Tinh Tế Chi Thượng Tướng Phu Nhân Thị Hắc Hộ

Chương 150: Gương mặt thật của Serrill

Trước Sau
Ở vương cung, sau khi quốc vương đem tin tức nói cho Tần Phủ lại bảo người chú ý chặt chẽ đến tình huống của Tần gia, bởi vậy biết chuyện buổi sáng Tần nguyên soái đã về Tần gia.

“Alston, ông nói Tần Vũ có đồng ý thả Serrill không?” Vương hậu từ khi biết Serrill mất tích vẫn luôn đứng ngồi không yên, sau đó lại biết tiểu nhi tử rơi vào tay Tần Vũ, trong lòng chỉ hơi ổn định, nhưng vẫn không an tâm.

“Không cần lo lắng, có Tần Phủ ra mặt, Tần Vũ hẳn sẽ thả Serrill.” Biết do Tần Vũ xong, quốc vương cũng không để bụng.

Vương hậu gắt gao nắm tay lại, trái tim nhảy rất nhanh, “Không được, tôi cảm thấy tâm thần không yên, ông hỏi Tần Phủ một chút, Tần Vũ rốt cuộc nói như thế nào? Đã sáu ngày, cho dù Serrill làm chuyện gì chọc tới hắn, qua sáu ngày đã đủ lâu rồi.”

Quốc vương cảm thấy vương hậu nói không phải không có lý, đồng ý, tự mình liên hệ Tần Phủ.

Tần nguyên soái đã trở lại quân bộ, nhìn thấy tin báo quốc vương gọi đến, tắt đi nhắn lại một tin hẹn gặp mặt.

“Thế nào?” Vương hậu thấy quốc vương bỏ máy truyền tin xuống, vội vàng truy vấn.

“Tần Phủ sẽ lập tức đến đây, có vấn đề gì bà hỏi ông ấy đi.”

Mười phút sau, Tần nguyên soái đi vào hoàng cung thấy quốc vương và vương hậu.

“Bệ hạ, vương hậu.” Tần nguyên soái hành lễ với hai người.

“Nguyên soái không cần đa lễ, Tần Vũ bên kia sao lại thế này, hắn đồng ý thả Serrill không?” Vương hậu gấp không chờ nổi tra hỏi.

Tần phủ trầm mặt, “Trước khi trả lời vương hậu điện hạ, có chuyện tôi muốn hỏi công chúa Barbara một câu.”

Vương hậu sửng sốt, “Nguyên soái tìm Barbara có chuyện gì?”

Quốc vương cũng không hỏi, trực tiếp bảo người gọi Barbara tới.

Lúc Barbara tới nhìn thấy Tần nguyên soái, hơi sửng sốt, lại có chút chột dạ, biểu hiện của nàng trốn không thoát đôi mắt ba người ở đây.

Vương hậu càng thêm buồn bực, chẳng lẽ việc Serrill còn liên quan đến Barbara, nhưng mấy ngày nay cũng không nghe nàng nói gì nữa, nhưng việc kế tiếp lại làm điên đảo nhận thức của bà.

“Phụ vương, mẫu hậu, các ngài tìm con có chuyện gì?” Đôi tay Barbara đặt sau người, khẩn trương chà xát.

Quốc vương nói: “Cậu của con có chuyện muốn hỏi, thành thật trả lời là được.”

Cái xưng hô ‘cậu’ này vừa ra, phảng phất mọi thứ biến thành chuyện gia đình, cũng kéo gần quan hệ hai nhà lại.

Tần nguyên soái biết ý của quốc vương, thần sắc nghiêm túc không dao động, ngữ khí nghiêm túc mà không mất nghiêm khắc hỏi: “Barbara, ta hỏi con, lúc trước vì sao con bảo Tiểu Tuyết hẹn Lộ Lê đến trung tâm thương mại?”

Sắc mặt Barbara trắng nhợt, từ khi biết người Tần gia đều biết người có chủ ý hẹn Lộ Lê đến trung tâm thương mại là nàng, nàng không dám đến Tần gia nữa, người nàng sợ hãi nhất chính là Tần nguyên soái.

“Tần Phủ, chuyện này không phải đã qua hai tháng, nó đã chịu trừng phạt, vì sao còn muốn nhắc lại?”

Vương hậu đau lòng con gái nhỏ, không đành lòng mà kéo nàng đến bên người mình.

Tần nguyên soái mặt mày hơi động, “Vương hậu hiểu lầm, tôi chỉ muốn hỏi rõ ràng, vì sao con bé lại sinh ra loại suy nghĩ này, lúc ấy Serrill có phải cũng ở đó hay không, nói gì đó với con bé.”

“Sao cậu biết Serrill lúc ấy cũng ở đó?” Vừa nghe không phải do nàng mà tới, Barbara kinh ngạc ngẩng đầu.

“Vậy lúc ấy nó đã nói cái gì với con, con còn nhớ rõ không?” Tần nguyên soái biểu tình không đổi.

Barbara cẩn thận nhớ lại một chút, việc kia khiến nàng lưu lại ấn tượng sâu sắc, rất nhanh đã nghĩ ra, đem mấy câu Serrill nói lúc ấy nói cho Tần nguyên soái.



Mấy câu nói kia nghe không thành vấn đề, nhưng ở đây trừ Barbara ba người đều đã là người đầy kinh nghiệm, sao nghe không hiểu mấy câu nói có tác dụng dẫn đường đó.

“Sao Serrill có thể làm như vậy!” Vương hậu không thể tin con trai mình lại làm ra loại việc này.

Tần nguyên soái không bị ảnh hưởng, bình tĩnh đem chuyện gián điệp nói ra, “Chuyện bịa đặt Lộ Lê là gián điệp Liên Bang phái tới ẩn núp bên người Tần Vũ, có phải cũng là Serrill nói cho con?”

Lời này khiến quốc vương cùng vương hậu thay đổi sắc mặt.

“Vâng, cũng là Serrill nói cho con, nhưng anh ấy vừa nghe con muốn nói cho mọi người, liền phản đối, nói không có chứng cứ chính là bôi nhọ, còn nói bảo con quên chuyện này đi, coi như con chưa hề nghe qua.” Barbara không rõ nguyên do.

Sắc mặt quốc vương và vương hậu bắt đầu khó coi, tính tình Barbara thế nào, Serrill là anh nàng, sao có thể không biết. Nghe nói chuyện này xong, sẽ coi như cái gì cũng chưa từng nghe qua, chiêu này đúng là lùi một bước tiến ba bước, thuận tiện phủi sạch quan hệ với mình thôi.

Một việc còn có thể nói là trùng hợp, nhưng hai việc đều có liên quan đến Serrill, chính vương hậu cũng không dám lừa mình dối người.

“Sao lại thế, vì sao Serrill muốn làm như vậy?” Vương hậu thất hồn lạc phách, càng làm cho bà khổ sở hơn là, hắn hại chính em gái của mình như vậy.

“Phụ vương, mẫu hậu, Serrill rốt cuộc là làm sao vậy, ý mọi người là Serrill nói những lời này với con đều là cố ý?” Barbara nhìn ra chỗ không thích hợp, không thể tin được hỏi bọn họ.

Vương hậu thấy nàng nóng nảy, vội vàng an ủi nói: “Barbara, con đừng có gấp, chuyện này có khả năng là hiểu lầm.”

“Không, không có khả năng là hiểu lầm, hóa ra là Serrill, con nhớ ra rồi,” Barbara nói ra lời kinh người, “Anh ấy thích Tần Vũ, khó trách trước kia anh ấy luôn hỏi con về việc của Tần Vũ, có một lần con còn thấy tên Tần Vũ trong nhật ký của anh ấy, nhưng không chờ con thấy rõ ràng anh ấy viết cái gì, đã bị đuổi ra, lúc ấy sắc mặt của anh ta còn rất khó xem.”

Sắc mặt Quốc vương cũng rất khó xem, lập tức bảo người đến phòng Serrill lục soát, không bao lâu, đội trưởng đội tuần tra cầm một quyển sổ lại.

Vương hậu lấy sổ qua, mở ra phát hiện phía trêи viết rất nhiều, nhưng tất cả đều là những việc bình thường, không có chỗ nào nhắc tới Tần Vũ, nội tâm thở dài nhẹ nhõm, “Barbara, có thể là con nhìn lầm rồi, trêи này không có cái tên con nói.”

Lúc ấy Barbara không thấy toàn bộ, cũng không chắc chắn nàng nhìn thấy rốt cuộc đúng hay không.

“Vương hậu, có thể đem sổ của Tứ điện hạ cho tôi xem không?” Tần nguyên soái đột nhiên hỏi.

Vương hậu muốn chứng minh tiểu nhi tử trong sạch, đưa rất kiên quyết, phía trêи cũng không có gì không nên cho người khác nhìn.

Tần nguyên soái nhận quyển sổ nhìn nhìn, lại cọ xát vài cái, mới mở miệng: “Vương hậu, ngài có khả năng không biết, trêи Mộc Tạc tinh có một loại giấy có thể che dấu chữ viết, loại giấy này tên trêи tinh cầu là Mệnh Danh, chỉ có nhúng nước mới có thể hiện ra.”

Vương hậu biểu tình hơi đổi, nhìn chằm chằm quyển sổ trêи tay Tần nguyên soái, có chút nói không nên lời bảo người mang bồn nước đến.

Quốc vương nói, việc này cần phải biết rõ ràng.

Hạ nhân của vương cung lập tức khiêng một chậu nước lại.

Tần nguyên soái đổ nước lên chỗ giấy có hơn phân nửa trống không, chỉ năm giây, trêи giấy trắng xuất hiện từng hàng chữ viết.

Bí mật Serrill vẫn luôn che dấu rốt cuộc bại lộ trước mặt mọi người, vì che dấu tâm tư, sai người ở bỏ thêm vài tờ giấy mộc tạc che dấu chữ viết, hắn đem hết tâm tư viết ở mặt trêи, người khác nhìn đến chỉ cho rằng ngày đó hắn không viết gì,

trêи thực tế trang giấy đó chính là giấy mộc tạc.

Không cần nhìn, vương hậu đã biết đáp án, hao hết tâm tư như vậy, bí mật nhất định là không thể cho ai biết, kỳ thật bà biết, chỉ là không muốn thừa nhận.

Con trai con gái nhỏ nhất đều thích Tần Vũ, nếu chỉ là đơn thuần thích cũng thôi, con trai vì Tần Vũ, làm ra việc đáng sợ như vậy, thậm chí không tiếc lợi dụng em gái ruột của mình.

“Tần Phủ, ta biết là Serrill làm sai, có thể nhìn mặt mũi ta và Alston hay không, ông bảo Tần Vũ thả nó đi, ta cam đoan với ông, chờ nó trở về nhất định sẽ nhốt lại nghiêm khắc giáo ɖu͙ƈ, tuyệt đối sẽ không để việc tương tự phát sinh”

Tuy trái tim lạnh lẽo nhưng vẫn là máu mủ, rốt cuộc cũng là con trai nhỏ của bà, vương hậu vẫn không đành lòng để hắn tiếp tục bị Tần Vũ nhốt lại, bà sợ ở nơi bọn họ không thấy được Tần Vũ sẽ dùng thủ đoạn gì với Serrill.

“Thỉnh cầu này, xin thứ cho tôi không thể đáp ứng.” Tần nguyên soái ý chí sắt đá cự tuyệt khẩn cầu của bà.



Vương hậu nghe vậy, thanh âm không tự chủ được tăng lớn, “Serrill làm sai, nhưng ta cảm thấy lỗi sai của nó còn không đến mức phải bị Tần Vũ nhốt lại, nó nhiều lắm chỉ có thể xem như xúi giục mà thôi, ta và Alston sẽ tự mình giáo ɖu͙ƈ.”

Vương hậu cậy vào lý do lớn nhất là Serrill chỉ là xúi giục sau lưng em gái mình, chỉ là nói bậy về Tần Vũ phu nhân, còn việc gián điệp, bà hoài nghi Serrill có phải nắm giữ chứng cứ gì hay không.

Tần nguyên soái biết vương hậu suy nghĩ gì, sắc mặt càng thêm lạnh nhạt, “Vậy chuyện Serrill có ý đồ mưu sát cháu trai trưởng của Tần gia của ta thì sao?”

Lời này không chỉ có vương hậu kinh hoàng, cả quốc vương cũng bị chấn kinh.

“Tần Phủ, chuyện này có phải hay không có gì hiểu lầm hay không?” Quốc vương vội vàng mở miệng, mưu sát cháu trai trưởng Tần gia không phải việc nhỏ “Tần Phủ, ta biết ông muốn vì nó lấy lại công bằng, nhưng loại việc này cũng không thể tùy tùy tiện tiện nói ra, mọi việc đều cần chứng cứ.” Vương hậu trầm khuôn mặt, bà cũng không thể để con trai vô duyên vô cớ bị chụp cái mũ lớn như vậy.

Tần nguyên soái nhìn về phía Barbara, “Chuyện này tôi nghĩ các người hỏi Barbara có lẽ rõ ràng hơn.”

Barbara không rõ vì sao muốn hỏi nàng, nàng căn bản không biết kế hoạch Serrill mưu sát cháu trai trưởng Tần gia.

“Barbara, con hẳn còn nhớ rõ con an bài người đâm Lộ Lê, nhưng không thành công, đúng không?” Tần nguyên soái hướng dẫn từng bước.

“Vâng, lúc ấy anh ta đều tránh thoát được.” Barbara gật gật đầu, có chút không được tự nhiên.

“Vậy con hẳn là còn nhớ rõ sau lại xuất hiện một người đàn ông trung niên, đối phương đụng vào Lộ Lê, nếu không phải Lộ Lê kịp thời ổn định lại, lúc ấy đã bị ngã xuống rồi, cái người trung niên kia không phải người của con đúng không?”

Barbara lại gật đầu, kinh ngạc mà ngẩng đầu, “Vâng, hắn không phải do con an bài, vậy chẳng lẽ không phải ngoài ý muốn sao?”

Lúc ấy nàng còn tưởng rằng thượng đế cũng đang giúp nàng.

Được đáp án chắc chắn, Tần nguyên soái sắc mặt lạnh hơn, “Đó không phải việc ngoài ý muốn, Tần Vũ đã điều tra rõ ràng, người nọ là được Serrill sai khiến, nương theo động tác của Barbara để che dấu, một khi thành công, là có thể giá họa cho Barbara, nếu không phải Lộ Lê phản ứng mau, cháu trai trưởng Tần gia ta đã không còn.”

“Serrill anh ta, anh ta sao có thể làm như vậy!” Barbara chải vuốt rõ ràng toàn bộ suy nghĩ, không thể tin được Serrill thật sự lầ anh nàng sao, vì che dấu tư tâm của mình, xúi giục nàng chưa nói, vậy mà còn muốn giá họa cho nàng.

Tần nguyên soái nhìn về phía vương hậu và quốc vương, “Tần Vũ nói, sẽ cho Serrill bảy ngày giáo huấn, hiện tại còn một ngày, nếu không có việc gì khác, tôi đi trước.”

Vương hậu muốn tiến lên, bị quốc vương giữ chặt.

“Alston, chẳng lẽ ông muốn trơ mắt nhìn Serrill bị Tần Vũ nhốt trọn bảy ngày sao, nó là con trai của ông.” Vương hậu chất vấn.

Quốc vương tràn ngập lửa giận mà nói: “Mặt mũi ta cũng bị nó làm mất hết, bà còn muốn thế nào, người nó muốn mưu sát chính là cháu trai trưởng Tần gia, cháu nội của Tần Phủ, con trai của Tần Vũ, không phải con chó con mèo, việc này nếu truyền ra ngoài, quý tộc thế gia khác sẽ nhìn hoàng thất như thế nào, không để cho Tần Vũ hết giận, ngày sau nếu Tần gia trở mặt với hoàng thất, bà có thể chịu trách nhiệm sao, Serrill có thể chịu trách nhiệm sao?”

Hiện giờ chính là thời buổi rối loạn, đế quốc Solo bên kia lại bắt đầu hùng hổ doạ người, biên giới lại có Trùng thú đánh lén tinh cầu phụ cận, không có cha con Tần gia trấn áp, chỉ dựa vào quân đoàn II và quân đoàn III hiệu quả không lớn.

Còn có phần tử khủng bố Phản Tinh Hệ, một năm gần đây càng ngày càng càn rỡ, ông đã thu được nhiều mật báo, động tĩnh bọn chúng càng lúc càng lớn, R tinh hệ có vài tinh cầu đã bị bọn chúng tập kϊƈɦ, tổn thất thảm trọng.

Tần Vũ đến Liên Bang một đoạn thời gian, chuyện này chuyển giao cho quân đoàn III đi làm, kết quả quân đoàn III căn bản không bắt nổi cái đuôi của người ta, mỗi lần đuổi đến nơi, phần tử khủng bố đã đắc thủ xong vỗ vỗ ʍôиɠ chạy lấy người.

Quân đoàn III là quân đội trực tiếp lệ thuộc hoàng thất, tin tức truyền ra, không chỉ có công dân R tinh hệ có ấn tượng ngày càng kém với hoàng thất, mà uy tín hoàng thất cũng sẽ dần dần yếu bớt.

Vương hậu bị ông nói á khẩu không trả lời được, nhưng bảo bà trơ mắt nhìn tiểu nhi tử chịu khổ, bà thật sự làm không được, “Nếu không, tôi đi cầu xin Lan Huyên?”

“Cầu như thế nào,” quốc vương lạnh lùng sắc bén, “Con trai của bà gài bẫy con gái, ở trước mặt Tần Phủ phu nhân tung tin đồn, khiến Tần gia náo loạn gà chó không yên, người cũng đã bị đưa đến trang viên, bà còn muốn thế nào, bảo bà ta lại đi nháo một hồi nữa sao?”

“Chưa chắc đã là là bịa đặt, nếu là không phải, sao Serrill có thể muốn làm lớn chuyện này, tôi hoài nghi nó có chứng cứ.” Vương hậu nói ra hoài nghi của mình.

_______________________________

Thằng cha quốc vương chương này nói thì hay lắm, sau thì cư xử như muốn đấm vào mặt.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau