Tình Yêu Của Một Gã Trai Bao Hèn Mọn

Chương 4: Gặp nhau một chút

Trước Sau
Mạc Toàn cuối cùng cũng kéo được cậu ta ngồi điềm tĩnh nói chuyện với nhua trong một quán cafe nhỏ ỏ đầu phố sau khi đôi bên đốp chát qua lại vài câu.

- Cảm ơn cậu hôm đó giúp tôi gọi taxi về.

Cậu ta trề môi, đây là kiểu cảm ơn gì sau khi nói cậu là kẻ "ghê tởm"

- Tôi còn tưởng anh nhung nhớ nụ hôn kia nên tới tìm tôi.

- Cậu..

Còn định dựng lông lên cãi nhau vì câu nói đó thì phục vụ bê cafe tới. Cả hai hóa ra lại cùng thích uống cafe đen như nhau. Cái vị đắng đắng thơm thơm đọng lại làm người ta thích thú, cái thú vui của nhâm nhi cốc café đen lại là cả khi chúng ta ngắm nhìn những giọt café tí tách rơi ra khỏi phin, từng giọt, từng giọt, cứ như cảm giác thế giới đang xoay chậm lại, đọng lại cho người ta cái gì đó không lỡ mất đi, nó chẳng vội vã như những cơn mưa đầu mùa ào ào kéo đi tất cả. Café đen khiến người ta chẳng thể ực một hơi hết cả cốc, mà phải nhẹ nhàng từng chút một, cảm cái vị đắng đắng rồi ngọt dần, nó khiến cho mấy kẻ vội vã vì bon chen ngoài kia cũng phải từ từ chậm chậm mà thả lỏng bản thân một chút.

Anh nhìn giọt café tách, tách rơi xuống, điều chỉnh tâm lý bản thân trở lại, anh thực sự không có ý định đến để gây chiến lúc này.

- Tôi không đến để cãi nhau với cậu, tôi thực sự muốn cảm ơn vì điều đó thôi.

Cậu ta nhìn anh đánh giá, con người này biết cảm ơn cơ đấy. Một kẻ ở trên cao nhìn xuống mà cũng có lúc biết tới nói cảm ơn, cậu khẽ nhếch miệng cười, nhìn cái ánh mắt luôn cúp xuống kia, cảm ơn người khác khiến anh ta ủy khuất hay gì mà không nhìn mặt cậu mà nói. Nhưng cậu khẽ lắc đầu, ừ, người như vậy biết cảm ơn đã là sự cố gắng lắm rồi!

- Không cần khách khí, dù ai trong tình huống đó cũng giúp thôi.

Anh nhấp một ngụm cafe, cái vị đắng đọng trên lưỡi cứ tan dần tan dần ra, lan ra cả miệng rồi phảng phất chút hương thơm, bao lâu rồi anh không uống café ngoài tiệm? Bao lâu rồi anh không dám thả lỏng bản thân? Anh tựa lưng vào ghế:

- Cậu làm ở đó lâu chưa? Ý tôi là công việc đó đấy.

Mạc Toàn nhướn mày, cậu ta nhìn ra sự khinh thường trong câu hỏi ấy.

- Anh muốn biết? Cần đặt dịch vụ dài hạn với tôi ư?

- Tôi không phải loại.. - anh định nói ra một từ gì đó, nhưng lại dừng lại, anh không muốn nói quá đáng gì, anh không chưng cầu chiến tranh, anh lại tự chấn tĩnh bản thân một chút, anh phát hiện ra, khi ở gần cậu ta anh không thể điều khiển cảm xúc bản thân, nó cứ bay tán loạn lên khiến nhiều khi anh như muốn bùng nổ. Lại hít một hơi rồi khẽ thở ra, anh từ từ nhả từng chữ.

- Tôi chỉ hỏi vì tò mò.

Cậu ta cũng nhấp một chút café, rồi nhìn chằm chằm vào ly café ấy, đen sì, cái màu sắc khiến người ta không thể nào yêu thương nổi, chỉ thấy một cái màu đen u tối, đen như cái cuộc sống của cậu vậy, thật trớ trêu làm sao! Cậu cũng khe khẽ đáp lại, cái giọng như kiểu, anh tin cũng được, chẳng tin cũng chẳng sao, điều tôi nói là vậy đấy:

- Nếu tôi nói là lần đầu anh có tin không?



Anh không biết mình có tin không, nhưng nghe như có một tảng đá được đặt nhẹ xuống trong lòng mình vậy.

- Vậy tại sao hôm đó cậu lại tới đó?

Mạc Toàn nhỏ ngẩng mặt lên nhìn người trước mắt. Đôi mắt như phủ thêm một lớp sương, làm như kiểu cậu ấy đang oan ức lắm.

- Vì hôm đó tôi cần tiền, nhưng cũng thật đen đủi, vì hôm đó gặp anh, đã không kiếm được tiền còn bị mắng mỏ.

Anh bật cười, ra là vì tiền, sao anh lại đi hỏi câu hỏi ngu ngốc ấy nhỉ. Ai mà chẳng cần đến tiền, nhất là cậu ta, không thể làm cái công việc đó vì đam mê được.

- Vậy vấn đề của cậu giải quyết xong chưa?

- Ý anh là tiền?

- Ukm..

- Tiền thì không bao giờ là đủ với những người nghèo như tôi, nhưng anh biết đó, nhờ hồng phúc của anh hai hôm nay tôi phải làm rất nhiều đểu kiếm được thêm chút tiền đó.

- Vậy là cậu tiếc công việc đó.

Cậu ta liếc anh một cái với vẻ mặt tức giận, anh nghĩ cậu ta đam mê cái công việc ấy không.

- Tôi là tiếc tiền, nói chuyện với anh thực sự khiến tôi khó chịu.

Cậu đứng lên và định đi về, Anh thấy vậy liền vội vàng với lại:

- Này.. từ đã

- Tôi có tên, làm ơn đừng gọi này nọ này kia.

Anh sững người, đúng vậy, từ lúc đó đến giờ anh còn chưa bao giờ hỏi tên của cậu, rõ ràng anh biết, nhưng giả vờ như không biết. Anh gọi tên cậu ra lại như gọi chính mình cho nên cứ vậy bỏ qua tên của cậu.

- Vậy cậu tên gì.



Cậu giật giật khóe mắt, tên này giả vờ gì chứ, chẳng phải anh ta tính ra chính là ông chủ của cậu mà còn không tra được tên cậu, lừa ai chứ, nghĩ cậu là con nit hôi anh ta muốn xoay sao thì xoay ư.

- Là anh chưa điều tra về tôi, xin đi, không tự nhiên anh biết nơi tôi ở chắc?

Anh bị chính nước bọt của mình làm nghẹn họng, đúng thế, rõ ràng anh biết rồi mà. Chỉ là bản thân anh cứ diễn trò. Anh khẽ hắng giọng một tiếng cố lấy lại dáng vẻ đĩnh đạc thường ngày. Nhưng căn bản vẫn là cứng họng chẳng thể nói một câu tử tế.

Cậu thấy anh yên lặng thì nói tiếp:

- Tôi tên Mạc Toàn, tôi biết anh cũng là Mạc Toàn, để tránh đắc tội với giám đốc thì từ hôm nay cứ gọi tôi là Lỗi đi.

Anh ngước lên nhìn cậu, sau đó nhíu mày lại khẽ nghiêng nghiêng cái đầu, tên gì mà lạ thế!

- Lỗi? Tại sao lại là Lỗi?

- Đó là biệt danh của tôi khi đi học, mắc khá nhiều Lỗi nên bạn bè gọi tôi vậy.

Ồ, thì ra là như vậy, anh như phát hiện ra cái gì thú vị lắm nên khẽ khẽ cười, Lỗi à, cái tên nghe như cậu ấy chẳng bao giờ làm đúng điều gì ấy.

- Được vậy tôi sẽ gọi cậu như vậy.

Cậu nhìn anh lầm bầm cái gì đó trong miệng mà không biết nói gì, cậu muốn bỏ đi lần nữa. Nhưng sợ lại bị gọi giật lại, nên cậu đánh giọng một tiếng.

- Vậy giám đốc, tôi về được chưa?

Anh ngẩng mặt lên nhìn cậu, quên mất cậu ta đang đứng kia chuẩn bị về. Anh chỉnh lại tay áo một chút rồi nói.

- Cậu đang cần tiền đúng không, vậy nếu cậu báo cho tôi thông tin của đám người chặn tôi hôm trước thì tôi sẽ trả tiền cho cậu coi như thù lao. Mặc dù cậu nói lần đầu làm chuyện đó nhưng mà tôi nghĩ cậu có cách tra ra họ đúng không?

Cậu nhìn anh nhướn mày. Thì ra là tò mò kẻ bắt nạt mình à. Có ý định trả thù ư, vậy cậu cũng có thể cho anh ta biết thông tin một chút vì đám đó cũng hoành hành ở đó lâu rồi. Cậu cũng thấy chướng mắt.

- Được, vậy đợi tôi về nhà viết một báo cáo đầy đủ cho anh. Anh cho tôi số điện thoại để khi nào xong tôi báo anh cho người tới lấy. Tôi không có máy tính đâu nhé, cho nên mọi thứ sẽ được viết bằng tay.

Lúc này anh mới quan sát cậu kỹ hơn chút, cậu mặc bộ quần áo đã sờn vải, chắc cũng mặc được vài năm, nhìn chất liệu có vẻ đây từng là hàng hiệu, chỉ có điều, mặc lại quá lâu rồi. Người chẳng có gì đáng giá, đến cái điện thoại vừa móc ra cũng là dòng điện thoại cổ, góc máy thì bị vỡ, màn hình có vết nứt. Anh kết luận, cậu ta thật nghèo.

Anh trao đổi số điện thoại với cậu xong thì trở về nhà. Nằm duỗi lưng trên ghế, anh đang nghĩ về Lỗi, nghĩ về những gì mà hai người nói chuyện, cậu ta làm anh tò mò hơn về cậu. Cậu ta vì tiền mà có thể bán rẻ bản thân như vậy ư, hay là còn lý do gì khác khiến cho cậu bắt đắc dĩ phải làm như vậy. Điều này anh sẽ từ từ làm rõ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau