Chương 95: Tự – 18
Có manh mối mà quần chúng trong Tây Bắc thành cung cấp, nhóm Tấn Hành cũng dễ dàng xác định được cái tên biến thái nửa đêm giở trò lừa đảo, còn bắt cóc thành chủ nhà người ta rốt cuộc là ai.
Bởi vì bất kể là vóc dáng, mặt mũi hay là hành vi, cái tên biến thái được mô tả kia đều giống y như đúc một ai đó mà bọn họ hết sức quen thuộc, ba người họ mà còn giả vờ không biết y thì mới là khó.
Tuy nhiên, tên Tây Bắc thành chủ xui xẻo này bị người nào đó chủ động tìm tới gây rắc rối, vậy chứng tỏ bản thân gã ta cũng có vấn đề.
Liên hệ với cả sự kiện nữ túy mất tích đang nổi trong Tây Bắc thành hiện tại thì xem ra tình huống của nơi này còn phức tạp hơn cả những gì họ nghĩ lúc trước. Liêu Phi Vân và Thạch Tiểu Quang không vội phát biểu ý kiến gì, chỉ cùng Tấn Hành đi tìm một chỗ dừng chân an toàn trước, sau đó mới cùng nhau thảo luận về kế hoạch sắp tới tại Tây Bắc thành.
“Ây chà, cậu nói xem lần này vị kia nhà cậu rốt cuộc chạy đi đâu rồi, nửa đêm nửa hôm đi lừa đảo bắt cóc thành chủ nhà người ta làm gì không biết, đừng bảo là muốn trấn lột thành chủ nhà người ta nha……”
“Cảnh…… Cảnh sát Liêu, anh đừng nói thế…… Tôi nghĩ lần này Túy Quân điện hạ làm vậy nhất định là có dụng ý riêng…… Mà tôi thấy cái gã Tây Bắc thành chủ kia có vẻ cũng chẳng giống phường tốt lành gì, nếu không thì đã chẳng bị Túy Quân điện hạ lừa bắt dễ dàng như thế rồi, đây chính là hạng người tâm thuật bất chính mà tính sư vẫn thường nói……”
“Ối giời ơi, nhóc con bênh ghê quá nhỉ, cậu không nghe cái đám quần chúng nhiệt tình kia vừa nói gì à? Túy Quân điện hạ của cậu mới là chẳng giống phường tốt lành, còn thành chủ nhà người ta thì ngây thơ đáng thương lắm…… Cũng đúng thôi, đến cả đầu trâu mặt ngựa mà gặp y thì cũng sợ nhũn chân ra ấy chứ…… Y là cái tên đầu trâu mặt ngựa ghê gớm nhất cơ mà…… Nói thật, so với lo lắng cho y thì chẳng thà chúng ta nên lo cho vị thành chủ kia còn hơn, không chừng chúng ta mà tìm kiếm muộn một chút thôi là thành chủ đã bị cho vào nồi nấu thành miến thịt heo rồi cũng nên……”
“Cảnh…… Cảnh sát Liêu!!”
Liêu Phi Vân ỷ Tần Giao không có đây nên được nước khinh bỉ xỉa xói y tha hồ. Bạn học Thạch Tiểu Quang – fan cứng số một của Tần Giao – vừa nghe anh ta nói thế là lập tức khó chịu vặc lại mấy câu, song vẫn không cản được cảnh sát Liêu tiếp tục cợt nhả cười nhạo y.
Đương lúc đôi co hăng say với Thạch Tiểu Quang, Liêu Phi Vân đang hớn hở đắc chí chợt lơ đãng liếc sang phía Tấn Hành, người vẫn luôn im lặng nãy giờ.
Bấy giờ anh ta mới phát hiện ra rằng đồng chí Tấn Hành, người nhà của vị thần kinh mà anh ta nói, đang nhìn chằm chằm anh ta bằng ánh mắt lạnh tanh không chút cảm xúc. Thấy tình thế không ổn, Liêu khỉ đột lúng túng đằng hắng một tiếng, rồi liền miễn cưỡng ngậm cái mỏ gàn dở của mình lại trước ánh nhìn chòng chọc của Tấn Hành.
“Nói xong chưa?”
“Xong…… Xong rồi.”
“Giờ em có thể nói được chưa?”
“Được được được! Cậu nói đi nói đi có ai cấm cậu nói đâu thiệt tình! Lần nào cũng vậy! Vị kia nhà cậu ngang ngược như thế toàn là do cậu mà ra đấy! Nói một câu khó nghe về y cũng không được nữa! Rốt cuộc là thói xấu do ai nuông chiều mà ra hả!”
Liêu Phi Vân bị Tấn Hành dọa cho phát là lập tức xìu liền rồi, Tấn Hành vốn dĩ thích bênh vực nuông chiều người thân của mình, thấy ông anh rể hờ phản ứng như vậy, hắn cũng ngầm thừa nhận lời anh ra nói. Cảnh sát Liêu cũng chẳng trông mong hắn sẽ chịu nghe lời mình, mà giờ hắn như thế càng làm anh ta tuyệt vọng thêm.
Tuy đã ngấm ngầm cảnh cáo thằng cha Liêu Phi Vân suốt ngày nói hươu nói vượn kia rồi, song so với người nhà của mình thì thực lòng Tấn Hành còn lo cho tính mạng của vị thành chủ kia hơn. Hắn không tỏ rõ thái độ, chỉ cúi đầu suy tư một lát rồi chậm rãi bảo với Thạch Tiểu Quang – cu cậu có vẻ đang vô cùng tự hào vì vừa mới dũng cảm bảo vệ danh dự cho Túy Quân điện hạ của mình:
“Tiểu Quang, bây giờ cậu vẫn không thể xác định vị trí chính xác của Tần Giao và Kim Cánh Chi đúng không?”
“Vâng…… Mùi chỗ đó kỳ lạ với hỗn tạp quá nên tôi không chắc chắn về vị trí cụ thể của Túy Quân điện hạ lắm, xin lỗi tính sư……”
Thạch Tiểu Quang xấu hổ gãi tai, cảm thấy mình không giúp được gì cho Tấn Hành, song Tấn Hành chỉ lắc đầu bảo không sao. Hắn nhìn chằm chằm Tây Bắc thành tối đen như mực, tràn ngập những tiểu quỷ mặt xanh nanh vàng, một lát sau mới thấp giọng nói ra suy đoán của mình:
“Anh ấy bắt cóc gã Tây Bắc thành chủ kia, một mặt nhất định là liên quan đến vụ nữ túy mất tích trong thành, mặt khác có lẽ cũng liên quan đến người bạn Trương Phụng Thanh của anh ấy. Mặc dù anh ấy hiếm khi đề cập tới việc này, nhưng em nghĩ anh ấy hẳn rất muốn biết trong khoảng thời gian mình vắng mặt, Túy Giới và Trương Phụng Thanh rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”
“Ơ, nhưng sao anh nhớ cựu Túy Chủ Trương Phụng Thanh đã bị em trai mình là Trương Bỉnh Trung ăn thịt rồi mà?”
“Nghe nói thời niên thiếu quan hệ giữa Trương Bỉnh Trung và Trương Phụng Thanh cũng khá thân thiết, nhất định là có nguyên nhân khác khiến sau này bọn họ trở mặt với nhau. Tây Bắc thành chủ là thành chủ do Lão Túy Chủ phong chức, gã ắt hẳn sẽ biết một số chuyện xảy ra lúc đó, hơn nữa, ai ai cũng biết gã thành chủ này là một thỉ túy.”
“Thỉ túy? Thỉ túy thì sao cơ?”
“Thỉ túy chính là lợn nuôi thời viễn cổ, đồng thời nó cũng là một loài động vật khá đặc biệt. Trong văn hóa đồ đằng của các bộ lạc cổ xưa, thỉ là một trong những niên quan thú đứng bên cạnh “Niên”, mà “Niên”, chủ nhân của nó, thì lại là một tà túy sinh ra sau ánh sáng và bóng tối, thuở mà đất trời mới vừa xuất hiện. Tương truyền Niên thống trị trời gian, tuổi càng lớn thì càng cường đại, thời gian đối với nó chẳng là gì cả, nó thậm chí có thể dễ dàng giết chết bất cứ người nào tồn tại trong dòng thời gian…… Về điểm này, không có một yêu ma nào ở Túy Giới có thể đạt tới cấp độ cao như nó.”
(“Niên quan” tức là cuối năm. Còn đồ đằng hay totem thì tức là những sinh vật, hiện tượng, đồ vật được người xưa xem như biểu tượng thiêng liêng, có mối liên hệ siêu nhiên, thường được thể hiện qua hình vẽ, tượng, phù điêu,…)
“……Vậy ý cậu tức là kẻ đứng sau Tây Bắc thành chủ rất có thể là một yêu ma cực kỳ hùng mạnh, vượt trội hơn hết thảy tà túy, có tên gọi là Niên?”
“Phải, trước đây Tần Giao cũng từng nói với em rằng, anh ấy và Cựu Túy Chủ Trương Trụng Thanh từ ngày nhỏ đều chưa một lần trông thấy gương mặt thật của Lão Túy Chủ, chỉ biết là lão ta điều khiển năm tháng và thời gian, nghe nói xưa kia Đăng Tâm lão nhân có thể nắm giữ khả năng nghịch chuyển thời gian cũng là nhờ có Lão Túy Chủ trợ giúp. Những điều này về cơ bản đều trùng khớp với đặc điểm của “Niên”, cho nên nếu không nằm ngoài dự liệu thì thân phận của Lão Túy Chủ này chính là một Niên thú sở hữu thực lực sâu không thể lường. Còn lúc ấy rốt cuộc Túy Giới xảy ra chuyện gì thì em vẫn chưa biết.”
“Niên? Tức là Niên thú[1] vào dịp năm mới sao, tính sư?”
(Niên thú là quái thú trong truyền thuyết Trung Hoa, tương truyền nó xuất hiện vào giao thừa năm mới để ăn thịt người và gia súc, cho nên vào dịp đầu năm người dân mới có phong tục đốt pháo, thắp nến, mặc đồ và trang trí giấy đỏ để xua đuổi Niên thú.)
“Loài thú xuống núi ăn thịt người chỉ là một dạng hình thái của Niên trong chuyện kể truyền thuyết, trên thực tế bản thân nó càng thiên về loại tà túy thời gian, hóa thân từ thời gian và không có hình thái thực. Lúc Mi Lang giết Trương Bỉnh Trung soán vị, hắn ta mang theo một cái đồng hồ mặt trời bị hư hại. Trong quá khứ đồng hồ mặt trời chính là biểu tượng của thời gian, cho nên có khả năng đó chính là chân thân của Lão Túy Chủ kia khi mà lão đang tạm thời mất đi sinh mệnh và ý thức……”
“……Chân thân? Nói cách khác Lão Túy Chủ đã chết rồi? Ai có thể giết chết một tà túy như lão ta?”
“Không biết, có lẽ chỉ Trương Phụng Thanh quá cố mới biết được việc này thôi. Bởi vậy em hoài nghi Mi Lang và Đăng Tâm lão nhân đang cố gắng thông qua việc phục sinh thành công hài cốt của Tần Huyền để chuẩn bị phục sinh Lão Túy Chủ tại Tây Bắc thành. Một khi Lão Túy Chủ chết không rõ nguyên do này hồi sinh giống như hài cốt của Tần Huyền, chúng ta là những kẻ tồn tại trong dòng thời gian mà lão khống chế, sẽ không có cách nào chống đỡ được, toàn bộ Túy Giới và nhân gian cũng sẽ một lần nữa rơi vào trong tay lão……”
Suy đoán của Tấn Hành có phần đáng sợ, khiến cho Liêu Phi Vân và Thạch Tiểu Quang đều phát khiếp lên được. Kỳ thật trong lòng hắn cũng chưa có gì dám chắc nên không tiếp tục đề tài này nữa, sau một lúc suy tư, hắn mới bảo:
“Em không rõ liệu Tần Giao có nghĩ tới điểm này không, nhưng tranh thủ trước khi Mi Lang khiến sự tình tồi tệ hơn, chúng ta nhất định phải giúp Tần Giao ngăn chặn tất thảy những điều này. Bây giờ khắp Tây Bắc thành đều là tiểu quỷ tìm kiếm thành chủ cho nên anh ấy và Kim Cánh Chi không muốn để lộ tung tích cũng là dễ hiểu. Thành chủ đột nhiên biến mất, trong thành tất nhiên sẽ đề cao cảnh giác, mà tiểu quỷ đi tuần tra suốt đêm thế này cũng đảm bảo an toàn cho các nữ túy trong thành……”
“……”
“Hai người cũng vừa nghe đám tà túy ngoài kia nói rồi đấy, từ dạo thành chủ biến mất, tình trạng nữ túy mất tích ban đêm cũng ngưng hẳn, em nghĩ đây chính là mục đích mà anh ấy và Kim Cánh Chi muốn đạt được. Hiện tại chúng ta không cần nóng vội làm xáo trộn kế hoạch tiếp theo của anh ấy, cứ tiến hành như những gì chúng ta đã vạch ra trước đó là được, em sẽ tự nghĩ cách để tìm ra vị trí của bọn họ sau. Mặt khác, về vấn đề long cốt của Tần Huyền, em còn muốn nhờ hai người giúp em một việc.”
“Giúp? Giúp việc gì?”
“……”
Thấy Liêu Phi Vân nghệt mặt nhìn mình chằm chằm, Tấn Hành không vội giải thích ngay mà móc một cái hộp màu đỏ trông như hộp dầu cao từ trong tay áo ra, đưa cho hai bọn họ xem, sau đó hắn bắt đầu nghiêm túc trình bày kế hoạch mà mình lập ra nhằm vào sự kiện nữ túy mất tích.
Ban đầu Liêu Phi Vân đang nghe yên lành, nhưng đến khi biết tiếp sau đây Tấn Hành định bắt bọn họ làm gì thì anh ta sặc luôn nước bọt, miệng co co giật giật cả buổi trời mới thốt ra được câu chửi “Tấn Hành, có phải cậu tự dưng trở thành biến thái giống cái vị thích chơi trò lừa đảo nhà cậu rồi không, đù má đây là việc mà người bình thường sẽ làm à?”.
Thạch Tiểu Quang cũng biểu hiện rõ là lúng túng, hai tai cậu đỏ lên, cúi đầu lắp bắp hỏi hắn:
“Tính…… Tính sư? Anh bảo là ba chúng ta cải trang thành phụ…… phụ nữ á? Nhưng…… Chẳng phải lần này chúng ta tới để bắt nhị trùng thân và chứng minh Túy Quân điện hạ không giết bố tôi sao? Sao lại cải trang thành phụ nữ…… Với lại chúng ta tạm thời không cần đi tìm Túy Quân điện hạ thật hả……”
“Ừ, tạm thời chưa cần tìm anh ấy, cứ xác định được tung tích của nhị trùng thân và long cốt của Tần Huyền rồi tính sau. Lão tổ tông còn đang chờ một kết quả chứng minh anh ấy thật sự không giết hại Thạch Văn Bưu, chúng ta muốn dụ con “rắn” bắt cóc nữ túy kia ra thì chỉ có dùng cách này là nhanh nhất thôi. Mấy ngày nay phòng thủ trong thành tăng cao, trên đường luôn có tiểu quỷ tuần tra đến quá nửa đêm, con rắn núp trong bóng tối kia nhẫn nhịn nhiều này, chắc cũng chịu hết nổi rồi. Nếu hai người không chấp nhận được việc này thì cứ để một mình tôi đóng giả làm nạn nhân, rồi sau đó hai người cứ ở bên cạnh hỗ trợ là được, tôi không có ý kiến gì hết.”
Tấn Hành trả lời câu hỏi của Thạch Tiểu Quang một cách thản nhiên, dường như không hề cảm thấy lời mình nói rất kỳ quái mà ngược lại hắn còn biểu hiện cực kỳ bình tĩnh.
Mà hắn đã nói vậy, người ta sao mà từ chối cho nổi. Sắc mặt Liêu Phi Vân càng khó coi hơn, đành bất đắc dĩ trừng cái tên nhãi càng ngày càng vô tư này, nghiến răng hỏi:
”Cậu nhất định muốn…… Ba chúng ta giả gái hả? Chúng ta không thể tìm…… nữ tuý nào đó giúp đỡ ư?”
“Nếu nữ túy nọ bị làm sao thì chẳng ai trong chúng ta chịu trách nhiệm nổi, hơn nữa kết quả cuối cùng mà em muốn chính là chúng ta bị “rắn” bắt đi, chỉ khi bị “rắn” bắt đi thì chúng ta mới biết được bộ mặt thật của kẻ chủ mưu đứng đằng sau, anh hiểu rõ ý em chứ?”
“……Nhưng anh đã mặc váy bao giờ đâu, Tiểu Quang chắc hẳn cũng chưa từng mặc.”
“Không cần hai người mặc váy, chỉ cần bôi lên tay loại dầu mà em vừa lấy ra là được, rắn tự nhiên sẽ nghĩ mục tiêu là rắn cái mà nó ưng ý.”
“……Oa, tính sư, dầu này là dầu gì vậy?”
“Dầu của trai ngọc cái, cũng chính là dầu thơm chỉ tiết ra từ cơ thể của bạng nữ Đông Hải trong truyền thuyết. Ở thời xưa phụ nữ chốn cung đình có phương pháp cổ là dùng dầu của trai ngọc để dưỡng da dưỡng nhan, cho nên trong quá khứ ở vùng Đông Hải có rất nhiều người đổ xô đi bắt trai ngọc. Khi gần kề cái chết, những bạng nữ xinh đẹp sẽ kêu cứu để tìm kiếp sự giúp đỡ của trai đực, tiết ra chất dầu có sức hấp dẫn mãnh liệt đối với nhiều sinh linh giống đực ở cạnh nguồn nước, thậm chí là cả rồng.” (Bạng: trai ngọc)
“……Sức hấp dẫn mãnh liệt, cụ thể là mãnh liệt kiểu gì……”
“Chính là cái kiểu mà anh tưởng tượng đấy, cho nên đến lúc đó chỉ cần bôi một chút vào lòng bàn tay hoặc nơi hay chảy mồ hôi trên cơ thể là được rồi, nếu dùng nhiều quá thì anh chắc chắn sẽ không muốn biết hậu quả là gì đâu. Khoảng chừng bảy, tám phút sau thì hiệu quả đặc biệt của nó sẽ tự tiêu tan trong không khí, ba người chúng ta phải nắm chắc cơ hội này để ra tay, xác định được tung tích của con rắn kia. Một khi tìm được nó rồi, tung tích của nhị trùng thân cũng sẽ không khó tìm nữa.”
Tấn Hành đã nói tới nước này rồi thì Liêu Phi Vân và Thạch Tiểu Quang thật sự không có gì ý kiến nữa, dù sao bị xem là trai cái động dục cũng còn hơn là bắt bọn họ mặc váy giả gái, lại còn phải đi bắt cái con hắc long mà nghe đâu là cực kỳ đáng sợ kia nữa.
Giao phó xong việc này, kế hoạch bắt giữ con rắn háo sắc kia cũng tạm thời lập ra. Sau đó Tấn Hành bèn thả mấy con chỉ công đi ra xung quanh để dò la tin tức của Tần Giao, rồi mới cùng Liêu Phi Vân và Thạch Tiểu Quang biến mất tại Tây Bắc thành.
Mà ở một góc khuất vắng khác trong thành, cũng có tình huống kỳ quái khác đang ngấm ngầm phát sinh, song rất ít người để ý phát hiện ra, chỉ chờ cho những đóa hoa hình nộm màu đỏ máu kia từ từ mọc ra từ trong xương trắng mà thôi.
……
“Quỷ đèn lồng, đèn lồng quỷ, nhà chồng của bà cô chuột, không mua nổi đèn lồng…… Cặn dầu chuột, nổ dầu chuột, nhà chồng của bà cô chuột bị nổ thành dầu đèn……”
Vùng ngoại ô phía Đông của Tây Bắc thành, trong con hẻm với những căn nhà lợp ngói đen san sát, trên đường vang vọng làn điệu dân gian quái dị cất lên từ miệng đám bạch bì tôn. Rồi bỗng, từ đâu xuất hiện một người đàn ông tóc dài mặc áo quần dơ bẩn, trên lưng còn đeo một cái vải mềm oặt, đang cúi đầu lê bước tiến vào trong con hẻm tối vắng tanh.
Gương mặt gầy gò trắng bệch của y phủ đầy vết lở loét và sẹo khủng khiếp, đôi môi tái nhợt, hàm răng đen sì, da thịt bủng beo bệ rạc, đôi mắt khô quắt đã gần mù lòa, được che lại bằng một miếng vải đen. Trừ ngoại hình bệnh trạng tàn tật ấy ra, trên người của gã đàn ông phờ phạc này chỉ có một chiếc ô rách tả tơi cùng một bọc đồ kỳ quái.
Y một mình đi tới từ thành chính náo nhiệt sầm uất, tay cầm chiếc dù rách, bước chân đi loạng choạng. Dọc đường đi, đến cả mấy tà túy hung thần ác sát cũng phải dồn dập né tránh y chứ huống chi là những người qua đường bình thường khác.
Lúc đi ngang qua một chốt kiểm tra trong thành, y bị hai tiểu quỷ cầm một bức chân dung sẵng giọng ngăn lại. Nhưng thấy chiếc ô rách nát trên tay rồi lại nhìn vào gia sản nghèo túng của y, bọn tiểu quỷ lùng bắt thủ phạm này liền ghét bỏ xua xua tay, để cho y đi luôn.
“……Đội ơn hai vị tha chết.”
Gã đàn ông sở hữu gương mặt như ác quỷ tái thế này khàn giọng thốt ra một câu đội ơn, nghe bọn tiểu quỷ mặt xanh nanh vàng chửi còn không mau cút đi, y cũng vâng lệnh cầm lấy đồ của mình rồi vội vàng rời đi ngay.
Nhìn tên xấu xí quái gở kia cất bước đi xa rồi, hai con tiểu quỷ bĩu môi khinh thường, lại cầm tấm chân dung Xà Lang để đến chỗ nào tìm người.
Hai ngày nay, khắp đầu đường cuối ngõ trong Tây Bắc thành toàn là bọn tiểu tủy mặt mày hung dữ, xách đèn lồng trách đi tìm kiếm thành chủ, kể cả đêm khuya cũng thấy bọn chúng nhan nhản ngoài đường.
Lúc xảy ra vụ việc nữ túy mất tích thì bọn tiểu quỷ này quen thói giả câm vờ điếc, giờ đến lúc Tây Bắc thành chủ mất tích thì bỗng dưng sốt hết cả ruột lên.
Cũng nhờ có bọn nó tìm kiếm thành chủ bất kể ngày đêm nên dạo này trị an trong thành vào buổi tối được cải thiện đáng kể, theo tiếng chiêng của đám tiểu quỷ cất lên, con rắn nửa đêm chạy ra ngoài bắt cóc phụ nữ cũng bị ép phải dừng lại.
Con rắn bắt người kia đột nhiên dừng hoạt động, ắt hẳn sẽ có một số kẻ mất hứng, song đây lại chính là mục đích mà một vài người khác đang nấp trong bóng tối muốn đạt được.
Dẫu sao thì nếu không tự làm nạn nhân một lần, vị Tây Bắc thành chủ này sẽ chẳng bao giờ hiểu được tâm trạng và cảm xúc của những nữ túy bị bắt cóc. Hơn nữa, trong thành xảy ra cơ sự như thế, thuộc hạ dưới trướng Tây Bắc thành chủ cho dù rất ít ngờ vực nhưng cũng khó tránh khỏi việc sinh ra khoảng cách với chủ mưu của con rắn nọ. Mà kẻ giật dây đứng đằng sau vụ bắt cóc nữ túy thì dĩ nhiên là buộc phải ẩn náu thêm vài ngày để tiếp tục xem xét tình hình.
Khốn nỗi bọn chúng đã lùng sục lật tung cả thành lên rồi mà vẫn không thể xác định được kẻ đã bắt cóc thành chủ của chúng và còn cố ý bỏ lại nửa tấm da lợn máu me bị lột sống, càng khỏi phải nói đến chuyện mơ tưởng bắt được quái nhân này.
Nhưng chỉ cần để ý tới người đàn ông vừa tách khỏi đám tiểu quỷ rồi một mình tiến vào ngõ tối là có thể phát hiện ra rằng, so với bộ dạng vội vàng gấp rút lúc nãy ở trước mặt kẻ khác, giờ phút này rõ ràng bước chân của y rất đỗi thong dong, ngay cả tấm lưng còng cũng dần dần thẳng lại.
Cái tên xấu qua chê quỷ hờn, xấu đến mức không đành lòng nhìn thẳng kia, đương nhiên chính là Tần Giao Tần Quý Quân của chúng ta, thủ phạm lừa đảo bắt cóc Tây Bắc thành chủ buổi tối mấy hôm trước và đến bây giờ vẫn còn đang nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.
Mặc dù những ngày qua đám thuộc hạ của Tây Bắc thành chủ giăng thiên la địa vọng khắp ngõ ngách trong thành, song nhờ công thuộc hạ tốt Kim Cánh Chi tận lực hủy dung chà đạp, gương mặt mỹ nam anh tuấn tiêu sái của Tần Túy Quân đã bị biến thành cái dạng này đây.
Tuy nhiên mặt mũi khó coi một tí cũng có chỗ tốt của nó, ít ra thì việc che giấu tung tích để dò la tin tức trong thành sẽ dễ dàng hơn bình thường nhiều. Mấy ngày nay, y và Kim Cánh Chi vẫn luôn tách ra, ai lo việc người nấy, chỉ khi trời tối mới về gặp nhau trong hang chuột này. Tần Giao trước sau luôn hết sức cẩn thận, ngay cả từng bước chân dị thường phía sau cũng đều lọt hết vào tai y.
Đến lần thứ ba cảm giác có kẻ bám đuôi mình, Tần Giao liền hờ hững xoay người, lặng lẽ liếc nhìn phía sau.
Sau lưng y vẫn là màn đêm đen đặc, trong con hẻm tối tăm không ánh sáng cũng chẳng thấy có dấu hiệu của kẻ bám theo y. Giày và tóc của Tần Giao hoàn toàn ướt đẫm, quái dị tựa như thể một con thủy quỷ vừa bò lên từ trong hồ nước buốt giá, cứ thế mà đứng khựng ở đó một hồi lâu.
Đến khi tạm thời xác nhận không có bất cứ dị thường nào nữa, y lại chậm rãi rảo bước đi tới chỗ bức tường trống rỗng ở cuối hẻm. Con ngươi màu xám tro của y lạnh lùng chuyển động, y thu chiếc ô nát trên tay lại, cúi người xuống gõ gõ lên cái hang chuột ẩn giấu trong mặt tường trơ trọi.
Vừa gõ xong, y cũng cảm giác có bước chân rón rén tiến lại gần phía sau mình, thế là liền cầm chiếc ô rách kia đâm mạnh vào hai con mắt của cái tên thập thà thập thò đằng sau, kính túy bám đuôi y lập tức la oai oái té lăn ra đất. Tần Giao bấy giờ mới thu chiếc ô sắc hơn dao đang gần ngay sát mắt hắn ra, hờ hững nói với Kim Cánh Chi đang rưng rưng nằm dưới đất gọi Túy Quân:
“Lần sau ngươi mà còn dám lén lút bám theo sau ta nữa thì ta sẽ đập nát cái gương chết dẫm của ngươi.”
“Túy Quân ơi…… Thần…… Thần sai rồi…… Ngài đừng giận mà…… Thần vừa cho ngài một niềm vui bất ngờ đấy còn gì……”
“Không có vui vẻ gì hết, gớm kinh khủng khiếp, ngươi là biến thái cuồng theo dõi chắc?”
“……Với Tấn tính sư…… Ngài chắc chắn sẽ không như vậy đâu…… Nếu vừa nãy người đứng sau lưng ngài…… Mà là ngài ấy, nhất định ngài sẽ vui vẻ nhào vào lòng ngài ấy chứ gì……”
“Biết rồi thì cũng không cần nói ra, ngươi còn chê mình bây giờ chưa đủ đẹp à?”
Có lẽ là bị tổn thương bởi sự độc mồm độc miệng của Túy Quân nhà mình, Kim Cánh Chi tủi thân run rẩy như cô vợ nhỏ, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn bò dậy để theo Túy Quân tiến vào hang chuột phía trước. Song tiếng bước chân của bọn họ vừa mới vang lên ở cửa hang thì Tây Bắc thành chủ cũng lập tức gào khóc thảm thiết. Gã ta bị lột bỏ lớp da người, giờ khắc này đã lộ ra nguyên hình thỉ túy.
Chẳng ai nghe rõ gã đang quay ra phía cửa hang kêu la cái gì, cơ mà trông bộ dạng ngu dốt này cũng đáng thương phết.
Nghe thấy tiếng động ấy, Tần Giao lẳng lặng ngước mắt lên nhìn thỉ túy đang bị treo trong hang sâu bằng dây thừng và xích sắt. Con lợn yêu quái này có hình thể khổng lồ, hai mắt lấp lóe sắc vàng, trên đầu còn có một chiếc sừng be bé. Thấy nó dùng cái bản mặt vừa buồn nôn vừa thiểu năng kia nhìn mình, y bèn chậm rãi đưa cái bọc máu me đựng đầy ếch cho Kim Cánh Chi ở phía sau, rồi chống cắm ra chiều “Ta đây chán quá”, lên tiếng hạ lệnh rằng:
“Ta đói rồi, mang mấy con ếch này đi rửa rồi bỏ vào nồi nấu cho ta.”
“Ọe —— Ọe —— Ọeeee!!!!”
Vừa nghe đến chữ ếch là Tây Bắc thành chủ liền quằn quại nằm vật ra đất, nôn thốc nôn tháo. Trông thấy phản ứng của con lợn mắc dịch này, Tần Giao liền nheo mắt lạnh lùng liếc gã, khiến cho Kim Cánh Chi ở bên cạnh cũng phải nơm nớp thấp thỏm.
Kim Cánh Chi cố đè nén cơn khó chịu xộc lên dạ dày, đánh bạo hỏi Túy Quân nhà mình, “Túy quân à, chúng ta đã bắt thằng cha Tây Bắc thành chủ này ăn ếch suốt bảy, tám ngày rồi, hay hôm nay đổi thực đơn nha?”. Hắn vừa dứt lời, Tây Bắc thành chủ nằm dưới đất liền run rẩy khóc lớn:
“Đúng đó đúng đó…… Cầu xin các ngài…… Cầu xin các ngài…… Tần Túy Quân hỡi…… Thà các ngài giết ta hay cho ta vào nồi nấu luôn đi còn hơn là bắt ta ăn ếch…… Ta không muốn ăn ếch đâu…… Ta thật sự không muốn ăn ếch đâu mà…… Cứu với…… Cứu mạng với……”
Tần Giao: “……”
Tây Bắc thành chủ không để bản thân bị đánh bại bởi sự hành hạ mà Tần Giao và Kim Cánh Chi trút lên cơ thể mình, nhưng cứ cố gắng vùng dậy rồi hết lần này đến lần khác gã lại gục ngã, hệt như thể con ếch không đầu nằm trong nồi ninh. Xưa nay khẩu phần ăn của gã vẫn luôn rất phong phú, thế mà chưa từng có lúc nào gã sợ phải ăn nhiều như lúc này, chỉ hồi tưởng lại mùi vị buồn nôn tởm lợm ấy thôi là nước chua lại chực trào ra trong cổ họng.
Ngẫm lại thì hết thảy những khổ sở này đều là do tối hôm đó gã mờ mắt bởi sắc đẹp nên mới rước họa vào thân, đến bây giờ gã cũng chẳng hiểu cái tên thần kinh này rốt cuộc muốn thế nào nữa, Tây Bắc thành chủ tuyệt vọng nằm bẹp trên mặt đất, cất giọng thoi thóp đứt quãng:
“Những gì ngài bảo ta…… Nói…… Mấy ngày qua ta đều đã nói hết rồi…… Mi Lang và Đăng Tâm chỉ bảo ta làm những việc như thế thôi…… Ta không biết long cốt của hắc long đang bị giấu ở chỗ nào…… Ngài có thể đi hỏi…… Hoặc là đi điều tra…… Ta thật sự không biết gì cả……”
“……Vậy chuyện của Lão Túy Chủ và cả cái chết của Trương Phụng Thanh thì sao?”
“……”
“Xem ra Tây Bắc thành chủ biết rất nhiều nhỉ?”
“……Không phải…… Không phải mà, ta thật sự không biết gì hết…… Không biết gì hết thật mà……”
Mấy vấn đề khác thì gã răm rắp khai hết cho Tần Giao và Kim Cánh Chi, riêng chỉ có hai chuyện này là tự dưng câm như hũ nút. Thái độ của Tây Bắc thành chủ chứng tỏ gã rõ ràng đang giấu giếm gì đó, Tần Giao ngồi cách đó không xa, dửng dưng nhìn chằm chằm gã một lát, sau đó bỗng nhếch miệng nói:
“Thôi, nếu ngươi vẫn không muốn nói thì ta cũng không ép buộc ngươi vô cớ, Kim Cánh Chi —— “
“Dạ dạ dạ, Túy Quân Túy Quân, sao vậy sao vậy sao vậy?”
“Mang mấy con ếch này đi chế biến thành sashimi, hầu hạ thành chủ ăn cho hết đi.”
Tây Bắc thành chủ: “…………”
Kim Cánh Chi: “………… “
Bởi vì bất kể là vóc dáng, mặt mũi hay là hành vi, cái tên biến thái được mô tả kia đều giống y như đúc một ai đó mà bọn họ hết sức quen thuộc, ba người họ mà còn giả vờ không biết y thì mới là khó.
Tuy nhiên, tên Tây Bắc thành chủ xui xẻo này bị người nào đó chủ động tìm tới gây rắc rối, vậy chứng tỏ bản thân gã ta cũng có vấn đề.
Liên hệ với cả sự kiện nữ túy mất tích đang nổi trong Tây Bắc thành hiện tại thì xem ra tình huống của nơi này còn phức tạp hơn cả những gì họ nghĩ lúc trước. Liêu Phi Vân và Thạch Tiểu Quang không vội phát biểu ý kiến gì, chỉ cùng Tấn Hành đi tìm một chỗ dừng chân an toàn trước, sau đó mới cùng nhau thảo luận về kế hoạch sắp tới tại Tây Bắc thành.
“Ây chà, cậu nói xem lần này vị kia nhà cậu rốt cuộc chạy đi đâu rồi, nửa đêm nửa hôm đi lừa đảo bắt cóc thành chủ nhà người ta làm gì không biết, đừng bảo là muốn trấn lột thành chủ nhà người ta nha……”
“Cảnh…… Cảnh sát Liêu, anh đừng nói thế…… Tôi nghĩ lần này Túy Quân điện hạ làm vậy nhất định là có dụng ý riêng…… Mà tôi thấy cái gã Tây Bắc thành chủ kia có vẻ cũng chẳng giống phường tốt lành gì, nếu không thì đã chẳng bị Túy Quân điện hạ lừa bắt dễ dàng như thế rồi, đây chính là hạng người tâm thuật bất chính mà tính sư vẫn thường nói……”
“Ối giời ơi, nhóc con bênh ghê quá nhỉ, cậu không nghe cái đám quần chúng nhiệt tình kia vừa nói gì à? Túy Quân điện hạ của cậu mới là chẳng giống phường tốt lành, còn thành chủ nhà người ta thì ngây thơ đáng thương lắm…… Cũng đúng thôi, đến cả đầu trâu mặt ngựa mà gặp y thì cũng sợ nhũn chân ra ấy chứ…… Y là cái tên đầu trâu mặt ngựa ghê gớm nhất cơ mà…… Nói thật, so với lo lắng cho y thì chẳng thà chúng ta nên lo cho vị thành chủ kia còn hơn, không chừng chúng ta mà tìm kiếm muộn một chút thôi là thành chủ đã bị cho vào nồi nấu thành miến thịt heo rồi cũng nên……”
“Cảnh…… Cảnh sát Liêu!!”
Liêu Phi Vân ỷ Tần Giao không có đây nên được nước khinh bỉ xỉa xói y tha hồ. Bạn học Thạch Tiểu Quang – fan cứng số một của Tần Giao – vừa nghe anh ta nói thế là lập tức khó chịu vặc lại mấy câu, song vẫn không cản được cảnh sát Liêu tiếp tục cợt nhả cười nhạo y.
Đương lúc đôi co hăng say với Thạch Tiểu Quang, Liêu Phi Vân đang hớn hở đắc chí chợt lơ đãng liếc sang phía Tấn Hành, người vẫn luôn im lặng nãy giờ.
Bấy giờ anh ta mới phát hiện ra rằng đồng chí Tấn Hành, người nhà của vị thần kinh mà anh ta nói, đang nhìn chằm chằm anh ta bằng ánh mắt lạnh tanh không chút cảm xúc. Thấy tình thế không ổn, Liêu khỉ đột lúng túng đằng hắng một tiếng, rồi liền miễn cưỡng ngậm cái mỏ gàn dở của mình lại trước ánh nhìn chòng chọc của Tấn Hành.
“Nói xong chưa?”
“Xong…… Xong rồi.”
“Giờ em có thể nói được chưa?”
“Được được được! Cậu nói đi nói đi có ai cấm cậu nói đâu thiệt tình! Lần nào cũng vậy! Vị kia nhà cậu ngang ngược như thế toàn là do cậu mà ra đấy! Nói một câu khó nghe về y cũng không được nữa! Rốt cuộc là thói xấu do ai nuông chiều mà ra hả!”
Liêu Phi Vân bị Tấn Hành dọa cho phát là lập tức xìu liền rồi, Tấn Hành vốn dĩ thích bênh vực nuông chiều người thân của mình, thấy ông anh rể hờ phản ứng như vậy, hắn cũng ngầm thừa nhận lời anh ra nói. Cảnh sát Liêu cũng chẳng trông mong hắn sẽ chịu nghe lời mình, mà giờ hắn như thế càng làm anh ta tuyệt vọng thêm.
Tuy đã ngấm ngầm cảnh cáo thằng cha Liêu Phi Vân suốt ngày nói hươu nói vượn kia rồi, song so với người nhà của mình thì thực lòng Tấn Hành còn lo cho tính mạng của vị thành chủ kia hơn. Hắn không tỏ rõ thái độ, chỉ cúi đầu suy tư một lát rồi chậm rãi bảo với Thạch Tiểu Quang – cu cậu có vẻ đang vô cùng tự hào vì vừa mới dũng cảm bảo vệ danh dự cho Túy Quân điện hạ của mình:
“Tiểu Quang, bây giờ cậu vẫn không thể xác định vị trí chính xác của Tần Giao và Kim Cánh Chi đúng không?”
“Vâng…… Mùi chỗ đó kỳ lạ với hỗn tạp quá nên tôi không chắc chắn về vị trí cụ thể của Túy Quân điện hạ lắm, xin lỗi tính sư……”
Thạch Tiểu Quang xấu hổ gãi tai, cảm thấy mình không giúp được gì cho Tấn Hành, song Tấn Hành chỉ lắc đầu bảo không sao. Hắn nhìn chằm chằm Tây Bắc thành tối đen như mực, tràn ngập những tiểu quỷ mặt xanh nanh vàng, một lát sau mới thấp giọng nói ra suy đoán của mình:
“Anh ấy bắt cóc gã Tây Bắc thành chủ kia, một mặt nhất định là liên quan đến vụ nữ túy mất tích trong thành, mặt khác có lẽ cũng liên quan đến người bạn Trương Phụng Thanh của anh ấy. Mặc dù anh ấy hiếm khi đề cập tới việc này, nhưng em nghĩ anh ấy hẳn rất muốn biết trong khoảng thời gian mình vắng mặt, Túy Giới và Trương Phụng Thanh rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”
“Ơ, nhưng sao anh nhớ cựu Túy Chủ Trương Phụng Thanh đã bị em trai mình là Trương Bỉnh Trung ăn thịt rồi mà?”
“Nghe nói thời niên thiếu quan hệ giữa Trương Bỉnh Trung và Trương Phụng Thanh cũng khá thân thiết, nhất định là có nguyên nhân khác khiến sau này bọn họ trở mặt với nhau. Tây Bắc thành chủ là thành chủ do Lão Túy Chủ phong chức, gã ắt hẳn sẽ biết một số chuyện xảy ra lúc đó, hơn nữa, ai ai cũng biết gã thành chủ này là một thỉ túy.”
“Thỉ túy? Thỉ túy thì sao cơ?”
“Thỉ túy chính là lợn nuôi thời viễn cổ, đồng thời nó cũng là một loài động vật khá đặc biệt. Trong văn hóa đồ đằng của các bộ lạc cổ xưa, thỉ là một trong những niên quan thú đứng bên cạnh “Niên”, mà “Niên”, chủ nhân của nó, thì lại là một tà túy sinh ra sau ánh sáng và bóng tối, thuở mà đất trời mới vừa xuất hiện. Tương truyền Niên thống trị trời gian, tuổi càng lớn thì càng cường đại, thời gian đối với nó chẳng là gì cả, nó thậm chí có thể dễ dàng giết chết bất cứ người nào tồn tại trong dòng thời gian…… Về điểm này, không có một yêu ma nào ở Túy Giới có thể đạt tới cấp độ cao như nó.”
(“Niên quan” tức là cuối năm. Còn đồ đằng hay totem thì tức là những sinh vật, hiện tượng, đồ vật được người xưa xem như biểu tượng thiêng liêng, có mối liên hệ siêu nhiên, thường được thể hiện qua hình vẽ, tượng, phù điêu,…)
“……Vậy ý cậu tức là kẻ đứng sau Tây Bắc thành chủ rất có thể là một yêu ma cực kỳ hùng mạnh, vượt trội hơn hết thảy tà túy, có tên gọi là Niên?”
“Phải, trước đây Tần Giao cũng từng nói với em rằng, anh ấy và Cựu Túy Chủ Trương Trụng Thanh từ ngày nhỏ đều chưa một lần trông thấy gương mặt thật của Lão Túy Chủ, chỉ biết là lão ta điều khiển năm tháng và thời gian, nghe nói xưa kia Đăng Tâm lão nhân có thể nắm giữ khả năng nghịch chuyển thời gian cũng là nhờ có Lão Túy Chủ trợ giúp. Những điều này về cơ bản đều trùng khớp với đặc điểm của “Niên”, cho nên nếu không nằm ngoài dự liệu thì thân phận của Lão Túy Chủ này chính là một Niên thú sở hữu thực lực sâu không thể lường. Còn lúc ấy rốt cuộc Túy Giới xảy ra chuyện gì thì em vẫn chưa biết.”
“Niên? Tức là Niên thú[1] vào dịp năm mới sao, tính sư?”
(Niên thú là quái thú trong truyền thuyết Trung Hoa, tương truyền nó xuất hiện vào giao thừa năm mới để ăn thịt người và gia súc, cho nên vào dịp đầu năm người dân mới có phong tục đốt pháo, thắp nến, mặc đồ và trang trí giấy đỏ để xua đuổi Niên thú.)
“Loài thú xuống núi ăn thịt người chỉ là một dạng hình thái của Niên trong chuyện kể truyền thuyết, trên thực tế bản thân nó càng thiên về loại tà túy thời gian, hóa thân từ thời gian và không có hình thái thực. Lúc Mi Lang giết Trương Bỉnh Trung soán vị, hắn ta mang theo một cái đồng hồ mặt trời bị hư hại. Trong quá khứ đồng hồ mặt trời chính là biểu tượng của thời gian, cho nên có khả năng đó chính là chân thân của Lão Túy Chủ kia khi mà lão đang tạm thời mất đi sinh mệnh và ý thức……”
“……Chân thân? Nói cách khác Lão Túy Chủ đã chết rồi? Ai có thể giết chết một tà túy như lão ta?”
“Không biết, có lẽ chỉ Trương Phụng Thanh quá cố mới biết được việc này thôi. Bởi vậy em hoài nghi Mi Lang và Đăng Tâm lão nhân đang cố gắng thông qua việc phục sinh thành công hài cốt của Tần Huyền để chuẩn bị phục sinh Lão Túy Chủ tại Tây Bắc thành. Một khi Lão Túy Chủ chết không rõ nguyên do này hồi sinh giống như hài cốt của Tần Huyền, chúng ta là những kẻ tồn tại trong dòng thời gian mà lão khống chế, sẽ không có cách nào chống đỡ được, toàn bộ Túy Giới và nhân gian cũng sẽ một lần nữa rơi vào trong tay lão……”
Suy đoán của Tấn Hành có phần đáng sợ, khiến cho Liêu Phi Vân và Thạch Tiểu Quang đều phát khiếp lên được. Kỳ thật trong lòng hắn cũng chưa có gì dám chắc nên không tiếp tục đề tài này nữa, sau một lúc suy tư, hắn mới bảo:
“Em không rõ liệu Tần Giao có nghĩ tới điểm này không, nhưng tranh thủ trước khi Mi Lang khiến sự tình tồi tệ hơn, chúng ta nhất định phải giúp Tần Giao ngăn chặn tất thảy những điều này. Bây giờ khắp Tây Bắc thành đều là tiểu quỷ tìm kiếm thành chủ cho nên anh ấy và Kim Cánh Chi không muốn để lộ tung tích cũng là dễ hiểu. Thành chủ đột nhiên biến mất, trong thành tất nhiên sẽ đề cao cảnh giác, mà tiểu quỷ đi tuần tra suốt đêm thế này cũng đảm bảo an toàn cho các nữ túy trong thành……”
“……”
“Hai người cũng vừa nghe đám tà túy ngoài kia nói rồi đấy, từ dạo thành chủ biến mất, tình trạng nữ túy mất tích ban đêm cũng ngưng hẳn, em nghĩ đây chính là mục đích mà anh ấy và Kim Cánh Chi muốn đạt được. Hiện tại chúng ta không cần nóng vội làm xáo trộn kế hoạch tiếp theo của anh ấy, cứ tiến hành như những gì chúng ta đã vạch ra trước đó là được, em sẽ tự nghĩ cách để tìm ra vị trí của bọn họ sau. Mặt khác, về vấn đề long cốt của Tần Huyền, em còn muốn nhờ hai người giúp em một việc.”
“Giúp? Giúp việc gì?”
“……”
Thấy Liêu Phi Vân nghệt mặt nhìn mình chằm chằm, Tấn Hành không vội giải thích ngay mà móc một cái hộp màu đỏ trông như hộp dầu cao từ trong tay áo ra, đưa cho hai bọn họ xem, sau đó hắn bắt đầu nghiêm túc trình bày kế hoạch mà mình lập ra nhằm vào sự kiện nữ túy mất tích.
Ban đầu Liêu Phi Vân đang nghe yên lành, nhưng đến khi biết tiếp sau đây Tấn Hành định bắt bọn họ làm gì thì anh ta sặc luôn nước bọt, miệng co co giật giật cả buổi trời mới thốt ra được câu chửi “Tấn Hành, có phải cậu tự dưng trở thành biến thái giống cái vị thích chơi trò lừa đảo nhà cậu rồi không, đù má đây là việc mà người bình thường sẽ làm à?”.
Thạch Tiểu Quang cũng biểu hiện rõ là lúng túng, hai tai cậu đỏ lên, cúi đầu lắp bắp hỏi hắn:
“Tính…… Tính sư? Anh bảo là ba chúng ta cải trang thành phụ…… phụ nữ á? Nhưng…… Chẳng phải lần này chúng ta tới để bắt nhị trùng thân và chứng minh Túy Quân điện hạ không giết bố tôi sao? Sao lại cải trang thành phụ nữ…… Với lại chúng ta tạm thời không cần đi tìm Túy Quân điện hạ thật hả……”
“Ừ, tạm thời chưa cần tìm anh ấy, cứ xác định được tung tích của nhị trùng thân và long cốt của Tần Huyền rồi tính sau. Lão tổ tông còn đang chờ một kết quả chứng minh anh ấy thật sự không giết hại Thạch Văn Bưu, chúng ta muốn dụ con “rắn” bắt cóc nữ túy kia ra thì chỉ có dùng cách này là nhanh nhất thôi. Mấy ngày nay phòng thủ trong thành tăng cao, trên đường luôn có tiểu quỷ tuần tra đến quá nửa đêm, con rắn núp trong bóng tối kia nhẫn nhịn nhiều này, chắc cũng chịu hết nổi rồi. Nếu hai người không chấp nhận được việc này thì cứ để một mình tôi đóng giả làm nạn nhân, rồi sau đó hai người cứ ở bên cạnh hỗ trợ là được, tôi không có ý kiến gì hết.”
Tấn Hành trả lời câu hỏi của Thạch Tiểu Quang một cách thản nhiên, dường như không hề cảm thấy lời mình nói rất kỳ quái mà ngược lại hắn còn biểu hiện cực kỳ bình tĩnh.
Mà hắn đã nói vậy, người ta sao mà từ chối cho nổi. Sắc mặt Liêu Phi Vân càng khó coi hơn, đành bất đắc dĩ trừng cái tên nhãi càng ngày càng vô tư này, nghiến răng hỏi:
”Cậu nhất định muốn…… Ba chúng ta giả gái hả? Chúng ta không thể tìm…… nữ tuý nào đó giúp đỡ ư?”
“Nếu nữ túy nọ bị làm sao thì chẳng ai trong chúng ta chịu trách nhiệm nổi, hơn nữa kết quả cuối cùng mà em muốn chính là chúng ta bị “rắn” bắt đi, chỉ khi bị “rắn” bắt đi thì chúng ta mới biết được bộ mặt thật của kẻ chủ mưu đứng đằng sau, anh hiểu rõ ý em chứ?”
“……Nhưng anh đã mặc váy bao giờ đâu, Tiểu Quang chắc hẳn cũng chưa từng mặc.”
“Không cần hai người mặc váy, chỉ cần bôi lên tay loại dầu mà em vừa lấy ra là được, rắn tự nhiên sẽ nghĩ mục tiêu là rắn cái mà nó ưng ý.”
“……Oa, tính sư, dầu này là dầu gì vậy?”
“Dầu của trai ngọc cái, cũng chính là dầu thơm chỉ tiết ra từ cơ thể của bạng nữ Đông Hải trong truyền thuyết. Ở thời xưa phụ nữ chốn cung đình có phương pháp cổ là dùng dầu của trai ngọc để dưỡng da dưỡng nhan, cho nên trong quá khứ ở vùng Đông Hải có rất nhiều người đổ xô đi bắt trai ngọc. Khi gần kề cái chết, những bạng nữ xinh đẹp sẽ kêu cứu để tìm kiếp sự giúp đỡ của trai đực, tiết ra chất dầu có sức hấp dẫn mãnh liệt đối với nhiều sinh linh giống đực ở cạnh nguồn nước, thậm chí là cả rồng.” (Bạng: trai ngọc)
“……Sức hấp dẫn mãnh liệt, cụ thể là mãnh liệt kiểu gì……”
“Chính là cái kiểu mà anh tưởng tượng đấy, cho nên đến lúc đó chỉ cần bôi một chút vào lòng bàn tay hoặc nơi hay chảy mồ hôi trên cơ thể là được rồi, nếu dùng nhiều quá thì anh chắc chắn sẽ không muốn biết hậu quả là gì đâu. Khoảng chừng bảy, tám phút sau thì hiệu quả đặc biệt của nó sẽ tự tiêu tan trong không khí, ba người chúng ta phải nắm chắc cơ hội này để ra tay, xác định được tung tích của con rắn kia. Một khi tìm được nó rồi, tung tích của nhị trùng thân cũng sẽ không khó tìm nữa.”
Tấn Hành đã nói tới nước này rồi thì Liêu Phi Vân và Thạch Tiểu Quang thật sự không có gì ý kiến nữa, dù sao bị xem là trai cái động dục cũng còn hơn là bắt bọn họ mặc váy giả gái, lại còn phải đi bắt cái con hắc long mà nghe đâu là cực kỳ đáng sợ kia nữa.
Giao phó xong việc này, kế hoạch bắt giữ con rắn háo sắc kia cũng tạm thời lập ra. Sau đó Tấn Hành bèn thả mấy con chỉ công đi ra xung quanh để dò la tin tức của Tần Giao, rồi mới cùng Liêu Phi Vân và Thạch Tiểu Quang biến mất tại Tây Bắc thành.
Mà ở một góc khuất vắng khác trong thành, cũng có tình huống kỳ quái khác đang ngấm ngầm phát sinh, song rất ít người để ý phát hiện ra, chỉ chờ cho những đóa hoa hình nộm màu đỏ máu kia từ từ mọc ra từ trong xương trắng mà thôi.
……
“Quỷ đèn lồng, đèn lồng quỷ, nhà chồng của bà cô chuột, không mua nổi đèn lồng…… Cặn dầu chuột, nổ dầu chuột, nhà chồng của bà cô chuột bị nổ thành dầu đèn……”
Vùng ngoại ô phía Đông của Tây Bắc thành, trong con hẻm với những căn nhà lợp ngói đen san sát, trên đường vang vọng làn điệu dân gian quái dị cất lên từ miệng đám bạch bì tôn. Rồi bỗng, từ đâu xuất hiện một người đàn ông tóc dài mặc áo quần dơ bẩn, trên lưng còn đeo một cái vải mềm oặt, đang cúi đầu lê bước tiến vào trong con hẻm tối vắng tanh.
Gương mặt gầy gò trắng bệch của y phủ đầy vết lở loét và sẹo khủng khiếp, đôi môi tái nhợt, hàm răng đen sì, da thịt bủng beo bệ rạc, đôi mắt khô quắt đã gần mù lòa, được che lại bằng một miếng vải đen. Trừ ngoại hình bệnh trạng tàn tật ấy ra, trên người của gã đàn ông phờ phạc này chỉ có một chiếc ô rách tả tơi cùng một bọc đồ kỳ quái.
Y một mình đi tới từ thành chính náo nhiệt sầm uất, tay cầm chiếc dù rách, bước chân đi loạng choạng. Dọc đường đi, đến cả mấy tà túy hung thần ác sát cũng phải dồn dập né tránh y chứ huống chi là những người qua đường bình thường khác.
Lúc đi ngang qua một chốt kiểm tra trong thành, y bị hai tiểu quỷ cầm một bức chân dung sẵng giọng ngăn lại. Nhưng thấy chiếc ô rách nát trên tay rồi lại nhìn vào gia sản nghèo túng của y, bọn tiểu quỷ lùng bắt thủ phạm này liền ghét bỏ xua xua tay, để cho y đi luôn.
“……Đội ơn hai vị tha chết.”
Gã đàn ông sở hữu gương mặt như ác quỷ tái thế này khàn giọng thốt ra một câu đội ơn, nghe bọn tiểu quỷ mặt xanh nanh vàng chửi còn không mau cút đi, y cũng vâng lệnh cầm lấy đồ của mình rồi vội vàng rời đi ngay.
Nhìn tên xấu xí quái gở kia cất bước đi xa rồi, hai con tiểu quỷ bĩu môi khinh thường, lại cầm tấm chân dung Xà Lang để đến chỗ nào tìm người.
Hai ngày nay, khắp đầu đường cuối ngõ trong Tây Bắc thành toàn là bọn tiểu tủy mặt mày hung dữ, xách đèn lồng trách đi tìm kiếm thành chủ, kể cả đêm khuya cũng thấy bọn chúng nhan nhản ngoài đường.
Lúc xảy ra vụ việc nữ túy mất tích thì bọn tiểu quỷ này quen thói giả câm vờ điếc, giờ đến lúc Tây Bắc thành chủ mất tích thì bỗng dưng sốt hết cả ruột lên.
Cũng nhờ có bọn nó tìm kiếm thành chủ bất kể ngày đêm nên dạo này trị an trong thành vào buổi tối được cải thiện đáng kể, theo tiếng chiêng của đám tiểu quỷ cất lên, con rắn nửa đêm chạy ra ngoài bắt cóc phụ nữ cũng bị ép phải dừng lại.
Con rắn bắt người kia đột nhiên dừng hoạt động, ắt hẳn sẽ có một số kẻ mất hứng, song đây lại chính là mục đích mà một vài người khác đang nấp trong bóng tối muốn đạt được.
Dẫu sao thì nếu không tự làm nạn nhân một lần, vị Tây Bắc thành chủ này sẽ chẳng bao giờ hiểu được tâm trạng và cảm xúc của những nữ túy bị bắt cóc. Hơn nữa, trong thành xảy ra cơ sự như thế, thuộc hạ dưới trướng Tây Bắc thành chủ cho dù rất ít ngờ vực nhưng cũng khó tránh khỏi việc sinh ra khoảng cách với chủ mưu của con rắn nọ. Mà kẻ giật dây đứng đằng sau vụ bắt cóc nữ túy thì dĩ nhiên là buộc phải ẩn náu thêm vài ngày để tiếp tục xem xét tình hình.
Khốn nỗi bọn chúng đã lùng sục lật tung cả thành lên rồi mà vẫn không thể xác định được kẻ đã bắt cóc thành chủ của chúng và còn cố ý bỏ lại nửa tấm da lợn máu me bị lột sống, càng khỏi phải nói đến chuyện mơ tưởng bắt được quái nhân này.
Nhưng chỉ cần để ý tới người đàn ông vừa tách khỏi đám tiểu quỷ rồi một mình tiến vào ngõ tối là có thể phát hiện ra rằng, so với bộ dạng vội vàng gấp rút lúc nãy ở trước mặt kẻ khác, giờ phút này rõ ràng bước chân của y rất đỗi thong dong, ngay cả tấm lưng còng cũng dần dần thẳng lại.
Cái tên xấu qua chê quỷ hờn, xấu đến mức không đành lòng nhìn thẳng kia, đương nhiên chính là Tần Giao Tần Quý Quân của chúng ta, thủ phạm lừa đảo bắt cóc Tây Bắc thành chủ buổi tối mấy hôm trước và đến bây giờ vẫn còn đang nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.
Mặc dù những ngày qua đám thuộc hạ của Tây Bắc thành chủ giăng thiên la địa vọng khắp ngõ ngách trong thành, song nhờ công thuộc hạ tốt Kim Cánh Chi tận lực hủy dung chà đạp, gương mặt mỹ nam anh tuấn tiêu sái của Tần Túy Quân đã bị biến thành cái dạng này đây.
Tuy nhiên mặt mũi khó coi một tí cũng có chỗ tốt của nó, ít ra thì việc che giấu tung tích để dò la tin tức trong thành sẽ dễ dàng hơn bình thường nhiều. Mấy ngày nay, y và Kim Cánh Chi vẫn luôn tách ra, ai lo việc người nấy, chỉ khi trời tối mới về gặp nhau trong hang chuột này. Tần Giao trước sau luôn hết sức cẩn thận, ngay cả từng bước chân dị thường phía sau cũng đều lọt hết vào tai y.
Đến lần thứ ba cảm giác có kẻ bám đuôi mình, Tần Giao liền hờ hững xoay người, lặng lẽ liếc nhìn phía sau.
Sau lưng y vẫn là màn đêm đen đặc, trong con hẻm tối tăm không ánh sáng cũng chẳng thấy có dấu hiệu của kẻ bám theo y. Giày và tóc của Tần Giao hoàn toàn ướt đẫm, quái dị tựa như thể một con thủy quỷ vừa bò lên từ trong hồ nước buốt giá, cứ thế mà đứng khựng ở đó một hồi lâu.
Đến khi tạm thời xác nhận không có bất cứ dị thường nào nữa, y lại chậm rãi rảo bước đi tới chỗ bức tường trống rỗng ở cuối hẻm. Con ngươi màu xám tro của y lạnh lùng chuyển động, y thu chiếc ô nát trên tay lại, cúi người xuống gõ gõ lên cái hang chuột ẩn giấu trong mặt tường trơ trọi.
Vừa gõ xong, y cũng cảm giác có bước chân rón rén tiến lại gần phía sau mình, thế là liền cầm chiếc ô rách kia đâm mạnh vào hai con mắt của cái tên thập thà thập thò đằng sau, kính túy bám đuôi y lập tức la oai oái té lăn ra đất. Tần Giao bấy giờ mới thu chiếc ô sắc hơn dao đang gần ngay sát mắt hắn ra, hờ hững nói với Kim Cánh Chi đang rưng rưng nằm dưới đất gọi Túy Quân:
“Lần sau ngươi mà còn dám lén lút bám theo sau ta nữa thì ta sẽ đập nát cái gương chết dẫm của ngươi.”
“Túy Quân ơi…… Thần…… Thần sai rồi…… Ngài đừng giận mà…… Thần vừa cho ngài một niềm vui bất ngờ đấy còn gì……”
“Không có vui vẻ gì hết, gớm kinh khủng khiếp, ngươi là biến thái cuồng theo dõi chắc?”
“……Với Tấn tính sư…… Ngài chắc chắn sẽ không như vậy đâu…… Nếu vừa nãy người đứng sau lưng ngài…… Mà là ngài ấy, nhất định ngài sẽ vui vẻ nhào vào lòng ngài ấy chứ gì……”
“Biết rồi thì cũng không cần nói ra, ngươi còn chê mình bây giờ chưa đủ đẹp à?”
Có lẽ là bị tổn thương bởi sự độc mồm độc miệng của Túy Quân nhà mình, Kim Cánh Chi tủi thân run rẩy như cô vợ nhỏ, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn bò dậy để theo Túy Quân tiến vào hang chuột phía trước. Song tiếng bước chân của bọn họ vừa mới vang lên ở cửa hang thì Tây Bắc thành chủ cũng lập tức gào khóc thảm thiết. Gã ta bị lột bỏ lớp da người, giờ khắc này đã lộ ra nguyên hình thỉ túy.
Chẳng ai nghe rõ gã đang quay ra phía cửa hang kêu la cái gì, cơ mà trông bộ dạng ngu dốt này cũng đáng thương phết.
Nghe thấy tiếng động ấy, Tần Giao lẳng lặng ngước mắt lên nhìn thỉ túy đang bị treo trong hang sâu bằng dây thừng và xích sắt. Con lợn yêu quái này có hình thể khổng lồ, hai mắt lấp lóe sắc vàng, trên đầu còn có một chiếc sừng be bé. Thấy nó dùng cái bản mặt vừa buồn nôn vừa thiểu năng kia nhìn mình, y bèn chậm rãi đưa cái bọc máu me đựng đầy ếch cho Kim Cánh Chi ở phía sau, rồi chống cắm ra chiều “Ta đây chán quá”, lên tiếng hạ lệnh rằng:
“Ta đói rồi, mang mấy con ếch này đi rửa rồi bỏ vào nồi nấu cho ta.”
“Ọe —— Ọe —— Ọeeee!!!!”
Vừa nghe đến chữ ếch là Tây Bắc thành chủ liền quằn quại nằm vật ra đất, nôn thốc nôn tháo. Trông thấy phản ứng của con lợn mắc dịch này, Tần Giao liền nheo mắt lạnh lùng liếc gã, khiến cho Kim Cánh Chi ở bên cạnh cũng phải nơm nớp thấp thỏm.
Kim Cánh Chi cố đè nén cơn khó chịu xộc lên dạ dày, đánh bạo hỏi Túy Quân nhà mình, “Túy quân à, chúng ta đã bắt thằng cha Tây Bắc thành chủ này ăn ếch suốt bảy, tám ngày rồi, hay hôm nay đổi thực đơn nha?”. Hắn vừa dứt lời, Tây Bắc thành chủ nằm dưới đất liền run rẩy khóc lớn:
“Đúng đó đúng đó…… Cầu xin các ngài…… Cầu xin các ngài…… Tần Túy Quân hỡi…… Thà các ngài giết ta hay cho ta vào nồi nấu luôn đi còn hơn là bắt ta ăn ếch…… Ta không muốn ăn ếch đâu…… Ta thật sự không muốn ăn ếch đâu mà…… Cứu với…… Cứu mạng với……”
Tần Giao: “……”
Tây Bắc thành chủ không để bản thân bị đánh bại bởi sự hành hạ mà Tần Giao và Kim Cánh Chi trút lên cơ thể mình, nhưng cứ cố gắng vùng dậy rồi hết lần này đến lần khác gã lại gục ngã, hệt như thể con ếch không đầu nằm trong nồi ninh. Xưa nay khẩu phần ăn của gã vẫn luôn rất phong phú, thế mà chưa từng có lúc nào gã sợ phải ăn nhiều như lúc này, chỉ hồi tưởng lại mùi vị buồn nôn tởm lợm ấy thôi là nước chua lại chực trào ra trong cổ họng.
Ngẫm lại thì hết thảy những khổ sở này đều là do tối hôm đó gã mờ mắt bởi sắc đẹp nên mới rước họa vào thân, đến bây giờ gã cũng chẳng hiểu cái tên thần kinh này rốt cuộc muốn thế nào nữa, Tây Bắc thành chủ tuyệt vọng nằm bẹp trên mặt đất, cất giọng thoi thóp đứt quãng:
“Những gì ngài bảo ta…… Nói…… Mấy ngày qua ta đều đã nói hết rồi…… Mi Lang và Đăng Tâm chỉ bảo ta làm những việc như thế thôi…… Ta không biết long cốt của hắc long đang bị giấu ở chỗ nào…… Ngài có thể đi hỏi…… Hoặc là đi điều tra…… Ta thật sự không biết gì cả……”
“……Vậy chuyện của Lão Túy Chủ và cả cái chết của Trương Phụng Thanh thì sao?”
“……”
“Xem ra Tây Bắc thành chủ biết rất nhiều nhỉ?”
“……Không phải…… Không phải mà, ta thật sự không biết gì hết…… Không biết gì hết thật mà……”
Mấy vấn đề khác thì gã răm rắp khai hết cho Tần Giao và Kim Cánh Chi, riêng chỉ có hai chuyện này là tự dưng câm như hũ nút. Thái độ của Tây Bắc thành chủ chứng tỏ gã rõ ràng đang giấu giếm gì đó, Tần Giao ngồi cách đó không xa, dửng dưng nhìn chằm chằm gã một lát, sau đó bỗng nhếch miệng nói:
“Thôi, nếu ngươi vẫn không muốn nói thì ta cũng không ép buộc ngươi vô cớ, Kim Cánh Chi —— “
“Dạ dạ dạ, Túy Quân Túy Quân, sao vậy sao vậy sao vậy?”
“Mang mấy con ếch này đi chế biến thành sashimi, hầu hạ thành chủ ăn cho hết đi.”
Tây Bắc thành chủ: “…………”
Kim Cánh Chi: “………… “
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất