Tinh Tinh Vơ Nguyệt

Chương 4: (H) TỰ SÁT

Trước Sau
Edit: Pei Pei

Bạch Nguyệt Quang kêu thảm thiết, khóc lóc van cầu: "Không muốn... A... Quá sâu... Quá sâu...."

Hoàng Đế cười dâm đãng xoa nắn tiểu thịt hạt: "Cây nào đâm quá sâu? Là cái phía trên hay cái phía dưới? Hmm?"

Bạch Nguyệt Quang run rẩy, tứ chi bị trói trụ bất lực phun ra nuốt vào hai cái cự vật, khóc lóc trả lời: "Đều... Đều quá sâu... Hậu huyệt cùng thư huyệt đều đau... Quá lớn... Hài tử... Đụng tới hài tử... A... Bệ hạ..."

Hoàng Đế biến sắc, càng thêm hung ác đem hai đại dương v*t nhồi đầy vào thân thể Bạch Nguyệt Quang: "Hài tử?"

Cuối cùng hắn cũng chú ý tới bụng dưới của Bạch Nguyệt Quang.

Bạch gia thiếu gia có một cái eo nhỏ mềm mại, nhưng hôm nay cái bụng bằng phẳng kia lại hơi nhô lên, bất lực mà ưỡn cao, bị hai cái long cụ của hắn thao càng thêm trướng.

Mang thai?

Mỹ nhân song tính thanh cao lãnh đạm vậy mà đã bị làm qua?

Là ai to gan như thế, dám vấy bẩn bảo vật thế gian khó có được này trước hắn!

Hoàng Đế nổi giận, không quan tâm đến Bạch Nguyệt Quang đang mang thai, như phát điên mạnh mẽ ra vào, tức giận chất vấn: "Là ai? Là ai đã làm ngươi! Bạch ái khanh! Ngươi nói cho trẫm! Ngươi nói cho trẫm là ai phá thân ngươi, khiến ngươi mang thai nghiệt chủng! Trẫm muốn giết hắn! Trẫm muốn giết hắn!!!"

Bạch Nguyệt Quang khóc lóc lắc đầu, bị làm đến trước mắt từng trận bạch quang: "Ta không biết... A... Ta thật sự không biết... Bệ hạ... Xin bệ hạ tha cho thảo dân... Thảo dân không chịu nổi... Bệ hạ... Bệ hạ... Thảo dân không biết...."

Y không biết dã nam nhân kia là ai, càng không biết người đó đi đâu rồi.

Là y sai rồi, là y bị tình ái mê hoặc, không bảo vệ thân thể của chính mình cho nên mới lưu lại mối họa lớn như vậy.

Hoàng Đế tàn bạo mà đem hai cái long cụ đồng thời rút ra, rồi lại tàn nhẫn đâm đến chỗ sâu nhất: "Nói!"

Hai bên hoa tâm cùng lúc bị đâm nhanh như muốn hỏng rồi, Bạch Nguyệt Quang toàn thân là mồ hôi, mặt đầy nước mắt, côn th*t trắng mềm cùng hai cái dâm huyệt đồng thời phun nước.

Y suy nhược nằm dưới thân Hoàng Đế, khàn khàn khóc lóc: "Bệ hạ... Thảo dân không biết... Không biết hắn là ai... Xin bệ hạ... Xin bệ hạ tha cho Bạch gia..."

Hoàng Đế còn chưa tận hứng, không chút thương tiếc làm hắn đến không chịu nổi, âm lãnh mà nói: "Không muốn liên lụy Bạch gia thì ngươi sẽ phải một mình chịu đựng trận lôi đình của trẫm rồi!"

Tất cả những thứ này giống như một cơn ác mộng.

Bạch Nguyệt Quang không biết Hoàng Đế còn nghỉ chân ở Lịch Châu bao lâu, mà hắn còn bị Đế Vương dằn vặt bao lâu.

Suốt mấy ngày nay, y bị giam trong hành cung của Hoàng Đế, nằm trên long sàng nhận hết nhục nhã.

Hoàng Đế tàn ác và dã nam nhân kia có hai đại dương v*t khủng bố giống nhau, tính cách cũng thô bạo y như đúc.

Bạch Nguyệt Quang cả ngày lẫn đêm bị trói, bị Hoàng Đế dùng hai cái cự vật đâm rút vào hai tiểu dâm huyệt, thậm chí còn bị quất roi vào mông thịt cùng nơi tư mật.

So với đau đớn, càng khổ sở hơn cả là những chất vấn cùng nhục nhã từ miệng Hoàng Đế.

Bạch Nguyệt Quang nằm trên long sàng, khóc lóc vì bị ép buộc kêu lên những lời dâm đãng, khuôn mặt tuấn mỹ mất đi dáng vẻ thanh cao tự phụ của Bạch gia công tử xưa kia.

Y hôm nay chỉ là một món đồ chơi dưới thân quân uy, mỗi ngày mở rộng hai chân tùy ý để thiên tử đùa bỡn thăm dò vào thư huyệt khác thường của y.

"Bệ hạ... Ưm... Bệ hạ... Dâm huyệt bị bệ hạ liếm... Ưm a... Thật thoải mái... Thật thích bị bệ hạ... Bị bệ hạ... Liếm... A...."



Bạch Nguyệt Quang chảy nước mắt, trong sự xấu hổ cùng vui thích bị ép nói ra những lời Hoàng Đế muốn nghe.

Nam nhân tay nắm quyền khuynh thiên hạ kia, mệnh lệnh của hắn khiến bất kì một kẻ dâm đãng nào cũng phải tuân theo.

Hoàng Đế uống d*m thủy giữa hai chân Bạch Nguyệt Quang đến no, thỏa mãn ngẩng đầu, cúi người cởi bỏ trói buộc trên tay Bạch Nguyệt Quang, môi dày gặm cắn khuôn mặt thanh tú như ngọc: "Nếu ngươi ngoan ngoãn trẫm cũng không cần phải trói ngươi lại, không có dây thừng, ta chơi đùa càng vui sướng."

Hạ thể sưng tấy của Bạch Nguyệt Quang sợ hãi run rẩy: "Bệ... Bệ hạ... Ưm... Bệ hạ tha mạng... Dâm huyệt... Dâm huyệt đã sưng lên... Không thể... Không thể tiếp tục nhận quân ân... Ưm a..."

Hoàng Đế sờ xuống hậu huyệt cùng hoa huy*t sưng tấy của Bạch Nguyệt Quang, quả nhiên đã sưng đến đáng thương, nhìn qua không thể tiếp tục hàm chứa long cụ thô to của hắn.

Hoàng Đế lãnh khốc vô tình trong lòng lại chậm rãi dâng lên một chút thương xót cùng ôn nhu, hắn thấp giọng nói: "Bạch ái khanh chủ động một chút, phụng dưỡng long cụ của trẫm cho tốt rồi trẫm sẽ để ngươi nghỉ ngơi."

Lôi đình mưa móc đều là quân ân, Bạch Nguyệt Quang không dám cò kè mặc cả với Hoàng Đế, xấu hổ khóc thút thít nằm úp sấp quỳ gối trên long sàng, hai tay bị trói quá lâu mà run rẩy chậm rãi di chuyển về phía sau, cố sức tách cái mông mượt mà cùng khe thịt trắng nõn trơn bóng để lộ ra hai tiểu dâm huyệt đã sưng tấy, khóc lóc nói: "Xin... Xin long cụ của bệ hạ sủng hạnh... Sủng hạnh hai tao huyệt của thảo dân... Chịch thảo dân... Đâm thật thoải mái..."

Bộ dáng thanh lãnh bị ép phát tao như muốn câu hồn, Hoàng Đế đỡ hai cự vật một trước một sau đâm vào, thao đến d*m thủy tung toé khiến cho mỹ nhân dưới thân khóc không thành tiếng.

Mười ngày bị trói ở trên giường lăng nhục, Bạch Nguyệt Quang rốt cuộc cũng run rẩy mặc quần áo vào.

Y đứng dưới cây liễu lớn trước hành cung, ngẩn ngơ nhìn xuống hồ nước.

Cảnh sắc bên trong hành cung thật đẹp, khắc hẳn với sông nước ở Cửu Hòa trấn, tựa như bức tranh được họa tỉ mỉ với những nét phác tinh tế tuyệt mỹ.

Trên người Bạch Nguyệt Quang còn có chút vết thương, sưng tấy nóng ẩm, cực kì không khỏe.

Y chậm rãi bước tới gần hồ nước, muốn hít thở không khí mát mẻ.

Một bước, hai bước...

Từng hình ảnh thành thạo chịu đựng quân ân suốt mấy ngày nay thoáng hiện ra trong đầu làm cho y đau khổ đến toàn thân chao đảo.

Y vốn là... vốn là quái vật không được phép tồn tại trên đời này, chỉ vì Bạch gia phụ mẫu khoan dung độ lượng cùng y cẩn thận che giấu mới có thể bảo vệ y sống đến ngày hôm nay.

Nhưng giờ đây, bí mật thân thể y đã bị thiên tử biết được, rất nhanh cũng sẽ bị người trong thiên hạ biết được.

Cho dù Hoàng Đế khai ân trả lại cho y tự do, y cũng không có cách nào... cũng không có cách nào tồn tại trên thế gian này như trước.

Y mang trong mình đứa con của dã nam nhân, thân thể lại bị làm hư, nếu còn sống tiếp... thì cũng chỉ có thể uổng phí một đời nhục nhã, liên lụy thanh danh đời đời của Bạch gia.

Bạch Nguyệt Quang nhắm mắt lại, một giọt lệ lăn xuống gương mặt tuấn tú, biến mất trong hơi lạnh của nước hồ.

Y nhìn mặt hồ gợn sóng lăn tăn, nhớ tới thuở thiếu niên cha mẹ ôn nhu chăm sóc, nhớ tới Chân gia công tử cùng y lớn lên, nhớ tới tiểu cật hóa đáng ghét dính người kia, nhớ tới... dã nhân y từng nhặt được dưới chân núi...

Dã nhân kia, một chốc như kẻ ngu si đần độn, một chốc lại như thú hoang hung ác nham hiểm, làm cho y không thể nào chịu nổi, chỉ có thể liên tục thối lui, gào khóc xin tha.

Những ký ức ấy có chút xấu hổ, có chút không thể chịu được, còn có chút đau, nhưng lại là quãng thời gian y hiểu rõ hai chữ ly tình.

Bạch Nguyệt Quang nhớ đến những chuyện kia lại rơi lệ, khẽ mỉm cười, hai mắt nhắm nghiền, thả người nhảy xuống hồ nước sâu không thấy đáy.

Sóng nước lăn tăn, nước hồ man mát.

Nước lạnh như băng tràn vào miệng mũi, Bạch Nguyệt Quang để mặc cho dòng nước cướp đi hô hấp của y, ăn mòn lục phủ ngũ tạng.



Sinh mệnh chậm rãi rời khỏi thân thể, hồn phách đau khổ dần dần cảm nhận được sự an bình trước nay chưa từng có.

Bạch Nguyệt Quang từ từ chìm dần, y thấy tia sáng mềm mại hiện trên mặt hồ, trong đau đớn nghẹt thở khẽ cười.

Bỗng nhiên, một vật to lớn đột nhiên đi vào làn nước, đảo loạn đất trời, che đi ánh sáng.

Cánh tay mạnh mẽ ôm lấy eo Bạch Nguyệt Quang, gầm thét mang hắn bơi về bờ.

Không khí cùng nước quấn lấy nhau, dằn dặt bên trong nội tạng.

Bạch Nguyệt Quang thống khổ ho khan, tóc mái ướt nhẹp che khuất tầm mắt.

Y nghe tiếng Hoàng Đế như sấm rít gào: "Bạch Minh Hiên ngươi dám tự sát ngay dưới mí mắt trẫm!!!"

Nhóm cung nhân sợ hãi, dồn dập vây quanh nhìn xem bệ hạ có sao không.

Hoàng Đế chẳng có chuyện gì, long bào dán vào cơ thể tráng kiện, tóc tai tán loạn rơi trên khuôn mặt anh tuấn mà thô lỗ, làm cho hắn trở nên chật vật, dáng vẻ tràn ngập dã tính cùng công kích.

Bạch Nguyệt Quang trong ánh sáng mơ hồ tựa như gặp lại cố nhân, y suy nhược đưa tay ra, ngón tay trắng mềm nhẹ nhàng run rẩy, chạm vào khuôn mặt Hoàng Đế, trong cơn choáng váng si ngốc cười cười: "Ngươi trở lại rồi...."

Hoàng Đế càng thêm tức giận: "Ngươi xem trẫm là ai! Bạch Minh Hiên, ngươi xem trẫm là ai!"

Nhưng Bạch Nguyệt Quang không thể trả lời câu hỏi của Hoàng Đế được, nước hồ tràn vào khiến cho y vẫn còn nghẹt thở, tim phổi đều khó chịu cực kì, vô lực ngất đi.

Hai tay Hoàng Đế run rẩy, ôm chặt thân thể gầy yếu của mỹ nhân trong lòng, gào thét: "Thái y! Trẫm con mẹ nó muốn thái y!!!"

Bạch Nguyệt Quang cũng không hôn mê quá lâu.

Thái y vừa loại bỏ sạch sẽ nước bẩn cùng bèo rong trong phổi y vừa châm cứu bôi thuốc. Mới qua nửa canh giờ, Bạch Nguyệt Quang đã run rẩy nhẹ nhàng mở mắt.

Long sàng mềm mại chạm vào xúc giác cùng màn trướng trên đỉnh đầu khiến cho thân thể Bạch Nguyệt Quang lạnh run, ý nghĩ muốn chết lần thứ hai khơi dậy trong lòng.

Nhưng chẳng chờ y nghĩ ra cách tự sát lần thứ hai, thanh âm lạnh lẽo của Hoàng Đế đã vang lên bên tai: "Nếu còn có lần sau, trẫm sẽ để trên dưới Bạch gia tuẫn táng theo ngươi!"

Bạch Nguyệt Quang đau thương cười thảm, khàn giọng nhẹ nhàng nói: "Bệ hạ... Thảo dân... chỉ là trượt chân rơi xuống nước, đa tạ... Khụ khục... Đa tạ bệ hạ cứu mạng..."

Sống không được, chết cũng không xong.

Vì Bạch gia, vì cha mẹ, cuối cùng y không còn con đường nào khác.

Chỉ có thể ngoan ngoãn nằm trên long sàng, chờ đợi quân vương ân sủng.

Thời gian mang thai Bạch Nguyệt Quang phản ứng rất kịch liệt, ăn cái gì ói cái đó, cuối cùng đến nước cũng phun ra.

Hoàng Đế ngồi bên giường, âm u nhìn mỹ nhân thoi thóp trên long sàng, giơ tay xoa xoa gương mặt tái nhợt.

Bạch Nguyệt Quang tỉnh rồi, ác mộng qua đi để lại nỗi sợ hãi khiến y theo bản năng muốn né tránh bàn tay của Hoàng Đế.

Nhưng y không dám, y không dám từ chối, cũng không dám chết.

Hoàng Đế trầm mặc một lát, lạnh lùng nói: "Ngươi muốn chết cũng phải nhìn xem Bạch gia từ trên xuống dưới có nguyện ý cùng ngươi đi chết hay không."

Bạch Nguyệt Quang giãy dụa quỳ ở trên giường, quần áo tán loạn, chật vật lạnh lẽo thê lương: "Bệ hạ... Bệ hạ thứ tội... Thảo dân không dám..."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau