Chương 4
"Anh từng hẹn hò chưa?"
Kỳ Hải suy nghĩ, mình là Alpha hai mươi chín tuổi rồi, nếu nói chưa hẹn hò liệu có mất mặt quá không.
"Rồi."
"Ồ, tôi còn tưởng anh chưa từng hẹn hò cơ ấy?"
"Vì sao?"
"Có ai hẹn hò lần đầu, kết thúc buổi hẹn mà dẫn người khác đến nhà mình đâu?"
Triệu Thanh Vũ không nín cười được, nhìn Kỳ Hải rẽ vào như một thói quen, cậu cũng không khuyên anh.
"Ớ? Tôi quên mất."
"Được rồi, không cần tiễn nữa, tôi rẽ sang phải." . Truyện chính ở { trumtru yeЛ.V Л }
Triệu Thanh Vũ vẫy tay với anh, đang định xoay người thì bị kéo ngược lại.
"Chúng ta còn gặp nhau nữa chứ?"
"Đương nhiên." Triệu Thanh Vũ gật đầu, mỉm cười với Kỳ Hải.
Kỳ Hải nghe vậy mới nhận ra mình đã kéo tay đối phương, anh vội vàng buông ra, ngượng ngùng xin lỗi cậu.
Triệu Thanh Vũ bật cười thành tiếng, ở đâu ra anh chàng đáng yêu thế nhờ?
Cậu sà đến gần anh.
"Boy à, bắt tay thì được, nhưng hôn tạm biệt thì sớm quá nha."
Tuyết đọng trên hàng mi cong vút, má lúm đồng tiền nhỏ xíu như nhuốm hơi lạnh.
Kỳ Hải nhìn má lúm đồng tiền ấy...
Cậu bé trong lòng anh đâm sầm vào tường luôn.
Kỳ Hải suy nghĩ, mình là Alpha hai mươi chín tuổi rồi, nếu nói chưa hẹn hò liệu có mất mặt quá không.
"Rồi."
"Ồ, tôi còn tưởng anh chưa từng hẹn hò cơ ấy?"
"Vì sao?"
"Có ai hẹn hò lần đầu, kết thúc buổi hẹn mà dẫn người khác đến nhà mình đâu?"
Triệu Thanh Vũ không nín cười được, nhìn Kỳ Hải rẽ vào như một thói quen, cậu cũng không khuyên anh.
"Ớ? Tôi quên mất."
"Được rồi, không cần tiễn nữa, tôi rẽ sang phải." . Truyện chính ở { trumtru yeЛ.V Л }
Triệu Thanh Vũ vẫy tay với anh, đang định xoay người thì bị kéo ngược lại.
"Chúng ta còn gặp nhau nữa chứ?"
"Đương nhiên." Triệu Thanh Vũ gật đầu, mỉm cười với Kỳ Hải.
Kỳ Hải nghe vậy mới nhận ra mình đã kéo tay đối phương, anh vội vàng buông ra, ngượng ngùng xin lỗi cậu.
Triệu Thanh Vũ bật cười thành tiếng, ở đâu ra anh chàng đáng yêu thế nhờ?
Cậu sà đến gần anh.
"Boy à, bắt tay thì được, nhưng hôn tạm biệt thì sớm quá nha."
Tuyết đọng trên hàng mi cong vút, má lúm đồng tiền nhỏ xíu như nhuốm hơi lạnh.
Kỳ Hải nhìn má lúm đồng tiền ấy...
Cậu bé trong lòng anh đâm sầm vào tường luôn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất