[Tình Trai] Đạp Vỡ Khoảng Cách
Chương 44: Khó khăn
Hứa Trác mấy ngày này vì áp lực thi cử cho nên rất ít khi gặp Quý Thừa, chở hắn về nhà thì về luôn, còn phần thì hình như quan hệ giữa mẹ con hắn đột nhiên không tốt, cách đây mấy tuần lúc còn đi học cậu chở hắn về nhà, vừa tạm biệt hắn, mẹ hắn không biết ở đâu, lao ra như tia chớp hét ầm lên, Hứa Trác chưa kịp hoảng hốt Quý Thừa đã đuổi cậu về, còn nói bà gần đây dễ xúc động, lạ thật.
Mấy ngày cuối cùng còn lại, nhà trường cho nghỉ để học sinh tự ôn, chắc khoảng hai tuần, Hứa Trác còn tính mấy hôm nữa, gặp hắn nói chuyện chút, nhưng rốt cuộc lại chẳng gặp được hắn, gọi điện rất ít khi bắt máy, nhắn tin hồi lâu mới thấy hồi âm, nội dung lúc nào cũng giống nhau.
〈 Xin lỗi, tôi học mệt quá không nhìn thấy tin nhắn của cậu, tôi không sao! 〉
Toàn thân Hứa Trác tỏa ra một cỗ nghi ngờ mãnh liệt, chắn chắn hắn đang có chuyện gì giấu cậu, từ mẹ hắn và cả hắn.
Cậu vì không báo trước được cho hắn sẽ đến nhà hắn nói chuyện, cậu cũng không muốn đột nhập bất ngờ làm mọi chuyện tệ hại thêm, Hứa Trác đành lái xe tới thăm Hứa Dật.
Mua đồ ăn cho nó, Hứa Dật ngoan lắm, còn nhỏ mà biết điều.
"Em không xem tivi nữa à?"
Hứa Dật bĩu môi: "Em sợ làm phiền tới dượng và anh Thừa!"
Hứa Trác kinh ngạc hỏi lại: "Anh Thừa?"
"Dạ! Tối nào anh cũng sang ngủ với em!"
Hứa Trác hơi choáng một chút, nhà hắn không lẽ có chuyện gì rồi chứ, thi cử thế này chẳng phải muốn người ta mệt chết sao? Dù lí do là do hắn đi chăng nữa, cản trở hắn thi tốt nghiệp thật sự chẳng còn tí lương tâm nào hết.
Hứa Trác ôm nó lên: "Anh Thừa có nói gì với em không?"
"Dạ không, lúc nào cũng buồn ngủ, không ăn tối đã ngủ!"
Hứa Trác không hỏi nữa, chuyện này cậu phải sang nhà hắn mới được, còn về phần mẹ hắn quản nhiều như vậy làm gì.
Trạch Tư Nghĩa ăn cơm thấy sắc mặt của Hứa Trác không tốt lắm, bỏ đũa xuống: "Sao vậy?"
Hứa Trác nhìn lên: "Dạ?"
"Sắc mặt không tốt!"
"À!"
"Vì chuyện của Quý Thừa sao?"
Hứa Trác nhìn ông chằm chằm: "Chú biết chuyện gì sao?"
"Biết thì không biết, nhưng ngày nào cũng thấy âm thanh la mắng rất lớn, ồn văng tới đây, không biết xảy ra chuyện gì!"
Hứa Trác bỏ đũa, xúc động đứng dậy, mẹ kiếp, chuyện gì vậy?
"Chú và em ăn đi!"
Hứa Trác bỏ lại một câu đi bộ sang nhà Quý Thừa, cổng đóng kín không có một khe hở, cửa trong nhà cũng đóng, Hứa Trác nhíu mày, lội vào bụi gai, từ từ leo lên cửa sổ nhà hắn, cửa sổ này cậu leo mấy lần rất thành thục, quả nhiên hắn có ở trong nhà, thân ảnh ngồi lên bàn học cuối mặt cuối sát vào vở, đến khi Hứa Trác phi vào tiếng động đương nhiên lớn, mới đánh thức được Quý Thừa.
Quý Thừa hoảng hốt quay mặt nhìn cậu, giây phút chạm mắt cứ ngỡ như nghìn năm ấy làm máu toàn thân Hứa Trác sôi sục, Quý Thừa không có như vậy, phòng tối nhưng Hứa Trác vẫn nhìn rõ mồn một, mặt của hắn, hai bên má, cổ của hắn...cư nhiên toàn là vết đỏ chót, như mới vừa xuất hiện, tuần trước Hứa Trác vẫn chưa hề thấy mấy dấu vết này, chuyện gì đang xảy ra?
"Quý Thừa?"
Quý Thừa đứng bật dậy rất nhanh, nhìn chằm chằm cậu: "Sao...cậu lại tới đây?"
Hứa Trác điên máu: "Tôi không tới đây được sao? Không tới thì không thể nhìn thấy thảm cảnh của cậu, cậu bị làm sao vậy?"
Hứa Trác nhìn ra cửa phòng: "Cậu bị mẹ cậu bạo hành sao? Phải không Quý Thừa?"
Quý Thừa ngồi lại xuống ghế, thể trạng quá mức mệt mỏi, lời nói phát ra rất khó khăn: "Mẹ tôi không ra tay nặng như vậy?"
Hứa Trác căn bản đã mất hết bình tĩnh: "Vậy là bố cậu rồi!"
Quý Thừa không nói thì thành thừa nhận, Hứa Trác vuốt mặt, đứng trên nền cũng thấy thân thể chóng mặt, lênh đênh, cậu nhỏ tiếng lại, lôi hắn từ trên ghế ôm vào lòng: "Nói cho tôi biết tại sao được không Quý Thừa?"
Quý Thừa ôm cậu chật cứng, thanh âm lí nhí vang vọng bên lỗ tai cậu, như nói hết ủy khuất trong mấy tuần này: "Mẹ tôi biết rồi, tôi thật sự không hiểu chuyện này lại khó chấp nhận với bọn họ như vậy!"
Hứa Trác triệt để chết đứng, biết cái gì không cần Quý Thừa phải giải thích, Hứa Trác tự động hiểu, hơn nữa còn rất rõ, vậy là biết rồi? Biết rồi mẹ nó thì sao? Hứa Trác căn bản cảm thấy mông lung, cũng chẳng hỏi vì sao lại biết, cậu chỉ nói một câu hết sức đau lòng.
"Vậy nên bọn họ dằn vặt cậu ra như thế này? Trong tình cảnh cậu sắp thi đại học?"
Quý Thừa không nói gì vẫn cứ ôm cậu, Hứa Trác nổi điên buông hắn ra: "Như vậy sao?"
Quý Thừa nhìn cậu: "Không! Mẹ biết nên tôi nói thẳng với bố của tôi...!"
Hứa Trác cười, xúc động muốn tiến tới đạp cửa, sau bức từng này là bố mẹ của hắn vì cấm cản con cái cho nên bạo hành với hắn? Mẹ nó chuyện này thật sự có thể nhờ pháp luật được rồi, nhưng Hứa Trác nào có dám, chẳng phải là bề trên sinh ra Quý Thừa sao?
"Đừng xúc động, nếu để cho mẹ tôi biết cậu đang ở đây, tôi không chắc bọn họ sẽ làm đến mức nào!"
Hứa Trác sửng người, đến như vậy luôn sao?
Cậu ở cùng hắn một lúc, thật ra muốn đánh người lắm rồi nhưng nếu cậu làm ra hành động nào khác, bọn họ có băm cậu và hắn ra thành trăm mảnh không? Sắp thi tốt nghiệp rồi, Hứa Trác vẫn luôn xem điện thoại.
5 ngày đếm ngược.
Ha! Nhanh thật!
Tình trạng Quý Thừa đang không tốt, bây giờ Hứa Trác chỉ còn cách khuyên hắn: "Không còn nhiều thời gian nữa, họ nói gì mặc họ, Quý Thừa cậu lo cho cậu đi, đột nhiên lại come out với bố cậu, tôi biết là cậu đang xúc động, bọn họ là người đi sau thế hệ, đương nhiên trong đầu không thể mở mang gì rồi, nói với họ có ích gì đâu, cái cần thiết nhất là thời gian, bây giờ cậu chỉ cần nghĩ đến một chuyện chính là đậu đại học kinh tế của cậu, tôi cũng sẽ cố gắng, như vậy mới có thể cùng nhau được nữa!"
Hứa Trác nói rất chân thành như rút hết cả tâm can ra để nói, đả động tới Quý Thừa rất nhiều, hắn không yếu ớt, hắn chỉ đang kháng cự sợi dây trói buộc vô hình tàn nhẫn của bố mẹ hắn, Hứa Trác nói rất đúng, bọn họ không hiểu, dù hắn có giải thích van lạy đáp án vẫn là như vậy, không thể thay đổi được.
Bọn họ cần thời gian mà cần thời gian bao lâu thì không ai biết.
Đột nhiên ngoài cửa vang lên giọng nói thất thanh của mẹ hắn: "Quý Thừa con đang nói chuyện với ai vậy?"
Quý Thừa hoảng hốt, làm khẩu hình với Hứa Trác: "Vào nhà vệ sinh!"
Hứa Trác rất không muốn trốn như vậy nhưng cậu không thể liên lụy hắn được, cửa nhà vệ sinh đóng lại, mẹ Quý Thừa nhanh chóng bước vào, không thấy ai hết chỉ có Quý Thừa ngồi lên ghế cắm đầu vào sách vở.
"Con lại gọi điện cho thằng giết người đó! Bố con đánh con còn chưa hãi sao?"
Hứa Trác trợn mắt, tai lùng bùng, mặt đỏ gắt dựa vào cánh cửa, một câu nói có thể xiên chết một con người, tàn nhẫn như vậy? Thằng giết người?
Quý Thừa quay lại bà gằn qua kẽ răng, tròng mắt thật sự hung tợn: "Mẹ tưởng mấy cú vào mặt này có thể thay đổi được con sao?"
Mẹ Quý Thừa không ngờ tới, bà chưa bao giờ thấy Quý Thừa quyết đoán như vậy, bà năm nay sắp bốn mươi tuổi chỉ có Quý Thừa là đứa con duy nhất, những lời thoát ra từ khuôn miệng Quý Thừa làm sao bà chịu nỗi, bố nó đánh nó bà không xót sao? Bà xót đến nỗi tim dằn xé, buổi tốt không có lúc nào chợp mắt, vì nghĩ đến chuyện Quý Thừa không bình thường, bà nghi rằng nó đang áp lực thi cử quá mức đâm ra bị bệnh tâm lý, xem ra khi Quý Thừa thi xong phải tìm bác sĩ chữa trị cho nó.
Bà bước tới giật điện thoại trên bàn của Quý Thừa, tắt nguồn bỏ vào túi trước con mắt kinh hoàng của Quý Thừa, mẹ hắn làm tới nước này, thật sự đánh giá quá thấp bà.
"Trong mấy ngày này con đừng hòng ra khỏi căn phòng này, điện thoại mẹ tịch thu và không bao giờ trả lại cho con nếu con biết sai!"
Bà quay lưng ra ngoài sẵn tiện khóa cửa ngoài lại, Quý Thừa vẫn chưa hết bàng hoàng, Hứa Trác lao mình ra ngoài, gân guốc trên mặt cũng hằn lên dữ tợn.
Quý Thừa nhìn cậu: "Để cậu nghe mấy lời không hay rồi!"
"Mấy lời này tính là cái thá gì? Dù sao là Triển Dịch cũng không phải tôi!"
Quý Thừa thở dài: "Trong năm ngày nữa không liên lạc được với cậu, cậu cũng đừng tới tìm tôi nữa, thi xong chúng ta nói chuyện!"
Quý Thừa nói đến như vậy Hứa Trác có thể nói gì nữa, đến khi cậu về đến nhà tâm tình vẫn không khá hơn, sao bố mẹ Quý Thừa lại không chịu mở mang đầu óc? Hay là vì Quý Thừa là con một, bọn họ muốn Quý Thừa cưới vợ sinh con? Hứa Trác nghĩ tới tình cảnh này cậu tức không chịu được, trong người cứ khó chịu đến quằn quại, cậu chưa bao giờ nghĩ đến chuyện tương lai, hôm nay vì chuyện của Quý Thừa mà suy nghĩ một chút, tương lai của bọn họ thực sự có sao?
Trời xẩm màu, Bố mẹ Triển Dịch đi làm về, mẹ Triển gọi inh ỏi xuống ăn cơm, Hứa Trác còn tâm trạng cơm nước à, triệt để bị mẹ Quý Thừa đả kích nhưng không bằng thứ Quý Thừa phải chịu đựng, cậu đứng dậy vẫn muốn xuống ăn cơm, không phải bởi vì còn năm ngày nữa thi mà tạo áp lực cho mình, mà bởi vì cậu muốn hỏi thử bố mẹ Triển Dịch là người không thể mở mang đầu óc không theo kịp thời đại sao? Bọn họ hình như còn lớn tuổi hơn cả mẹ Quý Thừa.
Thật ra mẹ Quý Thừa phản ứng dữ dội như vậy là điều hiển nhiên, bất cứ bố mẹ nào cũng muốn con cái "bình thường" dương phải đi với âm, dương dương âm âm, đó là câu nói của các cụ ngày xưa.
Mặc dù không phải bố mẹ ruột cậu vẫn muốn hỏi.
Bàn ăn bố Triển Dịch luôn nói về công ty làm ăn, mẹ Triển Dịch phải hứng chịu nghe mấy thứ không thể nào hiểu nỗi, thậm chí còn luôn lắng nghe, cười cười một tiếng, Hứa Trác cũng cười theo, bọn họ không giống phụ huynh của Quý Thừa, cảm giác mãnh liệt này nói cho cậu biết bọn họ rất sáng suốt là người đi trước thời đại.
Hứa Trác đặt đũa xuống, muôn lời nói ra mập mờ không bằng nói thẳng, Hứa Trác nói thẳng đến nỗi người chẳng run tim chẳng đập nhanh.
"Con có quen bạn trai, cậu ta là bạn học của con!"
Khung cảnh chìm vào tĩnh lặng, Bố mẹ Triển Dịch nhìn chằm chằm cậu đến nỗi muốn bươi ra thứ gì đó trên người cậu, cảm giác đợi chửi mắng rất nhàn chán, vậy mà hồi lâu chẳng có ai mở miệng nói gì, Hứa Trác sợ họ vẫn không hiểu giải thích cặn kẽ thêm.
"Con quen bạn trai đó, đàn ông đó, cậu ta học chung lớp con, cậu ta học rất giỏi, ngồi gần con, tên là Quý Thừa...!"
Hứa Trác nói đến nỗi chỉ duy có câu, "cậu ấy có ciu" là chưa nói ra thôi, bố Quý Thừa ho đến nỗi sặc cả cơm trong miệng.
"Khụ khụ...bố ăn no rồi, bố đi xem tivi!"
Ông vội vàng ra khỏi bàn tới phòng khách, Hứa Trác ngơ ngác nhìn theo, rồi nhìn vào mẹ Triển Dịch: "Mẹ?"
Mẹ cậu vẫn ăn cơm ngon lành, bà phán một câu làm Hứa Trác chết đứng toàn thân: "Lạ lắm sao? Nói bố mẹ làm gì? Chuyện con dẫn bạn gái bạn trai về nhà mẹ còn lạ nữa à?"
"..."
Đệt? Hứa Trác kiểu hoang mang, vẫn chưa tiếp thu được lắm, bà nhìn cậu cười.
"Con quen ai là quyền của con, bố mẹ nói được sao? Thằng nhóc đó tốt lắm à? Nói nhiều như vậy, nhưng mà thi xong rồi thì làm gì thì làm, mẹ già rồi không quản nhiều như vậy!"
Đến khi mẹ Triển Dịch dọn mâm đi hết Hứa Trác vẫn còn ngồi một cục, xong rồi? Cậu chỉ nói hai câu mà xong rồi? Não bộ này có chút vượt bật ra tầm kiểm soát của cậu, thật sự có chút choáng váng.
Mức độ hiểu chuyện và thoáng của họ triệt để dọa sợ Hứa Trác.
Hứa Trác sau đó nhanh chóng học bài không liên lạc với Quý Thừa đã năm ngày, gần thi muốn gặp hắn lắm nhưng Hứa Trác quyết định không tìm hắn, sợ hắn mệt mỏi.
Thời gian nghĩ để học bài, rốt cuộc cũng kết thúc, thi tốt nghiệp đã là ngày mai.
__________
Mấy ngày cuối cùng còn lại, nhà trường cho nghỉ để học sinh tự ôn, chắc khoảng hai tuần, Hứa Trác còn tính mấy hôm nữa, gặp hắn nói chuyện chút, nhưng rốt cuộc lại chẳng gặp được hắn, gọi điện rất ít khi bắt máy, nhắn tin hồi lâu mới thấy hồi âm, nội dung lúc nào cũng giống nhau.
〈 Xin lỗi, tôi học mệt quá không nhìn thấy tin nhắn của cậu, tôi không sao! 〉
Toàn thân Hứa Trác tỏa ra một cỗ nghi ngờ mãnh liệt, chắn chắn hắn đang có chuyện gì giấu cậu, từ mẹ hắn và cả hắn.
Cậu vì không báo trước được cho hắn sẽ đến nhà hắn nói chuyện, cậu cũng không muốn đột nhập bất ngờ làm mọi chuyện tệ hại thêm, Hứa Trác đành lái xe tới thăm Hứa Dật.
Mua đồ ăn cho nó, Hứa Dật ngoan lắm, còn nhỏ mà biết điều.
"Em không xem tivi nữa à?"
Hứa Dật bĩu môi: "Em sợ làm phiền tới dượng và anh Thừa!"
Hứa Trác kinh ngạc hỏi lại: "Anh Thừa?"
"Dạ! Tối nào anh cũng sang ngủ với em!"
Hứa Trác hơi choáng một chút, nhà hắn không lẽ có chuyện gì rồi chứ, thi cử thế này chẳng phải muốn người ta mệt chết sao? Dù lí do là do hắn đi chăng nữa, cản trở hắn thi tốt nghiệp thật sự chẳng còn tí lương tâm nào hết.
Hứa Trác ôm nó lên: "Anh Thừa có nói gì với em không?"
"Dạ không, lúc nào cũng buồn ngủ, không ăn tối đã ngủ!"
Hứa Trác không hỏi nữa, chuyện này cậu phải sang nhà hắn mới được, còn về phần mẹ hắn quản nhiều như vậy làm gì.
Trạch Tư Nghĩa ăn cơm thấy sắc mặt của Hứa Trác không tốt lắm, bỏ đũa xuống: "Sao vậy?"
Hứa Trác nhìn lên: "Dạ?"
"Sắc mặt không tốt!"
"À!"
"Vì chuyện của Quý Thừa sao?"
Hứa Trác nhìn ông chằm chằm: "Chú biết chuyện gì sao?"
"Biết thì không biết, nhưng ngày nào cũng thấy âm thanh la mắng rất lớn, ồn văng tới đây, không biết xảy ra chuyện gì!"
Hứa Trác bỏ đũa, xúc động đứng dậy, mẹ kiếp, chuyện gì vậy?
"Chú và em ăn đi!"
Hứa Trác bỏ lại một câu đi bộ sang nhà Quý Thừa, cổng đóng kín không có một khe hở, cửa trong nhà cũng đóng, Hứa Trác nhíu mày, lội vào bụi gai, từ từ leo lên cửa sổ nhà hắn, cửa sổ này cậu leo mấy lần rất thành thục, quả nhiên hắn có ở trong nhà, thân ảnh ngồi lên bàn học cuối mặt cuối sát vào vở, đến khi Hứa Trác phi vào tiếng động đương nhiên lớn, mới đánh thức được Quý Thừa.
Quý Thừa hoảng hốt quay mặt nhìn cậu, giây phút chạm mắt cứ ngỡ như nghìn năm ấy làm máu toàn thân Hứa Trác sôi sục, Quý Thừa không có như vậy, phòng tối nhưng Hứa Trác vẫn nhìn rõ mồn một, mặt của hắn, hai bên má, cổ của hắn...cư nhiên toàn là vết đỏ chót, như mới vừa xuất hiện, tuần trước Hứa Trác vẫn chưa hề thấy mấy dấu vết này, chuyện gì đang xảy ra?
"Quý Thừa?"
Quý Thừa đứng bật dậy rất nhanh, nhìn chằm chằm cậu: "Sao...cậu lại tới đây?"
Hứa Trác điên máu: "Tôi không tới đây được sao? Không tới thì không thể nhìn thấy thảm cảnh của cậu, cậu bị làm sao vậy?"
Hứa Trác nhìn ra cửa phòng: "Cậu bị mẹ cậu bạo hành sao? Phải không Quý Thừa?"
Quý Thừa ngồi lại xuống ghế, thể trạng quá mức mệt mỏi, lời nói phát ra rất khó khăn: "Mẹ tôi không ra tay nặng như vậy?"
Hứa Trác căn bản đã mất hết bình tĩnh: "Vậy là bố cậu rồi!"
Quý Thừa không nói thì thành thừa nhận, Hứa Trác vuốt mặt, đứng trên nền cũng thấy thân thể chóng mặt, lênh đênh, cậu nhỏ tiếng lại, lôi hắn từ trên ghế ôm vào lòng: "Nói cho tôi biết tại sao được không Quý Thừa?"
Quý Thừa ôm cậu chật cứng, thanh âm lí nhí vang vọng bên lỗ tai cậu, như nói hết ủy khuất trong mấy tuần này: "Mẹ tôi biết rồi, tôi thật sự không hiểu chuyện này lại khó chấp nhận với bọn họ như vậy!"
Hứa Trác triệt để chết đứng, biết cái gì không cần Quý Thừa phải giải thích, Hứa Trác tự động hiểu, hơn nữa còn rất rõ, vậy là biết rồi? Biết rồi mẹ nó thì sao? Hứa Trác căn bản cảm thấy mông lung, cũng chẳng hỏi vì sao lại biết, cậu chỉ nói một câu hết sức đau lòng.
"Vậy nên bọn họ dằn vặt cậu ra như thế này? Trong tình cảnh cậu sắp thi đại học?"
Quý Thừa không nói gì vẫn cứ ôm cậu, Hứa Trác nổi điên buông hắn ra: "Như vậy sao?"
Quý Thừa nhìn cậu: "Không! Mẹ biết nên tôi nói thẳng với bố của tôi...!"
Hứa Trác cười, xúc động muốn tiến tới đạp cửa, sau bức từng này là bố mẹ của hắn vì cấm cản con cái cho nên bạo hành với hắn? Mẹ nó chuyện này thật sự có thể nhờ pháp luật được rồi, nhưng Hứa Trác nào có dám, chẳng phải là bề trên sinh ra Quý Thừa sao?
"Đừng xúc động, nếu để cho mẹ tôi biết cậu đang ở đây, tôi không chắc bọn họ sẽ làm đến mức nào!"
Hứa Trác sửng người, đến như vậy luôn sao?
Cậu ở cùng hắn một lúc, thật ra muốn đánh người lắm rồi nhưng nếu cậu làm ra hành động nào khác, bọn họ có băm cậu và hắn ra thành trăm mảnh không? Sắp thi tốt nghiệp rồi, Hứa Trác vẫn luôn xem điện thoại.
5 ngày đếm ngược.
Ha! Nhanh thật!
Tình trạng Quý Thừa đang không tốt, bây giờ Hứa Trác chỉ còn cách khuyên hắn: "Không còn nhiều thời gian nữa, họ nói gì mặc họ, Quý Thừa cậu lo cho cậu đi, đột nhiên lại come out với bố cậu, tôi biết là cậu đang xúc động, bọn họ là người đi sau thế hệ, đương nhiên trong đầu không thể mở mang gì rồi, nói với họ có ích gì đâu, cái cần thiết nhất là thời gian, bây giờ cậu chỉ cần nghĩ đến một chuyện chính là đậu đại học kinh tế của cậu, tôi cũng sẽ cố gắng, như vậy mới có thể cùng nhau được nữa!"
Hứa Trác nói rất chân thành như rút hết cả tâm can ra để nói, đả động tới Quý Thừa rất nhiều, hắn không yếu ớt, hắn chỉ đang kháng cự sợi dây trói buộc vô hình tàn nhẫn của bố mẹ hắn, Hứa Trác nói rất đúng, bọn họ không hiểu, dù hắn có giải thích van lạy đáp án vẫn là như vậy, không thể thay đổi được.
Bọn họ cần thời gian mà cần thời gian bao lâu thì không ai biết.
Đột nhiên ngoài cửa vang lên giọng nói thất thanh của mẹ hắn: "Quý Thừa con đang nói chuyện với ai vậy?"
Quý Thừa hoảng hốt, làm khẩu hình với Hứa Trác: "Vào nhà vệ sinh!"
Hứa Trác rất không muốn trốn như vậy nhưng cậu không thể liên lụy hắn được, cửa nhà vệ sinh đóng lại, mẹ Quý Thừa nhanh chóng bước vào, không thấy ai hết chỉ có Quý Thừa ngồi lên ghế cắm đầu vào sách vở.
"Con lại gọi điện cho thằng giết người đó! Bố con đánh con còn chưa hãi sao?"
Hứa Trác trợn mắt, tai lùng bùng, mặt đỏ gắt dựa vào cánh cửa, một câu nói có thể xiên chết một con người, tàn nhẫn như vậy? Thằng giết người?
Quý Thừa quay lại bà gằn qua kẽ răng, tròng mắt thật sự hung tợn: "Mẹ tưởng mấy cú vào mặt này có thể thay đổi được con sao?"
Mẹ Quý Thừa không ngờ tới, bà chưa bao giờ thấy Quý Thừa quyết đoán như vậy, bà năm nay sắp bốn mươi tuổi chỉ có Quý Thừa là đứa con duy nhất, những lời thoát ra từ khuôn miệng Quý Thừa làm sao bà chịu nỗi, bố nó đánh nó bà không xót sao? Bà xót đến nỗi tim dằn xé, buổi tốt không có lúc nào chợp mắt, vì nghĩ đến chuyện Quý Thừa không bình thường, bà nghi rằng nó đang áp lực thi cử quá mức đâm ra bị bệnh tâm lý, xem ra khi Quý Thừa thi xong phải tìm bác sĩ chữa trị cho nó.
Bà bước tới giật điện thoại trên bàn của Quý Thừa, tắt nguồn bỏ vào túi trước con mắt kinh hoàng của Quý Thừa, mẹ hắn làm tới nước này, thật sự đánh giá quá thấp bà.
"Trong mấy ngày này con đừng hòng ra khỏi căn phòng này, điện thoại mẹ tịch thu và không bao giờ trả lại cho con nếu con biết sai!"
Bà quay lưng ra ngoài sẵn tiện khóa cửa ngoài lại, Quý Thừa vẫn chưa hết bàng hoàng, Hứa Trác lao mình ra ngoài, gân guốc trên mặt cũng hằn lên dữ tợn.
Quý Thừa nhìn cậu: "Để cậu nghe mấy lời không hay rồi!"
"Mấy lời này tính là cái thá gì? Dù sao là Triển Dịch cũng không phải tôi!"
Quý Thừa thở dài: "Trong năm ngày nữa không liên lạc được với cậu, cậu cũng đừng tới tìm tôi nữa, thi xong chúng ta nói chuyện!"
Quý Thừa nói đến như vậy Hứa Trác có thể nói gì nữa, đến khi cậu về đến nhà tâm tình vẫn không khá hơn, sao bố mẹ Quý Thừa lại không chịu mở mang đầu óc? Hay là vì Quý Thừa là con một, bọn họ muốn Quý Thừa cưới vợ sinh con? Hứa Trác nghĩ tới tình cảnh này cậu tức không chịu được, trong người cứ khó chịu đến quằn quại, cậu chưa bao giờ nghĩ đến chuyện tương lai, hôm nay vì chuyện của Quý Thừa mà suy nghĩ một chút, tương lai của bọn họ thực sự có sao?
Trời xẩm màu, Bố mẹ Triển Dịch đi làm về, mẹ Triển gọi inh ỏi xuống ăn cơm, Hứa Trác còn tâm trạng cơm nước à, triệt để bị mẹ Quý Thừa đả kích nhưng không bằng thứ Quý Thừa phải chịu đựng, cậu đứng dậy vẫn muốn xuống ăn cơm, không phải bởi vì còn năm ngày nữa thi mà tạo áp lực cho mình, mà bởi vì cậu muốn hỏi thử bố mẹ Triển Dịch là người không thể mở mang đầu óc không theo kịp thời đại sao? Bọn họ hình như còn lớn tuổi hơn cả mẹ Quý Thừa.
Thật ra mẹ Quý Thừa phản ứng dữ dội như vậy là điều hiển nhiên, bất cứ bố mẹ nào cũng muốn con cái "bình thường" dương phải đi với âm, dương dương âm âm, đó là câu nói của các cụ ngày xưa.
Mặc dù không phải bố mẹ ruột cậu vẫn muốn hỏi.
Bàn ăn bố Triển Dịch luôn nói về công ty làm ăn, mẹ Triển Dịch phải hứng chịu nghe mấy thứ không thể nào hiểu nỗi, thậm chí còn luôn lắng nghe, cười cười một tiếng, Hứa Trác cũng cười theo, bọn họ không giống phụ huynh của Quý Thừa, cảm giác mãnh liệt này nói cho cậu biết bọn họ rất sáng suốt là người đi trước thời đại.
Hứa Trác đặt đũa xuống, muôn lời nói ra mập mờ không bằng nói thẳng, Hứa Trác nói thẳng đến nỗi người chẳng run tim chẳng đập nhanh.
"Con có quen bạn trai, cậu ta là bạn học của con!"
Khung cảnh chìm vào tĩnh lặng, Bố mẹ Triển Dịch nhìn chằm chằm cậu đến nỗi muốn bươi ra thứ gì đó trên người cậu, cảm giác đợi chửi mắng rất nhàn chán, vậy mà hồi lâu chẳng có ai mở miệng nói gì, Hứa Trác sợ họ vẫn không hiểu giải thích cặn kẽ thêm.
"Con quen bạn trai đó, đàn ông đó, cậu ta học chung lớp con, cậu ta học rất giỏi, ngồi gần con, tên là Quý Thừa...!"
Hứa Trác nói đến nỗi chỉ duy có câu, "cậu ấy có ciu" là chưa nói ra thôi, bố Quý Thừa ho đến nỗi sặc cả cơm trong miệng.
"Khụ khụ...bố ăn no rồi, bố đi xem tivi!"
Ông vội vàng ra khỏi bàn tới phòng khách, Hứa Trác ngơ ngác nhìn theo, rồi nhìn vào mẹ Triển Dịch: "Mẹ?"
Mẹ cậu vẫn ăn cơm ngon lành, bà phán một câu làm Hứa Trác chết đứng toàn thân: "Lạ lắm sao? Nói bố mẹ làm gì? Chuyện con dẫn bạn gái bạn trai về nhà mẹ còn lạ nữa à?"
"..."
Đệt? Hứa Trác kiểu hoang mang, vẫn chưa tiếp thu được lắm, bà nhìn cậu cười.
"Con quen ai là quyền của con, bố mẹ nói được sao? Thằng nhóc đó tốt lắm à? Nói nhiều như vậy, nhưng mà thi xong rồi thì làm gì thì làm, mẹ già rồi không quản nhiều như vậy!"
Đến khi mẹ Triển Dịch dọn mâm đi hết Hứa Trác vẫn còn ngồi một cục, xong rồi? Cậu chỉ nói hai câu mà xong rồi? Não bộ này có chút vượt bật ra tầm kiểm soát của cậu, thật sự có chút choáng váng.
Mức độ hiểu chuyện và thoáng của họ triệt để dọa sợ Hứa Trác.
Hứa Trác sau đó nhanh chóng học bài không liên lạc với Quý Thừa đã năm ngày, gần thi muốn gặp hắn lắm nhưng Hứa Trác quyết định không tìm hắn, sợ hắn mệt mỏi.
Thời gian nghĩ để học bài, rốt cuộc cũng kết thúc, thi tốt nghiệp đã là ngày mai.
__________
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất