóm người hay vật mà hắn không hề quen thuộc.
Song có lẽ, toàn bộ thôn Phạm tách biệt ngoại giới này quá phù hợp với tưởng tượng về thế giới đào nguyên, nơi mà hắn hư cấu ra từ truyền thuyết cổ xưa từ trước tới nay.
Nên tuy ban đầu chưa quen lắm với ngoại hình của kiến càng ngựa, nhưng sau ba ngày chung sống, Tấn Tỏa Dương – một con người có cung cách nói năng hành sự cực kỳ cổ hủ cứng nhắc, vẫn tìm hiểu được nhiều tập tính sinh hoạt của họ theo cách có chút vụng về, cũng có chút nghiêm túc, đồng thời cũng bắt đầu tiếp nhận bọn họ từ tận đáy lòng.
Phạm A Bảo, cháu trai bà Phạm Tế, luôn bày tỏ sự nhiệt tình quá mức với Tấn Tỏa Dương, nên dù không giỏi ứng phó với con nít nhưng hắn vẫn buộc phải kiên nhẫn chơi cùng thằng nhóc nghịch ngợm hiếu động này, đưa ra đáp án tương ứng cho muôn vàn câu hỏi phong phú của nó, hoặc kể cho nó nghe vài câu chuyện chí quái thú vị để thỏa mãn sự hiếu kỳ của nó.
“Oa…… Anh lớn ơi, thì ra đây là nguyên nhân hầu hết kiến càng ngựa trong thôn này đều mang họ Phạm ư…… Siêu quá đi, trước đây em không hề biết vì sao thôn dân phải cúng bái lão tổ tông Phạm gia…… tại sao lại theo họ Phạm……”
“Ừm, Phạm là một dòng họ dùng ấp làm họ, ấp cũng chính là các nước chư hầu cổ đại theo như cách gọi hiện đại của chúng ta, dùng ấp làm họ tức là dùng nước làm họ, cho nên trong hầu hết tình huống Phạm thị cũng được tính là quốc họ. Họ này bắt nguồn từ một vị sĩ đại phu tên Tùy Hội, mà trước khi vị đại phu này được quân chủ của mình truy phong dòng họ, ông còn có một danh hiệu lẫy lừng khác, chính là lục khanh nước Tấn. Thế nên trên mức độ nào đó, Tấn và Phạm cũng có đôi chút liên hệ với nhau.”
“Ồ, thế chẳng phải chúng ta là người nhà với nhau sao ha ha. Thảo nào anh ở cách xa như vậy mà lại lạc đến thôn Phạm này, nhất định là thần linh thôn Phạm và thần linh Tấn gia đang âm thầm phù hộ anh đấy, cho nên anh mới bình an vô sự thoát được khỏi tay Công Kê Lang…… “
“……”
“Mà anh lớn ơi, người nhà của anh đâu? Sao anh lạc trên núi nhiều này như thế rồi mà người nhà anh vẫn chưa tới tìm anh?”
Lời nói vô tình của thằng nhỏ khiến Tấn Tỏa Dương ngồi cạnh nó lúc ấy cũng hơi để ý, nhưng đối với hắn mà nói, “người nhà” chính là từ mà đời này hắn cực kỳ không muốn nhắc tới.
Hắn miễn cưỡng điều chỉnh nhịp hô hấp rối loạn do vừa vận động xong, một lúc sau, tâm trạng mới nãy còn ổn mà giờ hắn lại thấy không vui lắm, chàng thanh niên nhìn cái chân nẹp gỗ của mình rồi lại nhìn gương mặt gà trống xấu xí phản chiếu trong giếng nước, ngẩn ngơ một thoáng chốc.
Người nhà? Còn ai có thể xem bộ dạng hiện tại của hắn là người nhà sao?
Trước kia hắn hoàn toàn bình thường, thế mà từ tính cách đến sở thích vẫn chẳng có chỗ nào được người ta yêu thích, huống chi giờ còn rơi vào cảnh ngộ gay go này.
Hắn vốn dĩ đã không còn gì cả, giờ đây lại càng đơn độc. Từ khoảnh khắc tỉnh dậy vào ba ngày trước, hắn đã chẳng hi vọng bất cứ ai có thể cứu mình, càng khỏi bàn tới những người được gọi là “người nhà” của hắn.
Mà ba ngày qua, mặt hắn vẫn chưa tìm được cách để giải trừ lời nguyền gà mặt người, dù chỉ là tạm thời.
Tình huống phát tác gà mặt người như mỏ nhọn và mắt cách xa đang chuyển biến nghiêm trọng hơn, hầu như cứ sau mười hai giờ đêm, Tấn Tỏa Dương đều choàng tỉnh vì cơn đau dữ dội như thể da thịt bị gặm nhấm.
Biết rõ gia đình bà Phạm Tế đang ngủ ở cách mình một bức tường, hắn cố cắn chặt răng, trán vã đầy mồ hôi lạnh, song chưa từng chủ động lớn tiếng kêu cứu hay đánh thức bọn họ.
Tấn Toả Dương hiểu rằng tuy bà Phạm Tế tốt bụng giữ mình ở lại nhà, nhưng hắn đã quen tự mình giải quyết vấn đề rồi, nhận sự trợ giúp từ người lạ không phải là kế hoạch lâu dài, thể nào hắn cũng phải tự nghĩ cách tháo gỡ rắc rối hiện tại.
Có một điều hắn khá lưu ý là, ngoại trừ cơn ác mộng Công Kê Lang muốn giết mình, hắn còn hay mơ thấy một giấc mơ kỳ lạ, mà hắn nhớ mang máng rằng mình cũng từng gặp giấc mơ ấy ở thị trấn Đông Sơn rồi.
Vẫn cây cầu ấy, vẫn con sông ấy, còn có cả người đàn ông mà hắn không thấy rõ mặt.
Chỉ là hình như lần này hai người đó cách hắn càng gần hơn.
Mỗi lần tỉnh lại, hắn cứ hoang mang suy tư, rồi tiếp sau đó lại quên mất chuyện ấy.
Mang cái mặt quái dị này ra ngoài giữa ban ngày ban mặt thì đúng là dọa con nít chạy té khói, nên Tấn Tỏa Dương tạm thời chỉ ở trong nhà bà Phạm Tế, không thể đi đâu khác. Ngay cả kế hoạch đích thân đến thăm hỏi những người khác trong thôn và trịnh trọng cảm ơn vị “Tần lão tiên sinh” đã trợ giúp mình, hắn cũng buộc phải trì hoãn.
Tần, Giao.
Hôm ấy, khi được bà Phạm Tế cho biết về cái tên có phần kỳ lạ này, rõ ràng Tấn Tỏa Dương cảm thấy có gì đó khác thường. Suy cho cùng, trong hoàn cảnh nửa phong bế như thế này, có thể gặp được một người sống giống mình cũng là điều may mắn rồi.
Từ tình huống trước mắt xem ra, vị “lão tiên sinh” này đã cư trú ở thôn Phạm hơn hai mươi năm, độc thân bấy lâu nuôi nấng con gái, chứng tỏ không mong muốn người khác tùy tiện tới nhà quấy rầy mình.
Do đó sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, là một người có cách đối nhân xử thế tương đối già dặn, Tấn Tỏa Dương quyết định sẽ không tới nhà làm phiền người ta. Thời gian này hắn sẽ hỏi thăm bà Phạm Tế và cháu bà là Phạm A Bảo trước để tìm hiểu về tình hình cụ thể nhà họ, sau đó lựa một thời điểm thích hợp để chính thức ghé thăm.
Nếu là tình huống thông thường thì suy nghĩ của hắn như thế thật ra không có vấn đề gì cả.
Tại vì hắn đâu quen biết gia đình nhà kia, có muốn cám ơn thật thì cũng không thể tùy tiện tìm tới nhà được.
Tấn Tỏa Dương có cách thức tư duy khá trực tiếp, một khi quyết định xong xuôi việc tiếp theo, hắn cũng hoàn toàn không lo nghĩ nhiều nữa, chỉ dốc sức khiến mình an tâm và giải quyết một vấn đề khó khăn hơn.
Tuy nhiên, trong thời gian ngắn mà muốn xác định xem loại sinh linh chỉ tồn tại trong truyền thuyết ấy đang ở đâu, trên Đông Sơn có thật sự có Động nữ mang thai và cá tử tôn hay không, phải nói là hơi khó khăn với hắn trong hoàn cảnh chân cẳng bất tiện như bây giờ.
Nhìn gương mặt mình càng ngày càng khó khôi phục, bản thân cũng càng ngày càng không thể rời khỏi thôn Phạm hoặc trở lại thế giới người thường nơi mình vốn sinh sống, chàng thanh niên hết sức hiểu rõ rằng mình không thể ở lại thôn làng này cả đời được. Nên ba ngày nay kể từ lúc tỉnh lại, hắn đã vắt óc nghĩ ra gần như mọi biện pháp mình có thể nghĩ đến.
Ngặt nỗi cứ mỗi khi nghĩ tới đây, trong đầu hắn lại vang lên một loại âm thanh khác không hề đúng lúc đúng chỗ.
“Tấn Tỏa Dương…… Đồ quái thai!! Tốt nhất cả đời này mày đừng có mò về nữa! Cái nhà này vốn dĩ không cần đến mày!! Cút đi cho tao!! Đều tại mày!! Đều do mày hại nên mọi chuyện mới thành ra thế này!! Mau cút đi!”
Trước khi rời nhà, ánh mắt căm ghét của Trần Gia Tường và những người khác cứ như con dao sắc nhọn, khiến người ta khó lòng làm ngơ. Dẫu đã quen với tất cả những điều ấy, đã cố gắng không nhìn, nhưng cuối cùng Tấn Tỏa Dương vẫn chẳng làm nên chuyện gì.
Chỉ cần nghĩ tới hiện tại mình lạc giữa chốn rừng sâu núi thẳm, tự dưng gặp tai nạn, còn những kẻ vốn chẳng hi vọng mình sống sót trở lại thì ắt hẳn đang vui vẻ ăn mừng, cho dù chàng trai tóc trắng đã cực lực kiềm chế, nhưng sự giận dữ và khó chịu vẫn lóe lên trong đôi mắt hắn.
Mình tuyệt đối sẽ không để những kẻ đó…… được toại nguyện, tuyệt đối không.
Một ý nghĩ nguy hiểm dường như xẹt qua đáy lòng, rồi ngay sau đó lại bị chàng trai tóc trắng – người quen nhẫn nại và che giấu cảm xúc – tự đè nén xuống.
Tấn Tỏa Dương ngồi ngẩn ngơ trước cửa một lát, mới vừa đặt quyển bút ký lên đầu gối, tâm trạng không quá tốt, đang chuẩn bị suy nghĩ tiếp về quỷ truyền thanh đã gần kề thất bại của mình.
Nhưng vừa phất tay xong, hắn bỗng sững ra vì nghe thấy tiếng động nho nhỏ phát ra từ sau bức tường đổ nát. Tiếp đó, từ bên dưới đầu tường đằng kia, giọng nói rụt rè của một cô bé liền vang lên:
“Ơ…… Ờm…… Ờm, cho hỏi anh có phải…… là anh “biết tuốt” không……”
……
Dưới bức tường thấp, thoạt nhìn thì dường như chẳng có một bóng người nào cả.
Giọng nói của cô nhóc vang lên bất thình lình, làm Tấn Tỏa Dương đờ người ra. Có lẽ không ngờ mới sáng sớm lại có một cô bé con đứng ở bên kia tường bắt chuyện với mình, thành ra hắn cũng không hiểu cô bé không thấy mặt, chỉ lộ mỗi một xíu đỉnh đầu kia đang nói gì với mình, chỉ mơ hồ xác định là nó đang gọi mình.
Vốn không thích bị người khác quấy rầy, hắn sinh ra cảnh giác, theo bản năng muốn lết cái chân bị thương đi tới bên bờ tường. Nhưng chưa đi được mấy bước, hắn liền trơ mắt thấy mấy miếng ngói sứt rớt xuống từ trên tường, vỡ toang ngay bên cạnh chân mình.
“Là ai? Ai đang ở đó?”
Tấn Tỏa Dương cau mày cất giọng nghiêm nghị, trải qua sự kiện nguy hiểm tối hôm ấy, chàng thanh niên trở nên phòng bị với mọi thứ xung quanh, hắn đột nhiên lạnh giọng như thế quả thực rất đáng sợ, làm cô nhóc sau bờ tường hoảng hết cả lên.
Dương Hoa dùng mấy miếng gạch vỡ chất ở góc tường để xếp chồng lên nhau, khó khăn nhón chân bám lên đầu tường. Thấy cái người kỳ lạ kia hung dữ như thế, nó vội giơ tay lên quơ quơ, cố hết sức đứng vững trên đống gạch, dè dặt giải thích:
“Em, em không phải là người xấu đâu. Chào anh, em ở đây, ở đây nè, anh có nhìn thấy em không?”
“……”
Sau khi cô nhóc nói như thế, Tấn Tỏa Dương ngồi trong sân nhà bà Phạm Tế mới nhìn thấy mấy ngón tay đang vất vả quơ quơ sau bờ tường.
Song chân hắn đang bị thương, tạm thời không thể di chuyển trong phạm vi rộng được, cho nên chàng thanh niên tóc trắng với gương mặt hóa gà đang quấn băng vải chỉ có thể nhìn chằm chằm phía bờ tường, im lặng một chốc rồi mới chần chừ đáp:
“Ừm, anh có thấy.”
Dương Hoa còn đang nghĩ sao cái người dữ dằn này mãi chẳng nói năng gì, mà sau khi giọng nói rõ ràng và chậm rãi của hắn vang lên, nó liền lấy làm bất ngờ.
Bởi vì tuy vẫn chưa thấy rõ cái người phía bên kia tường, nhưng nó chợt phát hiện cái người kỳ lạ mà Phạm A Bảo kể hình như còn rất trẻ tuổi, hơn nữa nghe giọng có vẻ trẻ và suy yếu lắm, diệu kỳ giống như tiếng sáo trúc thổi nhẹ bên tai vậy.
Dương Hoa cảm thấy tò mò về con người kỳ lạ đã khiến địa vị của long thần nhà mình hơi hơi lung lay, nó đứng nhón chân ở đầu bên kia tường, vốn định hỏi ông anh “biết tuốt” này xem rốt cuộc mình từ đâu đến, cơ mà nó cũng hiểu rằng người ta không quen biết mình thì đâu lý nào đi giúp mình, thế là lời chực thốt ra lại bị nghẹn trong miệng.
Con bé vò đầu bứt tai, sầu não nghĩ ngợi một lúc, cuối cùng cũng nảy ra sáng kiến. Nó cao giọng bảo với Tấn Tỏa Dương bên kia, chủ động mượn danh nghĩa cái người nào đó:
“Chào anh, anh lớn, em…… em là Dương Hoa ở bên kia tường, là một con cá ạ…… Là do cha em, cha em hôm nay bảo em tới thăm anh xem anh thế nào rồi…… Sức khỏe anh đã tốt hơn chưa, anh lớn?”
“……”
Nó lấy cha mình ra làm bia đỡ đạn để tự giới thiệu, Tấn Tỏa Dương ngồi bên giếng nước lập tức hiểu ngay, thì ra đây chính là Dương Hoa mà bà Phạm Tế kể, cũng là Dương Hoa mà Phạm A Bảo thi thoảng nhắc đến.
Cơ mà đây là lần đầu tiên hắn gặp một đứa trẻ tự giới thiệu mình là con cá, ngẫm lại thì ở trong thôn làng kỳ lạ này, điều ấy hẳn cũng xem là bình thường nhỉ. Chàng thanh niên tóc trắng gật đầu nửa tin nửa ngờ, đáp lại nó một cách gượng gạo, như thể không giỏi giao lưu với người khác lắm:
“Ừ, cảm ơn em, tối hôm ấy may nhờ có em và A Bảo nhặt được đồ của anh, còn nhờ có…… cha em cứu anh, sức khỏe anh đã tốt hơn nhiều rồi.”
Nói xong lời này, thanh niên tóc trắng nghiêm mặt im lặng, rõ ràng cũng không thích nói chuyện với người lạ lắm. Dương Hoa cảm thấy anh lớn này hình như đang buồn bã không vui, cơ mà nó đoán là mấy người hiểu biết nhiều và có văn hóa thì đều như thế, vậy nên cô nhóc đơn thuần này cũng chẳng thấy có gì bất ổn, lại tiếp tục đứng bên kia tường nói:
“Ồ, không sao là tốt rồi…… Thế, thế thì đúng là tuyệt quá, cha em…… và em đều rất quan tâm…… đến, đến sức khỏe của anh ha ha…… Nhưng anh lớn ơi có phải anh đang không vui không…… Sao mới sáng sớm mà lại ra đây ngồi thẫn thờ một mình……”
Giọng điệu của cô bé trốn sau tường nghe rất chi là hồn nhiên, xem ra cũng không có ác ý gì cả. Lúc trước Tấn Tỏa Dương không hề nghĩ con gái nhà vị “Tần lão tiên sinh” kia lại nhỏ thế này, đã thế gia đình người ta còn chân chất thuần phác, sáng sớm nay đã chủ động hỏi thăm hắn, làm hắn cũng tỏ ra hơi kinh ngạc và mất tự nhiên.
Sẵn đang đau đầu vì mấy vấn đề rối ren, chẳng tìm được ai để dốc bầu tâm sự, chàng trai tóc trắng liền cau mày gật đầu, ôm nỗi lòng phức tạp mà chính hắn cũng không hiểu, chậm rãi nói với cô bé ở cách một bức tường dù chưa chắc nó đã nghe hiểu hết lời của hắn:
“Ừm…… Không được vui lắm.”
“Tại sao vậy ạ?”
“Anh biến thành quái vật rồi, có khi cả đời không về nhà được nữa.”
“Hả? Không phải chứ…… Vậy sau này anh phải làm gì đây? Cha mẹ anh không sốt ruột đi tìm anh sao?”
“Anh không có cha, mẹ anh cũng mất lâu rồi.”
“……Ờm, em, em xin lỗi……”
Dương Hoa rầu rĩ nhăn mặt, dường như đã hiểu chàng thanh niên ngồi thẫn thở ở chân tường đang phiền não điều gì.
Nhưng hiểu là một chuyện, nó còn đang nhỏ tí, đâu có bản lĩnh nói khéo an ủi người khác. Cô bé ngốc ngồi xổm dưới chân tường, cố gắng suy nghĩ hồi lâu, tự dưng lại nhớ đến cái người ở nhà mà hôm nay có vẻ cũng đang không vui, thế là nó bèn cao giọng đề nghị một cách chân thành:
“Ừm…… Hay là…… Hay là bao giờ anh rảnh thì sang nhà em trò chuyện với cha em đi, dạo gần đây ông ấy cũng không vui vẻ lắm, suốt ngày tiu nghỉu trong nhà…… Hai người đều đang buồn phiền, vừa khéo gặp gỡ kết bạn với nhau luôn…… Hồi trước cứ khi nào không vui, em chỉ cần đi chơi cùng Phạm A Bảo và đám trẻ trong thôn là lập tức vui ngay…… Có hai người ở cùng với nhau là sẽ dễ vui lên mà…… Anh thấy có đúng không?”
“Cha em?”
Cô nhóc cứ nhắc đến cha làm Tấn Tỏa Dương cũng đâm ra hiếu kỳ, vô thức lặp lại theo nó.
Tấn Tỏa Dương nhớ cái vị “cha Dương Hoa” đã hơn sáu mươi rồi mà còn mạo hiểm nhảy xuống sông cứu mình, cũng thắc mắc không biết dạo này người kia thế nào rồi, hắn cau mày im lặng một thoáng, sau đó gật đầu, lễ phép hỏi thăm:
“……Cha em dạo này có khỏe không? Ông ấy lớn tuổi rồi, còn phải nuôi nấng em, chắc là sống trong thôn cũng khó khăn nhỉ?”
“Dạ? Ông ấy sao? Em cũng không biết, nhưng sáng nay ông ấy chẳng thèm để ý đến em, còn bảo là muốn xuống núi một mình…… Chả biết lại đang cáu kỉnh với ai nữa, người gì mà kỳ quái, hẹp hòi, keo kiệt…… Cơ mà lớn tuổi là sao chứ…… Lớn tuổi là để hình dung người già mà……”
Tiếng thì thầm của cô bé khiến Tấn Tỏa Dương ngồi cạnh giếng phải ngạc nhiên, ý thức được có lẽ mạch suy nghĩ của mình và cô bé có gì đó không khớp nhau, hắn thấy sai sai nên bèn hỏi:
“Cha em không già ư?”
“Không già đâu, nhưng cũng không cảm giác trẻ tuổi như anh…… Bà Phạm Tế nói ở tuổi ông ấy bây giờ nếu muốn lấy vợ thì hơi khó rồi…… Nhưng có vẻ ông ấy cũng chẳng muốn tìm vợ…… Cứ suốt ngày cáu kỉnh với người ta…… Đúng là đáng ghét……”
“……”
Cô nhóc được đà nói xấu cha mình, Tấn Tỏa Dương nghe mà cũng lấy làm khó tin, hắn lại nghĩ bà Phạm Tế là kiến càng ngựa, quả thực không có khái niệm thực tế gì về tuổi thọ và ngoại hình của con người, có khi đã cung cấp thông tin sai lệch cho mình cũng nên. Tấn Tỏa Dương suýt thì thành trò cười, xem người ta là cụ già lớn tuổi, thành ra chỉ biết im lặng lúng túng.
Nghĩ tới mình vì sai lầm này mà thất lễ, đã mấy ngày rồi mà còn chưa đến nhà người ta để cảm ơn, chàng thanh niên tóc trắng cau mày bối rối, chẳng biết nên giải thích thế nào. Dương Hoa ở bên kia thì bỗng ồ lên vỡ lẽ:
“A, có phải bà Phạm Tế kể với anh là cha em đã đến thôn này hơn hai mươi năm rồi không……”
“……Ừ, chuyện ấy là thật sao?”
“Đúng ạ, ông ấy quả thực đã đến đây hơn hai mươi năm rồi, nhưng em cảm thấy ngoại hình ông ấy chưa từng thay đổi, dáng vẻ ông ấy trong những bức ảnh treo ở nhà vẫn luôn giống như nhau.”
“Vì sao lại thế?”
“Em cũng không biết…… Hình như rất lâu trước đây ông ấy từng kể với em một lần rằng, năm xưa ông ấy một mình đến Đông Sơn là để tìm lối vào thời gian gì đó, sau đấy chờ đợi một người. Nhưng trên núi có biết bao nhiêu thứ kỳ quái, ai biết đó rốt cuộc là vật gì chứ, ngay cả em cũng muốn biết em từ đâu đến, rốt cuộc là loài cá gì……”
Cô bé lầm bầm lầu bầu làm Tấn Tỏa Dương nghe không rõ lắm, sẵn đang có cả đống nghi vấn trong bụng, hắn bèn hỏi “Em nói gì thế?”.
Nhận ra mình lỡ buột miệng thốt lên những suy nghĩ trong lòng, Dương Hoa hốt hoảng sợ Tần Giao sẽ về nhà trừng trị mình, bèn vội hắng giọng rồi xua xua tay, nói to với Tấn Tỏa Dương ở bên kia tường:
“Ấy, không, không có gì đâu! Anh lớn ơi…… Anh nhất định phải giữ gìn sức khỏe nha! Em và cha em đều mong anh sớm bình phục để còn ghé nhà em làm khách đấy! Nhà em tuy nhỏ thôi nhưng cha em nấu ăn ngon lắm! Bọn chó mèo trong thôn được ăn cơm thừa nhà em một lần là lần sau đuổi không đi nổi luôn……”
“……”
“Ớ, không đúng không đúng, em đâu muốn nói cái này chứ…… Em muốn nói gì ấy nhỉ…… Ầy, em quên mất rồi……”
Cô bé lo lắng đến độ lại bắt đầu líu ra líu ríu, giọng nói ấy lộ ra sự ngây thơ mà ở thế giới ngoài kia hiếm khi bắt gặp. Tấn Tỏa Dương tỏ vẻ bất đắc dĩ, dường như trước nay chưa từng gặp đứa trẻ nào tính cách lạ lùng đến thế. Hắn ở bên này nghiêng đầu lắng nghe, không hề biểu hiện mất kiên nhẫn.
Hắn nghĩ bản thân mình cũng lâu lắm rồi chưa giãi bày nỗi lòng với ai, dù sao ngày thường cũng bị Phạm A Bảo bám lấy rồi, giờ đèo bồng thêm một cô nhóc nghịch ngợm hiếu động cũng chẳng sao. Chàng trai tóc trắng cúi đầu suy tư một thoáng, rồi liền nhìn “quỷ truyền thanh” trong tay mình, nói:
“Ngày thường em không được tự tiện ra ngoài đúng không?”
“A? Dạ…… Vâng ạ…… Cơ mà em cũng lén chuồn ra, mỗi tội thời gian không lâu lắm, nhưng em sẽ cố gắng bảo vệ bản thân thật tốt……”
“Tại sao?”
“Tại vì…… Tại vì cha em sợ em gặp nguy hiểm, anh cũng biết đấy…… Trên núi toàn những thứ kỳ dị quái gở, mấy món đồ anh đánh rơi ngoài hang núi cũng là do em và A Bảo nhặt về đấy thôi…… Hôm ấy em với A Bảo đang chơi trong rừng, cho nên mới trùng hợp gặp anh……”
“……”
“Với cả, lần trước anh đụng độ bọn trẻ con già trong núi…… Nghe bà Phạm Tế nói thì rất có thể lúc đó bọn em cũng đang ở trong cùng một cánh rừng với anh, e rằng chỉ suýt chút nữa thôi là bọn em cũng bị bắt ăn thịt…… Không phải tất cả những thứ trên núi đều tốt bụng như các chú dì kiến trong thôn…… Vậy nên ông ấy mới không cho phép em tự tiện ra ngoài…… Nhưng đôi khi em cũng muốn đi chơi với A Bảo…… hoặc chơi với các bạn khác trong thôn……”
“Ông ấy” ở đây hiển nhiên là đang chỉ người cha của con bé, cái người không rõ lai lịch, khiến chàng thanh niên rất đỗi hiếu kỳ.
Chỉ tiếc, tới giờ hắn vẫn chưa gặp được vị ân nhân cứu mạng mà đến cả mặt mũi hay tuổi tác hắn đều chẳng biết gì hết.
Hắn nhận ra sự bất mãn và than trách vu vơ ẩn chứa trong lời nói của Dương Hoa, nhủ bụng một cô bé mới nhỏ tuổi mà nói vậy với một kẻ xa lạ như hắn, chứng tỏ là cô bé cũng hiểu rõ ý tốt của người lớn.
Biết đây là một đứa bé hiểu chuyện, thông minh, thấu tỏ nỗi khó xử của bậc cha mẹ, nên là chàng thanh niên tóc trắng cũng không nói gì. Hắn cúi người xuống, chậm rãi cầm một đầu ống trúc quỷ truyền thanh lên, điều chỉnh độ dài dây thừng, sau đó từ tốn cất lời:
“Dương Hoa, lần đầu gặp gỡ, anh tặng em một món quà nhé.”
“Dạ? Quà ạ?”
“Phải, có lẽ dùng vẫn chưa tốt lắm, nhưng em cứ dùng thử xem sao. Hẳn A Bảo đã kể với em rồi, chính là quỷ truyền thanh có thể truyền âm thanh đấy.”
“……Quỷ truyền thanh? Nó có thật sao! Anh…… Anh muốn tặng em ư!!! Oa oa oa!! Thật không ạ!!!”
“Ừ, đỡ nhé.”
Dứt lời, một ống trúc liền bay theo đường vòng cung, rơi xuống đôi bàn tay giơ cao của cô bé Dương Hoa kinh ngạc. Sau khi đón được, nó mới nhận ra đó là một ống trúc được nối sợi dây dài dưới đáy.
Dương Hoa đứng ở đầu tường bên này lập tức reo lên háo hức, một giây sao, nó nghe thấy anh trai “biết tuốt” mà từ đầu chí cuối chưa thấy rõ mặt kia cất tiếng nói ôn tồn nhẹ nhàng:
“Lần sau nếu muốn hỏi anh về vấn đề gì, em hãy dùng thứ này nhé…… Lúc cha em không vui, em cũng có thể bảo ông ấy tìm anh tâm sự, anh không ngại kết thêm một người bạn mới đâu, cũng rất mong sớm có cơ hội đến nhà em làm khách hoặc tận mắt thấy ông ấy.”
******
★Chú thích:
[1]Hũ nghe: Bộ “Thanh bình nhạc” cũng từng xuất hiện cái hũ nghe này, tiện copy đoạn chú thích về luôn hihi. Còn quỷ truyền thanh thì mình không tìm được tư liệu liên quan.
Thiết bị nghe lén thời cổ đại, là một cái hũ bằng gốm, miệng nhỏ bụng lớn được chôn dưới dất, áp tai lên trên để nghe lén. Đây là một trong những công cụ nghe lén thô sơ và nguyên thủy nhất, được phát minh cách đây khoảng 2500 năm, có thể nghe được tiếng động trong phạm vi mười dặm vuông. Thời cổ người dùng hũ nghe sẽ được huấn luyện đặc biệt để nghe được hiệu quả nhất, đặc biệt là người mù vì họ sở hữu thính lực vượt xa người thường.
Sau đêm xảy ra chuyện ở trên mỏm đá Lồng Gà, thoắt cái đã qua ba ngày.
Ngoài thôn Phạm, trời còn chưa sáng hẳn, trong cánh rừng hoang giăng đầy sương trắng, có mấy đứa “trẻ con già” mắt đỏ răng vàng, đói chảy nước dãi đang ngồi chồm hỗm trên cành cây.
Dưới cái lạnh âm mười mấy độ, lũ quái vật lùn không chạy xa được hiển nhiên đã đói bụng cồn cào. Chúng nó chờ ở phụ cận tận mấy ngày trời, thế mà vẫn không tìm được cơ hội để lẻn vào lúc nửa đêm.
Điều này khiến đám “trẻ con già” đói meo này tức tối vô cùng, chỉ có thể bám lấy thân cây, leo tót lên ngọn cao mà lay lấy lay để cho hả giận, làm tuyết rơi lả tả đọng xuống nền đất dưới cây.
Sở dĩ đám người lùn lông trắng ăn thịt người này không dám tiếp cận thôn làng theo lệnh Công Kê Lang, chỉ đành chần chừ dừng chân tại đây, nguyên nhân lớn nhất không phải vì chúng nó không dám trực tiếp xông vào cứng đối cứng với đàn kiến nhát gan đó.
Mà là bởi, lúc này đây bên trên thôn kiến bình thường này đang tỏa ra một loại long khí khiến chúng nó sởn gai ốc. Rõ ràng đang ở cách rất xa nhưng bọn “trẻ con già” vẫn sợ hãi đến nỗi ngồi bệt xuống nền tuyết gào thét tê tái, đồng thời thấy rõ ở đằng xa có một áng tường vân hình rồng đang cuộn tròn trên ngôi nhà nào đó trong làng, từ trên cao phát ra lời nhắc nhở vừa đáng sợ vừa uy nghiêm dành cho chúng.
“Trở về nói cho Công Kê Lang, trước đêm ba mươi, mạng của người tên Tấn Tỏa Dương sẽ do ta bảo vệ. Sau này nếu còn dám tự tiện tới gần thôn Phạm một bước thì ta sẽ đánh gãy chân các ngươi, sau đó moi ruột các ngươi ra làm cơm tất niên cho lũ cá tôm dưới sông của ta, nghe rõ chưa?”
Lời cảnh cáo đầy ngạo mạn cất lên giữa núi rừng lạnh giá từ ba ngày trước, đến nay vẫn còn văng vẳng trong đầu chúng nó, do đó dù đã đói bụng suốt mấy ngày, chúng cũng chẳng dám bén mảng lại gần thôn Phạm nửa bước.
Nhưng cứ mỗi khi chúng nó định lùi bước thì lại nhìn thấy vầng trăng đỏ treo cao trên đỉnh đầu, tựa như thể đôi mắt của Công Kê Lang, thế là cũng đâm ra khiếp đảm.
“Long Vương…… Hộc hộc…… Long Vương…… Ở đó…… Hộc hộc…… Không bắt được…… Không bắt được…… Công Kê Lang…… Công Kê Lang…… Ăn chúng ta mất……”
Đám “trẻ con già” run rẩy ngồi xổm trên nền tuyết, châu đầu ghé tai rủ rỉ thầm thì, hiển nhiên đã ăn quả đắng vì vị Long Vương giận dữ buổi tối mấy hôm trước.
Tuy nhiên Công Kê Lang – kẻ đứng sau bọn chúng, đang tạm biến mất mấy ngày nay – thì tuyệt đối sẽ không chịu để yên như thế, bọn chúng kẹt ở thế tiến thoái lưỡng nan, chỉ có thể đánh bạo, mỗi ngày tiếp tục lảng vảng quanh đây.
Chờ đến những ngày cuối cùng của năm này, chúng nó sẽ nghĩ cách tóm được “con gà trống cuối cùng” đang trốn trong thôn, qua mặt tên Long Vương lo chuyện bao đồng kia, cùng nhau…… ăn tươi nuốt sống con mồi rồi giao nộp cho Công Kê Lang.
“Công Kê Lang…… Bắt gà trống…… Hì hì…… Trốn không thoát…… Hì hì…… Lột da ra…… Giết bằng sạch……”
Lũ “trẻ con già” ngoài kia nung nấu kế hoạch ôm cây đợi thỏ, mà hầu hết người dân thôn Phạm thì vẫn đang đắm chìm trong bầu không khí năm mới và buổi sáng sớm mơ màng, đương nhiên chưa hề hay biết gì cả.
Nhìn quanh một vòng, trước nhiều căn nhà nhỏ trong thôn đều trưng những bức tranh cắt giấy mang đậm bản sắc dân tộc, tranh vẽ tổ thần và tượng long thần uy nghiêm hung dữ.
Những thứ này hầu như được lấy từ chỗ trụ sở chính quyền thôn, sau khi mang về sẽ dùng hồ nấu trong một chiếc nồi lớn để dán lên cửa sổ, không khí năm hết tết đến cũng bao trùm lên khắp các căn nhà.
Ở một đầu khác, bảy giờ sáng, trên căn lầu gỗ nhà Dương Hoa, nơi bà Phạm Tế từng nhắc đến, lúc này đây dưới mái hiên đang kết một tầng nhũ băng mỏng manh trắng xóa, lấp lánh ánh sáng.
Trong gian phòng nhỏ không đốt đèn, vì đêm đó đi cứu người mà long khí của Tần Giao gần như tán loạn, ba ngày nay chẳng đi đâu được, y vẫn duy trì hình dạng nửa rồng, tựa người vào góc tường, nhìn chằm chằm bàn tay phủ vảy đeo vòng bạc của mình.
Trong tầm mắt, món trang sức bạc với mặt ngoài khắc hoa văn đang tỏa ánh sáng lấp lóe dưới nắng sớm, cũng giống như chiếc khuyên kim loại khắc chữ xỏ ở dưới đầu lưỡi mà thi thoảng y vẫn hay liếm, đều tản mác một thứ nhiệt độ khiến tinh thần y thả lỏng tột độ.
Song khác với chiếc khuyên kim loại khắc tên là kỷ niệm y từng lưu giữ cho người nào đó, chiếc vòng tay bằng bạc này là món đồ y tự kiếm cho mình, sau khi từ giao hóa rồng, dựa theo không ít manh mối ở Túy Giới và âm ty để đi đến Đông Sơn.
“……Ở địa phương chúng tôi, hoa văn khắc trên vòng bạc này được gọi là rồng quay đầu, mang ý nghĩa sẽ tác thành cho vợ chồng chia xa đằng đẵng được đoàn tụ bên nhau, cho người một nhà được đoàn viên sum vầy trọn đời, ngụ ý rất tốt, thần long sẽ ở trên trời phù hộ tất cả người thành tâm. Mang nó trên người là có thể tìm được người mình muốn tìm, cũng có thể bảo vệ người một nhà bình an.”
Năm ấy lúc y một thân một mình đi đến chân núi Đông Sơn, lời giải thích nghe được lần đầu từ một thợ bạc già dưới ngọn núi chính là như vậy.
Sau đó y liền mua chiếc vòng rồng quay đầu này, luôn đeo trên người mình, dẫu chính bản thân y cũng không mấy tin là làm vậy sẽ có tác dụng.
Y vô thức xòe đầu ngón tay ửng đỏ vì lạnh ra, sờ lên nó, khi tiếp xúc với món đồ phát sáng này, y bất chợt nhắm mắt lại, vừa bệnh hoạn và thỏa mãn.
Hồi lâu, Tần Giao mới ngả ra bức tường phía sau, trạng thái tinh thần tồi tệ vô cùng, y uể oải ngóng nhìn lên trên đỉnh, nheo đôi mắt màu xám, mỏi mệt lẩm bẩm:
“Lạnh quá.”
Tần Giao ngước đầu ngậm lấy chiếc khuyên kim loại khắc tên xỏ bên dưới đầu lưỡi, dùng môi và răng liếm láp cọ sát. Thực lòng chính y cũng chẳng biết mình đang buồn bực điều gì, hay đang muốn mơ hồ biểu đạt điều gì với ai.
Thế nhưng lời đã chực ra đến bên môi, y vẫn lấy tay che đi đôi mắt bị ánh sáng kích thích đến độ khô khốc khó chịu, những tưởng ngay giây tiếp theo sẽ hóa thành mù lòa, tiếp đó y cất lời oán trách với chính bản thân mình bằng thứ giọng yếu ớt, nhẹ bẫng đến nỗi gần như chẳng ai nghe thấy được.
“Tấn Hành, sao không đóng cửa sổ, anh lạnh quá.”
“……”
Bên trong căn nhà gỗ trống vắng, chẳng có bất kỳ ai có thể trả lời y. Đứa con gái nuôi Dương Hoa mà y nhặt được nhiều năm trước chắc vẫn đang ngủ trên lầu, cho nên hiện giờ bốn phía lặng ngắt như tờ.
Rõ ràng thân thể đang rất không thoải mái, nhưng y vẫn ngồi đây cả buổi tối, tự làm tự chịu.
Giờ phút này, Tần Giao vừa thẫn thờ không mục đích, vừa buồn chán đến nỗi chỉ có thể tự độc thoại với chính mình. Y cảm nhận rõ rệt được rằng thời gian qua mình chẳng hề tiến bộ thêm được chút nào, thậm chí càng ngày càng vứt bỏ nguyên tắc và tôn nghiêm, cứ khó lòng lòng buông xuôi, cứ mãi nhớ nhung người nào đó.
【Sau đêm nay, tạm thời tôi sẽ đưa cậu ấy đến nhà bà Phạm Tế để dưỡng thương. Trước khi đêm ba mươi năm nay qua đi, có tôi ở đây thì thôn Phạm hẳn sẽ không xảy ra vấn đề gì, cậu ấy sẽ không biết tôi chính là con rồng đã cứu cậu ấy ở dưới sông, đến khi nào vết thương của cậu ấy khỏi hẳn, tôi cũng sẽ giữ khoảng cách nhất định với cậu ấy.】
Đó là lời chính miệng y đã nói với Lão Tháp.
Bây giờ nhớ lại, Tần Giao cũng không cảm thấy có vấn đề gì. Dù sao tên Công Kê Lang kia vẫn luôn kia giấu đầu lòi đuôi, chỉ để lại một đám lão hài tử vây quanh thôn làng, trước mắt chẳng rõ tung tích. Tóm lại y không cần lo nghĩ cho sự an toàn của cái người vừa vất vả nhặt về một cái mạng ấy.
Hiểu thì hiểu vậy, trong lòng y vẫn đau đáu một nỗi buồn bực vô cớ…… Thậm chí là cảm giác mất mát mà trước nay chưa từng có.
Bởi vì tuy bà Phạm Tế bảo người nọ đã tỉnh lại từ lâu, thế mà hắn chẳng hề tỏ ý muốn gặp y – một kẻ xa lạ, dù chỉ nhờ người khác gửi một lời cảm ơn cũng chẳng có.
“Mấy bữa nay có người lạ nào tới nhà ta không?”
“Dạ? Không có ạ……”
Ba ngày trước lúc y hỏi câu này, lần nào con gái nuôi Dương Hoa cũng trả lời giống nhau, mặt Tần Giao không tỏ cảm xúc gì, hỏi xong cũng không lên tiếng nữa.
Y mất hết cả hứng ăn uống, mãi một lúc sau, y mới có thể tiếp tục ăn cơm như thường, làm bộ không có việc gì.
Mà thường thì sau đó, y sẽ lẳng lặng đứng dậy, đi vào trong bếp, đem đổ phần cơm canh, mì phở hay chè gì đó mà mình đã chuẩn bị thêm, thậm chí có lúc còn cẩn thận giữ ấm đặt ở một bên.
Vừa âm thầm chán ghét bản thân vì tưởng bở, vừa lạnh lùng nhìn chằm chằm ánh nắng trước cửa sổ mà ngẩn người một hồi.
Tần Giao có chút thần kinh chập chập, đang nghĩ bụng liệu có nên lựa lúc nào đó xuống núi tìm Lão Tháp để bàn việc tiếp sau vụ Công Kê Lang hại người đêm đó chăng, không thì cũng phải ra ngoài tìm bọn quái vật nhỏ trong rừng, coi như xả cục tức cuối năm vì ai kia mà ra, thì bỗng y bị hấp dẫn bởi hai tiếng động truyền đến từ trên lầu.
“Thùng —— Thùng ——”
Hai tiếng khe khẽ vang lên, như có đồ vật gì đó nện không nhẹ không nặng trên đỉnh đầu y.
Thường thì sau khi về y sẽ sống ở lầu dưới đơn sơ hơn, Tần Giao lập tức biến hoá từ ngoại hình chân chính thành gương mặt quen thuộc với cư dân thôn Phạm, rồi ngước đôi mắt xám nhìn lên trên.
Nhưng sau đó, y lại chẳng nghe thấy tiếng gì nữa.
Y cất giọng khàn khàn, lạnh lùng hỏi “Con đang lén lút làm gì trên đó?”. Thoạt đầu bên trên yên lặng một thoáng, tiếp đó đứa con gái mới trả lời, nghe giọng thì rõ là hơi giận y mà vẫn cứ giấu trong lòng.
“Đâu có làm gì…… Con rời giường thôi.”
Thái độ con bé kỳ cục như thể đang hờn dỗi với y vậy, nhưng bình thường hai bọn họ ở chung với nhau thì toàn thế này, bởi vậy mặc dù Tần Giao thường xuyên vắng nhà, Dương Hoa ở một mình cũng không cảm thấy không quen.
Kể ra thì, cặp cha con khác những gia đình bình thường này đã không gặp nhau gần nửa năm rồi.
Dương Hoa rất hiếm khi chủ động gọi y là cha ở trước mặt người khác, về phương diện này y cũng chẳng yêu cầu cao đối với con gái nuôi của mình.
Nhiều năm qua, mặc dù bọn họ sống chung một nhà dưới danh nghĩa cha con, song bản chất Tần Giao không phải kiểu hết mực quan tâm người khác, nên rất ít khi dành cho con bé sự chăm nom ân cần giống như những người cha khác.
Hồi nhỏ tuổi, có lẽ nó còn thấy tủi thân hay giận dữ vì chuyện này, nhưng giờ lớn hơn rồi, Dương Hoa nhận ra rằng kỳ thật người đàn ông này đối với ai cũng thờ ơ như vậy cả.
Hơn nữa, nó cũng hiểu mình đã thuộc số ít những người mà y kiên trì đối đãi rồi, nên dần dà, nó bắt đầu quen với cuộc sống vừa gượng gạo và hoà hợp cùng y, giống như một cặp cha con lạ lùng.
“Sáng nay muốn ăn gì nào?”
“……Gì cũng được ạ, dù sao cũng lâu lắm rồi con chưa được ăn món cha nấu……”
Cuộc trò chuyện giữa cả hai chẳng khác gì trước khi y rời nhà, người đàn ông vẫn lạnh nhạt như trước, cô con gái cũng lạnh nhạt.
Cơ mà, mấy hôm nay có một điều khiến Dương Hoa cứ lấy làm lạ, ấy là hình như lần này về nhà, người cha nuôi trên danh nghĩa của nó cứ tỏ ra không được vui vẻ cho lắm.
Nó dám chắc đây tuyệt đối không phải vì chuyện xảy ra trong núi tối hôm đó, gây nên bởi sự nghịch ngợm của nó và tụi Phạm A Bảo. Dương Hoa lẳng lặng ngồi xổm ở đầu cầu thang, nhìn y bước ra từ căn phòng treo vô vàn chuỗi vòng vỏ sò lấp lánh ở trước cửa, nó chống cằm quan sát biểu cảm của người đàn ông, sau một hồi mím môi im re, cuối cùng nó vẫn cất tiếng dò hỏi:
“Có…… Có phải hôm nay cha vẫn ở nhà giống hai bữa trước không?”
“Con hỏi chuyện này làm gì?”
“Con, con…… con chỉ hỏi thế thôi, ngày nào cha cũng ở nhà bận bịu làm nhiều đồ ăn như vậy, sau đó đều mang đi đổ, con còn tưởng nhà mình sắp có khách tới chơi tết chứ……”
“Không có khách nào cả.”
“Ồ, con lại tưởng là…… có khách cơ, không thì sao ngày nào cha cũng như thế.”
“Tại ta vui thôi.”
“Nhưng, nhưng rõ ràng trông cha…… đâu có vui tí nào……”
“Con nói gì cơ? Lặp lại lần nữa xem.”
“Ặc…… Con có nói gì đâu…… Con không nói gì hết……”
Suy cho cùng tâm lý con bé vẫn hơi sợ y, bị y dọa cho cái là lập tức ôm đầu trốn đi ngay. Tần Giao nheo mắt nhìn nó chằm chằm, sau đó cũng không nói gì nữa, chỉ sầm mặt quay người đi thẳng vào trong bếp, bỏ lại một câu lạnh tái tê.
“……Thế mau đánh răng đi, đừng có lôi thôi lếch thếch như lúc ta không có nhà, chưa đánh răng rửa mặt gì mà đã ăn sáng rồi. Đồ nào cần giặt thì mang ra cạnh giếng, tự giặt sạch lấy. Mấy ngày này con đừng có theo bọn nhóc đầu óc ngờ ngệch như Phạm A Bảo tới mỏm đá Lồng Gà nữa, ngoan ngoãn ở nhà cho ta, không được đi đâu hết.”
Tính khí hai cha con nuôi quả đúng là cáu kỉnh y xì nhau, cuộc đối thoại tới đây cũng kết thúc luôn. Dương Hoa vốn dĩ chỉ muốn quan tâm tới y thôi, tự dưng lại bị y tỏ thái độ khó ở như thế, nó cũng hết cả hứng quan tâm.
Nó thật không hiểu sao bà Phạm Tế lại nói cái đồ bụng dạ hẹp hòi, trái tính trái nết, tệ toàn tập này là một người đàn ông đáng lấy làm chồng cơ chứ? Dương Hoa tức tối ngồi xổm ở đầu cầu thang giữa mùa đông lạnh, im ỉm một hồi mới miễn cưỡng đáp một chữ “Dạ”.
Sau khi thấy y rời đi rồi, nó cúi đầu bực bội đi tới cạnh giếng nước, khom người múc một ít nước lạnh vào trong chậu rửa mặt. Bấy giờ, sườn mặt tiếp xúc với nước khiến cô bé mới đó vẫn bình thường bỗng rùng mình một cái, sau tai mọc ra một cặp mang cá trong suốt và không ít vảy.
【Tiểu Dương Hoa ~ Tiểu Dương Hoa ~ Chào buổi sáng ~】
Nước giếng sóng sánh trong chậu rửa mặt, dường như đang phát ra âm thanh diệu kỳ, gợn sóng và tiếng ca nhẹ nhàng dập dờn rồi sau đó từ từ trở nên yên ắng.
Dương Hoa đã tập mãi thành quen, không phản ứng với đống nước giếng ngày nào cũng chỉ biết lặp lại mỗi một câu. Nó cau mày cố nhịn mùi cá tỏa ra từ tay, rồi vẩy vẩy cặp mang cá màu trắng bạc, trong suốt dưới ánh nắng của mình. Nó ngồi trên chiếc ghế nhỏ trước cửa, vừa nghe tiếng động phát ra từ bếp vừa xoắn xuýt ngậm bọt kem đánh răng trong miệng, ngẩn ngơ nhìn chòng chọc bức tường gần cổng thôn.
“Đồ xấu xa…… Cứ khi nào không vui là lại trút giận lên con…… Phiền chết đi được…… Xì xì xì……”
Cô nhóc bĩu môi làu bàu, chẳng thể nào nuốt trôi được cục tức trong bụng, mà lúc này ở cuối tầm mắt nó là một bức tường xám đổ nát ngăn cách giữa một căn nhà gỗ khác và nhà của nó.
Bên kia tường chính là nhà Phạm A Bảo, buổi tối hôm ấy cả hai đứa cùng gặp rắc rối trên núi, cuối cùng đều bị người nhà bắt về, từ đó nó chẳng gặp thằng nhóc Phạm A Bảo nhát gan kia được mấy lần.
Tuy nhiên nhút nhát sợ phiền phức vốn là một trong những đặc điểm của kiến càng ngựa, Dương Hoa cũng không trách thằng nhỏ được.
Trong mấy lần gặp mặt ít ỏi ấy, Phạm A Bảo lúc nào cũng lấm la lấm lét, mặt như đưa đám, toàn nhai đi nhai lại một câu như vầy.
“Dương Hoa ơi mau giúp tớ với! Ngày nào bà nội cũng dọa đánh gãy chân tớ, tớ nói xong câu này với cậu là phải về nhà ngay rồi! Dương Hoa à cậu mau nghĩ cách cứu tớ đi!!”
Lời này nghe mới thê thảm làm sao, mặc dù dựa theo hiểu biết của nó đối với thôn dân thôn Phạm, bà Phạm Tế là kiểu người mạnh miệng mềm lòng, nhất định không nỡ làm gì đứa cháu cưng đâu.
Song Dương Hoa vẫn biết rõ, thời gian này mình không thể ra ngoài chơi với tụi Phạm A Bảo được.
Nguyên nhân không chỉ vì nó và Phạm A Bảo ham chơi gây họa, mà còn vì cái vị trong bếp – người mà gần nửa năm nay nó chưa gặp, còn quản nó cực nghiêm trong phương diện nào đó – đã về nhà rồi.
Nhớ lại tối hôm nọ mình và Phạm A Bảo bị cả một tốp già trẻ lớn bé trong thôn Phạm chạy đi tìm ráo riết rồi dạy bảo cho một trận ra trò, Dương Hoa liền ủ rũ dẩu môi.
“……Mấy ngày này con đừng có theo bọn nhóc đầu óc ngờ ngệch như Phạm A Bảo tới mỏm đá Lồng Gà nữa, ngoan ngoãn ở nhà cho ta, không được đi đâu hết.”
Cô nhóc ngồi ỉu xìu một mình ở ngoài cửa, hồi tưởng lại cuộc trò chuyện ban nãy, nó cũng hơi nhụt chí, dù sao ai bị giữ ở nhà suốt mùa đông, chẳng thể đi đâu, thì đều sẽ buồn bực thôi.
Giữa lúc lơ đãng, chẳng hiểu sao nó lại nhớ tới đoạn đối thoại chập tối hôm qua, lúc Phạm A Bảo tới tìm mình.
Nguyên nhân có cuộc đối thoại này là vì Phạm A Bảo bị bà nội sai sang đây biếu bánh tết, một khi hai đứa bạn nối khố mà gặp nhau thì kiểu gì cũng phải châu đầu ghé tai buôn chuyện với nhau rồi.
Vừa gặp là cái loa phát thanh của Phạm A Bảo lập tức bật ngay, nó đứng ở cửa nhà, hăm hở ghé tai Dương Hoa thì thầm.
“……Dương Hoa, tớ bật mí cho cậu một bí mật nha, cậu đừng nói cho ai khác biết đấy!”
“Bí mật gì mà làm cậu quýnh quáng hết cả lên vậy……”
“Tớ có quýnh quáng đâu! Là vầy…… Gần đây có một người sống tới nhà tớ, anh ấy đến từ thành phố lớn ở bên ngoài đó……”
“Người sống á? À —— Là cái người tối hôm nọ bị bọn trẻ con già truy đuổi rồi rơi xuống sông Long Vương ấy hả? Giờ người đó vẫn đang ở nhà cậu à?”
“Đúng đúng, chính là cái anh lớn tới từ thành phố đấy. Anh ấy họ Tấn, anh ấy tốt lắm nha, khổ nỗi mấy bữa nay bị gãy chân nên không ra ngoài được, chứ không anh ấy nhất định cũng ghé nhà cậu làm khách rồi đấy…… Giờ anh ấy đang ở trong căn phòng của ông tớ hồi ông còn sống…… Tớ nói cho cậu biết nha…… Bây giờ tớ đang cực kỳ sùng bái anh ấy…… Anh ấy đã vượt qua cả vị trí của ông nội trong lòng tớ rồi…… Sao trên đời này lại có người giỏi như vậy chứ……”
“……Xì, giỏi gì chứ, cẩn thận buổi tối ông nội cậu tới tìm cậu đấy…… Mà nếu anh ấy giỏi như thế thật thì đã chẳng dễ dàng bị bọn trẻ con già đẩy xuống sông, ngã gãy cả chân, còn suýt chết đuối nữa……”
“Cậu, cậu đừng nói thế chứ…… Ai mà chẳng có lúc xui xẻo…… Hơn nữa cậu còn chưa gặp anh ấy mà…… Sao cậu biết anh ấy có giỏi hay không……”
Mới hai ba ngày không gặp, thế mà Phạm A Bảo – thằng nhóc bị cha nuôi của Dương Hoa phán là “đầu óc ngờ nghệch” – đã biết đáp trả vanh vách rồi. Dương Hoa rõ ràng vẫn không tin, nó bĩu môi, cao giọng thắc mắc:
“Ồ, thật không? Thế cậu nói cho tớ biết cái người kỳ quặc không biết từ đâu đến đó rốt cuộc giỏi giang cỡ nào đi?”
“Mắt và tóc anh ấy đều trắng xóa! Phát sáng dưới ánh mặt trời như bông tuyết luôn, thần kỳ ơi là thần kỳ! Mà anh ấy biết nhiều chữ lắm nhé, còn từng đọc cơ man sách vở nữa, khi nhắc tới bất cứ chữ nào, anh ấy đều có thể kể cho cậu rất nhiều câu chuyện kỳ diệu. Ngay cả lý do tại sao tớ là kiến càng ngựa, tại sao người trong thôn ta lại mang họ Phạm, anh ấy cũng đều biết tuốt!”
“……”
“Anh ấy biết vẽ tranh nè, biết viết chữ nè, chữ anh ấy viết đẹp ơi là đẹp, anh ấy nghĩ cách giúp bà nội tớ sửa nóc nhà, sửa theo cách của anh ấy mà thành công thật luôn. Tớ hỏi sao anh ấy biết hay vậy, anh ấy nói hồi nhỏ không ai chơi với anh ấy nên anh ấy hay trốn trong nhà đọc sách một mình, nhờ thế mà học được, anh ấy còn kể thời xưa có một quyển sách tên là《Thiên Công Khai Vật》, hơi bị thần kỳ đó…… À đúng rồi, anh ấy bảo nếu sau này tớ không thường xuyên chạy sang thăm cậu được thì có thể giúp bọn mình chôn một cái hũ nghe[1] ở trong tường, còn kéo một cái quỷ truyền thanh để hai đứa mình nói chuyện với nhau nữa!”
“……”Hũ nghe” là cái gì? “Quỷ truyền thanh” là cái gì?”
“Nghe nói là điện thoại mà người cổ đại phát minh ra đấy ha ha! Anh lớn đang làm giúp tớ ở trên xà nhà đây! Nếu thành công thì chúng ta có thể nói chuyện với một người khác từ khoảng cách xa tít tắp, nằm ở nhà, ngồi ở cửa, chỉ cần cầm quỷ truyền thanh trong tay là tha hồ buôn chuyện với nhau…… Đến lúc đó tớ sẽ gọi cho cậu trước tiên nha!”
Phạm A Bảo rõ là đang kích động quá độ, cũng chẳng biết mấy lời này có phải thật hay không, song Dương Hoa vẫn cảm nhận được là cái người sống đang dưỡng thương ở nhà bà Phạm Tế và gia đình bà Phạm Tế có vẻ khá hòa thuận với nhau.
Nhưng, nhưng người sống thì nó cũng từng gặp rồi đấy thôi, cái người đang ở trong bếp nè, cả mấy người bán hàng trong phiên chợ dưới chân núi nữa, ngoài ra thì hình như nó chưa từng thấy người sống nào khác.
Con bé chống cằm nghĩ mãi vẫn chẳng biết người kỳ quái này từ đâu đến đây, cuối cùng nó mang tâm tình phức tạp quan sát chậu nước trước mặt mình, ngồi ở cửa nhà cụng đầu lên khung cửa, vừa ngắm bức tranh Xích Thủy Long Vương mình thích nhất vừa lầm bầm có vẻ không phục:
“Trên đời này làm gì có người cao siêu như A Bảo nói chứ…… Mình còn lâu mới tin…… Long thần à, ngài thấy có đúng không…… Rõ ràng ngài mới là lợi hại nhất trên đời, Phạm A Bảo là cái đồ phản bội, sớm muộn gì mình cũng phải cho cậu ta biết mặt……”
Nói rồi, Dương Hoa cũng tỏ ra xem thường xíu xiu, cứ như bức tranh long thần uy nghiêm anh tuấn thật sự có thể nghe được lời nó nói vậy.
Long thần chính là vị thần mà Dương Hoa thích và tôn kính nhất, tại vì từ ngày còn nhỏ xíu, nó đã được nghe bà Phạm Tế kể rằng long thần vừa dịu dàng vừa mạnh mẽ, sẵn lòng giúp đỡ và quan tâm đến hết thảy sinh linh, ngoài ra cũng vì nó sinh ra là một con cá.
Cá cần phải sinh sống trong sông nước Động gia từ nhỏ, nhận sự che chở của long thần, cho nên thực lòng Dương Hoa rất yêu thích nước. Đáng tiếc là lớn bằng này rồi mà nó vẫn chưa từng thực sự xuống dưới nước bao giờ, chứ nói chi là tận mắt nhìn thấy long thần – người lợi hại nhất trong lòng nó.
Về chuyện này, lời giải thích của cái người kỳ cục trong bếp đưa ra chính là, bộ dạng nó bây giờ mà xuống nước thì chỉ có biến thành con cá chết thôi.
Dương Hoa có tức đến mấy thì cũng không tài nào phản bác được, nhiều năm qua chỉ đành giấu kín sự yêu mến dành cho nước và long thần ở sâu trong đáy lòng, chờ đợi một ngày nào đó mình có biến thành cá, trở về với sông nước.
Cho nên…… Rốt cuộc mình là loài cá gì đây? Cá chép? Cá trắm đen? Hay là cá trắm cỏ? Trên đời này có loài cá nào trong suốt từ trên xuống dưới như mình nhỉ?
Câu hỏi này cứ đeo đẳng tâm trí Dương Hoa, khổ nỗi nhiều năm trôi qua, nó vẫn chẳng thể làm rõ được. Khi cô nhóc buồn chán liếc nhìn bức tường ngăn cách nhà mình và nhà Phạm A Bảo, nó đột nhiên nhớ tới mấy câu Phạm A Bảo từng bảo với mình.
【……Mà anh ấy biết nhiều chữ lắm nhé, còn từng đọc cơ man sách vở nữa, khi nhắc tới bất cứ chữ nào, anh ấy đều có thể kể cho cậu rất nhiều câu chuyện kỳ diệu. Ngay cả lý do tại sao tớ là kiến càng ngựa, tại sao người trong thôn ta lại mang họ Phạm, anh ấy cũng đều biết tuốt! Cậu thấy anh ấy có giỏi không……】
Ồ…… Biết tuốt?
Hay là mình lén đi tìm người kia để hỏi chút nhỉ?
Ý nghĩ bất chợt này tựa như một tia sáng kỳ dị, tức khắc khiến đôi mắt ảm đạm của Dương Hoa phát sáng lên.
Nó hưng phấn đứng dậy, lặng lẽ nhìn ra phía sau lưng, một lúc sau, con bé đảo mắt láu lỉnh, nhón chân chạy ra chỗ bờ tường.
……
Ở một bên khác cách một chiếc giếng cạn và một bức tường.
Bảy giờ sáng, tại cửa nhà bà Phạm Tế, Tấn Tỏa Dương dậy từ rất sớm, kiên trì tập xong một bài rèn luyện phần tay và hông, giờ hắn đang chầm chậm dùng mu bàn tay lau mồ hôi vương trên đầu, sau đó dùng gậy chống ngồi xổm hờ xuống, chỉnh cái cái hũ sành chôn dưới đất.
Hũ sành được hắn bịt kín bằng sáp ong, phần rìa bị chọc ra mấy lỗ tròn nho nhỏ, phần dọc từ lỗ thủng ra ngoài thì được hắn dùng dây thừng mảnh và vài ống trúc để nối lại với nhau. Hắn mở quyển sổ chi chít chữ viết ra, một trang trong đó có viết một đoạn văn tự cổ xưa và thần bí như thế này.
【Quỷ truyền thanh: Người sáng mắt nuôi cá nhệch ngủ đông dưới đất ở trong một cái hũ sành có tên là “hũ nghe”, cá nhệch không có cổ họng và miệng nhưng lại giỏi bắt chước tiếng người, hơn nữa quanh năm núp dưới lòng đất, nên khi nối ống trúc đục lỗ và dây thừng là có thể mượn miệng của cá nhệch để truyền thanh hai tầng, bởi lẽ ấy mà đời Minh thường xuyên gọi vật này là quỷ truyền thanh. ——《Thanh Bại Loại Sao》】
Đây là một đoạn văn tự Tấn Tỏa Dương trích dẫn ra từ sách cổ trong nhà mình.
Mấy bữa nay hắn vẫn luôn dưỡng thương ở nhà bà Phạm Tế, điện thoại di động và các thiết bị truyền tin dùng để liên hệ với người khác thì đều bị hỏng hoàn toàn, nên tạm thời hắn vẫn chưa phán đoán được vị trí, thời gian của mình và Trần gia rốt cuộc đang tìm kiếm mình ở nơi nào. Thế rồi Tấn Tỏa Dương mới nghĩ ra cái biện pháp kỳ quặc này.
Nghe nói phương pháp này lưu truyền sớm nhất từ thuật nghe trộm của Mặc gia thời xuân thu chiến quốc, trước kia Tấn Tỏa Dương chỉ từng thấy trong sách, cũng không chắc có thể làm được trong thực tế hay không, nhưng nghĩ còn nước còn tát nên cứ thử vài lần xem sao. Trải qua mấy ngày, tuy tạm thời vẫn chưa thành công hoàn toàn, nhưng đến tối hôm qua thì hắn đã xong được mô hình cơ bản của quỷ truyền thanh và hũ nghe rồi.
Trong quá trình làm, hắn thường hay tiếp xúc với A Bảo – cháu bà Phạm Tế, cho nên giữa lúc rảnh rỗi tìm kiếm biện pháp giải quyết tình cảnh khó khăn trước mắt, Tấn đại thiếu lại trở nên thân thiết với đứa nhóc tò mò này, dẫu trước nay không hề giỏi giao lưu với trẻ con.
Khổ nỗi, không biết có phải thiếu phân đoạn nào ở giữa hay không mà hôm nay hắn ra đây hì hục từ sáng sớm, kết quả tiến triển vẫn chậm rì rì.
Tấn Tỏa Dương định bụng sau đó sẽ nhờ A Bảo mang quỷ truyền thanh đến chỗ cách xa để thử nghiệm xem sao. Hắn tạm thời nghỉ tay suy tư một lát, cuối cùng cau mày chống gậy đi đến cạnh giếng nước, từ từ ngồi xuống.
Trong tầm nhìn đều là cảnh sắc yên ắng tĩnh mịch, ngay cả chim chóc cũng đã sớm kéo nhau di chuyển đến phương Nam ấm áp hơn, chỉ có dãy núi tuyết trắng phủ màu sương ở phía xa xăm là rọi chiếu vào trong mắt chàng trai tóc trắng.
Cạnh tay hắn lúc này là một bát nước trong và một ít hạt đậu nấu chín, đây là phần ăn hắn chủ động nhờ bà Phạm Tế làm cho mình dựa theo nếp sống bình thường ở nhà và tình trạng khôi phục của vết thương. Ngoài ra, ba bữa mỗi ngày của hắn về cơ bản vẫn giống như kiến càng ngựa ở nơi này.
Tấn Tỏa Dương vừa ăn mớ đậu khó nhai, vừa cúi đầu nhìn hổ uy – thứ duy nhất có thể bảo vệ hắn an toàn và quyển bút ký luôn mang bên mình từ nhỏ. Khi nhìn thấy hai tờ giấy ở giữa mà mình cố ý để trống đã bị thằng nhóc Phạm A Bảo vẽ ra “bà nội”, “anh lớn tóc trắng què chân” và “mình”, đã lâu lắm rồi hắn mới cảm nhận được sự ấm cúng tốt đẹp của cuộc sống quần cư như thế này. Đoạn, hắn nhẹ nhàng vận động cổ tay mình, như có điều suy nghĩ.
Người thôn Phạm đem đến cho hắn cảm giác khác hẳn với người ở thế giới bên ngoài, mặc dù đối với Tấn Tỏa Dương, hiện tại bọn họ chỉ là người xa lạ mới chung sống được vài ngày, thậm chí ngoại hình và nếp sinh hoạt của bọn họ còn chẳng giống người sống, thế nhưng hắn vẫn thật tâm cảm nhận được thiện chí mà gia đình bà Phạm Tế dành cho mình.
Xưa nay Tấn Tỏa Dương vốn chẳng thích tiếp xúc nhiều với người lạ, sống chung với người không quen thế này, đáng lý phải là một việc khó khăn mới phải.
Dù sao thì trước đây, mang thân phận đặc biệt, Tấn đại thiếu hầu như lúc nào cũng tỏ thái độ lạnh nhạt với người khác, càng khỏi bàn tới việc đến gần một nhóm người hay vật mà hắn không hề quen thuộc.
Song có lẽ, toàn bộ thôn Phạm tách biệt ngoại giới này quá phù hợp với tưởng tượng về thế giới đào nguyên, nơi mà hắn hư cấu ra từ truyền thuyết cổ xưa từ trước tới nay.
Nên tuy ban đầu chưa quen lắm với ngoại hình của kiến càng ngựa, nhưng sau ba ngày chung sống, Tấn Tỏa Dương – một con người có cung cách nói năng hành sự cực kỳ cổ hủ cứng nhắc, vẫn tìm hiểu được nhiều tập tính sinh hoạt của họ theo cách có chút vụng về, cũng có chút nghiêm túc, đồng thời cũng bắt đầu tiếp nhận bọn họ từ tận đáy lòng.
Phạm A Bảo, cháu trai bà Phạm Tế, luôn bày tỏ sự nhiệt tình quá mức với Tấn Tỏa Dương, nên dù không giỏi ứng phó với con nít nhưng hắn vẫn buộc phải kiên nhẫn chơi cùng thằng nhóc nghịch ngợm hiếu động này, đưa ra đáp án tương ứng cho muôn vàn câu hỏi phong phú của nó, hoặc kể cho nó nghe vài câu chuyện chí quái thú vị để thỏa mãn sự hiếu kỳ của nó.
“Oa…… Anh lớn ơi, thì ra đây là nguyên nhân hầu hết kiến càng ngựa trong thôn này đều mang họ Phạm ư…… Siêu quá đi, trước đây em không hề biết vì sao thôn dân phải cúng bái lão tổ tông Phạm gia…… tại sao lại theo họ Phạm……”
“Ừm, Phạm là một dòng họ dùng ấp làm họ, ấp cũng chính là các nước chư hầu cổ đại theo như cách gọi hiện đại của chúng ta, dùng ấp làm họ tức là dùng nước làm họ, cho nên trong hầu hết tình huống Phạm thị cũng được tính là quốc họ. Họ này bắt nguồn từ một vị sĩ đại phu tên Tùy Hội, mà trước khi vị đại phu này được quân chủ của mình truy phong dòng họ, ông còn có một danh hiệu lẫy lừng khác, chính là lục khanh nước Tấn. Thế nên trên mức độ nào đó, Tấn và Phạm cũng có đôi chút liên hệ với nhau.”
“Ồ, thế chẳng phải chúng ta là người nhà với nhau sao ha ha. Thảo nào anh ở cách xa như vậy mà lại lạc đến thôn Phạm này, nhất định là thần linh thôn Phạm và thần linh Tấn gia đang âm thầm phù hộ anh đấy, cho nên anh mới bình an vô sự thoát được khỏi tay Công Kê Lang…… “
“……”
“Mà anh lớn ơi, người nhà của anh đâu? Sao anh lạc trên núi nhiều này như thế rồi mà người nhà anh vẫn chưa tới tìm anh?”
Lời nói vô tình của thằng nhỏ khiến Tấn Tỏa Dương ngồi cạnh nó lúc ấy cũng hơi để ý, nhưng đối với hắn mà nói, “người nhà” chính là từ mà đời này hắn cực kỳ không muốn nhắc tới.
Hắn miễn cưỡng điều chỉnh nhịp hô hấp rối loạn do vừa vận động xong, một lúc sau, tâm trạng mới nãy còn ổn mà giờ hắn lại thấy không vui lắm, chàng thanh niên nhìn cái chân nẹp gỗ của mình rồi lại nhìn gương mặt gà trống xấu xí phản chiếu trong giếng nước, ngẩn ngơ một thoáng chốc.
Người nhà? Còn ai có thể xem bộ dạng hiện tại của hắn là người nhà sao?
Trước kia hắn hoàn toàn bình thường, thế mà từ tính cách đến sở thích vẫn chẳng có chỗ nào được người ta yêu thích, huống chi giờ còn rơi vào cảnh ngộ gay go này.
Hắn vốn dĩ đã không còn gì cả, giờ đây lại càng đơn độc. Từ khoảnh khắc tỉnh dậy vào ba ngày trước, hắn đã chẳng hi vọng bất cứ ai có thể cứu mình, càng khỏi bàn tới những người được gọi là “người nhà” của hắn.
Mà ba ngày qua, mặt hắn vẫn chưa tìm được cách để giải trừ lời nguyền gà mặt người, dù chỉ là tạm thời.
Tình huống phát tác gà mặt người như mỏ nhọn và mắt cách xa đang chuyển biến nghiêm trọng hơn, hầu như cứ sau mười hai giờ đêm, Tấn Tỏa Dương đều choàng tỉnh vì cơn đau dữ dội như thể da thịt bị gặm nhấm.
Biết rõ gia đình bà Phạm Tế đang ngủ ở cách mình một bức tường, hắn cố cắn chặt răng, trán vã đầy mồ hôi lạnh, song chưa từng chủ động lớn tiếng kêu cứu hay đánh thức bọn họ.
Tấn Toả Dương hiểu rằng tuy bà Phạm Tế tốt bụng giữ mình ở lại nhà, nhưng hắn đã quen tự mình giải quyết vấn đề rồi, nhận sự trợ giúp từ người lạ không phải là kế hoạch lâu dài, thể nào hắn cũng phải tự nghĩ cách tháo gỡ rắc rối hiện tại.
Có một điều hắn khá lưu ý là, ngoại trừ cơn ác mộng Công Kê Lang muốn giết mình, hắn còn hay mơ thấy một giấc mơ kỳ lạ, mà hắn nhớ mang máng rằng mình cũng từng gặp giấc mơ ấy ở thị trấn Đông Sơn rồi.
Vẫn cây cầu ấy, vẫn con sông ấy, còn có cả người đàn ông mà hắn không thấy rõ mặt.
Chỉ là hình như lần này hai người đó cách hắn càng gần hơn.
Mỗi lần tỉnh lại, hắn cứ hoang mang suy tư, rồi tiếp sau đó lại quên mất chuyện ấy.
Mang cái mặt quái dị này ra ngoài giữa ban ngày ban mặt thì đúng là dọa con nít chạy té khói, nên Tấn Tỏa Dương tạm thời chỉ ở trong nhà bà Phạm Tế, không thể đi đâu khác. Ngay cả kế hoạch đích thân đến thăm hỏi những người khác trong thôn và trịnh trọng cảm ơn vị “Tần lão tiên sinh” đã trợ giúp mình, hắn cũng buộc phải trì hoãn.
Tần, Giao.
Hôm ấy, khi được bà Phạm Tế cho biết về cái tên có phần kỳ lạ này, rõ ràng Tấn Tỏa Dương cảm thấy có gì đó khác thường. Suy cho cùng, trong hoàn cảnh nửa phong bế như thế này, có thể gặp được một người sống giống mình cũng là điều may mắn rồi.
Từ tình huống trước mắt xem ra, vị “lão tiên sinh” này đã cư trú ở thôn Phạm hơn hai mươi năm, độc thân bấy lâu nuôi nấng con gái, chứng tỏ không mong muốn người khác tùy tiện tới nhà quấy rầy mình.
Do đó sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, là một người có cách đối nhân xử thế tương đối già dặn, Tấn Tỏa Dương quyết định sẽ không tới nhà làm phiền người ta. Thời gian này hắn sẽ hỏi thăm bà Phạm Tế và cháu bà là Phạm A Bảo trước để tìm hiểu về tình hình cụ thể nhà họ, sau đó lựa một thời điểm thích hợp để chính thức ghé thăm.
Nếu là tình huống thông thường thì suy nghĩ của hắn như thế thật ra không có vấn đề gì cả.
Tại vì hắn đâu quen biết gia đình nhà kia, có muốn cám ơn thật thì cũng không thể tùy tiện tìm tới nhà được.
Tấn Tỏa Dương có cách thức tư duy khá trực tiếp, một khi quyết định xong xuôi việc tiếp theo, hắn cũng hoàn toàn không lo nghĩ nhiều nữa, chỉ dốc sức khiến mình an tâm và giải quyết một vấn đề khó khăn hơn.
Tuy nhiên, trong thời gian ngắn mà muốn xác định xem loại sinh linh chỉ tồn tại trong truyền thuyết ấy đang ở đâu, trên Đông Sơn có thật sự có Động nữ mang thai và cá tử tôn hay không, phải nói là hơi khó khăn với hắn trong hoàn cảnh chân cẳng bất tiện như bây giờ.
Nhìn gương mặt mình càng ngày càng khó khôi phục, bản thân cũng càng ngày càng không thể rời khỏi thôn Phạm hoặc trở lại thế giới người thường nơi mình vốn sinh sống, chàng thanh niên hết sức hiểu rõ rằng mình không thể ở lại thôn làng này cả đời được. Nên ba ngày nay kể từ lúc tỉnh lại, hắn đã vắt óc nghĩ ra gần như mọi biện pháp mình có thể nghĩ đến.
Ngặt nỗi cứ mỗi khi nghĩ tới đây, trong đầu hắn lại vang lên một loại âm thanh khác không hề đúng lúc đúng chỗ.
“Tấn Tỏa Dương…… Đồ quái thai!! Tốt nhất cả đời này mày đừng có mò về nữa! Cái nhà này vốn dĩ không cần đến mày!! Cút đi cho tao!! Đều tại mày!! Đều do mày hại nên mọi chuyện mới thành ra thế này!! Mau cút đi!”
Trước khi rời nhà, ánh mắt căm ghét của Trần Gia Tường và những người khác cứ như con dao sắc nhọn, khiến người ta khó lòng làm ngơ. Dẫu đã quen với tất cả những điều ấy, đã cố gắng không nhìn, nhưng cuối cùng Tấn Tỏa Dương vẫn chẳng làm nên chuyện gì.
Chỉ cần nghĩ tới hiện tại mình lạc giữa chốn rừng sâu núi thẳm, tự dưng gặp tai nạn, còn những kẻ vốn chẳng hi vọng mình sống sót trở lại thì ắt hẳn đang vui vẻ ăn mừng, cho dù chàng trai tóc trắng đã cực lực kiềm chế, nhưng sự giận dữ và khó chịu vẫn lóe lên trong đôi mắt hắn.
Mình tuyệt đối sẽ không để những kẻ đó…… được toại nguyện, tuyệt đối không.
Một ý nghĩ nguy hiểm dường như xẹt qua đáy lòng, rồi ngay sau đó lại bị chàng trai tóc trắng – người quen nhẫn nại và che giấu cảm xúc – tự đè nén xuống.
Tấn Tỏa Dương ngồi ngẩn ngơ trước cửa một lát, mới vừa đặt quyển bút ký lên đầu gối, tâm trạng không quá tốt, đang chuẩn bị suy nghĩ tiếp về quỷ truyền thanh đã gần kề thất bại của mình.
Nhưng vừa phất tay xong, hắn bỗng sững ra vì nghe thấy tiếng động nho nhỏ phát ra từ sau bức tường đổ nát. Tiếp đó, từ bên dưới đầu tường đằng kia, giọng nói rụt rè của một cô bé liền vang lên:
“Ơ…… Ờm…… Ờm, cho hỏi anh có phải…… là anh “biết tuốt” không……”
……
Dưới bức tường thấp, thoạt nhìn thì dường như chẳng có một bóng người nào cả.
Giọng nói của cô nhóc vang lên bất thình lình, làm Tấn Tỏa Dương đờ người ra. Có lẽ không ngờ mới sáng sớm lại có một cô bé con đứng ở bên kia tường bắt chuyện với mình, thành ra hắn cũng không hiểu cô bé không thấy mặt, chỉ lộ mỗi một xíu đỉnh đầu kia đang nói gì với mình, chỉ mơ hồ xác định là nó đang gọi mình.
Vốn không thích bị người khác quấy rầy, hắn sinh ra cảnh giác, theo bản năng muốn lết cái chân bị thương đi tới bên bờ tường. Nhưng chưa đi được mấy bước, hắn liền trơ mắt thấy mấy miếng ngói sứt rớt xuống từ trên tường, vỡ toang ngay bên cạnh chân mình.
“Là ai? Ai đang ở đó?”
Tấn Tỏa Dương cau mày cất giọng nghiêm nghị, trải qua sự kiện nguy hiểm tối hôm ấy, chàng thanh niên trở nên phòng bị với mọi thứ xung quanh, hắn đột nhiên lạnh giọng như thế quả thực rất đáng sợ, làm cô nhóc sau bờ tường hoảng hết cả lên.
Dương Hoa dùng mấy miếng gạch vỡ chất ở góc tường để xếp chồng lên nhau, khó khăn nhón chân bám lên đầu tường. Thấy cái người kỳ lạ kia hung dữ như thế, nó vội giơ tay lên quơ quơ, cố hết sức đứng vững trên đống gạch, dè dặt giải thích:
“Em, em không phải là người xấu đâu. Chào anh, em ở đây, ở đây nè, anh có nhìn thấy em không?”
“……”
Sau khi cô nhóc nói như thế, Tấn Tỏa Dương ngồi trong sân nhà bà Phạm Tế mới nhìn thấy mấy ngón tay đang vất vả quơ quơ sau bờ tường.
Song chân hắn đang bị thương, tạm thời không thể di chuyển trong phạm vi rộng được, cho nên chàng thanh niên tóc trắng với gương mặt hóa gà đang quấn băng vải chỉ có thể nhìn chằm chằm phía bờ tường, im lặng một chốc rồi mới chần chừ đáp:
“Ừm, anh có thấy.”
Dương Hoa còn đang nghĩ sao cái người dữ dằn này mãi chẳng nói năng gì, mà sau khi giọng nói rõ ràng và chậm rãi của hắn vang lên, nó liền lấy làm bất ngờ.
Bởi vì tuy vẫn chưa thấy rõ cái người phía bên kia tường, nhưng nó chợt phát hiện cái người kỳ lạ mà Phạm A Bảo kể hình như còn rất trẻ tuổi, hơn nữa nghe giọng có vẻ trẻ và suy yếu lắm, diệu kỳ giống như tiếng sáo trúc thổi nhẹ bên tai vậy.
Dương Hoa cảm thấy tò mò về con người kỳ lạ đã khiến địa vị của long thần nhà mình hơi hơi lung lay, nó đứng nhón chân ở đầu bên kia tường, vốn định hỏi ông anh “biết tuốt” này xem rốt cuộc mình từ đâu đến, cơ mà nó cũng hiểu rằng người ta không quen biết mình thì đâu lý nào đi giúp mình, thế là lời chực thốt ra lại bị nghẹn trong miệng.
Con bé vò đầu bứt tai, sầu não nghĩ ngợi một lúc, cuối cùng cũng nảy ra sáng kiến. Nó cao giọng bảo với Tấn Tỏa Dương bên kia, chủ động mượn danh nghĩa cái người nào đó:
“Chào anh, anh lớn, em…… em là Dương Hoa ở bên kia tường, là một con cá ạ…… Là do cha em, cha em hôm nay bảo em tới thăm anh xem anh thế nào rồi…… Sức khỏe anh đã tốt hơn chưa, anh lớn?”
“……”
Nó lấy cha mình ra làm bia đỡ đạn để tự giới thiệu, Tấn Tỏa Dương ngồi bên giếng nước lập tức hiểu ngay, thì ra đây chính là Dương Hoa mà bà Phạm Tế kể, cũng là Dương Hoa mà Phạm A Bảo thi thoảng nhắc đến.
Cơ mà đây là lần đầu tiên hắn gặp một đứa trẻ tự giới thiệu mình là con cá, ngẫm lại thì ở trong thôn làng kỳ lạ này, điều ấy hẳn cũng xem là bình thường nhỉ. Chàng thanh niên tóc trắng gật đầu nửa tin nửa ngờ, đáp lại nó một cách gượng gạo, như thể không giỏi giao lưu với người khác lắm:
“Ừ, cảm ơn em, tối hôm ấy may nhờ có em và A Bảo nhặt được đồ của anh, còn nhờ có…… cha em cứu anh, sức khỏe anh đã tốt hơn nhiều rồi.”
Nói xong lời này, thanh niên tóc trắng nghiêm mặt im lặng, rõ ràng cũng không thích nói chuyện với người lạ lắm. Dương Hoa cảm thấy anh lớn này hình như đang buồn bã không vui, cơ mà nó đoán là mấy người hiểu biết nhiều và có văn hóa thì đều như thế, vậy nên cô nhóc đơn thuần này cũng chẳng thấy có gì bất ổn, lại tiếp tục đứng bên kia tường nói:
“Ồ, không sao là tốt rồi…… Thế, thế thì đúng là tuyệt quá, cha em…… và em đều rất quan tâm…… đến, đến sức khỏe của anh ha ha…… Nhưng anh lớn ơi có phải anh đang không vui không…… Sao mới sáng sớm mà lại ra đây ngồi thẫn thờ một mình……”
Giọng điệu của cô bé trốn sau tường nghe rất chi là hồn nhiên, xem ra cũng không có ác ý gì cả. Lúc trước Tấn Tỏa Dương không hề nghĩ con gái nhà vị “Tần lão tiên sinh” kia lại nhỏ thế này, đã thế gia đình người ta còn chân chất thuần phác, sáng sớm nay đã chủ động hỏi thăm hắn, làm hắn cũng tỏ ra hơi kinh ngạc và mất tự nhiên.
Sẵn đang đau đầu vì mấy vấn đề rối ren, chẳng tìm được ai để dốc bầu tâm sự, chàng trai tóc trắng liền cau mày gật đầu, ôm nỗi lòng phức tạp mà chính hắn cũng không hiểu, chậm rãi nói với cô bé ở cách một bức tường dù chưa chắc nó đã nghe hiểu hết lời của hắn:
“Ừm…… Không được vui lắm.”
“Tại sao vậy ạ?”
“Anh biến thành quái vật rồi, có khi cả đời không về nhà được nữa.”
“Hả? Không phải chứ…… Vậy sau này anh phải làm gì đây? Cha mẹ anh không sốt ruột đi tìm anh sao?”
“Anh không có cha, mẹ anh cũng mất lâu rồi.”
“……Ờm, em, em xin lỗi……”
Dương Hoa rầu rĩ nhăn mặt, dường như đã hiểu chàng thanh niên ngồi thẫn thở ở chân tường đang phiền não điều gì.
Nhưng hiểu là một chuyện, nó còn đang nhỏ tí, đâu có bản lĩnh nói khéo an ủi người khác. Cô bé ngốc ngồi xổm dưới chân tường, cố gắng suy nghĩ hồi lâu, tự dưng lại nhớ đến cái người ở nhà mà hôm nay có vẻ cũng đang không vui, thế là nó bèn cao giọng đề nghị một cách chân thành:
“Ừm…… Hay là…… Hay là bao giờ anh rảnh thì sang nhà em trò chuyện với cha em đi, dạo gần đây ông ấy cũng không vui vẻ lắm, suốt ngày tiu nghỉu trong nhà…… Hai người đều đang buồn phiền, vừa khéo gặp gỡ kết bạn với nhau luôn…… Hồi trước cứ khi nào không vui, em chỉ cần đi chơi cùng Phạm A Bảo và đám trẻ trong thôn là lập tức vui ngay…… Có hai người ở cùng với nhau là sẽ dễ vui lên mà…… Anh thấy có đúng không?”
“Cha em?”
Cô nhóc cứ nhắc đến cha làm Tấn Tỏa Dương cũng đâm ra hiếu kỳ, vô thức lặp lại theo nó.
Tấn Tỏa Dương nhớ cái vị “cha Dương Hoa” đã hơn sáu mươi rồi mà còn mạo hiểm nhảy xuống sông cứu mình, cũng thắc mắc không biết dạo này người kia thế nào rồi, hắn cau mày im lặng một thoáng, sau đó gật đầu, lễ phép hỏi thăm:
“……Cha em dạo này có khỏe không? Ông ấy lớn tuổi rồi, còn phải nuôi nấng em, chắc là sống trong thôn cũng khó khăn nhỉ?”
“Dạ? Ông ấy sao? Em cũng không biết, nhưng sáng nay ông ấy chẳng thèm để ý đến em, còn bảo là muốn xuống núi một mình…… Chả biết lại đang cáu kỉnh với ai nữa, người gì mà kỳ quái, hẹp hòi, keo kiệt…… Cơ mà lớn tuổi là sao chứ…… Lớn tuổi là để hình dung người già mà……”
Tiếng thì thầm của cô bé khiến Tấn Tỏa Dương ngồi cạnh giếng phải ngạc nhiên, ý thức được có lẽ mạch suy nghĩ của mình và cô bé có gì đó không khớp nhau, hắn thấy sai sai nên bèn hỏi:
“Cha em không già ư?”
“Không già đâu, nhưng cũng không cảm giác trẻ tuổi như anh…… Bà Phạm Tế nói ở tuổi ông ấy bây giờ nếu muốn lấy vợ thì hơi khó rồi…… Nhưng có vẻ ông ấy cũng chẳng muốn tìm vợ…… Cứ suốt ngày cáu kỉnh với người ta…… Đúng là đáng ghét……”
“……”
Cô nhóc được đà nói xấu cha mình, Tấn Tỏa Dương nghe mà cũng lấy làm khó tin, hắn lại nghĩ bà Phạm Tế là kiến càng ngựa, quả thực không có khái niệm thực tế gì về tuổi thọ và ngoại hình của con người, có khi đã cung cấp thông tin sai lệch cho mình cũng nên. Tấn Tỏa Dương suýt thì thành trò cười, xem người ta là cụ già lớn tuổi, thành ra chỉ biết im lặng lúng túng.
Nghĩ tới mình vì sai lầm này mà thất lễ, đã mấy ngày rồi mà còn chưa đến nhà người ta để cảm ơn, chàng thanh niên tóc trắng cau mày bối rối, chẳng biết nên giải thích thế nào. Dương Hoa ở bên kia thì bỗng ồ lên vỡ lẽ:
“A, có phải bà Phạm Tế kể với anh là cha em đã đến thôn này hơn hai mươi năm rồi không……”
“……Ừ, chuyện ấy là thật sao?”
“Đúng ạ, ông ấy quả thực đã đến đây hơn hai mươi năm rồi, nhưng em cảm thấy ngoại hình ông ấy chưa từng thay đổi, dáng vẻ ông ấy trong những bức ảnh treo ở nhà vẫn luôn giống như nhau.”
“Vì sao lại thế?”
“Em cũng không biết…… Hình như rất lâu trước đây ông ấy từng kể với em một lần rằng, năm xưa ông ấy một mình đến Đông Sơn là để tìm lối vào thời gian gì đó, sau đấy chờ đợi một người. Nhưng trên núi có biết bao nhiêu thứ kỳ quái, ai biết đó rốt cuộc là vật gì chứ, ngay cả em cũng muốn biết em từ đâu đến, rốt cuộc là loài cá gì……”
Cô bé lầm bầm lầu bầu làm Tấn Tỏa Dương nghe không rõ lắm, sẵn đang có cả đống nghi vấn trong bụng, hắn bèn hỏi “Em nói gì thế?”.
Nhận ra mình lỡ buột miệng thốt lên những suy nghĩ trong lòng, Dương Hoa hốt hoảng sợ Tần Giao sẽ về nhà trừng trị mình, bèn vội hắng giọng rồi xua xua tay, nói to với Tấn Tỏa Dương ở bên kia tường:
“Ấy, không, không có gì đâu! Anh lớn ơi…… Anh nhất định phải giữ gìn sức khỏe nha! Em và cha em đều mong anh sớm bình phục để còn ghé nhà em làm khách đấy! Nhà em tuy nhỏ thôi nhưng cha em nấu ăn ngon lắm! Bọn chó mèo trong thôn được ăn cơm thừa nhà em một lần là lần sau đuổi không đi nổi luôn……”
“……”
“Ớ, không đúng không đúng, em đâu muốn nói cái này chứ…… Em muốn nói gì ấy nhỉ…… Ầy, em quên mất rồi……”
Cô bé lo lắng đến độ lại bắt đầu líu ra líu ríu, giọng nói ấy lộ ra sự ngây thơ mà ở thế giới ngoài kia hiếm khi bắt gặp. Tấn Tỏa Dương tỏ vẻ bất đắc dĩ, dường như trước nay chưa từng gặp đứa trẻ nào tính cách lạ lùng đến thế. Hắn ở bên này nghiêng đầu lắng nghe, không hề biểu hiện mất kiên nhẫn.
Hắn nghĩ bản thân mình cũng lâu lắm rồi chưa giãi bày nỗi lòng với ai, dù sao ngày thường cũng bị Phạm A Bảo bám lấy rồi, giờ đèo bồng thêm một cô nhóc nghịch ngợm hiếu động cũng chẳng sao. Chàng trai tóc trắng cúi đầu suy tư một thoáng, rồi liền nhìn “quỷ truyền thanh” trong tay mình, nói:
“Ngày thường em không được tự tiện ra ngoài đúng không?”
“A? Dạ…… Vâng ạ…… Cơ mà em cũng lén chuồn ra, mỗi tội thời gian không lâu lắm, nhưng em sẽ cố gắng bảo vệ bản thân thật tốt……”
“Tại sao?”
“Tại vì…… Tại vì cha em sợ em gặp nguy hiểm, anh cũng biết đấy…… Trên núi toàn những thứ kỳ dị quái gở, mấy món đồ anh đánh rơi ngoài hang núi cũng là do em và A Bảo nhặt về đấy thôi…… Hôm ấy em với A Bảo đang chơi trong rừng, cho nên mới trùng hợp gặp anh……”
“……”
“Với cả, lần trước anh đụng độ bọn trẻ con già trong núi…… Nghe bà Phạm Tế nói thì rất có thể lúc đó bọn em cũng đang ở trong cùng một cánh rừng với anh, e rằng chỉ suýt chút nữa thôi là bọn em cũng bị bắt ăn thịt…… Không phải tất cả những thứ trên núi đều tốt bụng như các chú dì kiến trong thôn…… Vậy nên ông ấy mới không cho phép em tự tiện ra ngoài…… Nhưng đôi khi em cũng muốn đi chơi với A Bảo…… hoặc chơi với các bạn khác trong thôn……”
“Ông ấy” ở đây hiển nhiên là đang chỉ người cha của con bé, cái người không rõ lai lịch, khiến chàng thanh niên rất đỗi hiếu kỳ.
Chỉ tiếc, tới giờ hắn vẫn chưa gặp được vị ân nhân cứu mạng mà đến cả mặt mũi hay tuổi tác hắn đều chẳng biết gì hết.
Hắn nhận ra sự bất mãn và than trách vu vơ ẩn chứa trong lời nói của Dương Hoa, nhủ bụng một cô bé mới nhỏ tuổi mà nói vậy với một kẻ xa lạ như hắn, chứng tỏ là cô bé cũng hiểu rõ ý tốt của người lớn.
Biết đây là một đứa bé hiểu chuyện, thông minh, thấu tỏ nỗi khó xử của bậc cha mẹ, nên là chàng thanh niên tóc trắng cũng không nói gì. Hắn cúi người xuống, chậm rãi cầm một đầu ống trúc quỷ truyền thanh lên, điều chỉnh độ dài dây thừng, sau đó từ tốn cất lời:
“Dương Hoa, lần đầu gặp gỡ, anh tặng em một món quà nhé.”
“Dạ? Quà ạ?”
“Phải, có lẽ dùng vẫn chưa tốt lắm, nhưng em cứ dùng thử xem sao. Hẳn A Bảo đã kể với em rồi, chính là quỷ truyền thanh có thể truyền âm thanh đấy.”
“……Quỷ truyền thanh? Nó có thật sao! Anh…… Anh muốn tặng em ư!!! Oa oa oa!! Thật không ạ!!!”
“Ừ, đỡ nhé.”
Dứt lời, một ống trúc liền bay theo đường vòng cung, rơi xuống đôi bàn tay giơ cao của cô bé Dương Hoa kinh ngạc. Sau khi đón được, nó mới nhận ra đó là một ống trúc được nối sợi dây dài dưới đáy.
Dương Hoa đứng ở đầu tường bên này lập tức reo lên háo hức, một giây sao, nó nghe thấy anh trai “biết tuốt” mà từ đầu chí cuối chưa thấy rõ mặt kia cất tiếng nói ôn tồn nhẹ nhàng:
“Lần sau nếu muốn hỏi anh về vấn đề gì, em hãy dùng thứ này nhé…… Lúc cha em không vui, em cũng có thể bảo ông ấy tìm anh tâm sự, anh không ngại kết thêm một người bạn mới đâu, cũng rất mong sớm có cơ hội đến nhà em làm khách hoặc tận mắt thấy ông ấy.”
******
★Chú thích:
[1]Hũ nghe: Bộ “Thanh bình nhạc” cũng từng xuất hiện cái hũ nghe này, tiện copy đoạn chú thích về luôn hihi. Còn quỷ truyền thanh thì mình không tìm được tư liệu liên quan.
Thiết bị nghe lén thời cổ đại, là một cái hũ bằng gốm, miệng nhỏ bụng lớn được chôn dưới dất, áp tai lên trên để nghe lén. Đây là một trong những công cụ nghe lén thô sơ và nguyên thủy nhất, được phát minh cách đây khoảng 2500 năm, có thể nghe được tiếng động trong phạm vi mười dặm vuông. Thời cổ người dùng hũ nghe sẽ được huấn luyện đặc biệt để nghe được hiệu quả nhất, đặc biệt là người mù vì họ sở hữu thính lực vượt xa người thường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất