Tinh Tế Chi Thượng Tướng Phu Nhân Thị Hắc Hộ

Chương 236: Trường phái dã thú

Trước Sau
Không có đại mã thú biến dị nào mà không có hiệu quả rõ ràng với thể chất và tinh thần lực của nhân loại, nói cách khác, đó chính là khác biệt của một và một trăm.

Tuy Thương Mộc tinh có đại mã thú, nhưng khu vực sinh sống của đại mã thú cách căn cứ không gần.

Mọi người đều biết, Thương Mộc tinh lớn gấp trăm lần Vinh Diệu tinh, muốn dựa vào hai cái đùi đi đến lục địa đại mã thú sinh sống, chắc phải đi đến một tháng.

Trừ phương pháp này, còn có một cách khác là dựa vào vận may.

Trong lịch sử được ghi lại của căn cứ, nơi này đã từng xuất hiện mấy con đại mã thú đi lạc đường không cẩn thận đi đến nơi này, một khi nó bị phát hiện, lập tức bị lính đánh thuê trong căn cứ giết chết.

“Làm sao bây giờ?” Lộ Lê cảm thấy dựa vào hai cái đùi đi qua lâu lắm.

“Bay qua đi.” Tần Vũ nhanh chóng quyết định.

Lộ Lê biết Tần Vũ sẽ không từ bỏ, nhưng không ngờ hắn sẽ ra quyết định như vậy, trực tiếp lái chiến hạm loại nhỏ đi ngang qua khu rừng này, ở trong mắt người ngoài chỉ là phi thuyền mà thôi.

Phương pháp này không phải không có người nghĩ tới, người đã từng làm cũng có, nhưng rất ít kẻ thành công, vì các loại thú bay trêи trời ở Thương Mộc tinh rất nhiều, đặc biệt là điểu thú biến dị, điểu thú có hình thể nhỏ cũng to bằng phi hành khí vậy, điểu thú lớn nhất có thể so với phi thuyền chiến hạm, tốc độ bay của chúng nó cũng không chậm.

Nhìn từ xa thì không thấy bao nhiêu điểu thú thể tích cường tráng, một khi có phi hành khí hoặc phi thuyền xuất hiện bay qua khu vực này, lập tức chúng nó sẽ tới.

Có một loại điểu thú tên là hỏa cô điểu, thể tích gấp ba lần một chiếc phi hành khí bình thường, đặc biệt mẫn cảm với âm thanh, một khi phát hiện phi thuyền nào đó, lập tức sẽ dốc toàn lực, từ bốn phương tám hướng bay qua, tốc độ còn không chậm, sau đó sẽ điên cuồng va chạm.

Nếu bọn họ đi hỏi những người kỳ cựu, những người này chắc chắn sẽ nói cho bọn họ, ở nơi cách căn cứ mười vạn mét, có vô số xác phi thuyền rơi tan nát.

Chiến hạm bay lên trời, người trong căn cứ cho rằng chiếc phi thuyền này muốn rời đi, không ngờ nó xoay đầu, bay vào sâu trong rừng rậm.

“Lại có kẻ mới đến tự cao muốn chạy vào chỗ chết.” Những người kỳ cựu mỗi năm đều tới đây thấy nhiều không trách, thậm chí vui cười sung sướиɠ khi người gặp họa.

“Người chết vì tiền, chim chết vì mồi, đó là hai trăm triệu tinh tệ, không động tâm thì không phải người nữa.” Cũng có người hiểu rõ hành vi của đối phương.

“Vậy cũng phải còn mạng mới tiêu tiền được.”

“Các anh đoán xem, chiếc phi thuyền này bay bao xa sẽ bị hỏa cô điểu đâm cháy?”

“Trong phi thuyền hình như chỉ có hai người, tôi thấy lành ít dữ nhiều, chắc chắn không quá mười vạn mét được.”

“Sao cậu biết?”

“Khi hai người đi lên tôi nhìn thấy.”

“Thật hay giả vậy, xem ra đúng là thật sự không muốn sống nữa, tôi cũng đánh cuộc không quá mười vạn mét.”

Lộ Lê và Tần Vũ đang bị lấy ra đánh được nhanh chóng không nhìn thấy căn cứ nữa, không trung rất trống trải, ngay cả một con chim cũng không nhìn thấy. Không bao lâu sau, hỏa cô điểu trong lời đồn rốt cuộc cũng xuất hiện phía trước phi thuyền, rậm rạp, kết bè kéo đội, nhìn từ xa trông không lớn, nhưng khoảng cách càng ngày càng gần, thể tích lớn tới mức không thở nổi.

Lộ Lê từng học thao tác chiến hạm, nhưng là khi ở Liên Bang, chiến hạm Liên Bang không cao cấp như vậy.

Tần Vũ đứng trong phòng điều khiển, tự mình thao tác chiến hạm tiến hành công kϊƈɦ, pháo năng lượng oanh tạc, lập tức đánh rớt bốn năm con hỏa cô điểu, Lộ Lê ở một bên quan sát học hỏi.

Chiến hạm không hổ là phi thuyền chiến đấu tiên tiến hạng nhất của đế quốc Vinh Diệu, lấy công kϊƈɦ là chính, nhiều phương thức công kϊƈɦ hoa cả mắt, bắn phá hỏa cô điểu xung quanh, chỉ trong mười phút đã mở ra một con đường, phi thuyền tăng tốc lao ra, đồng thời khởi động lồng năng lượng, hỏa cô điểu muốn đâm rơi phi thuyền bị nhốt ở bên ngoài, chiến thuyền nhanh chóng bỏ lại đám hỏa cô điểu ở phía sau.



Trừ hỏa cô điểu, trong không trung còn có các loại điểu thú khác cũng thích công kϊƈɦ người, tuy nhiên chúng nó không có thính giác nhanh nhạy như hỏa cô điểu, chỉ cần né tránh, cơ bản sẽ không có việc gì.

Lộ Lê xem đến ngứa tay, xung phong nhận việc thao tác, Tần Vũ lập tức thoái vị, thỉnh thoảng chỉ điểm một chút, không đến nửa ngày, y đã thuần thục nắm giữ phương pháp.

Ba ngày sau, phi thuyền bọn họ rốt cuộc cũng tới lục địa nơi đại mã thú sinh sống.

Tốc độ này nếu như bị đám người trong căn cứ kia biết, chắc chắn sẽ khϊế͙p͙ sợ rớt cằm trêи mặt đất, vì nó quá nhanh, trong dĩ vãng cũng có người thành công, nhưng ít nhất cũng phải tốn sáu bảy ngày.

Từ đằng xa, Lộ Lê đã nhìn thấy đại mã thú to như ngọn núi trong truyền thuyết.

Chỉ nhìn cái đầu mà nói, rất lớn.

Ở căn cứ bên kia một năm cũng không chắc có thể thấy được một con đại mã thú, ở chỗ này thì cách mấy trăm mét là có thể trông thấy một con.

Phi thuyền đến khiến cho một vài con đại mã thú chú ý, ngửa đầu nhìn qua, có vài con đại mã thú lập tức phát ra tiếng gào tức giận, có vẻ như là phẫn nộ do lãnh địa bị xâm lấn.

Đại mã thú là sinh vật quần cư, tuy nhiên khu vực chúng nó sinh hoạt là lãnh địa của chúng nó, muốn tìm một con đi lạc vẫn tương đối dễ dàng, nhưng trước đó, bọn họ phải giấu chiến hạm đi.

Chiến hạm có thể công kϊƈɦ đại mã thú, nhưng tính nguy hiểm cũng cao, tiếng pháo sẽ khiến điểu thú và đại mã thú xung quanh chú ý.

Lộ Lê tìm một mảnh đất trống, hạ cánh chiến hạm.

“Em ở trêи chiến hạm đợi anh.” Tần Vũ chuẩn bị xong bỗng nhiên nói với Lộ Lê, lời này thậm chí không phải dò hỏi.

Lộ Lê nhướng mày đang muốn phản đối, hắn nói tiếp một câu.

“Trêи chiến hạm có trang bị rà quét địa hình và sinh vật, xác định phương hướng của đại mã thú rồi nói cho anh, anh sẽ dùng tốc độ nhanh nhất giải quyết xong.”

Lộ Lê nuốt lại câu phản đối, “Được.”

Tần Vũ nói xong lập tức nhảy xuống, độ cao hơn bốn mét, như giẫm trêи đất bằng.

Lộ Lê lập tức đi đến phòng điều khiển mở trang bị dò quét, từng tia sáng đỏ lập tức phóng ra ngoài, vài phút sau phản hồi trở lại.

“Ở hướng hai giờ, cách 300 mét có một con đại mã thú đơn lẻ, cách 1000 mét có ba con, cẩn thận một chút, đừng miễn cưỡng.”

Trong từ điển của Tần Vũ, chưa từng có hai chữ miễn cưỡng.

300 mét chỉ là khoảng cách trong chớp mắt, con đại mã thú kia hoàn toàn không nhận thấy uy hϊế͙p͙, đầu đã nhận một kϊƈɦ thật mạnh, thân hình lớn ngã xuống, phát ra tiếng rêи rỉ ầm mĩ, rồi sau đó không phát ra được âm thanh nào nữa, chỉ còn âm thanh của nắm đấm.

Một con đại mã thú, cứ như vậy trực tiếp bị đánh chết, Tần Vũ thậm chí còn không xuất ra toàn lực.

Ba con đại mã thú cách đó một cây số nghe được động tĩnh bên này, lập tức chạy tới.

“Ba con đại mã thú kia đang tới, còn cách 800 mét, 700 mét…… Anh rời khỏi nơi đó trước đã……” Tiếng Lộ Lê nói hơi vội vàng.

“Không cần, ba con mà thôi.” Tần Vũ không né cũng không tránh, thu hồi đại mã thú đã bị đánh chết, trêи mặt đất chỉ còn dấu vết lớn.

Chỉ trong chốc lát, ba con đại mã thú xuất hiện trong tầm nhìn của hắn.

Lộ Lê hơi căng thẳng nhìn hình ảnh trêи màn hình, “Vậy anh cẩn thận một chút.”



Ba con đại mã thú hiển nhiên không phải loại sẽ chơi một chọi một với bạn, nhìn thấy con mồi, lập tức hí vang xông tới, thể tích nhỏ nhất lại là con chạy nhanh nhất, hàm răng sắc bén cắn vào chỗ Tần Vũ, thân ảnh hắn biến mất tại chỗ, nhảy lên không trung, đầu gối đập lên đầu đại mã thú, sức không kém bao nhiêu so với nắm đấm, đồng thời mượn bàn đạp di chuyển giữa không trung, đúng lúc nhảy lên lưng con đại mã thú thứ hai, súng năng lượng trong tay bắn ra, xuyên qua đầu đại mã thú, trực tiếp làm nổ tung đầu.

Con đại mã thú thứ ba phanh gấp, nó cũng không phải sinh vật không có trí tuệ, ngược lại vì biến dị, cũng tiến hóa ra một chút trí tuệ, nhìn thấy nhân loại nhỏ gầy này một lần đối mặt là giết chết hai đồng loại của mình, đại mã thú sợ tới mức xoay người bỏ chạy.

Tần Vũ làm sao buông tha con mồi tự chạy tới được, nhanh chóng giải quyết nốt con đại mã thú thứ ba, thu tất cả vào không gian khấu.

Để chứa đại mã thú, hắn mang theo mấy cái không gian khấu tới.

“Còn muốn bắt nữa sao?” Âm thanh bình tĩnh của Lộ Lê vang lên.

Tần Vũ nói: “Bốn con đại mã thú hẳn là đủ rồi.”

Lộ Lê hỏi: “Chúng ta còn có mấy cái không gian khấu có thể đựng được?”

Tần Vũ trả lời: “Ba cái.”

Lộ Lê nói: “Vậy hay là chứa đầy hết đi?”

Tần Vũ hỏi: “Gần đây còn đại mã thú không?”

“Em nhìn thử xem.” Lộ Lê lục soát tìm một chút, trang bị có thể phóng ra khoảng cách đạt tới vạn mét, “Ở hướng 9 giờ của anh, cách 3000 mét có một con đại mã thú.”

Nhận được tin tức Tần Vũ lập tức đi qua, nơi đó có một con đại mã thú, nó rất cường tráng, so với bốn con hắn vừa mới giết to gấp đôi, hai mắt rất có tinh thần, vừa thấy đã biết là con đầu đàn.

Phát hiện có nhân loại đang tới gần mình, con đại mã thú chỉ khinh miệt lạnh nhạt hạ tròng mắt xuống, sau đó lại không để bụng thu

hồi tầm mắt, tiếp tục cúi đầu gặm con mồi dưới chân.

Đó là một con lợn rừng biến dị, khoảng hai ba tấn, đã chết một đoạn thời gian, bị đại mã thú mổ bụng, bùn đất tẩm đầy máu tươi.

Tần Vũ không tới gần, thong dong nhắm súng năng lượng ngay đầu đại mã thú, lấy thực lực của hắn đương nhiên có thể nhẹ nhàng đánh đổ con đại mã thú này, nhưng hắn cũng không phải trường phái dã thú chỉ biết làm bừa, có thể nhẹ nhàng cũng sẽ lựa chọn cách nhẹ nhàng hơn.

Theo Tần Ca nói, mỗi người đều cho rằng anh cả là trường phái dã thú, trêи thực tế hắn chỉ là thích động thủ hơn so với động não, một khi hắn nguyện ý động não, bộ chính trị đại khái không đủ cho hắn phá.

Đại mã thú đột nhiên cảm nhận được uy hϊế͙p͙ lớn, lập tức kinh hoàng nhảy dựng lên, còn chưa đào tẩu kịp đã nhìn thấy một chùm tia sáng mạnh mẽ lao đến, tuy mạo hiểm trốn được, nhưng không tránh thoát được phát thứ hai, dường như phát thứ hai vẫn ngay ở nơi đó chờ nó vậy.

Chân trước của đại mã thú lập tức bị oanh ra một lỗ máu, sức hành động giảm xuống trong nháy mắt, phát súng thứ ba đến ngay sau đó, đánh thẳng lên người nó.

Thủ lĩnh đại mã thú ngay cả một chút lực phản kháng còn không có đã bị oanh thành một khối thi thể, nhưng trước khi chết nó đã kịp phát ra bước sóng triệu tập.

“Tần Vũ, mau trở lại đi, rất nhiều đại mã thú chạy tới chỗ anh.” Lộ Lê nhìn đến mức trợn mắt há hốc mồm, đột nhiên phát hiện trêи máy rà quét xuất hiện rất nhiều đại mã thú, ít nhất có hơn trăm con, sợ hãi hô lên thất thanh.

Tần Vũ thu hồi thi thể đại mã thú, xoay người đi về phía chiến hạm.

Tốc độ hắn rất nhanh, khi đàn đại mã thú đuổi tới, hắn đã tới chỗ chiến hạm, Lộ Lê nhanh chóng mở ra cửa tàu để hắn tiến vào.

Chiến hạm phát ra tiếng ầm vang bay lên không trung, đại mã thú nghe tiếng chạy tới, chúng nó không biết bay, chỉ có thể ngửa đầu phẫn nộ quan sát, trơ mắt nhìn phi thuyền rời đi.

Lộ Lê cài đặt xong lộ trình, đi ra khỏi phòng điều khiển, tận mắt nhìn thấy Tần Vũ mới thả lỏng, “Chậm chút nữa sẽ bị mấy trăm con đại mã thú tấn công rồi, đại mã thú đâu, cho em xem với.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau