Tính Sư

Chương 62: Đinh – 16

Trước Sau
Trong túy sào tối tăm không ánh sáng, Tần Giao được một tiểu túy nô nghênh đón từ cửa tiến vào trong chủ điện, lúc này đang đi qua hành lang dài thắp đèn lồng trắng.

Dọc đường đi, có vẻ không ít tà túy đã biết chuyện y bị Trương Bỉnh Trung ép cưới, cho nên thi thoảng Tần Giao lại phải dừng lại để nhận lời chúc phúc giả vờ giả vịt từ đám tà túy.

Tuy chẳng biết lời chúc này được mấy phần thành tâm, thế nhưng kiêng kỵ quyền thế của Tần Giao nay đã khác hoàn toàn nửa năm trước mới trở về, lũ tà túy này dù có gan to bằng trời cũng không dám tùy tiện nói những lời lẽ khó nghe ngay trước mặt y nữa.

Nghe nói sau khi bị lũ chuột kia trói lại rồi mang vào túy sào, Tiểu thị đã chửi bới oang oang suốt nửa buổi tối rồi, Tần Giao được bọn nó ám chỉ rằng mình sắp phải lấy một ả đàn bà chanh chua hung hãn, song y chỉ nhếch miệng cười giả lả, không vội phát biểu cảm nghĩ gì.

Mãi đến khi tiến vào trong túy điện vắng tanh kia, y liền dõi tầm mắt lạnh lẽo nhìn lên ngai vị Túy Chủ mà vô số yêu ma tà túy thiết tha ao ước, rồi lại chậm rãi dời mắt đi, lòng không có bất cứ cảm xúc gì. Cùng lúc đó, trong tâm trí y bỗng vang lên tiếng cười vui vẻ của một thiếu niên.

“Này, A Giao, chờ đến một ngày nào đó, nếu tôi mà làm Túy Chủ, tôi sẽ phong cho cậu làm Túy Quân nha? Vậy là sau này hết ai dám bắt nạt hai huynh đệ ta nữa, cậu nói có đúng không? Cảm giác đứng trên vạn người sẽ sảng khoái đến mức nào, không ai dám cười nhạo vết bớt trên mặt cậu nữa, thằng nhóc Bỉnh Trung kia cũng sẽ được ăn no hơn một chút, khỏi phải suốt ngày than đói với tôi……”

“Bây giờ cậu nhắm mắt nằm mơ còn nhanh hơn đấy, còn nữa, em họ cậu ăn có đủ no hay không thì mắc mớ gì đến tôi, đừng có làm phiền tôi nữa, cút xa ra.”

“Tôi không cút, tôi không cút đấy, cậu bảo tôi cút tôi cũng không cút, em họ tôi không phải là em họ cậu sao, hai ta thân nhau thế cơ mà? Ấy ấy, đừng đá tôi đừng đá tôi mà, cậu xem như tôi mơ một giấc mộng đẹp thôi không được sao ha ha……”

Tiếng nói cười vui tươi thoải mái của thiếu niên đứt đoạn sau một điệu cười quái dị nào đó, một loạt đốm sáng màu xám hỗn loạn hiện lên, tiếp theo đó chỉ có cảnh tượng bên trong túy điện rộng lớn, lạnh băng và tối đen, bản thân y thưở ấy vẫn còn nhỏ tuổi cùng với Trương Phụng Thanh và Trương Bỉnh Trung đồng loạt quỳ gối trước một bóng đen mơ hồ to lớn.

“……Các ngươi chính là ba đứa con nuôi mà Cẩu Mẫu mới nhận à?”

“Dạ…… Vâng, bái kiến lão túy quỷ, tôi là Trương Phụng Thanh, đây là Tần Giao huynh đệ tốt của tôi…… đây là Bỉnh Trung em họ tôi…… Ba chúng tôi từ nhỏ không cha không mẹ, lưu lạc ở Túy Giới, gần đây mới nhận Cẩu Mẫu nương nương làm mẹ nuôi……”

Dẫu lòng nơm nớp lo sợ, thế nhưng trong ba người bọn họ, Trương Phụng Thanh lớn tuổi nhất vẫn cố tươi cười thưa bẩm với bóng đen ngồi phía trên, thấy ba đứa trẻ này vì căng thẳng mà co rúc lại với nhau nom đến là đáng thương, bóng đen được gọi là lão túy quỷ kia chỉ nở nụ cười kỳ quái, bỗng nhiên cất giọng khàn khàn nói:

“Cẩu Mẫu quả nhiên có con mắt tinh tường, đúng là ba đứa nhỏ có thiên tư không tồi. Nhưng mà, Trương Phụng Thanh…… Nếu bây giờ ta bảo ngươi lập tức giết chết hai đứa trẻ bên cạnh ngươi, sau đó ta có thể cho ngươi thứ ngươi mong muốn, ngươi có đồng ý không?”

“……”

Câu hỏi của lão túy quỷ khiến thân thể Trương Phụng Thanh lập tức cứng đờ, khi ấy tuổi hắn vẫn chưa lớn, cho nên vừa bị dọa như thế là mặt thoắt cái trắng bệch ra. Hắn cố gắng trấn định, cúi đầu siết chặt nắm tay, chú ý thấy em mình Trương Bỉnh Trung bắt đầu khóc nức nở, Trương Phụng Thanh chỉ có thể chật vật lắc đầu, cố nén nỗi khủng hoảng sợ hãi trong lòng để lên tiếng trả lời rằng:

“……Chuyện này…… Chuyện này tôi đương nhiên không thể đáp ứng…… Bọn họ đều là người rất quan trọng đối với tôi…… Thế này vốn không giống nhau……”

Chẳng hiểu vì sao câu trả lời của Trương Phụng Thanh lại khiến lão túy quỷ nở nụ cười, thực tế thì trước khi thằng bé này trả lời, lão đã biết đáp án rồi. Lão túy quỷ trong hình dạng cái bóng đen nhanh chóng nhìn về phía một đứa trẻ khác, lại hỏi:

“Ồ? Vậy Trương Bỉnh Trung, ngươi thì sao?”

“……Tôi…… Tôi cũng không muốn…… Tôi không thể giết anh mình được…… Anh ấy là người thân của tôi…… Anh ấy là người tốt nhất với tôi trên đời này…… Tôi không thể hại anh ấy được……”

Thằng nhóc mập mạp Trương Bỉnh Trung sợ hãi co rúm thành một cục, nước mắt giàn giụa lắc đầu nguầy nguậy, cũng nắm lấy tay Trương Phụng Thanh rồi nhanh chóng đưa ra đáp án của mình. Điều đó làm lão túy quỷ kia cười càng quái gở hơn, lão vẫn không dừng lại, cuối cùng lão cất tiếng hỏi Tần Giao – kẻ từ đầu chí cuối luôn cúi đầu quỳ ở đó chưa từng hé răng, vẫn giữ bộ mặt không cảm xúc.



“Thế còn Tần Giao? Nếu như bây giờ ta bảo ngươi tự tay giết chết người bạn tốt nhất của ngươi và người thân quan trọng nhất của cậu ta, sau đó ta sẽ đưa cho ngươi thứ mà ngươi mong muốn…… Ngươi có đồng ý không?”

Lão túy quỷ bụng dạ khó lường kia vừa dứt lời, túy điện lặng ngắt như tờ trong một giây lát. Trương Bỉnh Trung đang khóc nghẹn ngào, Trương Phụng Thanh thì đang cúi đầu nắm tay em trai thấp giọng dỗ dành, trong lòng bọn họ dường như cũng cảm thấy Tần Giao sẽ không đưa ra một đáp án khác lạ. Nhưng đáng thương và cũng nực cười thay, giờ khắc này Tần Giao đang đứng dưới túy điện chỉ nghe thấy mình năm đó cất tiếng trả lời chầm chậm vô cùng rõ ràng:

“Bẩm lão túy quỷ…… Tôi đồng ý.”

Một câu nói ấy cất lên, dường như hết thảy tình nghĩa thiếu niên tưởng như chân thành đều bị phá vỡ, ánh mắt đau lòng không nói nên lời của Trương Phụng Thanh khi ấy vẫn còn rõ ràng đến tận bây giờ, thậm chí lần cuối cùng bọn họ gặp nhau qua lớp song sắt, thái độ của cái tên chỉ biết lắc đầu cười khổ kia đối với y vẫn vô cùng phức tạp.

“……Tôi đã từng thật lòng muốn xem cậu như huynh đệ cả đời đấy, Tần Giao ạ,”

“Vậy à? Cảm ơn nhé.”

“……Thôi…… Nói mấy lời này với cái đồ cứng đầu như cậu thì cậu cũng không thông……. Có lẽ trong lòng cậu xưa nay chưa từng xem tôi là bạn bè, thế nhưng tôi vẫn chẳng thể nào nhìn cậu thành ra như bây giờ được……. Nếu mai này ra tù rồi mà cậu vẫn muốn tìm lại sừng rồng của mình, vậy thì đừng đánh mất chiếc chìa khóa này đấy, nhất định phải giữ cho cẩn thận, tôi không thể nói cho cậu biết nó từ đâu đến, tóm lại là cậu tự lo lấy đi……”

“……”

“À mà, quên nói với cậu, tôi lại làm cha rồi, tôi đã đặt tên đứa thứ hai theo như đề nghị của cậu, tôi còn kể cho nó rất nhiều chuyện liên quan đến cậu nữa. Tôi nói với nó, nó có một ông chú mạnh miệng nhưng lại rất mềm lòng, tôi hi vọng sau này cậu ta có thể sống thật tốt, có thể làm người hạnh phúc, mặc dù con người cậu ta rất chi là xấu xa, vừa khó ở vừa khó ưa, thế nhưng cậu ấy lại là người bạn tốt nhất trong đời tôi, tôi thật sự không thể nào mà ghét cậu ấy được. Tôi cũng hi vọng sẽ xuất hiện một người đối xử tốt với cậu ấy, cũng hiểu rõ những điểm tốt của cậu ấy, dù chỉ để cậu ấy cảm nhận cuộc sống của một người bình thường thôi cũng được rồi……”

Tới đây, dường như tất cả đều kết thúc.

Tần Giao hờ hững dời mắt đi rồi cứ thẫn thờ ngẩn ra một chốc, tiếp đó mới nghe thấy tiểu nô đứng bên cạnh nhỏ giọng thưa với mình:

“Túy Chủ lúc này vẫn đang nghỉ ngơi trong tẩm cung của Kính Cơ nương nương, cảm phiền Túy Quân đợi ở đây một lát ạ, tiểu nô sẽ đi pha chút trà cho Túy Quân……”

Ý tứ hiển nhiên không cần nói cũng biết, con heo dâm dục Trương Bỉnh Trung kia giờ nhất định vẫn đang bám riết trên giường của Kính Cơ không chịu xuống.

Tần Giao liếc nhìn túy nô nọ, để ý thấy vị tiểu túy nô nhỏ tuổi này căng thẳng cúi đầu không dám nhìn mình, y bèn lấy một thỏi vàng trong tay áo ra bỏ vào lòng bàn tay túy nô này rồi nhoẻn miệng ám muội với cậu ta, đôi mắt toát lên nét quyến rũ lạ kỳ, tùy ý cười hỏi:

“Ngươi tên là Ngọc Chi Cơ đúng không?”

“…… Túy…… Túy Quân…… Túy Quân biết tiểu nô ư?!”

Ngọc Chi Cơ ở trong túy điện này bao nhiêu năm nay nhưng kỳ thật cũng không tính là nổi bật, tự dưng thấy Tần Giao biết tên mình, cậu ta cũng hết sức ngạc nhiên. Dù sao một tiểu túy nô tầm thường như cậu ta cũng chưa bao giờ dám mơ tưởng sẽ được lọt vào mắt của nhân vật lớn như vậy.

Từ trước đến nay vị Tần nào đó giỏi nhất là dùng dăm ba câu chữ lừa gạt lòng người, y ung dung chuyển động con ngươi, cười như không cười, cứ nhìn vào gương mặt đỏ bừng của cậu ta, chậm rãi nói:

“Sở hữu một cái tên hay như vậy thì sẽ khiến người ta khó mà quên được.”

“……Cảm ơn……Túy Quân ạ……”

Nghe lời dụ dỗ ngon ngọt của Tần Giao, Ngọc Chi Cơ ngại ngùng đỏ hết cả mặt lên, lắp bắp đáp được một câu rồi không lên tiếng nữa. Tần Giao thấy tiểu túy nô này dễ dụ, bèn giả đò tán gẫu với cậu ta vài câu về quê hương, cha mẹ, sở thích ngày thường, đoạn y nghiêng đầu đăm chiêu một thoáng, sau đó cúi xuống cười hỏi cậu ta:



“À mà, ngươi ở đây lâu như vậy, có quen biết tên Mi Lang mới tới không?”

“Mi Lang?”

Nghe đến hai chữ Mị Lang là vẻ mặt Ngọc Chi Cơ trở nên là lạ, cậu ta ngó dáo dác xung quanh, xác nhận bốn phía không có ai rồi mới thở phào nhẹ nhõm, dè dặt trả lời ý:

“……Nếu Túy Quân hỏi thì tiểu nô xin nói thật, tên Mi Lang nọ đúng là mới tới, song chúng tôi cũng không biết lai lịch cụ thể của hắn, chỉ thấy hắn lập dị kỳ quái không giống tà túy bình thường thôi. Nhưng ai mà ngờ hắn vừa đến đã lọt vào mắt xanh của Túy Chủ, làm các túy nô canh cửa cả đêm như chúng tôi tức chết đi được…… À, còn nữa, thật ra lần này chính tên đó đã xúi Túy Chủ ban hôn cho ngài, cũng không biết hắn toan tính cái gì, đúng là chẳng hiểu nổi……”

Lời nói bất mãn của Ngọc Chi Cơ đã chứng thực chuyện đám dã hồ ly báo với y, quả nhiên tên Mi Lang lai lịch mập mờ này chính là đầu xỏ hiến kế cho Trương Bỉnh Trung. Sau khi biết được việc mình muốn biết, Tần Giao không nói gì thêm, chỉ giả bộ kiên nhẫn chờ tên Trương Bỉnh Trung lề mề kia xuất hiện.

Nhưng chờ mãi chờ mãi mà trong túy điện lặng ngắt vẫn chẳng có bất cứ ai xuất hiện, ngay lúc Ngọc Chi Cơ đang lẩm bẩm “Hôm nay sao thế nhỉ, bình thường Túy Chủ đã ra từ sớm rồi” thì bỗng trong trong túy điện có hai túy nô đầu chuột vọt ra, cúi đầu cất giọng kỳ quái:

“Túy Chủ —— mời Túy Quân vào trong nói chuyện, Túy Quân hãy đi theo chúng tôi —— “

Giọng điệu u ám này nghe cứ quai quái kiểu gì, mà chuyện này ngẫm kỹ thì cũng có chỗ bất thường, kẻ hẹp hòi cảnh giác như gã Trương Bỉnh Trung kia sao có thể yên tâm để tên Tần Giao mình ghét tiến vào trong tẩm điện nói chuyện được? Tần Giao cũng nhận ra tối nay trong túy sào dường như còn tồn tại dị thường, song y chỉ thong dong liếc nhìn hai con chuột lạ mặt kia, cố ý làm bộ thắc mắc:

“Thật sự…… là Túy Chủ bảo ta đi vào gặp ngài ấy ư?”

“Đương nhiên —— Túy Quân có dị nghị gì sao?”

Con chuột đứng bên cạnh ngai vị Túy Chủ trên cao kia sẵng giọng đáp lời, nhìn bản mặt dữ tợn đó thì có vẻ là hơi mất kiên nhẫn rồi. Tần Giao nghe vậy thì cũng không nói lời thừa thãi nào nữa, mà lúc này ngay cả Ngọc Chi cơ đứng cạnh y cũng nhận ra tình huống có điều bất ổn.

“Túy Quân…… Hình như tôi…… chưa từng thấy hai con chuột này bao giờ…… Bọn chúng muốn dẫn ngài đi đâu……”

Ngọc Chi Cơ sợ hãi thều thào, nhận ra cậu ta đang hết sức bất an, Tần Giao nhanh chóng vỗ vai cậu ta ý bảo chớ căng thẳng, rồi bí mật nhét vào tay cậu ta một thứ giống cục giấy.

Nhận được cục giấy này, người Ngọc Chi Cơ lập tức cứng đờ, Tần Giao mấp máy môi nói thêm “Giúp ta tìm người này đến đây”, sau đó đứng thẳng người giơ tay ra hiệu cho hai con chuột nọ dẫn đường.

“Vậy thì đi thôi, xin làm phiền hai vị.”

Thấy Tần Giao nhanh chóng đi theo, hai con chuột khả nghi kia cũng liếc nhau một cái rồi dẫn y tiến về phía sau túy điện.

Càng đi vào sâu bên trong, ánh lửa chập chờn trong đèn lồng trắng cũng dần yếu đi, mãi đến khi tiến vào một nơi hoàn toàn tối tăm sau túy điên, Tần Giao bỗng nhiên dừng lại, khoanh tay liếc nhìn bóng tối sau lưng, cười bảo:

“Vòng vo rắc rối như vậy, trước tiên cố ý bắt Tiểu thị từ nhân gian tới đây, bây gờ dụ ta về Túy Giới rồi mới chuẩn bị ra tay, đúng là hiểu rõ trong lòng ta muốn cái gì nhất…… Nhưng chủ ý này thật sự không giống diệu kế mà thằng em Bỉnh Trung của ta có thể nghĩ ra được, không biết là vị bằng hữu nào sốt ruột muốn giăng bẫy ta như thế?”

Y vừa dứt lời, phía sau bỗng chốc lặng thinh, bỗng một tràng cười sởn gai ốc vang lên, tên Mi Lang kia hoàn toàn trút bỏ ngụy trang, sai khiến lũ chuột bao vây Tần Giao vào chính giữa, cười hi hi mà nói rằng:

“……Túy Quân đúng là hay quên, đừng bảo ngươi đang giả bộ hồ đồ với ta đấy nhé? Chẳng lẽ cũng quên giống như bọn anh em họ Trương đáng bầm thây vạn đoạn kia, rằng tất cả những gì các ngươi có được hôm nay…… là do ban đầu ai ban cho các ngươi hả?!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau