Chương 4: [Thiếu Niên Thần Bí] Đường đường là đại hoàng tử cư nhiên bị chặn cửa?
Cuối hành lang truyền tới âm thanh hỗn loạn của nhóm hành khách, có người lớn tiếng kêu: “Sao đột nhiên lại mất điện?”
Có tiếng nữ hét chói tai: “A, ai giẫm chân tôi vậy?”
Có tiếng khóc của con nít: “Mẹ mẹ, con sợ quá, không nhìn thấy gì cả!”
Còn có giọng nam bình tĩnh: “Mọi người đừng quá trẩn trương, có thể chỉ là trục trặc mạch điện thôi, trước khi có điện trở lại, mọi người đừng hỗn loạn tránh giẫm lên nhau bị thương.”
Tiếp đó là tiếng một người nữ: “Chúng ta khoan đi nhà ăn đã, bên đó khẳng định rất đông người, về khoang thuyền chờ thông báo đi.”
Âm thanh hai người này rất quen thuộc, là cặp vợ chồng beta cùng khoang với Lạc Phi.
Mọi người nghe vậy thì tựa hồ cảm thấy rất có lý, cũng nhanh chóng giải tán.
Một lát sau, cặp vợ chồng kia dẫn theo đứa con gái trở về khoang thuyền, người nam giơ cao thông tấn khí trong tay chiếu sáng khoang thuyền, đặt con gái lên ghế an toàn. Sắc mặt cô bé tái nhợt, có chút sợ hãi kéo tay mẹ mình: “Mẹ, sao vậy mẹ? Bên ngoài thực tối!”
Giọng mẹ cô bé cũng có chút khẩn trương: “Không biết, chắc là chạm mạch gì đó thôi con.”
Ba cô bé nhỏ giọng an ủi: “Đừng sợ, không cần hỗn loạn. Bên ngoài đã bị mất điện toàn bộ, đi ra ngoài ngược lại lại không an toàn.
Lạc Phi trở về chỗ ngồi, cúi đầu suy tư— theo suy đoán của cậu, sự tình hẳn không đơn giản như vậy.
Trước khi phi thuyền cất cánh luôn được kiểm tra chặt chẽ, phi thuyền có thiết bị phát điện độc lập, hơn nữa còn có nguồn sinh lực đầy đủ, trong điều kiện quản lý nghiêm ngặt như vậy căn bản không có khả năng xuất hiện tình huống đi được một nửa đột nhiên mất điện— trừ phi mạch điện trên phi thuyền bị cắt đứt hoàn toàn hoặc hệ thống điều khiển điện bị quấy nhiễu.
Phi thuyền hoạt động dựa vào nguồn sinh lực giống như cơ giáp, chuyến đi được lập trình sẵn hệ thống trí năng, hệ thống điều khiển điện bị quấy nhiễu cũng không phát sinh nguy hiểm quá lớn, nhiều nhất là các khoang thuyền mất điện, ảnh hưởng thị giác của nhóm hành khách mà thôi.
Cũng chính vì thế Lạc Phi mới cảm thấy kì quái.
Nếu thực sự là vậy thì mục đích của đối phương rốt cuộc là gì?
Không ảnh hưởng sự an toàn của phi thuyền, chỉ làm phi thuyền mất điện tối đen, chẳng lẽ muốn thừa dịp này trộm đồ hoặc làm chuyện xấu?
Nghĩ tới đây Lạc Phi khẽ cau mày, đẩy cửa định đi ra ngoài, lúc này ba cô bé lên tiếng nhắc nhở: “Cậu không nên ra ngoài thì hơn, hiện giờ ngoài ấy rất loạn, mặc dù có rất nhiều người dùng thông tấn khí của mình chiếu sáng nhưng tình tự vẫn khá kích động.”
Lạc Phi bình tĩnh nói: “Không sao, hai người ở đây trông bé đi, tôi ra ngoài xem thử.”
Nói xong, cậu liền đẩy cửa đi ra ngoài.
****
Lúc này đang là giờ cơm trưa, phần lớn hành khách đều tới nhà ăn dùng cơm, bên đó không ngừng truyền tới tiếng ồn ào, bên khu khoang thuyền ngược lại có chút im lặng.
Lạc Phi xoay người theo hành lang đi xuống, nếu cậu nhớ không lầm thì thiết bị phát điện nằm ở phần đuôi phi thuyền.
Cậu vừa đi vừa ra chỉ lệnh cho Trọng Minh: “Kiểm tra xung quanh xem có tín hiệu dị thường gì không.”
Cơ giáp trí năng cấp S có thể trực tiếp dùng tinh thần lực thao tác nên Lạc Phi không lo lắng người khác biết mình đang trao đổi với cơ giáp. Nhận được chỉ lệnh, viên bảo thạch màu lam trên vòng cổ trước ngực Lạc Phi hơi lóe sáng một chút, tiếp đó Trọng Minh bắt đầu quét xung quanh.
Đi xuống ngày càng sâu, âm thanh bên nhà ăn dần dần nhỏ đi, trên hành lang trống trải chỉ còn lại tiếng bước chân của Lạc Phi.
Đúng lúc này Lạc Phi nhìn thấy ở xa xa có chút ánh sáng mỏng manh.
Từ nhỏ Lạc Phi đã trải qua huấn luyện đặc biệt về chiến đấu trong bóng tối, cho dù ở trong hoàn cảnh tối tăm cũng có thể phân biệt phương hướng cùng hình dáng của một vài vật thể, người bình thường sẽ rất khó làm được, luồng sáng mong manh kia giống như ánh đèn phát ra từ chiếc đèn pin mini, hẳn là có người cầm đèn pin vừa đi tới, tiếng bước chân rất nhẹ.
Lạc Phi cũng phóng nhẹ cước bộ.
Đối phương từ hành lang bên cạnh đi về phía này, ánh sáng càng lúc càng gần.
Thế nhưng ngay khoảnh khắc hai người gặp mặt ở góc quanh thì ánh đèn đột nhiên phụt tắt, hiển nhiên người nọ đã tắt đèn.
Ẩn trong bóng tối, Lạc Phi còn chưa kịp lên tiếng thì đối phương đã đột ngột xuất thủ… bàn tay hệt như tia chớp, ngón tay thon dài không chút khách khí vươn tới chỗ cổ họng Lạc Phi, nếu là người bình thường phản ứng hơi chậm một chút rất có thể sẽ bị đối phương chế phục ngay lập tức.
Thế nhưng Lạc Phi là ai chứ?
Cậu là con trai của Lâm Viễn, người yêu thích đối chiến nhất.
Từ nhỏ đã bị ba ba gây sức ép, sớm đã hình thành các loại phản xạ có điều kiện, Lạc Phi nhanh chóng nghiêng người, nhanh nhẹn tránh được công kích, đồng thời tay trái cũng vươn tới như ưng trảo lưu loát chế trụ cổ tay, tiếp đó dùng sức giật mạnh một cái, kéo đối phương tới trước mặt mình.
— là nam, thấp hơn mình tám cm, đỉnh đầu vừa vặn cao tới chóp mũi mình.
Lạc Phi lên tiếng trước: “Ra tay rất nhanh. Đáng tiếc, tôi nhanh hơn.”
Tình thế xoay ngược thế này hiển nhiên vượt khỏi dự tính của đối phương, người nọ đứng không vững suýt chút nữa đã ngã vào lòng Lạc Phi, vì thế vội vàng dùng tay kia chống lên vách khoang thuyền: “Buông ra!”
— âm thanh thiếu niên thực trong trẻo, dễ nghe như dòng nước trong lành. Chẳng qua trong âm thanh kia lộ rõ bất mãn.
Lạc Phi mỉm cười: “Hung dữ như vậy làm gì? Người động thủ trước là cậu đi?”
Thiếu niên lạnh lùng nói: “Lén lén lút lút trốn trong chỗ tối, rốt cuộc cậu có mục đích gì?”
Lạc Phi vui vẻ giải thích: “Đầu tiên, tôi không ‘trốn’ gì cả, chỉ là tôi có thể đi trong bóng tối mà không cần dùng thiết bị chiếu sáng mà thôi. Mặc khác tôi cũng không quen biết cậu thì mục với đích gì được. Phi thuyền đột nhiên mất điện, tôi đi ra xem tình huống thế nào mà thôi… Bất quá cậu, cậu ở đây làm gì?”
Thiếu niên muốn rút tay lại nhưng phát hiện khí lực đối phương rất lớn, nhất thời không thể giãy ra.
Trong bóng tối, thiếu niên nhíu mày, ánh mắt sắc bén, gằn từng tiếng: “Buông, tôi, ra.”
Lạc Phi ngẩn người, lúc này mới phát hiện cổ tay đối phương bị mình nắm tới sưng đỏ, vội vàng buông ra: “Thật xin lỗi… làm cậu đau à?”
Thiếu niên không trả lời vấn đề này, rụt tay lại lắc lắc nhẹ, giọng điệu bình ổn nói: “Tôi cũng giống cậu, thấy phi thuyền mất điện nên ra ngoài xem tình huống.”
Dứt lời thiếu niên liền xoay người, tiếp tục đi xuống phần đuôi phi thuyền.
Đó là nơi đặt thiết bị cung cấp điện của phi thuyền, cũng là nơi Lạc Phi muốn đi, vì thế liền đi theo phía sau.
Đi được hai bước, thiếu niên ngừng lại, xoay người hỏi: “Đi theo tôi làm gì?”
Lạc Phi nhún vai: “Tôi không đi theo cậu, đúng dịp cùng đường thôi.”
Mạn thuyền bên cạnh thiếu niên là một khung cửa sổ, vừa lúc này có một chuỗi sao băng lướt qua.
Ánh sáng từ sao băng rất yếu ớt, hơn nữa đối phương lại đứng quay lưng về phía ánh sáng nên Lạc Phi cũng không thấy rõ bộ dáng thiếu niên, chỉ thấy đối phương mang khẩu trang che đi nửa gương mặt, chỉ lộ ra đôi mắt long lanh sáng ngời.
— đó là ánh mắt đẹp nhất mà Lạc Phi từng nhìn thấy.
Ánh mắt kia trong suốt như được dòng nước tẩm ướt, con ngươi màu hổ phách, khóe mắt khẽ nhếch lên, ánh mắt lạnh lẽo như băng, tựa hồ chỉ một cái liếc mắt đã có thể cướp mất linh hồn người ta.
Lạc Phi giật mình, còn chưa kịp lấy lại tinh thần thì đối phương đã xoay người đi: “Cho dù cùng đường thì tôi cũng không thích người khác đi gần mình như vậy. Làm ơn bảo trì khoảng cách năm mét giùm tôi, cám ơn.”
“…”
Lạc Phi chỉ đành đứng lại, chờ thiếu niên đi xa hơn năm mét rồi mới đi tiếp, đồng thời mỉm cười nói: “Ánh mắt của tôi rất chuẩn xác, khoảng cách hiện tại của chúng ta hẳn là năm mét hai, nếu không tin cậu có thể dùng thước đo.”
Đối phương không để ý, tiếp tục đi tới trước.
Hai người không nói thêm gì nữa, băng qua đoạn hành lang thật dài, quẹo một cái liền tới đuôi phi thuyền.
Bình thường nơi này sẽ bị khóa lại không để hành khách tiến vào, bất quá hiện giờ đang mở rộng cửa, phía trước có giọng nam truyền tới: “Mạng lưới cung cấp điện không có dấu hiệu bị cắt đứt, thật kì quái, sao toàn bộ phi thuyền lại bị mất điện chứ?”
Tiếp đó là một giọng nữ: “Kiểm tra toàn bộ đường truyền trên tầng ba chưa?”
“Vâng, đều đã kiểm tra, đường truyền tuyệt đối không có vấn đề.”
“Như vậy rất có thể giống như hạm trưởng nói…”
Người nữ còn chưa nói hết lời, thiếu niên vừa đi tới góc quanh liền tiếp lời: “Là hệ thống cung cấp điện bị virus xâm nhập.”
Hai người đang cầm đèn pin kiểm tra đường dây, nghe vậy thì đồng thời kinh ngạc quay đầu lại.
Người nam nhíu mày hỏi: “Cậu là ai? Chạy tới đây làm gì?”
Thiếu niên đáp: “Tôi là hành khách trên phi thuyền, tôi muốn gặp hạm trưởng, chuyện này tôi có thể hỗ trợ giải quyết.”
Biểu tình người nam không quá tin tưởng: “Cậu có thể giải quyết?”
Thiếu niên rút một tấm card trong túi đưa qua: “Đây là danh thiếp của tôi, làm phiền anh đưa cho hạm trưởng, sau đó hẵng quyết định có gặp tôi hay không.”
Người nữ bên cạnh huých nhẹ cánh tay đồng nghiệp, nhỏ giọng nói: “Cứ đưa cho hạm trưởng xem thử đi, vừa lúc chúng ta cũng cần báo cáo tình huống mạch điện.” Sau đó cô khép cửa phòng thiết bị cung cấp điện lại, khóa cửa, sau đó quay qua thiếu niên: “Hai người theo tôi tới phòng nghỉ chờ đi.”
Lạc Phi đi theo sau thiếu niên, người nữ nọ hiển nhiên nghĩ hai người đi cùng nhau nên dẫn hai người tới phòng nghỉ trên tầng ba.
Phòng nghỉ cũng bị mất điện, bất quá trên phi thuyền có hệ thống chiếu sáng lúc khẩn cấp, hiện giờ đã được mở, chỉ là ánh sáng có hơi mờ.
Lạc Phi rốt cuộc cũng nhìn rõ bộ dáng đối phương— thiếu niên nọ ăn mặt rất đơn giản, áo sơ mi bỏ thùng, thắt lưng tinh tế nhưng không có cảm giác gầy yếu, ngược lại càng tôn lên đường cong lưu loát của cơ thể.
Làn da thiếu niên thực trắng, đáng tiếc đeo khẩu trang che đi phân nửa gương mặt, chỉ nhìn thấy đôi mắt cùng hàng mi vừa đen vừa dày.
Người này là alpha hay beta? Hoặc là omega? Lạc Phi tạm thời không có cách nào xác nhận, bởi vì trên người đối phương không có mùi tin tức tố rõ ràng.
Ở trên phi thuyền mà vẫn đeo khẩu trang, người này không muốn lộ diện như vậy sao?
Là minh tinh đang nổi hay là thân phận khá đặc biệt?
Đang nghĩ ngợi thì đột nhiên bắt gặp ánh mắt sắc bén của đối phương, người nọ hỏi: “Cậu nhìn cái gì?”
Lúc này Lạc Phi mới nhận ra, nãy giờ mình cư nhiên nhìn chằm chằm đối phương.
Bị bắt gặp tại trận, Lạc Phi không hề xấu hổ, ngược lại thản nhiên nói: “Tôi có chút tò mò, vì sao cậu phải mang khẩu trang kín như vậy?”
Thiếu niên nhíu mày, hỏi ngược lại: “Cậu rất thích tìm hiểu chuyện riêng tư của người khác à?”
Lạc Phi cười nói: “Thật xin lỗi, cũng không phải muốn giật khẩu trang xuống xem mặt mũi cậu thế nào, tôi chẳng qua chỉ nói ra nghi hoặc trong lòng mình thôi— đổi lại là người khác, tự dưng thấy có người đeo khẩu trang trên phi thuyền vũ trụ cũng sẽ tò mò. Cậu không chịu nói thân phận của mình thì thôi, chẳng lẽ còn không cho phép tôi tò mò à?”
Thiếu niên: “…”
Đối phương thẳng thắn điềm tĩnh như vậy ngược lại làm thiếu niên không có cách nào phản bác, chỉ đành liếc mắt một cái rồi xoay người ngồi xuống sô pha.
Một lát sau, một trung niên tóc hoa râm dẫn theo vài cấp dưới tiến vào phòng nghỉ, kích động nói: “Thật tốt quá, hệ thống cung cấp điện của chúng ta quả thực đã bị virus xâm nhập, kỹ sư đang khẩn cấp phục hồi nhưng quá trình có chút khó giải quyết, thực không ngờ cậu lại có mặt trên phi thuyền…”
Thiếu niên gật gật đầu, bình tĩnh nói: “Chuyển giao quyền quản lý hệ thống trí năng phi thuyền cho tôi, tôi giúp các người sửa lại.”
Nghe vậy, đám người lập tức xoay mặt nhìn nhau.
Hạm trưởng hiển nhiên có chút do dự: “Này…”
Thiếu niên đột nhiên đứng dậy đi tới gần, áp sát bên tai thuyền trường thì thầm một câu.
Ánh mắt hạm trưởng lập tức sáng ngời, thái độ xoay chuyển một trăm tám mươi độ, thực cung kính nói: “Vâng vâng vâng, tôi biết rồi, mời cậu đi theo tôi.”
Thiếu niên theo hạm trưởng đi tới khoang điều khiển.
Thấy Lạc Phi cũng đi theo, hạm trưởng nhỏ giọng hỏi: “Vị này là bạn cậu à?”
Thiếu niên quay đầu liếc nhìn Lạc Phi một cái rồi thản nhiên nói: “Không biết.”
Vì thế Lạc Phi bị ngăn lại ở ngoài cửa.
Lạc Phi: “… … … …”
Đây là lần đầu tiên từ nhỏ đến lớn, Lạc Phi được nếm thử hương vị bị ‘chặn cửa’.
…
Có tiếng nữ hét chói tai: “A, ai giẫm chân tôi vậy?”
Có tiếng khóc của con nít: “Mẹ mẹ, con sợ quá, không nhìn thấy gì cả!”
Còn có giọng nam bình tĩnh: “Mọi người đừng quá trẩn trương, có thể chỉ là trục trặc mạch điện thôi, trước khi có điện trở lại, mọi người đừng hỗn loạn tránh giẫm lên nhau bị thương.”
Tiếp đó là tiếng một người nữ: “Chúng ta khoan đi nhà ăn đã, bên đó khẳng định rất đông người, về khoang thuyền chờ thông báo đi.”
Âm thanh hai người này rất quen thuộc, là cặp vợ chồng beta cùng khoang với Lạc Phi.
Mọi người nghe vậy thì tựa hồ cảm thấy rất có lý, cũng nhanh chóng giải tán.
Một lát sau, cặp vợ chồng kia dẫn theo đứa con gái trở về khoang thuyền, người nam giơ cao thông tấn khí trong tay chiếu sáng khoang thuyền, đặt con gái lên ghế an toàn. Sắc mặt cô bé tái nhợt, có chút sợ hãi kéo tay mẹ mình: “Mẹ, sao vậy mẹ? Bên ngoài thực tối!”
Giọng mẹ cô bé cũng có chút khẩn trương: “Không biết, chắc là chạm mạch gì đó thôi con.”
Ba cô bé nhỏ giọng an ủi: “Đừng sợ, không cần hỗn loạn. Bên ngoài đã bị mất điện toàn bộ, đi ra ngoài ngược lại lại không an toàn.
Lạc Phi trở về chỗ ngồi, cúi đầu suy tư— theo suy đoán của cậu, sự tình hẳn không đơn giản như vậy.
Trước khi phi thuyền cất cánh luôn được kiểm tra chặt chẽ, phi thuyền có thiết bị phát điện độc lập, hơn nữa còn có nguồn sinh lực đầy đủ, trong điều kiện quản lý nghiêm ngặt như vậy căn bản không có khả năng xuất hiện tình huống đi được một nửa đột nhiên mất điện— trừ phi mạch điện trên phi thuyền bị cắt đứt hoàn toàn hoặc hệ thống điều khiển điện bị quấy nhiễu.
Phi thuyền hoạt động dựa vào nguồn sinh lực giống như cơ giáp, chuyến đi được lập trình sẵn hệ thống trí năng, hệ thống điều khiển điện bị quấy nhiễu cũng không phát sinh nguy hiểm quá lớn, nhiều nhất là các khoang thuyền mất điện, ảnh hưởng thị giác của nhóm hành khách mà thôi.
Cũng chính vì thế Lạc Phi mới cảm thấy kì quái.
Nếu thực sự là vậy thì mục đích của đối phương rốt cuộc là gì?
Không ảnh hưởng sự an toàn của phi thuyền, chỉ làm phi thuyền mất điện tối đen, chẳng lẽ muốn thừa dịp này trộm đồ hoặc làm chuyện xấu?
Nghĩ tới đây Lạc Phi khẽ cau mày, đẩy cửa định đi ra ngoài, lúc này ba cô bé lên tiếng nhắc nhở: “Cậu không nên ra ngoài thì hơn, hiện giờ ngoài ấy rất loạn, mặc dù có rất nhiều người dùng thông tấn khí của mình chiếu sáng nhưng tình tự vẫn khá kích động.”
Lạc Phi bình tĩnh nói: “Không sao, hai người ở đây trông bé đi, tôi ra ngoài xem thử.”
Nói xong, cậu liền đẩy cửa đi ra ngoài.
****
Lúc này đang là giờ cơm trưa, phần lớn hành khách đều tới nhà ăn dùng cơm, bên đó không ngừng truyền tới tiếng ồn ào, bên khu khoang thuyền ngược lại có chút im lặng.
Lạc Phi xoay người theo hành lang đi xuống, nếu cậu nhớ không lầm thì thiết bị phát điện nằm ở phần đuôi phi thuyền.
Cậu vừa đi vừa ra chỉ lệnh cho Trọng Minh: “Kiểm tra xung quanh xem có tín hiệu dị thường gì không.”
Cơ giáp trí năng cấp S có thể trực tiếp dùng tinh thần lực thao tác nên Lạc Phi không lo lắng người khác biết mình đang trao đổi với cơ giáp. Nhận được chỉ lệnh, viên bảo thạch màu lam trên vòng cổ trước ngực Lạc Phi hơi lóe sáng một chút, tiếp đó Trọng Minh bắt đầu quét xung quanh.
Đi xuống ngày càng sâu, âm thanh bên nhà ăn dần dần nhỏ đi, trên hành lang trống trải chỉ còn lại tiếng bước chân của Lạc Phi.
Đúng lúc này Lạc Phi nhìn thấy ở xa xa có chút ánh sáng mỏng manh.
Từ nhỏ Lạc Phi đã trải qua huấn luyện đặc biệt về chiến đấu trong bóng tối, cho dù ở trong hoàn cảnh tối tăm cũng có thể phân biệt phương hướng cùng hình dáng của một vài vật thể, người bình thường sẽ rất khó làm được, luồng sáng mong manh kia giống như ánh đèn phát ra từ chiếc đèn pin mini, hẳn là có người cầm đèn pin vừa đi tới, tiếng bước chân rất nhẹ.
Lạc Phi cũng phóng nhẹ cước bộ.
Đối phương từ hành lang bên cạnh đi về phía này, ánh sáng càng lúc càng gần.
Thế nhưng ngay khoảnh khắc hai người gặp mặt ở góc quanh thì ánh đèn đột nhiên phụt tắt, hiển nhiên người nọ đã tắt đèn.
Ẩn trong bóng tối, Lạc Phi còn chưa kịp lên tiếng thì đối phương đã đột ngột xuất thủ… bàn tay hệt như tia chớp, ngón tay thon dài không chút khách khí vươn tới chỗ cổ họng Lạc Phi, nếu là người bình thường phản ứng hơi chậm một chút rất có thể sẽ bị đối phương chế phục ngay lập tức.
Thế nhưng Lạc Phi là ai chứ?
Cậu là con trai của Lâm Viễn, người yêu thích đối chiến nhất.
Từ nhỏ đã bị ba ba gây sức ép, sớm đã hình thành các loại phản xạ có điều kiện, Lạc Phi nhanh chóng nghiêng người, nhanh nhẹn tránh được công kích, đồng thời tay trái cũng vươn tới như ưng trảo lưu loát chế trụ cổ tay, tiếp đó dùng sức giật mạnh một cái, kéo đối phương tới trước mặt mình.
— là nam, thấp hơn mình tám cm, đỉnh đầu vừa vặn cao tới chóp mũi mình.
Lạc Phi lên tiếng trước: “Ra tay rất nhanh. Đáng tiếc, tôi nhanh hơn.”
Tình thế xoay ngược thế này hiển nhiên vượt khỏi dự tính của đối phương, người nọ đứng không vững suýt chút nữa đã ngã vào lòng Lạc Phi, vì thế vội vàng dùng tay kia chống lên vách khoang thuyền: “Buông ra!”
— âm thanh thiếu niên thực trong trẻo, dễ nghe như dòng nước trong lành. Chẳng qua trong âm thanh kia lộ rõ bất mãn.
Lạc Phi mỉm cười: “Hung dữ như vậy làm gì? Người động thủ trước là cậu đi?”
Thiếu niên lạnh lùng nói: “Lén lén lút lút trốn trong chỗ tối, rốt cuộc cậu có mục đích gì?”
Lạc Phi vui vẻ giải thích: “Đầu tiên, tôi không ‘trốn’ gì cả, chỉ là tôi có thể đi trong bóng tối mà không cần dùng thiết bị chiếu sáng mà thôi. Mặc khác tôi cũng không quen biết cậu thì mục với đích gì được. Phi thuyền đột nhiên mất điện, tôi đi ra xem tình huống thế nào mà thôi… Bất quá cậu, cậu ở đây làm gì?”
Thiếu niên muốn rút tay lại nhưng phát hiện khí lực đối phương rất lớn, nhất thời không thể giãy ra.
Trong bóng tối, thiếu niên nhíu mày, ánh mắt sắc bén, gằn từng tiếng: “Buông, tôi, ra.”
Lạc Phi ngẩn người, lúc này mới phát hiện cổ tay đối phương bị mình nắm tới sưng đỏ, vội vàng buông ra: “Thật xin lỗi… làm cậu đau à?”
Thiếu niên không trả lời vấn đề này, rụt tay lại lắc lắc nhẹ, giọng điệu bình ổn nói: “Tôi cũng giống cậu, thấy phi thuyền mất điện nên ra ngoài xem tình huống.”
Dứt lời thiếu niên liền xoay người, tiếp tục đi xuống phần đuôi phi thuyền.
Đó là nơi đặt thiết bị cung cấp điện của phi thuyền, cũng là nơi Lạc Phi muốn đi, vì thế liền đi theo phía sau.
Đi được hai bước, thiếu niên ngừng lại, xoay người hỏi: “Đi theo tôi làm gì?”
Lạc Phi nhún vai: “Tôi không đi theo cậu, đúng dịp cùng đường thôi.”
Mạn thuyền bên cạnh thiếu niên là một khung cửa sổ, vừa lúc này có một chuỗi sao băng lướt qua.
Ánh sáng từ sao băng rất yếu ớt, hơn nữa đối phương lại đứng quay lưng về phía ánh sáng nên Lạc Phi cũng không thấy rõ bộ dáng thiếu niên, chỉ thấy đối phương mang khẩu trang che đi nửa gương mặt, chỉ lộ ra đôi mắt long lanh sáng ngời.
— đó là ánh mắt đẹp nhất mà Lạc Phi từng nhìn thấy.
Ánh mắt kia trong suốt như được dòng nước tẩm ướt, con ngươi màu hổ phách, khóe mắt khẽ nhếch lên, ánh mắt lạnh lẽo như băng, tựa hồ chỉ một cái liếc mắt đã có thể cướp mất linh hồn người ta.
Lạc Phi giật mình, còn chưa kịp lấy lại tinh thần thì đối phương đã xoay người đi: “Cho dù cùng đường thì tôi cũng không thích người khác đi gần mình như vậy. Làm ơn bảo trì khoảng cách năm mét giùm tôi, cám ơn.”
“…”
Lạc Phi chỉ đành đứng lại, chờ thiếu niên đi xa hơn năm mét rồi mới đi tiếp, đồng thời mỉm cười nói: “Ánh mắt của tôi rất chuẩn xác, khoảng cách hiện tại của chúng ta hẳn là năm mét hai, nếu không tin cậu có thể dùng thước đo.”
Đối phương không để ý, tiếp tục đi tới trước.
Hai người không nói thêm gì nữa, băng qua đoạn hành lang thật dài, quẹo một cái liền tới đuôi phi thuyền.
Bình thường nơi này sẽ bị khóa lại không để hành khách tiến vào, bất quá hiện giờ đang mở rộng cửa, phía trước có giọng nam truyền tới: “Mạng lưới cung cấp điện không có dấu hiệu bị cắt đứt, thật kì quái, sao toàn bộ phi thuyền lại bị mất điện chứ?”
Tiếp đó là một giọng nữ: “Kiểm tra toàn bộ đường truyền trên tầng ba chưa?”
“Vâng, đều đã kiểm tra, đường truyền tuyệt đối không có vấn đề.”
“Như vậy rất có thể giống như hạm trưởng nói…”
Người nữ còn chưa nói hết lời, thiếu niên vừa đi tới góc quanh liền tiếp lời: “Là hệ thống cung cấp điện bị virus xâm nhập.”
Hai người đang cầm đèn pin kiểm tra đường dây, nghe vậy thì đồng thời kinh ngạc quay đầu lại.
Người nam nhíu mày hỏi: “Cậu là ai? Chạy tới đây làm gì?”
Thiếu niên đáp: “Tôi là hành khách trên phi thuyền, tôi muốn gặp hạm trưởng, chuyện này tôi có thể hỗ trợ giải quyết.”
Biểu tình người nam không quá tin tưởng: “Cậu có thể giải quyết?”
Thiếu niên rút một tấm card trong túi đưa qua: “Đây là danh thiếp của tôi, làm phiền anh đưa cho hạm trưởng, sau đó hẵng quyết định có gặp tôi hay không.”
Người nữ bên cạnh huých nhẹ cánh tay đồng nghiệp, nhỏ giọng nói: “Cứ đưa cho hạm trưởng xem thử đi, vừa lúc chúng ta cũng cần báo cáo tình huống mạch điện.” Sau đó cô khép cửa phòng thiết bị cung cấp điện lại, khóa cửa, sau đó quay qua thiếu niên: “Hai người theo tôi tới phòng nghỉ chờ đi.”
Lạc Phi đi theo sau thiếu niên, người nữ nọ hiển nhiên nghĩ hai người đi cùng nhau nên dẫn hai người tới phòng nghỉ trên tầng ba.
Phòng nghỉ cũng bị mất điện, bất quá trên phi thuyền có hệ thống chiếu sáng lúc khẩn cấp, hiện giờ đã được mở, chỉ là ánh sáng có hơi mờ.
Lạc Phi rốt cuộc cũng nhìn rõ bộ dáng đối phương— thiếu niên nọ ăn mặt rất đơn giản, áo sơ mi bỏ thùng, thắt lưng tinh tế nhưng không có cảm giác gầy yếu, ngược lại càng tôn lên đường cong lưu loát của cơ thể.
Làn da thiếu niên thực trắng, đáng tiếc đeo khẩu trang che đi phân nửa gương mặt, chỉ nhìn thấy đôi mắt cùng hàng mi vừa đen vừa dày.
Người này là alpha hay beta? Hoặc là omega? Lạc Phi tạm thời không có cách nào xác nhận, bởi vì trên người đối phương không có mùi tin tức tố rõ ràng.
Ở trên phi thuyền mà vẫn đeo khẩu trang, người này không muốn lộ diện như vậy sao?
Là minh tinh đang nổi hay là thân phận khá đặc biệt?
Đang nghĩ ngợi thì đột nhiên bắt gặp ánh mắt sắc bén của đối phương, người nọ hỏi: “Cậu nhìn cái gì?”
Lúc này Lạc Phi mới nhận ra, nãy giờ mình cư nhiên nhìn chằm chằm đối phương.
Bị bắt gặp tại trận, Lạc Phi không hề xấu hổ, ngược lại thản nhiên nói: “Tôi có chút tò mò, vì sao cậu phải mang khẩu trang kín như vậy?”
Thiếu niên nhíu mày, hỏi ngược lại: “Cậu rất thích tìm hiểu chuyện riêng tư của người khác à?”
Lạc Phi cười nói: “Thật xin lỗi, cũng không phải muốn giật khẩu trang xuống xem mặt mũi cậu thế nào, tôi chẳng qua chỉ nói ra nghi hoặc trong lòng mình thôi— đổi lại là người khác, tự dưng thấy có người đeo khẩu trang trên phi thuyền vũ trụ cũng sẽ tò mò. Cậu không chịu nói thân phận của mình thì thôi, chẳng lẽ còn không cho phép tôi tò mò à?”
Thiếu niên: “…”
Đối phương thẳng thắn điềm tĩnh như vậy ngược lại làm thiếu niên không có cách nào phản bác, chỉ đành liếc mắt một cái rồi xoay người ngồi xuống sô pha.
Một lát sau, một trung niên tóc hoa râm dẫn theo vài cấp dưới tiến vào phòng nghỉ, kích động nói: “Thật tốt quá, hệ thống cung cấp điện của chúng ta quả thực đã bị virus xâm nhập, kỹ sư đang khẩn cấp phục hồi nhưng quá trình có chút khó giải quyết, thực không ngờ cậu lại có mặt trên phi thuyền…”
Thiếu niên gật gật đầu, bình tĩnh nói: “Chuyển giao quyền quản lý hệ thống trí năng phi thuyền cho tôi, tôi giúp các người sửa lại.”
Nghe vậy, đám người lập tức xoay mặt nhìn nhau.
Hạm trưởng hiển nhiên có chút do dự: “Này…”
Thiếu niên đột nhiên đứng dậy đi tới gần, áp sát bên tai thuyền trường thì thầm một câu.
Ánh mắt hạm trưởng lập tức sáng ngời, thái độ xoay chuyển một trăm tám mươi độ, thực cung kính nói: “Vâng vâng vâng, tôi biết rồi, mời cậu đi theo tôi.”
Thiếu niên theo hạm trưởng đi tới khoang điều khiển.
Thấy Lạc Phi cũng đi theo, hạm trưởng nhỏ giọng hỏi: “Vị này là bạn cậu à?”
Thiếu niên quay đầu liếc nhìn Lạc Phi một cái rồi thản nhiên nói: “Không biết.”
Vì thế Lạc Phi bị ngăn lại ở ngoài cửa.
Lạc Phi: “… … … …”
Đây là lần đầu tiên từ nhỏ đến lớn, Lạc Phi được nếm thử hương vị bị ‘chặn cửa’.
…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất