Tính Sư

Chương 191: Đại kết cục – 1

Trước Sau
Cái đêm vừa bí ẩn tăm tối vừa chẳng ai hay biết ở bên dưới cây Chu Xương cuối cùng đã thấm thoát trôi qua theo dòng thời gian, khi trăng đỏ bên kia núi từ từ mờ đi.

Góc nhìn lại quay trở về trên đỉnh núi, suốt một ngày một đêm, không ai biết rõ bộ tộc Khổng Lồ trên ngọn núi phủ tuyết ấy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Sáng sớm, những thôn dân khổng lồ và các phàm nhân nán lại đây thức dậy, cùng kinh ngạc phát hiện hiện tượng kỳ lạ phát sinh trên đỉnh đầu.

Vốn dĩ nước đen hội tụ ở chính giữa bầu trời, hình thành một vòng xoáy to lớn, nhưng dường như một ngoại lực mạnh mẽ nào đó đã gây ảnh hưởng khiến nó rút về nơi mà ban đầu nó xâm nhập.

“——!! ——!!”

Từ đằng xa, động tĩnh long trời lở đất ấy nghe mới đáng sợ làm sao, mà ở nơi nhiều người thấy được, “rồng bắt mây” tỏa ra hào quang vàng rực và dòng nước đen bẩn thỉu kia giống như hai con mãnh thú giữa không trung, đã tranh đấu ác liệt suốt mấy ngày đêm, hiện tại rốt cuộc cũng nghênh đón an bình trong chốc lát.

Cũng bởi nước đen tạm thời rút đi, mà những cỏ cây sinh linh vốn sắp chết già, chết khát ở trên mặt đất của thôn Khổng Lồ cũng có cơ hội ngắn ngủi để thả lỏng và giữ được mạng sống.

【Ở trên mây…… lúc này…… là…… là vị long vương lần trước…… đúng không? Hình như tôi lại nghe thấy……. tiếng rồng ngâm lần trước……】

【Hình như…… Hình như đúng là thế thật…… Có vẻ…… Có vẻ vị long vương kia đang…… xua tan mây đen bên cạnh……. nước đen…… Dùng đám mây mà……. tính sư nung ra…… Haiz…… Lúc trước chúng ta…… quả thực đã trách lầm……. tính sư rồi……. Nên làm sao cho phải đây……】

【Đúng thế, mấy ngày qua…….Long Quân và tính sư…… quả thực đã giúp chúng ta rất nhiều…… Mây đen trên đỉnh đầu đều là nhờ công Long Quân…… vất vả xua tan đi…… Cơ mà…… bây giờ long vương đang ở trên đỉnh núi…… Thế thì tính sư…… đang ở đâu?】

Những người khổng lồ thuần phác hàm hậu trong thôn bắt đầu xì xào bàn tán, ngay cả nhóm thư ký, Từ Văn Tuệ âm thầm nghe lỏm ở bên cạnh cũng trố mắt nhìn lên không trung, rồi lại ngơ ngác nhìn nhau.

Dù sao trước đó, bọn họ không hề ngờ rằng Tấn đại thiếu – người xưa nay luôn trầm lặng, tầm thường, thậm chí bị bắt nạt từ nhỏ đến lớn – lại có bản lĩnh cao cường đến như vậy.

Trần Gia Nhạc đứng phía sau đám đông đang bàn tán ầm ĩ, ngước đầu nhìn hết tất cả cảnh tượng này trong mắt, dường như đã sớm lường trước được điều này. Cậu ta không chủ động nói năng gì, chỉ dõi ánh mắt phức tạp và cảm khái nhìn về phía Long Quân được mọi người tôn kính thán phục ở trên tầng mây nơi đỉnh núi xa xăm, sau đó lại nỗ lực quan sát hòng tìm kiếm Tấn tính sư – một vị khác đáng lẽ cũng trở thành tiêu điểm của mọi người.

Nhưng đúng như những người khổng lồ với thân hình đồ sộ và vẻ mặt ngơ ngác ấy từng nói, hiện tại ngoại trừ Tần Giao đang bay lượn trên trời thì trong khắp thôn này chẳng thấy bóng dáng Tấn Tỏa Dương đâu cả, thế nên cậu ta canh ở bên cạnh chuồng bò suốt buổi sáng mà chẳng thu hoạch được gì.

“Ôi chao…… Rốt cuộc tên kia chạy đi đâu rồi, đừng bảo hôm qua còn chưa hú hí đủ nên mới sáng sớm lại thấy sắc quên nghĩa, đi lên đỉnh núi với Long Quân nhà anh ta rồi nhé? Mình còn đang định gửi lời chào chính thức đến anh ta trước khi đi cơ mà……”

Trần Gia Nhạc vuốt cằm lầm bầm hoài nghi, chỉ tiếc là sau đó, mặc dù cậu ta lại đi lòng vòng quanh thôn thêm mấy vòng nữa nhưng vẫn chẳng tìm được người mình muốn tìm.

Mà Tấn Tỏa Dương – người cậu ta nhắc tới, thì giờ phút này hắn quả thực đang không ở cùng Tần Giao trên đỉnh núi.

Trên thực tế, hiện giờ hắn đang cùng cụ già Chu Đỉnh Thiên đứng ở một bên khác của ngọn núi, đối diện với cuồng phong ập xuống những “cái bóng” màu đen mọc chi chít dưới đáy nước.

Cho tới nay, chân tướng của câu chuyện về Đông Sơn và “Niên” vẫn có vẻ thần bí khó lường, mà trong chính câu chuyện này cũng tồn tại một số vấn đề cần phải giải quyết tận gốc rễ.

Tối hôm qua ở bên cạnh hồ nước yên ả này, Tần Giao và Tấn Tỏa Dương đã hoàn toàn gỡ bỏ khúc mắc giữa cả hai, khi đơn độc ở bên cạnh nhau, kỳ thực họ cũng đã tâm sự với nhau rất lâu.

Lúc ấy mỗi người đều đã từng tiếp xúc với bên lề chân tướng, hoặc nhiều hoặc ít, trong lòng bọn họ rõ ràng đều đã có kế hoạch cho mình, song may mắn là lần này ý kiến của đôi bên lại nhất trí một cách lạ kỳ, cũng ăn ý không xảy ra mâu thuẫn gì trong suy nghĩ nữa.

Suốt một đêm hầu như hắn và Tần Giao không hề ngủ, Tấn Tỏa Dương nhớ lại cuộc đối thoại giữa cả hai khi mái tóc đang ướt đẫm, tựa sát vào nhau bên cạnh hồ nước màu ngọc bích và bên dưới cây khổng lồ.

Tần Giao biếng nhác gối lên vai hắn, ngước nhìn bầu trời màu vảy cá, thanh âm của y khi ấy dường như vẫn mơ hồ đọng lại trong đáy lòng Tấn Tỏa Dương lúc này khi đang nhìn dòng nước đen.

“Sau khi trời sáng, nhóm A Hương sẽ đến thôn Khổng Lồ để gặp anh, em hãy cầm lấy “Chìa khóa cửa” này, mau đi làm chuyện em thực sự nên làm, cứu Dương Cơ của mười hai năm trước và phá huỷ lâu đài hải thị trước khi người La Sát đổ bộ xuống nơi này hủy diệt tất cả, như thế thì lũ người La Sát đi đến dòng thời gian này sẽ bị giam cầm suốt đời. Anh sẽ đi đến kết cục sau cuối của câu chuyện này mà lúc trước em từng nói, giúp em bảo vệ cánh “Cửa” cuối cùng trên bầu trời, chờ đợi em xuất hiện.”

“Ừm, nhưng đi đến mười hai năm trước chắc phải tốn nguyên một ngày một đêm, anh ở lại đây cũng nhớ phải cẩn thận, chờ em trở về nhé.”

“Đương nhiên…… Cơ mà trước khi đến lần gặp tiếp theo, em không ngại hứa trước với anh một việc chứ?”

“Việc gì vậy?”

“Chờ đến khi mọi chuyện kết thúc, trong tương lai hãy dành một vị trí trong《Tính thư》cho câu chuyện của em và anh, không cần mô tả quá nhiều, chỉ cần lưu lại một câu hết sức đơn giản là được.”

“Anh muốn viết gì nào?”

“Viết người trong lòng của Tần Giao là ai, cậu ấy từ đâu đến đây, câu này bây giờ để chính miệng em nói ra thì cũng không tính là trái lương tâm nhỉ?”

Vẻ mặt Tần Giao như cười như không, lúc nói lời này dường như y chỉ đang thuận miệng trêu ghẹo thôi, song Tấn Tỏa Dương nhận ra được đây chính là nguyện vọng giản đơn nhưng cũng chấp nhất nhất mà y vẫn luôn chôn giấu trong đáy lòng, liên quan đến xuất thân cùng với tương lai của hắn và y.

Sau một thoáng lặng im, tim Tấn Toả Dương bỗng trở nên mềm nhũn. Dưới ánh nắng bao phủ cây Chu Xương, hắn nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay ấm áp của y, kề trán mình lên trán Tần Giao, cất giọng trầm thấp nói ra lời cam kết với người trong lòng mình:

“Long thần Tần Giao, ta thân là tính sư, mai sau sẽ ghi danh ngài trên tính thư suốt trăm năm, chép lại từng công lao mà ngài đã làm cho sông núi nhân gian, lưu giữ cho người đời truyền tụng.”

“……Ừm, xin làm phiền ngài, Tấn tính sư.”

Cuối cùng cả hai chìm vào lặng im, cuộc đối thoại này xem như đã xác nhận dự định và kế hoạch sắp tới trong lòng mỗi người.

Tấn Toả Dương cũng không muốn để lỡ dở quá nhiều việc chính, thế là dựa theo những manh mối mấu chốt mà cả hai đang nắm trong tay cùng với lời nhắc nhở cuối cùng của Chu Đỉnh Thiên về kết cục của câu chuyện, lúc sáng sớm hắn liền chia tay Tần Giao rồi một mình đi tìm Chu Đỉnh Thiên.

Bởi hiện tại vẫn còn sớm, cuộc trò chuyện của hai người họ bên dưới những “cái bóng” màu đen vẫn không bị người ngoài thôn quấy rầy, cũng giống như lần trước.

Tuy nhiên lần trước tình cảnh giữa ba người rất quỷ dị khó xử, âm thầm phân cao thấp lẫn nhau, so với đó thì lần này không có Tần Giao ở đây, bầu không khí đã dịu đi không ít.

Mặc dù Tấn Tỏa Dương không biểu lộ gì trên gương mặt, song Chu Đỉnh Thiên vẫn thấy hết hành động sáng nay của Tần Giao và biểu cảm tốt hơn thấy rõ của chàng thanh niên tóc trắng, lão lấy làm vui mừng, ngắm nhìn chiếc đuôi rồng thấp thoáng trong tầng mây cách đó không xa đang bay vút qua bầu trời xám xịt. Lão vô thức nhướn hàng lông mày hoa râm, thực lòng thấy vui thay cho bọn họ, rồi lão thở dài bảo:

【Xem ra, lần này tính sư và Long Quân…… rốt cuộc cũng đạt thành nhất trí rồi nhỉ?】

“……”

【Thảo nào sáng nay lúc thức dậy, tôi có cảm giác hoa trên ngọn cây Chu Xương bỗng nhiên bung nở rực rỡ, có lẽ những chú chim khách hót véo von chẳng mấy chốc sẽ chào đón mùa xuân sớm ghé nơi này.】

“……”

【Có điều…… lần này ngài và Long Quân thật sự…… đều kiên quyết…… lựa chọn làm như vậy sao?】

Vẻ mặt Chu Đỉnh Thiên xao động, câu hỏi cũng phức tạp và khó xử. Tính cách Tấn Tỏa Dương xưa nay luôn kín đáo, đương nhiên sẽ không trả lời trực tiếp, hắn ngước đôi mắt kiên định và dịu dàng ngắm nhìn chiếc đuôi rồng đang uốn lượn trên tầng mây, gật đầu bình tĩnh đáp:

“Phải, nếu không có một sự chắc chắn nhất định thì tôi và anh ấy sẽ không cùng nhau đưa ra quyết định này.”

【……Nhưng…… Nhưng đây là kết cục vốn dĩ nên dành cho thôn Khổng Lồ…… Ngài đáng lẽ không cần phải vì chúng tôi mà…… chịu đựng khổ cực như vậy…… Hơn nữa nếu ngài thật sự dùng chiếc “Chìa khóa cửa” trong tay…… để mở ra cánh “Cửa” trên trời, trở về mười hai năm trước…… Một khi gặp thất bại…… thì ngài sẽ…… mãi mãi bị nhốt trong dòng thời gian quá khứ, không thể nào quay trở lại được nữa……】

Lúc nói ra lời này, từ biểu cảm trên gương mặt già nua của lão khổng lồ, không thể nói rõ là lão đang hổ thẹn, tự trách hay căng thẳng, dù sao lão chưa từng nghĩ đến việc dựa vào ngoại lực để nhìn thấu kết cục của vận mệnh đáng sợ đeo đẳng trong cơn ác mộng của lão, chớ huống chi là còn có thể dùng hành động để hoàn toàn thay đổi nó.

Ấy thế mà vừa rồi, người chính miệng nói ra mấy câu này với lão lại quả thực là người duy nhất có khả năng thay đổi kết cục của câu chuyện này.

Chu Đỉnh Thiên lặng người đứng ngồi không yên, hai tay vô thức run rẩy, rồi lão nghe Tấn Tỏa Dương lạnh lùng tỏ ý không tán đồng:

“Câu chuyện này khởi nguồn sớm nhất từ khi “Niên” trốn thoát khỏi quyển tính thư của tôi, khiến tôi, vợ chồng Công Kê Lang, mẹ con Dương Cơ, thôn Khổng Lồ và cả con gái ngài bị cuốn vào trong vận mệnh méo mó này. Tôi hiểu tâm lý của ngài lúc này, song hiện tại chỉ có mỗi cách này để quay lại quá khứ giết chết Công Tôn Thọ và thay đổi kết cục sau cuối của câu chuyện này.”

【……】

“Tôi biết quá trình mạo hiểm trở lại quá khứ nhất định sẽ vô cùng nguy hiểm, nhưng có Tần Giao canh giữ ở nơi này và bên ngoài “Cửa” thì ít nhất có thể đảm bảo mọi người sẽ an toàn sau khi tôi rời đi, tôi và anh ấy cùng nhau đi tới bước này, đã không còn hoài nghi hay không tin tưởng nhau vì chuyện kiểu này nữa rồi. Nhưng vào giây phút từ biệt này, tôi vẫn mong ngài và mọi người trong thôn có thể nghe tôi nói một câu cuối cùng, được chứ?”

【Đương nhiên…… Đương nhiên rồi…… Ngài cứ việc…… nói ra, tất cả chúng tôi…… nhất định sẽ dốc hết sức hỗ trợ ngài…… Chỉ cần có thể thay đổi…… kết cục lần này…… Chỉ cần có thể thay đổi nó……】

Hai mắt lão khổng lồ đỏ hoe, khi nói những lời này lão đã cố gắng hạ mình đến thấp nhất, Tấn Tỏa Dương lẳng lặng nhìn lão một hồi, sau đó mở lời:

“Nếu tôi nhớ không lầm, đứa con duy nhất của ngài tên là Quyên có đúng không?”

【……】

“Bởi vì từng tận mắt nhìn thấy “Niên” nên tiếng hát của cô ấy thuở nhỏ lúc ở bên bờ sông đã được lưu giữ lại dưới dòng nước đen, có một đêm nọ tôi đã nghe lũ bò trong chuồng nhắc tới bài hát ấy, lúc bị ngã xuống dường như tôi lại nghe thấy thanh âm của cô ấy, cô ấy vẫn đang ở chỗ cũ, luôn hát bài hát tên “Đóa hoa xoay tròn” mà mình yêu thích.”

【……】

“Ngoài ra, tôi còn nghe thấy cô ấy gọi tên ngài, cô ấy mong ngài và mọi người trong thôn hãy cùng sống tiếp, bất kể thế nào đi chăng nữa.”

Nói đoạn, giọng nói và ánh mắt của Tấn Tỏa Dương bất giác khựng lại, hắn cảm giác thân hình cao vút của Chu Đỉnh Thiên bỗng cứng đờ, nỗi thống khổ bi ai vì mất đi chí thân liền tuôn trào ào ạt trong cơ thể già cỗi của lão.

Cũng chính vì điều này nên Tấn Toả Dương mới quyết tâm phải khiến mỗi người mình gặp trong câu chuyện này đều sống sót, và bản thân hắn trong tương lai cũng nhất định phải sống sót. Hồi lâu sau, Tấn Tỏa Dương kiên định nhìn lão khổng lồ đang chực rơi lệ, chậm rãi lên tiếng:

“Tôi là một tính sư, từ nhỏ đã mang chức trách gánh vác di huấn của tổ tông, đi khắp chốn nhân gian để ghi chép những câu chuyện về dòng họ. Từ khi đi đến thế giới này, tôi gặp được rất nhiều sơn tinh quỷ quái, yêu ma tà túy, song đa phần họ không biết dòng họ và cái tên của mình có ý nghĩa đặc biệt gì.”

【……】

“Dòng họ là do tổ tiên lưu truyền cho đời sau, nhưng tên thì là niềm hi vọng lớn lao nhất của cha mẹ đối với đứa con mới chào đời. Giống như Chu Đinh và Chu Bình trẻ tuổi ở trong thôn bây giờ vậy, ban đầu hai anh em họ được cha mẹ đặt cho hai cái tên ấy, là vì cha mẹ họ gửi gắm mong ước rằng gia đình mình có thể đông đúc bình an. Còn tên của ngài, trước đây ngài có từng nghĩ xem nó mang hàm nghĩa gì không?” (Câu gốc là “nhân đinh hưng vượng, bình bình an an” tức mong gia đình đông đúc và bình an.)

【……】

“Đỉnh Thiên, ý là con người nhất định phải đội trời đạp đất, kết hợp với dòng họ của ngài, hàm nghĩa chính là hi vọng mỗi người trong bộ tộc Chu thị đều có thể đội trời đạp đất. Có lẽ vì vài nguyên nhân mà thôn Khổng Lồ đã trốn tránh thế giới bên ngoài suốt bấy lâu, nhưng nhìn mà xem, trong thôn toàn là những người khổng lồ cao lớn hơn người bình thường ngoài kia rất rất nhiều, nếu mọi người thật sự muốn phản kháng thì chẳng lẽ mọi chuyện lại không có nước cứu vãn hay sao? Đội trời đạp đất, tôi nghĩ trên cõi đời này không có bất kỳ sinh linh nào thích hợp với từ này hơn ngài và mọi người đâu. Tôi nói vậy, ngài hiểu ý của tôi chứ?” (Đội trời đạp đất: từ gốc là đỉnh thiên lập địa.)

【Tính…… Tính…… sư……】

Sống đến cái tuổi này rồi, vậy mà lão khổng lồ Chu Đỉnh Thiên thực sự bị thuyết phục bởi những lời lẽ ấy. Ánh mắt lão nhìn về phía Tấn Tỏa Dương cũng thay đổi, tưởng như chỉ một giây sau, nước mắt sẽ không ngừng trút xuống như mưa từ trong hai hốc mắt to lớn ấy.



Tấn Tỏa Dương đã nói hết những lời mình có thể nói hiện giờ, hắn nhìn về phía xa xăm rồi lại cúi đầu nhìn chiếc “Chìa khóa cửa” đang phát sáng lấp lóe trong tay, sắp sửa mở ra cánh cửa thời gian mười hai năm trước một lần nữa. Đoạn, hắn chầm chậm nói:

“Bất kể sắp tới có xảy ra chuyện gì, tôi xin thề rằng, lần này kết cục của mỗi người ở Đông Sơn, hoặc phải nói là ở trong câu chuyện này, nhất định có thể thay đổi. Chỉ cần đến thời khắc cuối cùng vẫn có người nguyện ý thay đổi nó giống như Quyên vậy, thì kết cục ấy sẽ không bao giờ là…… kết cục thật sự của chúng ta, ngài thấy có đúng không?”

……

Hôm sau, khi tiếng rồng ngâm cuối cùng và tiếng nước triều rút vang vọng từ trong dòng nước đen, Tấn Tỏa Dương sử dụng chiếc “Chìa khóa cửa” đã trở về trong tay mình sau nhiều năm, một thân một mình đi tới Đông Sơn mười hai năm trước và hải thị nơi đang giam giữ Dương Cơ.

Tần Giao và hắn đã giao phó xong xuôi với nhau từ sớm, y dõi mắt từ phía xa nhìn hắn rời đi, mà sau khi Tấn Tỏa Dương đi rồi, cơn mưa rơi lất phất trên đỉnh núi suốt buổi sáng cũng từ từ tạnh hẳn.

Thôn Khổng Lồ dường như lại khôi phục sự bình yên nhiều ngày trước, song cửa nẻo và chuồng bò vẫn bị rào thanh gỗ và đóng đinh thật chặt, trận thế như thể sẵn sàng nghênh đón nguy hiểm gì đó sắp ập đến.

Mãi đến khi màn đêm buông xuống, từ một lỗ thủng nhỏ màu đen ở sâu trong mặt trăng đỏ bỗng dấy lên những âm thanh dồn dập khủng khiếp, nghe như tiếng loài thú hoang to lớn nào đó đang vỗ cánh phi qua tầng mây.

Thanh thế này còn ghê gớm hơn cả dòng nước đen mãnh liệt lúc trước, thậm chí phóng tầm mắt nhìn ra xung quanh, chỉ có thể thấy một bầy quái vật tàn bạo có mắt báo và cánh chim đang bao vây bầu trời tăm tối trên đỉnh núi thôn Khổng Lồ.

Trên cái đầu to sụ của chúng có cặp mắt vàng, răng nanh, vuốt sắc, kẻ nào kẻ nấy nom như ác quỷ bò ra từ địa ngục mà thường xuất hiện trong các truyền thuyết chí quái cổ xưa.

Lũ yêu vật xấu xí này có số lượng gần như áp đảo sinh linh trên đất liền, ngoại trừ sở hữu một cái tên tiếng xấu đồn xa, chúng còn có một tên gọi gắn liền với truyền thuyết đáng sợ, rằng nửa đêm chúng sẽ đi tới nhân gian, ngấu nghiến cả người lẫn vật, thậm chí trong một đêm có thể đồ sát tính mạng của hàng trăm hàng ngàn người sống.

La Sát hải nhân.

【……Giết…… Giết…… Giết sạch bọn chúng…… Đầu, thịt và của cải của lũ khổng lồ ngu xuẩn này…… sẽ thuộc về báo nhân chúng ta……】

【Ăn…… Ăn sạch bọn chúng…… Theo lệnh hải chủ…… Chặt đứt từng cái tay cái chân của chúng…… Ta đã…… Ta đã đợi không kịp nữa rồi……】

【Đúng…… Giết chết bọn chúng…… Giết chết lũ nô lệ này!!! Bọn chúng chỉ xứng sống dưới sự thống trị của báo nhân…… Toàn bộ thịt người tươi mới và của cải…… trên đất liền…… đều là…… đều là của chúng ta…… Ha ha……】

Lũ người hải thị bôn ba đường xa mà đến, lòng sục sôi phấn khích giống như vô số lần trong giấc mơ, chinh phạt tàn sát thôn làng của lũ người sống vô tri ngu ngốc. Sự tàn bạo và tham lam đã khắc sâu vào cốt nhục của bọn chúng từ ngàn năm, thậm chí trong đôi mất đã chẳng còn chút lý trí hay nhân tính bình thường nào.

Các báo nhân mang theo ham muốn cướp đoạt và tàn sát của hải chủ Công Tôn Thọ anh minh của chúng, lặn lội ngàn dặm xa xôi từ một bên khác của “mặt trăng”, rốt cuộc cũng tới được nơi đây. Song đâu ngờ, chúng còn chưa kịp ra tay bắt lấy con mồi mình mong muốn thì đã gặp phải cửa ải khó khăn.

Bởi ngay khi chúng toan tiếp cận từ giữa không trung, một chiếc xe sấm sét to lớn ồn ào và bóng dáng một cô nhóc hồ nữ tỏa sáng mơ hồ dưới ánh trăng bỗng thổi vang cây sáo xanh, tiếp đó, vô vàn quỷ truyền thanh và chuông được chôn dưới cây Chu Xương và lòng tuyết liền vang vọng ầm ĩ cùng một lúc.

【——!! ——!! ——!!】

Âm thanh cảnh báo của quỷ truyền thanh bao trùm khắp toàn bộ đỉnh núi, từng bóng người đồ sộ cầm đuốc và gương mặt của Mẫu Nhung, búp bê bùn và những người quen thuộc khác cũng từ từ ngóc dậy từ các nơi trong thôn, giơ bắp ngô và phân trâu đã chuẩn bị sẵn lên, ném tới tấp về phía lũ báo nhân đang hoảng hốt trên không trung.

“!!Cái gì đây…… Cái gì thế này!! Đây rốt cuộc là thứ gì!! A a!!! Bọn ngu xuẩn này!!! Bọn ngu xuẩn này!!”

Một màn này làm lũ báo nhân trở tay không kịp, bọn chụp hiển nhiên càng giận dữ sôi máu hơn, song không chờ chúng nhào lên túm đầu của những người khổng lồ gan to tày trời này thì một luồng sét bỗng dội thẳng xuống từ trên đỉnh đầu chúng, xuyên thủng cơ thể của vài báo nhân đang nóng lòng xông lên dẫn đầu, tiếp đó luồng sét kinh khủng ấy lại rọi sáng non nửa bầu trời, đánh gãy nanh vuốt đang thèm thuồng nhỏ dãi của bọn chúng.

Song bởi số lượng của báo nhân quá đông nên chúng vẫn còn lít nha lít nhít giữa bầu trời, chúng mau chóng dừng thế tiến công, rũ đôi mắt màu nâu vàng đang trừng lom lom như dã thú khát máu.

Cuối cùng, chúng hướng tầm mắt căng thẳng về phía một cái bóng màu xanh ở trong tầng mây xa xa, với hình thể to lớn tàn bạo hơn chúng rất nhiều và khí thế cũng đáng sợ hơn rất nhiều. Đã lâu các báo nhân chưa rời khỏi hải thị xa xôi, cũng chưa từng tận mắt trông thấy loài sinh linh cổ xưa như rồng. Kẻ nào kẻ nấy nhe răng vừa sợ hãi vừa hoảng loạn, theo bảo năng thối lui về giữa không trung:

“Không thể…… Không thể nào…… Nơi này đáng lẽ không thể có…… Nơi này…… Nơi này sao có thể có…… Rõ ràng hải chủ đã nói…… Mọi người mau lần lượt xông lên đi!! Giết nó!! Nhất định phải mau chóng giết chết nó!!”

Có vẻ con rồng nọ cũng nhận ra lũ báo nhân bay lượn giữa bầu trời rốt cuộc đã phát hiện mình là ai.

Trong đôi mắt rồng sâu thẳm ấy có thể trông thấy hình bóng một người đàn ông tóc đen mắt xám, thân phủ vảy xanh, đầu mọc sừng rồng, gương mặt vấy máu như thể trong một đêm bị phủ kín vết tích tiêu điều của tháng năm. Con rồng khổng lồ hờ hững lượn quanh khoảng trời mây mù trên đỉnh ngọn núi, nhắm vuốt rồng phát sáng của mình về phía bầy mãnh thú đang che rợp bầu trời, rồi y nheo mắt nguy hiểm và nói ra từng câu từng chũ khiến lũ báo nhân sởn gai ốc:

“Khỏi cần xông lên lần lượt đâu, chẳng thà tranh thủ cùng tới đây một lượt luôn đi.”

“……”

“Thời xưa có người từng dùng tim gan hổ báo làm thức ăn, lần này vừa khéo để ta nếm thử xem mùi vị của lũ súc sinh lông tạp này rốt cuộc ra làm sao.”

“……”

Rõ ràng báo nhân chiếm ưu thế tuyệt đối về số lượng, xưa nay luôn dẫm đạp các sinh linh thế gian khác ở dưới chân, ấy thế mà sau khi câu nói ấy vừa dứt, bọn chúng đều bất động giữa không trung chẳng dám nhúc nhích.

Bọn chúng tái mặt đối diện với sinh vật khổng lồ ở cách đó không xa, chẳng một kẻ nào dám xông lên trước để nhận lấy cái chết đã định sẵn.

Rốt cuộc có một báo nhân đầu tiên không nhẫn nại nổi nữa, giận dữ gào lên rồi giáng cú táp về về phía Tần Giao trên đỉnh núi mây mù. Bấy giờ, con rồng khổng lồ với cặp sừng lấp lánh và lớp vảy xanh phủ toàn thân đột nhiên ngẩng đầu lên, gầm lên một tiếng đáng sợ như thể vừa nhìn thấy bóng hình lưu luyến trong lòng mình.

Cuối cùng, một màn sáng chói mắt bao trùm lấy toàn bộ đỉnh núi, một giọng nói khàn khàn tựa như thần linh chân chính liền chậm rãi cất lên.

……

“Con cháu Tần Giao, nguyện dùng tính mạng để thề với tổ tiên Tổ Long, xin thỉnh thủy quỷ tứ phương, sinh linh Xích Thủy, hết thảy nghe theo lệnh ta, mau mau giết sạch lũ ngỗ ngược này! Dùng chúng để tế…… sông nước Đông Sơn!”

……

Ngày Bính Tý, tháng Bính Thân, năm Kỷ Dậu.

Mười hai năm trước, Đông Sơn, đêm Tết ông Táo năm Dậu âm lịch.

Tấn Tỏa Dương cầm “Chìa khoá cửa” trong tay, theo bước ngày cuối cùng trước khi kết cục của câu chuyện xảy đến, hắn một thân một mình xuyên qua cánh “Cửa” trong nước đen, đi tới Đông Sơn – nơi chứa đựng vô số chân tướng và bí mật của quá khứ.

Thời gian qua lại giữa hai thế giới vốn hết sức cấp bách, hơn nữa hẳn lúc này thôn Khổng Lồ ở dòng thời gian ban đầu đã bị người La Sát bao vây hoàn toàn rồi.

Cho nên bất kể dùng cách nào, thì trước khi trời sáng, cũng tức là trước khi kết cục chân chính của câu chuyện này xảy ra, Tấn Tỏa Dương phải thay đổi vận mệnh rằng các báo nhân sẽ đồ sát tộc cá tử tôn và lấy đi “Niên”, sau đó hắn cũng phải lập tức trở lại bên cạnh Tần Giao – người đang canh giữ ngoài “Cửa”.

Trong quá trình này, hắn không thể đề cập quá nhiều về tương lai ở trong câu chuyện quá khứ, cũng không thể tùy tiện thay đổi kết cục định sẵn của bất kỳ ai khác ngoài những nhân vật then chốt đêm nay —— tức Công Tôn Thọ và Dương Cơ.

Một khi xảy ra sai lầm, không chỉ mỗi mình hắn không thể nào quay trở lại kết quả ở mười hai năm sau, mà kết cục của những nhân vật ban đầu trong câu chuyện cũng sẽ bị ảnh hưởng rất lớn.

Điều này sẽ ảnh hưởng tới số mệnh của hắn và Tần Giao, cũng sẽ liên luỵ tới kết cục tiếp theo của thôn Khổng Lồ, thôn kiến hay thậm chí toàn bộ Đông Sơn, bởi thế nên từ đầu chí cuối tinh thần của Tấn Tỏa Dương luôn ở trạng thái căng thẳng cao độ.

Có điều, nơi mà hắn hạ cánh sau khi rơi xuống từ mặt trăng lại có vẻ cực kỳ quen mắt. Hắn ngẩng đầu lên nhìn kỹ, đây chính là nơi hắn đặt chân tới vào lần đầu tiên đến Đông Sơn, cũng là nơi hắn gặp búp bê bùn bên cạnh mỏm đá Lồng Gà và được nó cứu.

—— Mà nơi này, cũng chính là nơi hắn và Tần Giao đã gặp lại nhau lần nữa.

Tuy nhiên so với sự vội vã và chật vật trong lần trước khi mới lạc đến thế giới khác, lần này lúc rơi từ trên lỗ thủng mặt trăng xuống, Tấn Tỏa Dương đã kịp thời khống chế tốc độ rơi nên về cơ bản xem như không bị thương gì.

Chàng thanh niên tóc trắng giơ một tay chống đỡ cơ thể, trèo lên từ đáy hố rồi chỉnh trang lại áo quần một chút, sau đó mau chóng đứng dậy, chuẩn bị dùng tốc độ nhanh nhất để tìm kiếm thôn làng cá tử tôn, có lẽ hiện giờ nơi đó cũng đã xảy ra chuyện gay go rồi.

Tấn Tỏa Dương ghi nhớ kỹ tất cả kế hoạch trong lòng, trước tiên hắn kéo một bên góc áo xuống để che kín nửa gương mặt lại, rồi tiện tay móc một tờ tính thư trong tay áo ra, chuẩn bị chiếu sáng nền tuyết tối tăm trước mắt và bò ra ngoài hố đá này, đi tìm thôn làng cá tử tôn ở phụ cận, nơi sắp sửa phát sinh tai hoạ trong đêm nay.

Nào ngờ chỉ mấy phút sau, ở một nơi cách rất gần địa điểm đầu tiên mà câu chuyện này xảy ra, hắn lại tình cờ bắt gặp hai “người quen”. Giờ phút này bọn họ đang bị bao vây truy đuổi bởi người La Sát bay lượn giữa không trung, chỉ là trông tuổi bọn họ còn rất nhỏ, cũng trùng hợp vừa trốn ra khỏi thôn cá tử tôn.

Có vẻ hai vị “người quen” này đang không rảnh rỗi chút nào, hai bóng dáng nho nhỏ ấy không ngừng tháo chạy về phía trước, bị dồn từng bước đến bên cạnh vách núi. Vì tình huống khẩn cấp nên hai người nọ chẳng kịp chú ý tới Tấn Tỏa Dương đang ở cách đó không xa.

【Phạm…… Phạm Thanh Chiêm, làm sao bây giờ…… Trên trời…… có nhiều báo quá, chúng ta lại chẳng tìm được ai tới cứu…… Chúng ta sắp phải chết rồi…… Con bé cũng sẽ chết…… Mọi người ở thôn Cá cũng sẽ chết……】

【Đừng sợ, đừng sợ, Dương Nghiêu à, con bé sẽ không chết đâu…… Mọi người ở thôn Cá cũng sẽ không chết…… Anh nghe nói dưới đáy sông Xích Thuỷ có một vị long vương…… Chúng ta chỉ cần trốn đi đâu đó thì nhất định có thể tìm được ngài ấy……】

【Hu hu…… Long vương…… Ôi long vương, đây là thật sao…… Cầu xin ngài…… Mau hiện ra…… Cứu lấy chúng tôi…… Con bé vẫn còn nhỏ…… Tôi sợ quá……】

Vì cách Tấn Tỏa Dương một đoạn nên cuộc đối thoại ấy nghe hơi mơ hồ, và toàn bộ những âm thanh ấy đều đến từ hai bóng người thấp bé đang trốn trong rừng, run rẩy ôm trong lòng một thứ quấn tã hoa nhỏ.

Một người trong đó có gương mặt cá thanh chiêm khá quen mắt, một người khác thì là một đứa bé cá tử tôn có vóc dáng nhỏ con.

Từ cuộc trò chuyện giữa bọn họ và đứa bé quấn tã lót kia, Tấn Tỏa Dương lập tức ngờ ngợ ra gì đó, hắn lặng lẽ nấp sau bụi cây, ngó ra bên ngoài, định bụng tiến lên kéo hai thằng bé đang sợ hãi kia vào rồi mau chóng xem xét tình hình của đứa trẻ mới chào đời chưa bao lâu kia.

Bỗng, một mũi tên lửa xé gió lao vút qua mặt trăng đỏ, cắm phập vào ngay cạnh chân Phạm Thanh Chiêm và Dương Nghiêu, cũng cắt ngang hết thảy động tác tiếp theo của chàng trai tóc trắng.

Mũi tên này tỏa ra mùi tanh nồng nặc, còn dính cả một ít lông tóc và da vụn, nhìn là biết nó vừa được rút ra từ một cái xác mới chết không lâu.

Tấn Tỏa Dương nấp sau bụi cây suýt thì bị lộ hành tung, hắn cau mày, còn chưa kịp nhìn rõ xem vật này từ đâu lao tới thì hai đứa nhóc đã sợ hãi ngã nhào xuống đất, cất tiếng thét chói tai, một đám người báo mặt mũi bặm trợn đập cánh bay tới từ bốn phương tám hướng. Một ả báo nữ xinh đẹp cười tủm tỉm, ngồi vắt vẻo trên ngọn cây, cùng với một bóng dáng lọm khọm đeo mặt nạ gà trống liền xuất hiện từ bên trong màn sương đen.

【Công Kê Lang, quả nhiên…… ngươi là cao tay nhất…… Nhờ đám trẻ con già ngươi nuôi đánh hơi được mùi thơm ngon của lũ nhóc này nên chúng ta mới dễ dàng tìm được đến đây…… Chà, mau cho ta xem nào, đứa bé đang được ôm trong tay chắc hẳn chính là bảo bối của Dương Cơ nhỉ……】

Tấn Tỏa Dương lạnh lùng ngồi khuỵu một gối sau bụi cây, hai bóng dáng không thể quen thuộc hơn của Công Kê Lang và báo nữ vừa ló ra là sắc mặt hắn lập tức chùng xuống.

Tuy trước đó hắn từng cùng Tần Giao giao đấu với hai kẻ này ở thôn Phạm, nhưng khi tình cờ biết được mối liên hệ bí ẩn vốn tồn tại giữa các nhân vật trong câu chuyện này và cũng xâu chuỗi hết thảy mắt xích hiện có lại với nhau, hắn vẫn sinh ra cảm giác thần bí rằng chân tướng đang từ từ tiến lại gần mình.

Báo nữ không nhận ra rằng ngoài Dương Nghiêu và Phạm Thanh Chiêm đã bị mình bao vây thì lúc này còn có một người sống khác đang ở đây theo dõi tất cả. Báo nữ thấy Công Kê Lang ở bên cạnh mình nhìn chằm chằm ba đứa trẻ dưới đất với ánh mắt phức tạp, gục đầu sụp vai dường như đang ẩn nhẫn, ả bèn nở nụ cười mỉa mai, lạnh lùng uy hiếp Công Kê Lang rằng:

【Đây là cơ hội tuyệt hảo mười hai năm mới có một lần, tuyệt đối đừng làm hỏng việc của ta, nếu không muốn làm thì cút sang một bên đi, bằng không ngươi cũng biết chọc giận hải chủ thì kết cục sẽ ra sao rồi đấy…… Vả lại, lẽ nào sau chuyện của phu nhân gà mái mà ngươi vẫn tin ở hiền sẽ gặp lành hay sao…… Chúng ta đã hứa sẽ báo thù cho ngươi mà Công Kê Lang……】

Trong đôi mắt Công Kê Lang tức khắc lóe lên sự oán độc, hiển nhiên lão hiểu lời báo nữ nói, cân nhắc đến việc hiện tại mình vẫn bị kẻ khác khống chế nên cử chỉ và phản ứng đều có chút trì độn, lão cũng chỉ lựa chọn im lặng. Lão đeo chiếc mặt nạ gà trống, trơ mắt nhìn báo nữ vỗ cánh bay đi rồi thướt tha hạ xuống đất, xách cái cổ mềm mại của Dương Nghiêu và Phạm Thanh Chiêm lên, đánh giá một lượt từ trên xuống dưới rồi nói:

【Chà…… Hai bé cưng của ta…… Sao các ngươi lại không ngoan vậy hả…… Dám chạy từ nồi cá kia đến chỗ ta…… Nếu đã sợ thế này…… thì sao lúc trước không chịu nghe lời bọn ta, còn dám đánh cắp…… bé con đáng yêu này của các ngươi……】



【Oa…… Oaaa…… Thả ra…… Hức hức……】

【Thả ra? Thả các ngươi ra thì bọn ta lấy gì bỏ bụng được…… Haiz, ta nên nói các ngươi thông minh hay là ngu ngốc đây…… Từ nhỏ đã nghe đủ loại chuyện nực cười về long vương…… cho nên đêm nay mới liều mạng mang theo đứa nhóc này chạy đến đây đúng không? Đáng tiếc…… Các ngươi quá ngây thơ rồi……】

【……】

【Cái gì mà Xích Thủy…… với chả long vương cơ…… Lại còn có người tin thật cơ đấy…… Đó chẳng qua chỉ là trò lừa bịp con nít mà thôi……】

La Sát nữ nở nụ cười độc ác, hiển nhiên đã kết luận trong tình huống hiện tại, Phạm Thanh Chiêm và Dương Nghiêu lần thứ hai rơi vào tay bọn chúng rồi thì không thể giở trò gì được nữa, ả lắc lư cái đuôi lông xù màu nâu phía sau, chỉ đầu ngón tay đỏ tươi về phía mặt trăng trên đỉnh núi.

Vừa nãy tuy Phạm Thanh Chiêm và Dương Nghiêu sợ sệt khóc lóc dữ dội nhưng vẫn liều lĩnh đáp trả thay cho Long Vương trong truyền thuyết, mà giờ thấy cảnh này, bọn nó đều cắn chặt răng, dựa sát vào nhau không dám lên tiếng.

Mà dường như La Sát Nữ đã nhìn thấu nỗi sợ hãi khiếp đảm trong lòng chúng, ả há cái miệng báo đỏ lòm rỏ dãi, mọc đầy răng nhọn ra, liếm láp khóe miệng tanh hôi đáng sợ rồi cố ý lừa gạt bọn nó, khiến bọn nó trợn to mắt:

【Hay là để ta nói nhỏ cho các ngươi một bí mật nhé lũ nhóc ngây thơ…… Thật ra đúng là có một vị lương vương như trong truyền thuyết đấy, cơ mà y lại cùng một giuộc với bọn ta…… Không thì các ngươi nghĩ tại sao đêm nay bọn ta quyết phải bắt bằng được lũ nhóc các ngươi…… Bởi vì tên long vương kia thích nhất là xơi thịt con nít, bọn ta sẽ lột sạch da các ngươi…… rồi mau chóng dâng lên cho y, thì y mới cho phép bọn ta ăn sạch lũ cá vừa ngu xuẩn vừa vô dụng này chứ……】

【Không, không……】

Tiếng khóc của lũ trẽ càng lúc càng yếu ớt hơn vì tình cảnh lẻ loi bất lực, chẳng ai giúp đỡ hiện giờ, nhưng ngoại trừ gào khóc ra thì chúng chẳng nghĩ được cách gì khác.

Thấy có vẻ kế hoạch đã thành công, ả La Sát nữ với gương mặt báo hung dữ liền cười khẽ, ả dùng ánh mắt ra hiệu cho lũ báo nhân phía sau mau chóng ra tay. Ả giơ tay lên, dùng bộ vuốt phát sáng đoạt lấy đứa bé quấn tã trong tay Dương Nghiêu rồi đỏ mắt cười ha hả.

【Sao lại không cơ chứ! Không chỉ mình đứa nhãi con này! Mà ngay cả các ngươi! Cũng sẽ bị ta lột da chặt tay chặt chân ngay bây giờ!! Hết thảy mọi thứ trên đất liền đều thuộc về người La Sát bọn ta! Long vương cái quái gì chứ, ba cái trò giả thần giả quỷ để lừa —— Á ——!!! Cái, cái gì thế này!! Đứa nhóc đâu! Đứa nhóc đâu rồi!】

Mười hai năm trước, La Sát nữ đã toan tính cướp đoạt đứa bé khỏi tay Phạm Thanh Chiêm và Dương Nghiêu, nhưng không biết vì sao cuối cùng lại thất bại. Ả còn chưa nói xong thì chợt cảm giác gương mặt yêu kiều xinh đẹp của mình bị ném một thứ gì vừa lạnh lẽo vừa tanh tưởi.

Ngay sau đó, đứa bé quấn tã hoa mà ả đang giơ cao cũng bị đánh lên ngọn cây tuyết tùng chót vót, một góc bị móc vào cành cây.

Báo nữ điên tiết sẵng giọng, giơ tay gạt đi mớ bùn đen sì tởm lợm dính trên má mình, gào lớn với chỗ tối.

Công Kê Lang và lũ báo nhân cũng ngỡ ngàng, nhưng không đợi chúng hoàn hồn để nghe theo lệnh La Sát nữ bắt lấy kẻ đầu sỏ đang núp trong bóng tối, thì một bóng người thần bí đã chậm rãi bước ra từ sau bụi cây. Người nọ tóc trắng áo trắng, gương mặt mơ hồ khuất dưới ánh trăng.

Chàng trai tóc trắng cau mày thấy Phạm Thanh Chiêm và Dương Nghiêu quỳ rạp dưới đất run lẩy bẩy, trố mắt lên nhìn mình. Cách một bức màn đặc biệt nào đó, hắn liếc nhìn bọn họ, rồi giọng nói lạnh băng của chàng trai trẻ tuổi ấy liền vang lên bên tai bọn chúng:

【Đứng lên, chạy mau.】

“Nhưng mà…… Con bé…… Con bé vẫn còn…… mắc ở trên cây……”

【Anh sẽ cứu nó, mau chạy về phía lưng chừng núi đi, nơi đó tương đối an toàn.】

“……Nhưng anh…… anh rốt cuộc là ai vậy…… Bọn em đâu có quen biết anh……”

Câu hỏi này khiến Tấn Tỏa Dương thoáng lặng đi, nhớ lại lý do lúc nãy vì sao mình tự dưng lại muốn đập nát mặt La Sát nữ ra, chàng thanh tóc bèn cụp mắt, thấp giọng đáp:

【Anh là…… bạn của Xích Thủy long vương, các em có thể gọi anh là tính sư, ngài ấy đã bảo anh đến đây đêm nay để cứu cá tử tôn. Mụ báo nữ kia nói càn nói xiên đấy, cho dù sau này các em lại nghe thấy gì thì cũng tuyệt đối đừng tin. Mười hai năm sau, các em sẽ một lần nữa nhận được sự chiếu cố của long vương ở nơi này, đến lúc ấy các em ắt sẽ gặp lại con bé, cho nên bây giờ mau chạy khỏi đây đi.】

Hắn hạ giọng trả lời rất trầm thấp, câu sau cuối cũng chẳng có cảm xúc đặc biệt gì, tuy khiến người ta hoang mang chẳng hiểu mô tê ra sao song vẫn mang đến một cảm giác an toàn, vừa tin cậy vừa mạnh mẽ.

Ngay sau khi dứt lời, tờ tính thư phát sáng trong ống tay áo của Tấn Tỏa Dương liền bay ra giao đấu với lũ báo hung ác trên bầu trời.

Phạm Thanh CHiêm rõ ràng lanh lợi hơn một chút, thấy thế là liền lập tức mặc kệ tất cả, cắn răng nói câu “Cảm ơn, cảm ơn tính sư” rồi kéo theo nhóc Dương Nghiêu còn đang khóc lóc dưới đất, nhân lúc có Tấn Tỏa Dương chặn phía trước giúp họ chống lại lũ báo điên rồ này, Phạm Thanh Chiêu mau chóng lao xuống dưới núi để thoát thân theo như lời Tấn Tỏa Dương.

Thấy hai đứa nhóc mình cất công rượt đuổi cả buổi, mãi mới làm thịt được mà lại bị hắn thả chạy mất, sắc mặt La Sát nữ trở nên vặn vẹo đáng sợ, ả lui về sau một bước, âm thầm hướng tầm mắt về phía đứa bé quấn tã đang treo trên cây, lập tức siết chặt tay.

Mà ả không ngờ rằng, vị khách không mời đêm nay còn khó chơi hơn cả tưởng tượng. Hắn không chỉ lần lượt hạ gục từng tên báo nhân dưới trướng ả, mà còn đi trước ả một bước dẫu ả cực kỳ giỏi phi hành, đánh cho đứa bé quấn tã hoa kia rơi xuống rồi bế lấy nó trong tay.

Biết tình thế không ổn, La Sát nữ liền nóng lòng đi tìm người giải quyết. Ả hằm hằm nhìn Tấn Tỏa Dương ở cách đó không xa đang dùng sức một người đánh văng cả bầy báo hung hăng, mau chóng tiến về phía mình, ả đột nhiên quay đầu mắng chửi Công Kê Lang ở bên cạnh:

“……Công Kê Lang, ngươi còn đứng đực ra đấy à! Chẳng lẽ ngươi tin cái vào câu chuyện long vương quỷ quái đó! Mau đứng ra ngắn cản hắn cho ta…… Tuyệt đối không thể thằng nhãi tự dưng ở đâu chui ra này…… làm hỏng việc lớn của hải chủ tối nay!! Dương Cơ đã rơi vào tay chúng ta rồi! Chỉ cần ngươi cản thằng nhãi này lại cho ta! Thì chúng ta sẽ đại công cáo thành! Có nghe không hả!”

“……”

“……Mà trời cũng sắp sáng rồi, nếu để lỡ dở thời gian thì chẳng mấy chốc lâu đài hải thị sẽ bay khỏi đất liền…… Trước tiên ngươi hãy ở lại đây, nhất định phải giết từng đứa một thay ta…… Bao gồm cả hai thằng lỏi mới chạy mất và đứa nhóc kia, cùng với cả kẻ biết được chân tướng đêm nay…… Giết hết toàn bộ cho ta!!”

Ả nghiến răng nghiến lợi bàn giao xong, Công Kê Lang trì độn đờ đẫn cũng chẳng mảy may phản bác, mà chỉ dõi đôi mắt đục ngầu hằn tơ máu của mình về phía Tấn Tỏa Dương.

Thấy có vẻ lão già chậm tiêu này đã nghe hiểu lời mình nói rồi, La Sát nữ cũng không rảnh bận tâm đứa bé quấn tã kia nữa, ả hằn học nguýt chàng trai tóc trắng ở cách đó không xa rồi tức tốc dang cánh bay khỏi nơi này.

Tấn Tỏa Dương vẫn luôn tập trung chú ý nhất cử nhất động của báo nữ, đương nhiên cũng biết ả nhận ra tình thế không ổn nên định chạy trốn. Hắn lập tức sầm mặt xuống, bế Dương Hoa bay lên phía trước, định dùng tính thư chặn kín đường đi của nữ yêu xảo trá này.

Nhưng Công Kê Lang – kẻ được báo nữ ra lệnh kéo dài thời gian – bỗng quay ra phía sau huýt một tiếng sáo chói tai.

Chẳng mấy chốc sau, lũ “trẻ con già” từng suýt giết chết Tấn Tỏa Dương vào đêm tết ông Táo hiện trăng đỏ lại lần nữa xuất hiện. Từng đứa từng đứa trợn đôi mắt đỏ ngầu đáng sợ, chui ra từ các ngóc ngách trong rừng, cấp tốc bao vây xung quanh Tấn Tỏa Dương – người đang lạnh lùng đứng lẻ loi trước vách núi.

Cảnh tượng này như thể liên hệ tất cả tình tiết vụn vặt của câu chuyện mười hai năm trước và mười hai năm sau lại với nhau.

Dưới ánh trăng màu đỏ, Công Kê Lang với cặp mắt oán độc ẩn sau lớp mặt nạ đỏ tươi và bọn “trẻ con già” giương nanh múa vuốt kia liền từ từ áp sát Tấn Tỏa Dương vào chính giữa khoảng tuyết.

Thấy thế, chàng trai tóc trắng đang nỗ lực ngăn cản La Sát nữ chạy trốn bèn mím môi, kẹp lấy một tờ tính thư Phạm thị phát sáng đưa đến trước mắt, biến mái tóc giữa làn gió dữ và xung quanh cơ thể mình thành một quầng sáng chói mắt, thẳng tay cho nổ tung bọn “trẻ con già” đang nhào tới hai bên sườn mặt hắn.

Hàng lông mày của Tấn Tỏa Dương như bị kết một lớp băng tuyết, thấy bọn tiểu yêu vật làm loạn ở Đông Sơn nhiều năm đã bị nhốt vào những tờ giấy phát sáng giữa không trung rồi, hắn liền bắt lấy Công Kê Lang – kẻ đang cố huýt sáo lần nữa để triệu hồi thêm nhiều tiểu quái vật dưới trướng mình.

Mắt Công Kê Lang đỏ như máu, lão không chịu thoái nhượng, thậm chí còn định xé nát Tấn Tỏa Dương đang chắn trước mặt mình. Nhưng tên nhãi lông trắng không biết từ đâu chui ra này bỗng đặt một tính thư trống trơn ở ngay dưới cổ lão rồi lạnh lùng cất lời:

【Thạch Mộ Sinh!】

Tiếng nói ấy vừa dứt, Công Kê Lang vốn đang chìm trong oán khí u ám bỗng cứng ngắc ra như xác chết di động.

Vì một mối thù nào đó mà lão đã mai danh ẩn tích suốt nhiều năm, lão không ngờ lại có người nhận ra mình trong tình huống như thế này. Nhưng dù lão có không tin đi chăng nữa, thì vừa rồi kẻ gọi tên lão quả thực là tên nhãi tóc trắng có khuôn mặt mơ hồ này.

“Ngươi…… Ngươi…… Ngươi rốt cuộc là ai……”

Tấn Tỏa Dương nhìn lão bằng vẻ mặt không cảm xúc, đối với câu hỏi liên quan đến tương lai, hắn đương nhiên chỉ có thể đáp lại bằng sự im lặng. Hai người từng bước ép sáp, ngay khi Công Kê Lang chật vùi lui về sau một bước, sắp sửa bị Tấn Tỏa Dương khóa chặt khớp xương, thì một nhân vật khác bỗng xuất hiện.

Đó là người mà nhiều năm sau cũng từng xuất hiện trong câu chuyện đầu tiên của Đông Sơn, luôn được Công Kê Lang mang trong chiếc trống bỏi hai mặt mà lão đem theo trong người. Người họ hóa thành một cái bóng phụ nữ có phần đầu được khâu liền với cổ, hoảng sợ dang hai tay che chở cho phu quân của mình, run rẩy khóc lóc nghẹn ngào rằng:

“A…… A…… Đừng…… Đừng giết ông ấy…… Dương Cơ không bị bắt đi…… Thứ bị bắt đi chính là cái bóng của cô ta…… Bây giờ cô ta vẫn đang…… ở trong rừng……”

Phu nhân gà mái bất thình lình chạy ra từ trong mặt trống rách, giọng nói the thé tràn ngập sợ hãi. Song có thể nhận ra trong tình huống nguy cấp thế này, người đàn bà hiền hòa chất phác này không hề nói dối Tấn Tỏa Dương.

Thấy vợ chạy tới van xin cho mình, Công Kê Lang thoi thóp ói ra một ngụm máu đen, đỡ ngực ngã quỵ trên mặt đất, chẳng buồn gọi lũ “trẻ con già” rít gào chạy tứ tán khắp nơi trở về nữa. Lão cắn răng, nhìn thấy “kẻ bí ẩn” giấu đầu lòi đuôi kia yên lặng một lúc rồi cau mày thu hồi những tờ tính thư viết chi chữ chữ nhỏ tí ghi đủ loại dòng họ, đang trôi nổi lửng lơ giữa không trung, sau đó hắn cất tiếng hỏi trầm thấp, rõ ràng không tin tưởng bọn họ cho lắm:

【Dương Cơ không bị bắt đi? Thứ bị bắt đi…… là cái bóng của bà ta?】

“……Đúng vậy, chúng tôi…… chúng tôi thật sự…… không muốn làm hại Dương Cơ…… Là do lũ báo ấy…… ép buộc chúng tôi…… đêm nay nhất định phải làm như vậy, Dương Cơ bị thương…… chúng tôi không thể cứu được cô ta…… Chỉ có thể cắt đi…… cái bóng của cô ta, cố ý làm thành rối da người để cho bọn báo bắt đi…… Lần này……. chúng tôi quả thực bất đắc dĩ…… nên mới bắt đứa bé đó……”

“……”

“Bọn báo…… vẫn đang ngấu nghiến thịt người khắp nơi…… Thôn làng sắp bị bọn chúng hủy diệt hoàn toàn rồi…… Chúng tôi thật sự….. không có cách nào khác…… Cầu xin ngài…… hãy tin tưởng chúng tôi……”

Cổ và thân đã đứt lía từ lâu nên phu nhân gà mái giải thích hết sức khó khăn tuyệt vọng, Công Kê Lang gục đầu không lên tiếng, chẳng tỏ thái độ gì với Tấn Tỏa Dương cả.

Mà chẳng biết có phải trùng hợp hay không, lúc Tấn Tỏa Dương đang cúi đầu suy nghĩ thì Dương Hoa bỗng rơi vào trong ngực hắn. Mới trước đó con bé được quấn trong tã lót, dù bị tranh giành mấy bận nhưng vẫn không tỉnh, ấy vậy mà giờ nó bỗng nhiên hướng về phía cánh rừng, khóc toáng lên.

Bé con Dương Hoa vừa khóc thì tướng mạo non nớt mà nhiều năm sau bị vị Long Quân độc miệng nào đó đánh giá là “mũi tẹt mắt nhỏ, chẳng đáng yêu tí nào” cũng lộ ra một cách rõ ràng.

Con bé khóc oe oe với cảnh rừng, chẳng biết có phải đang nhớ mẹ hay không, chàng thanh niên nhận ra gì đó, bèn cúi đầu dỗ dành nó rồi nhanh tay rút ra một tờ tình thư có chữ “Dương” màu vàng, ném vào trong rừng.

Tờ tính thư lấp lóe này vừa bị ném ra, từ nơi tuyết đọng trên đỉnh núi dường như có một mớ bóng vốn vỡ nát đang dần dần dung hợp lại với nhau.

Tấn Tỏa Dương cau mày, một tay bế Dương Hoa, đứng ở dưới cánh rừng, ngẩn ngơ ngước đôi mắt nhạt màu lên, đối diện với nơi sâu xa trong đỉnh núi tối tăm phía trước.

Điều khiến hắn bất ngờ là, bên tai hắn xuất hiện âm thanh nghe như tiếng sóng vỗ chầm chậm trong hồ nước sau cơn mưa. Tiếp đó, một cái bóng của loài cá kỳ lạ nào đó, tỏa ra hào quang đẹp đẽ, to cỡ con cá voi trong biển, bỗng nhiên xuất hiện ở vùng trời phía trên ngọn núi và cánh rừng.

《Tính thư》viết, cá tử tôn, được thai nghén sinh ra trong nước.

Động nữ thường dùng nước để nuôi cá, cá mười tháng tuổi lên bờ thành người, tiếng như tiếng trẻ con khóc, đời đời con cháu làm cá, từ đó xưng là cá tử tôn.

—— 《Tính thư • Thiên về Dương thị》

Giữa trời đêm, chiếc vây cá khổng lồ kia tựa như một đoá hoa màu đỏ thắm, nó từ từ gạt mớ lá cây đông cứng màu nâu rơi lả tả trong rừng, bơi giữa thinh không trong suốt như một đám mây đem trôi nổi bất động, cuối cùng dừng lại ngay sát đỉnh đầu Tấn Tỏa Dương.

Thời gian trôi qua lâu như vậy mà đây thực ra là lần đầu tiên chàng trai tóc trắng tận mắt thấy Dương Cơ ở thế giới bên ngoài mộng cảnh. Hắn cau mày, đang định lên tiếng thì ngư nữ thần bí này chợt hướng ánh mắt mỏi mệt mà ấm áp nhìn về phía hắn từ giữa không trung, giọng nói lay động lòng người cũng vang lên từ trong cái bóng khổng lồ đẹp đẽ kia, theo một cách vừa chậm rãi vừa dịu dàng.

【Cảm ơn ngài…… Đã mang con gái của tôi đến đây…… Tính sư, tôi đã chờ ngài ở nơi này suốt nhiều năm…… Bây giờ rốt cuộc cũng đợi được ngài xuất hiện……】

【Cũng cảm ơn ngài…… Cuối cùng đã vượt qua muôn trùng vận mệnh gian khổ…… để tới được nơi này…….. “kết cục” của…… câu chuyện về cuộc đời ngài.】

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau