Chương 22: Hắn chỉ muốn sống một đời tươi đẹp
Edit: Pei Pei
Chân tay y bị trói lại, miệng bị nhét khăn nên chỉ có thể phát ra tiếng ư ô rất nhỏ.
Bạch Minh Hiên rất lo lắng, nhưng lại nghĩ mình giãy dụa trong này sẽ gây ra tiếng động khiến mấy kẻ ngoài kia chú ý.
Y đang lúc rối loạn chợt nghe thấy tiếng của thị vệ đi tuần đêm.
"Các ngươi là thái giám hầu cung nào? Nửa đêm lén lén lút lút làm gì?"
Đại thái giám không chút hoang mang mà nói: "Chúng nô tài là thái giám xử lý mấy thứ ô uế tạp vật, đang muốn đem mấy thứ bẩn thỉu của ngày hôm nay xuất cung."
Bạch Minh Hiên biết đây là cơ hội cuối cùng, nếu thị vệ không phát hiện ra y, y sẽ bị tên thái giám này mang đi đâu không biết.
Thị vệ nói: "Tối nay trong kinh có đại sự, các ngươi cẩn thận một chút, tuyệt đối đừng để nhiều người chú ý."
Bạch Minh Hiên lo lắng vô cùng, dùng sức huých thành gỗ bên phải.
Vai đập vào tấm gỗ cực kỳ đau đớn, nước trên thùng gỗ bị rung lắc mấy bận.
Thị vệ kia thấy khả nghi liền nhìn vào hai cái thùng gỗ lớn: "Cái thùng kia sao lại lung lay?"
Đại thái giám cười nịnh: "Tiểu Hoàng sao ngươi lại động tay động chân, làm mấy thứ bẩn thỉu vung vãi lung tung, ta cho ngươi nằm trên đất liếm khô sạch sẽ."
Tiểu thái giám lòng bàn tay lẫn trên trán đổ mồ hôi lạnh, cúi đầu yếu ớt đáp lời.
Bạch Minh Hiên vai đầu rát đau, y cắn răng, đem hết toàn lực tàn nhẫn va một phát.
Thị vệ sắc mặt thay đổi: "Người đâu, kiểm tra cái thùng này mau."
Hai thùng gỗ bị các thị vệ chuyển xuống, để lộ dáng người cao gầy ở dưới.
Thị vệ sợ đến tái mặt: "Cởi trói!"
Bạch Minh Hiên thở phào nhẹ nhõm.
Thùng gỗ mở ra, gió lạnh xuyên qua y phục mỏng manh thẩm vào xương cốt.
Bạch Minh Hiên lạnh run, mơ màng mở mắt.
Các thị vệ đến gần vừa nhìn thấy liền sợ hãi quỳ gối, đồng loạt thỉnh tội với Hoàng hậu nương nương.
Bạch Minh Hiên đầu vẫn còn choáng váng, được một thị vệ dìu ra từ thùng gỗ, khẽ thì thào: "Đã xảy ra chuyện gì..."
Thị vệ nói: "Hồi bẩm nương nương, bệ hạ tối nay xuất cung có chuyện quan trọng xử lý, thuộc hạ thất trách, khiến nương nương kinh sợ."
Bạch Minh Hiên hữu khí vô lực gật đầu: "Phái người tới đông cung, các hoàng tử... Các hoàng tử có khả năng gặp nguy hiểm..."
Tô Hiển Sâm không hề thấy sợ hãi.
Thiên Vận ty không bị hoàng quyền quản thúc, chỉ phụ trách giám định huyết thống hoàng thất.
Chỉ cần Thiên Vận ty tra ra thân phận thật sự của Bạch Minh Hiên, thiên hạ phiên vương tất cùng nhau tạo phản. Lúc này hắn đương là tam triều lão thần sẽ quỳ gối trước tân hoàng khóc lóc cống hiến, vì cháu ngoại chân chính của mình báo thù rửa hận đoạt lại ngôi vị hoàng đế.
Bạch Minh Hiên đã chịu bao nhiêu khuất nhục dằn vặt từ dã nhân kia, không biết chân tướng thì thôi, một khi biết rõ mình mới là Thiên tử, sao mà chấp nhận được?
Tô Hiển Sâm cười híp mắt pha trà: "Bệ hạ có khát không?"
Trong lòng Hoàng đế cũng có chút hoang mang.
Hắn biết mình chỉ là con cờ của Tô Hiển Sâm, nhưng không biết Tô Hiển Sâm khi nào tìm được hoàng tử chân chính.
Nếu như Thiên Vận ty đã nghiệm ra Chân long, Tô Hiển Sâm sống hay chết đều là thứ phiền phức.
Hai người ai cũng có suy tính riêng.
Kẻ chết đến nơi rồi không còn sợ hãi, người khống thế đại cục lại thấy ưu sầu.
Bọn họ không đợi được Thiên Vận ty đến, lại chờ được hoàng hậu vốn nên ngủ say trong Bàn Long điện.
Bạch Minh Hiên tự mình áp giải hai thái giám kia tới Tô phủ, lệnh cho thị vệ ném ra trước mặt Tô Hiển Sâm: "Tô đại nhân phái hai kẻ này đến bắt cóc ta, muốn lấy ta để uy hiếp hoàng thượng sao?"
Tô Hiển Sâm vừa thấy hai thái giám kia bị lộ, Bạch Minh Hiên lại không theo kế hoạch bị đưa đến Thiên Vận ty.
Không kịp suy nghĩ nhiều hơn, Tô Hiển Sâm cúi đầu cong khóe miệng, gương mặt già nua thiên biến vạn hóa, gào khóc vọt tới trước mặt Bạch Minh Hiên: "Minh Hiên! Minh Hiên! Cữu cữu bị tặc nhân lừa gạt, để ngươi nhận hết nhục nhã dằn vặt. Ngươi mới thật sự là hoàng tử, ngươi mới đúng là hài tử năm đó Tân phi nương nương sinh ra!!!"
Bạch Minh Hiên cứng người: "Ngươi... Ngươi nói cái gì..."
Tô Hiển Sâm thấy Bạch Minh Hiên buông lỏng, lập tức hưng phấn gào khóc: "Cữu cữu không biết, cữu cữu thật sự không biết! Năm đó hoàng hậu phái người ném ngươi xuống sông hộ thành, cữu cữu tưởng rằng ngươi không chết cũng bị trọng thương. Thế nhưng cữu cữu không ngờ rằng Bạch Sùng Sơn lại cứu ngươi, mang về nuôi nấng. Ngày ấy trong Đại Lý tự, cữu cữu vừa biết được tin tức này muốn nói ngay cho ngươi, thế nhưng có người diệt khẩu Bạch Sùng Sơn và phu nhân. Cữu cữu... Cữu cữu xin lỗi ngươi!!!"
Bạch Minh Hiên nghe xong tin tức này, lại không bi thương hay phẫn nộ giống như Tô Hiển Sâm dự đoán.
Y nhìn về phía hoàng đế.
Hoàng đế cuống cuồng muốn giải thích phu thê Bạch thị không phải do hắn sát hại.
Nhưng Bạch Minh Hiên lại cúi đầu, nhẹ nhàng hỏi: "Tô đại nhân có thể điều tra, năm đó khi Bạch Sùng Sơn cứu ta đã ở lại kinh thành bao lâu?"
Tô Hiển Sâm không rõ vì sao nhưng để xác định Bạch Sùng Sơn ở kinh thành trong thời gian đó, hắn đã điều tra tung tích của Bạch gia, đầu óc mơ hồ mà trả lời: "Cữu cữu điều tra giấy tờ năm đó, Bạch Sùng Sơn cùng phu nhân ở kinh thành năm tháng, vừa lúc Tân phi nương nương hạ sinh hoàng tử."
Bạch Minh Hiên ngẩng đầu, có chút bi thương buồn bã nhìn hoàng đế, cũng không phải bi thương vì mình: "Năm tháng, Bạch Sùng Sơn làm sao có thể ở kinh thành gian díu với kỹ nữ sinh hạ một đứa con riêng?"
Hoàng đế ngơ ngác nhìn y, đáy mắt hiện ra không dám tin tưởng cùng đau đớn: "Minh Hiên... Minh Hiên ngươi nói cái gì... Ta đầu óc ngu dốt, ta... Ta không hiểu..."
Năm đó Bạch Sùng Sơn mang một đứa trẻ không rõ lai lịch hồi kinh, tất nhiên sẽ gây nên hoài nghi.
Nhưng cũng khi ấy, Bạch phu nhân đang mang thai, phu thê hai người liền quyết định sinh đứa bé ở kinh thành, giấy tờ cũng làm ở đây.
Mà con trai mình lại phó thác bạn bè trong kinh chăm sóc, vì để tránh gây nên hoài nghi, Bạch Sùng Sơn không thể làm gì khác hơn đành nói dối đó là con riêng của hắn và kỹ nữ sinh ra, không dám mang về nhà để phu nhân biết mới đưa cho người khác.
Bạch Sùng Sơn một đời thanh bạch, cùng phu nhân tình sâu như biển, sao có thể làm ra chuyện hoang đường gian díu với kỹ nữ sinh ra con riêng.
Bạch gia không có con riêng, chỉ là... Chỉ là họ vì báo ân, đã làm mất con trai mình rồi.
Khi còn nhỏ, Bạch Minh Hiên nhớ đã từng vào một ngày đông, có phong thư từ kinh thành gửi tới, phụ thân giống như phát điên vội vã chạy ra khỏi nhà trong bão tuyết phủ dày, cứ như vậy đi hơn một tháng.
Lúc đó mẫu thân lúc nào cũng khóc, tự nhốt mình trong từ đường, nức nở nói xin lỗi liệt tổ liệt tông Bạch gia.
Y bây giờ mới hiểu được, hài tử đi lạc năm đó mà Dương Thẩm nuôi nấng kia mới là cốt nhục của phu thê Bạch Sùng Sơn.
Bạch Minh Hiên cúi đầu nhìn gương mặt Tô Hiển Sâm già nua.
Trên mặt lão già vương giọt nước mắt đến buồn cười, vẫn đang chờ y báo thù cha mẹ.
Nhưng y... y mấy chục năm cơm ngon áo đẹp sống cuộc đời cao quý an bình, lại là quãng thời gian thiếu gia chân chính của Bạch gia nhận hết ngược đãi điên điên khùng khùng.
Y có gì đáng trách, và y lại đi oán hận ai?
Bạch gia một nhà ba người đều vì y mà chịu dày vò dằn vặt, đừng nói y tuyệt không tin hoàng đế sau khi đáp ứng y lại phái người diệt khẩu, dù cho năm đó thật sự có thánh chỉ hạ xuống chém đầu Bạch gia tội mưu phản, y làm sao có thể đau lòng hơn hoàng đế.
Tô Hiển Sâm chậm rãi nhớ lại, trên khuôn mặt già nua nếp nhăn run rẩy, không dám tin nhìn hai người đang đối mặt nhìn nhau: "Các ngươi... Các ngươi..."
Hoàng đế lại cảm thấy đau đầu.
Hắn cho rằng quá khứ đã đi xa, Dương Thẩm chết rồi, hắn và Bạch Sùng Sơn cũng không có tình cảm. Hắn không để ý, hắn không quan tâm cái gì cả.
Bị vứt bỏ cũng được, bị ngược đãi cũng thế, ký ức về quá khứ hư hư thực thực, hắn sẽ không chìm mãi vào những thứ đã qua.
Hắn chỉ muốn sống một đời tươi đẹp, chỉ muốn bảo vệ Minh Hiên cùng các con của hắn, sống thật hạnh phúc.
Bạch Minh Hiên run rẩy chậm rãi đi đến gần hoàng đế: "Bệ hạ..."
Hoàng đế tức giận quát lên đau đơn: "Hồi cung!"
Hắn không quan tâm những kẻ đang có mặt ở đây là địch hay bạn, hắn đã đau đến mức khống thể dọn dẹp đống hỗn độn này nữa.
Đời này hắn sớm đã quen bị cô độc dày vò, thậm chí có thể tha thứ cho Bạch Sùng Sơn năm đó vứt bỏ hắn cùng Dương Thẩm - kẻ đã nhục nhã hắn, cũng như cuối cùng hắn cũng tha thứ cho hổ báo sói rừng trong khe núi.
Nhưng hắn không thể chấp nhận được, không thể chấp nhận được thì ra hắn là vật hy sinh sau khi cha mẹ đã suy tính kỹ càng, hắn hận cái gọi là phụ tử thâm tình trong miệng thiên hạ.
Hắn thà là một người qua đường không có quan hệ gì với Bạch Sùng Sơn còn hơn nghe ai đó nói rằng cha mẹ hắn thực sự yêu thương hắn, nhưng họ không còn cách nào khác....
Không còn cách nào khác...
Hắn ghét nhất giả mù sa mưa như vậy!!!
Hoàng đế thậm chí không thèm để ý tới cung nhân bên cạnh, một mình rống lên xông vào trong đêm.
Lẽ ra hắn phải sống một mình nơi núi rừng, sao lại ra nông nỗi này, sao phải học cách sống của người bình thường!
Làm người biết thất tình lục dục, làm người biết yêu hận.
Sẽ có dục vọng, sẽ có đau đớn, sẽ có cầu không được, hận không thể.
Hắn tại sao nhất định phải làm một người như vậy!
Bạch Minh Hiên trong lòng nguội lạnh, ngơ ngác đứng giữa đám thị vệ.
Thủ lĩnh thị vệ vội vàng quỳ xuống: "Điện hạ!"
Thủ lĩnh cấm quân vây bắt Tô phủ đêm nay cũng cuống quít quỳ xuống: "Mạt tướng tham kiến điện hạ, điện hạ thiên tuế thiên thiên tuế!"
Cấm quân hùng mạnh dồn dập cùng đổi giọng, thỉnh điện hạ đăng cơ.
Bạch Minh Hiên trong mắt rưng rưng, gào lên: "Đủ rồi!"
Cấm quân không dám lên tiếng, kính cẩn nghe theo quỳ trên mặt đất.
Hoàng đế giả phát điên chạy đi, bọn họ đương nhiên muốn lập tức tìm người chống lưng.
Bạch Minh Hiên lại không chút vui mừng nào khi đăng cơ, y đau lòng đến lảo đảo, nhắm mắt lại hòa hoãn tâm tình, nhẹ giọng nói: "Tô Hiển Sâm cùng thái y mưu hại quân thượng, lập tức hành quyết. Đối với những chuyện khác xảy ra tối nay, tất cả mọi người coi như chưa từng thấy, miệng lưỡi kín đáo cho ta! Ngày mai trong kinh nếu như có bất kỳ tin đồn nào liên quan, ba ngàn cấm quân sẽ bị điều đến huyện Trùng Nhĩ ăn cát, vĩnh viễn không được hồi kinh!!!"
Chân tay y bị trói lại, miệng bị nhét khăn nên chỉ có thể phát ra tiếng ư ô rất nhỏ.
Bạch Minh Hiên rất lo lắng, nhưng lại nghĩ mình giãy dụa trong này sẽ gây ra tiếng động khiến mấy kẻ ngoài kia chú ý.
Y đang lúc rối loạn chợt nghe thấy tiếng của thị vệ đi tuần đêm.
"Các ngươi là thái giám hầu cung nào? Nửa đêm lén lén lút lút làm gì?"
Đại thái giám không chút hoang mang mà nói: "Chúng nô tài là thái giám xử lý mấy thứ ô uế tạp vật, đang muốn đem mấy thứ bẩn thỉu của ngày hôm nay xuất cung."
Bạch Minh Hiên biết đây là cơ hội cuối cùng, nếu thị vệ không phát hiện ra y, y sẽ bị tên thái giám này mang đi đâu không biết.
Thị vệ nói: "Tối nay trong kinh có đại sự, các ngươi cẩn thận một chút, tuyệt đối đừng để nhiều người chú ý."
Bạch Minh Hiên lo lắng vô cùng, dùng sức huých thành gỗ bên phải.
Vai đập vào tấm gỗ cực kỳ đau đớn, nước trên thùng gỗ bị rung lắc mấy bận.
Thị vệ kia thấy khả nghi liền nhìn vào hai cái thùng gỗ lớn: "Cái thùng kia sao lại lung lay?"
Đại thái giám cười nịnh: "Tiểu Hoàng sao ngươi lại động tay động chân, làm mấy thứ bẩn thỉu vung vãi lung tung, ta cho ngươi nằm trên đất liếm khô sạch sẽ."
Tiểu thái giám lòng bàn tay lẫn trên trán đổ mồ hôi lạnh, cúi đầu yếu ớt đáp lời.
Bạch Minh Hiên vai đầu rát đau, y cắn răng, đem hết toàn lực tàn nhẫn va một phát.
Thị vệ sắc mặt thay đổi: "Người đâu, kiểm tra cái thùng này mau."
Hai thùng gỗ bị các thị vệ chuyển xuống, để lộ dáng người cao gầy ở dưới.
Thị vệ sợ đến tái mặt: "Cởi trói!"
Bạch Minh Hiên thở phào nhẹ nhõm.
Thùng gỗ mở ra, gió lạnh xuyên qua y phục mỏng manh thẩm vào xương cốt.
Bạch Minh Hiên lạnh run, mơ màng mở mắt.
Các thị vệ đến gần vừa nhìn thấy liền sợ hãi quỳ gối, đồng loạt thỉnh tội với Hoàng hậu nương nương.
Bạch Minh Hiên đầu vẫn còn choáng váng, được một thị vệ dìu ra từ thùng gỗ, khẽ thì thào: "Đã xảy ra chuyện gì..."
Thị vệ nói: "Hồi bẩm nương nương, bệ hạ tối nay xuất cung có chuyện quan trọng xử lý, thuộc hạ thất trách, khiến nương nương kinh sợ."
Bạch Minh Hiên hữu khí vô lực gật đầu: "Phái người tới đông cung, các hoàng tử... Các hoàng tử có khả năng gặp nguy hiểm..."
Tô Hiển Sâm không hề thấy sợ hãi.
Thiên Vận ty không bị hoàng quyền quản thúc, chỉ phụ trách giám định huyết thống hoàng thất.
Chỉ cần Thiên Vận ty tra ra thân phận thật sự của Bạch Minh Hiên, thiên hạ phiên vương tất cùng nhau tạo phản. Lúc này hắn đương là tam triều lão thần sẽ quỳ gối trước tân hoàng khóc lóc cống hiến, vì cháu ngoại chân chính của mình báo thù rửa hận đoạt lại ngôi vị hoàng đế.
Bạch Minh Hiên đã chịu bao nhiêu khuất nhục dằn vặt từ dã nhân kia, không biết chân tướng thì thôi, một khi biết rõ mình mới là Thiên tử, sao mà chấp nhận được?
Tô Hiển Sâm cười híp mắt pha trà: "Bệ hạ có khát không?"
Trong lòng Hoàng đế cũng có chút hoang mang.
Hắn biết mình chỉ là con cờ của Tô Hiển Sâm, nhưng không biết Tô Hiển Sâm khi nào tìm được hoàng tử chân chính.
Nếu như Thiên Vận ty đã nghiệm ra Chân long, Tô Hiển Sâm sống hay chết đều là thứ phiền phức.
Hai người ai cũng có suy tính riêng.
Kẻ chết đến nơi rồi không còn sợ hãi, người khống thế đại cục lại thấy ưu sầu.
Bọn họ không đợi được Thiên Vận ty đến, lại chờ được hoàng hậu vốn nên ngủ say trong Bàn Long điện.
Bạch Minh Hiên tự mình áp giải hai thái giám kia tới Tô phủ, lệnh cho thị vệ ném ra trước mặt Tô Hiển Sâm: "Tô đại nhân phái hai kẻ này đến bắt cóc ta, muốn lấy ta để uy hiếp hoàng thượng sao?"
Tô Hiển Sâm vừa thấy hai thái giám kia bị lộ, Bạch Minh Hiên lại không theo kế hoạch bị đưa đến Thiên Vận ty.
Không kịp suy nghĩ nhiều hơn, Tô Hiển Sâm cúi đầu cong khóe miệng, gương mặt già nua thiên biến vạn hóa, gào khóc vọt tới trước mặt Bạch Minh Hiên: "Minh Hiên! Minh Hiên! Cữu cữu bị tặc nhân lừa gạt, để ngươi nhận hết nhục nhã dằn vặt. Ngươi mới thật sự là hoàng tử, ngươi mới đúng là hài tử năm đó Tân phi nương nương sinh ra!!!"
Bạch Minh Hiên cứng người: "Ngươi... Ngươi nói cái gì..."
Tô Hiển Sâm thấy Bạch Minh Hiên buông lỏng, lập tức hưng phấn gào khóc: "Cữu cữu không biết, cữu cữu thật sự không biết! Năm đó hoàng hậu phái người ném ngươi xuống sông hộ thành, cữu cữu tưởng rằng ngươi không chết cũng bị trọng thương. Thế nhưng cữu cữu không ngờ rằng Bạch Sùng Sơn lại cứu ngươi, mang về nuôi nấng. Ngày ấy trong Đại Lý tự, cữu cữu vừa biết được tin tức này muốn nói ngay cho ngươi, thế nhưng có người diệt khẩu Bạch Sùng Sơn và phu nhân. Cữu cữu... Cữu cữu xin lỗi ngươi!!!"
Bạch Minh Hiên nghe xong tin tức này, lại không bi thương hay phẫn nộ giống như Tô Hiển Sâm dự đoán.
Y nhìn về phía hoàng đế.
Hoàng đế cuống cuồng muốn giải thích phu thê Bạch thị không phải do hắn sát hại.
Nhưng Bạch Minh Hiên lại cúi đầu, nhẹ nhàng hỏi: "Tô đại nhân có thể điều tra, năm đó khi Bạch Sùng Sơn cứu ta đã ở lại kinh thành bao lâu?"
Tô Hiển Sâm không rõ vì sao nhưng để xác định Bạch Sùng Sơn ở kinh thành trong thời gian đó, hắn đã điều tra tung tích của Bạch gia, đầu óc mơ hồ mà trả lời: "Cữu cữu điều tra giấy tờ năm đó, Bạch Sùng Sơn cùng phu nhân ở kinh thành năm tháng, vừa lúc Tân phi nương nương hạ sinh hoàng tử."
Bạch Minh Hiên ngẩng đầu, có chút bi thương buồn bã nhìn hoàng đế, cũng không phải bi thương vì mình: "Năm tháng, Bạch Sùng Sơn làm sao có thể ở kinh thành gian díu với kỹ nữ sinh hạ một đứa con riêng?"
Hoàng đế ngơ ngác nhìn y, đáy mắt hiện ra không dám tin tưởng cùng đau đớn: "Minh Hiên... Minh Hiên ngươi nói cái gì... Ta đầu óc ngu dốt, ta... Ta không hiểu..."
Năm đó Bạch Sùng Sơn mang một đứa trẻ không rõ lai lịch hồi kinh, tất nhiên sẽ gây nên hoài nghi.
Nhưng cũng khi ấy, Bạch phu nhân đang mang thai, phu thê hai người liền quyết định sinh đứa bé ở kinh thành, giấy tờ cũng làm ở đây.
Mà con trai mình lại phó thác bạn bè trong kinh chăm sóc, vì để tránh gây nên hoài nghi, Bạch Sùng Sơn không thể làm gì khác hơn đành nói dối đó là con riêng của hắn và kỹ nữ sinh ra, không dám mang về nhà để phu nhân biết mới đưa cho người khác.
Bạch Sùng Sơn một đời thanh bạch, cùng phu nhân tình sâu như biển, sao có thể làm ra chuyện hoang đường gian díu với kỹ nữ sinh ra con riêng.
Bạch gia không có con riêng, chỉ là... Chỉ là họ vì báo ân, đã làm mất con trai mình rồi.
Khi còn nhỏ, Bạch Minh Hiên nhớ đã từng vào một ngày đông, có phong thư từ kinh thành gửi tới, phụ thân giống như phát điên vội vã chạy ra khỏi nhà trong bão tuyết phủ dày, cứ như vậy đi hơn một tháng.
Lúc đó mẫu thân lúc nào cũng khóc, tự nhốt mình trong từ đường, nức nở nói xin lỗi liệt tổ liệt tông Bạch gia.
Y bây giờ mới hiểu được, hài tử đi lạc năm đó mà Dương Thẩm nuôi nấng kia mới là cốt nhục của phu thê Bạch Sùng Sơn.
Bạch Minh Hiên cúi đầu nhìn gương mặt Tô Hiển Sâm già nua.
Trên mặt lão già vương giọt nước mắt đến buồn cười, vẫn đang chờ y báo thù cha mẹ.
Nhưng y... y mấy chục năm cơm ngon áo đẹp sống cuộc đời cao quý an bình, lại là quãng thời gian thiếu gia chân chính của Bạch gia nhận hết ngược đãi điên điên khùng khùng.
Y có gì đáng trách, và y lại đi oán hận ai?
Bạch gia một nhà ba người đều vì y mà chịu dày vò dằn vặt, đừng nói y tuyệt không tin hoàng đế sau khi đáp ứng y lại phái người diệt khẩu, dù cho năm đó thật sự có thánh chỉ hạ xuống chém đầu Bạch gia tội mưu phản, y làm sao có thể đau lòng hơn hoàng đế.
Tô Hiển Sâm chậm rãi nhớ lại, trên khuôn mặt già nua nếp nhăn run rẩy, không dám tin nhìn hai người đang đối mặt nhìn nhau: "Các ngươi... Các ngươi..."
Hoàng đế lại cảm thấy đau đầu.
Hắn cho rằng quá khứ đã đi xa, Dương Thẩm chết rồi, hắn và Bạch Sùng Sơn cũng không có tình cảm. Hắn không để ý, hắn không quan tâm cái gì cả.
Bị vứt bỏ cũng được, bị ngược đãi cũng thế, ký ức về quá khứ hư hư thực thực, hắn sẽ không chìm mãi vào những thứ đã qua.
Hắn chỉ muốn sống một đời tươi đẹp, chỉ muốn bảo vệ Minh Hiên cùng các con của hắn, sống thật hạnh phúc.
Bạch Minh Hiên run rẩy chậm rãi đi đến gần hoàng đế: "Bệ hạ..."
Hoàng đế tức giận quát lên đau đơn: "Hồi cung!"
Hắn không quan tâm những kẻ đang có mặt ở đây là địch hay bạn, hắn đã đau đến mức khống thể dọn dẹp đống hỗn độn này nữa.
Đời này hắn sớm đã quen bị cô độc dày vò, thậm chí có thể tha thứ cho Bạch Sùng Sơn năm đó vứt bỏ hắn cùng Dương Thẩm - kẻ đã nhục nhã hắn, cũng như cuối cùng hắn cũng tha thứ cho hổ báo sói rừng trong khe núi.
Nhưng hắn không thể chấp nhận được, không thể chấp nhận được thì ra hắn là vật hy sinh sau khi cha mẹ đã suy tính kỹ càng, hắn hận cái gọi là phụ tử thâm tình trong miệng thiên hạ.
Hắn thà là một người qua đường không có quan hệ gì với Bạch Sùng Sơn còn hơn nghe ai đó nói rằng cha mẹ hắn thực sự yêu thương hắn, nhưng họ không còn cách nào khác....
Không còn cách nào khác...
Hắn ghét nhất giả mù sa mưa như vậy!!!
Hoàng đế thậm chí không thèm để ý tới cung nhân bên cạnh, một mình rống lên xông vào trong đêm.
Lẽ ra hắn phải sống một mình nơi núi rừng, sao lại ra nông nỗi này, sao phải học cách sống của người bình thường!
Làm người biết thất tình lục dục, làm người biết yêu hận.
Sẽ có dục vọng, sẽ có đau đớn, sẽ có cầu không được, hận không thể.
Hắn tại sao nhất định phải làm một người như vậy!
Bạch Minh Hiên trong lòng nguội lạnh, ngơ ngác đứng giữa đám thị vệ.
Thủ lĩnh thị vệ vội vàng quỳ xuống: "Điện hạ!"
Thủ lĩnh cấm quân vây bắt Tô phủ đêm nay cũng cuống quít quỳ xuống: "Mạt tướng tham kiến điện hạ, điện hạ thiên tuế thiên thiên tuế!"
Cấm quân hùng mạnh dồn dập cùng đổi giọng, thỉnh điện hạ đăng cơ.
Bạch Minh Hiên trong mắt rưng rưng, gào lên: "Đủ rồi!"
Cấm quân không dám lên tiếng, kính cẩn nghe theo quỳ trên mặt đất.
Hoàng đế giả phát điên chạy đi, bọn họ đương nhiên muốn lập tức tìm người chống lưng.
Bạch Minh Hiên lại không chút vui mừng nào khi đăng cơ, y đau lòng đến lảo đảo, nhắm mắt lại hòa hoãn tâm tình, nhẹ giọng nói: "Tô Hiển Sâm cùng thái y mưu hại quân thượng, lập tức hành quyết. Đối với những chuyện khác xảy ra tối nay, tất cả mọi người coi như chưa từng thấy, miệng lưỡi kín đáo cho ta! Ngày mai trong kinh nếu như có bất kỳ tin đồn nào liên quan, ba ngàn cấm quân sẽ bị điều đến huyện Trùng Nhĩ ăn cát, vĩnh viễn không được hồi kinh!!!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất