Tình Thiêu

Chương 6

Trước Sau
Chuyện đút trái cây đối với Dương Lực mà nói đương nhiên không khó, chỉ có điều đối tượng đút không tuân quy củ như vậy cũng thật sự là lần đầu.

Hoa Tranh ăn rất chậm, cũng không biết là lấy mắt mù làm cái cớ hay là gì khác, một bữa trái cây đút xong, lòng bàn tay Dương Lực đổ cả mồ hôi, pheromone của alpha hàng đầu nồng nặc, dù Dương Lực mang vòng tay, cũng chưa tới thời kỳ động dục đặc thù, nhưng dưới tình huống đối phương tỏa ra hormone như vậy cũng có chút lắc lư hoảng thần.

Rốt cuộc Hoa Tranh cũng ăn no.

Mái tóc dài màu trắng bạc của hắn cho Dương Lực một loại ảo giác như dây leo, hoặc là một loại sinh vật dưới nước nào đó, rối tung trên bả vai, khiến cả ngũ quan đều có vẻ lạnh lùng hơn.

Dương Lực không nhịn được nhìn chằm chằm rất lâu, đương nhiên, anh nhớ tới lời dặn của Trần nữ sĩ, tận lực khiến cho cái “nhìn chằm chằm” của mình không quá mạo phạm.

Bởi vì vừa trở về nên Hoa Tranh có chút mệt mỏi khi bôn ba đường dài, dường như hắn không có dục vọng muốn tìm hiểu hoặc là trò chuyện nhiều với anh quản gia mới, sau khi xác nhận đối phương có ngoan ngoãn đeo lục lạc, liền trở về phòng nghỉ ngơi.

Rốt cuộc Dương Lực cũng có thể thoải mái chốc lát.

Cùng thở phào nhẹ nhõm sau một ngày căng thẳng còn có Trần nữ sĩ.

“Xem ra lão gia rất hài lòng với cậu.” Giọng điệu Trần nữ sĩ có một loại cảm giác sống sót sau tai nạn.

Dương Lực không quá xác định: “Có thật không?”

Trần nữ sĩ: “Hắn cho cậu đút nguyên một bữa cơm luôn.”

Dương Lực không rõ: “Những quản gia trước… chưa từng có sao?”

Trần nữ sĩ cũng không biết là thương hại hay là phức tạp liếc mắt nhìn anh: “Nói thế nào đây… tiên sinh không thích người khác chạm vào hắn, còn cái gì mà đút trái cây vào trong miệng, lại càng đừng mơ tới.”

Dường như cô nhớ tới cái gì đó, quay đầu hỏi Dương Lực: “Vừa nãy ngón tay cậu bị hắn ngậm vào đúng không?”

Dương Lực lúng túng sờ sờ mũi: “Vâng, đúng, lần sau tôi sẽ cẩn thận.”

Trần nữ sĩ khoát tay không đáng kể: “Cái này không sao, cơ mà… có cảm giác gì?”



Dương Lực theo bản năng nắn vuốt đầu ngón tay mình, anh cau mày nhớ lại, có chút không xác định hình dung: “Hưm… như bị mèo liếm?”

Khác với cảm giác bị robot báo sư tử liếm láp, nhưng cũng có hơi giống, chút gồ ghề không bằng phẳng trên đầu lưỡi giống như giọt nước mưa ma sát qua mặt kính thủy tinh mờ.

Dương Lực luôn cảm thấy đó là xúc cảm đầu lưỡi thuộc về động vật họ mèo, còn về phần tại sao lại liên hệ Hoa Tranh với con robot thú cưng kia thì, quản gia trẻ tuổi luôn cảm thấy hẳn là vấn đề của chính mình.

Giữa trưa hôm sau lại có chân bò mới mẻ được chở tới.

Dương Lực thay quần yếm và ủng da thường mặc, anh mặc một cái áo sơ mi cổ rộng, lồng ngực là màu mật ong chocolate đẹp đẽ, bởi vì xẻ chân bò dưới ánh mặt trời giữa trưa, mồ hôi đầy người cứ như bôi lên một lớp dầu sáp mỏng manh trên làn da lộ ra bên ngoài của anh.

Báo sư tử màu trắng phát ra tiếng rầm rì to lớn, dịu dàng cọ cọ ống quần anh.

Dương Lực đã không còn e ngại con robot mãnh thú này như lúc mới đầu nữa, ngẫu nhiên nếu như tâm trạng đối phương tốt, thậm chí còn nằm xuống ngửa bụng ra cho quản gia anh tuấn trẻ tuổi xoa xoa.

Chỉ có điều hôm nay ngoại trừ Dương Lực, còn có một vị khách khác không mời mà đến.

Chủ nhân trang viên —— Hoa Tranh, Hoa lão gia, chẳng biết hắn đến hậu hoa viên từ bao giờ, mặc áo ngủ tơ lụa đắt giá, tư thế tùy ý ngồi dựa bên bụi cây.

Thật sự là xưa nay Dương Lực chưa từng thấy người mù nào có thể không mang gậy đi lại tự do như vậy.

Báo sư tử làm nũng xong liền nằm xuống bên cạnh Hoa Tranh, ánh mắt không tiêu cự của Hoa Tranh rơi vào trên lồng ngực Dương Lực, quản gia nghe lời mang vòng cổ lục lạc, chiếc lục lạc màu vàng chạm trổ tinh xảo nhẹ nhàng lay động, phát ra tiếng chuông leng keng dễ nghe.

Dương Lực có chút lo lắng nhìn chủ nhân mình: “Ngài đã ở đây bao lâu?”

Hoa Tranh ngồi đó, đầu ngón tay dài nhỏ chải vuốt lông bờm màu trắng của báo sư tử, màu da trên người hắn càng thiên hướng trắng nhợt không khỏe mạnh, nếu không phải mạch máu màu xanh rõ ràng chói mắt, thì gần như đã hòa làm một thể với con báo sư tử màu trắng kia luôn rồi.

“Ngài không nóng sao?” Dương Lực đến gần đối phương, anh đưa tay ra, có chút vô ích muốn giúp đối phương che kín ánh mặt trời chói chang.

Dù Hoa Tranh không nói, thì nhìn hai gò má bị phơi nắng đã ửng hồng của hắn cũng có thể biết thời gian hắn ở đây chẳng hề ngắn, dựa theo hiểu biết của Dương Lực, chất da mỏng manh như đối phương một khi bị bỏng nắng thì chẳng phải là chuyện thoải mái gì.



“Về với tôi đi nào.” Trong giọng Dương Lực mang theo chút cầu xin, “Ngài bị cháy nắng khủng khiếp luôn này.”

Hoa Tranh quay đầu, dường như không nghe rõ, tiến đến gần mặt Dương Lực, hắn “nhìn chăm chú” vào anh một chốc, lạnh nhạt nói: “Một mình tôi không về được.”

Dương Lực: “…” Vậy ngài làm sao ra đây một mình được vậy……

Hoa Tranh giơ cánh tay lên, Dương Lực theo bản năng muốn dìu hắn, kết quả người đàn ông kia bất mãn, lạnh mặt đi cứ như con nít.

“Anh ngồi xổm xuống.” Hoa Tranh ra lệnh.

Dương Lực nghe lời xoay lưng qua, nửa ngồi nửa quỳ.

Hoa Tranh thoả mãn khẽ hừ một tiếng, hai cánh tay hắn vòng qua cổ Dương Lực, cả người nằm úp sấp lên trên lưng đối phương.

Rốt cuộc Dương Lực cũng hiểu là Hoa Tranh muốn mình cõng hắn.

Cõng thì cõng vậy, Dương Lực nhận mệnh nghĩ, trước đây anh cũng không phải chưa từng cõng cố chủ hành động bất tiện, nhưng đa phần đều là phái nữ nhẹ cân hoặc là omega nam gầy yếu, còn cõng một alpha tráng niên cũng thật sự là lần đầu.

Hoa Tranh nhìn thì không nặng, nhưng chiều cao thật sự còn hơn Dương Lực mấy cm, đặc biệt là sau khi cõng người đứng lên, người đàn ông này nhìn như tái nhợt gầy yếu nhưng kỳ thực cơ bắp tương đối rắn chắc.

Dương Lực nâng mông Hoa Tranh, anh rất chú ý đúng mực, nhớ kỹ Trần nữ sĩ đã nói lão gia không thích bị người khác chạm vào, người đàn ông trên lưng anh thì lại rất thanh thản, không biết là vô tình hay cố ý, đôi môi cách tai anh rất gần, mỗi lần hít thở đều có thể nghe thấy rõ ràng.

Tiếng lục lạc vang lên theo bước chân Dương Lực, Dương Lực cúi đầu xuống, liền nhìn thấy ngón tay trắng nõn của Hoa Tranh đang linh hoạt chơi đùa lục lạc, qua chốc lát, dường như đối phương cảm thấy không thú vị, lại dùng hai ba ngón tay xuyên qua vòng da, dán lên cần cổ màu chocolate của anh.

Dương Lực: “…”

Anh có một loại cảm giác cổ họng bị người ta kiềm lấy, cái này khác với lần đầu tiên robot thú cưng cắn chặt lục lạc trên cổ anh, đầu ngón tay Hoa Tranh tái nhợt chói mắt, tựa như thanh dao bạc sắc lạnh, nguy hiểm nhưng lại sắc tình một cách quỷ dị.

Dương Lực không nhịn được nhúc nhích hầu kết một chút.

Hoa Tranh dán bên tai anh, đột nhiên lạnh lùng mở miệng: “Còn bao lâu nữa anh mới động dục?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau