Chương 61: Bảy số cuối là 5211314
Về đến cơ quan là bận ngay lập tức. Vì Tiểu Lý chạy đi Hàn Quốc, đồng nghiệp thay ca thì xin nghỉ bệnh, tôi đành phải làm việc một mình. Sự đời lúc nào cũng vậy. Càng ít người đi làm thì khách lại càng đông. Tất cả những người làm ngân hàng trực tuyến, mở thẻ liên kết, chi hộ lương đều chạy đến góp vui. Thậm chí vài ca còn phải xử lý một số nghiệp vụ chuyển khoản. Ba ngày liền, quầy hiện kim chỉ có một mình tôi. Tôi ngồi ở quầy cả ngày từ sáng sớm đi làm đến buổi chiều tan ca. Đến thời gian ăn cơm uống nước cũng không có. Dù tôi có trẻ tuổi khỏe mạnh cũng có chút không kham nổi. Chủ yếu là công việc của chúng tôi tuy làm nhiều là quen, nhưng qua tay đều là tiền tươi tiền thật. Khi thực hiện mỗi một nghiệp vụ, tôi đều phải đảm bảo đầu óc tỉnh táo và tập trung tinh thần, không được để xảy ra sai sót. Dư tiền thì phải tìm khách hàng trả lại cho người ta, không tìm được khách thì phải giao nộp lên trên. Thiếu tiền thì tự bù vào, còn bị sếp mắng. Tôi không sợ sếp mắng, dù gì mặt tôi cũng dày. Tôi sợ đền tiền. Thật đấy. Tôi có thể tự phá gia đốt tiền một cách có chủ đích, có kế hoạch. Nhưng tôi thực sự không thể chịu được những khoản chi do sơ suất trong công việc gây ra. Đấy khác gì róc thịt của tôi. Thế nên, rất nhiều người nghĩ trực quầy ngân hàng có gì đâu, chỉ là đếm tiền thôi mà! Thú thật thì vốn cũng không có gì, nhưng phải duy trì sự tập trung, không chút sai sót trong vòng tám tiếng đi làm cộng thêm hai tiếng trực ca trưa, thực sự cũng rất mệt.
Tất nhiên bận cũng tốt. Bận thì tôi có thể bớt chút tâm tư nhớ đến Mộ Vũ. -Tôi cứ tưởng là vậy.
Thực ra hoàn toàn không có chuyện đó. Nhớ nhung là một thứ rất ảo, như hình với bóng. Cái đó hoàn toàn không thể kiểm soát hay né tránh. Dù tôi có bận đến đâu, có tập trung tinh thần đến đâu thì vẫn sẽ nhớ. Thậm chí cứ nhấn một phím số lại nhớ hắn một lần, cứ hoàn thành xong một giao dịch lại nhớ hắn một lần. Mỗi lần hít thở, mỗi lần chớp mắt, đều sẽ nhớ và rồi mỉm cười một cách khó hiểu, cảm thán một cách khó hiểu. Như rơi vào một chiếc lưới vô hình, càng vùng vẫy nó càng bủa chặt, càng cố không nhớ thì lại càng nhớ đến tận xương tủy.
Đến chị Tào cũng nhận ra sự khác thường của tôi: “An Nhiên, sao đi du lịch về em ít nói thế?”
“Chị, chị không thấy em bận à? Đến thời gian thở còn khó có, làm gì có thời gian nói chuyện ạ? Cứ bắt em phải trông hàng một mình thế này. Đến gia súc còn không bị bóc lột như vậy.” -Tôi than vãn với chị.
“Đứa thì đang có ngày nghỉ, đứa thì xin nghỉ phép, đứa thì đổ bệnh. Chị thực sự không sắp xếp được ai. Em ráng kiên trì một khoảng thời gian. Chút việc này, một mình em làm được hết mà. Các sếp tin em.” -Chị Tào cũng rất bất lực.
“Các sếp khôn thật. Lúc trừ tiền em, sao không tin em? Giờ gặp khó khăn là đẩy em ra tiền tuyến “xả thân cứu nước”. Sếp có trả cho em thêm một đồng nào hay bớt trừ em một đồng nào không? Còn nói là tin em, tin cái gì chứ?”
Chị Tào bị tôi cự lại, tôi tưởng chị sẽ tức tối chửi tôi khó bảo. Nào ngờ, chị không chửi, chị chỉ thoáng im lặng, sau đó nói: “Sếp tin là mức độ áp bức bóc lột của ông ấy nhỏ hơn sức hấp dẫn của lợi ích mà ông ấy đem lại cho em rất nhiều. Em sẽ không vì thế mà bỏ việc. Cho dù có mạnh tay hơn nữa, em cũng sẽ nhịn. Ông ấy có niềm tin như vậy! Thử nghiệm bao nhiêu năm nay, lúc nào cũng đúng.”
“Vẫn là câu châm ngôn đó: có chiêu xuất chiêu, không có chiêu thì phắn! Thanh niên đừng so đo quá.” Anh Cao ở bàn giám sát viên bật ra một câu như vậy.
Từ lâu, tôi đã hiểu rất rõ những điều này và đã chấp nhận rồi. Tôi cảm thấy mình cũng không có bản lĩnh gì quá lớn, điều kiện bây giờ cũng không tệ, có không vừa ý thế nào thì chí ít nó cũng đảm bảo cho tôi ăn no mặc ấm. Tôi không so đo, vì không so đo nổi. Tôi chỉ tùy miệng than thở vài câu, để cho mọi người thấy tôi vẫn là một An Nhiên “nghèo” và “hèn” đó.
Tôi ngậm miếng ngọc đậu giác trên cổ vào miệng, không muốn tham gia vào chủ đề này nữa. Đây không phải là một chủ đề vui. Nó chỉ không ngừng nhắc nhở tôi và tất cả những người khác rằng: chúng tôi đều đang thỏa hiệp vì sinh tồn, đôi khi do bất lực, đôi khi do ù lì. Hiển nhiên tôi thuộc vế sau. Thậm chí tôi cảm thấy không gì có thể phá vỡ sự ù lì này của mình.
Vẫn là Mộ Vũ tốt. Ít nhất hắn đang cố gắng mưu cầu thứ cuộc sống mà hắn muốn.
Mọi chủ đề đều có thể khiến tôi nghĩ về hắn, hết lần này đến lần khác, mãi không biết chán.
Vì nghỉ một tuần, ca tối đều được người khác làm thế, nên buổi sáng bận rộn cả ngày xong, tối tôi vẫn phải trực ca đêm. Từ khi đi du lịch về, tôi chưa gặp hắn lần nào. Tính ra cũng mới ba ngày thôi. Nhưng thời gian của những kẻ đang yêu không tính bằng ngày, mà tính bằng giây. Trước kia tôi không hề biết thời gian trôi lâu như vậy.
Nhân lúc đi vệ sinh, tôi gọi đến số điện thoại của Mộ Vũ. Thường thì tôi không gọi hắn trong lúc hắn đi làm, vì hắn làm ở công trường, không biết đang ở trên cao hay trên mặt đất, và không biết đang làm gì. Công việc của họ đôi khi cũng rất nguy hiểm. Toàn là máy móc cỡ lớn, lỡ mà lơ là đập vào đâu, va vào đâu, ngã xuống đâu, đều không phải chuyện nhỏ. Về cơ bản thì lúc tôi đang làm việc hắn cũng không liên lạc với tôi, vì hắn biết công việc trong tay tôi tuy không nguy hiểm đến gân cốt nhưng lỡ run tay một cái là có thể gây ra món tổn thất mà tôi không gánh nổi.
Nhưng tôi thực sự nhớ hắn quá.
Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối. Hai chữ “An Nhiên” lọt vào tai, lẫn trong tiếng máy móc rầm vang. Qua sóng điện thoại, sự dịu dàng say đắm lòng người đó lan đến đầu ngón tay, tôi bất giác cười ngu.
“Ừa.” -Nói gì bây giờ? Tối qua vừa ôm điện thoại tám lâu như vậy.
“Hôm nay không bận hả?” -Tông giọng trầm thấp trong trẻo như mưa phùn lẫn với gió nhẹ, vừa mát vừa ngọt.
Một cách rất vô sỉ, tôi quyết định nhây với hắn một lúc. Tôi cố ý kéo dài âm điệu ra: “Bậnnn…”
“…Hôm nay còn trực ca không?”
“Cònnn…” -Nhây tiếp.
“Thế trưa nay tôi sang thăm anh.” -Giọng bên kia nói.
“Thật hả!” -Tôi tươi tỉnh ngay lập tức. Tôi muốn gặp hắn đến phát điên rồi. Thế nhưng: “Cậu có thời gian sao?”
“Có.” -Lời nói của hắn như một bàn tay lướt nhẹ qua tim tôi.
Thế là từ khi bước từ nhà vệ sinh ra, tôi phấn khởi như vừa tiêm máu gà.
Áp bức hay không áp bức? Bóc lột hay không bóc lột? Có là cái rắm gì? Có một sự vui sướng có thể lấn át tất cả những sự không vừa ý, khiến người ta cảm thấy những điều tốt đẹp trong cuộc sống có thể trung hòa mọi gian khổ, khiến người ta tràn đầy hy vọng với mỗi một ngày mới.
Yêu một người, cả thế giới đều trở thành phụ họa.
Mộ Vũ sang đúng lúc một đống người đang chờ giao dịch. Tôi liếc thấy hắn bước vào, quy củ đi lấy số, sau đó tìm một vị trí có thể nhìn thấy tôi để ngồi xuống. Trên người hắn vẫn đang mặc bộ đồ thi công màu xám, trên cổ lấm tấm mồ hôi, ở góc ngược sáng xuất hiện những màu sáng lấp lánh.
Khi hắn nhìn tôi, tôi không khỏi cúi đầu xuống, mang theo một sự nhút nhát mà chính mình cũng không giải thích được.
Chính vì mong đợi dữ quá, nên đến lúc xảy ra thật thì lúng ta lúng túng.
“Mời khách hàng số 1153 đến quầy số 7 giao dịch!”
“Mời khách hàng số 1154 đến quầy số 7 giao dịch!”
“Mời khách hàng số 1155 đến quầy số 7 giao dịch!”
…
Máy gọi số tiếp tục gọi từng người một theo thứ tự, mãi đến khi…
“An Nhiên.” -Tiếng của Mộ Vũ.
Tôi ngẩng đầu lên, cười ngu, buông ra một câu ngớ ngẩn: “Xin chào!”
Ngày xưa khi chưa nói gì với nhau thì nhí nha nhí nhố, không hề câu nệ. Giờ nói rõ rồi, lại mất tự nhiên. Đến câu xã giao như “xin chào” mà tôi cũng nói ra được. Từ đó có thể thấy tôi mới hốt hoảng làm sao.
Mộ Vũ buồn cười, nhìn tôi một cái, đưa tiền và thẻ cho tôi. Hắn hỏi tôi: “Ăn trưa chưa?”
Tôi tự thấy mình lỡ lời, ái ngại quay đầu đi, vừa gửi tiết kiệm cho hắn vừa trả lời: “Chưa, chưa có thời gian. Cậu thì sao?”
“Tôi cũng chưa ăn.”
Tôi nghĩ cũng phải. Buổi trưa, họ có tầm một tiếng rưỡi để ăn uống nghỉ ngơi. Hắn phải chạy qua thăm tôi, chắc chắn là không có thời gian ăn cơm. Tôi có chút áy náy, nhưng lại cảm thấy rất vui.
In đơn gửi tiết kiệm ra, tôi viết ba chữ “Nhớ tôi không?” lên hóa đơn, sau đó đưa ra cho Mộ Vũ ký tên như không có chuyện gì xảy ra.
Né tránh ánh nhìn về hướng này của hắn, trong lòng tôi cảm thán: Mộ Vũ, cậu phải làm quen đi, tôi ấu trĩ như thế đấy.
Một lát sau, tờ đơn được đưa vào trở lại. Nhìn bốn chữ Mộ Vũ viết sau dòng “Nhớ tôi không?”, tôi bỗng hết cười nổi, đưa tay đỡ trán. Một dòng chảy nóng chảy qua tim tôi một cách chua xót. Phải, khi nỗi nhớ thành nghiện thì đúng như hắn viết: “từng giờ từng phút”.
Tôi xé phần hóa đơn ra, lẳng lặng nhét vào túi áo sơ mi.
Mộ Vũ không nói gì, chỉ ngấm ngầm cho phép tôi làm thế.
“Tôi đổi thẻ cho cậu nhé?” -Tôi nói. Hắn đã xếp hàng hai mươi phút, đâu thể chỉ ở chưa đầy hai phút rồi về. Hiển nhiên Mộ Vũ cũng muốn ở lâu hơn một tí. Hắn nói: Ừa.
Trên tay tôi có mấy tấm thẻ, số khá đẹp với số đuôi là bốn số 8, bốn số 6 và bốn số 9. Nhưng tấm tôi đổi cho Mộ vũ không nằm trong đống này, mà là một tấm khác, có bảy số cuối là 5211314.
Trong văn hóa Trung Quốc, số 8 tượng trưng cho sự phát đạt, số 6 tượng trưng cho sự suôn sẻ, số 9 tượng trưng cho sự vĩnh cửu. Còn 521 nghĩa là I love you, 1314 là một đời một kiếp. Tóm lại 5211314 nghĩa là tôi yêu cậu một đời một kiếp.***
Trước khi gặp Mộ Vũ, tôi đã có tấm thẻ này rồi. Lúc đó có đồng nghiệp xin tôi, tôi sống chết không cho. Tôi bảo tôi chừa cái này cho vợ tôi. Giờ cho Mộ Vũ là vừa đẹp.
Đổi thẻ xong, tôi bèn định lấy tờ đơn mà Mộ Vũ mới ký. Vừa đưa tay ra, ngón tay đã bị nhẹ nhàng kéo lại, tôi ngớ ra. Vết chai trên ngón tay cái của Mộ Vũ nhẹ nhàng lướt qua phần trong của mỗi ngón tay tôi. Hắn hỏi: “Có cái nào bốn số cuối là 3344 không?”. Ánh mắt trong veo, giọng điệu nghiêm túc. Tôi thoáng mất hồn, mặt nóng lên một cách dở hơi: “Để tôi đi hỏi nhân viên quản lý chứng từ trống quan trọng.”
Trong văn hóa Trung Quốc, 3344 nghĩa là đời đời kiếp kiếp.***
Mộ Vũ “ừa” một tiếng nhưng không buông tay. Hắn vẫn nhẹ nhàng vuốt ve ngón tay của tôi, nhẫn nại nhưng rất đòi hỏi. Lực đạo dịu dàng đủ để tôi mê mẩn. Cảm giác tê rân rõ rệt trên đầu ngón tay lan ra khắp người, khiến tôi nhớ đén cảm giác bàn tay đó di chuyển trên người mình. Sức lực như bị rút cạn. Tôi không thể, cũng không muốn rút tay lại, dù việc đó hoàn toàn không tốn sức.
Giữa chốn đông người, trước ống quay giám sát, động tác ấy không hề lộ liễu nhưng mờ ám đến cùng cực. Tôi thấp thỏm lo sợ nhưng lại không kìm nén được sự sung sướng. Tuy chỉ là một cái kéo tay nhưng lại như vừa trải qua một cuộc thân mật đặc sắc sôi động.
“Hay là…” -Tôi mở miệng, giọng nói mang theo chút khản đặc đáng nghi: “Tôi mở thêm ngân hàng trực tuyến cho cậu nhé!”
Mộ Vũ gật đầu, rồi mới quyến luyến khôn nguôi buông đầu ngón tay của tôi ra.
Có thể hắn nghĩ tôi làm vậy là để ở với hắn lâu hơn một tí. Tất nhiên, đó cũng là một trong những nguyên nhân chính. Còn một nguyên nhân quan trọng hơn là hai ngày nữa quà sinh nhật tôi đặt cho hắn sẽ về hàng. Tuy lúc sinh nhật, hắn chỉ xin một câu nói của tôi, nhưng tôi không thể thực sự chỉ cho hắn một câu rồi xong việc được. Tôi dùng điện thoại đặt mua trực tuyến Lepad của Lenovo. Lúc đầu định mua Ipad của Apple cơ, nhưng vì lên mạng bằng wifi ở chỗ chúng tôi không quá tiện, nên tôi chọn mua hàng trong nước với hỗ trợ 3G. Bình thường Mộ Vũ cũng không có tiết mục gì để giải trí, nên tôi mua luôn máy tính bảng cho hắn chơi. Cái này không cồng kềnh như máy tính xách tay, mang theo cũng tiện.
Lúc giao dịch, Mộ Vũ gần như không nói gì. Thực ra cũng không cần nói gì. Hắn nhìn tôi, tôi đã thấy đặc biệt thỏa mãn rồi. Tôi tưởng Mộ Vũ mới đến chưa bao lâu, mãi đến khi nhận ra có một đống người đang ngồi trong khu chờ, thậm chí có mấy khách VIP chạy lên hỏi khi nào thì giao dịch cho họ được, tôi mới ý thức được rằng hóa ra mình với Mộ Vũ đã rề rà được hai mươi phút rồi. Lúc đầu, tôi còn định làm thêm thẻ liên kết cho hắn, nghĩ lại thấy thôi, cũng không nên lộ liễu quá.
Lúc đứng dậy, Mộ Vũ làm động tác gọi điện với tôi.
Tôi mỉm cười gật đầu.
Tối mai không phải trực ca đêm nữa.*** là phần chú thích của mình thêm vào.
Tất nhiên bận cũng tốt. Bận thì tôi có thể bớt chút tâm tư nhớ đến Mộ Vũ. -Tôi cứ tưởng là vậy.
Thực ra hoàn toàn không có chuyện đó. Nhớ nhung là một thứ rất ảo, như hình với bóng. Cái đó hoàn toàn không thể kiểm soát hay né tránh. Dù tôi có bận đến đâu, có tập trung tinh thần đến đâu thì vẫn sẽ nhớ. Thậm chí cứ nhấn một phím số lại nhớ hắn một lần, cứ hoàn thành xong một giao dịch lại nhớ hắn một lần. Mỗi lần hít thở, mỗi lần chớp mắt, đều sẽ nhớ và rồi mỉm cười một cách khó hiểu, cảm thán một cách khó hiểu. Như rơi vào một chiếc lưới vô hình, càng vùng vẫy nó càng bủa chặt, càng cố không nhớ thì lại càng nhớ đến tận xương tủy.
Đến chị Tào cũng nhận ra sự khác thường của tôi: “An Nhiên, sao đi du lịch về em ít nói thế?”
“Chị, chị không thấy em bận à? Đến thời gian thở còn khó có, làm gì có thời gian nói chuyện ạ? Cứ bắt em phải trông hàng một mình thế này. Đến gia súc còn không bị bóc lột như vậy.” -Tôi than vãn với chị.
“Đứa thì đang có ngày nghỉ, đứa thì xin nghỉ phép, đứa thì đổ bệnh. Chị thực sự không sắp xếp được ai. Em ráng kiên trì một khoảng thời gian. Chút việc này, một mình em làm được hết mà. Các sếp tin em.” -Chị Tào cũng rất bất lực.
“Các sếp khôn thật. Lúc trừ tiền em, sao không tin em? Giờ gặp khó khăn là đẩy em ra tiền tuyến “xả thân cứu nước”. Sếp có trả cho em thêm một đồng nào hay bớt trừ em một đồng nào không? Còn nói là tin em, tin cái gì chứ?”
Chị Tào bị tôi cự lại, tôi tưởng chị sẽ tức tối chửi tôi khó bảo. Nào ngờ, chị không chửi, chị chỉ thoáng im lặng, sau đó nói: “Sếp tin là mức độ áp bức bóc lột của ông ấy nhỏ hơn sức hấp dẫn của lợi ích mà ông ấy đem lại cho em rất nhiều. Em sẽ không vì thế mà bỏ việc. Cho dù có mạnh tay hơn nữa, em cũng sẽ nhịn. Ông ấy có niềm tin như vậy! Thử nghiệm bao nhiêu năm nay, lúc nào cũng đúng.”
“Vẫn là câu châm ngôn đó: có chiêu xuất chiêu, không có chiêu thì phắn! Thanh niên đừng so đo quá.” Anh Cao ở bàn giám sát viên bật ra một câu như vậy.
Từ lâu, tôi đã hiểu rất rõ những điều này và đã chấp nhận rồi. Tôi cảm thấy mình cũng không có bản lĩnh gì quá lớn, điều kiện bây giờ cũng không tệ, có không vừa ý thế nào thì chí ít nó cũng đảm bảo cho tôi ăn no mặc ấm. Tôi không so đo, vì không so đo nổi. Tôi chỉ tùy miệng than thở vài câu, để cho mọi người thấy tôi vẫn là một An Nhiên “nghèo” và “hèn” đó.
Tôi ngậm miếng ngọc đậu giác trên cổ vào miệng, không muốn tham gia vào chủ đề này nữa. Đây không phải là một chủ đề vui. Nó chỉ không ngừng nhắc nhở tôi và tất cả những người khác rằng: chúng tôi đều đang thỏa hiệp vì sinh tồn, đôi khi do bất lực, đôi khi do ù lì. Hiển nhiên tôi thuộc vế sau. Thậm chí tôi cảm thấy không gì có thể phá vỡ sự ù lì này của mình.
Vẫn là Mộ Vũ tốt. Ít nhất hắn đang cố gắng mưu cầu thứ cuộc sống mà hắn muốn.
Mọi chủ đề đều có thể khiến tôi nghĩ về hắn, hết lần này đến lần khác, mãi không biết chán.
Vì nghỉ một tuần, ca tối đều được người khác làm thế, nên buổi sáng bận rộn cả ngày xong, tối tôi vẫn phải trực ca đêm. Từ khi đi du lịch về, tôi chưa gặp hắn lần nào. Tính ra cũng mới ba ngày thôi. Nhưng thời gian của những kẻ đang yêu không tính bằng ngày, mà tính bằng giây. Trước kia tôi không hề biết thời gian trôi lâu như vậy.
Nhân lúc đi vệ sinh, tôi gọi đến số điện thoại của Mộ Vũ. Thường thì tôi không gọi hắn trong lúc hắn đi làm, vì hắn làm ở công trường, không biết đang ở trên cao hay trên mặt đất, và không biết đang làm gì. Công việc của họ đôi khi cũng rất nguy hiểm. Toàn là máy móc cỡ lớn, lỡ mà lơ là đập vào đâu, va vào đâu, ngã xuống đâu, đều không phải chuyện nhỏ. Về cơ bản thì lúc tôi đang làm việc hắn cũng không liên lạc với tôi, vì hắn biết công việc trong tay tôi tuy không nguy hiểm đến gân cốt nhưng lỡ run tay một cái là có thể gây ra món tổn thất mà tôi không gánh nổi.
Nhưng tôi thực sự nhớ hắn quá.
Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối. Hai chữ “An Nhiên” lọt vào tai, lẫn trong tiếng máy móc rầm vang. Qua sóng điện thoại, sự dịu dàng say đắm lòng người đó lan đến đầu ngón tay, tôi bất giác cười ngu.
“Ừa.” -Nói gì bây giờ? Tối qua vừa ôm điện thoại tám lâu như vậy.
“Hôm nay không bận hả?” -Tông giọng trầm thấp trong trẻo như mưa phùn lẫn với gió nhẹ, vừa mát vừa ngọt.
Một cách rất vô sỉ, tôi quyết định nhây với hắn một lúc. Tôi cố ý kéo dài âm điệu ra: “Bậnnn…”
“…Hôm nay còn trực ca không?”
“Cònnn…” -Nhây tiếp.
“Thế trưa nay tôi sang thăm anh.” -Giọng bên kia nói.
“Thật hả!” -Tôi tươi tỉnh ngay lập tức. Tôi muốn gặp hắn đến phát điên rồi. Thế nhưng: “Cậu có thời gian sao?”
“Có.” -Lời nói của hắn như một bàn tay lướt nhẹ qua tim tôi.
Thế là từ khi bước từ nhà vệ sinh ra, tôi phấn khởi như vừa tiêm máu gà.
Áp bức hay không áp bức? Bóc lột hay không bóc lột? Có là cái rắm gì? Có một sự vui sướng có thể lấn át tất cả những sự không vừa ý, khiến người ta cảm thấy những điều tốt đẹp trong cuộc sống có thể trung hòa mọi gian khổ, khiến người ta tràn đầy hy vọng với mỗi một ngày mới.
Yêu một người, cả thế giới đều trở thành phụ họa.
Mộ Vũ sang đúng lúc một đống người đang chờ giao dịch. Tôi liếc thấy hắn bước vào, quy củ đi lấy số, sau đó tìm một vị trí có thể nhìn thấy tôi để ngồi xuống. Trên người hắn vẫn đang mặc bộ đồ thi công màu xám, trên cổ lấm tấm mồ hôi, ở góc ngược sáng xuất hiện những màu sáng lấp lánh.
Khi hắn nhìn tôi, tôi không khỏi cúi đầu xuống, mang theo một sự nhút nhát mà chính mình cũng không giải thích được.
Chính vì mong đợi dữ quá, nên đến lúc xảy ra thật thì lúng ta lúng túng.
“Mời khách hàng số 1153 đến quầy số 7 giao dịch!”
“Mời khách hàng số 1154 đến quầy số 7 giao dịch!”
“Mời khách hàng số 1155 đến quầy số 7 giao dịch!”
…
Máy gọi số tiếp tục gọi từng người một theo thứ tự, mãi đến khi…
“An Nhiên.” -Tiếng của Mộ Vũ.
Tôi ngẩng đầu lên, cười ngu, buông ra một câu ngớ ngẩn: “Xin chào!”
Ngày xưa khi chưa nói gì với nhau thì nhí nha nhí nhố, không hề câu nệ. Giờ nói rõ rồi, lại mất tự nhiên. Đến câu xã giao như “xin chào” mà tôi cũng nói ra được. Từ đó có thể thấy tôi mới hốt hoảng làm sao.
Mộ Vũ buồn cười, nhìn tôi một cái, đưa tiền và thẻ cho tôi. Hắn hỏi tôi: “Ăn trưa chưa?”
Tôi tự thấy mình lỡ lời, ái ngại quay đầu đi, vừa gửi tiết kiệm cho hắn vừa trả lời: “Chưa, chưa có thời gian. Cậu thì sao?”
“Tôi cũng chưa ăn.”
Tôi nghĩ cũng phải. Buổi trưa, họ có tầm một tiếng rưỡi để ăn uống nghỉ ngơi. Hắn phải chạy qua thăm tôi, chắc chắn là không có thời gian ăn cơm. Tôi có chút áy náy, nhưng lại cảm thấy rất vui.
In đơn gửi tiết kiệm ra, tôi viết ba chữ “Nhớ tôi không?” lên hóa đơn, sau đó đưa ra cho Mộ Vũ ký tên như không có chuyện gì xảy ra.
Né tránh ánh nhìn về hướng này của hắn, trong lòng tôi cảm thán: Mộ Vũ, cậu phải làm quen đi, tôi ấu trĩ như thế đấy.
Một lát sau, tờ đơn được đưa vào trở lại. Nhìn bốn chữ Mộ Vũ viết sau dòng “Nhớ tôi không?”, tôi bỗng hết cười nổi, đưa tay đỡ trán. Một dòng chảy nóng chảy qua tim tôi một cách chua xót. Phải, khi nỗi nhớ thành nghiện thì đúng như hắn viết: “từng giờ từng phút”.
Tôi xé phần hóa đơn ra, lẳng lặng nhét vào túi áo sơ mi.
Mộ Vũ không nói gì, chỉ ngấm ngầm cho phép tôi làm thế.
“Tôi đổi thẻ cho cậu nhé?” -Tôi nói. Hắn đã xếp hàng hai mươi phút, đâu thể chỉ ở chưa đầy hai phút rồi về. Hiển nhiên Mộ Vũ cũng muốn ở lâu hơn một tí. Hắn nói: Ừa.
Trên tay tôi có mấy tấm thẻ, số khá đẹp với số đuôi là bốn số 8, bốn số 6 và bốn số 9. Nhưng tấm tôi đổi cho Mộ vũ không nằm trong đống này, mà là một tấm khác, có bảy số cuối là 5211314.
Trong văn hóa Trung Quốc, số 8 tượng trưng cho sự phát đạt, số 6 tượng trưng cho sự suôn sẻ, số 9 tượng trưng cho sự vĩnh cửu. Còn 521 nghĩa là I love you, 1314 là một đời một kiếp. Tóm lại 5211314 nghĩa là tôi yêu cậu một đời một kiếp.***
Trước khi gặp Mộ Vũ, tôi đã có tấm thẻ này rồi. Lúc đó có đồng nghiệp xin tôi, tôi sống chết không cho. Tôi bảo tôi chừa cái này cho vợ tôi. Giờ cho Mộ Vũ là vừa đẹp.
Đổi thẻ xong, tôi bèn định lấy tờ đơn mà Mộ Vũ mới ký. Vừa đưa tay ra, ngón tay đã bị nhẹ nhàng kéo lại, tôi ngớ ra. Vết chai trên ngón tay cái của Mộ Vũ nhẹ nhàng lướt qua phần trong của mỗi ngón tay tôi. Hắn hỏi: “Có cái nào bốn số cuối là 3344 không?”. Ánh mắt trong veo, giọng điệu nghiêm túc. Tôi thoáng mất hồn, mặt nóng lên một cách dở hơi: “Để tôi đi hỏi nhân viên quản lý chứng từ trống quan trọng.”
Trong văn hóa Trung Quốc, 3344 nghĩa là đời đời kiếp kiếp.***
Mộ Vũ “ừa” một tiếng nhưng không buông tay. Hắn vẫn nhẹ nhàng vuốt ve ngón tay của tôi, nhẫn nại nhưng rất đòi hỏi. Lực đạo dịu dàng đủ để tôi mê mẩn. Cảm giác tê rân rõ rệt trên đầu ngón tay lan ra khắp người, khiến tôi nhớ đén cảm giác bàn tay đó di chuyển trên người mình. Sức lực như bị rút cạn. Tôi không thể, cũng không muốn rút tay lại, dù việc đó hoàn toàn không tốn sức.
Giữa chốn đông người, trước ống quay giám sát, động tác ấy không hề lộ liễu nhưng mờ ám đến cùng cực. Tôi thấp thỏm lo sợ nhưng lại không kìm nén được sự sung sướng. Tuy chỉ là một cái kéo tay nhưng lại như vừa trải qua một cuộc thân mật đặc sắc sôi động.
“Hay là…” -Tôi mở miệng, giọng nói mang theo chút khản đặc đáng nghi: “Tôi mở thêm ngân hàng trực tuyến cho cậu nhé!”
Mộ Vũ gật đầu, rồi mới quyến luyến khôn nguôi buông đầu ngón tay của tôi ra.
Có thể hắn nghĩ tôi làm vậy là để ở với hắn lâu hơn một tí. Tất nhiên, đó cũng là một trong những nguyên nhân chính. Còn một nguyên nhân quan trọng hơn là hai ngày nữa quà sinh nhật tôi đặt cho hắn sẽ về hàng. Tuy lúc sinh nhật, hắn chỉ xin một câu nói của tôi, nhưng tôi không thể thực sự chỉ cho hắn một câu rồi xong việc được. Tôi dùng điện thoại đặt mua trực tuyến Lepad của Lenovo. Lúc đầu định mua Ipad của Apple cơ, nhưng vì lên mạng bằng wifi ở chỗ chúng tôi không quá tiện, nên tôi chọn mua hàng trong nước với hỗ trợ 3G. Bình thường Mộ Vũ cũng không có tiết mục gì để giải trí, nên tôi mua luôn máy tính bảng cho hắn chơi. Cái này không cồng kềnh như máy tính xách tay, mang theo cũng tiện.
Lúc giao dịch, Mộ Vũ gần như không nói gì. Thực ra cũng không cần nói gì. Hắn nhìn tôi, tôi đã thấy đặc biệt thỏa mãn rồi. Tôi tưởng Mộ Vũ mới đến chưa bao lâu, mãi đến khi nhận ra có một đống người đang ngồi trong khu chờ, thậm chí có mấy khách VIP chạy lên hỏi khi nào thì giao dịch cho họ được, tôi mới ý thức được rằng hóa ra mình với Mộ Vũ đã rề rà được hai mươi phút rồi. Lúc đầu, tôi còn định làm thêm thẻ liên kết cho hắn, nghĩ lại thấy thôi, cũng không nên lộ liễu quá.
Lúc đứng dậy, Mộ Vũ làm động tác gọi điện với tôi.
Tôi mỉm cười gật đầu.
Tối mai không phải trực ca đêm nữa.*** là phần chú thích của mình thêm vào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất