Chương 1
Ma Hãn Hải là đấng tối cao Ma tộc chí tôn, hàng vạn năm nay, hắn đã luôn ý đồ tìm cách dẫn dắt con cháu Ma tộc xâm lược nhân gian, hãm hại nhân loại, chiếm lĩnh nhân gian.
Lạc Lăng Tinh là thiên tài tuyệt thế Tu chân giới, ngắn ngủn trong một ngàn năm, tu vi của hắn đã đạt tới Đại Thừa kỳ, chỉ kém còn một bước nữa là có thể phi thăng.
Ma Hãn Hải dẫn dắt Ma tộc tấn công, Lạc Lăng Tinh lãnh đạo nhân loại tu giả chống cự, chiến đấu với Ma tộc suốt một trăm năm. Một hồi chiến tranh rất lớn, một hồi sinh linh lầm than, cả nhân gian cơ hồ chìm trong địa ngục, bá tánh bình dân sống không bằng chết.
Cuối cùng, là Lạc Lăng Tinh tự bạo nguyên thể, cùng Ma Hãn Hải đồng quy vu tận, mới mang lại ánh sáng và hy vọng về tân sinh cho nhân loại, đó là cảnh tượng mà cả nhân loại đều sẽ không thể nào quên.
Một ngày kia, thời tiết trong xanh, không một gợn mây, phảng phất như thể cuộc chiến trong trăm năm qua chưa từng tồn tại, bầu trời trong xanh như chưa từng có.
Lạc Lăng Tinh cùng Ma Hãn Hải, mỗi người chiếm một đỉnh núi cách xa nhìn nhau.
Nam tử chắp tay sau lưng đứng trên đỉnh núi diện mạo thập phần tuấn mỹ, dưới đôi lông mày kiếm là một đôi mắt đen có thần, lúc này, y nhìn người phía đối diện mang một chút sắc bén, chiếc mũi rắn chắc, đôi môi đỏ tươi của y giờ phút này đang mím chặt, mặc bộ bạch y, khiến y như một trích tiên hạ phàm, khí chất phiêu dật.
Đây là tân lãnh đạo Tu chân giới - Lạc Lăng Tinh.
Nam tử đối diện với hắn bộ dạng có chút thô kệch, thân xuyên hắc y, ngoại trừ khuôn mặt không thể nhìn rõ ra, những thứ khác đều bị che giấu dưới lớp hắc y, tạo cho người ta cảm giác rất khó chịu, hắc ám, chính là Ma tộc chí tôn Ma Hãn Hải, cũng là thủ phạm chính tấn công nhân gian.
"Hôm nay, chúng ta hãy chấm dứt tất cả. Nếu như thua thì đem con cháu ngươi cút về Ma giới đi!" Lạc Lăng Tinh khẽ mở đôi môi mỏng, giọng nói lạnh lùng như ngọc rơi trên mâm ngọc, đem mọi người hiện diện bên tai vang dội.
"Vậy nếu thua thì sao? Có muốn hai tay dâng lên cả thiên hạ không?" Ma Hãn Hải cười nhạo một tiếng, thanh âm hơi khàn khàn, giống như giấy ráp khiến người khác không nhịn được nhíu mày.
"Ta sẽ không thua!" Lạc Lăng Tinh mặt vô biểu tình như cũ, thanh âm không dao động, nhưng khí chất cùng ánh mắt đã thay đổi, khiến người ta không tin vào lời hắn nói.
"Haha..." Ma Hãn Hải đột nhiên ngửa mặt cười to, phảng phất như vừa nghe được câu chuyện cười lớn.
Bởi vì theo ý hắn, tuy rằng Lạc Lăng Tinh là người đứng đầuTu chân giới, nhưng hắn rốt cuộc chỉ có một ngàn tuổi, cho dù đã đạt tới Đại Thừa kỳ, hắn nhất định sẽ không phải là đối thủ của hắn, cuối cùng trở thành trò cười mà thôi.
Nhìn thấy tôn giả chúng không ngừng cười, các đệ tử Ma tộc cũng theo cười ngã trước ngã sau, tiếng cười lập tức vang khắp ngọn núi, nhưng vẻ mặt của Lạc Lăng Tinh vẫn không có dao động một chút, dường như không nghe thấy.
"Ta sẽ không thua, ngươi cũng sẽ không thắng." Lạc Lăng Tinh đột nhiên khẽ mở đôi môi mỏng, tiếc là chỉ có y mới nghe được.
Trong giây tiếp theo, Ma Hãn Hải cùng Lạc Lăng Tinh, người vẫn đang đứng trên đỉnh của hai ngọn núi, nháy mắt liền cùng nhau chiến đấu. Trận chiến của những người có tu vi cao cũng là một hồi tra tấn cùng thống khổ với những người có tu vi thấp. Những người đó không hề che giấu sự uy áp khi họ chiến đấu, chỉ riêng điều này đã khiến rất nhiều người tu chân ăn không tiêu.
Tuy nhiên, ngay cả khi thân thể không thoải mái, họ không có tính toán rời đi, nỗ lực ngẩng đầu nhìn lên để xem thủ lĩnh của họ chiến đấu với Ma tộc chí tôn.
Nếu nhìn vào cấp bậc tu vi của Ma tộc chí tôn, cũng là ở Đại Thừa kỳ, nhưng hắn so với Lạc Lăng Tinh cũng phải mất nhiều thời gian hơn để đạt tới giai đoạn này, cho nên kinh nghiệm của hắn cũng phong phú hơn Lạc Lăng Tinh, trận chiến giữa hai người rõ ràng là Ma Hãn Hải dẫn đầu một bậc.
"Nếu bây giờ ngươi đầu hàng, ta có thể suy xét tha cho ngươi một mạng, phong ngươi làm đại tướng quân của ta thì sao?" Ma Hãn Hải tung mồi nhử muốn dụ dỗ Lạc Lăng Tinh, nhưng thứ mà hắn nhận được là nhất chiêu công kích tàn nhẫn hơn nhất chiêu của Lạc Lăng Tinh.
Ma Hãn Hải tựa hồ bị Lạc Lăng Tinh chọc giận, xuống tay cũng càng ngày càng tàn nhẫn.
Lạc Lăng Tinh biết rằng nếu trận chiến này tiếp tục, y chắc chắn sẽ thua, nhưng y vẫn nói, "Ta sẽ không thua, ngươi cũng sẽ không thắng."
Lần này âm thanh đủ để cả hai người họ nghe thấy.
"Ngươi muốn làm gì?" Ma Hãn Hải đột nhiên trợn to hai mắt nhìn Lạc Lăng Tinh, trong giọng nói dường như có chút sợ hãi, "Ngươi không muốn sống nữa sao?"
Ma Hãn Hải giáng cho Lạc Lăng Tinh một kích, bất kể hắn có đánh trúng hay không, hắn định nhân cơ hội tránh xa y, đáng tiếc hắn đã bị ngăn cản bởi Lạc Lăng Tinh, người đã chống lại công kích.
"Đồ điên, ta sẽ không bỏ qua ngươi!" Ma Hãn Hải đột nhiên hét lên điên cuồng, nhưng dù thế nào hắn cũng không thể rời đi nếu không có cấm chế do Lạc Lăng Tinh đặt ra.
"Hôm nay là ngày mà Ma tộc bị đuổi ra khỏi nhân gian, bạo!"
Với tiếng vồ lớn của Lạc Lăng Tinh, trong không trung truyền đến một âm thanh chói tai, va chạm cực lớn của vụ nổ khiến tất cả những người đang xem trận chiến bên dưới đều phải quỳ xuống, một số người yếu ớt thậm chí phun huyết ngay tại chỗ.
Cú va chạm kéo dài cả tiếng đồng hồ, và khi ngọn núi bình tĩnh trở lại, mọi người phát hiện ngọn núi đứng ban đầu đã bị san bằng, nhưng hai người được cho là đánh nhau đã biến mất.
"Lạc Lăng Tinh tự bạo, cùng Ma Hãn Hải đồng quy vu tận." Một vị lão Tu chân lẩm bẩm.
Ngày càng có nhiều người đứng lên, tỏ lòng thành kính với vị anh hùng vĩ đại đã cứu vớt nhân gian, nhìn lũ quỷ Ma tộc với lòng căm thù, lao đến, không muốn sống chém giết, cuối cùng đem Ma tộc đuổi ra khỏi nhân gian.
"Thật đáng tiếc khi một thiên tài tuyệt thế như vậy ngã xuống. Thật đáng tiếc." Một lão giả lắc đầu thở dài, trong mắt tràn đầy tiếc nuối.
Một lão giả khác, nhìn về phía chân trời xa xăm, đột nhiên nói: "Không hẳn là đáng tiếc, thế giới này vận mệnh không giữ được hắn, có lẽ hắn có thể sống tốt ở thế giới khác!"
Lạc Lăng Tinh là thiên tài tuyệt thế Tu chân giới, ngắn ngủn trong một ngàn năm, tu vi của hắn đã đạt tới Đại Thừa kỳ, chỉ kém còn một bước nữa là có thể phi thăng.
Ma Hãn Hải dẫn dắt Ma tộc tấn công, Lạc Lăng Tinh lãnh đạo nhân loại tu giả chống cự, chiến đấu với Ma tộc suốt một trăm năm. Một hồi chiến tranh rất lớn, một hồi sinh linh lầm than, cả nhân gian cơ hồ chìm trong địa ngục, bá tánh bình dân sống không bằng chết.
Cuối cùng, là Lạc Lăng Tinh tự bạo nguyên thể, cùng Ma Hãn Hải đồng quy vu tận, mới mang lại ánh sáng và hy vọng về tân sinh cho nhân loại, đó là cảnh tượng mà cả nhân loại đều sẽ không thể nào quên.
Một ngày kia, thời tiết trong xanh, không một gợn mây, phảng phất như thể cuộc chiến trong trăm năm qua chưa từng tồn tại, bầu trời trong xanh như chưa từng có.
Lạc Lăng Tinh cùng Ma Hãn Hải, mỗi người chiếm một đỉnh núi cách xa nhìn nhau.
Nam tử chắp tay sau lưng đứng trên đỉnh núi diện mạo thập phần tuấn mỹ, dưới đôi lông mày kiếm là một đôi mắt đen có thần, lúc này, y nhìn người phía đối diện mang một chút sắc bén, chiếc mũi rắn chắc, đôi môi đỏ tươi của y giờ phút này đang mím chặt, mặc bộ bạch y, khiến y như một trích tiên hạ phàm, khí chất phiêu dật.
Đây là tân lãnh đạo Tu chân giới - Lạc Lăng Tinh.
Nam tử đối diện với hắn bộ dạng có chút thô kệch, thân xuyên hắc y, ngoại trừ khuôn mặt không thể nhìn rõ ra, những thứ khác đều bị che giấu dưới lớp hắc y, tạo cho người ta cảm giác rất khó chịu, hắc ám, chính là Ma tộc chí tôn Ma Hãn Hải, cũng là thủ phạm chính tấn công nhân gian.
"Hôm nay, chúng ta hãy chấm dứt tất cả. Nếu như thua thì đem con cháu ngươi cút về Ma giới đi!" Lạc Lăng Tinh khẽ mở đôi môi mỏng, giọng nói lạnh lùng như ngọc rơi trên mâm ngọc, đem mọi người hiện diện bên tai vang dội.
"Vậy nếu thua thì sao? Có muốn hai tay dâng lên cả thiên hạ không?" Ma Hãn Hải cười nhạo một tiếng, thanh âm hơi khàn khàn, giống như giấy ráp khiến người khác không nhịn được nhíu mày.
"Ta sẽ không thua!" Lạc Lăng Tinh mặt vô biểu tình như cũ, thanh âm không dao động, nhưng khí chất cùng ánh mắt đã thay đổi, khiến người ta không tin vào lời hắn nói.
"Haha..." Ma Hãn Hải đột nhiên ngửa mặt cười to, phảng phất như vừa nghe được câu chuyện cười lớn.
Bởi vì theo ý hắn, tuy rằng Lạc Lăng Tinh là người đứng đầuTu chân giới, nhưng hắn rốt cuộc chỉ có một ngàn tuổi, cho dù đã đạt tới Đại Thừa kỳ, hắn nhất định sẽ không phải là đối thủ của hắn, cuối cùng trở thành trò cười mà thôi.
Nhìn thấy tôn giả chúng không ngừng cười, các đệ tử Ma tộc cũng theo cười ngã trước ngã sau, tiếng cười lập tức vang khắp ngọn núi, nhưng vẻ mặt của Lạc Lăng Tinh vẫn không có dao động một chút, dường như không nghe thấy.
"Ta sẽ không thua, ngươi cũng sẽ không thắng." Lạc Lăng Tinh đột nhiên khẽ mở đôi môi mỏng, tiếc là chỉ có y mới nghe được.
Trong giây tiếp theo, Ma Hãn Hải cùng Lạc Lăng Tinh, người vẫn đang đứng trên đỉnh của hai ngọn núi, nháy mắt liền cùng nhau chiến đấu. Trận chiến của những người có tu vi cao cũng là một hồi tra tấn cùng thống khổ với những người có tu vi thấp. Những người đó không hề che giấu sự uy áp khi họ chiến đấu, chỉ riêng điều này đã khiến rất nhiều người tu chân ăn không tiêu.
Tuy nhiên, ngay cả khi thân thể không thoải mái, họ không có tính toán rời đi, nỗ lực ngẩng đầu nhìn lên để xem thủ lĩnh của họ chiến đấu với Ma tộc chí tôn.
Nếu nhìn vào cấp bậc tu vi của Ma tộc chí tôn, cũng là ở Đại Thừa kỳ, nhưng hắn so với Lạc Lăng Tinh cũng phải mất nhiều thời gian hơn để đạt tới giai đoạn này, cho nên kinh nghiệm của hắn cũng phong phú hơn Lạc Lăng Tinh, trận chiến giữa hai người rõ ràng là Ma Hãn Hải dẫn đầu một bậc.
"Nếu bây giờ ngươi đầu hàng, ta có thể suy xét tha cho ngươi một mạng, phong ngươi làm đại tướng quân của ta thì sao?" Ma Hãn Hải tung mồi nhử muốn dụ dỗ Lạc Lăng Tinh, nhưng thứ mà hắn nhận được là nhất chiêu công kích tàn nhẫn hơn nhất chiêu của Lạc Lăng Tinh.
Ma Hãn Hải tựa hồ bị Lạc Lăng Tinh chọc giận, xuống tay cũng càng ngày càng tàn nhẫn.
Lạc Lăng Tinh biết rằng nếu trận chiến này tiếp tục, y chắc chắn sẽ thua, nhưng y vẫn nói, "Ta sẽ không thua, ngươi cũng sẽ không thắng."
Lần này âm thanh đủ để cả hai người họ nghe thấy.
"Ngươi muốn làm gì?" Ma Hãn Hải đột nhiên trợn to hai mắt nhìn Lạc Lăng Tinh, trong giọng nói dường như có chút sợ hãi, "Ngươi không muốn sống nữa sao?"
Ma Hãn Hải giáng cho Lạc Lăng Tinh một kích, bất kể hắn có đánh trúng hay không, hắn định nhân cơ hội tránh xa y, đáng tiếc hắn đã bị ngăn cản bởi Lạc Lăng Tinh, người đã chống lại công kích.
"Đồ điên, ta sẽ không bỏ qua ngươi!" Ma Hãn Hải đột nhiên hét lên điên cuồng, nhưng dù thế nào hắn cũng không thể rời đi nếu không có cấm chế do Lạc Lăng Tinh đặt ra.
"Hôm nay là ngày mà Ma tộc bị đuổi ra khỏi nhân gian, bạo!"
Với tiếng vồ lớn của Lạc Lăng Tinh, trong không trung truyền đến một âm thanh chói tai, va chạm cực lớn của vụ nổ khiến tất cả những người đang xem trận chiến bên dưới đều phải quỳ xuống, một số người yếu ớt thậm chí phun huyết ngay tại chỗ.
Cú va chạm kéo dài cả tiếng đồng hồ, và khi ngọn núi bình tĩnh trở lại, mọi người phát hiện ngọn núi đứng ban đầu đã bị san bằng, nhưng hai người được cho là đánh nhau đã biến mất.
"Lạc Lăng Tinh tự bạo, cùng Ma Hãn Hải đồng quy vu tận." Một vị lão Tu chân lẩm bẩm.
Ngày càng có nhiều người đứng lên, tỏ lòng thành kính với vị anh hùng vĩ đại đã cứu vớt nhân gian, nhìn lũ quỷ Ma tộc với lòng căm thù, lao đến, không muốn sống chém giết, cuối cùng đem Ma tộc đuổi ra khỏi nhân gian.
"Thật đáng tiếc khi một thiên tài tuyệt thế như vậy ngã xuống. Thật đáng tiếc." Một lão giả lắc đầu thở dài, trong mắt tràn đầy tiếc nuối.
Một lão giả khác, nhìn về phía chân trời xa xăm, đột nhiên nói: "Không hẳn là đáng tiếc, thế giới này vận mệnh không giữ được hắn, có lẽ hắn có thể sống tốt ở thế giới khác!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất