Chương 7
Chu Cẩn đợi một hồi trong phòng cảnh sát, người tới đón cậu lại là Hán Tư. Vị trước khi theo đuổi hiển nhiên cũng không hề từ bỏ, thời điểm nhìn thấy Chu Cẩn liền phi thường kích động mà bước nhanh tới. Hắn rõ ràng chấn động ở khoảng cách xa ba bước, cơ thể hòa lẫn tin tức tố từ nhiều người của Chu Cẩn hiển nhiên không tránh được cảm quan của vị Alpha này.
"Chu, Chu Cẩn..."
"Đừng lo lắng." Chu Cẩn mỉm cười nhìn hắn, "Thời điểm vừa đến Thúy Vi xảy ra chút vấn đề, gặp phải mấy phần tử bạo lực, bất quã cũng may đã giải quyết xong."
Cả đội Hán Tư tỉ mỉ kiểm tra, xác thực chỉ có chút lây dính trên y phục, cũng không có ký hiệu đã bị đánh dấu gì, lúc này mới an tâm trở lại.
"Chu tướng quân để tôi tới đón em, cùng theo chiếm hạm của chúng tôi trở lại."
Chu Cẩn sửng sốt một chút, cẩn thận xác nhận: "Chiếm hạm?"
"Đúng!"
Chu Cẩn sau khi chiếm được câu trả lời khẳng định liền không khỏi nhíu mày: "Jonash tiên sinh, mọi người xác định như vậy thật sự không có vấn đề?"
"Đối phương cư nhiên công khai bắt cóc ở Thiên Nga, mục tiêu vẫn là Omega quý giá. Đây không phải là vấn đề riêng, đây là chiến dịch của toàn bộ liên bang. Sử dụng chiếm hạm cũng là để tỏ rõ thái độ của liên bang, tuyệt đối sẽ không khoan dung!"
Chu Cẩn yên lặng thở phào nhẹ nhõm, tư dụng của công như vậy giống như đánh trống khua chiêng, quả nhiên là có mục đích.
Để bảo đảm an toàn, người tới còn có một tổ bao gồm năm bác sĩ Beta, ngoại trừ đợt tiếp xúc một chút giữa Jonash và Chu Cẩn ở phòng cảnh sát Chu Cẩn cơ hồ liền bị bao vây bởi những Beta này.
Các bác sĩ làm kiểm tra cặn kẽ cho Chu Cẩn trên chiếm hạm, xác nhận rằng ngoại trừ hơi thiếu nước thì Chu Cẩn cũng không gặp vấn đề gì quá lớn, sau đó mới hoàn toàn yên lòng.
Sau khi tùy người dằn vặt xong, Chu Cẩn chợt nhớ: "Antaro thế nào rồi?"
Bác sĩ dẫn dắt tổ Càn Nguyên thu thập xong đồ vật: "Y chỉ có chút kinh hãi, đã được mang về chủ tinh."
Chu Cẩn gật gật đầu: "Lilith bọn họ đâu?"
Càn Nguyên vừa nghe đến cái tên Lilith thì sắc mặt liền trầm xuống: "Không có bất kỳ tin tức gì. Heath tướng quân phi thường phẫn nộ, hạ lệnh truy nã toàn bộ vũ trụ, không tiếc bất cứ giá nào cứu được Lilith."
Chu Cẩn gật đầu hiểu rõ. Tôn nữ cơ hồ bị trói đi dưới mí mắt, còn là một Omega quý giá, Heath tướng quân tức giận là điều hoàn toàn có thể lý giải. Chỉ như vậy mà có một số việc liền khá phiền toái, Chu Cẩn theo bản năng mò tới máy truyền tin.
Càn Nguyên thấy cậu trầm mặc, cho rằng cậu đang sợ hãi, hắn liền an ủi: "Hoàn hảo là cửa phòng của các cậu không đóng lại, để các cậu có cơ hội chạy thoát như thế." Hắn kính nể nhìn Chu Cẩn, "Nghe đâu, cậu chủ động để bọn Tinh Đạo dẫn đi, đồng thời để Antaro chạy đi báo cảnh sát. Mọi người sau khi biết đến chuyện này đều phi thường bội phục cậu."
Chu Cẩn ngẩn người, âm thầm thở phào nhẹ nhõm, Antaro ngơ ngác như nai con cư nhiên cố ý che giấu sự tình. Vô luận Antaro là xuất phát từ mục đích gì, ít nhất để cậu không cần đối mặt với một phiền toái lớn.
Cậu bình tĩnh ngồi xuống ở trong phòng, thần kinh căng thẳng cả ngày, lúc này mới xem như là triệt để thanh tĩnh lại.
Nhưng phần thả lỏng này cũng không duy trì được hồi lâu. Khi còi báo động trong chiếm hạm vang lên, thân thể Chu Cẩn lập tức cứng lại, cả người như đang trong tư thế chờ đợi.
Càn Nguyên lập tức sai người đi thăm dò, chừng mấy phút sau đội của hắn cùng một ten chiến sĩ trở về bẩm báo: "Quân đoàn số hai đang giao chiến với Tinh Đạo, hiện tại kêu gọi cứu viện. Chúng ta là chiếm hạm có khoảng cách gần nhất, cho nên lập tức sẽ bay qua."
Nói xong người nọ liếc mắt nhìn Chu Cẩn: "Xin ngài yên tâm, đã tăng thêm vài người ở lại đây, tổ của chúng tôi sẽ tận lực bảo đảm an toàn của ngài."
Chu Cẩn cảm kích nhìn người nọ: "Phi thường cảm ơn, nhưng vào thời điểm này, tôi không muốn các anh có thêm bất cứ phiền toái nào. Mong các anh đem toàn lực chiến đấu với Tinh Đạo, không cần vì tôi mà lãng phí nhân lực."
Chu Cẩn nói đến phi thường thành khẩn, Càn Nguyên đầy vẻ thưởng thức nhìn cậu. Tôn tử Chu tướng quân trong truyền thuyết chính là một người rất có trí tuệ, tính cách ôn hòa, một Omega bình dị và gần gũi hiếm có, quả là vậy.
"Chu Cẩn, cậu thật vất vả mới an toàn trở về, bảo đảm cậu an toàn trở lại chủ tinh cũng là nhiệm vụ hàng đầu của chúng tôi." Hắn thả nhẹ giọng nói khuyên nhủ, "Phương diện nhân lực tôi tin rằng hạm trưởng nhất định sẽ có an bài hợp lý."
Chu Cẩn suy tư chốc lát, gật gật đầu, rốt cuộc tán đồng với lời khuyên của Càn Nguyên. Cậu về lại chỗ ngồi, giống như cậu đang bình tĩnh chờ Càn Nguyên và những người khác sắp xếp sự vụ.
Nhưng, trong lòng Chu Cẩn lại hết sức không xem trọng lần hành động này.
Trung đoàn trưởng Rooker · Marksis của quân đoàn số hai là một người vừa vô dụng lại còn ngu ngốc. Lý do gã ngồi được chức vụ trung đoàn trưởng quân đoàn số hai này, một nhúm nhỏ nguyên nhân là ở chỗ gia tộc Marksis có thế lực hùng hậu, mối quan hệ cùng với tứ đại gia tộc đều không mặn không nhạt, bề ngoài không nghiêng về phía ai, là phái trung lập hiếm thấy. Mà nguyên nhân to lớn hơn chính là tứ đại gia tộc rất xem trọng chức vụ này.
Thế lực của tứ đại tướng quân trong quân bộ cơ hồ ngang nhau. Quân đoàn số hai luôn có một loại tồn tại đặc thù ngoài tứ đại gia tộc bởi vì mối quan hệ cứng rắn với Nhâm đoàn trưởng đầy thủ đoạn trước đây. Mà từ khi người nọ hi sinh trong cuộc chiến với trùng tộc, tình huống liền trở nên vô cùng tế nhị. Vô luận nhánh quân đội này cuối cùng ở dưới trướng ai, họ cũng không trở thành một đại đội có sức ảnh hưởng lớn, còn có thể làm vỡ trạng thái cân bằng vốn có từ nhiều năm.
Heath lão tướng quân là một người phi thường giỏi về chuyện đút lót. Sau khi biết được Nhâm đoàn trưởng đã hi sinh, ông liền kịp thời quyết đoán đem Rooker · Marksis về đây, để gã ngồi vào vị trí trung đoàn trưởng quân đoàn số hai.
Ba đại gia tộc khác sở dĩ không đáp trả lại hành động này là bởi vì mọi người đều bị một vấn đề mấu chốt cản tay—— không có người thích hợp. Ứng cử viên có tuổi và kinh nghiệm quân sự đầy đủ đều đã ngồi vào những vị trí then chốt, cũng không thể điều động. Mà lứa trẻ lại chưa hoàn toàn trưởng thành. Heath gia đương nhiên cũng như thế.
Ngược lại, Rooker là một người ngu ngốc có tiếng, tốt hơn hết là để gã ngồi chơi vài năm trên vị trí đó thay vì đem vài người có tương lai nhưng chưa thành thục lên sàn. Sau khi thế hệ trẻ trong các đại gia tộc đã trưởng thành, họ hoàn toàn có thể dùng hàng tá nhược điểm to nhỏ của Rooker mà kéo gã xuống ngựa.
Tứ đại gia tộc mỗi nhà đều có ý xấu riêng, hình thức vi diệu như vậy liền được bảo trì nhiều năm.
Chu Cẩn uống một hớp dịch dinh dưỡng Càn Nguyên chuẩn bị cho cậu, chất lỏng với hương vị hoa anh đào trượt xuống cổ họng, mùi vị trong veo tỏa ra trong khoang miệng, khiến chiếc bụng đang đói cồn cào tạm thời yên tĩnh đôi chút.
Nếu Heath lão tướng quân biết được người đang ở tiền tuyến cố gắng cứu vớt tôn nữ của ông lại là cái người ngu ngốc mà chính mình tự tay đẩy tới này, không biết ông sẽ có cảm tưởng gì.
"Trước tiên ngủ một giấc đi." Càn Nguyên thoả mãn nhìn Chu Cẩn uống hết dịch dinh dưỡng, "Cậu cần nghỉ ngơi."
Vì chẳng có chuyện gì để lo, Chu Cẩn rất biết nghe lời mà gật đầu, thuận tay cầm lấy quần áo đi tắm rửa sạch sẽ rồi nằm trên giường.
Càn Nguyên rời khỏi khi Chu Cẩn đang đi tắm. Khi rời đi, hắn không nhịn được mà cảm thán, bây giờ Omega dễ ứng phó như Chu Cẩn vậy khoảng chừng chỉ còn lại một người thôi, là chính cậu.
Chu Cẩn ngủ không được sâu, thời điểm có người gõ cửa, cậu cơ hồ lập tức liền tỉnh dậy. Trước khi ngủ cậu cũng không đổi áo, chỉ từ trong đống quần áo đã được chuẩn bị lấy ra một chiếc áo thun, bây giờ chỉ cần mặc lên áo khoác rồi ra mở cửa thôi.
Càn Nguyên với vẻ mặt nghiêm túc đứng ngoài cửa: "Chu Cẩn, chúng ta phải lập tức rời đi."
Trong lòng Chu Cẩn cảm thán một câu quả nhiên là vậy, một bên không nói hai lời, cùng Càn Nguyên ra khỏi gian phòng. Lúc đi, trong hành lang đều là quân nhân với thần sắc vội vã. Mặc dù thấy được Chu Cẩn, họ chỉ đều nhìn thẳng và chạy về nơi cương vị của mình.
Càn Nguyên cùng một tên lính Alpha hộ tống Chu Cẩn đến khoang tập hợp các phi thuyền. Hắn còn tưởng rằng có thể lập tức lấy phi thuyền rời đi, lại bị chiến sĩ thủ vệ nói trung đoàn trưởng mới hạ lệnh, không cho bất cứ ai tự ý vận dung phi thuyền loại nhỏ.
Càn Nguyên cau mày hỏi: "Hạm trưởng mới vừa rồi còn cho phép tôi sử dụng phi thuyền đưa Chu Cẩn rời đi trước."
Mặc dù đối phương đã tận lực kìm nén nhưng vẫn không có cách nào che giấu được bất đắc dĩ trong lòng: "Sau khi lên chiếm hạm. trung đoàn trưởng quân đoàn số hai đã tiếp quản toàn diện, hiện tại nhất định phải tuân thủ theo mệnh lệnh của gã."
A, cái tên vô dụng kia. Chu Cẩn bất động thanh sắc phun tào trong lòng, sau đó tốt tính khuyên nhủ Càn Nguyên: "Nếu trung đoàn trưởng đã có lệnh, không bằng chúng ta bây giờ trở vào trong trước đi."
"Không được." Càn Nguyên cau mày, "Chúng ta đi tìm trung đoàn trưởng, nhất định phải để cậu an toàn rời đi."
Hắn nhanh chóng chuyển hướng, một đường chạy về phía phòng chỉ huy. Chu Cẩn suy nghĩ một chút, do dự, vẫn là đi theo.
Chờ đếm lúc Chu Cẩn đến phòng chỉ huy, vừa lúc nhìn thấy một đám người đang mang Càn Nguyên ra ngoài. Càn Nguyên kêu to: "Anh phải đưa Chu Cẩn an toàn rời đi!"
Chu Cẩn nhìn Càn Nguyên bị người tha đi, theo bản năng nhìn chung quanh một vòng, cư nhiên thấy được Hán Tư, cậu lập tức tiến lên: "Jonash tiên sinh, xin hỏi đã xảy ra chuyện gì?"
Jonash nhìn thấy Chu Cẩn, vẻ lo lắng không khỏi tràn đầy lên mặt: "Trung đoàn trưởng hạ lệnh cấm nhốt bác sĩ Càn Nguyên."
Chu Cẩn kinh ngạc nhìn Jonash, tuy rằng cậu chạy không lại Càn Nguyên, thế nhưng cũng không chậm mất bao nhiêu. Không biết đã xảy ra chuyện gì khiến Càn Nguyên đắc tội với Marksis thế này?
"Trung đoàn trưởng hận nhất có người lấy chức quan áp gã. Vừa nãy Càn Nguyên dưới sự kích động, dùng mệnh lệnh của Chu tướng quân ra lệnh cho gã. Nếu như lúc thường thì hoàn hảo, chỉ là hiện tại có chút không khéo." Jonash giải thích, "Chiến cuộc đang rất tồi tệ."
Hắn giương mắt liếc nhìn về phía trước, sau đó giảm thấp âm thanh: "Đi theo tôi, tôi sẽ nghĩ biện pháp mang em đưa đi. Đừng lo lắng, tôi sẽ bảo đảm an toàn cho em."
Chu Cẩn cảm thấy bản thân không ngu ngốc, thế nhưng mấy câu nói ngắn ngủi này lại khiến cậu cảm thấy đầu óc nhìn không thể phân tích được. Bất quá chỉ là một nhóm Tinh Đạo, Marksis phải ngu ngốc đến cỡ nào mà ngay cả Tinh Đạo cũng không đánh nổi nữa? Còn cái gì mà chiến cuộc gay go? Cậu mờ mịt cùng Jonash đi được hai bước thì một người liền đi tới trước mặt, là Vạn Nghiệp Vi vừa trở về từ chiến trường.
Vạn Nghiệp liếc mắt nhìn Chu Cẩn rồi trực tiếp chuyển hướng về phía Jonash, tựa hồ không thèm để ý đến Chu Cẩn: "Hạm trưởng đâu?"
Jonash nghiêm chào một cái, dùng từ ngữ ngắn gọn hồi báo tình huống. Vạn Nghiệp Vi nghe xong, sắc mặt đã hoàn toàn biến đen. Hắn nhanh chóng đi về phía trước, ngăn cản Marksis đang gào thét chỉ huy bọn chiến sĩ phòng thủ trước màn hình: "Trung đoàn trưởng, chiến cuộc trước mắt cũng không thích hợp với việc phòng thủ, chúng ta cần phải tiến công!"
Marksis sững sờ, lập tức nhận ra người trước mắt là Vạn Nghiệp Vi, gã coi rẻ nói: "Tôi mới là sĩ quan chỉ huy có chức vị cao nhất ở đây! Vạn đội trưởng."
Vạn Nghiệp Vi vỗ một chưởng lên bàn chỉ huy: "Chúng ta đã toàn bộ bao vây đối phương, bọn chúng bất quá chính là cá chết đang giãy dụa trong lưới rách, hiện tại chỉ có công kích phe địch thì chủ hạm mới có thể nhanh chóng kết thúc trận chiến!"
"Tôi đánh rắm!" Marksis thô lỗ rống trở lại, "Đối phương có pháo proton năng lượng cao chót vót! Ngài biết tôi đã tổn thất bao nhiêu chiếm hạm rồi chưa? Vạn đội trưởng, mong ngài không nên đem tình cảm riêng tư vào trong chiến đấu!" Marksis xem ra cũng là một nhân vật bát quái. Sắc mặt của Vạn Nghiệp Vi thời điểm này mà việc tư lại bị lấy ra để nói trực tiếp đen như đáy nồi.
Chu Cẩn và Jonash ở trong nghe được toàn bộ câu chuyện, Chu Cẩn trừng mắt nhìn: "Xin hỏi, Jonash tiên sinh, hiện tại tình hình trận chiến rốt cuộc là như thế nào?"
Jonash ngẩn người, rõ ràng không có rõ ràng.
Chu Cẩn mỉm cười giải thích: "Ý của tôi là, dùng con mắt của ngài để nhìn, cuối cùng là trung đoàn đội trưởng trúng hay vẫn là Vạn đội trưởng đây?"
Đại khái là Chu Cẩn cư nhiên lại đi hỏi ý kiến của mình, Jonash có chút thụ sủng nhược kinh, mà hắn ngay lập tức nhớ tới chiến cuộc gay go trước mắt, mặt liền xụ xuống: "Đương nhiên là Vạn đội trưởng." Hắn nhỏ giọng, còn muốn giải thích thêm chút gì đó, Chu Cẩn cũng đã mỉm cười giơ tay lên.
"Nếu có thời gian rảnh rỗi liền trò chuyện tiếp, hiện tại chúng ta có chuyện quan trọng hơn để làm."
Chu Cẩn bỗng nhiên đi về phía trước, nhấc lên hòm thuốc trên đất mà Càn Nguyên đã bỏ lại, xoay tròn một vòng rồi đập đến ngay đầu của Marksis. Marksis đang gào thét chỉ huy chiếm hạm co lại hai cánh chỉ cảm thấy phía sau có một tiếng xé gió kỳ quái truyền đến, gã theo bản năng chuyển hướng, thành công để khuôn mặt hội hợp với hòm thuốc trên không. Tại trước con mắt của bao người, gã bị một Omega dùng hòm thuốc đập hôn mê bất tỉnh.
Mọi người: "..."
Phó quan tên Á Luân của gã là người đầu tiên phản ứng: "Anh cư nhiên dám tập kích trung đoàn trưởng quân đoàn số hai của liên bang! Anh sẽ bị toàn án quân sự tố cáo!" Á Luân phẫn nộ quát chiến sĩ hai bên, "Còn đứng đó làm gì? Mau đến bắt y lại!"
Chu Cẩn đưa tay cẩn thận vứt hòm thuốc xuống đất, vỗ vỗ tro bụi không tồn tại: "Thứ cho tôi nhắc nhở ngài một cậu, trong dự luật bảo vệ Omega, cấp độ thương tổn như thé này..." Cậu liếc nhìn Marksis đang té xỉu xuống đất với chiếc mũi chảy ròng máu đỏ, "Tôi có thể được miễn tội."
Mọi người: "..."
"Xét thấy lúc Marksis trung đoàn trưởng đã không có cách nào thực hiện chức vụ của mình, quân đoàn số hai từ nay được tôi chỉ huy." Vạn Nghiệp Vi lập tức giao ra mệnh lệnh cho binh lính, "Mang Marksis trung đoàn trưởng đi nghỉ ngơi, phó quan Từ Á Luân phụ trách chăm sóc."
Quân đoàn số hai ước chừng đã sớm chịu đủ tính hăng hái của Marksis, lập tức có binh lính bước ra khỏi hàng, đem hai người dẫn xuống.
Vạn Nghiệp Vi lập tức chỉ huy mở ra hai cánh, phái hạm tàu trinh sát bay đi: "Trong hai phút tìm được vị trí hạm chỉ huy của đối phương. Chú ý, đối phương đang có trang bị pháo proton năng lượng cao hiện đại nhất, chiến đội cơ giáp đuổi tới, sau khi phá hủy chiếm hạm trinh sát của đối phương, không tiếc bất cứ giá nào điều tra rõ vũ khí hạt nhân năng lượng cao của đối phương."
"Chu, Chu Cẩn..."
"Đừng lo lắng." Chu Cẩn mỉm cười nhìn hắn, "Thời điểm vừa đến Thúy Vi xảy ra chút vấn đề, gặp phải mấy phần tử bạo lực, bất quã cũng may đã giải quyết xong."
Cả đội Hán Tư tỉ mỉ kiểm tra, xác thực chỉ có chút lây dính trên y phục, cũng không có ký hiệu đã bị đánh dấu gì, lúc này mới an tâm trở lại.
"Chu tướng quân để tôi tới đón em, cùng theo chiếm hạm của chúng tôi trở lại."
Chu Cẩn sửng sốt một chút, cẩn thận xác nhận: "Chiếm hạm?"
"Đúng!"
Chu Cẩn sau khi chiếm được câu trả lời khẳng định liền không khỏi nhíu mày: "Jonash tiên sinh, mọi người xác định như vậy thật sự không có vấn đề?"
"Đối phương cư nhiên công khai bắt cóc ở Thiên Nga, mục tiêu vẫn là Omega quý giá. Đây không phải là vấn đề riêng, đây là chiến dịch của toàn bộ liên bang. Sử dụng chiếm hạm cũng là để tỏ rõ thái độ của liên bang, tuyệt đối sẽ không khoan dung!"
Chu Cẩn yên lặng thở phào nhẹ nhõm, tư dụng của công như vậy giống như đánh trống khua chiêng, quả nhiên là có mục đích.
Để bảo đảm an toàn, người tới còn có một tổ bao gồm năm bác sĩ Beta, ngoại trừ đợt tiếp xúc một chút giữa Jonash và Chu Cẩn ở phòng cảnh sát Chu Cẩn cơ hồ liền bị bao vây bởi những Beta này.
Các bác sĩ làm kiểm tra cặn kẽ cho Chu Cẩn trên chiếm hạm, xác nhận rằng ngoại trừ hơi thiếu nước thì Chu Cẩn cũng không gặp vấn đề gì quá lớn, sau đó mới hoàn toàn yên lòng.
Sau khi tùy người dằn vặt xong, Chu Cẩn chợt nhớ: "Antaro thế nào rồi?"
Bác sĩ dẫn dắt tổ Càn Nguyên thu thập xong đồ vật: "Y chỉ có chút kinh hãi, đã được mang về chủ tinh."
Chu Cẩn gật gật đầu: "Lilith bọn họ đâu?"
Càn Nguyên vừa nghe đến cái tên Lilith thì sắc mặt liền trầm xuống: "Không có bất kỳ tin tức gì. Heath tướng quân phi thường phẫn nộ, hạ lệnh truy nã toàn bộ vũ trụ, không tiếc bất cứ giá nào cứu được Lilith."
Chu Cẩn gật đầu hiểu rõ. Tôn nữ cơ hồ bị trói đi dưới mí mắt, còn là một Omega quý giá, Heath tướng quân tức giận là điều hoàn toàn có thể lý giải. Chỉ như vậy mà có một số việc liền khá phiền toái, Chu Cẩn theo bản năng mò tới máy truyền tin.
Càn Nguyên thấy cậu trầm mặc, cho rằng cậu đang sợ hãi, hắn liền an ủi: "Hoàn hảo là cửa phòng của các cậu không đóng lại, để các cậu có cơ hội chạy thoát như thế." Hắn kính nể nhìn Chu Cẩn, "Nghe đâu, cậu chủ động để bọn Tinh Đạo dẫn đi, đồng thời để Antaro chạy đi báo cảnh sát. Mọi người sau khi biết đến chuyện này đều phi thường bội phục cậu."
Chu Cẩn ngẩn người, âm thầm thở phào nhẹ nhõm, Antaro ngơ ngác như nai con cư nhiên cố ý che giấu sự tình. Vô luận Antaro là xuất phát từ mục đích gì, ít nhất để cậu không cần đối mặt với một phiền toái lớn.
Cậu bình tĩnh ngồi xuống ở trong phòng, thần kinh căng thẳng cả ngày, lúc này mới xem như là triệt để thanh tĩnh lại.
Nhưng phần thả lỏng này cũng không duy trì được hồi lâu. Khi còi báo động trong chiếm hạm vang lên, thân thể Chu Cẩn lập tức cứng lại, cả người như đang trong tư thế chờ đợi.
Càn Nguyên lập tức sai người đi thăm dò, chừng mấy phút sau đội của hắn cùng một ten chiến sĩ trở về bẩm báo: "Quân đoàn số hai đang giao chiến với Tinh Đạo, hiện tại kêu gọi cứu viện. Chúng ta là chiếm hạm có khoảng cách gần nhất, cho nên lập tức sẽ bay qua."
Nói xong người nọ liếc mắt nhìn Chu Cẩn: "Xin ngài yên tâm, đã tăng thêm vài người ở lại đây, tổ của chúng tôi sẽ tận lực bảo đảm an toàn của ngài."
Chu Cẩn cảm kích nhìn người nọ: "Phi thường cảm ơn, nhưng vào thời điểm này, tôi không muốn các anh có thêm bất cứ phiền toái nào. Mong các anh đem toàn lực chiến đấu với Tinh Đạo, không cần vì tôi mà lãng phí nhân lực."
Chu Cẩn nói đến phi thường thành khẩn, Càn Nguyên đầy vẻ thưởng thức nhìn cậu. Tôn tử Chu tướng quân trong truyền thuyết chính là một người rất có trí tuệ, tính cách ôn hòa, một Omega bình dị và gần gũi hiếm có, quả là vậy.
"Chu Cẩn, cậu thật vất vả mới an toàn trở về, bảo đảm cậu an toàn trở lại chủ tinh cũng là nhiệm vụ hàng đầu của chúng tôi." Hắn thả nhẹ giọng nói khuyên nhủ, "Phương diện nhân lực tôi tin rằng hạm trưởng nhất định sẽ có an bài hợp lý."
Chu Cẩn suy tư chốc lát, gật gật đầu, rốt cuộc tán đồng với lời khuyên của Càn Nguyên. Cậu về lại chỗ ngồi, giống như cậu đang bình tĩnh chờ Càn Nguyên và những người khác sắp xếp sự vụ.
Nhưng, trong lòng Chu Cẩn lại hết sức không xem trọng lần hành động này.
Trung đoàn trưởng Rooker · Marksis của quân đoàn số hai là một người vừa vô dụng lại còn ngu ngốc. Lý do gã ngồi được chức vụ trung đoàn trưởng quân đoàn số hai này, một nhúm nhỏ nguyên nhân là ở chỗ gia tộc Marksis có thế lực hùng hậu, mối quan hệ cùng với tứ đại gia tộc đều không mặn không nhạt, bề ngoài không nghiêng về phía ai, là phái trung lập hiếm thấy. Mà nguyên nhân to lớn hơn chính là tứ đại gia tộc rất xem trọng chức vụ này.
Thế lực của tứ đại tướng quân trong quân bộ cơ hồ ngang nhau. Quân đoàn số hai luôn có một loại tồn tại đặc thù ngoài tứ đại gia tộc bởi vì mối quan hệ cứng rắn với Nhâm đoàn trưởng đầy thủ đoạn trước đây. Mà từ khi người nọ hi sinh trong cuộc chiến với trùng tộc, tình huống liền trở nên vô cùng tế nhị. Vô luận nhánh quân đội này cuối cùng ở dưới trướng ai, họ cũng không trở thành một đại đội có sức ảnh hưởng lớn, còn có thể làm vỡ trạng thái cân bằng vốn có từ nhiều năm.
Heath lão tướng quân là một người phi thường giỏi về chuyện đút lót. Sau khi biết được Nhâm đoàn trưởng đã hi sinh, ông liền kịp thời quyết đoán đem Rooker · Marksis về đây, để gã ngồi vào vị trí trung đoàn trưởng quân đoàn số hai.
Ba đại gia tộc khác sở dĩ không đáp trả lại hành động này là bởi vì mọi người đều bị một vấn đề mấu chốt cản tay—— không có người thích hợp. Ứng cử viên có tuổi và kinh nghiệm quân sự đầy đủ đều đã ngồi vào những vị trí then chốt, cũng không thể điều động. Mà lứa trẻ lại chưa hoàn toàn trưởng thành. Heath gia đương nhiên cũng như thế.
Ngược lại, Rooker là một người ngu ngốc có tiếng, tốt hơn hết là để gã ngồi chơi vài năm trên vị trí đó thay vì đem vài người có tương lai nhưng chưa thành thục lên sàn. Sau khi thế hệ trẻ trong các đại gia tộc đã trưởng thành, họ hoàn toàn có thể dùng hàng tá nhược điểm to nhỏ của Rooker mà kéo gã xuống ngựa.
Tứ đại gia tộc mỗi nhà đều có ý xấu riêng, hình thức vi diệu như vậy liền được bảo trì nhiều năm.
Chu Cẩn uống một hớp dịch dinh dưỡng Càn Nguyên chuẩn bị cho cậu, chất lỏng với hương vị hoa anh đào trượt xuống cổ họng, mùi vị trong veo tỏa ra trong khoang miệng, khiến chiếc bụng đang đói cồn cào tạm thời yên tĩnh đôi chút.
Nếu Heath lão tướng quân biết được người đang ở tiền tuyến cố gắng cứu vớt tôn nữ của ông lại là cái người ngu ngốc mà chính mình tự tay đẩy tới này, không biết ông sẽ có cảm tưởng gì.
"Trước tiên ngủ một giấc đi." Càn Nguyên thoả mãn nhìn Chu Cẩn uống hết dịch dinh dưỡng, "Cậu cần nghỉ ngơi."
Vì chẳng có chuyện gì để lo, Chu Cẩn rất biết nghe lời mà gật đầu, thuận tay cầm lấy quần áo đi tắm rửa sạch sẽ rồi nằm trên giường.
Càn Nguyên rời khỏi khi Chu Cẩn đang đi tắm. Khi rời đi, hắn không nhịn được mà cảm thán, bây giờ Omega dễ ứng phó như Chu Cẩn vậy khoảng chừng chỉ còn lại một người thôi, là chính cậu.
Chu Cẩn ngủ không được sâu, thời điểm có người gõ cửa, cậu cơ hồ lập tức liền tỉnh dậy. Trước khi ngủ cậu cũng không đổi áo, chỉ từ trong đống quần áo đã được chuẩn bị lấy ra một chiếc áo thun, bây giờ chỉ cần mặc lên áo khoác rồi ra mở cửa thôi.
Càn Nguyên với vẻ mặt nghiêm túc đứng ngoài cửa: "Chu Cẩn, chúng ta phải lập tức rời đi."
Trong lòng Chu Cẩn cảm thán một câu quả nhiên là vậy, một bên không nói hai lời, cùng Càn Nguyên ra khỏi gian phòng. Lúc đi, trong hành lang đều là quân nhân với thần sắc vội vã. Mặc dù thấy được Chu Cẩn, họ chỉ đều nhìn thẳng và chạy về nơi cương vị của mình.
Càn Nguyên cùng một tên lính Alpha hộ tống Chu Cẩn đến khoang tập hợp các phi thuyền. Hắn còn tưởng rằng có thể lập tức lấy phi thuyền rời đi, lại bị chiến sĩ thủ vệ nói trung đoàn trưởng mới hạ lệnh, không cho bất cứ ai tự ý vận dung phi thuyền loại nhỏ.
Càn Nguyên cau mày hỏi: "Hạm trưởng mới vừa rồi còn cho phép tôi sử dụng phi thuyền đưa Chu Cẩn rời đi trước."
Mặc dù đối phương đã tận lực kìm nén nhưng vẫn không có cách nào che giấu được bất đắc dĩ trong lòng: "Sau khi lên chiếm hạm. trung đoàn trưởng quân đoàn số hai đã tiếp quản toàn diện, hiện tại nhất định phải tuân thủ theo mệnh lệnh của gã."
A, cái tên vô dụng kia. Chu Cẩn bất động thanh sắc phun tào trong lòng, sau đó tốt tính khuyên nhủ Càn Nguyên: "Nếu trung đoàn trưởng đã có lệnh, không bằng chúng ta bây giờ trở vào trong trước đi."
"Không được." Càn Nguyên cau mày, "Chúng ta đi tìm trung đoàn trưởng, nhất định phải để cậu an toàn rời đi."
Hắn nhanh chóng chuyển hướng, một đường chạy về phía phòng chỉ huy. Chu Cẩn suy nghĩ một chút, do dự, vẫn là đi theo.
Chờ đếm lúc Chu Cẩn đến phòng chỉ huy, vừa lúc nhìn thấy một đám người đang mang Càn Nguyên ra ngoài. Càn Nguyên kêu to: "Anh phải đưa Chu Cẩn an toàn rời đi!"
Chu Cẩn nhìn Càn Nguyên bị người tha đi, theo bản năng nhìn chung quanh một vòng, cư nhiên thấy được Hán Tư, cậu lập tức tiến lên: "Jonash tiên sinh, xin hỏi đã xảy ra chuyện gì?"
Jonash nhìn thấy Chu Cẩn, vẻ lo lắng không khỏi tràn đầy lên mặt: "Trung đoàn trưởng hạ lệnh cấm nhốt bác sĩ Càn Nguyên."
Chu Cẩn kinh ngạc nhìn Jonash, tuy rằng cậu chạy không lại Càn Nguyên, thế nhưng cũng không chậm mất bao nhiêu. Không biết đã xảy ra chuyện gì khiến Càn Nguyên đắc tội với Marksis thế này?
"Trung đoàn trưởng hận nhất có người lấy chức quan áp gã. Vừa nãy Càn Nguyên dưới sự kích động, dùng mệnh lệnh của Chu tướng quân ra lệnh cho gã. Nếu như lúc thường thì hoàn hảo, chỉ là hiện tại có chút không khéo." Jonash giải thích, "Chiến cuộc đang rất tồi tệ."
Hắn giương mắt liếc nhìn về phía trước, sau đó giảm thấp âm thanh: "Đi theo tôi, tôi sẽ nghĩ biện pháp mang em đưa đi. Đừng lo lắng, tôi sẽ bảo đảm an toàn cho em."
Chu Cẩn cảm thấy bản thân không ngu ngốc, thế nhưng mấy câu nói ngắn ngủi này lại khiến cậu cảm thấy đầu óc nhìn không thể phân tích được. Bất quá chỉ là một nhóm Tinh Đạo, Marksis phải ngu ngốc đến cỡ nào mà ngay cả Tinh Đạo cũng không đánh nổi nữa? Còn cái gì mà chiến cuộc gay go? Cậu mờ mịt cùng Jonash đi được hai bước thì một người liền đi tới trước mặt, là Vạn Nghiệp Vi vừa trở về từ chiến trường.
Vạn Nghiệp liếc mắt nhìn Chu Cẩn rồi trực tiếp chuyển hướng về phía Jonash, tựa hồ không thèm để ý đến Chu Cẩn: "Hạm trưởng đâu?"
Jonash nghiêm chào một cái, dùng từ ngữ ngắn gọn hồi báo tình huống. Vạn Nghiệp Vi nghe xong, sắc mặt đã hoàn toàn biến đen. Hắn nhanh chóng đi về phía trước, ngăn cản Marksis đang gào thét chỉ huy bọn chiến sĩ phòng thủ trước màn hình: "Trung đoàn trưởng, chiến cuộc trước mắt cũng không thích hợp với việc phòng thủ, chúng ta cần phải tiến công!"
Marksis sững sờ, lập tức nhận ra người trước mắt là Vạn Nghiệp Vi, gã coi rẻ nói: "Tôi mới là sĩ quan chỉ huy có chức vị cao nhất ở đây! Vạn đội trưởng."
Vạn Nghiệp Vi vỗ một chưởng lên bàn chỉ huy: "Chúng ta đã toàn bộ bao vây đối phương, bọn chúng bất quá chính là cá chết đang giãy dụa trong lưới rách, hiện tại chỉ có công kích phe địch thì chủ hạm mới có thể nhanh chóng kết thúc trận chiến!"
"Tôi đánh rắm!" Marksis thô lỗ rống trở lại, "Đối phương có pháo proton năng lượng cao chót vót! Ngài biết tôi đã tổn thất bao nhiêu chiếm hạm rồi chưa? Vạn đội trưởng, mong ngài không nên đem tình cảm riêng tư vào trong chiến đấu!" Marksis xem ra cũng là một nhân vật bát quái. Sắc mặt của Vạn Nghiệp Vi thời điểm này mà việc tư lại bị lấy ra để nói trực tiếp đen như đáy nồi.
Chu Cẩn và Jonash ở trong nghe được toàn bộ câu chuyện, Chu Cẩn trừng mắt nhìn: "Xin hỏi, Jonash tiên sinh, hiện tại tình hình trận chiến rốt cuộc là như thế nào?"
Jonash ngẩn người, rõ ràng không có rõ ràng.
Chu Cẩn mỉm cười giải thích: "Ý của tôi là, dùng con mắt của ngài để nhìn, cuối cùng là trung đoàn đội trưởng trúng hay vẫn là Vạn đội trưởng đây?"
Đại khái là Chu Cẩn cư nhiên lại đi hỏi ý kiến của mình, Jonash có chút thụ sủng nhược kinh, mà hắn ngay lập tức nhớ tới chiến cuộc gay go trước mắt, mặt liền xụ xuống: "Đương nhiên là Vạn đội trưởng." Hắn nhỏ giọng, còn muốn giải thích thêm chút gì đó, Chu Cẩn cũng đã mỉm cười giơ tay lên.
"Nếu có thời gian rảnh rỗi liền trò chuyện tiếp, hiện tại chúng ta có chuyện quan trọng hơn để làm."
Chu Cẩn bỗng nhiên đi về phía trước, nhấc lên hòm thuốc trên đất mà Càn Nguyên đã bỏ lại, xoay tròn một vòng rồi đập đến ngay đầu của Marksis. Marksis đang gào thét chỉ huy chiếm hạm co lại hai cánh chỉ cảm thấy phía sau có một tiếng xé gió kỳ quái truyền đến, gã theo bản năng chuyển hướng, thành công để khuôn mặt hội hợp với hòm thuốc trên không. Tại trước con mắt của bao người, gã bị một Omega dùng hòm thuốc đập hôn mê bất tỉnh.
Mọi người: "..."
Phó quan tên Á Luân của gã là người đầu tiên phản ứng: "Anh cư nhiên dám tập kích trung đoàn trưởng quân đoàn số hai của liên bang! Anh sẽ bị toàn án quân sự tố cáo!" Á Luân phẫn nộ quát chiến sĩ hai bên, "Còn đứng đó làm gì? Mau đến bắt y lại!"
Chu Cẩn đưa tay cẩn thận vứt hòm thuốc xuống đất, vỗ vỗ tro bụi không tồn tại: "Thứ cho tôi nhắc nhở ngài một cậu, trong dự luật bảo vệ Omega, cấp độ thương tổn như thé này..." Cậu liếc nhìn Marksis đang té xỉu xuống đất với chiếc mũi chảy ròng máu đỏ, "Tôi có thể được miễn tội."
Mọi người: "..."
"Xét thấy lúc Marksis trung đoàn trưởng đã không có cách nào thực hiện chức vụ của mình, quân đoàn số hai từ nay được tôi chỉ huy." Vạn Nghiệp Vi lập tức giao ra mệnh lệnh cho binh lính, "Mang Marksis trung đoàn trưởng đi nghỉ ngơi, phó quan Từ Á Luân phụ trách chăm sóc."
Quân đoàn số hai ước chừng đã sớm chịu đủ tính hăng hái của Marksis, lập tức có binh lính bước ra khỏi hàng, đem hai người dẫn xuống.
Vạn Nghiệp Vi lập tức chỉ huy mở ra hai cánh, phái hạm tàu trinh sát bay đi: "Trong hai phút tìm được vị trí hạm chỉ huy của đối phương. Chú ý, đối phương đang có trang bị pháo proton năng lượng cao hiện đại nhất, chiến đội cơ giáp đuổi tới, sau khi phá hủy chiếm hạm trinh sát của đối phương, không tiếc bất cứ giá nào điều tra rõ vũ khí hạt nhân năng lượng cao của đối phương."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất