Chương 37: Hứng thú đặc biệt
Bên kia, Lộ Đức Duy Hi dẫn theo Phất Lan Khắc cùng Y Mạn tìm kiếm vũ khí, ba người tìm thấy một cái rương gỗ cũ nát trong góc quảng trường, mở ra thì có một khẩu súng tự động, một khẩu súng ngắm, lựu đạn cùng một số viên đạn. Lộ Đức Duy Hi cầm súng ngắm cùng lựu đạn, giao khẩu súng tự động cho Phất Lan Khắc.
Y Mạn trừng mắt: “Còn tôi thì sao?”
Lộ Đức Duy Hi liếc mắt một cái, sau đó từ trong ba lô lôi trái lựu đạn đưa qua: “Cầm chơi đi.”
Y Mạn: “… … …”
Cậu đang dụ con nít đấy hả? Gì mà cầm chơi chứ?
Y Mạn bị thái độ như bố thí của đối phương chọc cho phẫn nộ không thôi, nhịn không được nói: “Đừng có xem thường tôi, tôi cũng biết dùng súng.”
Nhìn người lùn hơn mình một cái đầu ở trước mặt, Lộ Đức Duy Hi đưa khẩu súng ngắm qua rồi chỉ về phía tường thành xa xa: “Trên bức tường bên kia có treo một cái mặt nạ đồ đằng, anh thử bắn trúng nó cho tôi xem.”
Y Mạn hình theo ngón tay đối phương, mờ mịt nói: “Mặt nạ ở đâu?”
Bức tường kia cách chỗ bọn họ khoảng năm mươi thước, thị lực của Y Mạn không tốt đến vậy, huống chi chung quanh còn bay đầy bụi cát, căn bản không thể nào nhìn rõ.
Lộ Đức Duy Hi thản nhiên nói: “Nhìn không thấy thì có thể dùng ống ngắm.”
Y Mạn mở ống ngắm viễn thị, tìm kiếm nửa ngày rốt cuộc cũng tìm thấy chiếc mặt nạ mà đối phương nói—- chiếc mặt nạ chỉ lớn bằng một bàn tay người trưởng thành, khoảng cách xa như vậy, người này làm sao thấy được? Ánh mắt cậu ta có công năng đặc biệt à?
Y Mạn thầm lầm bầm trong lòng, bất quá vẫn nhắm vào chiếc mặt nạ, nghiêm túc bóp cò súng.
Viên đạn xuyên qua không khí, thẳng tắp bay về phía mục tiêu trên tường, kết quả…. Thực nể mặt bắn trúng vị trí cách chiếc mặt nạ mười cm.
Lộ Đức Duy Hi lấy lại khẩu súng, thản nhiên nói: “Đây là biết dùng súng mà anh nói à?”
Y Mạn: “… …”
Lại một lần nữa nghẹn họng, mặt Y Mạn hiếm khi lộ ra chút xấu hổ.
Phất Lan Khắc cũng nghi hoặc, ở đại học Hách Nhĩ Mạn, Y Mạn vẫn luôn là người làm người ta nghẹn lời, thế nhưng hôm nay, người chơi Thợ Săn này lại liên tiếp hai lần làm Y Mạn nghẹn họng trân trối.
Đại khái chính là cái mà người ta gọi là ‘khắc tinh’ đi?
Phất Lan Khắc cười tủm tỉm: “Y Mạn, cậu không cần cầm súng đâu, cứ theo sát tụi tôi.”
Y Mạn chỉ đành buồn bực đi theo sau.
Lộ Đức Duy Hi trang bị vũ khí quả nhiên kích hoạt phó bản, bên tai đột nhiên truyền tới âm thanh sàn sạt sàn sạt, tựa hồ có thứ gì đó đang di động trên mặt đất, âm thanh kia càng lúc càng lớn, khoảng cách với ba người cũng ngày càng gần hơn. Lộ Đức Duy Hi nhíu nhíu mắt, lập tức dẫn theo hai vị đội hữu đi tới vách tường trước mặt năm mươi thước, dựa lưng vào tường cảnh giác quan sát xung quanh.
Một lát sau, trước mặt ba người xuất hiện một đàn rắn đông nghìn nghịt.
Chỉ thấy một đám rắn nhiều không đếm xuể tụ tập lại cùng một chỗ nhanh chóng di động tới, đám rắn phun ra cái lưỡi dài, ánh mắt xanh biếc đồng loạt nhìn về phía ba người.
Hai chân Y Mạn mềm nhũn, lập tức trốn ra sau lưng Lộ Đức Duy Hi.
Nhìn người run rẩy trốn ra sau lưng mình, ngay cả đầu cũng không dám ló ra, thản nhiên hỏi: “Anh sợ rắn à?”
Y Mạn mạnh miệng: “Tôi, tôi mới không sợ rắn!”
Bất quá âm thanh phát run đã bán đứng anh.
Khóe môi Lộ Đức Duy Hi khẽ nhếch lên một chút: “Ngoan ngoãn trốn đi, đừng đi ra.”
Ngay sau đó, Lộ Đức Duy Hi quay qua nói với Phất Lan Khắc: “Anh dùng súng tự động càn quét giải quyết đàn rắn bên trái, tôi sẽ tìm xem xà vương ở đâu.”
Phất Lan Khắc dứt khoát gật đầu: “Không thành vấn đề!”
Y Mạn tránh ở sau lưng hai người, chỉ nghe bên tai vang lên tiếng súng kịch liệt đến mức màng tai cảm thấy đau đớn.
Kỹ thuật bắn súng của Phất Lan Khắc không chuẩn xác như Lạc Phi, bất quá dùng súng tự động càn quét vẫn đạt được kết quả không tồi, phần lớn viên đạn đều có thể bắn trúng mục tiêu, ngọn lửa nóng rực không ngừng phun ra từ họng súng, nháy mắt bao trùm đàn rắn bên trái, nhất thời, trên mặt đất nằm chi chít xác rắn.
Y Mạn trốn ở phía sau không dám ra, cũng không biết trải qua bao lâu, tiếng súng của Phất Lan Khắc vẫn chưa dừng lại.
Nhưng vào lúc này, Lộ Đức Duy Hi đột nhiên nâng súng ngắm, nhắm lại mắt phải, dùng mắt trái nhắm thẳng về phía con cự xà xanh biếc ở trong đàn rắn, bấm cò súng…
Phốc một tiếng, viên đạn xé gió bay tới, chuẩn xác bắn trúng đầu xà vương!
Y Mạn nãy giờ vẫn không dám nhìn đàn rắn, bất quá lại rõ ràng nhìn thấy động tác của Lộ Đức Duy Hi.
Sườn mặt nam nhân anh tuấn mà lạnh như băng, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao, động tác híp mắt nâng súng suất tới mức làm người ta không thể dời tầm mắt. Thân hình Lộ Đức Duy Hi vốn cao lớn, hơn nữa một thân quân trang màu lam càng tôn lên dáng người cao ngất của đối phương.
Khí chất lạnh lùng cấm dục của đối phương làm Y Mạn đột nhiên có chút động tâm.
Bởi vì xà vương bị Lộ Đức Duy Hi giết chết, đàn rắn lập tức bỏ chạy tán loạn, không còn để ý tới ba người nữa.
Phất Lan Khắc thở phào một hơi, khen ngợi: “Kỹ thuật bắn súng của cậu đúng là quá chuẩn xác, giữa đàn rắn chi chít như vậy cư nhiên có thể tìm ra xà vương!”
Lộ Đức Duy Hi thu hồi súng ngắm, thản nhiên nói: “Bộ dáng của xà vương không giống với đám rắn xung quanh, màu sắc xanh biếc, cả đàn rắn sẽ vây xung quanh bảo hộ nó, hơn nữa còn theo lộ tuyến nó chỉ định mà di chuyển. Dạng sinh vật quần công thế này đều có con đầu lĩnh, chỉ cần bắn chết nó sẽ không gặp nguy hiểm.”
Phất Lan Khắc kinh ngạc quay đầu nhìn Lộ Đức Duy Hi, phát hiện sắc mặt đối phương thực bình tĩnh, cứ như đối với cậu ta, bắn chết xà vương là một hành động thực nhẹ nhàng, thực bình thường.
Thợ Săn này cũng giống như F Tiên Sinh, kỹ thuật bắn súng thật sự đáng sợ.
Phất Lan Khắc hít sâu vài hơi bình ổn tâm tình: “Lần trước tụi tôi gặp cậu ở phó bản tang thi vây thành, khi ấy chỉ còn lại năm người chơi, đội chúng ta là hết bốn người rồi, khi ấy cậu hành động một mình à? Hay là đội hữu đã bị nốc ao trước đó?”
“Một mình hành động.”
Phất Lan Khắc thực bội phục, giơ ngón cái: “Lợi hại! Một mình hành động cư nhiên có thể sống sót tới cuối cùng trong hình thức ác mộng.”
Giọng điệu Lộ Đức Duy Hi vẫn bình tĩnh như thường: “Loại trò chơi này đối với tôi mà nói cũng không quá khó.”
Bởi vì chương trình huấn luyện của học viện Thánh La Thước Á còn tàn khốc hơn nhiều.
Nhất là huấn luyện chiến trường mô phỏng, hoàn cảnh còn chân thật hơn trò chơi này rất nhiều, chẳng những phải thoát khỏi vòng vây của kẻ địch mà còn không ngừng chứng kiến cảnh đội hữu ở bên cạnh bị bắn chết, thậm chí còn có trường hợp cơ giáp của chính mình bị bùng nổ vô cùng khủng khiếp. Chiến tranh tàn khốc hơn loại trò chơi thám hiểm này.
Lộ Đức Duy Hi thu liễm tâm tình nói: “Đi thôi.”
Nhưng mà chỉ mới bước được nửa bước, có một bàn tay nhẹ nhàng kéo kéo áo cậu.
Nhìn lại, chỉ thấy cái người thấp bé kia vừa khẩn trương lại bất lực túm góc áo mình, dáng vẻ động vật nhỏ đáng thương nói: “Tôi, tôi kỳ thực là omega, tôi sợ lắm, cậu có thể dẫn tôi theo không?”
Phất Lan Khắc: “???”
Nếu như để đám học viên của đại học Hách Nhĩ Mạn nhìn thấy bộ dáng đáng thương ủy khuất này của Y Mạn, phỏng chừng sẽ rớt cằm tập thể.
Này tuyệt đối là giả vờ đi?!
Y Mạn thật sự là giả vờ, bởi vì anh đột nhiên cảm thấy hứng thú với Thợ Săn, muốn kết giao bằng hữu với đối phương. Không phải nhóm alpha thích nhất là omega ôn nhu sao, vì thế Y Mạn tạm thời thu hồi đuôi chó sói, giả dạng thành một con thỏ trắng đơn thuần vô hại, muốn tạo quan hệ tốt với đối phương.
Kết quả Lộ Đức Duy Hi hoàn không để tâm anh có phải là omega hay không, thản nhiên nói: “Nếu sợ thì anh có thể tự động nốc ao.”
Y Mạn: “…”
Này không đúng a, đổi lại là alpha bình thường, thấy omega đáng thương như vậy không phải sẽ lập tức ôm đối phương vào lòng nói ‘đừng sợ, tôi sẽ bảo hộ anh’ sao? Kết quả người này lại nói ‘nếu sợ thì anh tự động nốc ao đi’.
Cái quỷ gì vậy? Người này chẳng lẽ là động vật máu lạnh?
Tựa hồ vì muốn xác minh ý nghĩ của Y Mạn, Lộ Đức Duy Hi tiếp tục bồi thêm một câu: “Mở hệ thống hỗ trợ, sau đó chọn dòng ‘tôi không chơi nỗi nữa, tôi muốn bị nốc ao sớm’. Như vậy hệ thống sẽ lập tức truyền tống anh ra khỏi phó bản.”
Phất Lan Khắc ở bên cạnh nhịn cười đến đau cả bụng.
Nếu trò chơi toàn tức có thể biểu hiện được biểu cảm chân thật của người chơi thì có lẽ lúc này mặt Y Mạn đã đen như đáy nồi.
Y Mạn lập tức đứng thẳng sống lưng, buông góc áo đối phương, cố tỏ vẻ thoải mái nói: “Tôi, tôi vẫn có thể kiên trì.”
Lộ Đức Duy Hi thản nhiên nói: “Vậy đi thôi.”
Lộ Đức Duy Hi bước nhanh tới trước, nhìn bóng dáng cao lớn của đối phương, khóe miệng Y Mạn nhếch lên thành một nụ cười lạnh, thầm nghĩ, tốt, cậu đã liên tục chọc giận tôi ba lần, một ngày nào đó tôi nhất định sẽ đòi lại. Tôi không tin cậu có thể vĩnh vĩnh duy trì biểu tình băng lãnh đó.
Trong lòng Y Mạn bốc lên ý chí chiến đấu nồng đậm.
Anh hoàn toàn không ý thức được từ khi gặp người này, đã không ít lần anh tức giận tới suýt mất đi lý trí.
Người này rất đặc biệt, vô tri vô giác hấp dẫn ánh mắt lẫn sự chú ý của anh.
****
Lộ Đức Duy Hi dẫn Phất Lan Khắc cùng Y Mạn rời khỏi quảng trường chất đầy thi thể đàn rắn.
Toàn bộ hành trình Y Mạn vẫn luôn nhắm chặt mắt, không dám nhìn cảnh tượng đáng sợ ở xung quanh. Lộ Đức Duy Hi không muốn bảo hộ anh, Y Mạn liền mặt dày túm lấy góc áo Phất Lan Khắc, đi theo sau đối phương.
Phất Lan Khắc cười cười: “Tôi có nên post bí mật cậu sợ rắn lên diễn đàn trường không nhỉ?”
Y Mạn trừng mắt: “Anh dám!”
Phất Lan Khắc lập tức xua tay: “Không dám không dám.”
Tuy ngoài miệng rất hung hăng nhưng ngón tay đang nắm áo Phất Lan Khắc lại có chút run run.
Phất Lan Khắc thầm cảm thấy buồn cười, omega này kỳ thực cũng không đáng sợ như đồn đãi, sau khi tiếp xúc mới phát hiện cậu ta cũng rất đáng yêu, chẳng qua là tính cách có chút phóng khoáng, đặc biệt chủ động, không hề nhã nhặn ngại ngùng như omega bình thường.
Làm học trưởng, Phất Lan Khắc chỉ đành kiên nhẫn che chở Y Mạn vòng qua đám xác rắn dưới đất.
Y Mạn thực sự rất sợ rắn, bình thường thấy một con rắn thôi đã đủ làm anh sợ tới cứng còng cả người, huống chi là một đàn đông nghìn nghịt như hôm nay.
Chờ đến khi rốt cuộc cũng vòng qua đám xác rắn, Y Mạn thực sự là sức cùng lực liệt, hai chân có chút mềm nhũn, trán cũng túa mồ hôi lạnh.
Kết quả ngay sau đó có tiếng súng từ bên hông truyền tới, Lộ Đức Duy Hi phản ứng cực nhanh, quyết đoán xoay người túm lấy tay Y Mạn, dùng sức kéo đối phương ra sau lưng mình, khí lực mạnh đến mức làm Y Mạn có ảo giác tay mình tựa hồ bị kéo đứt.
Đang định phát hỏa thì nhìn thấy vị trí mình đứng khi nãy có một viên đạn phốc một tiếng chui vào trong cát.
Y Mạn: “…”
Hóa ra là muốn cứu mình. Xem ra người này cũng không phải máu lạnh như ngoài mặt?
Bên tai vang lên âm thanh trầm thấp lạnh nhạt của đối phương: “Cẩn thận một chút.”
Y Mạn hít sâu, gật gật đầu trốn ra sau lưng đối phương.
Lộ Đức Duy Hi khom thấp người tránh ra phía sau một bức tường đổ nát nói: “Hai người trốn đi, phụ cận có người chơi khác.”
Phất Lan Khắc cũng lập tức cảnh giác, theo sát Lộ Đức Duy Hi ngồi xổm xuống để vách tường che chắn thân mình, có chút khẩn trương hỏi: “Xem ra hành tung của chúng ta đã bị phát hiện, một súng vừa nãy chính là do người kia bắn ra.” Sau đó quay đầu nhìn Y Mạn, quan tâm hỏi: “Cậu không sao chứ?”
Y Mạn lắc đầu: “Không sao.”
Lộ Đức Duy Hi nâng súng ngắm, từ khe hở vách tường đưa thân súng ra ngoài, mở ống ngắm quan sát phía xa.
Quả nhiên ở phía sau bức tường đổ nát cách đó không xa có người đang ẩn núp, ít nhất là ba người.
Phất Lan Khắc hỏi: “Chúng ta chờ nhóm đội trưởng tới hội họp hay lao ra?”
Lộ Đức Duy Hi trầm mặc một lát, bình tĩnh nói: “Trước không vội.”
Nòng súng tối đen từ khe hở lộ ra ngoài, Lộ Đức Duy Hi tránh sau bức tường, kiên nhẫn quan sát đối phương.
Bất quá bên đối phương đặc biệt cẩn thận, vẫn không hề ló đầu ra.
Lộ Đức Duy Hi nói: “Hai người tạm thời ở yên đây đừng nhúc nhích, tôi sẽ vòng qua bên cạnh.”
Nói thì đơn giản nhưng hành động cực kỳ nguy hiểm, rất có thể sẽ bị đối phương bắn chết.
Y Mạn nhịn không được nói: “Cậu tự tin mình có thể làm được à?”
Lộ Đức Duy Hi chỉ ừ một tiếng.
Ngay sau đó, Lộ Đức Duy Hi từ sau bức tường lao ra ngoài, đối phương vừa thấy có người xuất hiện lập tức nổ súng, Lộ Đức Duy Hi lăn một vòng, ba viên đạn đùng đùng đùng bắn vào vị trí của cậu khi nãy, sau khi linh hoạt tránh được công kích đối phương, Lộ Đức Duy Hi tiến tới phía sau bức tường cách đó mười thước.
Thân thủ Lộ Đức Duy Hi vừa mạnh mẽ lại nhanh nhẹn, biểu tình từ đầu đến cuối đều thực lãnh tĩnh.
Y Mạn có chút giật mình, trong lòng đột nhiên dâng lên cảm giác khác thường.
Lộ Đức Duy Hi thật sự quá suất. Tuy tính cách lạnh như băng thực làm người ta chán ghét nhưng không thể không thừa nhận, người này cùng những người bạn đồng lứa trước kia Y Mạn đã gặp hoàn toàn không giống nhau.
Tiếp đó, Lộ Đức Duy Hi tiếp dụng vận dụng kỹ xảo chạy tốc hành, lăn tới trước, nghiêng người di chuyển, thuận lợi né tránh công kích đối phương, sau khi tiến tới vị trí cao hơn, lập tức nheo mắt nâng súng.
Phốc phốc phốc!
Ba tiếng súng vang, tiếp theo đó là thông báo hai người chơi vừa bị hạ gục của hệ thống.
Chỉ trong ba giây ngắn ngủi liên tục bấm cò cư nhiên đều là một kích trí mạng.
Y Mạn nhịn không được bội phục khả năng bắn súng chuẩn xác của đối phương.
***
Bên kia, sau khi Lạc Phi cùng Mạc Hàm giải quyết đàn ưng, bởi vì trên đường lại nhặt thêm được một ít vũ khí cùng đạn dược nên một lần nữa gặp phải đàn thằn lằn vây công.
Bất quá lần này nhặt được rất nhiều lựu đạn, trực tiếp quẳng ra nổ chết một mảng lớn, hai người vừa đánh vừa lùi, kết quả ở chỗ rẽ đụng nhóm ba người Lộ Đức Duy Hi.
Y Mạn lập tức kích động chạy tới: “Mạc Hàm!”
Mạc Hàm mở miệng hỏi: “Tình huống bên cậu thế nào?”
“Vừa mới giải quyết xong ba người chơi muốn đánh lén tụi tôi!”
Mạc Hàm gật đầu, quay qua hỏi Thợ Săn: “Trang bị thế nào?”
Lộ Đức Duy Hi đáp: “Súng tự động cùng súng ngắm đều đã hết đạn, chỉ còn ba quả lựu đạn.”
Mạc Hàm nói: “Tụi tôi nhặt được rất nhiều đạn, chia cho mọi người một ít, chuẩn bị tiến tới khu an toàn thôi.”
Lạc Phi đi tới hỏi: “Mọi người có gặp phải công kích của sinh vật trong phó bản không?”
Lộ Đức Duy Hi gật đầu: “Có, lúc đầu bị đàn rắn công kích.”
Gặp phải đàn rắn?
Lạc Phi quay đầu liếc nhìn Y Mạn một cái, phát hiện đối phương khá bình tĩnh liền quan tâm hỏi: “Anh không sao chứ?”
Nếu Lạc Phi nhớ không lầm, Y Mạn đặc biệt rất sợ rắn.
Trước đây có một lần Y Mạn được đưa tới hoàng cung làm khách, Lạc Phi vừa vặn đang xem băng hình về các loài rắn, Y Mạn vừa thấy lập tức xoay người bỏ chạy, gương mặt nhỏ nhắn sợ tới mức tái nhợt. Sau đó từ chú Tư Nặc Lạc Phi biết được Y Mạn rất sợ mấy loài bò sát có hình dáng dài dài nhỏ nhỏ như vậy, trừ bỏ rắn còn có sâu lông linh tinh, mỗi lần nhìn thấy sẽ sợ tới cứng đờ.
Sợ hãi một loại nào đó là một dạng phản ứng bản năng trong tiềm thức nhân loại, hơn nữa trò chơi này thiết kế rất chân thật, gặp phải đàn rắn công kích, Y Mạn không sợ sao?
Nghe F Tiên Sinh hỏi vậy, Y Mạn thuận miệng đáp: “Không sao.”
Y Mạn có chút nghi hoặc khi vị F Tiên Sinh này lại đột nhiên quan tâm hỏi han, bất quá cũng chỉ cho là hỏi thăm khách sáo nên cũng không nghĩ quá nhiều.
Sau khi hội họp, năm người cùng nhau xuất phát tới khu an toàn của phó bản hoang mạc.
Diện tích hoang mạc Khảm Bố Lạp rất lớn, khu tàn tích này chỉ là một góc nhỏ, khu an toàn nằm ở ốc đảo khá xa, bọn họ phải băng qua một mảnh sa mạc mới tới được. Trong suốt hành trình lại có vài lần bị rắn, thằn lằn, còn cả ngốc ưng công kích. Chẳng qua chỉ là tốp năm tốp ba đột nhiên xuất hiện để thử nghiệm khả năng phản ứng của người chơi mà thôi, không có công kích quần công số lượng lớn.
Cho dù là vậy, mỗi lần có rắn xuất hiện, Y Mạn đều khẩn trương trốn ra sau lưng đội hữu.
Lạc Phi ngoài ý muốn phát hiện, lần nào Y Mạn cũng chuẩn xác trốn ra sau lưng Lộ Đức Duy Hi.
Phát hiện này làm Lạc Phi không khỏi có chút nghi hoặc—- từ khi nào Y Mạn cùng Lộ Đức Duy Hi thân thiết như vậy?
Lộ Đức Duy Hi lạnh lạnh lùng lùng che chắn cho Y Mạn, không phải Y Mạn rất chán ghét đối phương à? Kết quả lại bám sát sau lưng Lộ Đức Duy Hi, một tấc cũng không rời, lộ ra dáng vẻ cái đuôi nhỏ, thật sự không thể nào hiểu được suy nghĩ của omega này.
Bất quá, Y Mạn không còn quấn quít Mạc Hàm nữa đối với Lạc Phi chính là chuyện tốt.
***
Năm người băng qua sa mạc rốt cuộc cũng tới ốc đảo, lúc này số người chơi đến được khu an toàn chỉ khoảng bốn mươi người.
Lộ Đức Duy Hi đề nghị: “Số lượng người chơi còn lại khá nhiều, chúng ta phải tranh thủ chiếm cứ trước địa hình có lợi.”
Lạc Phi gật đầu: “Cậu lên trước đi, tôi yểm trợ.”
Hai người đều trải qua đặc huấn trong trường quân đội, đặc huấn sinh tồn dã ngoại cũng là một trong những hạng mục đặc huấn, trong hoàn cảnh phức tạp, bọn họ phải nhanh chóng tìm ra vị trí ẩn thân có lợi cho mình. Lộ Đức Duy Hi khom thấp người nhanh chóng di chuyển tới trước, Y Mạn theo sát phía sau, tiếp đó là Phất Lan Khắc, Mạc Hàm, Lạc Phi đi ở sau cùng, yểm trợ cho mọi người.
Bên tai không ngừng truyền tới tiếng súng kịch liệt, trước mắt không ngừng xuất hiện thông báo người chơi bị hạ gục.
Y Mạn theo sát phía sau Lộ Đức Duy Hi, thấy đối phương đùng đùng hai phát súng lại giải quyết người chơi đánh lén, nhịp tim Y Mạn không khỏi đập càng lúc càng nhanh hơn. Dạng hình thức thực chiến toàn tức này làm Y Mạn đặc biệt hưng phấn, chỉ tiếc anh không biết dùng súng, bằng không cũng có thể chiến đấu.
Có hai người chơi thuộc đẳng cấp chuyên nghiệp trong lĩnh vực sinh tồn dã ngoại là Lộ Đức Duy Hi cùng Lạc Phi trong đội, năm người nhanh chóng tìm được chỗ ẩn thân có lợi trong khu an toàn, phân công chia ra mai phục, lần lượt hạ gục toàn bộ người chơi còn sống sót.
—–chúc mừng tiều đội [MH], [F Tiên Sinh], [Thiên Tài], [Thợ Săn], [Chỉ Suất Ba Giây] giành được thắng lợi!
Chiến thắng lần này so với phó bản tang thi vây thành tuần trước lại càng thoải mái hơn, nguyên nhân chủ yếu là do Lộ Đức Duy Hi gia nhập đội ngũ.
Trong đội có cao thủ bắn súng F Tiên Sinh, Thợ Săn không hề thua kém, cộng thêm tài bắn súng ngắn của Mạc Hàm cũng đặc biệt lợi hại, Phất Lan Khắc ở tầm trung trung, Y Mạn tuy chỉ là một cái đuôi nhỏ không biết dùng súng nhưng không hề ảnh hưởng tới việc mọi người phối hợp đại sát tứ phương.
Sau khi trò chơi kết thúc, đội ngũ được tuyền tống ra ngoài phòng chờ, cũng không lập tức giải tán.
Y Mạn chủ động đi tới trước mặt Thợ Săn: “Anh muốn học bắn súng, cậu có thể dạy anh không?”
Lộ Đức Duy Hi thản nhiên nói: “Anh muốn học bắn súng thì có thể tới trường dạy bắn súng chuyên nghiệp học.”
Y Mạn cười hì hì: “Anh không thích học ở trường dạy bắn súng, cậu dạy anh đi. Cậu có thích cơ giáp không? Anh sẽ tặng cho cậu một chiếc cơ giáp làm học phí.”
Lộ Đức Duy Hi trầm mặc một lát, cuối cùng vẫn đáp ứng: “Được rồi.”
Y Mạn mừng thầm, trong lòng thầm cân nhắc lúc về nhà sẽ nhờ cha làm một chiếc cơ giáp thật tốt để tặng cho đối phương. Thân là omega, chủ động tặng quà cho alpha đối với Y Mạn là chuyện thực bình thường. Nếu anh có alpha yêu thích, tương lai lúc kết hôn anh nhất định sẽ chuẩn bị sính lễ cho đối phương.
Lạc Phi thật sự sợ ngây người, cậu hoàn toàn không ngờ xá hữu mặt lạnh của mình cư nhiên lại có sức hấp dẫn lớn như vậy đối với Y Mạn.
Như vậy vừa lúc giải quyết được lo lắng của cậu.
Sau này Y Mạn cứ quấn quít Lộ Đức Duy Hi thì có thể buông tha Mạc Hàm của cậu.
…(cont)…
Y Mạn trừng mắt: “Còn tôi thì sao?”
Lộ Đức Duy Hi liếc mắt một cái, sau đó từ trong ba lô lôi trái lựu đạn đưa qua: “Cầm chơi đi.”
Y Mạn: “… … …”
Cậu đang dụ con nít đấy hả? Gì mà cầm chơi chứ?
Y Mạn bị thái độ như bố thí của đối phương chọc cho phẫn nộ không thôi, nhịn không được nói: “Đừng có xem thường tôi, tôi cũng biết dùng súng.”
Nhìn người lùn hơn mình một cái đầu ở trước mặt, Lộ Đức Duy Hi đưa khẩu súng ngắm qua rồi chỉ về phía tường thành xa xa: “Trên bức tường bên kia có treo một cái mặt nạ đồ đằng, anh thử bắn trúng nó cho tôi xem.”
Y Mạn hình theo ngón tay đối phương, mờ mịt nói: “Mặt nạ ở đâu?”
Bức tường kia cách chỗ bọn họ khoảng năm mươi thước, thị lực của Y Mạn không tốt đến vậy, huống chi chung quanh còn bay đầy bụi cát, căn bản không thể nào nhìn rõ.
Lộ Đức Duy Hi thản nhiên nói: “Nhìn không thấy thì có thể dùng ống ngắm.”
Y Mạn mở ống ngắm viễn thị, tìm kiếm nửa ngày rốt cuộc cũng tìm thấy chiếc mặt nạ mà đối phương nói—- chiếc mặt nạ chỉ lớn bằng một bàn tay người trưởng thành, khoảng cách xa như vậy, người này làm sao thấy được? Ánh mắt cậu ta có công năng đặc biệt à?
Y Mạn thầm lầm bầm trong lòng, bất quá vẫn nhắm vào chiếc mặt nạ, nghiêm túc bóp cò súng.
Viên đạn xuyên qua không khí, thẳng tắp bay về phía mục tiêu trên tường, kết quả…. Thực nể mặt bắn trúng vị trí cách chiếc mặt nạ mười cm.
Lộ Đức Duy Hi lấy lại khẩu súng, thản nhiên nói: “Đây là biết dùng súng mà anh nói à?”
Y Mạn: “… …”
Lại một lần nữa nghẹn họng, mặt Y Mạn hiếm khi lộ ra chút xấu hổ.
Phất Lan Khắc cũng nghi hoặc, ở đại học Hách Nhĩ Mạn, Y Mạn vẫn luôn là người làm người ta nghẹn lời, thế nhưng hôm nay, người chơi Thợ Săn này lại liên tiếp hai lần làm Y Mạn nghẹn họng trân trối.
Đại khái chính là cái mà người ta gọi là ‘khắc tinh’ đi?
Phất Lan Khắc cười tủm tỉm: “Y Mạn, cậu không cần cầm súng đâu, cứ theo sát tụi tôi.”
Y Mạn chỉ đành buồn bực đi theo sau.
Lộ Đức Duy Hi trang bị vũ khí quả nhiên kích hoạt phó bản, bên tai đột nhiên truyền tới âm thanh sàn sạt sàn sạt, tựa hồ có thứ gì đó đang di động trên mặt đất, âm thanh kia càng lúc càng lớn, khoảng cách với ba người cũng ngày càng gần hơn. Lộ Đức Duy Hi nhíu nhíu mắt, lập tức dẫn theo hai vị đội hữu đi tới vách tường trước mặt năm mươi thước, dựa lưng vào tường cảnh giác quan sát xung quanh.
Một lát sau, trước mặt ba người xuất hiện một đàn rắn đông nghìn nghịt.
Chỉ thấy một đám rắn nhiều không đếm xuể tụ tập lại cùng một chỗ nhanh chóng di động tới, đám rắn phun ra cái lưỡi dài, ánh mắt xanh biếc đồng loạt nhìn về phía ba người.
Hai chân Y Mạn mềm nhũn, lập tức trốn ra sau lưng Lộ Đức Duy Hi.
Nhìn người run rẩy trốn ra sau lưng mình, ngay cả đầu cũng không dám ló ra, thản nhiên hỏi: “Anh sợ rắn à?”
Y Mạn mạnh miệng: “Tôi, tôi mới không sợ rắn!”
Bất quá âm thanh phát run đã bán đứng anh.
Khóe môi Lộ Đức Duy Hi khẽ nhếch lên một chút: “Ngoan ngoãn trốn đi, đừng đi ra.”
Ngay sau đó, Lộ Đức Duy Hi quay qua nói với Phất Lan Khắc: “Anh dùng súng tự động càn quét giải quyết đàn rắn bên trái, tôi sẽ tìm xem xà vương ở đâu.”
Phất Lan Khắc dứt khoát gật đầu: “Không thành vấn đề!”
Y Mạn tránh ở sau lưng hai người, chỉ nghe bên tai vang lên tiếng súng kịch liệt đến mức màng tai cảm thấy đau đớn.
Kỹ thuật bắn súng của Phất Lan Khắc không chuẩn xác như Lạc Phi, bất quá dùng súng tự động càn quét vẫn đạt được kết quả không tồi, phần lớn viên đạn đều có thể bắn trúng mục tiêu, ngọn lửa nóng rực không ngừng phun ra từ họng súng, nháy mắt bao trùm đàn rắn bên trái, nhất thời, trên mặt đất nằm chi chít xác rắn.
Y Mạn trốn ở phía sau không dám ra, cũng không biết trải qua bao lâu, tiếng súng của Phất Lan Khắc vẫn chưa dừng lại.
Nhưng vào lúc này, Lộ Đức Duy Hi đột nhiên nâng súng ngắm, nhắm lại mắt phải, dùng mắt trái nhắm thẳng về phía con cự xà xanh biếc ở trong đàn rắn, bấm cò súng…
Phốc một tiếng, viên đạn xé gió bay tới, chuẩn xác bắn trúng đầu xà vương!
Y Mạn nãy giờ vẫn không dám nhìn đàn rắn, bất quá lại rõ ràng nhìn thấy động tác của Lộ Đức Duy Hi.
Sườn mặt nam nhân anh tuấn mà lạnh như băng, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao, động tác híp mắt nâng súng suất tới mức làm người ta không thể dời tầm mắt. Thân hình Lộ Đức Duy Hi vốn cao lớn, hơn nữa một thân quân trang màu lam càng tôn lên dáng người cao ngất của đối phương.
Khí chất lạnh lùng cấm dục của đối phương làm Y Mạn đột nhiên có chút động tâm.
Bởi vì xà vương bị Lộ Đức Duy Hi giết chết, đàn rắn lập tức bỏ chạy tán loạn, không còn để ý tới ba người nữa.
Phất Lan Khắc thở phào một hơi, khen ngợi: “Kỹ thuật bắn súng của cậu đúng là quá chuẩn xác, giữa đàn rắn chi chít như vậy cư nhiên có thể tìm ra xà vương!”
Lộ Đức Duy Hi thu hồi súng ngắm, thản nhiên nói: “Bộ dáng của xà vương không giống với đám rắn xung quanh, màu sắc xanh biếc, cả đàn rắn sẽ vây xung quanh bảo hộ nó, hơn nữa còn theo lộ tuyến nó chỉ định mà di chuyển. Dạng sinh vật quần công thế này đều có con đầu lĩnh, chỉ cần bắn chết nó sẽ không gặp nguy hiểm.”
Phất Lan Khắc kinh ngạc quay đầu nhìn Lộ Đức Duy Hi, phát hiện sắc mặt đối phương thực bình tĩnh, cứ như đối với cậu ta, bắn chết xà vương là một hành động thực nhẹ nhàng, thực bình thường.
Thợ Săn này cũng giống như F Tiên Sinh, kỹ thuật bắn súng thật sự đáng sợ.
Phất Lan Khắc hít sâu vài hơi bình ổn tâm tình: “Lần trước tụi tôi gặp cậu ở phó bản tang thi vây thành, khi ấy chỉ còn lại năm người chơi, đội chúng ta là hết bốn người rồi, khi ấy cậu hành động một mình à? Hay là đội hữu đã bị nốc ao trước đó?”
“Một mình hành động.”
Phất Lan Khắc thực bội phục, giơ ngón cái: “Lợi hại! Một mình hành động cư nhiên có thể sống sót tới cuối cùng trong hình thức ác mộng.”
Giọng điệu Lộ Đức Duy Hi vẫn bình tĩnh như thường: “Loại trò chơi này đối với tôi mà nói cũng không quá khó.”
Bởi vì chương trình huấn luyện của học viện Thánh La Thước Á còn tàn khốc hơn nhiều.
Nhất là huấn luyện chiến trường mô phỏng, hoàn cảnh còn chân thật hơn trò chơi này rất nhiều, chẳng những phải thoát khỏi vòng vây của kẻ địch mà còn không ngừng chứng kiến cảnh đội hữu ở bên cạnh bị bắn chết, thậm chí còn có trường hợp cơ giáp của chính mình bị bùng nổ vô cùng khủng khiếp. Chiến tranh tàn khốc hơn loại trò chơi thám hiểm này.
Lộ Đức Duy Hi thu liễm tâm tình nói: “Đi thôi.”
Nhưng mà chỉ mới bước được nửa bước, có một bàn tay nhẹ nhàng kéo kéo áo cậu.
Nhìn lại, chỉ thấy cái người thấp bé kia vừa khẩn trương lại bất lực túm góc áo mình, dáng vẻ động vật nhỏ đáng thương nói: “Tôi, tôi kỳ thực là omega, tôi sợ lắm, cậu có thể dẫn tôi theo không?”
Phất Lan Khắc: “???”
Nếu như để đám học viên của đại học Hách Nhĩ Mạn nhìn thấy bộ dáng đáng thương ủy khuất này của Y Mạn, phỏng chừng sẽ rớt cằm tập thể.
Này tuyệt đối là giả vờ đi?!
Y Mạn thật sự là giả vờ, bởi vì anh đột nhiên cảm thấy hứng thú với Thợ Săn, muốn kết giao bằng hữu với đối phương. Không phải nhóm alpha thích nhất là omega ôn nhu sao, vì thế Y Mạn tạm thời thu hồi đuôi chó sói, giả dạng thành một con thỏ trắng đơn thuần vô hại, muốn tạo quan hệ tốt với đối phương.
Kết quả Lộ Đức Duy Hi hoàn không để tâm anh có phải là omega hay không, thản nhiên nói: “Nếu sợ thì anh có thể tự động nốc ao.”
Y Mạn: “…”
Này không đúng a, đổi lại là alpha bình thường, thấy omega đáng thương như vậy không phải sẽ lập tức ôm đối phương vào lòng nói ‘đừng sợ, tôi sẽ bảo hộ anh’ sao? Kết quả người này lại nói ‘nếu sợ thì anh tự động nốc ao đi’.
Cái quỷ gì vậy? Người này chẳng lẽ là động vật máu lạnh?
Tựa hồ vì muốn xác minh ý nghĩ của Y Mạn, Lộ Đức Duy Hi tiếp tục bồi thêm một câu: “Mở hệ thống hỗ trợ, sau đó chọn dòng ‘tôi không chơi nỗi nữa, tôi muốn bị nốc ao sớm’. Như vậy hệ thống sẽ lập tức truyền tống anh ra khỏi phó bản.”
Phất Lan Khắc ở bên cạnh nhịn cười đến đau cả bụng.
Nếu trò chơi toàn tức có thể biểu hiện được biểu cảm chân thật của người chơi thì có lẽ lúc này mặt Y Mạn đã đen như đáy nồi.
Y Mạn lập tức đứng thẳng sống lưng, buông góc áo đối phương, cố tỏ vẻ thoải mái nói: “Tôi, tôi vẫn có thể kiên trì.”
Lộ Đức Duy Hi thản nhiên nói: “Vậy đi thôi.”
Lộ Đức Duy Hi bước nhanh tới trước, nhìn bóng dáng cao lớn của đối phương, khóe miệng Y Mạn nhếch lên thành một nụ cười lạnh, thầm nghĩ, tốt, cậu đã liên tục chọc giận tôi ba lần, một ngày nào đó tôi nhất định sẽ đòi lại. Tôi không tin cậu có thể vĩnh vĩnh duy trì biểu tình băng lãnh đó.
Trong lòng Y Mạn bốc lên ý chí chiến đấu nồng đậm.
Anh hoàn toàn không ý thức được từ khi gặp người này, đã không ít lần anh tức giận tới suýt mất đi lý trí.
Người này rất đặc biệt, vô tri vô giác hấp dẫn ánh mắt lẫn sự chú ý của anh.
****
Lộ Đức Duy Hi dẫn Phất Lan Khắc cùng Y Mạn rời khỏi quảng trường chất đầy thi thể đàn rắn.
Toàn bộ hành trình Y Mạn vẫn luôn nhắm chặt mắt, không dám nhìn cảnh tượng đáng sợ ở xung quanh. Lộ Đức Duy Hi không muốn bảo hộ anh, Y Mạn liền mặt dày túm lấy góc áo Phất Lan Khắc, đi theo sau đối phương.
Phất Lan Khắc cười cười: “Tôi có nên post bí mật cậu sợ rắn lên diễn đàn trường không nhỉ?”
Y Mạn trừng mắt: “Anh dám!”
Phất Lan Khắc lập tức xua tay: “Không dám không dám.”
Tuy ngoài miệng rất hung hăng nhưng ngón tay đang nắm áo Phất Lan Khắc lại có chút run run.
Phất Lan Khắc thầm cảm thấy buồn cười, omega này kỳ thực cũng không đáng sợ như đồn đãi, sau khi tiếp xúc mới phát hiện cậu ta cũng rất đáng yêu, chẳng qua là tính cách có chút phóng khoáng, đặc biệt chủ động, không hề nhã nhặn ngại ngùng như omega bình thường.
Làm học trưởng, Phất Lan Khắc chỉ đành kiên nhẫn che chở Y Mạn vòng qua đám xác rắn dưới đất.
Y Mạn thực sự rất sợ rắn, bình thường thấy một con rắn thôi đã đủ làm anh sợ tới cứng còng cả người, huống chi là một đàn đông nghìn nghịt như hôm nay.
Chờ đến khi rốt cuộc cũng vòng qua đám xác rắn, Y Mạn thực sự là sức cùng lực liệt, hai chân có chút mềm nhũn, trán cũng túa mồ hôi lạnh.
Kết quả ngay sau đó có tiếng súng từ bên hông truyền tới, Lộ Đức Duy Hi phản ứng cực nhanh, quyết đoán xoay người túm lấy tay Y Mạn, dùng sức kéo đối phương ra sau lưng mình, khí lực mạnh đến mức làm Y Mạn có ảo giác tay mình tựa hồ bị kéo đứt.
Đang định phát hỏa thì nhìn thấy vị trí mình đứng khi nãy có một viên đạn phốc một tiếng chui vào trong cát.
Y Mạn: “…”
Hóa ra là muốn cứu mình. Xem ra người này cũng không phải máu lạnh như ngoài mặt?
Bên tai vang lên âm thanh trầm thấp lạnh nhạt của đối phương: “Cẩn thận một chút.”
Y Mạn hít sâu, gật gật đầu trốn ra sau lưng đối phương.
Lộ Đức Duy Hi khom thấp người tránh ra phía sau một bức tường đổ nát nói: “Hai người trốn đi, phụ cận có người chơi khác.”
Phất Lan Khắc cũng lập tức cảnh giác, theo sát Lộ Đức Duy Hi ngồi xổm xuống để vách tường che chắn thân mình, có chút khẩn trương hỏi: “Xem ra hành tung của chúng ta đã bị phát hiện, một súng vừa nãy chính là do người kia bắn ra.” Sau đó quay đầu nhìn Y Mạn, quan tâm hỏi: “Cậu không sao chứ?”
Y Mạn lắc đầu: “Không sao.”
Lộ Đức Duy Hi nâng súng ngắm, từ khe hở vách tường đưa thân súng ra ngoài, mở ống ngắm quan sát phía xa.
Quả nhiên ở phía sau bức tường đổ nát cách đó không xa có người đang ẩn núp, ít nhất là ba người.
Phất Lan Khắc hỏi: “Chúng ta chờ nhóm đội trưởng tới hội họp hay lao ra?”
Lộ Đức Duy Hi trầm mặc một lát, bình tĩnh nói: “Trước không vội.”
Nòng súng tối đen từ khe hở lộ ra ngoài, Lộ Đức Duy Hi tránh sau bức tường, kiên nhẫn quan sát đối phương.
Bất quá bên đối phương đặc biệt cẩn thận, vẫn không hề ló đầu ra.
Lộ Đức Duy Hi nói: “Hai người tạm thời ở yên đây đừng nhúc nhích, tôi sẽ vòng qua bên cạnh.”
Nói thì đơn giản nhưng hành động cực kỳ nguy hiểm, rất có thể sẽ bị đối phương bắn chết.
Y Mạn nhịn không được nói: “Cậu tự tin mình có thể làm được à?”
Lộ Đức Duy Hi chỉ ừ một tiếng.
Ngay sau đó, Lộ Đức Duy Hi từ sau bức tường lao ra ngoài, đối phương vừa thấy có người xuất hiện lập tức nổ súng, Lộ Đức Duy Hi lăn một vòng, ba viên đạn đùng đùng đùng bắn vào vị trí của cậu khi nãy, sau khi linh hoạt tránh được công kích đối phương, Lộ Đức Duy Hi tiến tới phía sau bức tường cách đó mười thước.
Thân thủ Lộ Đức Duy Hi vừa mạnh mẽ lại nhanh nhẹn, biểu tình từ đầu đến cuối đều thực lãnh tĩnh.
Y Mạn có chút giật mình, trong lòng đột nhiên dâng lên cảm giác khác thường.
Lộ Đức Duy Hi thật sự quá suất. Tuy tính cách lạnh như băng thực làm người ta chán ghét nhưng không thể không thừa nhận, người này cùng những người bạn đồng lứa trước kia Y Mạn đã gặp hoàn toàn không giống nhau.
Tiếp đó, Lộ Đức Duy Hi tiếp dụng vận dụng kỹ xảo chạy tốc hành, lăn tới trước, nghiêng người di chuyển, thuận lợi né tránh công kích đối phương, sau khi tiến tới vị trí cao hơn, lập tức nheo mắt nâng súng.
Phốc phốc phốc!
Ba tiếng súng vang, tiếp theo đó là thông báo hai người chơi vừa bị hạ gục của hệ thống.
Chỉ trong ba giây ngắn ngủi liên tục bấm cò cư nhiên đều là một kích trí mạng.
Y Mạn nhịn không được bội phục khả năng bắn súng chuẩn xác của đối phương.
***
Bên kia, sau khi Lạc Phi cùng Mạc Hàm giải quyết đàn ưng, bởi vì trên đường lại nhặt thêm được một ít vũ khí cùng đạn dược nên một lần nữa gặp phải đàn thằn lằn vây công.
Bất quá lần này nhặt được rất nhiều lựu đạn, trực tiếp quẳng ra nổ chết một mảng lớn, hai người vừa đánh vừa lùi, kết quả ở chỗ rẽ đụng nhóm ba người Lộ Đức Duy Hi.
Y Mạn lập tức kích động chạy tới: “Mạc Hàm!”
Mạc Hàm mở miệng hỏi: “Tình huống bên cậu thế nào?”
“Vừa mới giải quyết xong ba người chơi muốn đánh lén tụi tôi!”
Mạc Hàm gật đầu, quay qua hỏi Thợ Săn: “Trang bị thế nào?”
Lộ Đức Duy Hi đáp: “Súng tự động cùng súng ngắm đều đã hết đạn, chỉ còn ba quả lựu đạn.”
Mạc Hàm nói: “Tụi tôi nhặt được rất nhiều đạn, chia cho mọi người một ít, chuẩn bị tiến tới khu an toàn thôi.”
Lạc Phi đi tới hỏi: “Mọi người có gặp phải công kích của sinh vật trong phó bản không?”
Lộ Đức Duy Hi gật đầu: “Có, lúc đầu bị đàn rắn công kích.”
Gặp phải đàn rắn?
Lạc Phi quay đầu liếc nhìn Y Mạn một cái, phát hiện đối phương khá bình tĩnh liền quan tâm hỏi: “Anh không sao chứ?”
Nếu Lạc Phi nhớ không lầm, Y Mạn đặc biệt rất sợ rắn.
Trước đây có một lần Y Mạn được đưa tới hoàng cung làm khách, Lạc Phi vừa vặn đang xem băng hình về các loài rắn, Y Mạn vừa thấy lập tức xoay người bỏ chạy, gương mặt nhỏ nhắn sợ tới mức tái nhợt. Sau đó từ chú Tư Nặc Lạc Phi biết được Y Mạn rất sợ mấy loài bò sát có hình dáng dài dài nhỏ nhỏ như vậy, trừ bỏ rắn còn có sâu lông linh tinh, mỗi lần nhìn thấy sẽ sợ tới cứng đờ.
Sợ hãi một loại nào đó là một dạng phản ứng bản năng trong tiềm thức nhân loại, hơn nữa trò chơi này thiết kế rất chân thật, gặp phải đàn rắn công kích, Y Mạn không sợ sao?
Nghe F Tiên Sinh hỏi vậy, Y Mạn thuận miệng đáp: “Không sao.”
Y Mạn có chút nghi hoặc khi vị F Tiên Sinh này lại đột nhiên quan tâm hỏi han, bất quá cũng chỉ cho là hỏi thăm khách sáo nên cũng không nghĩ quá nhiều.
Sau khi hội họp, năm người cùng nhau xuất phát tới khu an toàn của phó bản hoang mạc.
Diện tích hoang mạc Khảm Bố Lạp rất lớn, khu tàn tích này chỉ là một góc nhỏ, khu an toàn nằm ở ốc đảo khá xa, bọn họ phải băng qua một mảnh sa mạc mới tới được. Trong suốt hành trình lại có vài lần bị rắn, thằn lằn, còn cả ngốc ưng công kích. Chẳng qua chỉ là tốp năm tốp ba đột nhiên xuất hiện để thử nghiệm khả năng phản ứng của người chơi mà thôi, không có công kích quần công số lượng lớn.
Cho dù là vậy, mỗi lần có rắn xuất hiện, Y Mạn đều khẩn trương trốn ra sau lưng đội hữu.
Lạc Phi ngoài ý muốn phát hiện, lần nào Y Mạn cũng chuẩn xác trốn ra sau lưng Lộ Đức Duy Hi.
Phát hiện này làm Lạc Phi không khỏi có chút nghi hoặc—- từ khi nào Y Mạn cùng Lộ Đức Duy Hi thân thiết như vậy?
Lộ Đức Duy Hi lạnh lạnh lùng lùng che chắn cho Y Mạn, không phải Y Mạn rất chán ghét đối phương à? Kết quả lại bám sát sau lưng Lộ Đức Duy Hi, một tấc cũng không rời, lộ ra dáng vẻ cái đuôi nhỏ, thật sự không thể nào hiểu được suy nghĩ của omega này.
Bất quá, Y Mạn không còn quấn quít Mạc Hàm nữa đối với Lạc Phi chính là chuyện tốt.
***
Năm người băng qua sa mạc rốt cuộc cũng tới ốc đảo, lúc này số người chơi đến được khu an toàn chỉ khoảng bốn mươi người.
Lộ Đức Duy Hi đề nghị: “Số lượng người chơi còn lại khá nhiều, chúng ta phải tranh thủ chiếm cứ trước địa hình có lợi.”
Lạc Phi gật đầu: “Cậu lên trước đi, tôi yểm trợ.”
Hai người đều trải qua đặc huấn trong trường quân đội, đặc huấn sinh tồn dã ngoại cũng là một trong những hạng mục đặc huấn, trong hoàn cảnh phức tạp, bọn họ phải nhanh chóng tìm ra vị trí ẩn thân có lợi cho mình. Lộ Đức Duy Hi khom thấp người nhanh chóng di chuyển tới trước, Y Mạn theo sát phía sau, tiếp đó là Phất Lan Khắc, Mạc Hàm, Lạc Phi đi ở sau cùng, yểm trợ cho mọi người.
Bên tai không ngừng truyền tới tiếng súng kịch liệt, trước mắt không ngừng xuất hiện thông báo người chơi bị hạ gục.
Y Mạn theo sát phía sau Lộ Đức Duy Hi, thấy đối phương đùng đùng hai phát súng lại giải quyết người chơi đánh lén, nhịp tim Y Mạn không khỏi đập càng lúc càng nhanh hơn. Dạng hình thức thực chiến toàn tức này làm Y Mạn đặc biệt hưng phấn, chỉ tiếc anh không biết dùng súng, bằng không cũng có thể chiến đấu.
Có hai người chơi thuộc đẳng cấp chuyên nghiệp trong lĩnh vực sinh tồn dã ngoại là Lộ Đức Duy Hi cùng Lạc Phi trong đội, năm người nhanh chóng tìm được chỗ ẩn thân có lợi trong khu an toàn, phân công chia ra mai phục, lần lượt hạ gục toàn bộ người chơi còn sống sót.
—–chúc mừng tiều đội [MH], [F Tiên Sinh], [Thiên Tài], [Thợ Săn], [Chỉ Suất Ba Giây] giành được thắng lợi!
Chiến thắng lần này so với phó bản tang thi vây thành tuần trước lại càng thoải mái hơn, nguyên nhân chủ yếu là do Lộ Đức Duy Hi gia nhập đội ngũ.
Trong đội có cao thủ bắn súng F Tiên Sinh, Thợ Săn không hề thua kém, cộng thêm tài bắn súng ngắn của Mạc Hàm cũng đặc biệt lợi hại, Phất Lan Khắc ở tầm trung trung, Y Mạn tuy chỉ là một cái đuôi nhỏ không biết dùng súng nhưng không hề ảnh hưởng tới việc mọi người phối hợp đại sát tứ phương.
Sau khi trò chơi kết thúc, đội ngũ được tuyền tống ra ngoài phòng chờ, cũng không lập tức giải tán.
Y Mạn chủ động đi tới trước mặt Thợ Săn: “Anh muốn học bắn súng, cậu có thể dạy anh không?”
Lộ Đức Duy Hi thản nhiên nói: “Anh muốn học bắn súng thì có thể tới trường dạy bắn súng chuyên nghiệp học.”
Y Mạn cười hì hì: “Anh không thích học ở trường dạy bắn súng, cậu dạy anh đi. Cậu có thích cơ giáp không? Anh sẽ tặng cho cậu một chiếc cơ giáp làm học phí.”
Lộ Đức Duy Hi trầm mặc một lát, cuối cùng vẫn đáp ứng: “Được rồi.”
Y Mạn mừng thầm, trong lòng thầm cân nhắc lúc về nhà sẽ nhờ cha làm một chiếc cơ giáp thật tốt để tặng cho đối phương. Thân là omega, chủ động tặng quà cho alpha đối với Y Mạn là chuyện thực bình thường. Nếu anh có alpha yêu thích, tương lai lúc kết hôn anh nhất định sẽ chuẩn bị sính lễ cho đối phương.
Lạc Phi thật sự sợ ngây người, cậu hoàn toàn không ngờ xá hữu mặt lạnh của mình cư nhiên lại có sức hấp dẫn lớn như vậy đối với Y Mạn.
Như vậy vừa lúc giải quyết được lo lắng của cậu.
Sau này Y Mạn cứ quấn quít Lộ Đức Duy Hi thì có thể buông tha Mạc Hàm của cậu.
…(cont)…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất