Chương 59: Khóa vì 18+
Sau đó, chúng tôi đã tìm gặp và tạm biệt hai người đẹp ở cửa hàng lưu niệm ngoài cổng. Tôi thực sự lười leo lên tiếp, nên bắt cáp treo xuống núi Giác Sơn luôn.
Về đến khách sạn trời vẫn còn sớm. Điện thoại vang lên liên hồi lúc tôi ở trần mặc quần đùi rộng rinh bước ra từ phòng tắm. Mộ Vũ đưa cho tôi, nói: “Kế toán Lý gọi.”
Hai chữ Lý Lâm nhảy nhót trên màn hình. “Tiểu Lý?” -Người đàn bà đó tìm tôi làm gì?
Tôi vừa bắt điện thoại đã nghe bên kia chất vấn không chút khách sáo: “An Nhiên, ông chơi đủ chưa? Tui tưởng ổng rớt xuống biển nuôi cá mập rồi chứ! Ông còn định chơi bao lâu ở cái nơi tồi tàn đó nữa? Mau về đây đi!”
Ớ, nghỉ phép mà còn bị giục về một cách khó hiểu? Tôi chẳng vội, mà lười biếng dựa lên người Mộ Vũ, bắt đầu giở giọng bỉ bựa: “Tui nói Tiểu Lý này, tui mới đi khỏi mấy ngày mà bà đã nhớ tui rồi sao?”
“Đúng thế, tui nhớ ông đến phát điên rồi. Ông mau cút về đây đi. Ông không về, sao tui đi Hàn chơi hả?”
“Thì bà chơi phần bà? Có người thay ca mà?” -Tôi cố tình dán phần tóc ướt của mình lên cổ Mộ Vũ cạ cạ mấy cái. Mộ Vũ bất mãn véo mặt tôi.
“Một đứa bệnh rồi, không thay được! Tui không nghỉ được!” -Tiểu Lý kêu ca than thở.
“Thôi đi, làm gì có chuyện không thay ca được. Chẳng lẽ bây giờ bà ngủm củ tỏi là ngân hàng chúng ta đóng cửa dẹp tiệm? Làm gì có chuyện đó? Trái đất thiếu ai cũng quay thôi…” -Tôi mặc kệ nó. Cuộc sống buổi sáng du sơn ngoạn thủy – buổi tối phong lưu vui vẻ này, tôi sống một trăm năm còn không đủ. Huống hồ chi tôi đã xin nghỉ mười ngày, mà giờ mới được có một tuần. Bắt tôi về? Đừng hòng!
Tiểu Lý bị chọc tức đến không chịu nổi, lúc cúp điện thoại, còn chúc tôi bị sóng dâp chết.
Quăng điện thoại qua một bên, tôi trở người ngồi lên đùi Mộ Vũ. “Này, con bé tóc ngắn hôm nay chấm cậu đó, nó còn hỏi cậu có bạn gái chưa…”
Mộ Vũ vòng tay ôm eo tôi, “ừa” một tiếng, rồi ôm chặt lấy tôi.
Cái ôm này có chút khác lạ. Chỉ là một cái ôm. Không có động tác gì khác. Không có những đòi hỏi nóng vội, những khêu gợi đổ lửa. Rất trong sáng, rất tĩnh lặng. Trong căn phòng máy lạnh bật hết công suất, chúng tôi trao đổi thân nhiệt và nhịp tim cho nhau.
Thực ra không nhất thiết phải thiêu cháy thiêu chảy cả hai bằng thứ nhiên liệu nóng bỏng rồi đúc lại làm một. Thế này cũng rất tốt. Ôm nhau trong yên tĩnh, để những tâm tư rối ren phức tạp lắng xuống. Nép vào trong vòng tay đối phương, chuyên chú mà bình yên. Tiếng sóng lên lên xuống xuống, trở thành bản nhạc nền khổng lồ vĩnh hằng. Tiếng hô hấp nhẹ nhàng vấn vít bên tai, du dương như tiếng hát.
Rất lâu, Mộ Vũ mới hạ giọng nói: “Ông chủ Kim cũng gọi cho tôi, bảo tôi về công trường sớm hơn…”
Trong lòng tôi hiểu rõ chuyến du lịch này đã xa xỉ với Mộ Vũ lắm rồi.
Tôi thì sao cũng được. Dù gì trong nhà cũng không chờ tôi gửi tiền về xài. Tôi kiếm ít một chút hay nhiều một chút cũng không sao. Cả nhà Mộ Vũ đều đợi hắn kiếm tiền về nuôi. Thế nên bắt hắn nghỉ làm lâu cũng không được.
Có điều, tiền hắn gửi về nhà mỗi tháng chắc cũng đủ cho trong nhà chi tiêu, lâu lâu gửi ít một tí chắc cũng không sao!
“Mộ Vũ, ở chơi với tôi thêm mấy ngày đi, dù gì lương cậu bây giờ cũng ổn. Tháng này dẫu kiếm ít tí cũng đủ cho cậu gửi về nhà.”
Mộ Vũ lắc đầu: “Ông chủ Kim bảo ông ấy có việc phải đi công tác, bảo tôi về trông hộ ông ấy một chút…” -Hắn nới lỏng tay ra, để tôi mặt đối mặt với hắn, rồi tiếp tục nói: “Tôi vốn không kiếm được nhiều, trong nhà còn phải xài, trừ thêm mấy thứ khác nữa, không biết khi nào mới dành dụm đủ tiền cưới anh.”
Tôi vốn đang không vui, nhưng nhìn bộ dạng nghiêm túc của hắn, trong lòng bỗng dâng lên một sự ngọt ngào.
Mặt hơi nóng, tôi vờ vịt trừng mắt lên, ngón tay chọt nhẹ vào ngực hắn, nói: “Nhóc con sao chóng quên thế? Tôi đã nói với cậu từ lâu rồi mà, có cưới cũng là anh cưới cậu… Quên rồi à?”
Vẻ mặt ôn hòa của Mộ Vũ bỗng khựng lại. Một tay hắn nắm lấy cổ tay tôi, tay còn lại nhẹ nhàng phủ lên mắt tôi, hơi thở như cọng lông vũ lướt qua da tôi. Hắn hạ giọng nói: An Nhiên, đừng nhìn tôi như vậy! Tôi không nhịn được…
Tôi vừa cười vừa giãy khỏi tay hắn, dán môi lên môi hắn. Đầu lưỡi nhẹ nhàng lảng vảng giữa môi và răng hắn. Lúc hắn định đáp lại, tôi khẽ lui ra, nói với ba phần oán trách bảy phần cưng chiều: “Ai bảo cậu nhịn đâu? Ở trên giường mà còn nhịn, bị khùng hả cậu? Đúng không?” -Vốn chẳng trông chờ hắn trả lời đúng hay không, tôi chỉ càm ràm quở hắn theo thói quen. Tôi thích ánh mắt bất lực mà dịu dàng của hắn.
Quả nhiên, hắn không trả lời tôi, chỉ khẽ ngước đầu đuổi theo làn môi đã thơm môi hắn nhiều lần rồi lại lảng tránh nhiều lần.
Sau mấy lần khiêu khích, Mộ Vũ đã có chút mất kiên nhẫn. Ngay sau khi lấy tay cố định được cổ và gáy tôi, không cho tôi né ra, là một nụ hôn sâu nóng bỏng. Đầu lưỡi mang theo dòng điện đánh nát số thần trí còn sót lại của tôi. Tôi cảm thấy cả người mình đều đang trôi nổi trong thứ hơi thở mát mà hơi đắng của hắn. Không ngừng cho đi, không ngừng lấy lại, nung chảy linh hồn, ăn mòn xương cốt, trốn đâu cho thoát.
Tình, dần dần thấm vào, khiến gân cốt gang thép cũng phải mềm ra. Dục, ào ạt ập tới, khiến tuyết đông băng giá cũng phải không ngớt bập bùng.
Tình dục ngọt ngào rực cháy như thế đấy. Muốn cảm nhận đối phương sâu sắc hơn, xuyên qua lớp da lớp máu lớp thịt lớp xương, chạm vào tâm hồn của nhau. Yêu là ràng buộc chính mình, tôi đồng ý từ đây từ bỏ tự do chỉ theo bước cậu. Hôn và mơn trớn chỉ là một hình thức lễ bái. Kiểu lễ bái này không liên quan đến tín ngưỡng, chỉ vì cậu là cậu, cậu là người tôi yêu nhất trong lòng.
Cơ thể nóng ran đến mức tưởng chừng như sắp bốc khói đến nơi. Ngọn lửa dục vọng tuôn chảy trong mọi ngóc ngách của cơ thể. Tôi mê man mất kiểm soát cắn vai Mộ Vũ. Nhưng tên đó lại dừng mọi động tác trong giây phút này.
Tôi chợt tức giận. Qua lớp quần áo mỏng tang, tôi mài bộ phận đang ngày càng cương cứng trên cơ thể mình lên chân hắn với biên độ nhỏ, đồng thời tăng mạnh lực độ của răng.
Nào ngờ tên khốn ấy hít thở sâu hai cái, rồi đẩy tôi ra, trở người xuống giường. Tôi quyết đoán túm tay hắn lại, ra sức kéo hắn về. Tôi quỳ lên người hắn, đùng đùng tức giận, chất vấn: “Cậu làm gì thế cậu…”
Chửi được một nửa, tôi bèn im bặt. Nhờ tư thế này mà tôi cảm nhận được rõ rệt có một cảm giác nóng rực và cương cứng đang tì vào đùi trong của mình. Tôi cứng đờ một lúc, sau đó hiểu ra: tên này vừa rồi lại định chạy đi cầu cứu nước lạnh.
Trừ bữa đầu ra, tuy dạo trước đêm nào cũng quấn lấy nhau nhưng đều dừng lại đúng lúc, không đến nỗi khó đi xuống thế này. Có lẽ là do suy nghĩ chuyến du lịch này sắp kết thúc, có lẽ trong lòng cả hai đều đang tiếc nuối khoảng thời gian bên nhau sớm chiều này, chúng tôi đều có ý buông thả bản thân. Muốn nhân lúc còn thời gian, thân mật cho thỏa, vì về rồi sẽ không có điều kiện tiện lợi như vậy nữa. Nào ngờ lăn qua lăn lại, bản thân không kiểm soát được nữa…
Mộ Vũ cúi đầu xuống, tôi cũng có chút lặng thinh. Im lặng được một lúc, tôi nghe hắn thở ra một cái rất nhẹ. Cánh tay hắn choàng qua eo tôi. Đầu gối lên chỗ xương quai xanh của tôi. Hắn lẩm bẩm nói: “An Nhiên, tôi không nhịn được…”
Mấy chữ thôi mà mang theo sự áy náy, bất lực và tình cảm nồng cháy chân thành, ăn mòn tinh thần người khác, đánh bay sự do dự trong đầu tôi.
Tôi thơm lên trán hắn như đối đãi với một đứa trẻ vâng lời. Ngay cả trong đầu cũng là thứ suy nghĩ nuông chiều “hắn muốn gì thì cho đấy”.
“Tôi nói rồi mà? Không cần nhịn, tôi ở đây, tại sao phải nhịn? Đúng không?” -Trong lúc tôi ghé tai thủ thỉ với hắn, ngón tay tôi cũng mò mẫm bên ngoài lớp vải quần, nắm lấy bộ phận cơ thể đó của Mộ Vũ. Mộ Vũ giật mình giữ tay tôi lại. Trong đôi mắt cực kỳ xinh đẹp kia là sự hoảng hốt khó tin.
Tôi cố gắng cử động nhẹ nhàng, nhưng Mộ Vũ có chút cứng đờ. Chắc hắn cũng không chắc là nên để mặc tôi hay ngăn tôi lại. Bàn tay ấn lên tay tôi chỉ trượt lên trượt xuống theo động tác của tôi. Tôi không nhịn được, hôn hắn, rót những lời sắt son vào tai hắn: “Mộ Vũ, tin tôi, tôi tuyệt đối hiệu quả hơn nước lạnh.”
Thú thật thì tôi cũng không điềm tĩnh đến thế. Tôi cũng hồi hộp, nhưng dù gì cũng phải có tí đột phá mới được.
Mộ Vũ bắt đầu tin tôi, chậm rãi lấy tay ra, từ từ thả lỏng cơ thể và chia một phần tâm tư để đáp lại nụ hôn của tôi. Tôi cảm nhận được sự phối hợp của hắn, bèn đè hẳn hắn xuống giường, ba chân bốn cẳng kéo quần đùi hắn ra.
Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy bộ dạng lõa lồ của Mộ Vũ kể từ khi xác nhận quan hệ yêu đương. Cơ thể hắn có thể nói là hoàn hảo, tỉ lệ cân đối, thon dài rắn chắc. Tôi luôn nghĩ cái đẹp của Mộ Vũ là ở đây, đẹp đến mức chuẩn xác, thừa một chút là béo, thiếu một chút là gầy, đúng y vừa khít, không thể gia giảm di dịch. Tôi nuốt thầm một ngụm nước bọt. Mắt nhìn hắn chằm chằm, ngẩn ra một lúc. Mộ Vũ cau mày kéo vai tôi xuống, nâng mặt tôi lên hôn. Tôi thấy mắt hắn nhấp nháy. Vậy là tôi biết hắn đang ngại.
Tôi không hiểu tại sao cùng là đàn ông, cùng một dạng cơ thể mà tôi đã thấy rất nhiều lần trong nhà tắm công cộng, nhưng tôi chả thấy những người khác đẹp chút nào, chứ đừng nói là có chút dục vọng gì. Có lẽ, chỉ có hắn, chỉ có thể là hắn, mới tỏa ra được sự quyến rũ này, khiến người ta thần hồn điên đảo.
Tôi liếm nhẹ lên bờ ngực trơn nhẵn của hắn. Ngón tay vuốt dọc từ ngực trượt qua eo bụng. Những chỗ da tôi đi qua đều mang theo sự mịn màng đàn hồi của sức trẻ. Cuối cùng, ngón tay tôi dùng lại tại cơ quan đang dựng đứng nào đó, cẩn thận nắm chặt.
Cảm nhận được sức nóng dữ dội và những mạch đập thấp thoáng trong tay mình, tim tôi đột nhiên nhảy loạn cả lên. Mộ Vũ khẽ rên lên một tiếng, một lần nữa cả người căng cứng. Hắn nhìn sang tôi, ánh mắt đê mê hốt hoảng.
“Mộ Vũ, Mộ Vũ…” -Tôi nhẹ nhàng ghé tai gọi tên hắn: “Đừng căng thẳng như vậy!”
Tôi đoán là mình còn căng thẳng hơn hắn. Bàn tay gần như không nắm lại được, run rẩy vuốt tới vuốt lui để đổi lấy những tiếng thở nặng nhọc hơn nữa của Mộ Vũ. Bàn tay đang giữ vai tôi bất giác dùng nhiều sức hơn, xương tôi bị siết đến hơi đau.
Chuyện này, bản thân tôi cũng từng làm. Thế nên, cho dù hồi hộp, tôi vẫn biết phải lấy lòng người yêu mình bằng những cử động ngón tay nào. Tôi căn cứ vào phản ứng của hắn, kiểm soát lực độ và biên độ ở mức phù hợp. Tôi muốn cho hắn sự sung sướng mãnh liệt nhất. Thế nhưng, trong lúc nghe những tiếng thở dốc hỗn loạn của hắn, tôi tuyệt vọng nhận ra mình cũng sắp bị đẩy đến bờ vực của sự bùng nổ. Thân dưới đau ngứa đến mức không khỏi cọ lung tung lên chân hắn. GV: H làm tui kiệt sức sau mấy tiếng chỉnh sửa. Hôm nay chỉ đăng một chương thôi nha. TvT
Về đến khách sạn trời vẫn còn sớm. Điện thoại vang lên liên hồi lúc tôi ở trần mặc quần đùi rộng rinh bước ra từ phòng tắm. Mộ Vũ đưa cho tôi, nói: “Kế toán Lý gọi.”
Hai chữ Lý Lâm nhảy nhót trên màn hình. “Tiểu Lý?” -Người đàn bà đó tìm tôi làm gì?
Tôi vừa bắt điện thoại đã nghe bên kia chất vấn không chút khách sáo: “An Nhiên, ông chơi đủ chưa? Tui tưởng ổng rớt xuống biển nuôi cá mập rồi chứ! Ông còn định chơi bao lâu ở cái nơi tồi tàn đó nữa? Mau về đây đi!”
Ớ, nghỉ phép mà còn bị giục về một cách khó hiểu? Tôi chẳng vội, mà lười biếng dựa lên người Mộ Vũ, bắt đầu giở giọng bỉ bựa: “Tui nói Tiểu Lý này, tui mới đi khỏi mấy ngày mà bà đã nhớ tui rồi sao?”
“Đúng thế, tui nhớ ông đến phát điên rồi. Ông mau cút về đây đi. Ông không về, sao tui đi Hàn chơi hả?”
“Thì bà chơi phần bà? Có người thay ca mà?” -Tôi cố tình dán phần tóc ướt của mình lên cổ Mộ Vũ cạ cạ mấy cái. Mộ Vũ bất mãn véo mặt tôi.
“Một đứa bệnh rồi, không thay được! Tui không nghỉ được!” -Tiểu Lý kêu ca than thở.
“Thôi đi, làm gì có chuyện không thay ca được. Chẳng lẽ bây giờ bà ngủm củ tỏi là ngân hàng chúng ta đóng cửa dẹp tiệm? Làm gì có chuyện đó? Trái đất thiếu ai cũng quay thôi…” -Tôi mặc kệ nó. Cuộc sống buổi sáng du sơn ngoạn thủy – buổi tối phong lưu vui vẻ này, tôi sống một trăm năm còn không đủ. Huống hồ chi tôi đã xin nghỉ mười ngày, mà giờ mới được có một tuần. Bắt tôi về? Đừng hòng!
Tiểu Lý bị chọc tức đến không chịu nổi, lúc cúp điện thoại, còn chúc tôi bị sóng dâp chết.
Quăng điện thoại qua một bên, tôi trở người ngồi lên đùi Mộ Vũ. “Này, con bé tóc ngắn hôm nay chấm cậu đó, nó còn hỏi cậu có bạn gái chưa…”
Mộ Vũ vòng tay ôm eo tôi, “ừa” một tiếng, rồi ôm chặt lấy tôi.
Cái ôm này có chút khác lạ. Chỉ là một cái ôm. Không có động tác gì khác. Không có những đòi hỏi nóng vội, những khêu gợi đổ lửa. Rất trong sáng, rất tĩnh lặng. Trong căn phòng máy lạnh bật hết công suất, chúng tôi trao đổi thân nhiệt và nhịp tim cho nhau.
Thực ra không nhất thiết phải thiêu cháy thiêu chảy cả hai bằng thứ nhiên liệu nóng bỏng rồi đúc lại làm một. Thế này cũng rất tốt. Ôm nhau trong yên tĩnh, để những tâm tư rối ren phức tạp lắng xuống. Nép vào trong vòng tay đối phương, chuyên chú mà bình yên. Tiếng sóng lên lên xuống xuống, trở thành bản nhạc nền khổng lồ vĩnh hằng. Tiếng hô hấp nhẹ nhàng vấn vít bên tai, du dương như tiếng hát.
Rất lâu, Mộ Vũ mới hạ giọng nói: “Ông chủ Kim cũng gọi cho tôi, bảo tôi về công trường sớm hơn…”
Trong lòng tôi hiểu rõ chuyến du lịch này đã xa xỉ với Mộ Vũ lắm rồi.
Tôi thì sao cũng được. Dù gì trong nhà cũng không chờ tôi gửi tiền về xài. Tôi kiếm ít một chút hay nhiều một chút cũng không sao. Cả nhà Mộ Vũ đều đợi hắn kiếm tiền về nuôi. Thế nên bắt hắn nghỉ làm lâu cũng không được.
Có điều, tiền hắn gửi về nhà mỗi tháng chắc cũng đủ cho trong nhà chi tiêu, lâu lâu gửi ít một tí chắc cũng không sao!
“Mộ Vũ, ở chơi với tôi thêm mấy ngày đi, dù gì lương cậu bây giờ cũng ổn. Tháng này dẫu kiếm ít tí cũng đủ cho cậu gửi về nhà.”
Mộ Vũ lắc đầu: “Ông chủ Kim bảo ông ấy có việc phải đi công tác, bảo tôi về trông hộ ông ấy một chút…” -Hắn nới lỏng tay ra, để tôi mặt đối mặt với hắn, rồi tiếp tục nói: “Tôi vốn không kiếm được nhiều, trong nhà còn phải xài, trừ thêm mấy thứ khác nữa, không biết khi nào mới dành dụm đủ tiền cưới anh.”
Tôi vốn đang không vui, nhưng nhìn bộ dạng nghiêm túc của hắn, trong lòng bỗng dâng lên một sự ngọt ngào.
Mặt hơi nóng, tôi vờ vịt trừng mắt lên, ngón tay chọt nhẹ vào ngực hắn, nói: “Nhóc con sao chóng quên thế? Tôi đã nói với cậu từ lâu rồi mà, có cưới cũng là anh cưới cậu… Quên rồi à?”
Vẻ mặt ôn hòa của Mộ Vũ bỗng khựng lại. Một tay hắn nắm lấy cổ tay tôi, tay còn lại nhẹ nhàng phủ lên mắt tôi, hơi thở như cọng lông vũ lướt qua da tôi. Hắn hạ giọng nói: An Nhiên, đừng nhìn tôi như vậy! Tôi không nhịn được…
Tôi vừa cười vừa giãy khỏi tay hắn, dán môi lên môi hắn. Đầu lưỡi nhẹ nhàng lảng vảng giữa môi và răng hắn. Lúc hắn định đáp lại, tôi khẽ lui ra, nói với ba phần oán trách bảy phần cưng chiều: “Ai bảo cậu nhịn đâu? Ở trên giường mà còn nhịn, bị khùng hả cậu? Đúng không?” -Vốn chẳng trông chờ hắn trả lời đúng hay không, tôi chỉ càm ràm quở hắn theo thói quen. Tôi thích ánh mắt bất lực mà dịu dàng của hắn.
Quả nhiên, hắn không trả lời tôi, chỉ khẽ ngước đầu đuổi theo làn môi đã thơm môi hắn nhiều lần rồi lại lảng tránh nhiều lần.
Sau mấy lần khiêu khích, Mộ Vũ đã có chút mất kiên nhẫn. Ngay sau khi lấy tay cố định được cổ và gáy tôi, không cho tôi né ra, là một nụ hôn sâu nóng bỏng. Đầu lưỡi mang theo dòng điện đánh nát số thần trí còn sót lại của tôi. Tôi cảm thấy cả người mình đều đang trôi nổi trong thứ hơi thở mát mà hơi đắng của hắn. Không ngừng cho đi, không ngừng lấy lại, nung chảy linh hồn, ăn mòn xương cốt, trốn đâu cho thoát.
Tình, dần dần thấm vào, khiến gân cốt gang thép cũng phải mềm ra. Dục, ào ạt ập tới, khiến tuyết đông băng giá cũng phải không ngớt bập bùng.
Tình dục ngọt ngào rực cháy như thế đấy. Muốn cảm nhận đối phương sâu sắc hơn, xuyên qua lớp da lớp máu lớp thịt lớp xương, chạm vào tâm hồn của nhau. Yêu là ràng buộc chính mình, tôi đồng ý từ đây từ bỏ tự do chỉ theo bước cậu. Hôn và mơn trớn chỉ là một hình thức lễ bái. Kiểu lễ bái này không liên quan đến tín ngưỡng, chỉ vì cậu là cậu, cậu là người tôi yêu nhất trong lòng.
Cơ thể nóng ran đến mức tưởng chừng như sắp bốc khói đến nơi. Ngọn lửa dục vọng tuôn chảy trong mọi ngóc ngách của cơ thể. Tôi mê man mất kiểm soát cắn vai Mộ Vũ. Nhưng tên đó lại dừng mọi động tác trong giây phút này.
Tôi chợt tức giận. Qua lớp quần áo mỏng tang, tôi mài bộ phận đang ngày càng cương cứng trên cơ thể mình lên chân hắn với biên độ nhỏ, đồng thời tăng mạnh lực độ của răng.
Nào ngờ tên khốn ấy hít thở sâu hai cái, rồi đẩy tôi ra, trở người xuống giường. Tôi quyết đoán túm tay hắn lại, ra sức kéo hắn về. Tôi quỳ lên người hắn, đùng đùng tức giận, chất vấn: “Cậu làm gì thế cậu…”
Chửi được một nửa, tôi bèn im bặt. Nhờ tư thế này mà tôi cảm nhận được rõ rệt có một cảm giác nóng rực và cương cứng đang tì vào đùi trong của mình. Tôi cứng đờ một lúc, sau đó hiểu ra: tên này vừa rồi lại định chạy đi cầu cứu nước lạnh.
Trừ bữa đầu ra, tuy dạo trước đêm nào cũng quấn lấy nhau nhưng đều dừng lại đúng lúc, không đến nỗi khó đi xuống thế này. Có lẽ là do suy nghĩ chuyến du lịch này sắp kết thúc, có lẽ trong lòng cả hai đều đang tiếc nuối khoảng thời gian bên nhau sớm chiều này, chúng tôi đều có ý buông thả bản thân. Muốn nhân lúc còn thời gian, thân mật cho thỏa, vì về rồi sẽ không có điều kiện tiện lợi như vậy nữa. Nào ngờ lăn qua lăn lại, bản thân không kiểm soát được nữa…
Mộ Vũ cúi đầu xuống, tôi cũng có chút lặng thinh. Im lặng được một lúc, tôi nghe hắn thở ra một cái rất nhẹ. Cánh tay hắn choàng qua eo tôi. Đầu gối lên chỗ xương quai xanh của tôi. Hắn lẩm bẩm nói: “An Nhiên, tôi không nhịn được…”
Mấy chữ thôi mà mang theo sự áy náy, bất lực và tình cảm nồng cháy chân thành, ăn mòn tinh thần người khác, đánh bay sự do dự trong đầu tôi.
Tôi thơm lên trán hắn như đối đãi với một đứa trẻ vâng lời. Ngay cả trong đầu cũng là thứ suy nghĩ nuông chiều “hắn muốn gì thì cho đấy”.
“Tôi nói rồi mà? Không cần nhịn, tôi ở đây, tại sao phải nhịn? Đúng không?” -Trong lúc tôi ghé tai thủ thỉ với hắn, ngón tay tôi cũng mò mẫm bên ngoài lớp vải quần, nắm lấy bộ phận cơ thể đó của Mộ Vũ. Mộ Vũ giật mình giữ tay tôi lại. Trong đôi mắt cực kỳ xinh đẹp kia là sự hoảng hốt khó tin.
Tôi cố gắng cử động nhẹ nhàng, nhưng Mộ Vũ có chút cứng đờ. Chắc hắn cũng không chắc là nên để mặc tôi hay ngăn tôi lại. Bàn tay ấn lên tay tôi chỉ trượt lên trượt xuống theo động tác của tôi. Tôi không nhịn được, hôn hắn, rót những lời sắt son vào tai hắn: “Mộ Vũ, tin tôi, tôi tuyệt đối hiệu quả hơn nước lạnh.”
Thú thật thì tôi cũng không điềm tĩnh đến thế. Tôi cũng hồi hộp, nhưng dù gì cũng phải có tí đột phá mới được.
Mộ Vũ bắt đầu tin tôi, chậm rãi lấy tay ra, từ từ thả lỏng cơ thể và chia một phần tâm tư để đáp lại nụ hôn của tôi. Tôi cảm nhận được sự phối hợp của hắn, bèn đè hẳn hắn xuống giường, ba chân bốn cẳng kéo quần đùi hắn ra.
Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy bộ dạng lõa lồ của Mộ Vũ kể từ khi xác nhận quan hệ yêu đương. Cơ thể hắn có thể nói là hoàn hảo, tỉ lệ cân đối, thon dài rắn chắc. Tôi luôn nghĩ cái đẹp của Mộ Vũ là ở đây, đẹp đến mức chuẩn xác, thừa một chút là béo, thiếu một chút là gầy, đúng y vừa khít, không thể gia giảm di dịch. Tôi nuốt thầm một ngụm nước bọt. Mắt nhìn hắn chằm chằm, ngẩn ra một lúc. Mộ Vũ cau mày kéo vai tôi xuống, nâng mặt tôi lên hôn. Tôi thấy mắt hắn nhấp nháy. Vậy là tôi biết hắn đang ngại.
Tôi không hiểu tại sao cùng là đàn ông, cùng một dạng cơ thể mà tôi đã thấy rất nhiều lần trong nhà tắm công cộng, nhưng tôi chả thấy những người khác đẹp chút nào, chứ đừng nói là có chút dục vọng gì. Có lẽ, chỉ có hắn, chỉ có thể là hắn, mới tỏa ra được sự quyến rũ này, khiến người ta thần hồn điên đảo.
Tôi liếm nhẹ lên bờ ngực trơn nhẵn của hắn. Ngón tay vuốt dọc từ ngực trượt qua eo bụng. Những chỗ da tôi đi qua đều mang theo sự mịn màng đàn hồi của sức trẻ. Cuối cùng, ngón tay tôi dùng lại tại cơ quan đang dựng đứng nào đó, cẩn thận nắm chặt.
Cảm nhận được sức nóng dữ dội và những mạch đập thấp thoáng trong tay mình, tim tôi đột nhiên nhảy loạn cả lên. Mộ Vũ khẽ rên lên một tiếng, một lần nữa cả người căng cứng. Hắn nhìn sang tôi, ánh mắt đê mê hốt hoảng.
“Mộ Vũ, Mộ Vũ…” -Tôi nhẹ nhàng ghé tai gọi tên hắn: “Đừng căng thẳng như vậy!”
Tôi đoán là mình còn căng thẳng hơn hắn. Bàn tay gần như không nắm lại được, run rẩy vuốt tới vuốt lui để đổi lấy những tiếng thở nặng nhọc hơn nữa của Mộ Vũ. Bàn tay đang giữ vai tôi bất giác dùng nhiều sức hơn, xương tôi bị siết đến hơi đau.
Chuyện này, bản thân tôi cũng từng làm. Thế nên, cho dù hồi hộp, tôi vẫn biết phải lấy lòng người yêu mình bằng những cử động ngón tay nào. Tôi căn cứ vào phản ứng của hắn, kiểm soát lực độ và biên độ ở mức phù hợp. Tôi muốn cho hắn sự sung sướng mãnh liệt nhất. Thế nhưng, trong lúc nghe những tiếng thở dốc hỗn loạn của hắn, tôi tuyệt vọng nhận ra mình cũng sắp bị đẩy đến bờ vực của sự bùng nổ. Thân dưới đau ngứa đến mức không khỏi cọ lung tung lên chân hắn. GV: H làm tui kiệt sức sau mấy tiếng chỉnh sửa. Hôm nay chỉ đăng một chương thôi nha. TvT
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất