Tình Yêu Bắt Đầu Từ Lời Nói Dối
Chương 22: Hôm nay tiểu nói dối tỉnh mộng
Tại sao người ta lại khóc không ngừng sau khi gặp phải ác mộng?
Lương Huân Thần bắt đầu hối hận khi đánh thức cậu dậy.
Hắn thề là hắn chỉ cảm thấy đối phương vừa nói mớ vừa khóc có chút đáng thương nên mới khẽ vỗ vào cánh tay cậu.
Để tránh lúng túng, Uông Mộc Nhan khẽ động rồi hắn giả bộ lăn ra ngủ, nhưng có ai nói cho hắn biết, vì sao khi thức giấc khỏi ác mộng không thể bình tâm ngủ lại, mà chỉ muốn lén vùi vào chăn khóc thật to.
Là nước mắt của cậu không đáng giá, hay là tên nói dối này còn muốn lừa gạt hắn, dùng nước mắt để cầu sự thương hại?
Lương Huân Thần không hiểu, nhưng hắn tuyệt đối không bị mắc lừa.
Uông Mộc Nhan khóc nức nở nhưng gần như lại không vang lên thanh âm nào, chỉ có tiếng hô hấp rất hiếm hoi, vừa yếu vừa nhỏ không cách nào kìm nén mà nghẹn ngào.
Lương Huân Thần rất khó nghe thấy tiếng động yếu ớt của Omega, chỉ có thể nhìn đệm giường nhỏ xíu đang rung động mới biết người này đang không ngừng khóc.
Khóc khẽ như vậy, làm sao mà đánh thức cậu đây?
Lương Huân Thần không hề vui chút nào.
——
Lúc này, Uông Mộc Nhan đã cố gắng bình tĩnh, nhưng là cậu nhất thời không kiềm chế được tâm tình.
Cậu thật ra cũng không phải vì chuyện Lương Huân Thần không nhớ ra mình mà khổ sở, thực chất điều cậu sợ nhất chính là đoạn trước của giấc mơ —— tận mắt nhìn thấy Lương Huân Thần dần dần yếu đi, chỉ có thể khoanh tay trơ mắt nhìn hắn mất đi ý thức.
Loại cảm giác này quá mức đau đớn, mỗi lần mơ thấy, trái tim cậu lại nóng lên như đang bị nướng trên lửa, một lần lại một lần, còn chưa kết vảy, vết thương lại hung hăng bị xé toạc ra.
Miễn là, hắn vẫn ở đây.
Omega lòng đầy mệt mỏi cẩn thận nhìn người kia, mượn ánh sáng từ rèm cửa sổ khép hờ, bóng của viền cửa in lên chăn mơ hồ.
Cậu biết, Lương Huân Thần đang lành lặn nằm ở bên cạnh mình, mà trong đêm tối cô đơn này, cậu bỗng nhiên muốn ngắm đối phương một chút.
Uông Mộc Nhan sợ bị Lương Huân Thần phát hiện, ngay cả đèn ngủ đầu giường cũng không dám bật, nín thở cẩn thận động đậy từng chút, Lương Huân Thần mà cử động một cái là sợ không dám động đậy nữa.
“Huân Thần?”
Tiểu nói dối kéo dài thanh âm kêu lên một tiếng, trong giọng còn mang theo giọng mũi.
Không một ai đáp lại, cậu mới nới lỏng tinh thần, lại dịch sang bên kia 5cm.
Cậu cuối cùng cũng đến gần, rón rén nắm lấy bàn tay dưới chăn, lén lén lút lút kéo ngón tay Lương Huân Thần ra ngoài chăn.
Nhiệt độ ấm áp từ cơ thể người khác tiếp xúc với bàn tay đầy mồ hôi lạnh như băng của mình, Uông Mộc Nhan mới cảm giác mình đã sống lại.
Giọt nước mắt nóng bỏng lại rơi xuống mu bàn tay của Lương Huân Thần, khiến tim của hắn cũng giật lên một nhịp.
Hắn không hiểu, mơ cũng đã tỉnh, tay cũng đã nắm, cớ sao Omega này vẫn khóc không ngừng.
Hương hoa chi tử bắt đầu tràn ngập trong phòng ngủ, mùi hương thơm dịu khiến cho Lương Huân Thần thật căng thẳng.
—— Đọc tại munghaithangba.wp ——
Bạn biết đấy, mặc dù ngày nay địa vị của Omega ở xã hội cũng được bảo vệ tương đối cao.
Tuy nhiên, ngoài tỷ lệ dân số thưa thớt và chức năng sinh sản mạnh mẽ ra, mấu chốt khiến cho xã hội đại chúng không thể không bảo vệ Omega là —— thời kỳ phát tình nhạy cảm của Omega.
Từ khi sinh ra, nồng độ hormone của Omega rất khác biệt so với Alpha và Beta. Sự khác biệt trong cuộc sống ngày càng tăng lên và đạt tới đỉnh điểm ở ‘tuổi dậy thì’. Một Omega trưởng thành về mặt sinh lý sẽ có một giai đoạn sinh lý đặc biệt, thường là cứ ba đến năm tháng một lần, mỗi lần là bảy đến mười bốn ngày.
Vào thời kỳ phát tình khả năng thụ thai có tỷ lệ rất lớn, loại thể chất này khiến cho khả năng sinh sản của Omega vô cùng mạnh mẽ, nhưng mặt khác, loại thể chất này khiến cho Omega vô cùng đắt giá.
Một khi bị ảnh hưởng bởi tâm sinh lý hoặc hóa lý, có thể gây ra triệu chứng phát tác giả sinh lý cấp tính. [1]
Khi phát tác Omega sẽ có các biểu hiện như sốt cao đột ngột, rùng mình, co giật, ớn lạnh,… và cần sự chăm sóc từ bên ngoài.
Đối với một Omega không bị ký hiệu, có thể vượt qua nhờ thuốc ức chế. Nhưng đối với Omega đã có đối tượng mà nói, thuốc ức chế rất khó khống chế khi bị phát tác, lúc này cần phải có pheromone (tin tức tố) của bạn đời xoa dịu.
Mà giờ đây tình hình của Uông Mộc Nhan đang dần tồi tệ hơn, thậm chí hai đầu ngón tay đang kéo Lương Huân Thần cũng đang nóng lên, điều này khiến cho Alpha đang giả vờ ngủ không còn cách nào giả vờ không biết được nữa.
Hắn có nghĩa vụ còn có trách nhiệm vào thời điểm này bảo vệ Omega của hắn, dành cho đối phương đủ đầy sự quan tâm.
Hương bạc hà lạnh lẽo chợt tỏa ra, vây lấy hương hoa nóng bỏng, Lương Huân Thần rốt cuộc cũng ngồi dậy, đành bất lực ôm Omega đã dần mơ màng vào trong ngực mình.
Uông Mộc Nhan thần trí mơ hồ, khéo léo cuộn tròn vào lồng ngực khiến cậu cảm thấy an tâm, mơ mơ màng màng thầm thì.
“Em lại nằm mơ sao?”
“Ừm.”
Người Alpha mất trí nhớ làm việc công ích với điệu bộ lãnh đạm, mặc cho Omega kia như con mèo đắt tiền đang quấn lấy cổ mình.
“Ngủ đi.” Lương Huân Thần dùng tay phải không bị thương dịu dàng vỗ nhẹ lưng tên dối trá hoàn mỹ, dùng giọng điệu lạnh như băng nói ra lời an ủi ấm áp, “Tôi ở đây.”
Hắn không hề yêu Omega này, chẳng qua đây chỉ là nghĩa vụ mà thôi.
Lương tiên sinh mất trí nhớ nghĩ thế, cứ như vậy thờ ơ ngồi yên lặng suốt đêm.
Hắn động một cái cũng không dám động, vì lo lắng tiểu yêu tinh trong ngực hắn lại tỉnh dậy khóc không ngừng, thậm chí cả cánh tay tê dại như có mười ngàn con kiến đang bò qua cũng cắn răng chịu đựng.
Còn về Uông Mộc Nhan, hắn không thích.
Dù có tin hay không, Lương Huân Thần vẫn tự mình tin.
Hắn là một Alpha[2] tốt bụng, chỉ như vậy mà thôi.
—-
[1] Tui cũng chém bừa nhờ vào bản qt với bản gg dịch thôi:((
[2] Raw là chữ A, chắc tác giả type thiếu.
Lương Huân Thần bắt đầu hối hận khi đánh thức cậu dậy.
Hắn thề là hắn chỉ cảm thấy đối phương vừa nói mớ vừa khóc có chút đáng thương nên mới khẽ vỗ vào cánh tay cậu.
Để tránh lúng túng, Uông Mộc Nhan khẽ động rồi hắn giả bộ lăn ra ngủ, nhưng có ai nói cho hắn biết, vì sao khi thức giấc khỏi ác mộng không thể bình tâm ngủ lại, mà chỉ muốn lén vùi vào chăn khóc thật to.
Là nước mắt của cậu không đáng giá, hay là tên nói dối này còn muốn lừa gạt hắn, dùng nước mắt để cầu sự thương hại?
Lương Huân Thần không hiểu, nhưng hắn tuyệt đối không bị mắc lừa.
Uông Mộc Nhan khóc nức nở nhưng gần như lại không vang lên thanh âm nào, chỉ có tiếng hô hấp rất hiếm hoi, vừa yếu vừa nhỏ không cách nào kìm nén mà nghẹn ngào.
Lương Huân Thần rất khó nghe thấy tiếng động yếu ớt của Omega, chỉ có thể nhìn đệm giường nhỏ xíu đang rung động mới biết người này đang không ngừng khóc.
Khóc khẽ như vậy, làm sao mà đánh thức cậu đây?
Lương Huân Thần không hề vui chút nào.
——
Lúc này, Uông Mộc Nhan đã cố gắng bình tĩnh, nhưng là cậu nhất thời không kiềm chế được tâm tình.
Cậu thật ra cũng không phải vì chuyện Lương Huân Thần không nhớ ra mình mà khổ sở, thực chất điều cậu sợ nhất chính là đoạn trước của giấc mơ —— tận mắt nhìn thấy Lương Huân Thần dần dần yếu đi, chỉ có thể khoanh tay trơ mắt nhìn hắn mất đi ý thức.
Loại cảm giác này quá mức đau đớn, mỗi lần mơ thấy, trái tim cậu lại nóng lên như đang bị nướng trên lửa, một lần lại một lần, còn chưa kết vảy, vết thương lại hung hăng bị xé toạc ra.
Miễn là, hắn vẫn ở đây.
Omega lòng đầy mệt mỏi cẩn thận nhìn người kia, mượn ánh sáng từ rèm cửa sổ khép hờ, bóng của viền cửa in lên chăn mơ hồ.
Cậu biết, Lương Huân Thần đang lành lặn nằm ở bên cạnh mình, mà trong đêm tối cô đơn này, cậu bỗng nhiên muốn ngắm đối phương một chút.
Uông Mộc Nhan sợ bị Lương Huân Thần phát hiện, ngay cả đèn ngủ đầu giường cũng không dám bật, nín thở cẩn thận động đậy từng chút, Lương Huân Thần mà cử động một cái là sợ không dám động đậy nữa.
“Huân Thần?”
Tiểu nói dối kéo dài thanh âm kêu lên một tiếng, trong giọng còn mang theo giọng mũi.
Không một ai đáp lại, cậu mới nới lỏng tinh thần, lại dịch sang bên kia 5cm.
Cậu cuối cùng cũng đến gần, rón rén nắm lấy bàn tay dưới chăn, lén lén lút lút kéo ngón tay Lương Huân Thần ra ngoài chăn.
Nhiệt độ ấm áp từ cơ thể người khác tiếp xúc với bàn tay đầy mồ hôi lạnh như băng của mình, Uông Mộc Nhan mới cảm giác mình đã sống lại.
Giọt nước mắt nóng bỏng lại rơi xuống mu bàn tay của Lương Huân Thần, khiến tim của hắn cũng giật lên một nhịp.
Hắn không hiểu, mơ cũng đã tỉnh, tay cũng đã nắm, cớ sao Omega này vẫn khóc không ngừng.
Hương hoa chi tử bắt đầu tràn ngập trong phòng ngủ, mùi hương thơm dịu khiến cho Lương Huân Thần thật căng thẳng.
—— Đọc tại munghaithangba.wp ——
Bạn biết đấy, mặc dù ngày nay địa vị của Omega ở xã hội cũng được bảo vệ tương đối cao.
Tuy nhiên, ngoài tỷ lệ dân số thưa thớt và chức năng sinh sản mạnh mẽ ra, mấu chốt khiến cho xã hội đại chúng không thể không bảo vệ Omega là —— thời kỳ phát tình nhạy cảm của Omega.
Từ khi sinh ra, nồng độ hormone của Omega rất khác biệt so với Alpha và Beta. Sự khác biệt trong cuộc sống ngày càng tăng lên và đạt tới đỉnh điểm ở ‘tuổi dậy thì’. Một Omega trưởng thành về mặt sinh lý sẽ có một giai đoạn sinh lý đặc biệt, thường là cứ ba đến năm tháng một lần, mỗi lần là bảy đến mười bốn ngày.
Vào thời kỳ phát tình khả năng thụ thai có tỷ lệ rất lớn, loại thể chất này khiến cho khả năng sinh sản của Omega vô cùng mạnh mẽ, nhưng mặt khác, loại thể chất này khiến cho Omega vô cùng đắt giá.
Một khi bị ảnh hưởng bởi tâm sinh lý hoặc hóa lý, có thể gây ra triệu chứng phát tác giả sinh lý cấp tính. [1]
Khi phát tác Omega sẽ có các biểu hiện như sốt cao đột ngột, rùng mình, co giật, ớn lạnh,… và cần sự chăm sóc từ bên ngoài.
Đối với một Omega không bị ký hiệu, có thể vượt qua nhờ thuốc ức chế. Nhưng đối với Omega đã có đối tượng mà nói, thuốc ức chế rất khó khống chế khi bị phát tác, lúc này cần phải có pheromone (tin tức tố) của bạn đời xoa dịu.
Mà giờ đây tình hình của Uông Mộc Nhan đang dần tồi tệ hơn, thậm chí hai đầu ngón tay đang kéo Lương Huân Thần cũng đang nóng lên, điều này khiến cho Alpha đang giả vờ ngủ không còn cách nào giả vờ không biết được nữa.
Hắn có nghĩa vụ còn có trách nhiệm vào thời điểm này bảo vệ Omega của hắn, dành cho đối phương đủ đầy sự quan tâm.
Hương bạc hà lạnh lẽo chợt tỏa ra, vây lấy hương hoa nóng bỏng, Lương Huân Thần rốt cuộc cũng ngồi dậy, đành bất lực ôm Omega đã dần mơ màng vào trong ngực mình.
Uông Mộc Nhan thần trí mơ hồ, khéo léo cuộn tròn vào lồng ngực khiến cậu cảm thấy an tâm, mơ mơ màng màng thầm thì.
“Em lại nằm mơ sao?”
“Ừm.”
Người Alpha mất trí nhớ làm việc công ích với điệu bộ lãnh đạm, mặc cho Omega kia như con mèo đắt tiền đang quấn lấy cổ mình.
“Ngủ đi.” Lương Huân Thần dùng tay phải không bị thương dịu dàng vỗ nhẹ lưng tên dối trá hoàn mỹ, dùng giọng điệu lạnh như băng nói ra lời an ủi ấm áp, “Tôi ở đây.”
Hắn không hề yêu Omega này, chẳng qua đây chỉ là nghĩa vụ mà thôi.
Lương tiên sinh mất trí nhớ nghĩ thế, cứ như vậy thờ ơ ngồi yên lặng suốt đêm.
Hắn động một cái cũng không dám động, vì lo lắng tiểu yêu tinh trong ngực hắn lại tỉnh dậy khóc không ngừng, thậm chí cả cánh tay tê dại như có mười ngàn con kiến đang bò qua cũng cắn răng chịu đựng.
Còn về Uông Mộc Nhan, hắn không thích.
Dù có tin hay không, Lương Huân Thần vẫn tự mình tin.
Hắn là một Alpha[2] tốt bụng, chỉ như vậy mà thôi.
—-
[1] Tui cũng chém bừa nhờ vào bản qt với bản gg dịch thôi:((
[2] Raw là chữ A, chắc tác giả type thiếu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất