Chương 23: Con muốn được nhiều hơn nữa
“An Nhiên, anh đừng nhúc nhích!”
Hàn Mộ Vũ từ bên cạnh giữ tay tôi lại. Tôi không cử động, hắn cũng không cử động. Chúng tôi đều đang cố gắng để mắt thích nghi với thứ bóng tối bất chợt đến này.
Sau giây lát, nhờ ánh sáng rọi từ bên ngoài cửa sổ vào, đồ đạc trong nhà dần hiện ra những đường nét lờ mờ giữa bóng đen tối đặc. Tôi cảm nhận được Hàn Mộ Vũ đứng dậy bên cạnh mình: “Để tôi đi xem thử. Mấy ngày trước cũng bị một lần. Gần đây điện áp cứ không được ổn định. Tôi đi xem thử có phải lại cúp cầu dao không. Đèn pin ở bên hông cửa.”
Tôi nhìn không rõ, chỉ cảm thấy Hàn Mộ Vũ đang cẩn thận đi ra ngoài cố gắng không giẫm lên chân tôi, những tiếng động rục rịch và bóng người màu đen lập lòe. Tôi đưa tay vịn vào người hắn thì bị hắn mò mẫm bắt được: “An Nhiên, anh đừng nhúc nhích, lát nữa tôi quay lại ngay!”
Màn đêm đã bảo vệ tôi. Nghe tiếng hắn nhẹ nhàng hạ giọng vỗ về, cảm nhận thứ hơi ấm lan tỏa từ những ngón tay vừa bị hắn bắt được, tôi cười một cách lặng lẽ mà ngông cuồng.
Trên cổ chân bỗng dưng thắt lại. Tôi nghe thấy Hàn Mộ Vũ “ui da” một cái. Tiếp theo đó là tiếng quạt sưởi ngã cái uỵch xuống đất. Bóng người phía trước liêu xiêu. Tôi luống cuống đứng dậy đỡ hắn, hoàn toàn quên mất trên chân mình còn đang vướng cái gì đó. Kết quả là bên này tôi vừa vấp dây điện một cái, bên kia Hàn Mộ Vũ lại lảo đảo sau khi vừa mới đứng vững. Hắn mất kiểm soát ngã về phía tôi.
Cộc. Gáy tôi đập xuống giường. Vì có đệm lót nên không đau lắm. Chỗ đau thực sự là lồng ngực, không biết bị thứ gì cưng cứng đâm vào ngực mà hơi thở cứ nghẽn lại trong lồng ngực, không lên không xuống, rất là khó chịu. Tôi nhất thời không phát ra được tiếng nào, trong đầu trong tai đều vang lên tiếng ong ong. Trên người nặng như bị núi đè. Nhưng không lâu sau “ngọn núi” đó đã rời khỏi. Một bàn tay lại mò mẫm từ dưới ngực bò thẳng lên cổ, sau đó dừng lại bên mặt, theo đó một tiếng động rất nhỏ khác chui tọt vào hai lỗ tai đang rất hỗn loạn của tôi, nhỏ như tiếng mũi kêu. Trong khi xúc cảm của từng cái vỗ trên mặt ngày càng rõ rệt, tôi dần dần nghe rõ con muỗi ấy nói gì. Hắn nói: “An Nhiên, An Nhiên, anh sao rồi?”
Giọng nói và hơi thở gần ngay trước mắt khiến tôi nhanh chóng hiểu ra. Ngọn núi vừa đè tôi, làm tôi ngây ra chính là Hàn Mộ Vũ. Giờ tay hắn đang vỗ bôm bốp lên mặt tôi. **, đau, biết không?
Tôi vẫn không lên tiếng, nhưng có thể nhìn thấy rõ đôi mắt hắn đang lơ lửng phía trên tôi: sóng ngầm nghìn khoảnh, sáng như sông hồ. Tôi hít sâu một hơi, rồi bỗng dưng ho ra một tràng. Cuối cùng cũng lấy lại bình tĩnh. Hàn Mộ Vũ kéo tay tôi định dìu tôi dậy. Còn đầu óc dần dần tỉnh táo thì khiến tôi đưa ra một quyết định vô sỉ. Tôi cứ xụi lơ, nằm ngửa ra đó, mặc cho hắn kéo thế nào cũng không dậy. Sau đó Hàn Mộ Vũ đành phải cúi người xuống, một tay vịn cổ tôi, một tay ôm lưng tôi, từ từ bế tôi lên.
Tôi ôm cổ hắn bằng hai tay, cằm tựa vào hõm vai hắn, mặc cho thứ hạnh phúc ăn vạ mà có này nhấn chìm tôi đến sống đi chết lại.
Đây là một cái ôm thực thụ, còn tốt đẹp hơn cả tưởng tượng của tôi nữa. Lực độ của tay hắn, những động tác cẩn thận, thậm chí hơi thở nóng ẩm lơ lửng bên tai tôi đều tốt đẹp làm sao. Điều đáng tiếc duy nhất là áo phao trên người tôi dày quá, khiến chúng tôi không thể lại gần hơn thêm.
Không gian tràn đầy bóng tối đã biến hữu hạn thành vô hạn. Trong lớp vỏ bọc dày dặn từng từng lớp lớp sắc đêm, tôi mê loạn và tham lam biết bao nhiêu. Tôi lặng lẳng cầu khấn với thứ tâm thế thành khẩn đến đáng sợ. Ông trời ơi, ông có thể chiếu cố cho con thêm một chút không? Con muốn được nhiều hơn nữa.
Tôi cảm nhận được thứ hơi ấm đi kèm sự khô khốc của phần da bên cổ hắn, mềm mại dẻo dai mà trơn nhẵn.
Tôi cảm nhận được phần cơ bắp kéo căng vì dùng lực của cổ hắn, khỏe khoắn mà chắc nịch
Tôi cảm nhận được khung xương vùi lấp dưới máu thịt hắn, mảnh khảnh mà tráng kiện.
Những mạch máu lên xuống ổn định dưới môi tôi mang theo nhịp điệu rung động lòng người của sự sống: nảy lên, lặn xuống, nảy lên, lặn xuống… Vẫn là mùi xà bông giặt đồ nhàn nhạt, và nhạt hơn cả là mùi mưa bụi mát lòng mát dạ đang lơ lửng giữa không trung như một buổi chiều hoàng hôn “mưa bão đã qua, gió ghé cây hoa”.
Tôi không nhịn được, ôm chặt lấy hắn, lén ấn nhẹ môi lên cổ hắn: “Mộ Vũ…”
Biết không? Biết không? Tôi thích cậu biết bao nhiêu?
Động tác của Hàn Mộ Vũ hơi khựng lại, không biết vì tiếng gọi của tôi hay nụ hôn đầy tâm cơ kia, hay đơn thuần chỉ vì tư thế bồng bế này quá tốn sức.
Hắn bảo tôi ngồi đàng hoàng, nhưng tôi cứ sống chết ôm lấy cổ hắn không buông. Hắn bất lực vỗ nhẹ lên lưng tôi, hỏi: “An Nhiên…anh thấy thế nào rồi?”
“Cậu suýt đè tôi chết ngắc, vừa rồi tôi suýt không thở được, biết không hả?” -Tôi càm ràm bên tai hắn, cũng không dám lớn tiếng quá, chỉ lí nhí bên tai hắn như đang nói chuyện riêng.
Không biết tâm lý này có bị truyền nhiễm không mà hắn cũng rủ rỉ bên tai tôi: “Hình như ban nãy cùi chỏ tôi đâm vào ngực anh, gọi kiểu gì anh cũng không có phản ứng, làm tôi cũng giật thót.”
“Cậu thế kia mà là gọi tôi à? Cậu tát tôi thì có!” -Bây giờ mặt tôi vẫn đang nóng rát.
“…Nhất thời nôn nóng, xuống tay hơi mạnh…” -Trong lời nói của Hàn Mộ Vũ mang theo một chút áy náy.
Trời ơi, đất ơi, tôi thực sự không phải đang được voi đòi tiên đâu!
“Cậu cố ý thì có. Cậu ghi hận tôi bôi kem tay cho cậu, cậu có thù tất báo!” -Tôi chém bừa một câu, rồi ôm cái người có thù tất báo kia chặt hơn nữa.
Hàn Mộ Vũ hiển nhiên cạn lời với tôi. Hắn im lặng cả buổi mới nói: “An Nhiên…tính anh…sao cứ như con nít vậy?”
“Cậu đừng có bày đặt già đời. Tôi lớn hơn cậu những 58 ngày. Dù thế nào cậu cũng phải gọi tôi một tiếng anh, không biết lớn nhỏ gì hết… À không, tôi so đo cái này với cậu làm gì cơ chứ? Ý tôi là cậu đánh sưng mặt tôi, rồi một câu “xuống tay hơi nặng” là xong hả?”
Cuối cùng Hàn Mộ Vũ cũng không chịu được sự kiếm chuyện vô cớ của tôi. Hắn cưỡng chế kéo tôi từ trên người hắn xuống. Tối thui nên tôi cũng không nhìn thấy biểu cảm của hắn, nhưng chắc là mặt đầy giận dữ: ‘Được, anh để tôi ra ngoài xem công tắc đã, về rồi mình nói chuyện tiếp.”
Lần này, hắn bỏ đi rất thuận lợi. Tôi vừa nghe những bước chân rời khỏi, vừa nhìn hắn mở đóng cửa, sau đó cả người mệt lả ngã ngửa xuống giường. Tôi lấy tay che mắt lại. Thứ bóng tối thuần túy lẳng lặng buông xuống. Tôi nghe thấy trong lòng có một giọng nói đang hỏi:
“An Nhiên, rốt cuộc mày muốn làm gì?”
Tôi không muốn làm gì, tôi chỉ thích hắn thích đến nỗi không biết phải làm gì thôi!
“Thích hắn thì nói cho hắn biết đi!”
Xàm xí, nói cho hắn biết để hắn xách tôi ném ra đường nuôi bánh xe ngay lập tức à?
“Biết đâu hắn cũng thích mày thì sao?”
Có lẽ hắn sẽ thích một An Nhiên thú vị hay cười, nhưng sẽ không thích một tên biến thái suốt ngày nhăm nhe hắn!
“Hắn sẽ không thích sao?”
Hắn sẽ thích sao?
“Hắn sẽ không thích sao?”
Hắn sẽ thích sao?
“Đừng nghĩ ngợi lung tung nữa, nghĩ nhiều như vậy làm gì? …Nhưng hắn sẽ không thích sao?
…
Hàn Mộ Vũ từ bên cạnh giữ tay tôi lại. Tôi không cử động, hắn cũng không cử động. Chúng tôi đều đang cố gắng để mắt thích nghi với thứ bóng tối bất chợt đến này.
Sau giây lát, nhờ ánh sáng rọi từ bên ngoài cửa sổ vào, đồ đạc trong nhà dần hiện ra những đường nét lờ mờ giữa bóng đen tối đặc. Tôi cảm nhận được Hàn Mộ Vũ đứng dậy bên cạnh mình: “Để tôi đi xem thử. Mấy ngày trước cũng bị một lần. Gần đây điện áp cứ không được ổn định. Tôi đi xem thử có phải lại cúp cầu dao không. Đèn pin ở bên hông cửa.”
Tôi nhìn không rõ, chỉ cảm thấy Hàn Mộ Vũ đang cẩn thận đi ra ngoài cố gắng không giẫm lên chân tôi, những tiếng động rục rịch và bóng người màu đen lập lòe. Tôi đưa tay vịn vào người hắn thì bị hắn mò mẫm bắt được: “An Nhiên, anh đừng nhúc nhích, lát nữa tôi quay lại ngay!”
Màn đêm đã bảo vệ tôi. Nghe tiếng hắn nhẹ nhàng hạ giọng vỗ về, cảm nhận thứ hơi ấm lan tỏa từ những ngón tay vừa bị hắn bắt được, tôi cười một cách lặng lẽ mà ngông cuồng.
Trên cổ chân bỗng dưng thắt lại. Tôi nghe thấy Hàn Mộ Vũ “ui da” một cái. Tiếp theo đó là tiếng quạt sưởi ngã cái uỵch xuống đất. Bóng người phía trước liêu xiêu. Tôi luống cuống đứng dậy đỡ hắn, hoàn toàn quên mất trên chân mình còn đang vướng cái gì đó. Kết quả là bên này tôi vừa vấp dây điện một cái, bên kia Hàn Mộ Vũ lại lảo đảo sau khi vừa mới đứng vững. Hắn mất kiểm soát ngã về phía tôi.
Cộc. Gáy tôi đập xuống giường. Vì có đệm lót nên không đau lắm. Chỗ đau thực sự là lồng ngực, không biết bị thứ gì cưng cứng đâm vào ngực mà hơi thở cứ nghẽn lại trong lồng ngực, không lên không xuống, rất là khó chịu. Tôi nhất thời không phát ra được tiếng nào, trong đầu trong tai đều vang lên tiếng ong ong. Trên người nặng như bị núi đè. Nhưng không lâu sau “ngọn núi” đó đã rời khỏi. Một bàn tay lại mò mẫm từ dưới ngực bò thẳng lên cổ, sau đó dừng lại bên mặt, theo đó một tiếng động rất nhỏ khác chui tọt vào hai lỗ tai đang rất hỗn loạn của tôi, nhỏ như tiếng mũi kêu. Trong khi xúc cảm của từng cái vỗ trên mặt ngày càng rõ rệt, tôi dần dần nghe rõ con muỗi ấy nói gì. Hắn nói: “An Nhiên, An Nhiên, anh sao rồi?”
Giọng nói và hơi thở gần ngay trước mắt khiến tôi nhanh chóng hiểu ra. Ngọn núi vừa đè tôi, làm tôi ngây ra chính là Hàn Mộ Vũ. Giờ tay hắn đang vỗ bôm bốp lên mặt tôi. **, đau, biết không?
Tôi vẫn không lên tiếng, nhưng có thể nhìn thấy rõ đôi mắt hắn đang lơ lửng phía trên tôi: sóng ngầm nghìn khoảnh, sáng như sông hồ. Tôi hít sâu một hơi, rồi bỗng dưng ho ra một tràng. Cuối cùng cũng lấy lại bình tĩnh. Hàn Mộ Vũ kéo tay tôi định dìu tôi dậy. Còn đầu óc dần dần tỉnh táo thì khiến tôi đưa ra một quyết định vô sỉ. Tôi cứ xụi lơ, nằm ngửa ra đó, mặc cho hắn kéo thế nào cũng không dậy. Sau đó Hàn Mộ Vũ đành phải cúi người xuống, một tay vịn cổ tôi, một tay ôm lưng tôi, từ từ bế tôi lên.
Tôi ôm cổ hắn bằng hai tay, cằm tựa vào hõm vai hắn, mặc cho thứ hạnh phúc ăn vạ mà có này nhấn chìm tôi đến sống đi chết lại.
Đây là một cái ôm thực thụ, còn tốt đẹp hơn cả tưởng tượng của tôi nữa. Lực độ của tay hắn, những động tác cẩn thận, thậm chí hơi thở nóng ẩm lơ lửng bên tai tôi đều tốt đẹp làm sao. Điều đáng tiếc duy nhất là áo phao trên người tôi dày quá, khiến chúng tôi không thể lại gần hơn thêm.
Không gian tràn đầy bóng tối đã biến hữu hạn thành vô hạn. Trong lớp vỏ bọc dày dặn từng từng lớp lớp sắc đêm, tôi mê loạn và tham lam biết bao nhiêu. Tôi lặng lẳng cầu khấn với thứ tâm thế thành khẩn đến đáng sợ. Ông trời ơi, ông có thể chiếu cố cho con thêm một chút không? Con muốn được nhiều hơn nữa.
Tôi cảm nhận được thứ hơi ấm đi kèm sự khô khốc của phần da bên cổ hắn, mềm mại dẻo dai mà trơn nhẵn.
Tôi cảm nhận được phần cơ bắp kéo căng vì dùng lực của cổ hắn, khỏe khoắn mà chắc nịch
Tôi cảm nhận được khung xương vùi lấp dưới máu thịt hắn, mảnh khảnh mà tráng kiện.
Những mạch máu lên xuống ổn định dưới môi tôi mang theo nhịp điệu rung động lòng người của sự sống: nảy lên, lặn xuống, nảy lên, lặn xuống… Vẫn là mùi xà bông giặt đồ nhàn nhạt, và nhạt hơn cả là mùi mưa bụi mát lòng mát dạ đang lơ lửng giữa không trung như một buổi chiều hoàng hôn “mưa bão đã qua, gió ghé cây hoa”.
Tôi không nhịn được, ôm chặt lấy hắn, lén ấn nhẹ môi lên cổ hắn: “Mộ Vũ…”
Biết không? Biết không? Tôi thích cậu biết bao nhiêu?
Động tác của Hàn Mộ Vũ hơi khựng lại, không biết vì tiếng gọi của tôi hay nụ hôn đầy tâm cơ kia, hay đơn thuần chỉ vì tư thế bồng bế này quá tốn sức.
Hắn bảo tôi ngồi đàng hoàng, nhưng tôi cứ sống chết ôm lấy cổ hắn không buông. Hắn bất lực vỗ nhẹ lên lưng tôi, hỏi: “An Nhiên…anh thấy thế nào rồi?”
“Cậu suýt đè tôi chết ngắc, vừa rồi tôi suýt không thở được, biết không hả?” -Tôi càm ràm bên tai hắn, cũng không dám lớn tiếng quá, chỉ lí nhí bên tai hắn như đang nói chuyện riêng.
Không biết tâm lý này có bị truyền nhiễm không mà hắn cũng rủ rỉ bên tai tôi: “Hình như ban nãy cùi chỏ tôi đâm vào ngực anh, gọi kiểu gì anh cũng không có phản ứng, làm tôi cũng giật thót.”
“Cậu thế kia mà là gọi tôi à? Cậu tát tôi thì có!” -Bây giờ mặt tôi vẫn đang nóng rát.
“…Nhất thời nôn nóng, xuống tay hơi mạnh…” -Trong lời nói của Hàn Mộ Vũ mang theo một chút áy náy.
Trời ơi, đất ơi, tôi thực sự không phải đang được voi đòi tiên đâu!
“Cậu cố ý thì có. Cậu ghi hận tôi bôi kem tay cho cậu, cậu có thù tất báo!” -Tôi chém bừa một câu, rồi ôm cái người có thù tất báo kia chặt hơn nữa.
Hàn Mộ Vũ hiển nhiên cạn lời với tôi. Hắn im lặng cả buổi mới nói: “An Nhiên…tính anh…sao cứ như con nít vậy?”
“Cậu đừng có bày đặt già đời. Tôi lớn hơn cậu những 58 ngày. Dù thế nào cậu cũng phải gọi tôi một tiếng anh, không biết lớn nhỏ gì hết… À không, tôi so đo cái này với cậu làm gì cơ chứ? Ý tôi là cậu đánh sưng mặt tôi, rồi một câu “xuống tay hơi nặng” là xong hả?”
Cuối cùng Hàn Mộ Vũ cũng không chịu được sự kiếm chuyện vô cớ của tôi. Hắn cưỡng chế kéo tôi từ trên người hắn xuống. Tối thui nên tôi cũng không nhìn thấy biểu cảm của hắn, nhưng chắc là mặt đầy giận dữ: ‘Được, anh để tôi ra ngoài xem công tắc đã, về rồi mình nói chuyện tiếp.”
Lần này, hắn bỏ đi rất thuận lợi. Tôi vừa nghe những bước chân rời khỏi, vừa nhìn hắn mở đóng cửa, sau đó cả người mệt lả ngã ngửa xuống giường. Tôi lấy tay che mắt lại. Thứ bóng tối thuần túy lẳng lặng buông xuống. Tôi nghe thấy trong lòng có một giọng nói đang hỏi:
“An Nhiên, rốt cuộc mày muốn làm gì?”
Tôi không muốn làm gì, tôi chỉ thích hắn thích đến nỗi không biết phải làm gì thôi!
“Thích hắn thì nói cho hắn biết đi!”
Xàm xí, nói cho hắn biết để hắn xách tôi ném ra đường nuôi bánh xe ngay lập tức à?
“Biết đâu hắn cũng thích mày thì sao?”
Có lẽ hắn sẽ thích một An Nhiên thú vị hay cười, nhưng sẽ không thích một tên biến thái suốt ngày nhăm nhe hắn!
“Hắn sẽ không thích sao?”
Hắn sẽ thích sao?
“Hắn sẽ không thích sao?”
Hắn sẽ thích sao?
“Đừng nghĩ ngợi lung tung nữa, nghĩ nhiều như vậy làm gì? …Nhưng hắn sẽ không thích sao?
…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất