Chương 82: “Thực ra tôi chỉ muốn tốt với cậu.”
Tôi bảo Mộ Vũ ăn no mà chạy sẽ bị sa dạ dày và viêm ruột thừa.
Thế nên mặc dù sau khi ăn tối, tôi đã đi với hắn ra khu vận động của tiểu khu một cách vô cùng miễn cưỡng, tôi vẫn tìm đủ mọi cách để không phải chạy bộ.
Mộ Vũ rất thấu tình đạt lý, không chạy bộ thì đi dạo với tôi trên đường chạy.
Tiểu khu này mới xây, vẫn chưa nhiều hộ dân lắm, cộng thêm tiết trời đã chớm lạnh, trên sân vận động hình tròn với đường chạy dài bốn trăm mét chỉ có lác đác vài người. Ba bốn ông bà lão chắp tay sau lưng vừa nói chuyện vừa tản bộ. Mấy đứa con nít kêu la chạy nhảy xung quanh một cây ngô đồng trông đã có chút tuổi ở chính giữa sân. Xung quanh sân vận động lắp một dãy đèn đường có tạo hình tinh xảo. Ánh sáng màu vàng kim tuôn chảy như một lớp màn sa mềm mại.
Tập thể dục gì chứ? Chẳng phải không khí này hợp để tình tự hơn à? Tôi vừa đi vừa áp sát vào Mộ Vũ. Mộ Vũ tinh ý khoác tay lên vai tôi, như thể hai người bạn thân có quan hệ rất tốt đang bá vai khoác cổ. Sau khi nghe tôi tán dóc một vòng, cuối cùng Mộ Vũ cũng mở miệng hỏi tôi: “Vụ tranh cử ở cơ quan mà anh nói với tôi mấy ngày trước, bây giờ có tin tức mới gì chưa?”
“Chưa…” -Tôi lắc đầu: “Với năng suất làm việc của cơ quan chúng tôi thì cứ chờ đi, tháng mười một nhìn thấy văn bản là hay lắm rồi.”
“Vậy còn vụ anh “xin phiếu” của kế toán Lý, cổ đồng ý chưa?”
Tôi gật đầu. Tiểu Lý đâu có khó để mua chuộc! Tình cảm cách mạng được tích lũy từ những cuộc sỉ vả lẫn nhau thường ngày cũng chân thành lắm. Nhìn Mộ Vũ nói chuyện, cũng không thấy có biểu cảm gì không ổn, tôi trêu hắn: “Tôi chỉ cho người đàn bà đó chút lợi lộc ngoài miệng và trong túi thôi. Cậu vẫn để bụng hả?”
Mộ Vũ xoa đầu tôi một cái, hạ giọng nói: “Không để bụng…”
Tôi vừa định khen hắn hiểu chuyện thì sau đó người ta nói tiếp: “…mới lạ.”
Người bên cạnh vừa dùng thứ ngữ khí giận hờn không cam tâm mà tôi chưa từng thấy, khiến con người luôn điềm đạm trước sóng gió kia trông có chút trẻ con, nhưng lại rất khôi hài.
Tôi cứ cảm thấy vẻ mặt như giận như không của hắn lúc này hiển nhiên là đang gợi ý tôi mau dỗ hắn. Thế thì tôi nhất định phải dỗ. Tôi kéo những ngón tay đang ôm cổ mình của hắn đặt lên bên môi hôn vài cái: “Mộ Vũ, hôm đó tôi chỉ làm bộ thôi, giả vờ thân cận ấy. Nếu có thể cố gắng níu kéo một người ủng hộ mình thì cố gắng một chút. Cậu biết không? Những cơ quan kiểu như chúng tôi nhìn bên ngoài có vẻ rất tốt, thực tế là nội bộ đặc biệt hắc ám đặc biệt loạn, mạng lưới quan hệ rối ren phức tạp, muốn leo lên cao khó lắm. Hoặc là cậu phải đặc biệt giỏi, hoặc là chỗ dựa của cậu phải đặc biệt cứng. Cậu nhìn tôi xem. Hiển nhiên không phải loại giỏi giang gì, cả ngày kiếm ăn chờ chết, trong công việc không xảy ra sơ sót gì là tôi hài lòng rồi. Chuyện gì trong cơ quan tôi cũng không hăng hái, cũng lười thể hiện trước mặt sếp. Hơn nữa, giám đốc Vương chỗ chúng tôi còn nhìn tôi không vừa mắt. Thành tích thì càng không có. Lần nào có thi đua hay kiểm tra gì, căn bản đều không đến lượt tôi. Nếu xét về chỗ dựa, tôi cũng chỉ có một người họ hàng không thân thiết gì ở trụ sở chính, so với con ông cháu cha thực thụ thì có thể xem như không có. Thế nên tôi cũng chỉ có thể mua chuộc những người xung quanh. Tuy tôi biết chuyện thay đổi nhân sự đều do bên trên quyết định. Nói là tranh cử công khai hay bỏ phiếu gì đó đều là vớ vẩn. Văn kiện còn chưa xuống nhưng tám mươi phần trăm người được chọn cho các vị trí đã được định sẵn rồi, những gì tiếp theo chỉ là làm cho có, diễn cho mọi người xem thôi… Tôi biết hy vọng không lớn nhưng vẫn muốn phấn đấu một chút. Thực ra tôi chưa bao giờ nhờ vả ai như vậy, cũng không biết phải làm thế nào… Trước đây tôi luôn cảm thấy những chuyện này rất kì cục, rất tầm thường, còn mất giá lắm nữa. Nhưng bây giờ tôi có động lực rồi…”
Mộ Vũ nhìn tôi suốt. Ngón tay trượt trên cổ tôi một cách rất nhẹ nhàng, cũng không biết đang nghĩ gì…
Tôi nhoẻn miệng cười với hắn, rồi lại tự mình tiếp tục câu chuyện của mình: “Trước đây tôi không có gì bất mãn với hiện trạng bây giờ. Tôi cũng quen với cuộc sống trung lưu không có áp lực này rồi. Tuy không đến mức giàu sang nhưng ít nhất không phải chịu lạnh chịu đói, ba mẹ lại không cần tôi lo, tôi cứ sống tạm bợ như thế cũng rất tốt. Nhưng bây giờ…bây giờ có cậu rồi đúng không? Tôi biết cậu là một người có thể chịu được sóng gió, có khó khăn gì cũng tự gồng gánh được. Tôi chỉ nghĩ là cho dù cậu không sợ chịu khổ, nhưng tôi cũng không thể cứ để cậu khổ mãi được. Tôi phải giỏi lên. Chờ sau này tôi phát đạt rồi, cậu muốn gì tôi cũng có thể cho cậu. Cậu không phải liều mạng kiếm tiền nuôi gia đình nữa, không phải lo lắng nữa. Cậu muốn làm gì thì đi làm, không muốn làm gì thì đừng làm, không ai có thể ức hiếp cậu…Tôi nuôi cậu…”
Mộ Vũ dừng bước, nhìn tôi có chút khó tin, lặp lại: “Anh nuôi tôi?”
“Đúng thế.” -Nhìn bộ dạng không hiểu của hắn, tôi đắc ý rờ lên eo hắn một cái, ghé tai hắn thủ thỉ nói: “Dù gì tôi cũng là người đàn ông của đời cậu, nuôi cậu có gì không được?”
Mộ Vũ trừng mắt nhìn tôi cả buổi. Ánh mắt chập chờn nhưng không nhìn ra chút cảm xúc gì. Cuối cùng hắn ngoảnh mặt đi không nhìn tôi nữa, rồi lại siết chặt tay tôi, siết đến mức tôi bị đau.
Hắn kéo tôi đi mấy bước, sau đó nói: “An Nhiên, anh…Nếu anh muốn phát triển trong ngân hàng thì anh cứ việc làm, tôi sẽ ủng hộ anh. Nếu chỉ vì tôi thì…An Nhiên anh không cần phải ép bản thân đi làm những việc mà anh xem thường, không cần phải dốc hết tâm tư để trở nên giỏi giang. Tôi chỉ mong anh là một An Nhiên vui vẻ hạnh phúc vô tư lự. Đừng vì tôi mà thay đổi…”
Tôi không thấy rõ vẻ mặt của Mộ Vũ, nhưng nghe tiếng hắn nói chuyện có chút run rẩy.
Tôi biết tôi có chút mơ mộng hão huyền. Thăng quan tiến chức nào phải chuyện dễ dàng gì. Nhưng Mộ Vũ, tôi chỉ muốn làm chút gì đó cho cậu. Tôi mong tôi có thể cho cậu chút gì đó. Dù cậu có tự lập đến đâu, kiên cường đến đâu, cho dù cậu không cần, tôi vẫn muốn làm điểm tựa mà cậu tin tưởng nhất, để lại dấu vết sâu đậm nhất trong cuộc đời cậu.
Tôi kéo tay hắn, cười hì hì nói: “Có thể nuôi cậu là tôi vui rồi.”
Mộ Vũ bất lực xoa mặt tôi, nhìn tôi rất lâu không nói. Tôi được nước làm tới, đẩy đẩy hắn hỏi: “Được không?”
Một nụ cười nhàn nhạt nở rộ bên môi hắn. Hắn bỗng dưng ôm vai tôi tiếp tục đi về phía trước. Nhóm người già và trẻ nhỏ trên sân không biết đã về nhà từ lúc nào. Trong phạm vi tầm mắt chỉ còn lại hai chúng tôi. Tôi nép vào bên người hắn, nhìn bóng hai chúng tôi lại gần nhau hơn, những bước chân cùng một tần suất, cứ như có thể cùng nhau đi đến rất xa rất xa.
Tôi tưởng Mộ Vũ đã lơ câu hỏi của tôi rồi, nhưng khi đi được nửa vòng trên đường chảy bốn trăm mét, tôi lại nghe hắn hỏi như tự lẩm bẩm một mình: “Muốn nuôi tôi…đến thế à?”
Hắn chờ đáp án của tôi, ánh mắt sâu lắng, dưới đáy mắt có những mảnh sáng nhỏ vụn, đẹp như biển cả dưới sự soi chiếu của trời sao.
Tôi thoáng thất thần. Nuôi hay không nuôi, về cơ bản chỉ là một câu nói đùa, một câu nói đùa có thể xem là thật. “Thực ra…tôi chỉ muốn tốt với cậu…” Suy nghĩ trước giờ của tôi chỉ có như vậy thôi.
Mộ Vũ nghe xong, bỗng ngẩng đầu lên nhìn trời. Tôi không biết hắn đang nhìn gì, cũng ngờ nghệch nhìn trời với hắn. Màn trời xanh thẳm, trăng sao thưa thớt, không có vật thể gì bất thường như UFO mà đáng để Mộ vũ chăm chú như vậy.
“Nhìn gì thế?” -Tôi hỏi.
“Nhìn xem trên trời có thần tiên không?” -Mộ Vũ đáp.
“Hả?” -Tôi không ngờ những lời khó tin như thế lại phát ra từ miệng của người đó, nên thoáng ngớ ra.
Lúc hiểu ra đã bị Mộ vũ ôm trọn vào lòng. Hắn dựa người lên vai tôi, cơ thể có chút run rẩy nhưng là đang cười. Hắn gọi tên tôi hết lần này đến lần khác, dịu dàng như mọi khi, nhưng lại thêm vài thứ gì đó khiến lòng tôi không khỏi hoang mang. Tôi ôm chặt hắn theo bản năng. Sao thế này?
“An Nhiên, mình về nhà thôi.” -Người đó nói xong, kéo kẻ đang ngơ ngác này chạy về tòa nhà của chúng tôi ở phía xa. Tấm thân nhỏ bé không mấy rèn luyện của tôi chạy đến dưới nhà đã thở hổn hển. Hắn lôi tôi vào trong thang máy không người, bấm số tầng. Cửa còn chưa đóng lại, tôi đã bị hắn đè lên bức tường kim loại lạnh lẽo của thang máy. Một nụ hôn rơi xuống, hoảng loạn mà nôn nóng.
Dọc đường bị nửa kéo nửa ôm vào trong nhà, Dương Hiểu Phi nhìn hai chúng tôi giằng co với nhau mà hai mắt trợn lên tròn xoe, đồ ăn vặt trong miệng rớt hẳn ra ngoài. Phớt lờ câu hỏi ngờ nghệch “Sao hai anh lại đánh nhau?” của gã, Mộ Vũ kéo tôi chạy thẳng vào phòng ngủ. Dương Hiểu Phi sững sỡ bị nhốt bên ngoài.
Mộ Vũ nhanh chóng kéo quần áo trên người tôi ra, vừa hôn vừa cắn. Lúc đầu tôi còn ngắc ngứ hỏi hắn sao thế, sau đó hắn không nói tôi cũng lười hỏi. Tình hình trước mắt đã rất rõ. Tên này không biết bị đả kích gì. Hắn muốn xả, tôi điên cùng với hắn một chút thì có làm sao? Tất cả mọi thứ của tôi, chỉ cần hắn muốn là tôi sẽ cho, bất kể lúc nào, bất kể thứ gì.
Chiều chuộng dung túng quá, đến cuối cùng, kẻ xúi quẩy cũng là mình.
Tôi ướt sũng, được Mộ Vũ ôm ở trước ngực, tôi chỉ biết nghiến răng nghiến lợi chửi hắn: “Bây giờ cậu càng ngày càng cầm thú rồi…”
Tên đó đã bình tĩnh trở lại, vén phần tóc trước mắt tôi lên, hôn lên trán tôi với vẻ tỉnh bơ.
Tôi tức giận đá hắn, hắn cũng không né, sau đó tôi bèn cắn ngón tay đặt bên má tôi của hắn, hơi dùng lực một tí, chắc chắn sẽ để lại một dấu đỏ thẫm. Hắn vẫn dửng dưng, đút tay vào sâu hơn nữa. Đầu ngón tay cọ lên mặt lưỡi, mang cảm giác thô ráp cứng cáp. Tôi giật mình buông hắn ra, nhưng hắn lại trở người đè tôi lại. Một nụ hôn nghẹt thở làm dấy lên những cơn sóng mới trong cơ thể dư vị chưa phai này. Có điều, bị hắn “hành” hai lần, tôi thực sự không còn sức lực để đáp lại nữa.
Hắn nhận ra sự kiệt sức của tôi, cũng không quấn tôi tiếp, đầu tựa vào vai tôi, ngón tay giao với ngón tay tôi, hơi thở từ từ bình ổn trở lại.
“Điên đủ chưa cậu?” -Tôi hỏi hắn.
Hắn gật đầu. Đồ khốn, còn dám gật đầu nữa. Tôi trợn mắt,
“Bị đả kích gì thế cậu? Hử?” -Bất chấp tất cả “hành” tôi đến chết thế này hết lần này đến lần khác, bộ tưởng tôi là người sắt à?
“Lo!” -Mộ Vũ nói.
“Lo cái quái gì!” -Tôi nghe hắn nói linh tinh.
“Lo cho anh…” -Hắn nói.
“Lo cho tôi cái gì?” -Tôi nghiêng đầu. Chóp mũi suýt cọ lên môi hắn.
Hắn im lặng cả buổi mới nói: “An Nhiên, tôi bôn ba bên ngoài bao nhiêu năm nay, chưa bao giờ có ai muốn che mưa chắn gió cho tôi, chưa bao giờ có ai muốn bảo vệ tôi, chưa bao giờ có người hứa sẽ cho tôi cuộc sống bình yên vô lo. Không ai quan tâm tôi muốn làm gì, không muốn làm gì, càng không ai vì tôi mà làm những chuyện người đó không muốn hay không phải làm… An Nhiên, sao anh tốt thế? Sao anh ấm áp thế?…”
Lòng tôi chua xót, vừa đau nhói vừa ngọt ngào, nhưng vẫn không nhịn được dạy dỗ hắn: “Đồ thiếu hiểu biết. Thế này đã là gì đâu…Tôi còn chưa làm được gì kia mà, chẳng qua chỉ nói ngoài miệng thôi…chẳng qua chỉ là suy nghĩ thôi…Hơn nữa, cậu báo đáp tôi như vậy đó hả, xem “hành” tôi đến nông nổi gì này…”
Mộ Vũ cọ lên cổ tôi, vừa quyến luyến vừa thỏa mãn. Hắn nói: “Thì tôi chưa thấy cái gì tốt như vậy, có thể triệt tiêu mọi cái khổ cái mệt…nên…tôi mới lo. Không biết mình có sở hữu được một thứ tốt như thế không, sợ chớp mắt là nó sẽ biến mất…Tôi muốn nắm lấy anh, nắm chặt lấy anh, mãi mãi không buông ra.”
“Đồ khốn…” -Tôi chửi hắn một cách thân mật, hắn ôm tôi chặt hơn nữa.
Thằng nhóc này chịu khổ nhiều quá rồi ư? Một chút ngọt ngào đã vui như vậy? Ngón tay vuốt dọc theo hàng mày dài ơi là dài của hắn. Bấy giờ trong lòng tôi đã thề một cách nghiêm túc là: không được làm hắn buồn, không được làm hắn lo sợ, cho hắn tất cả tình yêu và sự trân trọng của mình, ổn định và dài lâu không đổi.
Tắm xong, Mộ Vũ ra ngoài rót nước cho tôi. Tôi nghe thấy Dương Hiểu Phi rì rầm nói chuyện với hắn. Giữa chừng còn chen lẫn tiếng cười đê tiện cực kỳ. Có thể tưởng tượng nội dung chắc chắn có liên quan đến hành động ban nãy của chúng tôi. Mộ Vũ mãi không lên tiếng, mãi đến khi Dương Hiểu Phi bảo sáng mai sẽ nấu canh gì dễ tiêu hóa và nhiều dinh dưỡng cho tôi, Mộ Vũ mới mở miệng. Hắn nói trưa hẵng nấu, sáng sớm anh An Nhiên của mày không dậy nổi đâu. Sau đó, Dương Hiểu Phi lại cười một cách rất gợi đòn.
Nhưng Mộ Vũ nói đúng. Tôi thực sự không dậy nổi.
Một giấc ngủ đến mười một giờ, tôi mới bị mùi thơm không thể cản nổi bởi cánh cửa đóng chặt dụ dỗ bò dậy. Rửa mặt, đi từ trong phòng ra, tôi vốn định chạy thẳng vào bếp. Nhưng lúc thấy Mộ Vũ trong phòng khách, tôi đã ngớ ra. Người đó ngồi trên sofa, bên cạnh chất một chồng đồ, trong tay đang cầm bàn ủi ủi đồ trên chiếc kỷ trà đã được trải khăn bông.
Phần trước của bàn ủi tỏa hơi nước màu trắng. Mộ Vũ di chuyển chiếc bàn ủi trong tay một cách rất chăm chú, di tới di lui ở phần cổ áo.
Chiếc áo mà hắn đang ủi bây giờ chính là áo sơ mi đi làm của tôi.
Tôi bước tới, ngồi xuống bên cạnh hắn. Hắn cười với tôi một cái: “Dậy rồi hả?”
“Ừa.” -Tôi hỏi: “Từ khi nào cậu biết ủi đồ thế?”
“Vừa rồi.”
“Trước giờ chưa thấy cái bàn ủi này bao giờ?”
“Ừa, sáng nay vừa được chuyển phát nhanh đến!” -Hắn vừa giở tay áo, vừa trả lời tôi.
“Cậu mua à?” -Tôi thắc mắc. Hắn có vẻ không chú trọng mấy chuyện này lắm?
“Đăng ký xài thử trên taobao nên được.”
“Hả?” -Tôi khâm phục muôn phần: “Tôi đăng ký hơn một trăm lần mà chưa có cơ hội xài thử nào. Mộ Vũ, cậu giỏi thật.” -Mộ Vũ nhướng mày tỏ ra đắc ý.
Tôi giở chồng đồ đầy ụ kế bên, đều đã được ủi qua. Có cái của Mộ Vũ, có cái của Dương Hiểu Phi, có áo sơ mi, có quần, thậm chí có cả áo sơ mi: “Cậu ủi hết tất cả đồ trong nhà mình à? Thực ra có cái không phải ủi…”
“Tôi biết.” -Mộ Vũ dùng móc treo áo sơ mi đã được ủi thẳng của tôi lên: “Mấy cái anh thấy là để luyện tập…”
“Luyện tập?” -Tôi lặp lại.
“Ừa, đồ của chúng tôi đều không đáng để ủi. Chủ yếu là để ủi áo sơ mi của anh…Tôi sợ ủi hư, nên lấy mấy cái khác ra thử trước.” -Hắn đưa chiếc áo sơ mi phẳng phiu ra trước mặt tôi: “Cô nói rồi mà? An Nhiên đẹp trai như vậy lúc nào cũng phải chỉn chu chứ…Thấy tôi ủi có ổn không?”
Tôi gật đầu như giã tỏi. Mắt hơi nặng nề.
Sao lại không ổn? Sao lại không ổn được? Cho dù cậu có ủi đầy lỗ lên áo, tôi cũng sẽ mặc nó đi làm.
Mộ Vũ treo áo lên ngay ngắn, quay đầu lại thấy tôi vẫn ngẩn ngơ ngồi trên sofa nhìn hắn.
Hắn dang tay ra với tôi, tôi bèn nhào vào trong lòng hắn.
“Dương Hiểu Phi phải đi làm. Trước khi đi, nó có nói với tôi cách làm một món canh. Nó bảo phải nấu hai tiếng, đợi thêm chút nữa là ăn được rồi.” -Mộ Vũ một tay ôm tôi, một tay giúp tôi chỉnh lại đống tóc bù xù trên đầu. Tôi tựa lên vai hắn, nhắm mắt lại nghĩ: Cuộc sống như vậy, một đời một kiếp còn thấy quá ngắn!GV: chiều nay tạm đến đây, tối sẽ cố gắng đăng tiếp, moa moa
Thế nên mặc dù sau khi ăn tối, tôi đã đi với hắn ra khu vận động của tiểu khu một cách vô cùng miễn cưỡng, tôi vẫn tìm đủ mọi cách để không phải chạy bộ.
Mộ Vũ rất thấu tình đạt lý, không chạy bộ thì đi dạo với tôi trên đường chạy.
Tiểu khu này mới xây, vẫn chưa nhiều hộ dân lắm, cộng thêm tiết trời đã chớm lạnh, trên sân vận động hình tròn với đường chạy dài bốn trăm mét chỉ có lác đác vài người. Ba bốn ông bà lão chắp tay sau lưng vừa nói chuyện vừa tản bộ. Mấy đứa con nít kêu la chạy nhảy xung quanh một cây ngô đồng trông đã có chút tuổi ở chính giữa sân. Xung quanh sân vận động lắp một dãy đèn đường có tạo hình tinh xảo. Ánh sáng màu vàng kim tuôn chảy như một lớp màn sa mềm mại.
Tập thể dục gì chứ? Chẳng phải không khí này hợp để tình tự hơn à? Tôi vừa đi vừa áp sát vào Mộ Vũ. Mộ Vũ tinh ý khoác tay lên vai tôi, như thể hai người bạn thân có quan hệ rất tốt đang bá vai khoác cổ. Sau khi nghe tôi tán dóc một vòng, cuối cùng Mộ Vũ cũng mở miệng hỏi tôi: “Vụ tranh cử ở cơ quan mà anh nói với tôi mấy ngày trước, bây giờ có tin tức mới gì chưa?”
“Chưa…” -Tôi lắc đầu: “Với năng suất làm việc của cơ quan chúng tôi thì cứ chờ đi, tháng mười một nhìn thấy văn bản là hay lắm rồi.”
“Vậy còn vụ anh “xin phiếu” của kế toán Lý, cổ đồng ý chưa?”
Tôi gật đầu. Tiểu Lý đâu có khó để mua chuộc! Tình cảm cách mạng được tích lũy từ những cuộc sỉ vả lẫn nhau thường ngày cũng chân thành lắm. Nhìn Mộ Vũ nói chuyện, cũng không thấy có biểu cảm gì không ổn, tôi trêu hắn: “Tôi chỉ cho người đàn bà đó chút lợi lộc ngoài miệng và trong túi thôi. Cậu vẫn để bụng hả?”
Mộ Vũ xoa đầu tôi một cái, hạ giọng nói: “Không để bụng…”
Tôi vừa định khen hắn hiểu chuyện thì sau đó người ta nói tiếp: “…mới lạ.”
Người bên cạnh vừa dùng thứ ngữ khí giận hờn không cam tâm mà tôi chưa từng thấy, khiến con người luôn điềm đạm trước sóng gió kia trông có chút trẻ con, nhưng lại rất khôi hài.
Tôi cứ cảm thấy vẻ mặt như giận như không của hắn lúc này hiển nhiên là đang gợi ý tôi mau dỗ hắn. Thế thì tôi nhất định phải dỗ. Tôi kéo những ngón tay đang ôm cổ mình của hắn đặt lên bên môi hôn vài cái: “Mộ Vũ, hôm đó tôi chỉ làm bộ thôi, giả vờ thân cận ấy. Nếu có thể cố gắng níu kéo một người ủng hộ mình thì cố gắng một chút. Cậu biết không? Những cơ quan kiểu như chúng tôi nhìn bên ngoài có vẻ rất tốt, thực tế là nội bộ đặc biệt hắc ám đặc biệt loạn, mạng lưới quan hệ rối ren phức tạp, muốn leo lên cao khó lắm. Hoặc là cậu phải đặc biệt giỏi, hoặc là chỗ dựa của cậu phải đặc biệt cứng. Cậu nhìn tôi xem. Hiển nhiên không phải loại giỏi giang gì, cả ngày kiếm ăn chờ chết, trong công việc không xảy ra sơ sót gì là tôi hài lòng rồi. Chuyện gì trong cơ quan tôi cũng không hăng hái, cũng lười thể hiện trước mặt sếp. Hơn nữa, giám đốc Vương chỗ chúng tôi còn nhìn tôi không vừa mắt. Thành tích thì càng không có. Lần nào có thi đua hay kiểm tra gì, căn bản đều không đến lượt tôi. Nếu xét về chỗ dựa, tôi cũng chỉ có một người họ hàng không thân thiết gì ở trụ sở chính, so với con ông cháu cha thực thụ thì có thể xem như không có. Thế nên tôi cũng chỉ có thể mua chuộc những người xung quanh. Tuy tôi biết chuyện thay đổi nhân sự đều do bên trên quyết định. Nói là tranh cử công khai hay bỏ phiếu gì đó đều là vớ vẩn. Văn kiện còn chưa xuống nhưng tám mươi phần trăm người được chọn cho các vị trí đã được định sẵn rồi, những gì tiếp theo chỉ là làm cho có, diễn cho mọi người xem thôi… Tôi biết hy vọng không lớn nhưng vẫn muốn phấn đấu một chút. Thực ra tôi chưa bao giờ nhờ vả ai như vậy, cũng không biết phải làm thế nào… Trước đây tôi luôn cảm thấy những chuyện này rất kì cục, rất tầm thường, còn mất giá lắm nữa. Nhưng bây giờ tôi có động lực rồi…”
Mộ Vũ nhìn tôi suốt. Ngón tay trượt trên cổ tôi một cách rất nhẹ nhàng, cũng không biết đang nghĩ gì…
Tôi nhoẻn miệng cười với hắn, rồi lại tự mình tiếp tục câu chuyện của mình: “Trước đây tôi không có gì bất mãn với hiện trạng bây giờ. Tôi cũng quen với cuộc sống trung lưu không có áp lực này rồi. Tuy không đến mức giàu sang nhưng ít nhất không phải chịu lạnh chịu đói, ba mẹ lại không cần tôi lo, tôi cứ sống tạm bợ như thế cũng rất tốt. Nhưng bây giờ…bây giờ có cậu rồi đúng không? Tôi biết cậu là một người có thể chịu được sóng gió, có khó khăn gì cũng tự gồng gánh được. Tôi chỉ nghĩ là cho dù cậu không sợ chịu khổ, nhưng tôi cũng không thể cứ để cậu khổ mãi được. Tôi phải giỏi lên. Chờ sau này tôi phát đạt rồi, cậu muốn gì tôi cũng có thể cho cậu. Cậu không phải liều mạng kiếm tiền nuôi gia đình nữa, không phải lo lắng nữa. Cậu muốn làm gì thì đi làm, không muốn làm gì thì đừng làm, không ai có thể ức hiếp cậu…Tôi nuôi cậu…”
Mộ Vũ dừng bước, nhìn tôi có chút khó tin, lặp lại: “Anh nuôi tôi?”
“Đúng thế.” -Nhìn bộ dạng không hiểu của hắn, tôi đắc ý rờ lên eo hắn một cái, ghé tai hắn thủ thỉ nói: “Dù gì tôi cũng là người đàn ông của đời cậu, nuôi cậu có gì không được?”
Mộ Vũ trừng mắt nhìn tôi cả buổi. Ánh mắt chập chờn nhưng không nhìn ra chút cảm xúc gì. Cuối cùng hắn ngoảnh mặt đi không nhìn tôi nữa, rồi lại siết chặt tay tôi, siết đến mức tôi bị đau.
Hắn kéo tôi đi mấy bước, sau đó nói: “An Nhiên, anh…Nếu anh muốn phát triển trong ngân hàng thì anh cứ việc làm, tôi sẽ ủng hộ anh. Nếu chỉ vì tôi thì…An Nhiên anh không cần phải ép bản thân đi làm những việc mà anh xem thường, không cần phải dốc hết tâm tư để trở nên giỏi giang. Tôi chỉ mong anh là một An Nhiên vui vẻ hạnh phúc vô tư lự. Đừng vì tôi mà thay đổi…”
Tôi không thấy rõ vẻ mặt của Mộ Vũ, nhưng nghe tiếng hắn nói chuyện có chút run rẩy.
Tôi biết tôi có chút mơ mộng hão huyền. Thăng quan tiến chức nào phải chuyện dễ dàng gì. Nhưng Mộ Vũ, tôi chỉ muốn làm chút gì đó cho cậu. Tôi mong tôi có thể cho cậu chút gì đó. Dù cậu có tự lập đến đâu, kiên cường đến đâu, cho dù cậu không cần, tôi vẫn muốn làm điểm tựa mà cậu tin tưởng nhất, để lại dấu vết sâu đậm nhất trong cuộc đời cậu.
Tôi kéo tay hắn, cười hì hì nói: “Có thể nuôi cậu là tôi vui rồi.”
Mộ Vũ bất lực xoa mặt tôi, nhìn tôi rất lâu không nói. Tôi được nước làm tới, đẩy đẩy hắn hỏi: “Được không?”
Một nụ cười nhàn nhạt nở rộ bên môi hắn. Hắn bỗng dưng ôm vai tôi tiếp tục đi về phía trước. Nhóm người già và trẻ nhỏ trên sân không biết đã về nhà từ lúc nào. Trong phạm vi tầm mắt chỉ còn lại hai chúng tôi. Tôi nép vào bên người hắn, nhìn bóng hai chúng tôi lại gần nhau hơn, những bước chân cùng một tần suất, cứ như có thể cùng nhau đi đến rất xa rất xa.
Tôi tưởng Mộ Vũ đã lơ câu hỏi của tôi rồi, nhưng khi đi được nửa vòng trên đường chảy bốn trăm mét, tôi lại nghe hắn hỏi như tự lẩm bẩm một mình: “Muốn nuôi tôi…đến thế à?”
Hắn chờ đáp án của tôi, ánh mắt sâu lắng, dưới đáy mắt có những mảnh sáng nhỏ vụn, đẹp như biển cả dưới sự soi chiếu của trời sao.
Tôi thoáng thất thần. Nuôi hay không nuôi, về cơ bản chỉ là một câu nói đùa, một câu nói đùa có thể xem là thật. “Thực ra…tôi chỉ muốn tốt với cậu…” Suy nghĩ trước giờ của tôi chỉ có như vậy thôi.
Mộ Vũ nghe xong, bỗng ngẩng đầu lên nhìn trời. Tôi không biết hắn đang nhìn gì, cũng ngờ nghệch nhìn trời với hắn. Màn trời xanh thẳm, trăng sao thưa thớt, không có vật thể gì bất thường như UFO mà đáng để Mộ vũ chăm chú như vậy.
“Nhìn gì thế?” -Tôi hỏi.
“Nhìn xem trên trời có thần tiên không?” -Mộ Vũ đáp.
“Hả?” -Tôi không ngờ những lời khó tin như thế lại phát ra từ miệng của người đó, nên thoáng ngớ ra.
Lúc hiểu ra đã bị Mộ vũ ôm trọn vào lòng. Hắn dựa người lên vai tôi, cơ thể có chút run rẩy nhưng là đang cười. Hắn gọi tên tôi hết lần này đến lần khác, dịu dàng như mọi khi, nhưng lại thêm vài thứ gì đó khiến lòng tôi không khỏi hoang mang. Tôi ôm chặt hắn theo bản năng. Sao thế này?
“An Nhiên, mình về nhà thôi.” -Người đó nói xong, kéo kẻ đang ngơ ngác này chạy về tòa nhà của chúng tôi ở phía xa. Tấm thân nhỏ bé không mấy rèn luyện của tôi chạy đến dưới nhà đã thở hổn hển. Hắn lôi tôi vào trong thang máy không người, bấm số tầng. Cửa còn chưa đóng lại, tôi đã bị hắn đè lên bức tường kim loại lạnh lẽo của thang máy. Một nụ hôn rơi xuống, hoảng loạn mà nôn nóng.
Dọc đường bị nửa kéo nửa ôm vào trong nhà, Dương Hiểu Phi nhìn hai chúng tôi giằng co với nhau mà hai mắt trợn lên tròn xoe, đồ ăn vặt trong miệng rớt hẳn ra ngoài. Phớt lờ câu hỏi ngờ nghệch “Sao hai anh lại đánh nhau?” của gã, Mộ Vũ kéo tôi chạy thẳng vào phòng ngủ. Dương Hiểu Phi sững sỡ bị nhốt bên ngoài.
Mộ Vũ nhanh chóng kéo quần áo trên người tôi ra, vừa hôn vừa cắn. Lúc đầu tôi còn ngắc ngứ hỏi hắn sao thế, sau đó hắn không nói tôi cũng lười hỏi. Tình hình trước mắt đã rất rõ. Tên này không biết bị đả kích gì. Hắn muốn xả, tôi điên cùng với hắn một chút thì có làm sao? Tất cả mọi thứ của tôi, chỉ cần hắn muốn là tôi sẽ cho, bất kể lúc nào, bất kể thứ gì.
Chiều chuộng dung túng quá, đến cuối cùng, kẻ xúi quẩy cũng là mình.
Tôi ướt sũng, được Mộ Vũ ôm ở trước ngực, tôi chỉ biết nghiến răng nghiến lợi chửi hắn: “Bây giờ cậu càng ngày càng cầm thú rồi…”
Tên đó đã bình tĩnh trở lại, vén phần tóc trước mắt tôi lên, hôn lên trán tôi với vẻ tỉnh bơ.
Tôi tức giận đá hắn, hắn cũng không né, sau đó tôi bèn cắn ngón tay đặt bên má tôi của hắn, hơi dùng lực một tí, chắc chắn sẽ để lại một dấu đỏ thẫm. Hắn vẫn dửng dưng, đút tay vào sâu hơn nữa. Đầu ngón tay cọ lên mặt lưỡi, mang cảm giác thô ráp cứng cáp. Tôi giật mình buông hắn ra, nhưng hắn lại trở người đè tôi lại. Một nụ hôn nghẹt thở làm dấy lên những cơn sóng mới trong cơ thể dư vị chưa phai này. Có điều, bị hắn “hành” hai lần, tôi thực sự không còn sức lực để đáp lại nữa.
Hắn nhận ra sự kiệt sức của tôi, cũng không quấn tôi tiếp, đầu tựa vào vai tôi, ngón tay giao với ngón tay tôi, hơi thở từ từ bình ổn trở lại.
“Điên đủ chưa cậu?” -Tôi hỏi hắn.
Hắn gật đầu. Đồ khốn, còn dám gật đầu nữa. Tôi trợn mắt,
“Bị đả kích gì thế cậu? Hử?” -Bất chấp tất cả “hành” tôi đến chết thế này hết lần này đến lần khác, bộ tưởng tôi là người sắt à?
“Lo!” -Mộ Vũ nói.
“Lo cái quái gì!” -Tôi nghe hắn nói linh tinh.
“Lo cho anh…” -Hắn nói.
“Lo cho tôi cái gì?” -Tôi nghiêng đầu. Chóp mũi suýt cọ lên môi hắn.
Hắn im lặng cả buổi mới nói: “An Nhiên, tôi bôn ba bên ngoài bao nhiêu năm nay, chưa bao giờ có ai muốn che mưa chắn gió cho tôi, chưa bao giờ có ai muốn bảo vệ tôi, chưa bao giờ có người hứa sẽ cho tôi cuộc sống bình yên vô lo. Không ai quan tâm tôi muốn làm gì, không muốn làm gì, càng không ai vì tôi mà làm những chuyện người đó không muốn hay không phải làm… An Nhiên, sao anh tốt thế? Sao anh ấm áp thế?…”
Lòng tôi chua xót, vừa đau nhói vừa ngọt ngào, nhưng vẫn không nhịn được dạy dỗ hắn: “Đồ thiếu hiểu biết. Thế này đã là gì đâu…Tôi còn chưa làm được gì kia mà, chẳng qua chỉ nói ngoài miệng thôi…chẳng qua chỉ là suy nghĩ thôi…Hơn nữa, cậu báo đáp tôi như vậy đó hả, xem “hành” tôi đến nông nổi gì này…”
Mộ Vũ cọ lên cổ tôi, vừa quyến luyến vừa thỏa mãn. Hắn nói: “Thì tôi chưa thấy cái gì tốt như vậy, có thể triệt tiêu mọi cái khổ cái mệt…nên…tôi mới lo. Không biết mình có sở hữu được một thứ tốt như thế không, sợ chớp mắt là nó sẽ biến mất…Tôi muốn nắm lấy anh, nắm chặt lấy anh, mãi mãi không buông ra.”
“Đồ khốn…” -Tôi chửi hắn một cách thân mật, hắn ôm tôi chặt hơn nữa.
Thằng nhóc này chịu khổ nhiều quá rồi ư? Một chút ngọt ngào đã vui như vậy? Ngón tay vuốt dọc theo hàng mày dài ơi là dài của hắn. Bấy giờ trong lòng tôi đã thề một cách nghiêm túc là: không được làm hắn buồn, không được làm hắn lo sợ, cho hắn tất cả tình yêu và sự trân trọng của mình, ổn định và dài lâu không đổi.
Tắm xong, Mộ Vũ ra ngoài rót nước cho tôi. Tôi nghe thấy Dương Hiểu Phi rì rầm nói chuyện với hắn. Giữa chừng còn chen lẫn tiếng cười đê tiện cực kỳ. Có thể tưởng tượng nội dung chắc chắn có liên quan đến hành động ban nãy của chúng tôi. Mộ Vũ mãi không lên tiếng, mãi đến khi Dương Hiểu Phi bảo sáng mai sẽ nấu canh gì dễ tiêu hóa và nhiều dinh dưỡng cho tôi, Mộ Vũ mới mở miệng. Hắn nói trưa hẵng nấu, sáng sớm anh An Nhiên của mày không dậy nổi đâu. Sau đó, Dương Hiểu Phi lại cười một cách rất gợi đòn.
Nhưng Mộ Vũ nói đúng. Tôi thực sự không dậy nổi.
Một giấc ngủ đến mười một giờ, tôi mới bị mùi thơm không thể cản nổi bởi cánh cửa đóng chặt dụ dỗ bò dậy. Rửa mặt, đi từ trong phòng ra, tôi vốn định chạy thẳng vào bếp. Nhưng lúc thấy Mộ Vũ trong phòng khách, tôi đã ngớ ra. Người đó ngồi trên sofa, bên cạnh chất một chồng đồ, trong tay đang cầm bàn ủi ủi đồ trên chiếc kỷ trà đã được trải khăn bông.
Phần trước của bàn ủi tỏa hơi nước màu trắng. Mộ Vũ di chuyển chiếc bàn ủi trong tay một cách rất chăm chú, di tới di lui ở phần cổ áo.
Chiếc áo mà hắn đang ủi bây giờ chính là áo sơ mi đi làm của tôi.
Tôi bước tới, ngồi xuống bên cạnh hắn. Hắn cười với tôi một cái: “Dậy rồi hả?”
“Ừa.” -Tôi hỏi: “Từ khi nào cậu biết ủi đồ thế?”
“Vừa rồi.”
“Trước giờ chưa thấy cái bàn ủi này bao giờ?”
“Ừa, sáng nay vừa được chuyển phát nhanh đến!” -Hắn vừa giở tay áo, vừa trả lời tôi.
“Cậu mua à?” -Tôi thắc mắc. Hắn có vẻ không chú trọng mấy chuyện này lắm?
“Đăng ký xài thử trên taobao nên được.”
“Hả?” -Tôi khâm phục muôn phần: “Tôi đăng ký hơn một trăm lần mà chưa có cơ hội xài thử nào. Mộ Vũ, cậu giỏi thật.” -Mộ Vũ nhướng mày tỏ ra đắc ý.
Tôi giở chồng đồ đầy ụ kế bên, đều đã được ủi qua. Có cái của Mộ Vũ, có cái của Dương Hiểu Phi, có áo sơ mi, có quần, thậm chí có cả áo sơ mi: “Cậu ủi hết tất cả đồ trong nhà mình à? Thực ra có cái không phải ủi…”
“Tôi biết.” -Mộ Vũ dùng móc treo áo sơ mi đã được ủi thẳng của tôi lên: “Mấy cái anh thấy là để luyện tập…”
“Luyện tập?” -Tôi lặp lại.
“Ừa, đồ của chúng tôi đều không đáng để ủi. Chủ yếu là để ủi áo sơ mi của anh…Tôi sợ ủi hư, nên lấy mấy cái khác ra thử trước.” -Hắn đưa chiếc áo sơ mi phẳng phiu ra trước mặt tôi: “Cô nói rồi mà? An Nhiên đẹp trai như vậy lúc nào cũng phải chỉn chu chứ…Thấy tôi ủi có ổn không?”
Tôi gật đầu như giã tỏi. Mắt hơi nặng nề.
Sao lại không ổn? Sao lại không ổn được? Cho dù cậu có ủi đầy lỗ lên áo, tôi cũng sẽ mặc nó đi làm.
Mộ Vũ treo áo lên ngay ngắn, quay đầu lại thấy tôi vẫn ngẩn ngơ ngồi trên sofa nhìn hắn.
Hắn dang tay ra với tôi, tôi bèn nhào vào trong lòng hắn.
“Dương Hiểu Phi phải đi làm. Trước khi đi, nó có nói với tôi cách làm một món canh. Nó bảo phải nấu hai tiếng, đợi thêm chút nữa là ăn được rồi.” -Mộ Vũ một tay ôm tôi, một tay giúp tôi chỉnh lại đống tóc bù xù trên đầu. Tôi tựa lên vai hắn, nhắm mắt lại nghĩ: Cuộc sống như vậy, một đời một kiếp còn thấy quá ngắn!GV: chiều nay tạm đến đây, tối sẽ cố gắng đăng tiếp, moa moa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất