Chương 2: (H) KHAI BAO
Edit: Pei Pei
Tráng Hán quỳ gối giữa đùi y, ngón tay ngăm đen thô ráp tùy ý đùa bỡn tiểu thịt mẫn cảm, thậm chí còn nhào nặn tiểu hạt làm cho y dục tiên dục tử.
Bạch Nguyệt Quang vừa đau vừa sướng, y chưa bao giờ có được cảm giác này, chưa bao giờ biết đến bị nam nhân đùa bỡn âm huyệt lại sảng khoái đến nỗi d*m thủy chảy ròng.
Tráng Hán đáy mắt không còn sự ngớ ngẩn như trước, chỉ có tia sáng hung hãn.
Bạch Nguyệt Quang nằm dưới ánh mắt hung hãn ấy mà lạnh run, y muốn tránh né tầm mắt của Tráng Hán, lại thấy được bên dưới Tráng Hán đã sưng phồng.
Dã nam nhân này... dã nam nhân này đối với hắn có ý nghĩ xấu xa. Muốn... muốn thượng y... muốn đem cây gậy th*t dơ bẩn cắm vào âm hộ hoặc cúc huyệt của y.
Bạch Nguyệt Quang chưa bao giờ bị ngón tay thô ráp đùa bỡn âm huyệt, tiểu thịt non hồng cùng hai cánh hoa bị chơi đến đau đớn, song lại không chịu nổi mà đem thân mình ưỡn lên, muốn thêm càng nhiều thô bạo.
Là say rượu làm cho y thần trí mơ hồ, làm cho y biến thành dâm phụ muốn bị chà đạp.
Bạch Nguyệt Quang tuyệt vọng rơi nước mắt, dưới ngón tay to lớn của Tráng Hán khóc lóc xin tha.
Tráng Hán nói: "Hai cái động nhỏ này trước nay chưa từng bị người khác thao qua sao?"
Bạch Nguyệt Quang thút thít: "Thân thể kì dị như vậy... tại sao ngươi vẫn còn muốn... Tại sao...."
Tráng Hán cởi bỏ thắt lưng lộ ra thân thể của chính mình.
Hai cây gậy ngăm đen tráng kiện, một trên một dưới đè lên treo ở dưới khố, hưng phấn ngẩng cao đầu, tựa như hai con mãng xà vừa ra khỏi lồng.
Bạch Nguyệt Quang run lên, nước mắt chậm rãi chảy xuống, trong sự sợ hãi dần dần dâng lên một luồng nói không rõ tư vị.
Đều là quái vật dị dạng, dơ bẩn, không cho phép tồn tại trên đời.
Ngón tay thô ráp của Tráng Hán rời khỏi âm huyệt Bạch Nguyệt Quang, d*m thủy chảy xuống, trầm thấp mà nói: "Chúng ta đều giống nhau, trời sinh thích hợp cùng nhau ở một chỗ."
Bạch Nguyệt Quang nghĩ hắn nhất định là uống say, đã phát điên rồi nên mới làm ra chuyện như vậy.
Y một bên khinh thường chính mình dâm đãng, một bên lại nhắm mắt, chậm rãi đem hai chân mở ra hết mức.
Khe thịt e thẹn tách ra, lộ ra bên trong là thịt mềm non hồng dâm đãng.
Tráng Hán nói: "Đừng nóng vội, tướng công cho hai cái miệng của ngươi đồng thời khai bao." Hắn đỡ hai cây gậy th*t của mình, nhắm ngay hai cái miệng nhỏ dâm đãng của Bạch Nguyệt Quang, chậm rãi cắm vào.
Bạch Nguyệt Quang khóc lớn, kêu lên thảm thiết.
Bị cắm vào, bị côn th*t nam nhân mạnh mẽ cắm vào.
Y đối với việc này sinh ra khát vọng cùng sợ hãi, rốt cuộc lại ở dưới khố một dã nhân xấu xí.
Tiểu thịt non mềm dính sát vào mặt trên dương v*t nam nhân, nhục huyệt nóng bỏng căng đầy đến mức sắp nứt ra rồi.
Hậu huyệt bên trong cũng ngậm lấy côn th*t cứng rắn thô to, cái mông thịt bị nhồi đến mức thay đổi hình dáng, hai chân mở lớn không thể khép lại.
Thật đầy... Thật trướng...
Đau quá...
Hai tay Bạch Nguyệt Quang bị trói ở đầu giường, khóc lóc chịu đựng một trận cưỡng dâm tựa như giao hợp.
Hai côn th*t của Tráng Hán cũng không giống nhau, cái phía trên thô to no đủ, phía dưới lại vừa dài vừa vểnh cao quy đầu.
Bạch Nguyệt Quang run rẩy, bị hai cái gậy th*t đâm đến dục tiên dục tử.
Đau quá... Bị khai bao thật sự đau quá... Nhưng mà... cũng thật thoải mái... Bị đâm thật thoải mái... Muốn chết....
Tráng Hán hung ác đâm tới, hai cái côn th*t hình dáng khác cấp tốc rút ra một nửa rồi lại tàn nhẫn cùng lúc đâm vào.
Hai chân Bạch Nguyệt Quang mở lớn, xấu hổ xen lẫn khoái cảm mà khóc lóc rên rỉ phóng túng kêu lên: "A... Không muốn... Không muốn cắm vào... hu hu... a... Không cần... Hai cái... h-hu... Nhiều lắm... A... Nhiều lắm...."
Tráng Hán tinh lực tràn trề, giống như đóng cọc điên cuồng đâm rút thân thể mới vừa khai bao của Bạch Nguyệt Quang.
Thịt động được khai bao giữa hai đùi bị đâm đến no đủ. Hai cái lỗ nhỏ đều bị làm sưng lên, tinh dịch nóng bỏng bắn đầy thân thể, dâm đãng chảy ra ngoài.
Tráng Hán xoay người Bạch Nguyệt Quang, bày ra tư thế nửa nằm nửa quỳ, cười dâm đãng nói: "Chúng ta cùng đâm vào hai cái lỗ này, tiểu tao hóa thử xem cái nào thoải mái hơn!"
Nói xong, hai cái côn th*t to dài hình dáng bất đồng lại một lần nữa cắm vào thịt huyệt sưng tấy chảy đầy tinh dịch.
Tráng Hán một bên dùng hai đại côn th*t đâm vào hai cái động nhỏ, một bên dùng ngón tay to dài nhào nặn âm huyệt bên trong cánh hoa cùng nhục thịt.
Ba mặt giáp công, Bạch Nguyệt Quang không chịu nổi khoái cảm cùng nhục nhã này. Bạch Nguyệt Quang mất đi dáng vẻ thanh cao kiêu căng ngày thường, hai tay y bị trói ở đầu giường, nằm úp sấp, nửa quỳ chịu đựng côn th*t ra ra vào vào, khóc thút thít như kỹ nữ thanh lâu: "Không chịu nổi... hu hu... Tha cho ta đi... Không muốn... A... Không muốn... Đâm vào... Không chịu nổi...."
Bạch Nguyệt Quang bị Tráng Hán đè lên giường lăn qua lộn lại đâm chọc, âm huyệt cùng cúc huyện thay phiên nhau phun ra nuốt vào hai cái dương v*t.
Thịt huyệt tưởng như cả đời khép chặt giữa hai chân bị làm thành hai cái lỗ nhỏ không thể đóng lại, không chứa nổi tinh dịch mà đồng thời chảy ra.
Bạch Nguyệt Quang bị làm đến ngất đi, mãi đến tận hửng đông, khi Tráng Hán vẫn không ngừng nghỉ ra vào mới tỉnh lại.
Y cảm thấy chính mình đã biến thành một cái bình chứa tinh dịch, bị Tráng Hán thao đến mất hồn.
Tiểu Mỹ Nhân ở nhà của Bạch Nguyệt Quang gặm một cái chân gà rừng thật lớn, thỏa mãn ợ no, ngồi kiệu nhỏ đi về nhà.
Bạch Nguyệt Quang thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng coi như có thể yên tĩnh mà nghỉ ngơi hai ngày.
Nhưng đến ngày hôm sau, Tiểu Mỹ Nhân lại mang theo ngỗng lớn ngày hôm qua nấu xong hí ha hí hửng đến, la hét muốn cho Bạch Nguyệt Quang nếm thử, đây là con ngỗng mà lão gia tử nuôi được ở dưới quê.
Bạch Nguyệt Quang bị làm phiền cũng hết cách rồi, chỉ đành sai hạ nhân mang xuống nhà bếp hâm nóng, miễn cưỡng gắp một đũa. Thế nhưng mới vừa nuốt xuống cổ họng, trong bụng như có một trận khuấy đảo cuồn cuộn.
Bạch Nguyệt Quang lảo đảo lao ra nhà ăn, đứng ở hòn non bộ bên cạnh vườn hoa nhỏ nôn đến đất trời tối tăm.
Tiểu Mỹ Nhân sợ hãi: "Ngươi làm sao vậy! Ngỗng ăn không ngon sao?"
Bạch Nguyệt Quang thống khổ quỳ trên mặt đất, sắc mặt tái xanh, hai mắt vô thần, tựa như chỉ lát nữa thôi là đã hôn mê.
Tiểu Mỹ Nhân gấp đến độ xoay tròn, la hét tìm hạ nhân gọi đại phu.
Bạch Nguyệt Quang khàn giọng gọi: "Chớ ồn ào, ta không cho bọn họ vào trong nội viện."
Tiểu Mỹ Nhân ngồi xổm bên cạnh Bạch Nguyệt Quang, ưu sầu nhăn đôi lông mày nhỏ: "Nhưng... Nhưng ngươi làm sao vậy hả? Ngỗng ăn không ngon sao?"
Trước mắt Bạch Nguyệt Quang toàn là sao, miễn cưỡng nói: "Ăn ngon."
Tiểu Mỹ Nhân oan oan ức ức: "Cơ mà ngươi ăn một miếng liền ói ra mò."
Bạch Nguyệt Quang hít sâu một hơi, đỡ hòn non bộ chậm rãi đứng lên: "Ta mấy ngày nay khẩu vị không tốt."
Đại phu nói, y mang bầu đã ba tháng có lẻ, chính là lúc bách vị đều không vừa, khó chịu cực kì.
Nhưng y vẫn chưa cảm thấy trên người khó chịu quá nhiều, chỉ là... chỉ là trong lòng hoảng sợ, không biết nên ứng phó ra sao.
Có lẽ y nên phái người đi tìm dã nam nhân không lời từ biệt kia, lôi về chất vấn cũng được, đánh một trận cho hả giận cũng được. Cái thứ vô liêm sỉ kia sung sướng xong thì bỏ chạy, để lại cho y một bụng phiền phức không biết nên làm như thế nào. Bạch Nguyệt Quang trong lòng vừa đau vừa hận, tinh thần kém hơn, ngay cả cháo hoa cũng uống không được.
Tên bán ngọc khí trên trấn nói rằng, trong kinh bây giờ tin tức lan nhanh, lão hoàng đế bệnh tình nguy kịch, trong thời khắc sống còn mấy vị hoàng tử đều đến tranh đoạt ngôi vị. Trong kinh thành đâu đâu cũng có binh lính, thương gia sống thật khổ sở, đều thi nhau xuất kinh tránh đầu sóng ngọn gió rồi.
Tiểu Mỹ Nhân nâng cằm nhìn Bạch Nguyệt Quang gian nan húp cháo, liên miên ồn ào kể những thứ vừa nghe được trên đường.
Bạch Nguyệt Quang bình tĩnh mà nói: "Mấy thứ này liên quan gì tới ta."
Tiểu Mỹ Nhân nói: "Cũng đâu có liên quan tới ta, thế nhưng tướng công nói, nghe chuyện lớn của thiên hạ mới không thành kẻ tai điếc mắt mù."
Bạch Nguyệt Quang không quan tâm trong triều hoàng tử tranh đoạt thế nào, y chỉ hoảng hốt nhớ tới Tráng Hán đi về hướng Bắc, không biết có phải cũng tới kinh thành?
Thời gian cứ vậy trôi qua.
Bạch Nguyệt Quang trốn trong nội viên Bạch gia, ít giao du với bên ngoài, chỉ có phu thê Chân gia thường qua thăm y.
Bạch Nguyệt Quang ngâm thơ vẽ tranh giống như lúc trước, một số thứ truyền ra bên ngoài, cũng có một số thứ chỉ cất giấu cho riêng mình.
Sau một tháng, lão hoàng đế được an táng, thượng vị tân đế lại chính là hoàng tử dị dạng bị bỏ ngoài dân gian nhiều năm.
Chuyện này không liên quan gì đến đám người nhỏ bé trên trấn, nhưng tân đế lại muốn nam tuần, vừa vặn tuần đến Lịch Châu.
Tân đế nghe nói Bạch gia trên Cửu Hòa trấn có một đại tài tử tựa như vầng trăng cao cô lãnh, hứng thú phái người tìm về đây, bồi ở bên người ngâm thơ vẽ tranh giải sầu.
Bạch Nguyệt Quang tài năng xuất chúng, tướng mạo tuấn mỹ, tân đế rất yêu thích, cả ngày mang theo bên cạnh, đi ngủ dùng bữa cũng không chịu thả người.
Hoàng Đế cao hứng, Bạch Nguyệt Quang lại lo đối phó đến kiệt sức.
Y đang mang thai, bụng cũng đã hiện ra, chỉ có thể dùng áo bào rộng lớn miễn cưỡng che đậy. Nhưng thân thể uể oải suy yếu lại không thể che giấu, hầu giá mới chỉ mấy ngày mà sắc mặt đã trắng bệch, lảo đà lảo đảo.
Hoàng Đế có chút không vui, biểu tình lạnh lẽo cứng rắn, trên khuôn mặt anh tuấn có thêm mấy phần mây đen: "Bạch ái khanh không muốn theo hầu trẫm, trẫm cũng không miễn cưỡng, ngươi trở về đi thôi."
Bạch Nguyệt Quang vừa hoảng hốt vừa luống cuống. Bạch gia đời đời xa rời triều đình, chỉ muốn ở nơi sông núi tuyệt đẹp Cửu Hòa trấn này bình an qua ngày. Ngàn vạn không thể vì nhất thời uể oải mà đắc tội với thượng vị tân quân.
Bạch Nguyệt Quang run rẩy quỳ thẳng trên đất: "Bệ hạ thứ tội, thảo dân theo hầu giá, chính là quang vinh Bạch gia đời đời cầu còn không được, sao dám không nguyện ý, thỉnh bệ hạ thứ tội."
Đế vương lạnh lùng nghiêm nghị cao cao tại thượng nhìn y, hồi lâu sau mới thờ ơ nói: "Ngươi sợ hãi đến như vậy, chẳng lẽ Bạch gia có bí mật gì không muốn trẫm biết được?"
Bạch Nguyệt Quang trên mặt tái nhợt, mồ hôi lạnh chảy ròng, quỳ trên mặt đất không dám đứng dậy: "Bệ hạ, thảo dân không dám...."
Hoàng Đế cười lạnh một tiếng, nói: "Bình thân, lại đây mài mực cho trẫm."
Bạch Nguyệt Quang nói: "Vâng."
Y kiên cường chống đỡ thân thể đứng lên, đi đến trước ngự án.
Hoàng Đế nói: "Đến bên cạnh trẫm."
Bạch Nguyệt Quang nói: "Vâng."
Y đi tới bên cạnh hoàng thượng, nhấc lên ống tay áo tiếp tục mài mực hầu quân.
Vị tân đế này vóc người cao to, dưới long bào là thân thể tráng kiện không giống bậc đế vương, lại càng giống như loài thú hoang hung mãng.
Y cách hoàng đế quá gần rồi, quần áo rộng lớn đã không giấu được cái bụng nữa. Nếu bị phát hiện... Nếu bí mật thân thể y bị phát hiện...
Tráng Hán quỳ gối giữa đùi y, ngón tay ngăm đen thô ráp tùy ý đùa bỡn tiểu thịt mẫn cảm, thậm chí còn nhào nặn tiểu hạt làm cho y dục tiên dục tử.
Bạch Nguyệt Quang vừa đau vừa sướng, y chưa bao giờ có được cảm giác này, chưa bao giờ biết đến bị nam nhân đùa bỡn âm huyệt lại sảng khoái đến nỗi d*m thủy chảy ròng.
Tráng Hán đáy mắt không còn sự ngớ ngẩn như trước, chỉ có tia sáng hung hãn.
Bạch Nguyệt Quang nằm dưới ánh mắt hung hãn ấy mà lạnh run, y muốn tránh né tầm mắt của Tráng Hán, lại thấy được bên dưới Tráng Hán đã sưng phồng.
Dã nam nhân này... dã nam nhân này đối với hắn có ý nghĩ xấu xa. Muốn... muốn thượng y... muốn đem cây gậy th*t dơ bẩn cắm vào âm hộ hoặc cúc huyệt của y.
Bạch Nguyệt Quang chưa bao giờ bị ngón tay thô ráp đùa bỡn âm huyệt, tiểu thịt non hồng cùng hai cánh hoa bị chơi đến đau đớn, song lại không chịu nổi mà đem thân mình ưỡn lên, muốn thêm càng nhiều thô bạo.
Là say rượu làm cho y thần trí mơ hồ, làm cho y biến thành dâm phụ muốn bị chà đạp.
Bạch Nguyệt Quang tuyệt vọng rơi nước mắt, dưới ngón tay to lớn của Tráng Hán khóc lóc xin tha.
Tráng Hán nói: "Hai cái động nhỏ này trước nay chưa từng bị người khác thao qua sao?"
Bạch Nguyệt Quang thút thít: "Thân thể kì dị như vậy... tại sao ngươi vẫn còn muốn... Tại sao...."
Tráng Hán cởi bỏ thắt lưng lộ ra thân thể của chính mình.
Hai cây gậy ngăm đen tráng kiện, một trên một dưới đè lên treo ở dưới khố, hưng phấn ngẩng cao đầu, tựa như hai con mãng xà vừa ra khỏi lồng.
Bạch Nguyệt Quang run lên, nước mắt chậm rãi chảy xuống, trong sự sợ hãi dần dần dâng lên một luồng nói không rõ tư vị.
Đều là quái vật dị dạng, dơ bẩn, không cho phép tồn tại trên đời.
Ngón tay thô ráp của Tráng Hán rời khỏi âm huyệt Bạch Nguyệt Quang, d*m thủy chảy xuống, trầm thấp mà nói: "Chúng ta đều giống nhau, trời sinh thích hợp cùng nhau ở một chỗ."
Bạch Nguyệt Quang nghĩ hắn nhất định là uống say, đã phát điên rồi nên mới làm ra chuyện như vậy.
Y một bên khinh thường chính mình dâm đãng, một bên lại nhắm mắt, chậm rãi đem hai chân mở ra hết mức.
Khe thịt e thẹn tách ra, lộ ra bên trong là thịt mềm non hồng dâm đãng.
Tráng Hán nói: "Đừng nóng vội, tướng công cho hai cái miệng của ngươi đồng thời khai bao." Hắn đỡ hai cây gậy th*t của mình, nhắm ngay hai cái miệng nhỏ dâm đãng của Bạch Nguyệt Quang, chậm rãi cắm vào.
Bạch Nguyệt Quang khóc lớn, kêu lên thảm thiết.
Bị cắm vào, bị côn th*t nam nhân mạnh mẽ cắm vào.
Y đối với việc này sinh ra khát vọng cùng sợ hãi, rốt cuộc lại ở dưới khố một dã nhân xấu xí.
Tiểu thịt non mềm dính sát vào mặt trên dương v*t nam nhân, nhục huyệt nóng bỏng căng đầy đến mức sắp nứt ra rồi.
Hậu huyệt bên trong cũng ngậm lấy côn th*t cứng rắn thô to, cái mông thịt bị nhồi đến mức thay đổi hình dáng, hai chân mở lớn không thể khép lại.
Thật đầy... Thật trướng...
Đau quá...
Hai tay Bạch Nguyệt Quang bị trói ở đầu giường, khóc lóc chịu đựng một trận cưỡng dâm tựa như giao hợp.
Hai côn th*t của Tráng Hán cũng không giống nhau, cái phía trên thô to no đủ, phía dưới lại vừa dài vừa vểnh cao quy đầu.
Bạch Nguyệt Quang run rẩy, bị hai cái gậy th*t đâm đến dục tiên dục tử.
Đau quá... Bị khai bao thật sự đau quá... Nhưng mà... cũng thật thoải mái... Bị đâm thật thoải mái... Muốn chết....
Tráng Hán hung ác đâm tới, hai cái côn th*t hình dáng khác cấp tốc rút ra một nửa rồi lại tàn nhẫn cùng lúc đâm vào.
Hai chân Bạch Nguyệt Quang mở lớn, xấu hổ xen lẫn khoái cảm mà khóc lóc rên rỉ phóng túng kêu lên: "A... Không muốn... Không muốn cắm vào... hu hu... a... Không cần... Hai cái... h-hu... Nhiều lắm... A... Nhiều lắm...."
Tráng Hán tinh lực tràn trề, giống như đóng cọc điên cuồng đâm rút thân thể mới vừa khai bao của Bạch Nguyệt Quang.
Thịt động được khai bao giữa hai đùi bị đâm đến no đủ. Hai cái lỗ nhỏ đều bị làm sưng lên, tinh dịch nóng bỏng bắn đầy thân thể, dâm đãng chảy ra ngoài.
Tráng Hán xoay người Bạch Nguyệt Quang, bày ra tư thế nửa nằm nửa quỳ, cười dâm đãng nói: "Chúng ta cùng đâm vào hai cái lỗ này, tiểu tao hóa thử xem cái nào thoải mái hơn!"
Nói xong, hai cái côn th*t to dài hình dáng bất đồng lại một lần nữa cắm vào thịt huyệt sưng tấy chảy đầy tinh dịch.
Tráng Hán một bên dùng hai đại côn th*t đâm vào hai cái động nhỏ, một bên dùng ngón tay to dài nhào nặn âm huyệt bên trong cánh hoa cùng nhục thịt.
Ba mặt giáp công, Bạch Nguyệt Quang không chịu nổi khoái cảm cùng nhục nhã này. Bạch Nguyệt Quang mất đi dáng vẻ thanh cao kiêu căng ngày thường, hai tay y bị trói ở đầu giường, nằm úp sấp, nửa quỳ chịu đựng côn th*t ra ra vào vào, khóc thút thít như kỹ nữ thanh lâu: "Không chịu nổi... hu hu... Tha cho ta đi... Không muốn... A... Không muốn... Đâm vào... Không chịu nổi...."
Bạch Nguyệt Quang bị Tráng Hán đè lên giường lăn qua lộn lại đâm chọc, âm huyệt cùng cúc huyện thay phiên nhau phun ra nuốt vào hai cái dương v*t.
Thịt huyệt tưởng như cả đời khép chặt giữa hai chân bị làm thành hai cái lỗ nhỏ không thể đóng lại, không chứa nổi tinh dịch mà đồng thời chảy ra.
Bạch Nguyệt Quang bị làm đến ngất đi, mãi đến tận hửng đông, khi Tráng Hán vẫn không ngừng nghỉ ra vào mới tỉnh lại.
Y cảm thấy chính mình đã biến thành một cái bình chứa tinh dịch, bị Tráng Hán thao đến mất hồn.
Tiểu Mỹ Nhân ở nhà của Bạch Nguyệt Quang gặm một cái chân gà rừng thật lớn, thỏa mãn ợ no, ngồi kiệu nhỏ đi về nhà.
Bạch Nguyệt Quang thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng coi như có thể yên tĩnh mà nghỉ ngơi hai ngày.
Nhưng đến ngày hôm sau, Tiểu Mỹ Nhân lại mang theo ngỗng lớn ngày hôm qua nấu xong hí ha hí hửng đến, la hét muốn cho Bạch Nguyệt Quang nếm thử, đây là con ngỗng mà lão gia tử nuôi được ở dưới quê.
Bạch Nguyệt Quang bị làm phiền cũng hết cách rồi, chỉ đành sai hạ nhân mang xuống nhà bếp hâm nóng, miễn cưỡng gắp một đũa. Thế nhưng mới vừa nuốt xuống cổ họng, trong bụng như có một trận khuấy đảo cuồn cuộn.
Bạch Nguyệt Quang lảo đảo lao ra nhà ăn, đứng ở hòn non bộ bên cạnh vườn hoa nhỏ nôn đến đất trời tối tăm.
Tiểu Mỹ Nhân sợ hãi: "Ngươi làm sao vậy! Ngỗng ăn không ngon sao?"
Bạch Nguyệt Quang thống khổ quỳ trên mặt đất, sắc mặt tái xanh, hai mắt vô thần, tựa như chỉ lát nữa thôi là đã hôn mê.
Tiểu Mỹ Nhân gấp đến độ xoay tròn, la hét tìm hạ nhân gọi đại phu.
Bạch Nguyệt Quang khàn giọng gọi: "Chớ ồn ào, ta không cho bọn họ vào trong nội viện."
Tiểu Mỹ Nhân ngồi xổm bên cạnh Bạch Nguyệt Quang, ưu sầu nhăn đôi lông mày nhỏ: "Nhưng... Nhưng ngươi làm sao vậy hả? Ngỗng ăn không ngon sao?"
Trước mắt Bạch Nguyệt Quang toàn là sao, miễn cưỡng nói: "Ăn ngon."
Tiểu Mỹ Nhân oan oan ức ức: "Cơ mà ngươi ăn một miếng liền ói ra mò."
Bạch Nguyệt Quang hít sâu một hơi, đỡ hòn non bộ chậm rãi đứng lên: "Ta mấy ngày nay khẩu vị không tốt."
Đại phu nói, y mang bầu đã ba tháng có lẻ, chính là lúc bách vị đều không vừa, khó chịu cực kì.
Nhưng y vẫn chưa cảm thấy trên người khó chịu quá nhiều, chỉ là... chỉ là trong lòng hoảng sợ, không biết nên ứng phó ra sao.
Có lẽ y nên phái người đi tìm dã nam nhân không lời từ biệt kia, lôi về chất vấn cũng được, đánh một trận cho hả giận cũng được. Cái thứ vô liêm sỉ kia sung sướng xong thì bỏ chạy, để lại cho y một bụng phiền phức không biết nên làm như thế nào. Bạch Nguyệt Quang trong lòng vừa đau vừa hận, tinh thần kém hơn, ngay cả cháo hoa cũng uống không được.
Tên bán ngọc khí trên trấn nói rằng, trong kinh bây giờ tin tức lan nhanh, lão hoàng đế bệnh tình nguy kịch, trong thời khắc sống còn mấy vị hoàng tử đều đến tranh đoạt ngôi vị. Trong kinh thành đâu đâu cũng có binh lính, thương gia sống thật khổ sở, đều thi nhau xuất kinh tránh đầu sóng ngọn gió rồi.
Tiểu Mỹ Nhân nâng cằm nhìn Bạch Nguyệt Quang gian nan húp cháo, liên miên ồn ào kể những thứ vừa nghe được trên đường.
Bạch Nguyệt Quang bình tĩnh mà nói: "Mấy thứ này liên quan gì tới ta."
Tiểu Mỹ Nhân nói: "Cũng đâu có liên quan tới ta, thế nhưng tướng công nói, nghe chuyện lớn của thiên hạ mới không thành kẻ tai điếc mắt mù."
Bạch Nguyệt Quang không quan tâm trong triều hoàng tử tranh đoạt thế nào, y chỉ hoảng hốt nhớ tới Tráng Hán đi về hướng Bắc, không biết có phải cũng tới kinh thành?
Thời gian cứ vậy trôi qua.
Bạch Nguyệt Quang trốn trong nội viên Bạch gia, ít giao du với bên ngoài, chỉ có phu thê Chân gia thường qua thăm y.
Bạch Nguyệt Quang ngâm thơ vẽ tranh giống như lúc trước, một số thứ truyền ra bên ngoài, cũng có một số thứ chỉ cất giấu cho riêng mình.
Sau một tháng, lão hoàng đế được an táng, thượng vị tân đế lại chính là hoàng tử dị dạng bị bỏ ngoài dân gian nhiều năm.
Chuyện này không liên quan gì đến đám người nhỏ bé trên trấn, nhưng tân đế lại muốn nam tuần, vừa vặn tuần đến Lịch Châu.
Tân đế nghe nói Bạch gia trên Cửu Hòa trấn có một đại tài tử tựa như vầng trăng cao cô lãnh, hứng thú phái người tìm về đây, bồi ở bên người ngâm thơ vẽ tranh giải sầu.
Bạch Nguyệt Quang tài năng xuất chúng, tướng mạo tuấn mỹ, tân đế rất yêu thích, cả ngày mang theo bên cạnh, đi ngủ dùng bữa cũng không chịu thả người.
Hoàng Đế cao hứng, Bạch Nguyệt Quang lại lo đối phó đến kiệt sức.
Y đang mang thai, bụng cũng đã hiện ra, chỉ có thể dùng áo bào rộng lớn miễn cưỡng che đậy. Nhưng thân thể uể oải suy yếu lại không thể che giấu, hầu giá mới chỉ mấy ngày mà sắc mặt đã trắng bệch, lảo đà lảo đảo.
Hoàng Đế có chút không vui, biểu tình lạnh lẽo cứng rắn, trên khuôn mặt anh tuấn có thêm mấy phần mây đen: "Bạch ái khanh không muốn theo hầu trẫm, trẫm cũng không miễn cưỡng, ngươi trở về đi thôi."
Bạch Nguyệt Quang vừa hoảng hốt vừa luống cuống. Bạch gia đời đời xa rời triều đình, chỉ muốn ở nơi sông núi tuyệt đẹp Cửu Hòa trấn này bình an qua ngày. Ngàn vạn không thể vì nhất thời uể oải mà đắc tội với thượng vị tân quân.
Bạch Nguyệt Quang run rẩy quỳ thẳng trên đất: "Bệ hạ thứ tội, thảo dân theo hầu giá, chính là quang vinh Bạch gia đời đời cầu còn không được, sao dám không nguyện ý, thỉnh bệ hạ thứ tội."
Đế vương lạnh lùng nghiêm nghị cao cao tại thượng nhìn y, hồi lâu sau mới thờ ơ nói: "Ngươi sợ hãi đến như vậy, chẳng lẽ Bạch gia có bí mật gì không muốn trẫm biết được?"
Bạch Nguyệt Quang trên mặt tái nhợt, mồ hôi lạnh chảy ròng, quỳ trên mặt đất không dám đứng dậy: "Bệ hạ, thảo dân không dám...."
Hoàng Đế cười lạnh một tiếng, nói: "Bình thân, lại đây mài mực cho trẫm."
Bạch Nguyệt Quang nói: "Vâng."
Y kiên cường chống đỡ thân thể đứng lên, đi đến trước ngự án.
Hoàng Đế nói: "Đến bên cạnh trẫm."
Bạch Nguyệt Quang nói: "Vâng."
Y đi tới bên cạnh hoàng thượng, nhấc lên ống tay áo tiếp tục mài mực hầu quân.
Vị tân đế này vóc người cao to, dưới long bào là thân thể tráng kiện không giống bậc đế vương, lại càng giống như loài thú hoang hung mãng.
Y cách hoàng đế quá gần rồi, quần áo rộng lớn đã không giấu được cái bụng nữa. Nếu bị phát hiện... Nếu bí mật thân thể y bị phát hiện...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất