Chương 70: “Tôi muốn dẫn anh đi cùng.”
Hôm sau trời chưa sáng Mộ Vũ đã thức.
Tên này đã quyết tâm chỉ gặp tôi một cái rồi về, vé về cũng mua sẵn rồi, chuyến sớm nhất hôm nay. Hắn nói về vẫn đi làm được nửa ngày.
Tôi quấn lấy hắn không cho hắn đi. Hắn vỗ đầu tôi bảo thi thoảng có thể làm càn theo ý mình nhưng đi làm thì vẫn phải đi, còn phải sống nữa. Nhân lúc hắn đang chồng áo thun lên đầu, tôi vồ hắn ngã xuống rồi nằm trên người hắn như con bạch tuộc. Hắn vùng vẫy mấy cái cho có lệ rồi không vùng vẫy nữa, chỉ híp mắt nhìn tôi với ý đồ đen tối, hỏi: “An Nhiên, anh có sức lại rồi phải không?”
Cái này thì…thực sự không có, cẳng tay cẳng chân vẫn còn cảm giác hư nhược rõ rệt, nhưng tôi không muốn buông hắn ra. Sự thật chứng minh là lấy đá chọi đá, tôi chắc chắn sẽ thua không bàn cãi. Thế nên tôi chỉ có thể cân nhắc phỏng đoán tâm tư của hắn rồi dụ dỗ: “Mộ Vũ, hôm nay không thể không về à? Để tôi cũng xin nghỉ. Trước đây cậu chưa đến thành phố S bao giờ đúng không? Từ khi đến đây, tôi như bị giam lỏng, hoàn toàn không có thời gian ra ngoài. Vừa hay hôm nay chúng ta có thể cùng ra trung tâm lượn mấy vòng.”
Mộ Vũ lắc đầu: “Chủ yếu là hôm nay Dương Hiểu Phi về. Giờ nó không có chỗ ở. Sau khi công trình của chúng tôi kết thúc, các công nhân đều đi theo quản đốc mới. Dương Hiểu Phi muốn nghỉ mấy ngày nên chưa tìm việc. Dạo trước, khu trọ cũ bị dỡ nên nó về nhà ở. Tuần trước nó bảo tôi hôm nay về muốn ở chỗ tôi. Tôi mà không về, nó chỉ có nước ngủ ngoài đường.”
Lại là Dương Mập Mạp, tôi bĩu môi: “Cậu ta lớn vậy rồi, ở đâu đó tạm một đêm mà không được?”
Mộ Vũ thấy tôi không vui, ngước đầu hôn lên cằm tôi: “An Nhiên, tôi cũng muốn ở với anh, không chỉ một ngày hôm nay… Nhưng tôi đã hứa với nó rồi…”
“…” -Tôi bò dậy một cách bất đắc dĩ. Thôi, dù gì mười mấy ngày nữa là về rồi.
Điều kiện ở của chi nhánh bên này tốt hơn chỗ chúng tôi. Trong phòng có nhà vệ sinh, hơn nữa còn phát kem đánh răng, bàn chải, khăn mặt cho mỗi người. Đồ dùng vệ sinh của tôi đều do tôi tự mang đến, nên tôi cho Mộ Vũ dùng mấy cái được phát ban đầu.
Thời gian trên vé xe của Mộ Vũ là bảy giờ mười lăm. Lúc Mộ Vũ thu xếp xong xuôi mới sáu giờ hơn, căn tin dưới lầu vẫn chưa mở. Tôi chỉ vào chỗ nho hôm qua mình rửa cho hắn: “Ăn tí đi, tôi cố tình rửa cho cậu mà cậu chẳng thèm đụng đến…”
Mộ Vũ ngoan ngoãn ngồi ăn. Tôi cũng nhặt một quả bỏ vào miệng. Cắn một phát, nho vỡ ra, nước bắn tung tóe, Mộ Vũ không né kịp, bị bắn đầy mặt. Tôi nhìn hắn khẽ cau mày, bộ dạng khó chịu mà đáng yêu, bèn bật cười nghiêng ngả.
Hắn lúc nào cũng bó tay với khiếu hài hước ấu trĩ và vô vị của tôi. “Cái này khô rồi rít lắm.” -Mộ Vũ dùng tay lau mấy cái và quyết định đi rửa ráy.
Nhưng trong khoảnh khắc hắn quay người đi, không biết là vì đường nét trên cổ hắn quá gợi cảm hay góc nghiêng quá mê người hay bóng lưng quá bảnh bao, dáng người quá rắn rỏi, cũng có thể chỉ là do tôi bị chập mạch đơn phương, tóm lại là tôi đã đưa tay kéo hắn lại, đưa ra một đề nghị khó hiểu: “Hay cậu đi tắm đi!”
Mộ Vũ lấy làm khó hiểu, chớp mắt. Tuy hắn không nói nhưng tôi đoán ẩn ý của hắn là: An Nhiên, não anh vô nước rồi à? Nhưng lúc này não tôi thực sự vô nước rồi. Tôi không kiểm soát được đi tới choàng tay lên cổ hắn. Đầu lưỡi liếm lên chỗ nước nho ngọt lịm còn sót lại trên má hắn. Tôi gần như nói với giọng điệu dùng để dụ dỗ con nít: “Tôi tắm với cậu!”
Thấy tôi bắt đầu cởi cúc áo trên cổ áo thun của hắn, Mộ Vũ cũng không ngăn cản. Hắn ôm chặt tấm lưng trần trụi của tôi, từng chút từng chút đáp lại những nụ hôn đó, như thể đang do dự.
“Sẽ không kịp lên xe.”
“Thế thì chiều hẳn về, ở với tôi thêm nửa ngày nữa.”
“Lại còn làm anh trễ giờ làm…”
“Không sao, tổn thất ghi vào phần nợ của cậu…”
“Vé xe của tôi sẽ bị bỏ phí.”
“Không sao, vé xe ghi vào phần nợ của tôi…”
“…”
Lúc Mộ Vũ cởi áo thun ra, đè tôi xuống giường, tôi biết hắn đã bị tôi thuyết phục.
Sau đó, tôi gọi điện đến trưởng phòng kinh doanh của chi nhánh bên đây bảo tôi sốt rồi, xin nghỉ nửa ngày. Trưởng phòng vô cùng cảm thông phê chuẩn, còn dặn tôi phải nghỉ ngơi tử tế, thực sự không được nữa thì nghỉ luôn một ngày.
Thực ra chúng tôi cũng chẳng làm gì trong nửa ngày đó. Mộ Vũ cũng biết thể lực của tôi chẳng ra sao. Xà nẹo ôm hôn, xà nẹo đi tắm, xà nẹo tán gẫu về những chuyện xung quanh mỗi đứa thì cũng đã mười giờ hơn rồi.
Lúc đi ra rất dễ dàng, vì bảo vệ ở đây kiểm tra chứng từ lúc vào, nhưng lúc ra thì không cần.
Chúng tôi bắt xe đến khu trung tâm phồn hoa nhất của thành phố S. Lúc đầu tưởng thành phố tỉnh lị trông sẽ khác, ai dè cũng thế. Khu vực thương mại của tất cả thành phố đều trông chẳng khác nhau mấy. Thậm chí tôi cảm thấy về phần hiện đại thì thành phố L bé nhỏ của chúng tôi còn thời thượng hơn.
Lựa một quán ăn trông khá ổn, tôi và Mộ Vũ mỗi người một chai bia, vừa uống vừa tán chuyện. Tôi hỏi hắn cảm thấy thành phố S như thế nào. Hắn bảo không có cảm giác gì. Hắn nói trước đây mình cũng từng bôn ba đi qua không ít thành phố, nhưng chưa từng có tình cảm với thành phố nào. Hắn nói hắn cảm thấy thành phố tốt nhất là thành phố L.
Bên ngoài chiếc cốc thủy tinh trong suốt đựng đầy bia màu vàng kim ngưng tụ vô số hạt nước nhỏ. Hắn cầm cốc bia lên uống một ngụm, lúc ngước mắt lên thì va vào vẻ mặt đang cười tủm tỉm của tôi. Tôi cố gắng dùng ánh mắt khích lệ hắn nói mấy câu đường mật nghe chơi. Nào ngờ hắn nghĩ ngợi một lúc, bảo chỉ có ở thành phố L mới có người nửa đêm ném tiền cho hắn.
Thôi được, đây cũng có thể xem là lời đường mật. Vì một người mà yêu cả thành phố.
Trước khi lên xe, Mộ Vũ bỗng dưng nhỏ tiếng hỏi tôi: “An Nhiên, bình thường đi làm anh có đeo cà vạt không?”
“Bây giờ cơ quan không yêu cầu. Đang hè, nếu không phải trường hợp trang trọng gì, tôi không đeo đâu… Hỏi vụ này làm gì?”
Ngón tay Mộ Vũ lướt qua chỗ nào đó trên cổ tôi, hơi đau nhưng không rõ. Nó khiến tôi nhớ đến cái cắn mà tôi hứng chịu sau khi cố ý gây sự tối qua. Mộ Vũ nghiêm túc đề nghị: “Chiều nay anh nên đeo cà vạt đi làm thì hơn…”
“Rõ lắm sao?” -Tôi rờ cổ, hỏi hắn.
Hắn thẳng thắn gật đầu.
Đệt, bó tay, rõ ràng là hắn tạo nghiệp mà vẫn điềm đạm như vậy. Tôi bất thình lình đưa chân đá hắn. Hắn nhạy bén nghiêng người tránh né, rồi nhanh nhẹn nhảy lên xe đò.
Mộ Vũ vẫy tay với tôi qua lớp cửa kính. Trong khoảnh khắc đó, tôi đặc biệt muốn nhảy lên xe đi với hắn. Không cần gì nữa, không quan tâm gì nữa, chỉ đi theo hắn, đến đâu cũng được.
Trên xe taxi về cơ quan, tôi móc điện thoại ra, nhận ra có mẩu tin nhắn chưa đọc từ Mộ Vũ, mở ra xem xong, vô số sự chua xót dấy lên trong lòng, nhưng khóe miệng lại không khỏi nhếch lên. Hắn nói: “Tôi muốn đưa anh đi cùng.”
Không một điềm báo, chữ trên màn hình nhòe đi.
“Đồ khốn…” -Tôi nhỏ tiếng chửi hắn, sau đó che giấu bằng cách vận động nhãn cầu. Nào ngờ điện thoại “ong” lên, lại một tin nhắn gửi đến. Vẫn là Mộ Vũ. Hắn nói: “Về sớm nhé!”
Tôi rờ vết cắn hơi đau trên cổ, âm thầm hạ quyết tâm khi nào về sẽ trả thủ rửa hận.
Vào một buổi tối mấy ngày sau, tôi nhận được tin nhắn của Dương Hiểu Phi. Một là gã thông báo cho tôi biết gã đã mua điện thoại mới. Hai là gã hỏi tôi có phải tôi đang cãi nhau với anh Hàn của gã không.
Sao có thể cãi nhau được? Gần như mỗi ngày tan làm về, tôi đều gọi điện cho Mộ Vũ, nào là âu yếm, nào là dẹo nhau, có thấy chỗ nào không ổn đâu.
Nhưng Dương Hiểu Phi không thể tự dưng nói như vậy được. Tôi lập tức gọi lại hỏi gã chuyện là thế nào. Tôi nghe bên đó có tiếng đóng và khóa cửa. Giọng nói khản đặc của Dương Hiểu Phi cũng hạ thấp đến mức nghe như không thở được. Tôi gần như có thể tưởng tượng ra dáng vẻ lén la lén lút của gã.
Gã nói: “Anh An Nhiên, em cảm thấy từ khi em về thành phố L biểu hiện của anh Hàn không được bình thường lắm.”
Tôi hỏi gã bất bình thường ở chỗ nào? Sau đó, tôi đã hiểu ra ngọn nguồn từ trong câu trả lời của gã.
Dương Hiểu Phi bảo lúc đầu gã định về hôm 18. Kết quả là: vì hôm trước nhậu với anh em ngủ quá giờ, không lên xe kịp, nên dời đến hôm 19. Gã xách túi to túi nhỏ về thành phố L gặp Mộ Vũ thì cảm thấy sắc mặt của anh Hàn gã không được vui. Tuy bình thường anh Hàn gã cũng ít nói kiệm cười, nhưng đấy vẫn khác với kiểu tức giận trong lòng. Mộ Vũ hỏi gã tại sao bảo hôm trước về mà không về. Dương Hiểu Phi giải thích xong, sắc mặt của Mộ Vũ lại còn khó coi hơn một nấc… Dương Hiểu Phi không biết chuyện gì đang xảy ra, định khôn vặt đổi chủ đề để anh Hàn gã vui hơn. Thế là gã hỏi Mộ Vũ: chắcanh An Nhiên đi công tác về rồi nhỉ? Mộ Vũ lắc đầu không nói. Gã nghĩ có thể là do chúng tôi bị chia cắt hai nơi nên tâm trạng của anh Hàn gã không tốt. Thế là lại làm một câu: “Lâu thế mà vẫn chưa về ạ? Anh Hàn anh có muốn đi thăm anh An Nhiên không?” -Nào ngờ, theo như cách Dương Hiểu Phi nói thì anh Hàn gã lườm gã một cái, ánh mắt sắc lẹm như lưỡi dao, hai ngày sau đó đều không ngó ngàng gì đến gã.
Thế là Dương Hiểu Phi buộc phải vừa chiêm nghiệm về sắc mặt của anh Hàn gã, vừa đoán: đại khái, chắc là, có lẽ đã cãi nhau với tôi.
Mộ Vũ không đề cập đến chuyện sang thăm tôi, nên chắc Dương Hiểu Phi cũng không biết anh Hàn gã tức giận là vì gã lỡ hẹn. Vì cái hẹn này mà Mộ Vũ buộc phải giảm bớt thời gian gặp nhau của chúng tôi.
Nếu Mộ Vũ không nói rõ với Dương Hiểu Phi, thì tôi cũng quyết định vờ như không biết gì.
Nếu gã ở trước mặt tôi, tôi cũng muốn đạp gã mấy phát. Kiểu giận dịu dàng của Mộ Vũ là hời cho gã lắm rồi.
Tối hôm đó gọi điện, tôi kể chuyện đó cho Mộ Vũ nghe. Tôi biết hắn không nói với tôi là vì hắn lo tôi sẽ giận Dương Hiểu Phi. Thực ra cũng không đến nỗi. Tôi chỉ hỏi hắn tại sao không nói rõ với Dương Hiểu Phi. Mộ Vũ nói giữ lời hứa là vì hắn không muốn làm một người thất hứa, nên hắn bảo chờ Dương Hiểu Phi là sẽ chờ. Nghiêm ngặt mà nói thì Dương Hiểu Phi cũng không cố ý lỡ hẹn. Ai mà không gặp vài tình huống đột phát. Hắn cũng không muốn Dương Hiểu Phi áy náy vì chuyện này.
Tôi hỏi Mộ Vũ: “Thế tại sao mấy ngày nay cậu lại làm mặt lạnh với cậu ta?”
Mộ Vũ nói: “Lơ nó hai ngày xem như trút giận cho anh.”
Có câu nói này của hắn, trong lòng tôi cũng sảng khoái hơn nhiều. Tôi rộng lượng bảo là không để bụng: “Thôi, có gì lớn lao đâu. Với lại, tôi cũng sắp về rồi, thứ bảy tuần sau.”
Hiển nhiên Mộ Vũ vui lắm. Giọng nói luôn đều đều kia cũng toát lên sự nôn nóng: “Thứ bảy, được, tôi chờ anh!”
Có ai khiến bạn phải chạy ngược gió trên con đường thời gian, lòng đầy mong chờ, vui mừng khôn xiết, chỉ vì người đó đang chờ bạn?
Tên này đã quyết tâm chỉ gặp tôi một cái rồi về, vé về cũng mua sẵn rồi, chuyến sớm nhất hôm nay. Hắn nói về vẫn đi làm được nửa ngày.
Tôi quấn lấy hắn không cho hắn đi. Hắn vỗ đầu tôi bảo thi thoảng có thể làm càn theo ý mình nhưng đi làm thì vẫn phải đi, còn phải sống nữa. Nhân lúc hắn đang chồng áo thun lên đầu, tôi vồ hắn ngã xuống rồi nằm trên người hắn như con bạch tuộc. Hắn vùng vẫy mấy cái cho có lệ rồi không vùng vẫy nữa, chỉ híp mắt nhìn tôi với ý đồ đen tối, hỏi: “An Nhiên, anh có sức lại rồi phải không?”
Cái này thì…thực sự không có, cẳng tay cẳng chân vẫn còn cảm giác hư nhược rõ rệt, nhưng tôi không muốn buông hắn ra. Sự thật chứng minh là lấy đá chọi đá, tôi chắc chắn sẽ thua không bàn cãi. Thế nên tôi chỉ có thể cân nhắc phỏng đoán tâm tư của hắn rồi dụ dỗ: “Mộ Vũ, hôm nay không thể không về à? Để tôi cũng xin nghỉ. Trước đây cậu chưa đến thành phố S bao giờ đúng không? Từ khi đến đây, tôi như bị giam lỏng, hoàn toàn không có thời gian ra ngoài. Vừa hay hôm nay chúng ta có thể cùng ra trung tâm lượn mấy vòng.”
Mộ Vũ lắc đầu: “Chủ yếu là hôm nay Dương Hiểu Phi về. Giờ nó không có chỗ ở. Sau khi công trình của chúng tôi kết thúc, các công nhân đều đi theo quản đốc mới. Dương Hiểu Phi muốn nghỉ mấy ngày nên chưa tìm việc. Dạo trước, khu trọ cũ bị dỡ nên nó về nhà ở. Tuần trước nó bảo tôi hôm nay về muốn ở chỗ tôi. Tôi mà không về, nó chỉ có nước ngủ ngoài đường.”
Lại là Dương Mập Mạp, tôi bĩu môi: “Cậu ta lớn vậy rồi, ở đâu đó tạm một đêm mà không được?”
Mộ Vũ thấy tôi không vui, ngước đầu hôn lên cằm tôi: “An Nhiên, tôi cũng muốn ở với anh, không chỉ một ngày hôm nay… Nhưng tôi đã hứa với nó rồi…”
“…” -Tôi bò dậy một cách bất đắc dĩ. Thôi, dù gì mười mấy ngày nữa là về rồi.
Điều kiện ở của chi nhánh bên này tốt hơn chỗ chúng tôi. Trong phòng có nhà vệ sinh, hơn nữa còn phát kem đánh răng, bàn chải, khăn mặt cho mỗi người. Đồ dùng vệ sinh của tôi đều do tôi tự mang đến, nên tôi cho Mộ Vũ dùng mấy cái được phát ban đầu.
Thời gian trên vé xe của Mộ Vũ là bảy giờ mười lăm. Lúc Mộ Vũ thu xếp xong xuôi mới sáu giờ hơn, căn tin dưới lầu vẫn chưa mở. Tôi chỉ vào chỗ nho hôm qua mình rửa cho hắn: “Ăn tí đi, tôi cố tình rửa cho cậu mà cậu chẳng thèm đụng đến…”
Mộ Vũ ngoan ngoãn ngồi ăn. Tôi cũng nhặt một quả bỏ vào miệng. Cắn một phát, nho vỡ ra, nước bắn tung tóe, Mộ Vũ không né kịp, bị bắn đầy mặt. Tôi nhìn hắn khẽ cau mày, bộ dạng khó chịu mà đáng yêu, bèn bật cười nghiêng ngả.
Hắn lúc nào cũng bó tay với khiếu hài hước ấu trĩ và vô vị của tôi. “Cái này khô rồi rít lắm.” -Mộ Vũ dùng tay lau mấy cái và quyết định đi rửa ráy.
Nhưng trong khoảnh khắc hắn quay người đi, không biết là vì đường nét trên cổ hắn quá gợi cảm hay góc nghiêng quá mê người hay bóng lưng quá bảnh bao, dáng người quá rắn rỏi, cũng có thể chỉ là do tôi bị chập mạch đơn phương, tóm lại là tôi đã đưa tay kéo hắn lại, đưa ra một đề nghị khó hiểu: “Hay cậu đi tắm đi!”
Mộ Vũ lấy làm khó hiểu, chớp mắt. Tuy hắn không nói nhưng tôi đoán ẩn ý của hắn là: An Nhiên, não anh vô nước rồi à? Nhưng lúc này não tôi thực sự vô nước rồi. Tôi không kiểm soát được đi tới choàng tay lên cổ hắn. Đầu lưỡi liếm lên chỗ nước nho ngọt lịm còn sót lại trên má hắn. Tôi gần như nói với giọng điệu dùng để dụ dỗ con nít: “Tôi tắm với cậu!”
Thấy tôi bắt đầu cởi cúc áo trên cổ áo thun của hắn, Mộ Vũ cũng không ngăn cản. Hắn ôm chặt tấm lưng trần trụi của tôi, từng chút từng chút đáp lại những nụ hôn đó, như thể đang do dự.
“Sẽ không kịp lên xe.”
“Thế thì chiều hẳn về, ở với tôi thêm nửa ngày nữa.”
“Lại còn làm anh trễ giờ làm…”
“Không sao, tổn thất ghi vào phần nợ của cậu…”
“Vé xe của tôi sẽ bị bỏ phí.”
“Không sao, vé xe ghi vào phần nợ của tôi…”
“…”
Lúc Mộ Vũ cởi áo thun ra, đè tôi xuống giường, tôi biết hắn đã bị tôi thuyết phục.
Sau đó, tôi gọi điện đến trưởng phòng kinh doanh của chi nhánh bên đây bảo tôi sốt rồi, xin nghỉ nửa ngày. Trưởng phòng vô cùng cảm thông phê chuẩn, còn dặn tôi phải nghỉ ngơi tử tế, thực sự không được nữa thì nghỉ luôn một ngày.
Thực ra chúng tôi cũng chẳng làm gì trong nửa ngày đó. Mộ Vũ cũng biết thể lực của tôi chẳng ra sao. Xà nẹo ôm hôn, xà nẹo đi tắm, xà nẹo tán gẫu về những chuyện xung quanh mỗi đứa thì cũng đã mười giờ hơn rồi.
Lúc đi ra rất dễ dàng, vì bảo vệ ở đây kiểm tra chứng từ lúc vào, nhưng lúc ra thì không cần.
Chúng tôi bắt xe đến khu trung tâm phồn hoa nhất của thành phố S. Lúc đầu tưởng thành phố tỉnh lị trông sẽ khác, ai dè cũng thế. Khu vực thương mại của tất cả thành phố đều trông chẳng khác nhau mấy. Thậm chí tôi cảm thấy về phần hiện đại thì thành phố L bé nhỏ của chúng tôi còn thời thượng hơn.
Lựa một quán ăn trông khá ổn, tôi và Mộ Vũ mỗi người một chai bia, vừa uống vừa tán chuyện. Tôi hỏi hắn cảm thấy thành phố S như thế nào. Hắn bảo không có cảm giác gì. Hắn nói trước đây mình cũng từng bôn ba đi qua không ít thành phố, nhưng chưa từng có tình cảm với thành phố nào. Hắn nói hắn cảm thấy thành phố tốt nhất là thành phố L.
Bên ngoài chiếc cốc thủy tinh trong suốt đựng đầy bia màu vàng kim ngưng tụ vô số hạt nước nhỏ. Hắn cầm cốc bia lên uống một ngụm, lúc ngước mắt lên thì va vào vẻ mặt đang cười tủm tỉm của tôi. Tôi cố gắng dùng ánh mắt khích lệ hắn nói mấy câu đường mật nghe chơi. Nào ngờ hắn nghĩ ngợi một lúc, bảo chỉ có ở thành phố L mới có người nửa đêm ném tiền cho hắn.
Thôi được, đây cũng có thể xem là lời đường mật. Vì một người mà yêu cả thành phố.
Trước khi lên xe, Mộ Vũ bỗng dưng nhỏ tiếng hỏi tôi: “An Nhiên, bình thường đi làm anh có đeo cà vạt không?”
“Bây giờ cơ quan không yêu cầu. Đang hè, nếu không phải trường hợp trang trọng gì, tôi không đeo đâu… Hỏi vụ này làm gì?”
Ngón tay Mộ Vũ lướt qua chỗ nào đó trên cổ tôi, hơi đau nhưng không rõ. Nó khiến tôi nhớ đến cái cắn mà tôi hứng chịu sau khi cố ý gây sự tối qua. Mộ Vũ nghiêm túc đề nghị: “Chiều nay anh nên đeo cà vạt đi làm thì hơn…”
“Rõ lắm sao?” -Tôi rờ cổ, hỏi hắn.
Hắn thẳng thắn gật đầu.
Đệt, bó tay, rõ ràng là hắn tạo nghiệp mà vẫn điềm đạm như vậy. Tôi bất thình lình đưa chân đá hắn. Hắn nhạy bén nghiêng người tránh né, rồi nhanh nhẹn nhảy lên xe đò.
Mộ Vũ vẫy tay với tôi qua lớp cửa kính. Trong khoảnh khắc đó, tôi đặc biệt muốn nhảy lên xe đi với hắn. Không cần gì nữa, không quan tâm gì nữa, chỉ đi theo hắn, đến đâu cũng được.
Trên xe taxi về cơ quan, tôi móc điện thoại ra, nhận ra có mẩu tin nhắn chưa đọc từ Mộ Vũ, mở ra xem xong, vô số sự chua xót dấy lên trong lòng, nhưng khóe miệng lại không khỏi nhếch lên. Hắn nói: “Tôi muốn đưa anh đi cùng.”
Không một điềm báo, chữ trên màn hình nhòe đi.
“Đồ khốn…” -Tôi nhỏ tiếng chửi hắn, sau đó che giấu bằng cách vận động nhãn cầu. Nào ngờ điện thoại “ong” lên, lại một tin nhắn gửi đến. Vẫn là Mộ Vũ. Hắn nói: “Về sớm nhé!”
Tôi rờ vết cắn hơi đau trên cổ, âm thầm hạ quyết tâm khi nào về sẽ trả thủ rửa hận.
Vào một buổi tối mấy ngày sau, tôi nhận được tin nhắn của Dương Hiểu Phi. Một là gã thông báo cho tôi biết gã đã mua điện thoại mới. Hai là gã hỏi tôi có phải tôi đang cãi nhau với anh Hàn của gã không.
Sao có thể cãi nhau được? Gần như mỗi ngày tan làm về, tôi đều gọi điện cho Mộ Vũ, nào là âu yếm, nào là dẹo nhau, có thấy chỗ nào không ổn đâu.
Nhưng Dương Hiểu Phi không thể tự dưng nói như vậy được. Tôi lập tức gọi lại hỏi gã chuyện là thế nào. Tôi nghe bên đó có tiếng đóng và khóa cửa. Giọng nói khản đặc của Dương Hiểu Phi cũng hạ thấp đến mức nghe như không thở được. Tôi gần như có thể tưởng tượng ra dáng vẻ lén la lén lút của gã.
Gã nói: “Anh An Nhiên, em cảm thấy từ khi em về thành phố L biểu hiện của anh Hàn không được bình thường lắm.”
Tôi hỏi gã bất bình thường ở chỗ nào? Sau đó, tôi đã hiểu ra ngọn nguồn từ trong câu trả lời của gã.
Dương Hiểu Phi bảo lúc đầu gã định về hôm 18. Kết quả là: vì hôm trước nhậu với anh em ngủ quá giờ, không lên xe kịp, nên dời đến hôm 19. Gã xách túi to túi nhỏ về thành phố L gặp Mộ Vũ thì cảm thấy sắc mặt của anh Hàn gã không được vui. Tuy bình thường anh Hàn gã cũng ít nói kiệm cười, nhưng đấy vẫn khác với kiểu tức giận trong lòng. Mộ Vũ hỏi gã tại sao bảo hôm trước về mà không về. Dương Hiểu Phi giải thích xong, sắc mặt của Mộ Vũ lại còn khó coi hơn một nấc… Dương Hiểu Phi không biết chuyện gì đang xảy ra, định khôn vặt đổi chủ đề để anh Hàn gã vui hơn. Thế là gã hỏi Mộ Vũ: chắcanh An Nhiên đi công tác về rồi nhỉ? Mộ Vũ lắc đầu không nói. Gã nghĩ có thể là do chúng tôi bị chia cắt hai nơi nên tâm trạng của anh Hàn gã không tốt. Thế là lại làm một câu: “Lâu thế mà vẫn chưa về ạ? Anh Hàn anh có muốn đi thăm anh An Nhiên không?” -Nào ngờ, theo như cách Dương Hiểu Phi nói thì anh Hàn gã lườm gã một cái, ánh mắt sắc lẹm như lưỡi dao, hai ngày sau đó đều không ngó ngàng gì đến gã.
Thế là Dương Hiểu Phi buộc phải vừa chiêm nghiệm về sắc mặt của anh Hàn gã, vừa đoán: đại khái, chắc là, có lẽ đã cãi nhau với tôi.
Mộ Vũ không đề cập đến chuyện sang thăm tôi, nên chắc Dương Hiểu Phi cũng không biết anh Hàn gã tức giận là vì gã lỡ hẹn. Vì cái hẹn này mà Mộ Vũ buộc phải giảm bớt thời gian gặp nhau của chúng tôi.
Nếu Mộ Vũ không nói rõ với Dương Hiểu Phi, thì tôi cũng quyết định vờ như không biết gì.
Nếu gã ở trước mặt tôi, tôi cũng muốn đạp gã mấy phát. Kiểu giận dịu dàng của Mộ Vũ là hời cho gã lắm rồi.
Tối hôm đó gọi điện, tôi kể chuyện đó cho Mộ Vũ nghe. Tôi biết hắn không nói với tôi là vì hắn lo tôi sẽ giận Dương Hiểu Phi. Thực ra cũng không đến nỗi. Tôi chỉ hỏi hắn tại sao không nói rõ với Dương Hiểu Phi. Mộ Vũ nói giữ lời hứa là vì hắn không muốn làm một người thất hứa, nên hắn bảo chờ Dương Hiểu Phi là sẽ chờ. Nghiêm ngặt mà nói thì Dương Hiểu Phi cũng không cố ý lỡ hẹn. Ai mà không gặp vài tình huống đột phát. Hắn cũng không muốn Dương Hiểu Phi áy náy vì chuyện này.
Tôi hỏi Mộ Vũ: “Thế tại sao mấy ngày nay cậu lại làm mặt lạnh với cậu ta?”
Mộ Vũ nói: “Lơ nó hai ngày xem như trút giận cho anh.”
Có câu nói này của hắn, trong lòng tôi cũng sảng khoái hơn nhiều. Tôi rộng lượng bảo là không để bụng: “Thôi, có gì lớn lao đâu. Với lại, tôi cũng sắp về rồi, thứ bảy tuần sau.”
Hiển nhiên Mộ Vũ vui lắm. Giọng nói luôn đều đều kia cũng toát lên sự nôn nóng: “Thứ bảy, được, tôi chờ anh!”
Có ai khiến bạn phải chạy ngược gió trên con đường thời gian, lòng đầy mong chờ, vui mừng khôn xiết, chỉ vì người đó đang chờ bạn?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất