Tinh Tế Chi Băng Liệt Vương Tọa
Chương 19: Thú cưng không có lương tâm, tôi muốn cha mẹ anh mất anh!
Dưới tình huống như thế không thể cho Oz sử dụng bất kỳ loại thuốc nào, vì đây là phản ứng bài xích vật chất lạ của cơ thể Arthur, chỉ có thể đợi cơ thể anh thích ứng với nó.
_ Thiệu Trầm để tôi chăm sóc anh? Tôi chăm sóc anh kiểu gì đây? Hay tôi hỏi Lục phu nhân một chút, nếu Tiểu Nhung Mao của cô nóng rần lên, cô sẽ làm thế nào? Hay là tôi — nhổ sạch lông mao của anh!
Tống Kiêu kéo kéo sợi tóc Oz, mềm mại, lúc chạm vào da thịt trái tim cậu dâng lên một cảm giác đặc biệt.
Nhổ lông và vân vân... Hay là thôi đi... Ai bảo Oz Fawn kém quá xa so với Tiểu Nhung Mao chứ?
Dù có cạo sạch cũng không thể đáng yêu như bé con được!
Nhiệt độ cơ thể Oz không có chút chiều hướng giảm xuống nào, Tống Kiêu chỉ có thể bắt tay vào phương thức truyền thống nhất.
Nhiệt độ cơ thể anh rất cao, để đảm bảo anh không tự nướng chín mình, tôi chỉ có thể đem anh đi “ướp lạnh giữ tươi”!
Tống Kiêu cởi áo ngoài của Oz ra, sảng khoái kéo quần anh xuống.
Đường cong cơ thể của người này rất xuất chúng, cũng không phải loại hình cường tráng khoa trương. Ngược lại, có một loại sức dãn ẩn dấu trong từng đường cong lưu loát của anh, vật giữa hai chân càng không cần phải nói đến, to đến nỗi Tống Kiêu vừa hâm mộ vừa ghen tị.
Tên này thực sự chỉ hơn cậu hai tuổi thôi sao? Tống Kiêu cảm giác mình ở trước mắt Oz, quả thực không khác gì tàu con thoi và tinh hạm!
Chờ một chút, sai trọng điểm rồi! Cậu phải nhanh chóng hạ nhiệt độ cho Oz! Nếu cứ tiếp tục nóng thế này nhất định sẽ xảy ra chuyện.
Tống Kiêu ngồi xổm bên người Oz, búng búng rìa sịp của anh, tấm lòng từ bi nói:
_ Tôi biết anh rất xấu hổ. Để chừa lại chút tự tôn cho anh, tôi sẽ không cởi cái này ra.
Cậu đi vào phòng tắm của Tống Nhiên, bắt đầu mở nước, điều chỉnh nhiệt độ ấm.
Cơ thể Oz nóng như vậy, Tống Kiêu bất chấp tất cả chuyển xuống 0 độ.
Cậu không có năng lực của Arthur, không có khả năng Thuấn di Oz vào phòng tắm, chỉ có thể nâng tay anh lên, luồn cánh tay dưới hai nách anh, kéo anh xuống giường.
Chỉ nghe thấy rầm một tiếng, hai chân Oz đập vào mặt đất.
Tống Kiêu kinh hãi cúi đầu nhìn, Oz vẫn không chút biểu tình mà nhắm mắt lại.
_ Hm, dù sao thì anh vẫn là Arthur, anh sẽ không thấy đau!
Xin lỗi và vân vân liền trực tiếp next đi!
Dính sát vào lưng Oz, Tống Kiêu có cảm giác mình cũng nhanh chóng bị đối phương đụng phỏng.
Động tác của cậu nhanh hơn, cứ như vậy, đầu óc Oz có khả năng bị đun thành hồ! Mà mình cũng biến thành thịt thăn nướng mất!
Rất nhanh đã đến cửa phòng tắm, Tống Kiêu đang muốn một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm để kéo Oz vào, đáng tiếc quá mức nóng lòng mà mất thăng bằng, đặt mông ngồi trên mặt đất. Cả người Oz nặng trịch đè lên cậu, mà quan trọng nhất, anh ta trực tiếp đụng vào giữa hai chân Tống Kiêu.
_ A —
Tiếng kêu thảm thiết của Tống Kiêu vang vọng khắp không gian.
Trứng của cậu sắp bị đè đến nát bét!
Không chỉ bị đè, mà còn bị hun chín!
Tống Kiêu một tay đẩy Oz ra, nghiên người sang bên, ôm lấy người anh em của mình, nước mắt cũng sắp chảy ra.
Điều này không khoa học!
Oz Fawn đã mất đi năng lực hành động, tại sao lại có lực sát thương lớn như vậy!
Tống Kiêu đạp anh một cước, chỉ có thể nhịn nỗi khổ không nói nên lời tiếp tục kéo anh vào phòng tắm.
Dường như để trút căm phẫn, Tống Kiêu đẩy Oz vào trong bồn tắm. Chỉ nghe thấy một tiếng “Phanh –“, bọt nước văng tung tóe.
Đây là nước lạnh 0 độ, từ bụng Tống Kiêu trở xuống đều ướt đẫm. Cậu nhỏ nhà cậu lúc trước vừa bị ép bị phỏng giờ lại bị nước đá tấn công…
Tống Kiêu cực lực rùng mình.
Thiệu Trầm! Anh mau trở lại! Sau này tôi không bao giờ nhắc đến chuyện nuôi thú cưng nữa!
Oz nằm trong nước lạnh buốt, Tống Kiêu giơ tay đặt lên trán của anh, kiểm tra nhiệt độ trên người Oz.
Vẫn còn rất nóng… Nhưng cũng không khoa trương như trước.
Tống Kiêu thở ra một hơi, chợt nhớ ra ngày hôm nay còn chưa tiêm thuốc dinh dưỡng cho Oz! Kỳ này anh ta chưa chết vì nóng chắc đã chết vì đói rồi!
Để ống tiêm sát cần cổ Oz, đốt ngón tay Tống Kiêu nhịn không được cọ cọ trên da anh.
Đường nét sống mũi anh rất đẹp, ngón tay Tống Kiêu đánh một vòng trên chóp mũi anh, đột nhiên rất muốn lưu lại dấu răng của mình trên đó.
Dù sao bây giờ Oz Fawn chính là viên thịt mình tùy ý nhào nặn.
Tống Kiêu cười xấu xa, dùng sức cắn một cái, nhớ tới thái độ thất thường tàn bạo của người này trước kia, Tống Kiêu ước gì vết cắn ra máu.
Khi cậu buông tay ra, duỗi thắt lưng, nhìn chóp mũi Oz đỏ lên một chút, trong lòng dâng lên cảm giác thành tựu nồng đậm.
Thừa dịp Thiệu Trầm không ở đây, Tống Kiêu lại dùng lực nhéo nhéo gò má Oz, chỉ kém xoay niết 360 độ.
Nhưng dù bóp thế nào Oz cũng không có phản ứng, lòng hăng hái của Tống Kiêu cũng giảm đi.
Bận rộn một ngày, ánh mắt của Tống Kiêu thực sự mở không nổi.
Cậu ngồi bên bồn tắm, rũ đầu, ngủ thiếp đi.
Không biết qua bao lâu, vì quên điều chỉnh nhiệt độ mà phòng lạnh như băng, cậu hắt xì một cái, nước mũi chảy xuống.
Cậu chậm rãi tỉnh lại, lau nước mũi, nhìn Oz, mặt anh không còn đỏ nữa, tiếc là chóp mũi của anh cũng trở lại màu sắc bình thường.
Tống Kiêu dùng ngón tay chọt chọt má Oz:
_ Xem ra đã ổn rồi, tôi bị anh lăn qua lăn lại mệt muốn chết!
Trong nháy mắt, người ở trong nước giữ cổ tay của cậu lại, một cỗ lực lượng cường đại lôi cậu qua, cả người Tống Kiêu ngã vào trong nước.
Lạnh lẽo đến tận xương khiến Tống Kiêu vô ý thức giãy giụa. Vì lúc rơi xuống là tư thế nằm, mặt Tống Kiêu chìm trong nước, nước đá tràn vào khoang mũi, cậu dốc sức ho khan.
Ở trong nước như vậy, cả người cậu lạnh đi rất nhanh.
_ Cậu đang làm gì?
Thanh âm lạnh như băng nghiền ép thần kinh Tống Kiêu, cậu chợt bị Oz mạnh mẽ chống lên trên thân, dù trong mắt một mảnh nước mông lung, cậu vẫn có thể nhận định Oz có ngũ quan tuấn mỹ xuất sắc. Người này mặt mày đều dính nước, toàn thân toát vẻ gợi cảm mà dịu dàng.
Hai mắt Oz nhìn Tống Kiêu, dáng dấp ngưỡng vọng ( ngửa mặt trông lên) này, khiến cậu không khỏi cảm thấy quen thuộc.
_ Người của anh rất nóng… Tôi đem anh vào đây hạ nhiệt độ…
_ Đầu của cậu vẫn đơn giản như vậy.
Cái gì mà “vẫn”? Anh nói như thể trước đây chúng ta từng gặp nhau ấy! Anh bây giờ tinh thần phấn chấn mà sống, lại còn châm biếm chỉ số thông minh của tôi!
Thời khắc này Oz khiến Tống Kiêu nghĩ đến tinh linh trong nước, tầm mắt cậu dõi theo giọt nước từ thái dương Oz chảy xuống cằm anh, cuối cùng chạm vào xương quai xanh của anh.
Tống Kiêu bỗng nhiên có cảm giác buồng tim của mình hình như vừa bị nạo đi một ít.
Oz chống vai Tống Kiêu, để cậu chậm rãi dựa vào mình. Hai người càng ngày càng gần nhau, Tống Kiêu có một loại lỗi giác mình đã lọt vào ánh mắt Oz.
Khi anh nghiêng mặt sang bên, tư thế như muốn hôn lên mặt cậu, tâm tạng Tống Kiêu không kiềm chế được mà nhảy lên.
_ Này, chúng ta… Trước đây đã gặp nhau chưa?
Giây tiếp theo, Tống Kiêu đã bị ném thẳng xuống mặt đất cạnh bồn tắm, tư thế đối phương quăng cậu dứt khoát không chút lưu tình nào, dường như cậu là loại bệnh truyền nhiễm nào đó.
Xương cốt đều âm ỉ cảm giác đau đớn.
Một chút không khí lưu động cũng khiến cậu lạnh đến không bò dậy nổi.
Tống Kiêu khó khăn nghiêng mặt sang bên, thấy Oz Fawn chậm rãi ngồi dậy từ giữa bồn tắm, ánh mắt không chút ôn độ rơi trên người cậu, Tống Kiêu lại có lỗi giác bị đóng băng.
_ Cậu nghĩ trước đây chúng ta đã gặp nhau chưa?
… Tống Kiêu đau đến muốn khóc! Ngoại trừ ở tiệc đêm của Phong Bảo, cậu sao có thể gặp qua Oz Fawn! Kẻ đáng ghét như vậy, nếu cậu đã từng thấy qua nhất định không quên được!
Thú cưng đáng chết! Chủ nhân chăm sóc mi vất vả như vậy! Mi thế mà lại ngâm ta trong nước đá! Còn quăng ta xuống!
Chờ Thiệu Trầm trở về, tôi bảo anh ta cắn chết anh!
Oz không nhanh không chậm bước qua người Tống Kiêu, đi vào trong phòng, hoàn toàn không để ý tới sống chết của cậu.
Tống Kiêu nằm dưới đất, một cỗ khí xông từ ngực lên ót, cậu khó khăn đứng lên, run rẩy trở về phòng.
Lúc này Oz đã quần áo chỉnh tề, sợi tóc ướt dính sát trên trán, anh đưa tay nhẹ nhàng vén lên, động tác kia vừa thành thục vừa gợi cảm.
Gợi đòn thì có!
Tống Kiêu nhấc chăn lên, dùng hết khí lực cuộn toàn thân vào.
Lạnh muốn chết… Lạnh muốn chết mà…
Cổ đau, đầu thật trướng… Toàn thân không có khí lực... Hô hấp cũng phải cố sức…
Phổi của cậu có khả năng bị thương tổn bởi nước đá.
Tống Kiêu khó khăn mở miệng nói:
_ Điều chỉnh nhiệt độ… xuống 30 độ…
Gian phòng không ngừng ấm lên. Trong tầm mắt mơ hồ của Tống Kiêu, Oz ngồi trước điện toán đám mây của cậu, đang vận hành gì đó.
Lúc này đám mây chỉ có chức năng cơ bản, tỷ như kiểm tra thư điện tử vân vân, không có gen của Tống Kiêu tiến hành khu động (driver), không thể mở ra chức năng trung tâm.
Anh không thể đưa cho tôi một cái ống tiêm sao?
Thú cưng không có lương tâm! Tôi muốn cha mẹ anh mất anh!
Ngay lúc lỗ tai Tống Kiêu ong ong, đến mắt cũng không mở được, Oz Fawn đứng dậy, tìm ống tiêm, tiện tay ném một cái, nện lên đầu Tống Kiêu, thiếu chút tạo ra một cái lỗ.
Tống Kiêu đã không còn khí lực chửi thầm Oz Fawn, tay run run, lại không có sức nhặt ống tiêm lên.
Anh tính... Để tôi chết sao…
Cậu tin tưởng đợi Thiệu Trầm trở về, nhất định sẽ rửa sạch mối thù này cho cậu!
Khi ý thức mông lung, có người ngồi bên giường, bàn tay đặt lên trán cậu, gáy cậu bị nâng lên, một tiếng “xẹt” vang lên bên tai, là thanh âm dịch thuốc trong ống tiêm được truyền vào da thịt.
Thuốc nhanh chóng hòa tan trong máu, Tống Kiêu nhíu mày, đầu cậu được đặt nhẹ nhàng lên gối, hô hấp vốn nặng nề cũng từ từ nhẹ nhàng hơn.
Tống Kiêu nỉ non (rì rầm) một tiếng, cảm giác có gì vuốt lên mi tâm mình.
Ngón tay đối phương nhất định rất dài, rất kiên nhẫn nhẹ nhàng chải từng sợi tóc cậu, lúc đầu ngón tay nhấn vào đỉnh đầu của cậu, Tống Kiêu thấy cực kỳ thoải mái.
_ Anh trai…
Tống Kiêu khẽ gọi một tiếng.
Trong đầu cậu là hình ảnh Tống Nhiên ngồi bên giường mình, một tay chống mép giường, tay kia xoa xoa đỉnh đầu cậu.
Gió đẩy rèm cửa bay lên, từng tầng nối tiếp từng tầng, tựa như sóng biển.
Tống Nhiên nhếch môi, cúi đầu đụng vào chóp mũi cậu:
_ Ngày mai dẫn em đi…
Đi đâu? Rốt cuộc là đi đâu?
Lông mày Tống Kiêu lại nhíu lên, ngón tay co lại, nắm chặt ra giường.
Thật muốn bắt lấy Tống Nhiên! Thật muốn giữ chân anh ấy! Thật muốn làm anh ấy đâu cũng không đi được!
Một cỗ lực lượng tràn ra từ sâu trong óc, máu trong cơ thể sôi trào, tất cả tế bào rung chuyển như có thể vỡ ra bất cứ lúc nào.
Quanh thân bị luồng khí chung quanh bao lại, thân thể như sắp vỡ tung… Sợ hãi từ đáy lòng tuôn ra, không thể ngăn chặn.
Cậu sẽ chết sao?
_ Tống Kiêu, mở mắt!
Thanh âm hơi lạnh vang lên, như vùng đất đang cháy bị băng tuyết bao trùm, tất cả nguội xuống.
_ Thiệu Trầm để tôi chăm sóc anh? Tôi chăm sóc anh kiểu gì đây? Hay tôi hỏi Lục phu nhân một chút, nếu Tiểu Nhung Mao của cô nóng rần lên, cô sẽ làm thế nào? Hay là tôi — nhổ sạch lông mao của anh!
Tống Kiêu kéo kéo sợi tóc Oz, mềm mại, lúc chạm vào da thịt trái tim cậu dâng lên một cảm giác đặc biệt.
Nhổ lông và vân vân... Hay là thôi đi... Ai bảo Oz Fawn kém quá xa so với Tiểu Nhung Mao chứ?
Dù có cạo sạch cũng không thể đáng yêu như bé con được!
Nhiệt độ cơ thể Oz không có chút chiều hướng giảm xuống nào, Tống Kiêu chỉ có thể bắt tay vào phương thức truyền thống nhất.
Nhiệt độ cơ thể anh rất cao, để đảm bảo anh không tự nướng chín mình, tôi chỉ có thể đem anh đi “ướp lạnh giữ tươi”!
Tống Kiêu cởi áo ngoài của Oz ra, sảng khoái kéo quần anh xuống.
Đường cong cơ thể của người này rất xuất chúng, cũng không phải loại hình cường tráng khoa trương. Ngược lại, có một loại sức dãn ẩn dấu trong từng đường cong lưu loát của anh, vật giữa hai chân càng không cần phải nói đến, to đến nỗi Tống Kiêu vừa hâm mộ vừa ghen tị.
Tên này thực sự chỉ hơn cậu hai tuổi thôi sao? Tống Kiêu cảm giác mình ở trước mắt Oz, quả thực không khác gì tàu con thoi và tinh hạm!
Chờ một chút, sai trọng điểm rồi! Cậu phải nhanh chóng hạ nhiệt độ cho Oz! Nếu cứ tiếp tục nóng thế này nhất định sẽ xảy ra chuyện.
Tống Kiêu ngồi xổm bên người Oz, búng búng rìa sịp của anh, tấm lòng từ bi nói:
_ Tôi biết anh rất xấu hổ. Để chừa lại chút tự tôn cho anh, tôi sẽ không cởi cái này ra.
Cậu đi vào phòng tắm của Tống Nhiên, bắt đầu mở nước, điều chỉnh nhiệt độ ấm.
Cơ thể Oz nóng như vậy, Tống Kiêu bất chấp tất cả chuyển xuống 0 độ.
Cậu không có năng lực của Arthur, không có khả năng Thuấn di Oz vào phòng tắm, chỉ có thể nâng tay anh lên, luồn cánh tay dưới hai nách anh, kéo anh xuống giường.
Chỉ nghe thấy rầm một tiếng, hai chân Oz đập vào mặt đất.
Tống Kiêu kinh hãi cúi đầu nhìn, Oz vẫn không chút biểu tình mà nhắm mắt lại.
_ Hm, dù sao thì anh vẫn là Arthur, anh sẽ không thấy đau!
Xin lỗi và vân vân liền trực tiếp next đi!
Dính sát vào lưng Oz, Tống Kiêu có cảm giác mình cũng nhanh chóng bị đối phương đụng phỏng.
Động tác của cậu nhanh hơn, cứ như vậy, đầu óc Oz có khả năng bị đun thành hồ! Mà mình cũng biến thành thịt thăn nướng mất!
Rất nhanh đã đến cửa phòng tắm, Tống Kiêu đang muốn một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm để kéo Oz vào, đáng tiếc quá mức nóng lòng mà mất thăng bằng, đặt mông ngồi trên mặt đất. Cả người Oz nặng trịch đè lên cậu, mà quan trọng nhất, anh ta trực tiếp đụng vào giữa hai chân Tống Kiêu.
_ A —
Tiếng kêu thảm thiết của Tống Kiêu vang vọng khắp không gian.
Trứng của cậu sắp bị đè đến nát bét!
Không chỉ bị đè, mà còn bị hun chín!
Tống Kiêu một tay đẩy Oz ra, nghiên người sang bên, ôm lấy người anh em của mình, nước mắt cũng sắp chảy ra.
Điều này không khoa học!
Oz Fawn đã mất đi năng lực hành động, tại sao lại có lực sát thương lớn như vậy!
Tống Kiêu đạp anh một cước, chỉ có thể nhịn nỗi khổ không nói nên lời tiếp tục kéo anh vào phòng tắm.
Dường như để trút căm phẫn, Tống Kiêu đẩy Oz vào trong bồn tắm. Chỉ nghe thấy một tiếng “Phanh –“, bọt nước văng tung tóe.
Đây là nước lạnh 0 độ, từ bụng Tống Kiêu trở xuống đều ướt đẫm. Cậu nhỏ nhà cậu lúc trước vừa bị ép bị phỏng giờ lại bị nước đá tấn công…
Tống Kiêu cực lực rùng mình.
Thiệu Trầm! Anh mau trở lại! Sau này tôi không bao giờ nhắc đến chuyện nuôi thú cưng nữa!
Oz nằm trong nước lạnh buốt, Tống Kiêu giơ tay đặt lên trán của anh, kiểm tra nhiệt độ trên người Oz.
Vẫn còn rất nóng… Nhưng cũng không khoa trương như trước.
Tống Kiêu thở ra một hơi, chợt nhớ ra ngày hôm nay còn chưa tiêm thuốc dinh dưỡng cho Oz! Kỳ này anh ta chưa chết vì nóng chắc đã chết vì đói rồi!
Để ống tiêm sát cần cổ Oz, đốt ngón tay Tống Kiêu nhịn không được cọ cọ trên da anh.
Đường nét sống mũi anh rất đẹp, ngón tay Tống Kiêu đánh một vòng trên chóp mũi anh, đột nhiên rất muốn lưu lại dấu răng của mình trên đó.
Dù sao bây giờ Oz Fawn chính là viên thịt mình tùy ý nhào nặn.
Tống Kiêu cười xấu xa, dùng sức cắn một cái, nhớ tới thái độ thất thường tàn bạo của người này trước kia, Tống Kiêu ước gì vết cắn ra máu.
Khi cậu buông tay ra, duỗi thắt lưng, nhìn chóp mũi Oz đỏ lên một chút, trong lòng dâng lên cảm giác thành tựu nồng đậm.
Thừa dịp Thiệu Trầm không ở đây, Tống Kiêu lại dùng lực nhéo nhéo gò má Oz, chỉ kém xoay niết 360 độ.
Nhưng dù bóp thế nào Oz cũng không có phản ứng, lòng hăng hái của Tống Kiêu cũng giảm đi.
Bận rộn một ngày, ánh mắt của Tống Kiêu thực sự mở không nổi.
Cậu ngồi bên bồn tắm, rũ đầu, ngủ thiếp đi.
Không biết qua bao lâu, vì quên điều chỉnh nhiệt độ mà phòng lạnh như băng, cậu hắt xì một cái, nước mũi chảy xuống.
Cậu chậm rãi tỉnh lại, lau nước mũi, nhìn Oz, mặt anh không còn đỏ nữa, tiếc là chóp mũi của anh cũng trở lại màu sắc bình thường.
Tống Kiêu dùng ngón tay chọt chọt má Oz:
_ Xem ra đã ổn rồi, tôi bị anh lăn qua lăn lại mệt muốn chết!
Trong nháy mắt, người ở trong nước giữ cổ tay của cậu lại, một cỗ lực lượng cường đại lôi cậu qua, cả người Tống Kiêu ngã vào trong nước.
Lạnh lẽo đến tận xương khiến Tống Kiêu vô ý thức giãy giụa. Vì lúc rơi xuống là tư thế nằm, mặt Tống Kiêu chìm trong nước, nước đá tràn vào khoang mũi, cậu dốc sức ho khan.
Ở trong nước như vậy, cả người cậu lạnh đi rất nhanh.
_ Cậu đang làm gì?
Thanh âm lạnh như băng nghiền ép thần kinh Tống Kiêu, cậu chợt bị Oz mạnh mẽ chống lên trên thân, dù trong mắt một mảnh nước mông lung, cậu vẫn có thể nhận định Oz có ngũ quan tuấn mỹ xuất sắc. Người này mặt mày đều dính nước, toàn thân toát vẻ gợi cảm mà dịu dàng.
Hai mắt Oz nhìn Tống Kiêu, dáng dấp ngưỡng vọng ( ngửa mặt trông lên) này, khiến cậu không khỏi cảm thấy quen thuộc.
_ Người của anh rất nóng… Tôi đem anh vào đây hạ nhiệt độ…
_ Đầu của cậu vẫn đơn giản như vậy.
Cái gì mà “vẫn”? Anh nói như thể trước đây chúng ta từng gặp nhau ấy! Anh bây giờ tinh thần phấn chấn mà sống, lại còn châm biếm chỉ số thông minh của tôi!
Thời khắc này Oz khiến Tống Kiêu nghĩ đến tinh linh trong nước, tầm mắt cậu dõi theo giọt nước từ thái dương Oz chảy xuống cằm anh, cuối cùng chạm vào xương quai xanh của anh.
Tống Kiêu bỗng nhiên có cảm giác buồng tim của mình hình như vừa bị nạo đi một ít.
Oz chống vai Tống Kiêu, để cậu chậm rãi dựa vào mình. Hai người càng ngày càng gần nhau, Tống Kiêu có một loại lỗi giác mình đã lọt vào ánh mắt Oz.
Khi anh nghiêng mặt sang bên, tư thế như muốn hôn lên mặt cậu, tâm tạng Tống Kiêu không kiềm chế được mà nhảy lên.
_ Này, chúng ta… Trước đây đã gặp nhau chưa?
Giây tiếp theo, Tống Kiêu đã bị ném thẳng xuống mặt đất cạnh bồn tắm, tư thế đối phương quăng cậu dứt khoát không chút lưu tình nào, dường như cậu là loại bệnh truyền nhiễm nào đó.
Xương cốt đều âm ỉ cảm giác đau đớn.
Một chút không khí lưu động cũng khiến cậu lạnh đến không bò dậy nổi.
Tống Kiêu khó khăn nghiêng mặt sang bên, thấy Oz Fawn chậm rãi ngồi dậy từ giữa bồn tắm, ánh mắt không chút ôn độ rơi trên người cậu, Tống Kiêu lại có lỗi giác bị đóng băng.
_ Cậu nghĩ trước đây chúng ta đã gặp nhau chưa?
… Tống Kiêu đau đến muốn khóc! Ngoại trừ ở tiệc đêm của Phong Bảo, cậu sao có thể gặp qua Oz Fawn! Kẻ đáng ghét như vậy, nếu cậu đã từng thấy qua nhất định không quên được!
Thú cưng đáng chết! Chủ nhân chăm sóc mi vất vả như vậy! Mi thế mà lại ngâm ta trong nước đá! Còn quăng ta xuống!
Chờ Thiệu Trầm trở về, tôi bảo anh ta cắn chết anh!
Oz không nhanh không chậm bước qua người Tống Kiêu, đi vào trong phòng, hoàn toàn không để ý tới sống chết của cậu.
Tống Kiêu nằm dưới đất, một cỗ khí xông từ ngực lên ót, cậu khó khăn đứng lên, run rẩy trở về phòng.
Lúc này Oz đã quần áo chỉnh tề, sợi tóc ướt dính sát trên trán, anh đưa tay nhẹ nhàng vén lên, động tác kia vừa thành thục vừa gợi cảm.
Gợi đòn thì có!
Tống Kiêu nhấc chăn lên, dùng hết khí lực cuộn toàn thân vào.
Lạnh muốn chết… Lạnh muốn chết mà…
Cổ đau, đầu thật trướng… Toàn thân không có khí lực... Hô hấp cũng phải cố sức…
Phổi của cậu có khả năng bị thương tổn bởi nước đá.
Tống Kiêu khó khăn mở miệng nói:
_ Điều chỉnh nhiệt độ… xuống 30 độ…
Gian phòng không ngừng ấm lên. Trong tầm mắt mơ hồ của Tống Kiêu, Oz ngồi trước điện toán đám mây của cậu, đang vận hành gì đó.
Lúc này đám mây chỉ có chức năng cơ bản, tỷ như kiểm tra thư điện tử vân vân, không có gen của Tống Kiêu tiến hành khu động (driver), không thể mở ra chức năng trung tâm.
Anh không thể đưa cho tôi một cái ống tiêm sao?
Thú cưng không có lương tâm! Tôi muốn cha mẹ anh mất anh!
Ngay lúc lỗ tai Tống Kiêu ong ong, đến mắt cũng không mở được, Oz Fawn đứng dậy, tìm ống tiêm, tiện tay ném một cái, nện lên đầu Tống Kiêu, thiếu chút tạo ra một cái lỗ.
Tống Kiêu đã không còn khí lực chửi thầm Oz Fawn, tay run run, lại không có sức nhặt ống tiêm lên.
Anh tính... Để tôi chết sao…
Cậu tin tưởng đợi Thiệu Trầm trở về, nhất định sẽ rửa sạch mối thù này cho cậu!
Khi ý thức mông lung, có người ngồi bên giường, bàn tay đặt lên trán cậu, gáy cậu bị nâng lên, một tiếng “xẹt” vang lên bên tai, là thanh âm dịch thuốc trong ống tiêm được truyền vào da thịt.
Thuốc nhanh chóng hòa tan trong máu, Tống Kiêu nhíu mày, đầu cậu được đặt nhẹ nhàng lên gối, hô hấp vốn nặng nề cũng từ từ nhẹ nhàng hơn.
Tống Kiêu nỉ non (rì rầm) một tiếng, cảm giác có gì vuốt lên mi tâm mình.
Ngón tay đối phương nhất định rất dài, rất kiên nhẫn nhẹ nhàng chải từng sợi tóc cậu, lúc đầu ngón tay nhấn vào đỉnh đầu của cậu, Tống Kiêu thấy cực kỳ thoải mái.
_ Anh trai…
Tống Kiêu khẽ gọi một tiếng.
Trong đầu cậu là hình ảnh Tống Nhiên ngồi bên giường mình, một tay chống mép giường, tay kia xoa xoa đỉnh đầu cậu.
Gió đẩy rèm cửa bay lên, từng tầng nối tiếp từng tầng, tựa như sóng biển.
Tống Nhiên nhếch môi, cúi đầu đụng vào chóp mũi cậu:
_ Ngày mai dẫn em đi…
Đi đâu? Rốt cuộc là đi đâu?
Lông mày Tống Kiêu lại nhíu lên, ngón tay co lại, nắm chặt ra giường.
Thật muốn bắt lấy Tống Nhiên! Thật muốn giữ chân anh ấy! Thật muốn làm anh ấy đâu cũng không đi được!
Một cỗ lực lượng tràn ra từ sâu trong óc, máu trong cơ thể sôi trào, tất cả tế bào rung chuyển như có thể vỡ ra bất cứ lúc nào.
Quanh thân bị luồng khí chung quanh bao lại, thân thể như sắp vỡ tung… Sợ hãi từ đáy lòng tuôn ra, không thể ngăn chặn.
Cậu sẽ chết sao?
_ Tống Kiêu, mở mắt!
Thanh âm hơi lạnh vang lên, như vùng đất đang cháy bị băng tuyết bao trùm, tất cả nguội xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất