Chương 1
Phủ Thừa tướng âm u không hề có chút nhân khí nào. Từ khi Bảo Chung hoàng đế bị đảo chính đã được năm năm. Triều đình như được thay áo mới, toàn bộ bộ máy cai trị được gột rửa, chỉ còn một số người được coi là liêm chính, ủng hộ Chính Khang hoàng đế lên ngôi, trong đó công lao của vị Thừa tướng kia là không nhỏ. Có thể nói, năm đó, nếu không có người kia, Chính Khang đế có nghĩ cũng không tưởng có được ngai vàng.
Nói về tính cách của vị Thừa tướng này, phần nhiều là tính khí thất thường, lại chuyên quyền độc đoán. Kẻ chết dưới tay hắn không kể hết, người dưới trướng hắn cũng chưa chắc đã toàn mạng.
Người thấy được dung mạo thật sự của hắn chỉ đếm trên đầu ngón tay, bởi ngoại trừ hoàng đế và một số đại thần, có lẽ chẳng kẻ nào đủ can đảm để ngẩng đầu nhìn thẳng. Ngay cả hoàng đế cũng phải nể hắn nhiều phần, không chỉ vì hắn là trung thần có công lập triều, mà còn vì..
Người này chính là kẻ điên!
Có đôi khi, hoàng đế bệ hạ cũng tái mặt ba lần khi đối diện với tên điên như hắn. Thần thái nghiêm nghị lại âm u đầy tử khí dọa y đến tim ngừng đập. Dù biết mình là đấng chí cao vô thượng, lời Thừa tướng nói, nếu mình không chú ý lắng nghe, hối hận về sau lại càng lớn!
Hiện tại việc triều chính cũng đang một trận rối mù. Tin từ biên sa gửi về như chớp đến phủ Thừa tướng. Người đưa tin sau khi được lính gác thông qua đích thân vào diện kiến Thừa tướng đại nhân.
Phủ Thừa tướng nhìn bề ngoài có vẻ xa hoa như chủ nhân của nó, kì thật bên trong bài trí đơn giản vô cùng. Nếu không phải những người hầu thân cận của hắn một mực hao tâm bài trí, thì có lẽ cả tòa phủ đệ của hắn chỉ có mỗi chiếc giường, bếp ăn cùng phòng sách.
Hắn chính là cái loại bê ba cục đá cũng thành bếp, để bừa tấm chiếu cũng thành giường.
Yêu thích sự giản đơn như thế có gì sai chứ? Chính là, ta đây tuy là quan chức nhưng vẫn phải nghĩ đến sự cực khổ của dân chúng, không phải sao? Trong gian phòng chỉ bài trí một số nội thất bình dân. Một phòng ngủ, một phòng khách cùng một bếp ăn nhỏ, riêng dục phòng lại xa hoa nhất, bên trong là nước nóng dẫn từ ngoại thành vào, tạo thành hồ nước nóng độc nhất, nội thất trang trí còn bắt mắt hơn phòng khách của hắn.
Lúc này người kia đang ở trong dục phòng. Làn nước trong vắt như hòa làm một với nước da săn chắc, phát họa đôi vai rộng là một con Xích Long lớn trườn nhẹ từ gáy xuống vòng eo gầy, hơi nước bốc lên nồng đậm làm gương mặt nhỏ đỏ ửng trông càng yêu diễm. Hắn đưa tay vén mái tóc đen dài che một bên mặt, vuốt cho nước chảy xuống.
"Bẩm Đại nhân, thư từ tiền tuyến đã đến!"
Hắn từ hồ nước bước ra, người vẫn mang theo hơi nước nóng hổi.
"Ta biết rồi."
Mấy năm nay bọn giặc cỏ phương bắc không ngừng củng cố thế lực, cứ vài tháng lại có tin của bọn chúng, gây rối rồi lại gây rối khiến hắn nhứt đầu không thôi. Nếu không phải vì hoàng đế của hắn vô dụng như thế, không thể chọn lấy một người tử tế đảm nhiệm phía Binh bộ, hắn đã không phải lao lực như bây giờ. Đã làm quan văn, còn phải trợ lực bên quân sự vốn là việc bên quan võ, công việc lại chồng chất như núi. Không biết kiếp trước hắn nợ hoàng đế bao nhiêu, bây giờ làm muốn làm viên chức bình thường an tĩnh nhận bổng lộc cũng không xong! Nhớ khi xưa còn tả hữu thừa tướng, một văn một võ, hiện tại một mình hắn phải đảm nhiệm cả hai!
"Tuấn, y phục!"
Một thiếu niên chừng mười lăm tuổi ngoan ngoãn đi đến dục phòng, cách bức bình phong mang cẩm bào đến, cung kính đợi người bước ra.
Hắn lười biếng kéo y phục che đi tấm vai gầy mỏng, mặt vô biểu tình nghĩ về sự tình ở tiền tuyến. Một năm trước, khi gửi thư cho Phùng Phương Đại tướng, hắn đã nhờ người này bí mật sắp xếp một toán quân ở phòng tuyến Lăng Biên. Suốt thời gian mở phòng tuyến vô cùng cẩn mật, chỉ những kẻ nắm giữ chức vụ quan trọng mới có thể biết được bước chuyển của thế trận.
Vậy mà, trận đồ bỗng dưng xảy ra đại biến. Trầm vương phủ đột nhiên gửi mật thư về kinh thành, kèm theo Tối hậu thư của Đại Luân.
Trong thư của Trầm Vương viết:
"Thế phòng ngự bị vỡ, cứu viện quân ta không thể chống được, cầu viện quân".
Tối hậu thư của Đại Luân viết:
"Việc công hạ thành Phúc Long sẽ diễn ra trong nay mai, việc sắp thành, nếu Bách quốc chấp nhận buông bỏ vũ khí, chịu hợp một thể với Đại Luân, nhân dân không còn chịu cảnh lầm than..."
Đọc đến đây, Hồ Lệ Quân không ngần ngại châm một mồi lửa, hai bức thư liền hóa thành tro tàn biến mất.
Không kẻ nào có thể đe dọa Đại Bách của hắn, nhân dân của hắn!
Tiểu sa bàn chậm rãi hiện lên trong đầu, hắn bắt đầu nhẩm tính.
Nếu cưỡi ngựa không ngừng nghỉ, sợ rằng phải mất đến một tháng mới có thể đến được Lăng Biên, phải đợi đến lúc đấy, e rằng thế cục đã như vách núi lở, chỉ đợi lúc mở cửa đón chúng ở thành Phúc Long!
Hắn không thể để điều đó xảy ra!
Dựa theo tin từ biên cương thì ước chừng giặc Luân có tổng cộng hơn hai mươi vạn quân, nếu dồn đánh một lúc, tổng lực của ta không thể nào so với quân địch.
Người Luân sống ở phía Bắc vốn điều kiện khắc nghiệt, lạnh thì cực lạnh, nóng thì cực nóng, thân thể vốn cường tráng hơn nhiều so với Bách quốc. Nói thì như vậy, nhưng Đại Bách vốn cũng chẳng thua kém gì. Người Bách không những trí tuệ mà về độ gan lì cũng vào hàng bậc nhất, chỉ cần tính toán kỹ lưỡng, việc đánh bại bọn giặc cỏ kia chẳng qua cũng chỉ là việc nhỏ mà thôi. Nhưng những năm này giặc Luân kiêu ngạo thành thói, vốn đã không còn để Bách quốc trong mắt. Chúng đi đến đâu, càn đến đấy, giết chóc đổ máu đối với chúng đã chẳng phải việc ghê gớm gì, lãnh thổ Đại Luân càng mở rộng, càng khiến chúng trở nên bạo ngược càn quấy, chẳng mấy chốc đã khiến các nước xung quanh khuất phục.
Thời tiết khắc nghiệt kéo dài hai năm, đói kém mất mùa vẫn thường xuyên xảy ra, lương thực chính là thứ trọng yếu.
Hành quân cần nhất là lương thực, tốc chiến tốc thắng để tiết kiệm quân lương là điều cần làm, song với số lượng quân khổng lồ đó, nếu không kết thúc nhanh chóng, cả địch và ta đều bất lợi. Nhưng thế địch còn mạnh, quan quân đánh không lại phải lùi, chiến sự vì thế kéo dài thêm bảy tháng. Bấy giờ lục quân của Đại Luân do Trịnh Thần chỉ huy vừa mấp mé Tây Sương, cũng là vùng trọng yếu, cách kinh thành chừng năm trăm dặm, là thành trì cuối cùng của Đại Bách, Hồ Lệ Quân sai người trá hàng để dụ Trịnh Thần đến chỗ hiểm, sau đó bị tướng Phùng Phương một đao chém đứt đầu, vừa vặn viện quân của Trầm Vương đến kịp lúc, đuổi đánh quân địch, chém giết được quá nửa, lại bắt được kẻ đầu sỏ của thất bại gần đây, tên gián điệp tội trạng tày đình đã suýt đẩy Bách quốc vào cảnh vạn kiếp bất phục. Thấy lục quân thất bại, thủy quân của Đại Luân cũng nhanh chóng rút về, chỉ tiếc quá muộn, thủy lực bị thủy quân Đại Bách làm chìm hơn phân nửa.
Hiện tại, giặc đã yên, một số việc cần phải giải quyết, thế là, tên tội phạm xấu số kia bị áp giải về kinh thành. Bởi mang tiếng trọng phạm, tin tức được báo về sẽ trực tiếp đưa lên Hình bộ xử lý gấp. Tên trọng phạm nghe đâu sẽ được đích thân Thừa tướng xử lý, gã nghe được hung tin mà mặt mũi tái mét.
Gã nghe nói, Thừa tướng là kẻ điên, tính tình bạo ngược, hay lấy giết chóc làm vui, một khi nổi điên thì cả hoàng đế cũng không ngăn nổi. Có khi tù phạm phải hình, hắn chẳng mảy may do dự tẩm dầu tù phạm rồi thiêu sống, kẻ thì đau đớn muốn chết đi sống lại, hắn đứng xem miệng cười khanh khách! Cai ngục khi kể lại cho gã mà lông tóc đều dựng ngược.
Ai cũng đều biết, hắn căm hận nhất là kẻ phản bội, huống hồ là kẻ bán nước cầu vinh như gã, không biết có được chết dễ dàng hay không. Dù sao đi nữa, vẫn còn phải lấy khẩu cung, cai ngục khuyên gã nên thành thật một chút để giữ chút hơi tàn.
Tiếng bước chân bình thản vang lên, không khí trong ngục tối trầm xuống cực hạn, có thể nghe tiếng nước nhỏ xuống vách ngục.
Giám ngục hành lễ với người đến:
"Tướng quân!"
Người kia ra lệnh mở cửa ngục, sau đó nhìn lên kẻ đang bị xuyên xương tỳ bà, không mặn không nhạt mà "chậc" một tiếng. Gã tội nhân bị hành hình đến mấp mé sinh tử, vừa nghe tiếng mở khóa thì lờ mờ tỉnh dậy.
Người đến thân hình cao gầy, toàn thân một bộ giáp đen, hơi thở như giao long, khí thế sát phạt quen thuộc được rèn đúc qua hàng nghìn cuộc chinh phạt của võ tướng khiến gã run lên một hồi. Y tìm cho mình một cái ghế, nghiêm túc ngồi xuống quan sát tên tội nhân.
"Tướng...quân"
Gã thì thào trong họng, người kia cũng không dời mắt khỏi gã, tay y niết lên vành ghế dựa.
"Ất Thập Tam..."
Nghe tiếng gọi, tim gã như bị ai bóp nghẹt. Trước uy thế của người này, gã cơ hồ không thể tự do hít thở, càng không dám đáp lời.
Người kia vẫn bình tĩnh như thế.
"Tội...thần...xin...Tướng quân..."
Phùng Phương Anh ngước nhìn kẻ kia, ánh mắt vẫn chẳng mảy may một tia thương hại.
"Ất Thập Tam, ta không có quyền hạn xử lý án của ngươi, người ngươi nên nghĩ cách ăn nói phải là vị kia mới phải!"
"Ngươi biết mà, hắn ghét nhất là kẻ phản bội!", y cười nhạt.
Phùng Phương Anh của Phùng Phương thế gia là một tướng giỏi, là con nhà tướng bước ra, quân sĩ đều tự nguyện quy phục dưới trướng, cũng là nghĩa đệ của Thừa tướng đương triều. Người này năm bốn tuổi đã học binh pháp, mười tuổi theo cha đến thao trường, mười lăm tuổi xuất chinh, là hiền tài võ học độc nhất của Phùng Phương thế gia. Y tính tình vốn vô cùng ôn nhu, nhưng khi dính đến quân pháp kỷ cương lại như hung thần ác sát, khiến quân binh sợ hãi tột cùng. Y chỉ lặng lẽ ngồi đấy, quan sát vẻ mặt của gã dần chuyển trắng sang xanh.
"Ta đến không phải để tra án, mà là giúp ngươi!"
Ất Thập Tam như nhìn thấy một tia sáng. Tội phản quốc của gã vốn không thể cứu vãn. Nếu không phải là kẻ cô nhi một thân một mình, e là toàn gia trên dưới toàn bộ sẽ bị tru di. Phùng Phương Tướng quân bình thường quân kỷ nghiêm minh, lần này lại giúp gã, không lẽ là ân tình lúc còn ở quân doanh, thật đúng là không thể ngờ...nếu có kiếp sau, Ất Thập Tam gã nguyện báo đáp phần ân tình này.
"Ngươi yên tâm, ta sẽ không để ngươi chết, cho đến lúc ngươi hoàn thành xong nghĩa vụ của mình..."
Y nói thế nghĩa là gì?
Ất Thập Tam sức lực cạn kiệt, mồ hôi lạnh xối như tắm, một dòng nước lạ tanh hôi đã chạy xuống đũng quần, toàn thân như mất cảm giác, bỗng thấy hít thở không thông.
Vừa vặn, người kia cũng đến.
Hắn cũng không ngại ngục tối dơ bẩn trực tiếp vào bên trong. Một thân triều phục màu tím sậm còn chưa đổi, hẳn rất nóng lòng đến đây. Đầu đội mão phiến vàng, trên mão thêu hoa cùng rồng vàng tinh xảo, áo bào may bằng vải đoạn bát ti màu tím sậm, thêu hình tứ linh, là dấu hiệu của quan tòng nhất phẩm.
"Thừa tướng đại nhân!"- Phùng Phương Tướng quân hành lễ.
Ất Thập Tam bị ghim trên giá cao, tóc tai rũ rượi, vốn không còn sức lực gì, lúc này nhìn thấy hắn, tay chân bất giác co quắp muốn bỏ chạy nhưng vô pháp.
Phùng Phương Anh nhường ghế cho huynh trưởng, bản thân đứng một bên xem trò vui. Hắn thế mà không ngồi, chỉ nhẹ nhàng tiến đến gã phạm nhân trên giá.
"Thả gã xuống!" – Hắn ra lệnh.
Thừa tướng đương triều không giận tự uy, lấy khí thế dưới một người trên vạn người nghiền nát gã. Gã kéo lê thân xác đã mục ruỗng, tiếng xích sắt leng keng nặng nề đi theo, bò đến chân Hồ Lệ Quân.
Lúc này không còn gì luyến tiếc, gã lấy gan nhìn thẳng về phía thừa tướng. Người kia quả thật rất đẹp, độc nhãn mỹ lệ trên gương mặt trắng bệt như nhìn thấu tâm can, ẩn chứa sau đó vẫn là sự chết chóc tĩnh mịch.
Hắn mỉm cười dịu dàng, cúi người nhìn con kiến đang bò đến. Hồ Lệ Quân nâng ngón tay thon dài sờ lên tóc người nọ. Con ngươi Ất Thập Tam như nứt làm đôi. Ngón tay lạnh băng chầm chậm, chầm chậm di chuyển trên đầu gã, khiến hồn phách gã như bay mất.
"Là ai?" – hắn hỏi.
Ất Thập Tam biết hắn hỏi cái gì, da đầu đột nhiên muốn rách ra, ngón tay bén nhọn đâm sâu vào da thịt gã.
Da đầu gã nứt toạc, máu chảy thành dòng, nhưng gã vẫn chỉ im lặng.
"Ai cho ngươi cái gan chó đó?"
Hồ Lệ Quân trừng độc nhãn đỏ ngầu, tay nắm tóc gã xách lên như dế rồi điên cuồng đập đầu gã vào song sắt, đến khi mặt mày loang lổ, máu thịt lẫn lộn, tím đen che lấp da thịt, Phùng Phương Anh mới chạy đến ngăn cản.
"Đại nhân, ta còn phải lấy khẩu cung gã..."
Đúng rồi, còn phải lấy khẩu cung nữa. Biết sao được, hắn ghét nhất là kẻ phản bội...
Nếu không có y ở đây, hắn sẽ thật sự không kìm lòng được mà giết gã mất...
Đương sự còn đang hấp hối trên mặt đất.
Hồ Lệ Quân ra lệnh dội nước lạnh lên người gã. Gã đỏ mắt, căm hận người trước mặt. Người đó dù chỉ còn một con mắt, cũng chẳng buồn dùng nửa con để liếc hắn. Hốc mắt khô khốc như lòng dạ con người, chẳng có nửa điểm thương xót.
Khoảnh khắc bị đập cho không thấy trời đất, Ất Thập Tam liền hối hận. Gã muốn chết! Gã không muốn rơi vào tay người này, muốn chết!
Cai ngục mang khăn tay lau máu cho Hồ Lệ Quân, tay gã còn run run. Hơi thở hắn ngập mùi máu tanh. "Nghĩa đệ tốt" của hắn biết ý, liền sai người đem rượu tẩy trùng đến. Hắn liếc nhìn bầu rượu.
Nếu không phải lấy khẩu cung, thì hắn đã dùng bầu rượu đập vỡ đầu tên phản quốc chó má này rồi.
Lúc hắn rời đi, Phùng Phương Anh dời mắt đến song chắn cửa ngục rồi đánh một tiếng thở dài.
"Đại Đầu, các ngươi ăn hết tiền xây ngục sao? Hả? Đến chấn song cũng đúc không ra hồn! Mau cho người sửa sang lại cho Bổn tướng, không thì đến ngày mai sẽ chẳng còn cái chấn song nào nữa mất..."
Nói về tính cách của vị Thừa tướng này, phần nhiều là tính khí thất thường, lại chuyên quyền độc đoán. Kẻ chết dưới tay hắn không kể hết, người dưới trướng hắn cũng chưa chắc đã toàn mạng.
Người thấy được dung mạo thật sự của hắn chỉ đếm trên đầu ngón tay, bởi ngoại trừ hoàng đế và một số đại thần, có lẽ chẳng kẻ nào đủ can đảm để ngẩng đầu nhìn thẳng. Ngay cả hoàng đế cũng phải nể hắn nhiều phần, không chỉ vì hắn là trung thần có công lập triều, mà còn vì..
Người này chính là kẻ điên!
Có đôi khi, hoàng đế bệ hạ cũng tái mặt ba lần khi đối diện với tên điên như hắn. Thần thái nghiêm nghị lại âm u đầy tử khí dọa y đến tim ngừng đập. Dù biết mình là đấng chí cao vô thượng, lời Thừa tướng nói, nếu mình không chú ý lắng nghe, hối hận về sau lại càng lớn!
Hiện tại việc triều chính cũng đang một trận rối mù. Tin từ biên sa gửi về như chớp đến phủ Thừa tướng. Người đưa tin sau khi được lính gác thông qua đích thân vào diện kiến Thừa tướng đại nhân.
Phủ Thừa tướng nhìn bề ngoài có vẻ xa hoa như chủ nhân của nó, kì thật bên trong bài trí đơn giản vô cùng. Nếu không phải những người hầu thân cận của hắn một mực hao tâm bài trí, thì có lẽ cả tòa phủ đệ của hắn chỉ có mỗi chiếc giường, bếp ăn cùng phòng sách.
Hắn chính là cái loại bê ba cục đá cũng thành bếp, để bừa tấm chiếu cũng thành giường.
Yêu thích sự giản đơn như thế có gì sai chứ? Chính là, ta đây tuy là quan chức nhưng vẫn phải nghĩ đến sự cực khổ của dân chúng, không phải sao? Trong gian phòng chỉ bài trí một số nội thất bình dân. Một phòng ngủ, một phòng khách cùng một bếp ăn nhỏ, riêng dục phòng lại xa hoa nhất, bên trong là nước nóng dẫn từ ngoại thành vào, tạo thành hồ nước nóng độc nhất, nội thất trang trí còn bắt mắt hơn phòng khách của hắn.
Lúc này người kia đang ở trong dục phòng. Làn nước trong vắt như hòa làm một với nước da săn chắc, phát họa đôi vai rộng là một con Xích Long lớn trườn nhẹ từ gáy xuống vòng eo gầy, hơi nước bốc lên nồng đậm làm gương mặt nhỏ đỏ ửng trông càng yêu diễm. Hắn đưa tay vén mái tóc đen dài che một bên mặt, vuốt cho nước chảy xuống.
"Bẩm Đại nhân, thư từ tiền tuyến đã đến!"
Hắn từ hồ nước bước ra, người vẫn mang theo hơi nước nóng hổi.
"Ta biết rồi."
Mấy năm nay bọn giặc cỏ phương bắc không ngừng củng cố thế lực, cứ vài tháng lại có tin của bọn chúng, gây rối rồi lại gây rối khiến hắn nhứt đầu không thôi. Nếu không phải vì hoàng đế của hắn vô dụng như thế, không thể chọn lấy một người tử tế đảm nhiệm phía Binh bộ, hắn đã không phải lao lực như bây giờ. Đã làm quan văn, còn phải trợ lực bên quân sự vốn là việc bên quan võ, công việc lại chồng chất như núi. Không biết kiếp trước hắn nợ hoàng đế bao nhiêu, bây giờ làm muốn làm viên chức bình thường an tĩnh nhận bổng lộc cũng không xong! Nhớ khi xưa còn tả hữu thừa tướng, một văn một võ, hiện tại một mình hắn phải đảm nhiệm cả hai!
"Tuấn, y phục!"
Một thiếu niên chừng mười lăm tuổi ngoan ngoãn đi đến dục phòng, cách bức bình phong mang cẩm bào đến, cung kính đợi người bước ra.
Hắn lười biếng kéo y phục che đi tấm vai gầy mỏng, mặt vô biểu tình nghĩ về sự tình ở tiền tuyến. Một năm trước, khi gửi thư cho Phùng Phương Đại tướng, hắn đã nhờ người này bí mật sắp xếp một toán quân ở phòng tuyến Lăng Biên. Suốt thời gian mở phòng tuyến vô cùng cẩn mật, chỉ những kẻ nắm giữ chức vụ quan trọng mới có thể biết được bước chuyển của thế trận.
Vậy mà, trận đồ bỗng dưng xảy ra đại biến. Trầm vương phủ đột nhiên gửi mật thư về kinh thành, kèm theo Tối hậu thư của Đại Luân.
Trong thư của Trầm Vương viết:
"Thế phòng ngự bị vỡ, cứu viện quân ta không thể chống được, cầu viện quân".
Tối hậu thư của Đại Luân viết:
"Việc công hạ thành Phúc Long sẽ diễn ra trong nay mai, việc sắp thành, nếu Bách quốc chấp nhận buông bỏ vũ khí, chịu hợp một thể với Đại Luân, nhân dân không còn chịu cảnh lầm than..."
Đọc đến đây, Hồ Lệ Quân không ngần ngại châm một mồi lửa, hai bức thư liền hóa thành tro tàn biến mất.
Không kẻ nào có thể đe dọa Đại Bách của hắn, nhân dân của hắn!
Tiểu sa bàn chậm rãi hiện lên trong đầu, hắn bắt đầu nhẩm tính.
Nếu cưỡi ngựa không ngừng nghỉ, sợ rằng phải mất đến một tháng mới có thể đến được Lăng Biên, phải đợi đến lúc đấy, e rằng thế cục đã như vách núi lở, chỉ đợi lúc mở cửa đón chúng ở thành Phúc Long!
Hắn không thể để điều đó xảy ra!
Dựa theo tin từ biên cương thì ước chừng giặc Luân có tổng cộng hơn hai mươi vạn quân, nếu dồn đánh một lúc, tổng lực của ta không thể nào so với quân địch.
Người Luân sống ở phía Bắc vốn điều kiện khắc nghiệt, lạnh thì cực lạnh, nóng thì cực nóng, thân thể vốn cường tráng hơn nhiều so với Bách quốc. Nói thì như vậy, nhưng Đại Bách vốn cũng chẳng thua kém gì. Người Bách không những trí tuệ mà về độ gan lì cũng vào hàng bậc nhất, chỉ cần tính toán kỹ lưỡng, việc đánh bại bọn giặc cỏ kia chẳng qua cũng chỉ là việc nhỏ mà thôi. Nhưng những năm này giặc Luân kiêu ngạo thành thói, vốn đã không còn để Bách quốc trong mắt. Chúng đi đến đâu, càn đến đấy, giết chóc đổ máu đối với chúng đã chẳng phải việc ghê gớm gì, lãnh thổ Đại Luân càng mở rộng, càng khiến chúng trở nên bạo ngược càn quấy, chẳng mấy chốc đã khiến các nước xung quanh khuất phục.
Thời tiết khắc nghiệt kéo dài hai năm, đói kém mất mùa vẫn thường xuyên xảy ra, lương thực chính là thứ trọng yếu.
Hành quân cần nhất là lương thực, tốc chiến tốc thắng để tiết kiệm quân lương là điều cần làm, song với số lượng quân khổng lồ đó, nếu không kết thúc nhanh chóng, cả địch và ta đều bất lợi. Nhưng thế địch còn mạnh, quan quân đánh không lại phải lùi, chiến sự vì thế kéo dài thêm bảy tháng. Bấy giờ lục quân của Đại Luân do Trịnh Thần chỉ huy vừa mấp mé Tây Sương, cũng là vùng trọng yếu, cách kinh thành chừng năm trăm dặm, là thành trì cuối cùng của Đại Bách, Hồ Lệ Quân sai người trá hàng để dụ Trịnh Thần đến chỗ hiểm, sau đó bị tướng Phùng Phương một đao chém đứt đầu, vừa vặn viện quân của Trầm Vương đến kịp lúc, đuổi đánh quân địch, chém giết được quá nửa, lại bắt được kẻ đầu sỏ của thất bại gần đây, tên gián điệp tội trạng tày đình đã suýt đẩy Bách quốc vào cảnh vạn kiếp bất phục. Thấy lục quân thất bại, thủy quân của Đại Luân cũng nhanh chóng rút về, chỉ tiếc quá muộn, thủy lực bị thủy quân Đại Bách làm chìm hơn phân nửa.
Hiện tại, giặc đã yên, một số việc cần phải giải quyết, thế là, tên tội phạm xấu số kia bị áp giải về kinh thành. Bởi mang tiếng trọng phạm, tin tức được báo về sẽ trực tiếp đưa lên Hình bộ xử lý gấp. Tên trọng phạm nghe đâu sẽ được đích thân Thừa tướng xử lý, gã nghe được hung tin mà mặt mũi tái mét.
Gã nghe nói, Thừa tướng là kẻ điên, tính tình bạo ngược, hay lấy giết chóc làm vui, một khi nổi điên thì cả hoàng đế cũng không ngăn nổi. Có khi tù phạm phải hình, hắn chẳng mảy may do dự tẩm dầu tù phạm rồi thiêu sống, kẻ thì đau đớn muốn chết đi sống lại, hắn đứng xem miệng cười khanh khách! Cai ngục khi kể lại cho gã mà lông tóc đều dựng ngược.
Ai cũng đều biết, hắn căm hận nhất là kẻ phản bội, huống hồ là kẻ bán nước cầu vinh như gã, không biết có được chết dễ dàng hay không. Dù sao đi nữa, vẫn còn phải lấy khẩu cung, cai ngục khuyên gã nên thành thật một chút để giữ chút hơi tàn.
Tiếng bước chân bình thản vang lên, không khí trong ngục tối trầm xuống cực hạn, có thể nghe tiếng nước nhỏ xuống vách ngục.
Giám ngục hành lễ với người đến:
"Tướng quân!"
Người kia ra lệnh mở cửa ngục, sau đó nhìn lên kẻ đang bị xuyên xương tỳ bà, không mặn không nhạt mà "chậc" một tiếng. Gã tội nhân bị hành hình đến mấp mé sinh tử, vừa nghe tiếng mở khóa thì lờ mờ tỉnh dậy.
Người đến thân hình cao gầy, toàn thân một bộ giáp đen, hơi thở như giao long, khí thế sát phạt quen thuộc được rèn đúc qua hàng nghìn cuộc chinh phạt của võ tướng khiến gã run lên một hồi. Y tìm cho mình một cái ghế, nghiêm túc ngồi xuống quan sát tên tội nhân.
"Tướng...quân"
Gã thì thào trong họng, người kia cũng không dời mắt khỏi gã, tay y niết lên vành ghế dựa.
"Ất Thập Tam..."
Nghe tiếng gọi, tim gã như bị ai bóp nghẹt. Trước uy thế của người này, gã cơ hồ không thể tự do hít thở, càng không dám đáp lời.
Người kia vẫn bình tĩnh như thế.
"Tội...thần...xin...Tướng quân..."
Phùng Phương Anh ngước nhìn kẻ kia, ánh mắt vẫn chẳng mảy may một tia thương hại.
"Ất Thập Tam, ta không có quyền hạn xử lý án của ngươi, người ngươi nên nghĩ cách ăn nói phải là vị kia mới phải!"
"Ngươi biết mà, hắn ghét nhất là kẻ phản bội!", y cười nhạt.
Phùng Phương Anh của Phùng Phương thế gia là một tướng giỏi, là con nhà tướng bước ra, quân sĩ đều tự nguyện quy phục dưới trướng, cũng là nghĩa đệ của Thừa tướng đương triều. Người này năm bốn tuổi đã học binh pháp, mười tuổi theo cha đến thao trường, mười lăm tuổi xuất chinh, là hiền tài võ học độc nhất của Phùng Phương thế gia. Y tính tình vốn vô cùng ôn nhu, nhưng khi dính đến quân pháp kỷ cương lại như hung thần ác sát, khiến quân binh sợ hãi tột cùng. Y chỉ lặng lẽ ngồi đấy, quan sát vẻ mặt của gã dần chuyển trắng sang xanh.
"Ta đến không phải để tra án, mà là giúp ngươi!"
Ất Thập Tam như nhìn thấy một tia sáng. Tội phản quốc của gã vốn không thể cứu vãn. Nếu không phải là kẻ cô nhi một thân một mình, e là toàn gia trên dưới toàn bộ sẽ bị tru di. Phùng Phương Tướng quân bình thường quân kỷ nghiêm minh, lần này lại giúp gã, không lẽ là ân tình lúc còn ở quân doanh, thật đúng là không thể ngờ...nếu có kiếp sau, Ất Thập Tam gã nguyện báo đáp phần ân tình này.
"Ngươi yên tâm, ta sẽ không để ngươi chết, cho đến lúc ngươi hoàn thành xong nghĩa vụ của mình..."
Y nói thế nghĩa là gì?
Ất Thập Tam sức lực cạn kiệt, mồ hôi lạnh xối như tắm, một dòng nước lạ tanh hôi đã chạy xuống đũng quần, toàn thân như mất cảm giác, bỗng thấy hít thở không thông.
Vừa vặn, người kia cũng đến.
Hắn cũng không ngại ngục tối dơ bẩn trực tiếp vào bên trong. Một thân triều phục màu tím sậm còn chưa đổi, hẳn rất nóng lòng đến đây. Đầu đội mão phiến vàng, trên mão thêu hoa cùng rồng vàng tinh xảo, áo bào may bằng vải đoạn bát ti màu tím sậm, thêu hình tứ linh, là dấu hiệu của quan tòng nhất phẩm.
"Thừa tướng đại nhân!"- Phùng Phương Tướng quân hành lễ.
Ất Thập Tam bị ghim trên giá cao, tóc tai rũ rượi, vốn không còn sức lực gì, lúc này nhìn thấy hắn, tay chân bất giác co quắp muốn bỏ chạy nhưng vô pháp.
Phùng Phương Anh nhường ghế cho huynh trưởng, bản thân đứng một bên xem trò vui. Hắn thế mà không ngồi, chỉ nhẹ nhàng tiến đến gã phạm nhân trên giá.
"Thả gã xuống!" – Hắn ra lệnh.
Thừa tướng đương triều không giận tự uy, lấy khí thế dưới một người trên vạn người nghiền nát gã. Gã kéo lê thân xác đã mục ruỗng, tiếng xích sắt leng keng nặng nề đi theo, bò đến chân Hồ Lệ Quân.
Lúc này không còn gì luyến tiếc, gã lấy gan nhìn thẳng về phía thừa tướng. Người kia quả thật rất đẹp, độc nhãn mỹ lệ trên gương mặt trắng bệt như nhìn thấu tâm can, ẩn chứa sau đó vẫn là sự chết chóc tĩnh mịch.
Hắn mỉm cười dịu dàng, cúi người nhìn con kiến đang bò đến. Hồ Lệ Quân nâng ngón tay thon dài sờ lên tóc người nọ. Con ngươi Ất Thập Tam như nứt làm đôi. Ngón tay lạnh băng chầm chậm, chầm chậm di chuyển trên đầu gã, khiến hồn phách gã như bay mất.
"Là ai?" – hắn hỏi.
Ất Thập Tam biết hắn hỏi cái gì, da đầu đột nhiên muốn rách ra, ngón tay bén nhọn đâm sâu vào da thịt gã.
Da đầu gã nứt toạc, máu chảy thành dòng, nhưng gã vẫn chỉ im lặng.
"Ai cho ngươi cái gan chó đó?"
Hồ Lệ Quân trừng độc nhãn đỏ ngầu, tay nắm tóc gã xách lên như dế rồi điên cuồng đập đầu gã vào song sắt, đến khi mặt mày loang lổ, máu thịt lẫn lộn, tím đen che lấp da thịt, Phùng Phương Anh mới chạy đến ngăn cản.
"Đại nhân, ta còn phải lấy khẩu cung gã..."
Đúng rồi, còn phải lấy khẩu cung nữa. Biết sao được, hắn ghét nhất là kẻ phản bội...
Nếu không có y ở đây, hắn sẽ thật sự không kìm lòng được mà giết gã mất...
Đương sự còn đang hấp hối trên mặt đất.
Hồ Lệ Quân ra lệnh dội nước lạnh lên người gã. Gã đỏ mắt, căm hận người trước mặt. Người đó dù chỉ còn một con mắt, cũng chẳng buồn dùng nửa con để liếc hắn. Hốc mắt khô khốc như lòng dạ con người, chẳng có nửa điểm thương xót.
Khoảnh khắc bị đập cho không thấy trời đất, Ất Thập Tam liền hối hận. Gã muốn chết! Gã không muốn rơi vào tay người này, muốn chết!
Cai ngục mang khăn tay lau máu cho Hồ Lệ Quân, tay gã còn run run. Hơi thở hắn ngập mùi máu tanh. "Nghĩa đệ tốt" của hắn biết ý, liền sai người đem rượu tẩy trùng đến. Hắn liếc nhìn bầu rượu.
Nếu không phải lấy khẩu cung, thì hắn đã dùng bầu rượu đập vỡ đầu tên phản quốc chó má này rồi.
Lúc hắn rời đi, Phùng Phương Anh dời mắt đến song chắn cửa ngục rồi đánh một tiếng thở dài.
"Đại Đầu, các ngươi ăn hết tiền xây ngục sao? Hả? Đến chấn song cũng đúc không ra hồn! Mau cho người sửa sang lại cho Bổn tướng, không thì đến ngày mai sẽ chẳng còn cái chấn song nào nữa mất..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất