Tinh Tế Tu Yêu Giả Truyền Thuyết

Chương 107: Ngoài ý muốn

Trước Sau
Nhìn ra Nhan Tử Dạ xấu hổ, An Nhĩ Tư lập tức giúp cậu giải vây: "Gần nhất Tiểu Dạ đang trong thời kì phát triển thân thể, bất quá em ấy không thích uống dịch dinh dưỡng nên cần phải ăn nhiều một chút mới cung cấp đủ lượng dinh dưỡng cần thiết."

Nga, thì ra là vậy. Tạp Mễ Nhĩ hiểu ra, sau đó ôn nhu nhìn Nhan Tử Dạ: "Sao tôi lại quên mất nhỉ! Tiểu Dạ a, thời kỳ trưởng thành của thú nhân cần phải bổ sung dinh dưỡng sung túc, ăn nhiều một chút là đúng rồi. Con ăn no chưa, chưa thì tôi bảo phòng bếp làm thêm hai phần nữa?"

"Không cần, tôi đã no rồi." Nhan Tử Dạ vội vàng xua tay, tuy chỉ mới no bảy phần nhưng Nhan Tử Dạ quả thực không dám ăn nữa, sợ còn ăn nữa thì ngay cả cậu cũng sợ chính mình.

"Đừng khách khí, đều là người một nhà cả." Bối Cơ mở miệng, ý tứ rất rõ ràng, chính là nếu Nhan Tử Dạ muốn ăn nữa thì cứ việc nói thẳng, đều là người một nhà không cần phải ngại.

"Đúng đúng, thú nhân đang phát triển cơ thể không thể thiếu chất được." Tạp Mễ Nhĩ lập tức nói với người hầu ở phía sau: "Bảo phòng bếp làm thêm hai phần thịt nướng, đúng rồi, còn cả rau cải nữa, vừa nãy thấy Tiểu Dạ rất thích ăn cải, dinh dưỡng nhất định phải cân đối."

"Vâng, quốc hậu." Người hầu phía sau nhận lệnh liền rời đi.

"Tôi..." Được rồi, Nhan Tử Dạ căn bản không có cơ hội cự tuyệt. Cứ vậy, Nhan Tử Dạ vốn đã ăn phần ăn của bốn người lại tiếp tục ăn thêm hai phần, cuối cùng cũng cảm thấy mỹ mãn.

Nhìn sức ăn khủng khiếp của tiểu tổ tông nhà mình, Tân Địch trực tiếp che mặt. Lần đầu tiên gặp gia trưởng đã không chút hình tượng bại lộ sức ăn kinh khủng của mình, Tân Địch cảm thấy tiểu tổ tông đúng là thành thật a!

Dùng cơm tối xong, An Nhĩ Tư dẫn Nhan Tử Dạ đi làm quen với hoàng cung Á Bá Lan. Hoàng cung Á Bá Lan khá tương tự với lối kiến trúc cung điện Tây Âu ở địa cầu, bất quá có khoa học kĩ thuật hiện đại vượt trội hơn hẳn. Kiến trúc huy hoàng hùng vĩ, khoa học kĩ thuật siêu cao cùng hoàn cảnh xanh tươi mát mẻ, tất cả đều làm Nhan Tử Dạ cảm thán không thôi.

"Cha cùng mỗ ba đã công bố tin tức đính hôn của chúng ta, hiện giờ cả tinh cầu Á Bá Lan đều biết tin này." An Nhĩ Tư vừa đi vừa nói với Nhan Tử Dạ.

"Kia tin tức này có công bố trên mạng tinh tế không? Nếu gia gia thấy thì làm sao bây giờ?" Nhan Tử Dạ không sợ bản thân bị công khai, chủ yếu là cậu biết gia chủ Cái Nhĩ vẫn chưa biết thân phận thật sự của An Nhĩ Tư, sợ ông sẽ bị kích động.

"Yên tâm, tuy tin tức đã công bố trên mạng nhưng hình dáng của chúng ta sẽ được làm mờ đi. Đây là quy định bảo hộ thành viên hoàng thất." An Nhĩ Tư nhìn tiểu thứ cầu đang hưng phấn vừa chạy vừa lăn ở phía trước, cười nhạt nói.

Hai người cứ vậy bước đi trong vương cung đèn đuốc sáng rực, nhóm binh sĩ tuần tra cùng người hầu xung quanh không ngừng hướng hai người hành lễ, Nhan Tử Dạ quả thực có chút không quen.

Tiêu thực không sai biệt lắm, Nhan Tử Dạ ôm tiểu thứ cầu trở lại phòng An Nhĩ Tư.

Hiếm có khi cảm nhận được linh khí tràn đầy trong không khí như vậy, Nhan Tử Dạ tranh thủ mang tiểu thứ cầu về phòng An Nhĩ Tư tu luyện. An Nhĩ Tư cầm một quyển sách ngồi bên cạnh xem.

Đợi tới khi thời gian không sai biệt lắm, Nhan Tử Dạ ngừng tu luyện. Đang là mùa đông thế nhưng vừa tu luyện xong Nhan Tử Dạ cảm thấy toàn thân đều ấm áp, tắm rửa xong liền cùng An Nhĩ Tư nghỉ ngơi. Tiểu thứ cầu cũng nằm trong cái ổ nhỏ chuyên dụng của mình, ngủ thực ngon lành.

Tới nơi này, Nhan Tử Dạ không có ý định tu luyện tới tận hừng đông, bằng không ngủ không chứng thiếu ngủ sẽ lưu lại ấn tượng không tốt cho hai vị nhạc phụ nhạc mỗ. Hơn nữa, Nhan Tử Dạ tuy không tu luyện nhưng trong khi ngủ yêu đan trong cơ thể cậu vẫn tự động hấp thu linh khí, chuyển hoán thành linh lực. Tuy linh khí hấp thu không nhiều, linh lực được chuyển hoán cũng ít, thế nhưng có vẫn hơn không.



Nhan Tử Dạ không phải người nhận giường, vào mùa đông vô luận là khi nào, cậu rất dễ dàng ngủ say. Thế nhưng tối nay không hiểu sao lăn qua lộn lại mãi vẫn không ngủ được.

"Tiểu Dạ làm sao vậy?" An Nhĩ Tư là người ngủ không sâu, nhất là từ khi ở cùng một chỗ với Nhan Tử Dạ, bình thường chỉ khi Nhan Tử Dạ tiến sâu vào giấc ngủ rồi anh mới ngủ.

Nhan Tử Dạ mở to mắt, vừa định lên tiếng thì phần bụng dâng lên một luồng nhiệt lưu, Nhan Tử Dạ cảm thấy choáng váng. Đừng nói kỳ động dục lại tới nữa đi? Kết quả luồng nhiệt lưu kia sau khi dâng lên cũng không lan tràn xuống dưới mà tụ lại ở giữa bụng. Dần dần Nhan Tử Dạ cảm nhận được yêu đan của mình cư nhiên bắt đầu xoay tròn, linh khí chậm rãi xói mòn.

"An Nhĩ Tư..." Nhan Tử Dạ ôm lấy cánh tay An Nhĩ Tư, lúc anh còn chưa kịp phản ứng thì hồng quang trên người Nhan Tử Dạ chợt lóe, tiếp đó thú văn trên trán xuất hiện, đôi chân dưới lớp chăn cũng biến thành cái đuôi thật dài.

"Này là có chuyện gì?" An Nhĩ Tư ôm cổ Nhan Tử Dạ trông có vẻ thực kiệt sức, khẩn trương hỏi:

"Tiểu Dạ, em làm sao vậy?"

"Linh lực... tôi cần linh lực." Lúc Nhan Tử Dạ nói chuyện cũng thực yếu ớt, không biết vì cái gì, linh lực trong cơ thể đang nhanh chóng tiêu hao, nếu còn tiếp tục như vậy Nhan Tử Dạ cảm thấy yêu đan của mình sẽ cạn kiệt.

"Linh lực?" An Nhĩ Tư vẫn luôn lãnh tỉnh nhìn Nhan Tử Dạ suy yếu như vậy thì gấp tới độ hoản loạn. Anh không phải tu yêu giả, phải đi đâu tìm linh lực cho Nhan Tử Dạ? Đột nhiên, An Nhĩ Tư nhớ ra Nhan Tử Dạ tựa hồ có thể hấp thu năng lượng trong tinh hạch, anh lập tức xoay người nhảy xuống giường, mặc áo ngủ rồi lắc mình biến mất.

Nhan Tử Dạ nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt, trên người một chút khí lực cũng không có, chỉ có thể cảm giác linh lực chứa đựng trong yêu đan không ngừng biến mất, cả viên yêu đan chậm rãi ảm đạm. Tiểu Hoa đang ẩn mình trên mu bàn tay Nhan Tử Dạ lập tức truyền linh lực của mình cho cậu, mà tiểu thứ cầu vốn đang ngủ say cũng tỉnh lại, chạy tới truyền linh lực. Thế nhưng đối với Nhan Tử Dạ hiện giờ mà nói, chút linh lực này hệt như muối bỏ biển, ngay lúc Nhan Tử Dạ sắp chống đỡ không nổi thì An Nhĩ Tư trở lại.

Trong tay An Nhĩ Tư cầm mười lăm viên tinh hạch vô thuộc tính cấp A, bởi vì trước đó quốc khố bị Phỉ Áo Nạp càn quét một phen nên tinh hạch vô thuộc tính cấp S đều bị lấy đi, giờ chỉ còn lại tinh hạch cấp A mà thôi. An Nhĩ Tư sợ Nhan Tử Dạ hấp thu tinh hạch có thuộc tính sẽ gặp nguy hiểm nên chỉ đành gom hết toàn bộ số tinh hạch vô thuộc tính cấm A mang về.

Nhìn thấy tinh hạch, ánh mắt Nhan Tử Dạ lập tức sáng ngời. An Nhĩ Tư vội nhét hai viên tinh hạch vào tay Nhan Tử Dạ. Cậu lập tức bắt đầu hấp thu linh lực bên trong.

Linh lực trong tinh hạch cấp A đối với Nhan Tử Dạ mà nói cũng không nhiều bao nhiêu, chỉ một phút đồng hồ trôi qua, linh lực trong hai viên tinh hạch đã bị hấp thu toàn bộ. Sau khi hấp thu xong mười ba viên tinh hạch còn lại, cơ thể được bổ sung linh lực, Nhan Tử Dạ mới tốt hơn một chút.

Bất quá cũng chỉ là một chút mà thôi, bởi vì linh lực vẫn tiếp tục bị tiêu hao. Cuối cùng, ngay lúc số linh lực vừa hấp thu được sắp bị hao hết thì hiện tượng linh lực biến mất rốt cuộc cũng ngừng lại.

Sau khi linh lực không ngừng tiêu hao ngừng lại, Nhan Tử Dạ thở phào một hơi, cả người mềm nhũn nằm trên giường không chút nhúc nhích, ngay cả tay cũng không nâng lên nổi.

"Tiểu Dạ..." An Nhĩ Tư nâng Nhan Tử Dạ dậy, để cậu dựa vào lòng ngực mình, tiếp đó cầm khăn tay lau mồ hôi lạnh trên trán cậu, hỏi: "Đỡ hơn chút nào không?"

Nhan Tử Dạ há miệng thở phì phò, một lúc sau mới chậm chạp nói: "Tốt hơn chút rồi."

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sao em lại biến thành như vậy?" An Nhĩ Tư phát hiện những chiếc vảy trên đuôi Nhan Tử Dạ tựa hồ cũng mất đi vẻ sáng bóng bình thường. Hết thảy phát sinh quá đột nhiên, An Nhĩ Tư căn bản không kịp phản ứng. Nhớ lại vừa nãy nhìn Nhan Tử Dạ không ngừng hấp thu năng lượng trong tinh hạch, bản thân anh bởi vì không rõ tình huống nên không dám tiến tới, chỉ có thể đứng một bên cam chịu, An Nhĩ Tư cảm thấy thực khó chịu.

"Tôi cũng không biết.... không biết sao lại thế này, đột nhiên linh lực giống như bị thứ gì đó hút đi. Quá nhanh, ngay cả một chút thời gian phản ứng cũng không có." Nhan Tử Dạ đến giờ vẫn còn sợ hãi.



"Giống như lúc trước à?" An Nhĩ Tư nhíu mi hỏi.

"Ừm, tôi cũng không biết đó là cái gì, tôi hoàn toàn không dò xét được chút gì cả." Nhan Tử Dạ cứ cảm thấy có thứ gì đó đang ký sinh trong cơ thể mình, dựa vào hấp thu linh lực của cậu mà sinh trưởng. Nếu thật là vậy thì thực đáng sợ. Chỉ là, vì sao cậu không tìm ra nó?

"Ngày mai nhất định phải kiểm tra, từ đầu tới đuôi, toàn bộ dụng cụ đều phải kiểm tra qua một lần." An Nhĩ Tư ôm chặt lấy Nhan Tử Dạ giống như muốn khảm cậu vào trong cơ thể mình. Hai tay của anh đang run rẩy.

Cảm nhận được An Nhĩ Tư bất an, Nhan Tử Dạ vòng tay ôm lấy anh, nhẹ giọng nói: "An Nhĩ Tư, tôi hiện giờ không có việc gì."

Mỗi tấc cơ thể An Nhĩ Tư đều đang căn thẳng cực độ, nghe Nhan Tử Dạ nói vậy thì lại càng ôm chặt cậu hơn: "Tiểu Dạ, hiện giờ không có việc gì không có nghĩa là sau này cũng vậy. Tiểu Dạ, tôi sợ lắm, sợ sẽ mất em, Tiểu Dạ, đừng rời khỏi tôi."

Cho dù là trước kia bị bắt cóc, hay lúc ở trong rừng rậm nguy cơ tứ phía suýt chút nữa bị tinh tế thú giết chết, An Nhĩ Tư cũng chưa từng sợ hãi. Thế nhưng vừa nãy, anh đã sợ, rất sợ, sợ mình cứ như vậy mất đi Nhan Tử Dạ. Nếu thật sự mất đi Nhan Tử Dạ, An Nhĩ Tư không biết mình sẽ thế nào, sẽ làm ra chuyện điên cuồng gì.

Chỉ mới ở chung với Nhan Tử Dạ mấy tháng mà An Nhĩ Tư phát hiện anh không thể rời khỏi cậu. Nhan Tử Dạ đã trở thành người quan trọng nhất trong sinh mệnh của mình.

Trong cảm nhận của Nhan Tử Dạ, An Nhĩ Tư vẫn luôn tồn tại trong thân phận cường giả. Hiện giờ An Nhĩ Tư thân là cường giả SS cư nhiên lộ ra một mặt yếu ớt như vậy trước mặt cậu, sự bất an cũng hoảng sợ của anh, ngay cả Nhan Tử Dạ cũng cảm nhận được sâu sắc. Nếu không phải thực sự yêu cậu cùng cực thì An Nhĩ Tư sao lại luống cuống đến vậy.

"Chỉ cần anh không rời bỏ tôi, tôi cũng sẽ không bỏ anh. An Nhĩ Tư, tôi là ai a, tôi là tu yêu giả của địa cầu. Trước kia tôi có thể dời núi lấp biển, pháp lực cường đại, có sóng gió gì mà tôi chưa từng thấy qua, sao có thể dễ dàng bị đánh bại chứ. Trước kia không, hiện giờ cũng sẽ không." Nhan Tử Dạ cọ cọ bả vai An Nhĩ Tư, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng anh an ủi.

Trước kia Nhan Tử Dạ căn bản không nghĩ tới có một ngày mình sẽ an ủi một người như vậy. Chính là hiện giờ cậu thực để ý An Nhĩ Tư, vì thế cậu không muốn anh lo lắng.

"An Nhĩ Tư, tôi mệt." Nhan Tử Dạ nhỏ giọng nói, âm thanh quả thực cũng mang theo sự mệt mỏi.

An Nhĩ Tư nhẹ nhàng buông Nhan Tử Dạ ra: "Tôi giúp em lau mồ hôi rồi ngủ, giờ muộn rồi, nếu tắm rửa sẽ rất dễ cảm lạnh."

"Ừm." Nhan Tử Dạ mỉm cười gật đầu. Kỳ thật vừa nãy đã toát một thân mồ hôi lạnh, hiện giờ lại đang mùa đông, cứ để vậy cũng không thoải mái. An Nhĩ Tư vào phòng tắm dùng nước nóng thấm ướt khăn mặt rồi giúp Nhan Tử Dạ lau người. Sau khi đặt tiểu thứ cầu bởi vì đã truyền hết toàn bộ linh lực cho Nhan Tử Dạ mà chìm vào ngủ say vào ổ, anh liền ôm lấy Nhan Tử Dạ nằm trên giường ngủ.

Nhan Tử Dạ bởi vì tiêu hao quá nhiều linh lực nên cả buổi tối cái đuôi vẫn không biến về đôi chân, cái đuôi dài cứ vậy quấn lấy An Nhĩ Tư ngủ một buổi tối.

Sáng sớm hôm sau, An Nhĩ Tư gọi người mang tới toàn bộ thiết bị, chuẩn bị kiểm tra toàn thân Nhan Tử Dạ.

...

Hoàn Chương 107.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau