Tinh Tế Chi Băng Liệt Vương Tọa
Chương 85: Ngủ ngon, bạn học cũ
Dần dần, Tống Kiêu cảm thấy cả không gian như biến đổi.
Màn giường vốn rũ xuống chậm rãi vung lên, cốc rượu ở đầu giường lắc lư, bay lơ lửng trên không trung, rượu trong ly biến thành vô số bọt nước, lúc thì tụ lại, lúc thì tản ra.
Cevil đang nằm yên tĩnh rời khỏi giường, lơ lửng trên không trung, vô thức xoay tròn.
Mà chăn trên người thanh niên cũng cuộn thành nửa cung tròn.
Tống Kiêu có thể cảm thụ rất rõ lực lượng của Cevil đang tràn ngập khắp không gian.
Điều này làm Tống Kiêu nhớ lại khoảng thời gian mình còn chưa biết cách điều khiển năng lực Arthur, cậu cũng từng khiến cả không gian rơi vào trạng thái không trọng lực, thậm chí suýt nữa còn phân giải Oz bên cạnh.
Gặp phải tình huống như vậy, chứng tỏ năng lực của Cevil đã phát triển đến độ chính cậu ấy ở dưới trạng thái vô thức cũng không khống chế được nó.
Nói cách khác… lúc này, cậu thật sự đang ngủ.
Tống Kiêu nhắm mắt lại, cảm thụ tất cả cảnh vệ đang ẩn nấp trong tường, cậu phải khống chế được bọn họ mà không kinh động đến Cevil. Lực lượng của Tống Kiêu lan tỏa theo các phía tường, cậu bắt được tên cảnh vệ thứ nhất, rồi thứ hai, thứ ba… Lực lượng của cậu xông vào trong cơ thể bọn họ, mặc dù các cảnh vệ bọn họ đều là Arthur cao cấp, nhưng Tống Kiêu vẫn thành công khống chế được hành động của họ.
Ngoan nào, các người mà lộn xộn là tôi phân giải đấy!
Thân thể Tống Kiêu chậm rãi rời khỏi tường, cậu lơ lửng trên không, từ tốn di chuyển về phía Cevil. Cảm thụ được lực lượng của Cevil, Tống Kiêu cũng không cố loại trừ nó, mà khiến mình như một chiếc lông vũ nhẹ nhàng lướt qua.
Cậu nghiêng mặt, nhẹ nhàng tránh cốc rượu đang nhấp nhô trên không trung, xuyên qua vòng tròn bọt nước, tiếp cận Cevil.
Vị quân chủ chưa tròn hai mươi tuổi này, mi tâm nhíu rất chặt, vẻ đẹp tuấn mỹ của thanh niên khiến người ta không thể rời mắt, nhưng bộ dáng mím môi suy tính có vẻ vô cùng trẻ con.
Sợi tóc màu đay của thanh niên như muốn quấn lấy đầu ngón tay Tống Kiêu, nhưng cậu lại vô cùng khéo léo tránh ra, duy trì khoảng cách với Cevil, thong thả xoay tròn.
Một viên hổ phách từ cần cổ lười biếng của Cevil rơi xuống, giống như một tiểu hành tinh, chậm rãi lướt qua trước mắt Tống Kiêu, tim cậu run rẩy, ký ức mạnh mẽ ùa về.
Hô hấp vốn đang kìm nén suýt chút tràn ra, Tống Kiêu gắng gượng chặn nó lại ở cổ họng.
Tinh hạch đâu rồi?
Theo như thông tin của Tịch Thù, Cevil hẳn đang đeo nó trên người.
Chỉ là cậu ấy đeo ở đâu vậy?
Có phải cũng giống hổ phách, bị đeo trên cổ?
Tống Kiêu cẩn thận phân giải cổ áo Cevil, muốn xác định trên cổ của cậu còn những phụ kiện khác hay không.
Nhưng ngoại trừ viên hổ phách kia thì không còn gì hết.
Tống Kiêu phục hồi cổ áo của Cevil, cậu quan sát những bộ phận khác, sau đó chú ý tới chiếc nhẫn trên tay Cevil. Mặt nhẫn là một viên đá quý màu đen. Tống Kiêu nheo mắt, có thể thấy vật chất tối đang lưu động bên trong, tim cậu đập rộn ràng vui sướng.
Thật tốt quá!
Tống Kiêu cẩn thận phân giải chiếc nhẫn trên tay Cevil, bảo thạch màu đen thoát khỏi ràng buộc, rơi xuống, Tống Kiêu dùng năng lực của mình nâng nó lên, khiến nó di chuyển về phía mình, sau đó vững vàng nắm trong tay.
Cevil vẫn nhắm mắt, Tống Kiêu khẽ cười bất đắc dĩ, lòng nhủ thầm: Thật xin lỗi, dù sao bây giờ cậu có nhiều thuyền như vậy, nhất định không thua kém Song Tử Tinh, viên tinh hạch này, coi như là món quà tặng cho tớ đi.
Tống Kiêu chậm rãi lui về phía sau, rời khỏi phạm vi gần Cevil, cậu phải mau chóng trốn vào tường.
Thế nhưng thanh âm lạnh như băng của Cevil vang lên phía sau cậu.
_ Tuy rằng ta biết không có hệ thống phòng thủ nào là hoàn hảo, nhưng ngươi khiến ta ấn tượng vô cùng.
Tống Kiêu lơ lửng trên không trung, vẫn duy trì tư thế đưa lưng về phía Cevil, không dám quay đầu lại.
Bởi vì gen của cảnh vệ trong cơ thể cậu đang dần mất hiệu lực, Cevil rất có thể sẽ nhận ra cậu.
_ Ngươi làm cảnh vệ của ta lâu như vậy, là để cướp viên tinh hạch này sao? Ta còn tưởng mục đích thực sự của ngươi là giết ta.
Tống Kiêu có thể cảm nhận được lực lượng của Cevil như nước lũ mạnh mẽ xông về phía mình, rồi lại khéo léo vòng qua người cậu, bao vây tứ phía Tống Kiêu.
_ Phải biết rằng, giết ta so với viên tinh hạch nho nhỏ kia có ích hơn nhiều.
Cevil từ từ mở mắt, giật giật ngón tay đeo nhẫn của mình, rất hứng thú quan sát bóng lưng đối phương.
_ Hơn nữa, có thể khống chế tất cả cảnh vệ của ta, năng lực này, ta nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có năm người.
Tống Kiêu im lặng, cậu biết chỉ cần mình nói ra, cho dù thanh quản đã thay đổi, Cevil cũng có thể phân biệt qua ngữ điệu của cậu.
Đối với sự trầm mặc của cậu, Cevil tựa hồ cũng không tức giận mà thong thả nói tiếp.
_ Người thứ nhất, là tân vương Tyler. Đương nhiên, nếu như ngươi là gã, không có khả năng chỉ lấy tinh hạch mà không lấy mạng ta. Người thứ hai, là lĩnh chủ Nhật Ảnh góc vuông thứ chín, tuy rằng y xuất quỷ nhập thần, giỏi cải trang thành người khác, cũng rất có kiên trì làm mấy chuyện mà người khác nghĩ là vô nghĩa, nhưng tinh hạch của Song Tử Tinh không có tác dụng gì với y cả. Người thứ ba, là thủ tướng Oz Fawn góc vuông thứ mười. Nếu như hắn có năng lực thoát khỏi Tyler, có thể đến được Rover, chuyện quan trọng nhất với hắn chắc chắn không phải tìm ta. Người thứ tư, là hạm trưởng Ngưng Vọng Tống Phái Lưu, bất quá vẫn ở trong tay Nhật Ảnh, đồng thời thái độ làm người ngay thẳng, không chơi kiểu mưu vặt này. Người cuối cùng, là Tống Nhiên. Ngươi là Tống Nhiên sao?
Tống Kiêu thừa nhận cậu có chút thất vọng.
Nhiều năm như thế, trong lòng Cevil mình thậm chí còn không nằm trong top 5.
Vì sao tên lười hết ăn lại nằm Tống Nhiên kia lại có thể đứng top? Miệng thì ngày nào cũng lải nhải phải mau cứu Tống Phái Lưu khỏi tay đôi phu phu tâm thần Nhật Ảnh và Tulio, nhưng anh chả làm gì hết, mọi sự đều là nhờ đôi bàn tay của cậu làm lấy!
_ Nếu như ngươi không phải một trong năm người bọn họ, có thể nói cho ta biết ngươi là ai. Nếu không phân giải mất đối thủ thú vị như vậy, mà ngay cả tên ngươi ta cũng không biết, thì tưởng niệm ngươi kiểu gì đây?
Tống Kiêu cảm nhận được áp lực nặng nề cùng sát ý lan tỏa khắp không gian.
Toàn bộ tế bào trong người cậu bị lực lượng của đối phương tàn nhẫn xé rách, cậu thậm chí có thể cảm giác được lực lượng của người ấy vô cùng hung hãn và dứt khoát đánh sâu vào các cầu sinh chất giữa các tế bào của cậu, quyết tâm phân giải cậu.
Cậu ấy không còn là Cevil ngày trước nữa.
Tống Kiêu chợt nhớ tới nỗi đau lúc bị đối phương quăng gãy xương sườn.
Nhưng Tống Kiêu cậu, cũng không còn là Tống Kiêu của quá khứ.
Lực lượng từ sâu trong tiềm thức bộc phát, trong nháy mắt đẩy lực lượng đang chèn ép bên trong của Cevil ra, theo không khí lan tràn, toàn bộ không gian Cesi biến dị thoát khỏi lực hấp dẫn, chậm rãi di động trong không khí.
Cevil nhếch môi: “Thật biết điều.”
Lực lượng của hai người không ngừng nghiền ép lẫn nhau trong không gian, Tống Kiêu thu lại một chút, cậu không muốn khuấy động nội bộ Thâm Uyên.
Thế nhưng Cevil hiển nhiên không quan tâm đến điều này, bởi vì thanh niên vẫn không giành được ưu thế, thành thử lực lượng xông tới, không gian không thể chống đỡ, bắt đầu bành trướng tứ phía.
Tống Kiêu tập hợp năng lượng của mình, đẩy mạnh Cevil đi.
Cevil vốn đang thoải mái ngồi ở đầu giường bị cỗ lực lượng này đánh lên mặt tường, năng lượng không kịp thu về như tinh tế bạo tạc phân tán bốn phía.
Tường mất đi kết cấu, phình ra bốn phương tám hướng.
Tống Kiêu nhắm mắt lại, cậu vốn không muốn giết chết những cảnh vệ này, nhưng bọn hắn lại chết dưới lực lượng của Cevil.
Cevil mở to hai mắt, nhìn cảnh vệ vẫn đưa lưng về phía mình này, quanh thân hắn tạo thành một lồng năng lượng cường đại, thoải mái mà tránh được trận bạo phát năng lượng.
Tiếng cảnh báo bên tai không dứt, sắp có nhiều cảnh vệ nữa đến đây.
Tống Kiêu không có ý tứ tiếp tục giằng co với đối phương, cậu nhanh chóng di chuyển trong không gian đang không ngừng sụp xuống.
Cevil nhìn bóng lưng đối phương, bỗng nhiên nhận ra được người đó, liều lĩnh mà đuổi theo.
Quân đoàn cảnh vệ vận hành súng lạp tử bên trong tinh hạm ngăn cản Tống Kiêu.
Tống Kiêu nghênh đón công kích dục hỏa, mái tóc đen của cậu cuốn lên, toàn bộ không gian bị cậu lật đổ, chỉ trong nháy mắt, súng lạp tử bị cậu phân giải, rơi lả tả trên không trung.
Kết cấu Thâm Uyên bắt đầu biến hóa, Tống Kiêu dùng sức phân giải toàn bộ bức tường che trước mặt mình, mở ra đường thoát hiểm.
Cậu phải mất rất nhiều sức, mật độ Cesi dị sắc ở Thâm Uyên và Băng Liệt gần như ngang nhau, không hổ là tinh hạm đã qua nhiều năm gia cố.
Nếu như cậu phải nhờ vào phân giải mới thoát được, thật không chút nghi ngờ sau cùng sẽ là kiệt sức ngất xỉu.
Mà phía sau cậu, Cevil đuổi theo sát nút.
_ Cút ngay! Đừng chắn đường ta!
Theo tiếng rống giận của Cevil, cả quân đoàn cảnh vệ đều bị đánh văng ra.
Cevil trực tiếp dùng năng lực của mình rót vào thông đạo đóng chặt trước mặt, Tống Kiêu đang muốn phân giải nhưng lại phát hiện nó vô cùng vững chắc, chỉ qua mấy giây bị ngăn cản, chân của Tống Kiêu đã bị người hung hăng níu lại, dùng một lực như muốn bóp nát xương cậu, kéo cậu ngã xuống đất.
_ Má ơi! Đau chết mất!
Tống Kiêu suýt chút phun một búng máu.
Khi cậu phản ứng lại, Cevil đã cưỡi trên người cậu, ghìm chặt hai cổ tay Tống Kiêu.
Bị đôi mắt mỹ lệ kia nhìn, Tống Kiêu run rẩy, nghĩ thầm… cảnh này có gì đó sai sai thì phải!
Cevil chậm rãi cúi người, mái tóc màu đay mềm mại của thanh niên cũng theo đó rủ xuống, tầm mắt Cevil rơi thẳng xuống, giây phút nhìn rõ khuôn mặt Tống Kiêu lại ngỡ ngàng.
_ Tống… Kiêu…
Lúc này. Tống Kiêu chỉ có thể trông cậy vào tình xưa, may ra Cevil sẽ thả cậu đi, nếu không có khi Tịch Thù phải dùng Băng Liệt đến Rover cứu cậu thật.
_ Này! Bạn cũ à, cậu dạo này đẹp trai thật! – Tống Kiêu cố ý dùng giọng điệu si mê thời trẻ nói với Cevil.
Cậu vốn đang chờ Cevil như ngày trước sẽ tức giận hất mình ra, dù là xương sườn bị dập nứt cậu cũng chịu.
Thế nhưng Cevil lại buông lỏng cổ tay trái, bàn tay đặt lên mặt Tống Kiêu, đầu ngón tay của người ấy mơn trớn lông mi cậu, ngón cái dùng sức ấn cái mũi, cảm giác này giống như là cậu ấy muốn kiếm một cái hộp nhốt Tống Kiêu vào thật kỹ.
_ Tôi vẫn luôn nghĩ… Cậu sao rồi…
Thanh âm của Cevil hơi run.
_ Tớ rất khỏe… Đương nhiên… Cũng không tốt lắm…
Nhìn ánh mắt của Cevil, Tống Kiêu biết cậu ấy thật sự lo lắng cho mình. Mà nỗi lo này, giằng co đã nhiều năm trời.
Biểu tình Cevil càng ngày càng rầu rĩ, thậm chí còn bóp nát xương cổ tay Tống Kiêu.
_ Cậu có biết tôi nghĩ gì không? Tôi từng nghĩ lái Thâm Uyên đến Warm Wind báo thù cho cậu! Tôi nghĩ muốn Tyler phải trả giá thật lớn! Gã giết cha tôi, hủy diệt gia tộc tôi, thậm chí còn… làm cậu rơi vào wormhole!
_ Cevil, tớ ở đây… Tớ vẫn chưa chết.
Tống Kiêu cảm giác được vì tâm tình dao động của Cevil, lực lượng của thanh niên lại bắt đầu chấn động.
_ Bình tĩnh, bình tĩnh nào… Cuộc sống của cậu vẫn ở trong tay cậu mà… Nên đừng…
_ Đừng làm sao? – Cevil kéo khóe miêng, dịu dàng vuốt mái tóc Tống Kiêu, lặp đi lặp lại, – Tất cả nguyện vọng của tôi, tôi vẫn chưa hoàn thành hết. Cậu có biết tại sao tôi lại phải cất giấu tinh hạch Song Tử Tinh không?
Tống Kiêu nuốt nước miếng, cậu nhìn thấy vẻ điên cuồng trong mắt Cevil.
Mặc dù sự điên cuồng này bị đè nén gắt gao, nhưng một khi bạo phát… chắc chắn sẽ hủy diệt hết thảy.
_ Bởi vì tôi biết Song Tử Tinh đã từng là tinh hạm của Tống Nhiên. Nếu như cậu còn sống, cậu nhất định muốn cứu Tống Phái Lưu khỏi tay Nhật Ảnh. Ngoại trừ Băng Liệt, lựa chọn số một của cậu là Song Tử Tinh với các tính năng tương xứng. Chỉ cần tôi giữ tinh hạch của Song Tử Tinh, cậu nhất định sẽ đến tìm tôi.
_ Tớ rất cảm kích mấy năm nay cậu đã lo lắng cho tớ, tuy rằng mỗi ngày của tớ không tốt cho lắm, nhưng chí ít tớ vẫn sống. Tớ biết cậu đã mua Song Tử Tinh từ tay Sở gia, có thể cho tớ mượn không. Tớ sẽ trả lại cậu sau…
_ Cũng không phải tất cả những thứ cậu lấy từ chỗ tôi, cậu đều trả lại.
Cevil nhếch khóe môi, nụ cười tàn khốc này khiến Tống Kiêu sợ hãi vô cùng.
Khóa lực từ đang được thả ra, dù chỉ một cái chớp mắt, Tống Kiêu cũng nhận ra từ trường của chiếc khóa kia vô cùng mạnh, nếu như bị khóa lại, việc thoát khỏi tay Cevil là điều không thể.
Tống Kiêu liều lĩnh, bỗng nhiên trầm xuống, chìm vào nền kim loại bên dưới, không ngừng xuyên thẳng xuống dưới, cậu thề đời này cậu chưa bao giờ trốn nhanh như vậy, bên tai là tiếng Cesi dị sắc vỡ vụn, cơ thể cậu như bị thiêu đốt, ngay khi cậu cảm thấy mình sắp toi đời rồi, thì tùm một cái rơi vào nước biển lạnh băng.
Được cứu…
_ Tống Kiêu —
Tiếng rống giận giữ của Cevil xuyên thấu qua làn nước biển xanh thẳm.
Hệ thống rada của Thâm Uyên cấp tốc khởi động, trong khoảnh khắc vô số khóa lực từ được thả xuống biển.
Tống Kiêu kiên quyết nỗ lực đánh văng chúng nó, khiến mặt biển như gầm lên chấn động, sóng biển cao mấy trăm thước, đổ xuống bốn phương tám hướng, tạo ra tiếng vang lớn vô cùng.
Một chiếc tàu con thoi phá tan lực cản của nước biển, tiến đến bên người Tống Kiêu, hút cậu vào khoang điều khiển.
_ Ôi trời ơi! Sao bây giờ anh mới đến! Suýt nữa là tôi toi mất rồi!
Tống Kiêu than phiền với Tịch Thù vẻ mặt lạnh lùng.
Tàu con thoi rời khỏi mặt nước, bay về phía không trung.
_ Nếu như Cevil Haffris thực sự muốn giết cậu, cậu ta sẽ không thả khóa lực từ, mà dùng vũ khí nhiệt hạch rồi. Lấy được vật kia chưa?
_ Lấy được. – Tống Kiêu xòe lòng bàn tay ra, vật chất đen sinh động chảy trong bảo thạch, xem ra năng lượng Tống Kiêu vừa thả ra đã bị nó hấp thu không ít.
Tinh thuẫn Rover bắt đầu vận hành, liên kết thành lồng năng lượng.
_ Lucas, quả dưa ngốc kia! Anh chạy đâu đấy! – Tống Kiêu không khách khí hô lớn.
_ Đương nhiên là đi đảm bảo chúng ta có thể đột phá tinh thuẫn của Rover! – Giọng của Lucas truyền đến.
Xem ra hắn đã chuẩn bị xong.
Bọn họ có đặt một chiếc tàu con thoi ở ngoài vòng khí quyển của Rover, chiếc tàu con thoi này phóng ra một từ trường rung động siêu cường, liên kết thành vòng tam hợp với tàu con thoi của Tịch Thù và Lucas, trung hòa lá chắn của tinh thuẫn, tạo thành một lỗ hổng, sau khi Tịch Thù và Lucas vượt qua, lỗ hổng lập tức khép lại.
_ Quào — thành công! – Lucas reo hò.
_ Hừ! Ăn may thôi! Bằng đầu óc của anh sao tính toán được đúng lúc như vậy! Là tôi thay anh phát ra số liệu đấy!
_ Ồ? Ra thế à! Tôi biết sao tôi thông minh được như vậy chứ! Vẫn là đại ca lợi hại nhất!
_ Nịnh hót tránh ra! – Tống Kiêu hừ một tiếng.
_ Còn quá sớm để cao hứng. – Tịch Thù lạnh lùng nói.
Tống Kiêu bây giờ mới nhận ra, Thâm Uyên đã rời khỏi bề mặt Rover, rời khỏi phạm vi phòng ngự của tinh thuẫn, đuổi theo họ.
_ Má ôiiiiii — Có nhầm không! Tốc độ của chúng ta không thể vượt qua tinh hạm! Hơn nữa đây là Thâm Uyên!
Lucas thật muốn che hai mắt mình lại.
_ Còn chờ gì nữa! Tiến hành bước nhảy tinh tế ngay lập tức!
Từ sau khi Tống Kiêu và Oz dùng tàu con thoi hoàn thành bước nhảy tinh tế, trong bốn, năm năm này, các góc vuông đều nghiên cứu kỹ thuật ấy, nhưng vấn đề ở chỗ số liệu then chốt đều nằm trong tay Tống Kiêu và Oz, nên tiến độ mục tiêu rất từ tốn. Oz chưa bao giờ tiết lộ những số liệu ấy, kể cả với Tyler. Mà Tống Kiêu lại dựa trên những số liệu này tập trung phát triển kỹ thuật xuyên qua, đến giờ, đối với bọn Tống Kiêu, lái tàu con thoi tiến hành bước nhảy tinh tế là chuyện bình thường như cơm bữa.
Chỉ là wormhole còn chưa hoàn toàn hình thành, Thâm Uyên đã đến gần, bọn Tống Kiêu hoàn toàn tiến vào phạm vi tấn công của Thâm Uyên.
_ Cậu không đi được.
Cevil mạnh mẽ liên hệ với tàu con thoi của Tống Kiêu.
Tống Kiêu có thể tưởng tượng thời điểm cậu ấy nói ra câu này dùng bao nhiêu sức.
Cậu nhắm mắt lại, thở một hơi, dùng giọng bình tĩnh đáp lại đối phương: “Cevil, có thể nói cho tớ biết vì sao cậu lại dùng tinh hạch Song Tử Tinh dụ dỗ tớ tới tìm cậu không? Để xác định tớ còn sống? Hay là vì giết tớ?”
Phía bên kia im lặng.
Thế nhưng hệ thống hỏa khống của Thâm Uyên đã bắt đầu khởi động.
Trải qua nhiều năm như vậy, Tống Kiêu không chút nghi ngờ kỹ thuật phá hủy wormhole không chỉ thuộc về mình Tyler nữa.
_ Tống Kiêu, nếu như cậu muốn đối phó với Nhật Ảnh, tôi có thể giúp cậu!
Trên môi Tống Kiêu vẽ một nét cười: “Nghe được cậu nói thế tớ rất vui. Nhưng mà Cevil, cậu không còn là Cevil gia tộc Haffris nữa, mà là quân chủ góc vuông thứ năm rồi.
_ Cậu thực sự cho là tôi sẽ không xuống tay với cậu sao?
_ Cevil, cho tớ đi, hoặc để tớ chết.
Nói xong, tàu con thoi của Tống Kiêu kiên quyết xông vào wormhole.
Lucas theo sát phía sau.
Cevil trừng mắt nhìn màn ảnh trước mắt, khẽ nhếch môi như muốn nói điều gì, nhưng rồi vẫn không nói.
_ Khởi động hệ thống hỏa khống bão từ, mục tiêu…
_ Ngươi muốn làm gì! – Cevil bỗng dưng ngưng toàn bộ hệ thống hỏa khống, trừng mắt nhìn Liszt.
_ Bệ hạ… Tôi nghĩ là chúng ta cần… Hủy diệt wormhole kia…
Liszt kinh ngạc nhìn Cevil trước mắt, vẻ lãnh đạm và thong dong thường ngày của quân vương giờ đã biến mất toàn bộ.
_ Nếu như ngươi hủy diệt wormhole kia, cậu ấy sẽ chết!
Ánh mắt của Cevil đỏ như sắp bật máu, Liszt sợ hãi cảm thụ được Cevil muốn phân giải hắn.
Rõ ràng Cevil vừa cố chấp như vậy muốn bắt lấy kẻ trộm tinh hạch kia, thậm chí còn không tiếc phá huỷ các cơ sở thiết bị bên trong Thâm Uyên, dù nhìn từ góc độ nào, Cevil hẳn là muốn tên trộm kia bị nghiền thành tro bụi!
_ Vô cùng xin lỗi, bệ hạ… Tôi hiểu lầm ý tưởng của ngài…
Cevil nhắm hai mắt lại, cảm giác bị nghiền nát của Liszt rốt cục lắng đọng lại.
_ Không phải… Tôi không muốn cậu ấy chết.
Cevil lùi về sau, ngẩng đầu lên, vẻ uể oải hiện lên mi tâm thanh niên.
_ Bệ hạ?
_ Ta muốn cậu ấy sống. – Cevil nở nụ cười tự giễu.
Lúc này, hệ thống liên lạc của Thâm Uyên thu được một tin âm thanh ngắn.
Giọng nói của Tống Kiêu vang lên.
_ Ngủ ngon, bạn học cũ.
Mi tâm nhăn chặt của Cevil ở một khắc kia thong thả duỗi ra.
Môi của thanh niên vẽ một nụ cười bất đắt dĩ: Em lại thắng tôi một lần.
Liszt ngây ngẩn, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Cevil lộ ra nụ cười này.
_ Liszt, ngươi nói… dù cậu ta lấy được tinh hạch, nhưng không có tinh hạm, cũng không làm được gì, nhỉ?
Giọng nói của Cevil rất thong thả, vô hình như nghiền áp thần kinh.
_ Đúng vậy, bệ hạ.
_ Liên lạc với Sở Phong góc vuông thứ sáu, bảo hắn thay đổi địa điểm cất giữ Song Tử Tinh, ta muốn bán đấu giá nó. Trước khi bắt đầu đấu giá, quyết không thể tiết lộ địa điểm đặt tinh hạm.
Đương lúc bọn Tống Kiêu hoàn thành bước nhảy tinh tế, thuận lợi đến góc vuông thứ sáu, Lucas hoan hô đứng dậy.
_ Chà! Chúa ơi! Chúng ta không chết! Thực sự không chết!
Tống Kiêu nhíu mày, hận không thể đập đầu Lucas: “Anh có ý gì hả? Tôi mang anh xuyên qua wormhole còn có thể để anh chết trong đó sao?
_ Không phải không phải… Cevil Haffris vốn muốn đánh nát wormhole mà? Bất quá… cậu ta lại không xuống tay! Đại ca, cậu cướp được tinh hạch từ người cậu ta, đối với bất kỳ Arthur nào mà nói là việc vô cùng nhục nhã, Cevil thế mà không đánh nát cậu, thật là không thể tin được!
Tống Kiêu cười bất đắc dĩ, tự giễu: “Đồ ngốc, khi anh có trải nghiệm nhân sinh phong phú như tôi, sẽ thấy chuyện này chẳng có gì là khó tin cả.”
Màn giường vốn rũ xuống chậm rãi vung lên, cốc rượu ở đầu giường lắc lư, bay lơ lửng trên không trung, rượu trong ly biến thành vô số bọt nước, lúc thì tụ lại, lúc thì tản ra.
Cevil đang nằm yên tĩnh rời khỏi giường, lơ lửng trên không trung, vô thức xoay tròn.
Mà chăn trên người thanh niên cũng cuộn thành nửa cung tròn.
Tống Kiêu có thể cảm thụ rất rõ lực lượng của Cevil đang tràn ngập khắp không gian.
Điều này làm Tống Kiêu nhớ lại khoảng thời gian mình còn chưa biết cách điều khiển năng lực Arthur, cậu cũng từng khiến cả không gian rơi vào trạng thái không trọng lực, thậm chí suýt nữa còn phân giải Oz bên cạnh.
Gặp phải tình huống như vậy, chứng tỏ năng lực của Cevil đã phát triển đến độ chính cậu ấy ở dưới trạng thái vô thức cũng không khống chế được nó.
Nói cách khác… lúc này, cậu thật sự đang ngủ.
Tống Kiêu nhắm mắt lại, cảm thụ tất cả cảnh vệ đang ẩn nấp trong tường, cậu phải khống chế được bọn họ mà không kinh động đến Cevil. Lực lượng của Tống Kiêu lan tỏa theo các phía tường, cậu bắt được tên cảnh vệ thứ nhất, rồi thứ hai, thứ ba… Lực lượng của cậu xông vào trong cơ thể bọn họ, mặc dù các cảnh vệ bọn họ đều là Arthur cao cấp, nhưng Tống Kiêu vẫn thành công khống chế được hành động của họ.
Ngoan nào, các người mà lộn xộn là tôi phân giải đấy!
Thân thể Tống Kiêu chậm rãi rời khỏi tường, cậu lơ lửng trên không, từ tốn di chuyển về phía Cevil. Cảm thụ được lực lượng của Cevil, Tống Kiêu cũng không cố loại trừ nó, mà khiến mình như một chiếc lông vũ nhẹ nhàng lướt qua.
Cậu nghiêng mặt, nhẹ nhàng tránh cốc rượu đang nhấp nhô trên không trung, xuyên qua vòng tròn bọt nước, tiếp cận Cevil.
Vị quân chủ chưa tròn hai mươi tuổi này, mi tâm nhíu rất chặt, vẻ đẹp tuấn mỹ của thanh niên khiến người ta không thể rời mắt, nhưng bộ dáng mím môi suy tính có vẻ vô cùng trẻ con.
Sợi tóc màu đay của thanh niên như muốn quấn lấy đầu ngón tay Tống Kiêu, nhưng cậu lại vô cùng khéo léo tránh ra, duy trì khoảng cách với Cevil, thong thả xoay tròn.
Một viên hổ phách từ cần cổ lười biếng của Cevil rơi xuống, giống như một tiểu hành tinh, chậm rãi lướt qua trước mắt Tống Kiêu, tim cậu run rẩy, ký ức mạnh mẽ ùa về.
Hô hấp vốn đang kìm nén suýt chút tràn ra, Tống Kiêu gắng gượng chặn nó lại ở cổ họng.
Tinh hạch đâu rồi?
Theo như thông tin của Tịch Thù, Cevil hẳn đang đeo nó trên người.
Chỉ là cậu ấy đeo ở đâu vậy?
Có phải cũng giống hổ phách, bị đeo trên cổ?
Tống Kiêu cẩn thận phân giải cổ áo Cevil, muốn xác định trên cổ của cậu còn những phụ kiện khác hay không.
Nhưng ngoại trừ viên hổ phách kia thì không còn gì hết.
Tống Kiêu phục hồi cổ áo của Cevil, cậu quan sát những bộ phận khác, sau đó chú ý tới chiếc nhẫn trên tay Cevil. Mặt nhẫn là một viên đá quý màu đen. Tống Kiêu nheo mắt, có thể thấy vật chất tối đang lưu động bên trong, tim cậu đập rộn ràng vui sướng.
Thật tốt quá!
Tống Kiêu cẩn thận phân giải chiếc nhẫn trên tay Cevil, bảo thạch màu đen thoát khỏi ràng buộc, rơi xuống, Tống Kiêu dùng năng lực của mình nâng nó lên, khiến nó di chuyển về phía mình, sau đó vững vàng nắm trong tay.
Cevil vẫn nhắm mắt, Tống Kiêu khẽ cười bất đắc dĩ, lòng nhủ thầm: Thật xin lỗi, dù sao bây giờ cậu có nhiều thuyền như vậy, nhất định không thua kém Song Tử Tinh, viên tinh hạch này, coi như là món quà tặng cho tớ đi.
Tống Kiêu chậm rãi lui về phía sau, rời khỏi phạm vi gần Cevil, cậu phải mau chóng trốn vào tường.
Thế nhưng thanh âm lạnh như băng của Cevil vang lên phía sau cậu.
_ Tuy rằng ta biết không có hệ thống phòng thủ nào là hoàn hảo, nhưng ngươi khiến ta ấn tượng vô cùng.
Tống Kiêu lơ lửng trên không trung, vẫn duy trì tư thế đưa lưng về phía Cevil, không dám quay đầu lại.
Bởi vì gen của cảnh vệ trong cơ thể cậu đang dần mất hiệu lực, Cevil rất có thể sẽ nhận ra cậu.
_ Ngươi làm cảnh vệ của ta lâu như vậy, là để cướp viên tinh hạch này sao? Ta còn tưởng mục đích thực sự của ngươi là giết ta.
Tống Kiêu có thể cảm nhận được lực lượng của Cevil như nước lũ mạnh mẽ xông về phía mình, rồi lại khéo léo vòng qua người cậu, bao vây tứ phía Tống Kiêu.
_ Phải biết rằng, giết ta so với viên tinh hạch nho nhỏ kia có ích hơn nhiều.
Cevil từ từ mở mắt, giật giật ngón tay đeo nhẫn của mình, rất hứng thú quan sát bóng lưng đối phương.
_ Hơn nữa, có thể khống chế tất cả cảnh vệ của ta, năng lực này, ta nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có năm người.
Tống Kiêu im lặng, cậu biết chỉ cần mình nói ra, cho dù thanh quản đã thay đổi, Cevil cũng có thể phân biệt qua ngữ điệu của cậu.
Đối với sự trầm mặc của cậu, Cevil tựa hồ cũng không tức giận mà thong thả nói tiếp.
_ Người thứ nhất, là tân vương Tyler. Đương nhiên, nếu như ngươi là gã, không có khả năng chỉ lấy tinh hạch mà không lấy mạng ta. Người thứ hai, là lĩnh chủ Nhật Ảnh góc vuông thứ chín, tuy rằng y xuất quỷ nhập thần, giỏi cải trang thành người khác, cũng rất có kiên trì làm mấy chuyện mà người khác nghĩ là vô nghĩa, nhưng tinh hạch của Song Tử Tinh không có tác dụng gì với y cả. Người thứ ba, là thủ tướng Oz Fawn góc vuông thứ mười. Nếu như hắn có năng lực thoát khỏi Tyler, có thể đến được Rover, chuyện quan trọng nhất với hắn chắc chắn không phải tìm ta. Người thứ tư, là hạm trưởng Ngưng Vọng Tống Phái Lưu, bất quá vẫn ở trong tay Nhật Ảnh, đồng thời thái độ làm người ngay thẳng, không chơi kiểu mưu vặt này. Người cuối cùng, là Tống Nhiên. Ngươi là Tống Nhiên sao?
Tống Kiêu thừa nhận cậu có chút thất vọng.
Nhiều năm như thế, trong lòng Cevil mình thậm chí còn không nằm trong top 5.
Vì sao tên lười hết ăn lại nằm Tống Nhiên kia lại có thể đứng top? Miệng thì ngày nào cũng lải nhải phải mau cứu Tống Phái Lưu khỏi tay đôi phu phu tâm thần Nhật Ảnh và Tulio, nhưng anh chả làm gì hết, mọi sự đều là nhờ đôi bàn tay của cậu làm lấy!
_ Nếu như ngươi không phải một trong năm người bọn họ, có thể nói cho ta biết ngươi là ai. Nếu không phân giải mất đối thủ thú vị như vậy, mà ngay cả tên ngươi ta cũng không biết, thì tưởng niệm ngươi kiểu gì đây?
Tống Kiêu cảm nhận được áp lực nặng nề cùng sát ý lan tỏa khắp không gian.
Toàn bộ tế bào trong người cậu bị lực lượng của đối phương tàn nhẫn xé rách, cậu thậm chí có thể cảm giác được lực lượng của người ấy vô cùng hung hãn và dứt khoát đánh sâu vào các cầu sinh chất giữa các tế bào của cậu, quyết tâm phân giải cậu.
Cậu ấy không còn là Cevil ngày trước nữa.
Tống Kiêu chợt nhớ tới nỗi đau lúc bị đối phương quăng gãy xương sườn.
Nhưng Tống Kiêu cậu, cũng không còn là Tống Kiêu của quá khứ.
Lực lượng từ sâu trong tiềm thức bộc phát, trong nháy mắt đẩy lực lượng đang chèn ép bên trong của Cevil ra, theo không khí lan tràn, toàn bộ không gian Cesi biến dị thoát khỏi lực hấp dẫn, chậm rãi di động trong không khí.
Cevil nhếch môi: “Thật biết điều.”
Lực lượng của hai người không ngừng nghiền ép lẫn nhau trong không gian, Tống Kiêu thu lại một chút, cậu không muốn khuấy động nội bộ Thâm Uyên.
Thế nhưng Cevil hiển nhiên không quan tâm đến điều này, bởi vì thanh niên vẫn không giành được ưu thế, thành thử lực lượng xông tới, không gian không thể chống đỡ, bắt đầu bành trướng tứ phía.
Tống Kiêu tập hợp năng lượng của mình, đẩy mạnh Cevil đi.
Cevil vốn đang thoải mái ngồi ở đầu giường bị cỗ lực lượng này đánh lên mặt tường, năng lượng không kịp thu về như tinh tế bạo tạc phân tán bốn phía.
Tường mất đi kết cấu, phình ra bốn phương tám hướng.
Tống Kiêu nhắm mắt lại, cậu vốn không muốn giết chết những cảnh vệ này, nhưng bọn hắn lại chết dưới lực lượng của Cevil.
Cevil mở to hai mắt, nhìn cảnh vệ vẫn đưa lưng về phía mình này, quanh thân hắn tạo thành một lồng năng lượng cường đại, thoải mái mà tránh được trận bạo phát năng lượng.
Tiếng cảnh báo bên tai không dứt, sắp có nhiều cảnh vệ nữa đến đây.
Tống Kiêu không có ý tứ tiếp tục giằng co với đối phương, cậu nhanh chóng di chuyển trong không gian đang không ngừng sụp xuống.
Cevil nhìn bóng lưng đối phương, bỗng nhiên nhận ra được người đó, liều lĩnh mà đuổi theo.
Quân đoàn cảnh vệ vận hành súng lạp tử bên trong tinh hạm ngăn cản Tống Kiêu.
Tống Kiêu nghênh đón công kích dục hỏa, mái tóc đen của cậu cuốn lên, toàn bộ không gian bị cậu lật đổ, chỉ trong nháy mắt, súng lạp tử bị cậu phân giải, rơi lả tả trên không trung.
Kết cấu Thâm Uyên bắt đầu biến hóa, Tống Kiêu dùng sức phân giải toàn bộ bức tường che trước mặt mình, mở ra đường thoát hiểm.
Cậu phải mất rất nhiều sức, mật độ Cesi dị sắc ở Thâm Uyên và Băng Liệt gần như ngang nhau, không hổ là tinh hạm đã qua nhiều năm gia cố.
Nếu như cậu phải nhờ vào phân giải mới thoát được, thật không chút nghi ngờ sau cùng sẽ là kiệt sức ngất xỉu.
Mà phía sau cậu, Cevil đuổi theo sát nút.
_ Cút ngay! Đừng chắn đường ta!
Theo tiếng rống giận của Cevil, cả quân đoàn cảnh vệ đều bị đánh văng ra.
Cevil trực tiếp dùng năng lực của mình rót vào thông đạo đóng chặt trước mặt, Tống Kiêu đang muốn phân giải nhưng lại phát hiện nó vô cùng vững chắc, chỉ qua mấy giây bị ngăn cản, chân của Tống Kiêu đã bị người hung hăng níu lại, dùng một lực như muốn bóp nát xương cậu, kéo cậu ngã xuống đất.
_ Má ơi! Đau chết mất!
Tống Kiêu suýt chút phun một búng máu.
Khi cậu phản ứng lại, Cevil đã cưỡi trên người cậu, ghìm chặt hai cổ tay Tống Kiêu.
Bị đôi mắt mỹ lệ kia nhìn, Tống Kiêu run rẩy, nghĩ thầm… cảnh này có gì đó sai sai thì phải!
Cevil chậm rãi cúi người, mái tóc màu đay mềm mại của thanh niên cũng theo đó rủ xuống, tầm mắt Cevil rơi thẳng xuống, giây phút nhìn rõ khuôn mặt Tống Kiêu lại ngỡ ngàng.
_ Tống… Kiêu…
Lúc này. Tống Kiêu chỉ có thể trông cậy vào tình xưa, may ra Cevil sẽ thả cậu đi, nếu không có khi Tịch Thù phải dùng Băng Liệt đến Rover cứu cậu thật.
_ Này! Bạn cũ à, cậu dạo này đẹp trai thật! – Tống Kiêu cố ý dùng giọng điệu si mê thời trẻ nói với Cevil.
Cậu vốn đang chờ Cevil như ngày trước sẽ tức giận hất mình ra, dù là xương sườn bị dập nứt cậu cũng chịu.
Thế nhưng Cevil lại buông lỏng cổ tay trái, bàn tay đặt lên mặt Tống Kiêu, đầu ngón tay của người ấy mơn trớn lông mi cậu, ngón cái dùng sức ấn cái mũi, cảm giác này giống như là cậu ấy muốn kiếm một cái hộp nhốt Tống Kiêu vào thật kỹ.
_ Tôi vẫn luôn nghĩ… Cậu sao rồi…
Thanh âm của Cevil hơi run.
_ Tớ rất khỏe… Đương nhiên… Cũng không tốt lắm…
Nhìn ánh mắt của Cevil, Tống Kiêu biết cậu ấy thật sự lo lắng cho mình. Mà nỗi lo này, giằng co đã nhiều năm trời.
Biểu tình Cevil càng ngày càng rầu rĩ, thậm chí còn bóp nát xương cổ tay Tống Kiêu.
_ Cậu có biết tôi nghĩ gì không? Tôi từng nghĩ lái Thâm Uyên đến Warm Wind báo thù cho cậu! Tôi nghĩ muốn Tyler phải trả giá thật lớn! Gã giết cha tôi, hủy diệt gia tộc tôi, thậm chí còn… làm cậu rơi vào wormhole!
_ Cevil, tớ ở đây… Tớ vẫn chưa chết.
Tống Kiêu cảm giác được vì tâm tình dao động của Cevil, lực lượng của thanh niên lại bắt đầu chấn động.
_ Bình tĩnh, bình tĩnh nào… Cuộc sống của cậu vẫn ở trong tay cậu mà… Nên đừng…
_ Đừng làm sao? – Cevil kéo khóe miêng, dịu dàng vuốt mái tóc Tống Kiêu, lặp đi lặp lại, – Tất cả nguyện vọng của tôi, tôi vẫn chưa hoàn thành hết. Cậu có biết tại sao tôi lại phải cất giấu tinh hạch Song Tử Tinh không?
Tống Kiêu nuốt nước miếng, cậu nhìn thấy vẻ điên cuồng trong mắt Cevil.
Mặc dù sự điên cuồng này bị đè nén gắt gao, nhưng một khi bạo phát… chắc chắn sẽ hủy diệt hết thảy.
_ Bởi vì tôi biết Song Tử Tinh đã từng là tinh hạm của Tống Nhiên. Nếu như cậu còn sống, cậu nhất định muốn cứu Tống Phái Lưu khỏi tay Nhật Ảnh. Ngoại trừ Băng Liệt, lựa chọn số một của cậu là Song Tử Tinh với các tính năng tương xứng. Chỉ cần tôi giữ tinh hạch của Song Tử Tinh, cậu nhất định sẽ đến tìm tôi.
_ Tớ rất cảm kích mấy năm nay cậu đã lo lắng cho tớ, tuy rằng mỗi ngày của tớ không tốt cho lắm, nhưng chí ít tớ vẫn sống. Tớ biết cậu đã mua Song Tử Tinh từ tay Sở gia, có thể cho tớ mượn không. Tớ sẽ trả lại cậu sau…
_ Cũng không phải tất cả những thứ cậu lấy từ chỗ tôi, cậu đều trả lại.
Cevil nhếch khóe môi, nụ cười tàn khốc này khiến Tống Kiêu sợ hãi vô cùng.
Khóa lực từ đang được thả ra, dù chỉ một cái chớp mắt, Tống Kiêu cũng nhận ra từ trường của chiếc khóa kia vô cùng mạnh, nếu như bị khóa lại, việc thoát khỏi tay Cevil là điều không thể.
Tống Kiêu liều lĩnh, bỗng nhiên trầm xuống, chìm vào nền kim loại bên dưới, không ngừng xuyên thẳng xuống dưới, cậu thề đời này cậu chưa bao giờ trốn nhanh như vậy, bên tai là tiếng Cesi dị sắc vỡ vụn, cơ thể cậu như bị thiêu đốt, ngay khi cậu cảm thấy mình sắp toi đời rồi, thì tùm một cái rơi vào nước biển lạnh băng.
Được cứu…
_ Tống Kiêu —
Tiếng rống giận giữ của Cevil xuyên thấu qua làn nước biển xanh thẳm.
Hệ thống rada của Thâm Uyên cấp tốc khởi động, trong khoảnh khắc vô số khóa lực từ được thả xuống biển.
Tống Kiêu kiên quyết nỗ lực đánh văng chúng nó, khiến mặt biển như gầm lên chấn động, sóng biển cao mấy trăm thước, đổ xuống bốn phương tám hướng, tạo ra tiếng vang lớn vô cùng.
Một chiếc tàu con thoi phá tan lực cản của nước biển, tiến đến bên người Tống Kiêu, hút cậu vào khoang điều khiển.
_ Ôi trời ơi! Sao bây giờ anh mới đến! Suýt nữa là tôi toi mất rồi!
Tống Kiêu than phiền với Tịch Thù vẻ mặt lạnh lùng.
Tàu con thoi rời khỏi mặt nước, bay về phía không trung.
_ Nếu như Cevil Haffris thực sự muốn giết cậu, cậu ta sẽ không thả khóa lực từ, mà dùng vũ khí nhiệt hạch rồi. Lấy được vật kia chưa?
_ Lấy được. – Tống Kiêu xòe lòng bàn tay ra, vật chất đen sinh động chảy trong bảo thạch, xem ra năng lượng Tống Kiêu vừa thả ra đã bị nó hấp thu không ít.
Tinh thuẫn Rover bắt đầu vận hành, liên kết thành lồng năng lượng.
_ Lucas, quả dưa ngốc kia! Anh chạy đâu đấy! – Tống Kiêu không khách khí hô lớn.
_ Đương nhiên là đi đảm bảo chúng ta có thể đột phá tinh thuẫn của Rover! – Giọng của Lucas truyền đến.
Xem ra hắn đã chuẩn bị xong.
Bọn họ có đặt một chiếc tàu con thoi ở ngoài vòng khí quyển của Rover, chiếc tàu con thoi này phóng ra một từ trường rung động siêu cường, liên kết thành vòng tam hợp với tàu con thoi của Tịch Thù và Lucas, trung hòa lá chắn của tinh thuẫn, tạo thành một lỗ hổng, sau khi Tịch Thù và Lucas vượt qua, lỗ hổng lập tức khép lại.
_ Quào — thành công! – Lucas reo hò.
_ Hừ! Ăn may thôi! Bằng đầu óc của anh sao tính toán được đúng lúc như vậy! Là tôi thay anh phát ra số liệu đấy!
_ Ồ? Ra thế à! Tôi biết sao tôi thông minh được như vậy chứ! Vẫn là đại ca lợi hại nhất!
_ Nịnh hót tránh ra! – Tống Kiêu hừ một tiếng.
_ Còn quá sớm để cao hứng. – Tịch Thù lạnh lùng nói.
Tống Kiêu bây giờ mới nhận ra, Thâm Uyên đã rời khỏi bề mặt Rover, rời khỏi phạm vi phòng ngự của tinh thuẫn, đuổi theo họ.
_ Má ôiiiiii — Có nhầm không! Tốc độ của chúng ta không thể vượt qua tinh hạm! Hơn nữa đây là Thâm Uyên!
Lucas thật muốn che hai mắt mình lại.
_ Còn chờ gì nữa! Tiến hành bước nhảy tinh tế ngay lập tức!
Từ sau khi Tống Kiêu và Oz dùng tàu con thoi hoàn thành bước nhảy tinh tế, trong bốn, năm năm này, các góc vuông đều nghiên cứu kỹ thuật ấy, nhưng vấn đề ở chỗ số liệu then chốt đều nằm trong tay Tống Kiêu và Oz, nên tiến độ mục tiêu rất từ tốn. Oz chưa bao giờ tiết lộ những số liệu ấy, kể cả với Tyler. Mà Tống Kiêu lại dựa trên những số liệu này tập trung phát triển kỹ thuật xuyên qua, đến giờ, đối với bọn Tống Kiêu, lái tàu con thoi tiến hành bước nhảy tinh tế là chuyện bình thường như cơm bữa.
Chỉ là wormhole còn chưa hoàn toàn hình thành, Thâm Uyên đã đến gần, bọn Tống Kiêu hoàn toàn tiến vào phạm vi tấn công của Thâm Uyên.
_ Cậu không đi được.
Cevil mạnh mẽ liên hệ với tàu con thoi của Tống Kiêu.
Tống Kiêu có thể tưởng tượng thời điểm cậu ấy nói ra câu này dùng bao nhiêu sức.
Cậu nhắm mắt lại, thở một hơi, dùng giọng bình tĩnh đáp lại đối phương: “Cevil, có thể nói cho tớ biết vì sao cậu lại dùng tinh hạch Song Tử Tinh dụ dỗ tớ tới tìm cậu không? Để xác định tớ còn sống? Hay là vì giết tớ?”
Phía bên kia im lặng.
Thế nhưng hệ thống hỏa khống của Thâm Uyên đã bắt đầu khởi động.
Trải qua nhiều năm như vậy, Tống Kiêu không chút nghi ngờ kỹ thuật phá hủy wormhole không chỉ thuộc về mình Tyler nữa.
_ Tống Kiêu, nếu như cậu muốn đối phó với Nhật Ảnh, tôi có thể giúp cậu!
Trên môi Tống Kiêu vẽ một nét cười: “Nghe được cậu nói thế tớ rất vui. Nhưng mà Cevil, cậu không còn là Cevil gia tộc Haffris nữa, mà là quân chủ góc vuông thứ năm rồi.
_ Cậu thực sự cho là tôi sẽ không xuống tay với cậu sao?
_ Cevil, cho tớ đi, hoặc để tớ chết.
Nói xong, tàu con thoi của Tống Kiêu kiên quyết xông vào wormhole.
Lucas theo sát phía sau.
Cevil trừng mắt nhìn màn ảnh trước mắt, khẽ nhếch môi như muốn nói điều gì, nhưng rồi vẫn không nói.
_ Khởi động hệ thống hỏa khống bão từ, mục tiêu…
_ Ngươi muốn làm gì! – Cevil bỗng dưng ngưng toàn bộ hệ thống hỏa khống, trừng mắt nhìn Liszt.
_ Bệ hạ… Tôi nghĩ là chúng ta cần… Hủy diệt wormhole kia…
Liszt kinh ngạc nhìn Cevil trước mắt, vẻ lãnh đạm và thong dong thường ngày của quân vương giờ đã biến mất toàn bộ.
_ Nếu như ngươi hủy diệt wormhole kia, cậu ấy sẽ chết!
Ánh mắt của Cevil đỏ như sắp bật máu, Liszt sợ hãi cảm thụ được Cevil muốn phân giải hắn.
Rõ ràng Cevil vừa cố chấp như vậy muốn bắt lấy kẻ trộm tinh hạch kia, thậm chí còn không tiếc phá huỷ các cơ sở thiết bị bên trong Thâm Uyên, dù nhìn từ góc độ nào, Cevil hẳn là muốn tên trộm kia bị nghiền thành tro bụi!
_ Vô cùng xin lỗi, bệ hạ… Tôi hiểu lầm ý tưởng của ngài…
Cevil nhắm hai mắt lại, cảm giác bị nghiền nát của Liszt rốt cục lắng đọng lại.
_ Không phải… Tôi không muốn cậu ấy chết.
Cevil lùi về sau, ngẩng đầu lên, vẻ uể oải hiện lên mi tâm thanh niên.
_ Bệ hạ?
_ Ta muốn cậu ấy sống. – Cevil nở nụ cười tự giễu.
Lúc này, hệ thống liên lạc của Thâm Uyên thu được một tin âm thanh ngắn.
Giọng nói của Tống Kiêu vang lên.
_ Ngủ ngon, bạn học cũ.
Mi tâm nhăn chặt của Cevil ở một khắc kia thong thả duỗi ra.
Môi của thanh niên vẽ một nụ cười bất đắt dĩ: Em lại thắng tôi một lần.
Liszt ngây ngẩn, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Cevil lộ ra nụ cười này.
_ Liszt, ngươi nói… dù cậu ta lấy được tinh hạch, nhưng không có tinh hạm, cũng không làm được gì, nhỉ?
Giọng nói của Cevil rất thong thả, vô hình như nghiền áp thần kinh.
_ Đúng vậy, bệ hạ.
_ Liên lạc với Sở Phong góc vuông thứ sáu, bảo hắn thay đổi địa điểm cất giữ Song Tử Tinh, ta muốn bán đấu giá nó. Trước khi bắt đầu đấu giá, quyết không thể tiết lộ địa điểm đặt tinh hạm.
Đương lúc bọn Tống Kiêu hoàn thành bước nhảy tinh tế, thuận lợi đến góc vuông thứ sáu, Lucas hoan hô đứng dậy.
_ Chà! Chúa ơi! Chúng ta không chết! Thực sự không chết!
Tống Kiêu nhíu mày, hận không thể đập đầu Lucas: “Anh có ý gì hả? Tôi mang anh xuyên qua wormhole còn có thể để anh chết trong đó sao?
_ Không phải không phải… Cevil Haffris vốn muốn đánh nát wormhole mà? Bất quá… cậu ta lại không xuống tay! Đại ca, cậu cướp được tinh hạch từ người cậu ta, đối với bất kỳ Arthur nào mà nói là việc vô cùng nhục nhã, Cevil thế mà không đánh nát cậu, thật là không thể tin được!
Tống Kiêu cười bất đắc dĩ, tự giễu: “Đồ ngốc, khi anh có trải nghiệm nhân sinh phong phú như tôi, sẽ thấy chuyện này chẳng có gì là khó tin cả.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất