Tinh Tế Chi Nuôi Nhãi Con Nhặt Rác Thải

Chương 62: Dị

Trước Sau
Editor Milley

Ngủ một giấc qua nửa buổi sáng liền tỉnh lại, Thời Nguyên nhắm mắt sờ sờ Tiểu Kim Long bên cạnh, dưới tay lại sờ đến trống không, giật mình một cái liền tỉnh lại.

Bắp chân nặng trĩu, Thời Nguyên ngồi dậy xốc chăn lên nhìn, thì ra là con rồng nhỏ nằm ở trên bắp chân hắn, đối phương lúc này cũng mở thú đồng đỏ đậm ra, đối diện trong chốc lát, Thời Nguyên phát hiện đôi mắt nó không còn đỏ giống như ngày hôm qua.

Con rồng nhỏ vẫn bám ở trên bắp chân Thời Nguyên như cũ không chịu dậy, cúi đầu xuống ở trên cổ chân bị thương của Thời Nguyên bắt đầu liếm láp.

Xúc cảm nóng ẩm truyền đến, Thời Nguyên dở khóc dở cười, hắn liền nói con rồng nhỏ như thế nào chạy đến nơi này, nguyên lai là lo lắng cho hắn a.

Nhanh chóng duỗi tay đem Tiểu Kim Long ôm lấy, Thời Nguyên sờ sờ đầu nó, mi mắt cong cong, “Ngoan, không liếm nữa, ta ngày hôm qua ngay cả tắm cũng không tắm, dơ muốn chết.”

Nói xong, Thời Nguyên liền ôm Tiểu Kim Long hướng phòng tắm đi đến, cầm lấy bàn chải đánh răng cùng ly của Dị, kêu Tiểu Kim Long há miệng giúp nó đánh răng súc miệng, lăn lộn một phen sau, lại dạy nó không thể nuốt xuống lại ấn đối phương không cho chạy lên người hắn, cuối cùng dùng khăn lông ấm đem đầu cùng bốn cái móng vuốt nhỏ đều lau một lần cho nó, Thời Nguyên mới vừa buông tay Tiểu Kim Long liền làm bộ dáng muốn chui vào trong lòng ngực hắn.

Biểu tình bất đắc dĩ ôm lấy đối phương, Thời Nguyên trong mắt lại hiện lên ý cười, đi đến phòng ngủ Thời Nguyên ngồi ở mép giường, ở trên đầu Tiểu Kim Long sờ sờ, nói: “Được rồi, ngươi trước chính mình ở lại chỗ này, ta đi tắm rửa một chút.”

Muốn đem con rồng nhỏ đặt ở trên giường, đối phương dùng móng vuốt bắt lấy quần áo hắn không chịu đi xuống, bất quá lần này Thời Nguyên sẽ không chiều theo nó.

“Ngoan, ngươi không thể đi theo.” Thời Nguyên dùng sức đem Tiểu Kim Long từ trên người mình lay xuống, an ủi vài câu liền rời khỏi phòng ngủ.

Kim Long vô cùng mạnh mẽ ủ rũ cụp đuôi cúi đầu xuống, sức lực giống cái nhỏ như vậy, nó phải nhường hắn.

Cổ chân đã tốt lên, dù sao cũng chỉ bị bong gân, bất quá với tốc độ khôi phục này vẫn là làm Thời Nguyên có chút kinh ngạc, nghĩ đến thể chất của mình tăng lên, Thời Nguyên cũng liền không vương mắc ở vấn đề rối lắm này nữa. Khôi phục liền tốt nhất, còn không cần bỏ nguồn năng lượng điểm ra mua thuốc.

Rửa mặt xong, Thời Nguyên tắm đến một nửa, liền nghe thấy bên ngoài phòng tắm có tiếng động cào cửa, không chờ hắn mở miệng bảo Tiểu Kim Long ở bên ngoài chờ thì, khoá cửa phòng tắm liền lắc lắc, sau đó trực tiếp bị phá hư.

Thời Nguyên: “……”

Đầu sỏ gây tội dùng đầu đẩy cửa bay vào, thấy Thời Nguyên trực tiếp liền hướng người hắn leo lên, thân rồng quấn chặt nửa người trên Thời Nguyên.

Băng vải bị ướt nhẹp, Thời Nguyên lập tức đóng vòi phun, đau đầu xoa xoa mi tâm, Tiểu Kim Long còn dùng đầu cọ cọ vào mặt hắn, đuôi rồng thích ý vẫy lung tung, đảo qua đùi Thời Nguyên.

Nếu là trước đây Dị làm như vậy, Thời Nguyên sinh khí cũng liền sinh khí, nhưng Tiểu Kim Long hiện tại là tình huống thần trí hoàn toàn biến mất, Thời Nguyên chỉ còn lại là không thể làm gì được.

Hắn cái gì cũng chưa mặc, Tiểu Kim Long hẳn là không hiểu nhìn thấy, Thời Nguyên ở trong lòng thôi miên chính mình, hai má dần dần nóng lên, Thời Nguyên một tay túm đuôi Tiểu Kim Long, một tay bắt lấy sau cổ nó kéo xuống, đi đến cửa phòng tắm, Thời Nguyên tàn nhẫn đem đối phương nhốt ở ngoài cửa.



“Ở bên ngoài chờ một lát, ta lập tức liền ra ngoài.” Thời Nguyên nhìn thấy cửa phòng tắm lại có tư thế bị đẩy ra, vội vàng duỗi tay chống lại.

Ngoài cửa không có động tĩnh gì nữa, Thời Nguyên mới vội vàng rửa sạch chính mình, mặc tốt quần áo xong liền đi ra ngoài.

Đẩy cửa ra liền nhìn thấy con rồng nhỏ biến đại chiếm cứ ở bên ngoài phòng tắm, thân rồng thô tráng dài gần năm mét đem nơi này bảo hộ kín mít.

Nhìn thấy Thời Nguyên đi ra, Tiểu Kim Long liền muốn quấy lấy người hắn, oẻ trong lòng ngực có thêm một cái đầu to kim sắc, Thời Nguyên duỗi tay ở trên hai cái sừng xinh đẹp kia sờ soạng vài cái, bị nhãi rồng con quấn người này mài đến tính tình cũng không còn.

Sau khi biến đại tất cả băng vải đều bị xé rách, thân rồng chỉ quấn một vòng liền đem nửa người trên của Thời Nguyên hoàn toàn bao bọc lấy, Thời Nguyên vỗ vỗ đầu rồng đặt ở đầu vai mình, “Thu nhỏ, bằng không liền không cho quấn lấy.”

Tiểu Kim Long ở sườn mặt hắn cọ cọ, nghe lời biến thành bộ dáng lúc trước, quấn quanh người Thời Nguyên như cũ.

Băng vải lỏng lẻo treo ở trên người Tiểu Kim Long, Thời Nguyên đành phải đổi cho nó, nhìn đến miệng vết thương so với ngày hôm qua khôi phục hơn chút ít, rất nhiều vết thương nhỏ đã khép lại, bất quá chỗ vết thương ở eo kia nhìn vẫn rất nghiêm trọng.

Thời Nguyên đau lòng ở trên đầu rồng nhỏ sờ sờ, còn hôn hôn. Rồng nhỏ mở to mắt đỏ đậm nhìn Thời Nguyên, nghiêng nghiêng đầu. Tim Thời Nguyên run rẩy, quá manh, vì thế lại hôn một cái, con rồng nhỏ bị hôn rõ ràng vui vẻ lên, ở trong lòng Thời Nguyên cọ cọ, ngẩng đầu tiến đến trước mặt Thời Nguyên, lại ở trên môi hắn liếm một chút.

Bị rồng nhỏ hoảng sợ, đôi mắt Thời Nguyên nháy mắt trợn to, phản xạ tính hướng về phía sau né tránh, trầm mặc trong chốc lát, nặng nề ngã xuống giường, Tiểu Kim Long cũng thuận thế ghé vào trên người hắn, còn rất nặng.

Ở đáy lòng thở dài một hơi, vô cùng phiền muộn, nghĩ thầm, Tiểu Kim Long cái gì cũng đều không hiểu, có thể là động tác trong lúc vô ý.

Vì tránh cho chuyện như vậy lại phát sinh một lần nữa, Thời Nguyên liền không hôn con rồng nhỏ nữa, nhiều nhất chính là sờ nó.

Vườn gieo trồng bị cưỡng ép phong bế ít nhất một năm sau mới có thể mở ra. Thời Nguyên ôm con rồng nhỏ của hắn an tâm ở chỗ này dưỡng thương khôi phục, không cần lo lắng sẽ có đủ loại người không có ý tốt tới thương tổn Dị. Thức ăn ở vườn gieo trồng đã đủ bọn họ ăn thật lâu, hơn nữa còn có thu nhập của Giao Dịch Diện Bản, cuộc sống thập phần dễ chịu.

Con rồng nhỏ không bớt lo kia cũng chậm rãi có tia khởi sắc, Thời Nguyên mỗi ngày đều có thể nhìn thấy huyết sắc trong mắt đối phương dần dần tiêu thất, hơn nữa giao lưu cũng bớt lo đi rất nhiều. Thần trí của Tiểu Kim Long giống như đang chậm rãi khôi phục, Thời Nguyên rất là vui mừng. Chính là Tiểu Kim Long vẫn còn quấn hắn, lúc nào cũng muốn treo ở trên người hắn. Thời Nguyên thường thường đều thuận theo nó, nhưng đến lúc tắm rửa liền sẽ không cho nó đi theo.

Tiểu Kim Long ăn rất nhiều, không biết có phải vì nguyên nhân thú hình hay không, đối với cá so mấy thứ khác cảm thấy hứng thú hơn nhiều. Thời Nguyên mỗi ngày đều phải uy cho nó hơn ba mươi con cá, ban đầu còn lo nó có thể chống đỡ được hay không. Sau khi Tiểu Kim Long ăn xong hai mươi mấy con cá, nhìn nhìn ao cá, bộ dáng muốn xuống nước, lại nhìn thấy Thời Nguyên, ở trên người hắn cọ cọ, không muốn rời đi. Thời Nguyên đành phải lại vớt cho nó thêm mười con, bồi nó ăn no, thẳng đến Tiểu Kim Long không còn nhìn hồ cá nữa.

Bữa cơm hàng ngày không chỉ có mấy chục con cá, mà Tiểu Kim Long còn đi theo Thời Nguyên ăn thức ăn nấu chín. Cơm, bánh bao chỉ cần Thời Nguyên uy nó nó cũng không cự tuyệt, còn ăn đến đặc biệt nhiều. Thời Nguyên có đôi khi tự hỏi, lúc trước Dị có phải cũng chưa từng ăn no phải không.

Vì để trôi qua những ngày trong vườn gieo trồng, Thời Nguyên ngày nào cũng làm việc trên cánh đồng, cày đất tưới nước gieo giống, rau củ trưởng thành còn phải đi thu, bận rộn lại phong phú, thời điểm hắn làm việc Tiểu Kim Long gắt gao đi theo hắn, nhìn hắn vất vả như vậy còn muốn giúp hắn.

Bất quá ở Tiểu Kim Long lăn một thân bùn đất sau, Thời Nguyên đã dứt khoát cấm nó không được xới đất. Bùn đất còn dính vào miệng vết thương, tưới nước cũng không được. Trước khi Thời Nguyên liếc mắt không nhìn thấy, Tiểu Kim Long một hơi lặn xuống nước chui vào trong hồ, mang theo một thân nước trở về. Ở phía trên mảnh ruộng lượn vòng một trận liền run run thân mình, cùng mưa to giống nhau đem mảnh ruộng tưới ướt đẫm, hạt giống vừa mới gieo tốt cũng bị trôi hết.

Thời Nguyên ngược lại không sinh khí, biết nó là muốn giúp hắn, bất đắc dĩ cười cười, đem Tiểu Kim Long ôm vào trong ngực, băng vải lại ướt, ôm Tiểu Kim Long một lần nữa đổi thuốc tốt cho nó, dặn dò nó về sau không thể loạn như vậy nữa, Tiểu Kim Long biết mình làm sai chuyện liền rũ đầu xuống, rầu rĩ gật đầu.



Bất quá thân hình Tiểu Kim Long nhỏ xíu như vậy, làm sao có thể mang đến một cơn mưa lớn như vậy? Thời Nguyên nghĩ đến, rồng trong truyền thuyết có thể thi vân bố vũ*, không nghĩ tới Dị cũng có thể làm được.

*施云布雨 (câu thành ngữ): dùng những đám mây để tạo cơn mưa lớn.

Một tháng sau, Thời Nguyên tối đến ôm Tiểu Kim Long xem bộ phim hài kịch liền ôm nó ngủ, buổi sáng mơ mơ màng màng mở mắt ra, liền phát hiện trong lòng ngực có người, đầu chôn ở ngực hắn ngủ ngon lành.

Cơn buồn ngủ của Thời Nguyên biến mất ngay lập tức, nhìn đỉnh đầu Dị trong chốc lát, duỗi tay nhẹ nhàng đem chăn hướng lên trên lôi kéo, giúp Dị đắp chăn tốt, cũng không có rời giường, trợn tròn mắt nhìn nóc nhà một hồi.

Lo lắng lúc trước hoàn toàn biến mất, Thời Nguyên cười cười, theo bản năng ôm chặt người trong lòng ngực, giống như cái lò sưởi. Trong phòng cực kỳ an tĩnh, Dị hảo hảo ở trong lòng ngực hắn, cái nhận thức này làm hắn yên tâm lại, Thời Nguyên lại nhắm mắt lại, yên tâm ngủ nướng.

Chờ đến thời điểm lần nữa tỉnh lại, Thời Nguyên ngẩng đầu cùng Dị đối thượng tầm mắt, sửng sốt một lát mới phát hiện biến thành mình bị đối phương ôm vào trong ngực, hơn nữa Dị biến thành nhân hình lúc sau không có mặc quần áo.

Yên lặng duỗi tay đẩy Dị ra, Thời Nguyên đứng dậy ngồi vào mép giường, đưa lưng về phía Dị từ ba lô lấy ra quần áo đưa cho y sau, tay cầm quyền để ở bên môi giả khụ một tiếng che giấu xấu hổ, “Khụ, ngươi trước đem quần áo mặc vào.”

Thanh âm lách cách loạt xoạc truyền đến, Thời Nguyên đột nhiên bị ôm chặt từ sau lưng. Lồng ngực nóng bỏng rắn chắc dán sát vào sau lưng hắn, bên tai truyền đến từ âm trầm thấp, mang theo chút khàn khàn,“Ngươi có bị thương hay không?”

Thắt lưng bị một đôi cánh tay mạnh mẽ gắt gao ôm lấy, Thời Nguyên vừa mới chuẩn bị tránh thoát, nghe thấy thanh âm Dị sau liền dừng một chút. Câu đầu tiên nhãi con nói là hỏi hắn có bị thương hay không, muốn cười lại không biết vì sao trong lòng có chút chua xót cười không nổi. Sau khi thở dài một hơi sau, Thời Nguyên mới mở miệng: “Không có việc gì, không có bị thương.”

Nói xong liền đem cánh tay Dị từ trên thắt lưng mình dời xuống, xoay người sang chỗ khác nhìn hắn, “Hoàn toàn khôi phục?”

Thời Nguyên kháng cự thập phần rõ ràng, quang mang trong mắt Dị ảm đạm xuống, bất quá vẫn như cũ chuyên chú mà nhìn Thời Nguyên, giọng nói mang theo khàn khàn, “Hoàn toàn khôi phục còn cần một đoạn thời gian nữa, đã không có gì đáng ngại.”

Nghĩ đến Đại Kim Long vì bảo vệ hắn mà chân trước chịu thương qua, khi đó cơ hồ là huyết nhục mơ hồ, không thành bộ dáng, sau lại hệ thống hỗ trợ trị hết, nhưng hắn lại bị bắt đi, Đại Kim Long lại lần nữa xuất hiện thời điểm hai cái móng vuốt đều có mức độ thương tích khác nhau.

Tuy rằng ở vườn gieo trồng khôi phục không sai biệt lắm, thời điểm thú hình hắn cũng bắt lấy hai cái móng vuốt nhỏ nhìn kỹ qua, bất quá Thời Nguyên vẫn là muốn nhìn một chút tay hình người khác thế nào.

Cúi đầu đi xem tay trái hắn, đó là bàn tay bị thương nghiêm trọng nhất, đốt ngón tay thon dài hữu lực, sinh đến thập phần đẹp, trên mu bàn tay không có miệng vết thương, vì thế Thời Nguyên nói: “Đem lòng bàn tay trái lật lên để ta nhìn xem.”

Trong lòng bàn tay có vài vết sẹo đan xen, một đạo dài nhất cơ hồ xuyên xỏ qua toàn bộ bàn tay, đầu ngón tay Thời Nguyên sờ sờ ở đó, thấp giọng mở miệng: “Đau không?”

Bàn tay lớn kia bỗng nhiên khép lại, đem đầu ngón tay Thời Nguyên không kịp rút lại nắm chặt, “Không đau.”

Bản dịch phèn lòi này chỉ xuất hiện duy nhất tại Wattpad.

-Hết chương 50-

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau