Tinh Tế Tối Cường Thông Gia

Chương 47

Trước Sau
"Giả thiết... Tôi nói giả thiết là Vạn đoàn trưởng làm. Như vậy không cần xoắn xuýt lý do vì sao, Vạn đoàn trưởng xác thực có rất nhiều cơ hội." Matthew đổi chân tréo, thanh thản tựa lưng vào ghế ngồi, "Tỷ như lúc trên đường đưa nhân chứng đến bệnh viện, hoặc là thời điểm đi thăm dò tình huống của nhân chứng. Ngài thấy sao?"

Vạn Nghiệp Vi không hề bị lay động, khuôn mặt trầm tĩnh phân tích với Matthew: "Xác thực, nếu là tôi, quá nhiều cơ hội để tôi có thể ra tay. Mặc dù có máy giám sát, cũng bởi vì biết được vị trí cụ thể có thể dùng thân thể để ngăn trở, có thể tìm ra góc chết của máy."

Matthew thoả mãn gật gật đầu.

Vạn Nghiệp Vi tiếp tục nói: "Chỉ là vấn đề ở chỗ tại sao tôi phải làm như vậy? Chuyện nhân chứng tử vong đối với tôi mà nói cũng không có lợi ích thật sự nào cả."

Matthew khổ não lấy tay sờ sờ mái tóc đã cắt tỉa: "Tôi cũng đang suy tư về vấn đề này. Với tiền đồ của Vạn đoàn trưởng ở liên bang, cũng không thể tồn tại chuyện muốn cùng cấu kết với Tinh Đạo như vậy, cho dù đối phương chỉ đóng giả vai Tinh Đạo."

"Mọi người biết đó, gần đây chúng ta có thể xác nhận một chuyện chính là không biết trong góc nào ở vũ trụ, xác thực ngoại trừ liên bang và đế quốc còn cất giấu một tổ chức thứ ba. Tôi tin rằng Nhị hoàng tử điện hạ cũng có thể đã nghe đến chuyện này đi?"

Ông thoả mãn nhìn Aldrich phối hợp gật đầu, lại tiếp tục nói: "Có lẽ là bởi vì có liên quan đến bọn họ?"

Vạn Nghiệp Vi biểu tình bất biến, thuận theo dòng suy nghĩ của Matthew nói tiếp: "Nếu như tôi có liên hệ với bọn họ, vậy phải thỏa thuận như thế nào mới có thể khiến tôi bỏ qua mọi thứ lúc bấy giờ để hợp tác với bọn họ đây?"

Matthew kẹt lại, mặc dù ông vẫn cứ duy trì mỉm cười, nhưng Chu Cẩn nhìn ra, đây chính là vấn đề vẫn luôn quấy nhiễu ông. Vạn Nghiệp Vi là đại trung đoàn trưởng trẻ nhất trong lịch sử liên bang, cứ việc phía trước có một chữ "đại", nhưng cũng thấy tiền đồ đã không thể đo lường. Huống chi Đại tiểu thư Heath gia, một trong bốn dòng họ lớn nhất, còn khăng khăng một mực khuynh tình với hắn, chỉ cần hắn gật đầu, Lilith liền không chút do dự dâng cổ mình lên.

Vô luận nhìn từ phương diện nào, Vạn Nghiệp Vi đều không có lý do gì đi giao du với kẻ xấu kia.

"Chúng ta thật giống như đã đi vào một ngõ cụt." Matthew có chút bất đắc dĩ, từ bỏ thở dài. Vạn Nghiệp Vi cũng không có biểu hiện ra mừng rỡ khi đã xóa được hiềm nghi, trấn tĩnh không quan tâm hơn thua ngược lại rất khiến người kính nể.

Chu Cẩn từng nghe thấy ai đó nói qua bối cảnh của Vạn Nghiệp Vi, tựa hồ đến từ chính tinh cầu NGC1387, vốn là một quặng mỏ tinh, chỉ là sau khi khai phá khoáng sản liền suy tàn, cha mẹ mất trước khi hắn tự dựa vào sức mình tiến vào trường quân đội và đi tới vị trí của ngày hôm nay.

Chu Cẩn trong phút chốc có chút cương trực, trừ chuyện cha mẹ Vạn Nghiệp Vi mất hơi muộn này, hắn và Edmon hai người tuy rằng đến từ hai hành tinh không giống nhau, nhưng bối cảnh của Vạn Nghiệp Vi ở một mức độ nào đó cơ hồ chính là bản sao của Edmon —— sinh ra ở tinh cầu xa xôi, gia cảnh giống nhau, cha mẹ đều mất, tiến vào quân bộ tự mình dốc sức, điểm trùng hợp nhiều vô cùng.

Lại châm chước chuyện tinh tế, nếu thật sự có liên quan, Alpha trong trường quân đội như vậy kỳ thực cũng không thiếu. Cũng không thể đem tất cả bọn họ quy về một loại.

Aldrich thấy Chu Cẩn rơi vào trầm tư liền theo bản năng nhìn Vạn Nghiệp Vi, bất mãn nặn nặn tay cậu nhắc nhở. Chu Cẩn lúc này mới phát hiện, tay của mình vẫn còn bị Aldrich nắm.

Cậu đang muốn rút tay về, đèn cảnh báo màu đỏ lại sáng lên, kèm theo còi báo động: "Cảnh báo, cảnh báo, phía trước xuất hiện trùng thú, phía trước xuất hiện trùng thú!"

Phi thuyền lắc lư rất nhanh, giống như đang tiến hành công kích trùng thú bên ngoài. Matthew cũng mất đi vẻ thanh thản, ông còn chưa kịp đứng lên thì bị phi thuyền lật nghiêng một phát quẳng xuống ghế, lăn vài vòng trên đất.

Aldrich phản ứng cực nhanh đem Chu Cẩn ôm vào trong ngực, thuận thế lăn tới bên tường, dùng chân ôm lấy dây an toàn trên tường, cố định lại bản thân và Chu Cẩn.

Anh kiểm tra Chu Cẩn, thấp giọng nói: "Đừng lo lắng, có ta ở đây rồi."

Chu Cẩn căn bản không lo lắng, cậu chỉ là không nghĩ ra, gần đây mình rốt cuộc gặp trúng xui xẻo gì, chỉ cần vừa ra khỏi cửa liền gặp phải trùng thú, mà còn toàn là Thiết Giáp độc ngao, nếu thật sự có thể đi mua vé số, giải thưởng hạng nhất nhất định là của cậu.

Trong hỗn loạn tưng bừng, Vạn Nghiệp Vi vọt tới bên người Matthew, cầm lấy cổ tay ông hỏi: "Khoang đăng nhập ở đâu? Tôi có cơ giáp, tôi đi ra ngoài."



Matthew tựa hồ bị ngất, nụ cười trên mặt cũng tan biến, chỉ nhìn Vạn Nghiệp Vi nhưng cũng không trả lời câu hỏi của hắn.

Vạn Nghiệp Vi trên tay dùng sức, quơ quơ ông: "Nói mau, khoang đăng nhập ở đâu! Muốn chết hả?"

Dịch Minh cũng nhanh chóng chạy tới: "Geller, nhanh chóng mang chúng tôi đến khoang đăng nhập, không thôi chờ lúc trùng thú phá hủy phi thuyền thì phiền toái lắm."

Matthew lúc này mới choáng váng ngóng não đứng lên, lảo đảo nhờ hai người nâng đỡ ra ngoài.

Chu Cẩn có Aldrich che chở, cơ hồ là người an toàn nhất trên phi thuyền. Cậu nhanh chóng nhìn xung quanh gian phòng một vòng, dưới ánh đèn cảnh báo màu đỏ đang chiếu xuống, người tiếp nhận điều tra trong gian phòng từ bắt đầu hoảng loạn sau đó đều từ từ khôi phục bình tĩnh.

Nhìn Vạn Nghiệp Vi cùng Dịch Minh và Matthew đi đến khoang đăng nhập, mấy quân tuần tra cũng đi theo. Ngoại trừ Chu Cẩn và Aldrich, mọi người tựa hồ cũng tìm được vị trí của mình, mặc dù như thế, Chu Cẩn vẫn phát hiện điểm không đúng.

Không thấy Hoàng Duy Tân đâu.

Cậu nhìn xung quanh một lần, lấy cùi chỏ chọt vào người Aldrich: "Anh thấy Hoàng Duy Tân đâu không?"

Aldrich cũng tìm tòi một vòng: "Ta nhớ hắn ngồi ở bên trái chúng ta, ngay cạnh Vạn Nghiệp Vi. Sau hỗn loạn vừa rồi, ta cũng không chú ý. Có phải đã cùng Dịch Minh bọn họ đi ra ngoài rồi không?"

Hai người bọn họ bởi vì đến trễ, đi vào liền ngồi ở bên phải cửa phòng, mà Vạn Nghiệp Vi và Hoàng Duy Tân ngồi bên trái cửa. Nhưng giờ khắc này Aldrich ôm Chu Cẩn lăn tới chỗ đối diện cửa phòng, bởi vậy bất kể là ai đi ra ngoài cậu đều sẽ nhìn thấy. Chu Cẩn tỉ mỉ nhớ lại một chút, sau khi Vạn Nghiệp Vi và Dịch Minh dìu Matthew ra ngoài, trong nhóm mấy người đi ra theo cũng không có Hoàng Duy Tân.

Chu Cẩn bị Aldrich che chở, cũng không hoảng hốt, nếu như Hoàng Duy Tân cũng đi ra cùng, không có lý nào cậu lại không thấy được. Như vậy chỉ có một lời giải thích, ngay lúc Aldrich ôm cậu lăn tới góc tường, Hoàng Duy Tân liền thừa dịp trong phòng đang hỗn loạn tưng bừng mà chạy ra ngoài.

Điều này thật đáng để nghĩ sâu xa, tại sao Hoàng Duy Tân lại phản ứng nhanh như vậy? Khi mọi người còn đang nghĩ biện pháp ổn định thân hình, hắn dĩ nhiên đi ra khỏi phòng, cho dù là Vạn Nghiệp Vi hành động cực kỳ nhanh nhẹn thoạt nhìn cũng chậm một bước so với hắn.

Chu Cẩn ngẩng đầu đối diện với Aldrich, Aldrich lập tức nghiêm túc nói: "Em đừng hòng mơ tưởng, thành thật ở lại đây, không cho phép em dính líu tới tình huống bên ngoài."

Lời tuy có đạo lý, nhưng cũng không được Chu Cẩn tiếp nhận, cậu thừa dịp xóc nảy một chút liền giãy dụa muốn thoát khỏi vòng ôm của Aldrich, làm cho Aldrich không thể không nắm chặt hai tay, hai người cơ hồ không hề có kẽ hở dính vào nhau.

Chu Cẩn: "..."

Aldrich thấp giọng trách cứ: "Chuyện xông pha chiến đấu không cần em phải đi, Vạn Nghiệp Vi và Hoàng Duy Tân nhiều lắm chỉ cần mấy chục giây thôi, thật sự có vấn đề bọn họ sẽ phát hiện ra. Em ở đây cho tốt đi."

Chu Cẩn không thể không dùng đầu gối mềm nhũn chọt chọt Aldrich, hơi thở mong manh nói: "Khí tôi đều không kịp hít, anh thả tin tức tố ra làm gì đó!"

"Như vậy em mới không ra ngoài mạo hiểm." Aldrich phi thường đắc ý.

"Ai nói tôi muốn tự mình đi, ý của tôi là để anh đi nhìn thử." Chu Cẩn cơ hồ là dùng hết một chút khí lực cuối cùng đi dồn trách nhiệm lên người Aldrich, "Anh cố ý hả?"

Aldrich: "..."

"Buông tôi ra."

Aldrich đem tin tức tố thu lại, một lát sau Chu Cẩn cảm thấy cảm giác áp chế trên người rốt cuộc biến mất, sau khi cậu thở hổn hển mấy lần mới phát hiện phi thuyền đã ngừng xóc nảy.



"Bọn họ ra ngoài rồi?"

Aldrich tiếc nuối buông lỏng tay ra: "Đi nhìn cửa sổ xem?" Anh đỡ Chu Cẩn đứng lên, tìm một vòng, rốt cuộc tìm được cửa sổ quan sát, đem tấm màn vén lên.

Du hành trong vũ trụ, không ngoài ý muốn hầu hết thời gian bên ngoài phi thuyền đều là một màu đen kịt, phi thường dễ dàng khơi ra những chứng sợ hãi khi bị giam cầm của vài người, bởi vậy cửa sổ quan sát đều có màn che như vậy, lúc cần mới mở ra.

Aldrich và Chu Cẩn nằm nhoài trên cửa sổ nhìn ra, ngoại trừ xa xa có một hằng tinh màu đỏ sậm, trong vũ trụ yên tĩnh cũng không có bất kỳ cảnh tượng đánh nhau nào.

Hai người kỳ quái liếc mắt nhìn nhau một cái, "Lẽ nào là ở một bên khác?" Chu Cẩn kỳ quái hỏi.

"Vừa nãy phi thuyền chao đảo qua lại, cũng sẽ không chỉ ở một bên. Trùng thú cũng chẳng có chiến thuật gì cả." Aldrich nói, anh lần thứ hai tỉ mỉ tra xét một hồi, bỗng nhiên ý thức được, "Tên Matthew Geller này thực sự lợi hại, tất cả chúng ta đều bị lừa rồi."

Chu Cẩn hơi suy nghĩ một chút cũng hiểu rõ, Matthew tự biên tự đạo một trận trùng thú tập kích này, chính là vì để người tiếp nhận điều tra lộ ra sơ sót.

Đây cơ hồ là một chiếc bẫy liên hoàn, kiểu nào cũng sẽ có một phân đoạn khiến cho người ta lộ ra sơ sót. Nhưng cũng không phải cậu cho người đó là Vạn Nghiệp Vi, mà là Hoàng Duy Tân vẫn luôn không lộ ra vẻ gì.

Aldrich bỗng nhiên đem Chu Cẩn che chở ở phía sau, cảnh giác nhìn cửa, Hoàng Duy Tân lúc nãy biến mất xuất hiện ngoài cửa, bị bức lui bước vào phòng.

Giọng nói Matthew không nhanh không chậm truyền vào: "Tôi vốn tưởng là Vạn đoàn trưởng, không nghĩ tới Hoàng đội trưởng giấu kĩ như vậy. Xém chút nữa tôi đã khiến cho người của mình bị oan uổng."

Aldrich đem nút không gian nắm ở trong tay, chăm chú nhìn động tác của Hoàng Duy Tân.

Hoàng Duy Tân không thể lui bước nữa, cười lạnh một tiếng: "Tôi cho là người nhà tới đón tôi, không nghĩ tới đã mắc bẫy của ông rồi."

Trên mặt Matthew liền treo lên nụ cười: "Cho nên Hoàng đội trưởng không bằng nói cho tôi một chút, người nhà của cậu rốt cuộc là ai."

Hoàng Duy Tân nhìn Matthew, trong mắt cũng là lạnh lẽo: "Tôi sẽ không bán rẻ bạn của mình."

"Ồ?" Matthew nghiêng người sang, nhìn những khuôn mặt không thể tin được của quân tuần tra ở phía sau, trêu tức nói với Hoàng Duy Tân, "Hoàng đội trưởng đã đi tuần quân bốn mươi năm, ngoại trừ ngày nghỉ lễ cơ hồ đều sớm chiều ở chung với đội viên, tôi cho rằng bọn họ phải là bạn của cậu chứ."

Ông nhìn khuôn mặt không dễ chịu của Hoàng Duy Tân, tự mình nói: "Có lẽ bọn họ ở trong mắt Hoàng đội trưởng tối đa cũng chỉ có thể tính là thuộc hạ, thế nhưng người duy nhất sống sót ở căn cứ kia, người trước khi chết còn cao giọng nói "Kế hoạch nhất định sẽ được thực hiện" kia, khẳng định chính là đồng bọn của Hoàng đội trưởng, các người nắm giữ lý tưởng và mục tiêu giống nhau, đến cuối cùng cậu vẫn cho gã ăn viên thuốc con nhộng, làm cho gã từng chút suy kiệt dần."

Trong giọng nói của Matthew tràn đầy trào phúng: "Bất kể là ở liên bang, hay là trong tổ chức kia của cậu, Hoàng đội trưởng, cậu nói cậu sẽ không bán rẻ người bạn này một chút, e rằng đều không thể thành lập a."

Hoàng Duy Tân thẹn quá hóa giận, tay nắm nút không gian mơ hồ phát run: "Ông đừng quá nhiều lời, Geller."

Lời còn chưa dứt, Hoàng Duy Tân nhấn nút không gian, một cơ giáp loại nhỏ xuất hiện trong phòng. Mọi người trong lúc nhất thời tay chân luống cuống, cơ giáp của liên bang cũng không thể thả ra khi còn đang ở trong phi thuyền, cơ giáp cự đại trong chớp mắt sẽ phá hoại cả phi thuyền, tất cả mọi người cũng sẽ chết theo.

Thế nhưng cơ giáp của Hoàng Duy Tân cư nhiên vừa đúng chĩa vào trong phòng, buồng lái mở ra, hắn nhanh chóng nhảy vào.

Matthew kêu to: "Ngăn cản cậu ta lại!" Một khi Matthew đánh vỡ phi thuyền, tất cả mọi người đều sẽ chết.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau