Tình Yêu Của Một Gã Trai Bao Hèn Mọn
Chương 59: Giả vờ
Mọi chuyện lại quay về quỹ đạo của nó, mọi người lại ngày ngày đi làm. Bởi vì sự hợp tác giữa Hope và Star mà Lisa lại càng có lí do để tới chỗ Tuấn Anh. Tuy nhiên phải nói cô gái này là người có trách nhiệm và tinh thần làm việc cao. Làm ra làm, chơi ra chơi. Khi rảnh dỗi cô mới đi tìm Tuấn Anh, nhưng không hiểu sao mỗi lần cô định đi tìm Tuấn Anh nói chuyện phiếm thì ngay lập tức có một cơn mưa bản thảo bay tới chỗ cô ấy. Trời biết, đất biết, Mạc Toàn biết, làm gì còn ai khác biết!
Hôm nay, Lisa đến Hope vô cùng sớm. Cô ấy cứ đứng lên ngồi xuống mãi như có gì đó không yên, thi thoảng lại nhìn ra cửa một chút như ngóng đợi ai.. Nhung do hôm nay Hope có buổi họp sáng cho nên người cô muốn chờ cũng chưa thể gặp được ngay.
Cạch. Cánh cửa phòng họp mở ra, mọi người vừa bước ra vừa hồ hởi nói chuyện, có vẻ họ lại có chuyện vui. Cô phấn khích đứng lên ngó nghiêng vào bên trong chờ bóng dáng cô muốn chờ.
Tới lượt người cuối cùng ra khỏi phòng rút cuộc cô cũng chờ được người muốn chờ. Tuấn Anh đi ra cùng nhóm của Eric và Quang. Họ đang vừa đi còn vừa thảo luận gì đó. Nhóm người này vẫn như ấn tượng của cô về họ. Ít cười đùa, mỗi khi nghiêm túc bàn luận gì đó đều vô cùng cuốn hút.
Cô chạy nhanh tới bên họ, rồi rất nhanh tay luồn tay vào khoác lấy tay Tuấn Anh. Bị cô dọa cho giật mình, cậu có chút hoảng hốt định rút tay ra. Nhưng đôi tay cô lại như xúc tu bạch tuộc, quấn lấy anh không buông. Cô lôi lôi kéo kéo. Anh mà đẩy em ra là em ăn vạ cho xem. Em muốn nói chuyện với anh chút xíu thôi.. nha..
Tuấn Anh nhìn cô rồi nhìn mấy người bên cạnh tỏ ra ái ngại. Những người khác thấy vậy thì giả vờ nhìn nhìn đồng hồ rồi ngẩng mặt lên nói:
- Tôi có việc đi trước, hai người nói chuyện đi nhé!
Ánh mắt Tuấn Anh nhìn thấy như muốn nói ở lại với cậu đi, nhưng họ đã chạy mất hút rồi.
Cậu đành vừa gỡ tay Lisa vừa nói:
- Có chuyện gì cô bỏ tay ra rồi nói.
- Không.. anh sẽ lẩn mất thôi!
- Sẽ không!
- Thực?
- Ừ.
Cô cũng chỉ là sợ cậu sẽ tìm cớ rồi biến mất như những lần trước thôi. Nhưng thấy cậu lần này thành thật như vậy cô cũng đành xuống nước. Cô buông tay cậu ra đầy tiếc nuối, dù sao cánh tay cậu cũng rất chắc, ôm thật thích!
- Vậy được.. nhớ không chạy nhé!
Cậu cười gượng gạo, rồi chậm chậm đi bên cạnh cô.
- Có chuyện gì mà cô tìm tôi vậy?
- Anh suốt ngày cô cô tôi tôi, nghe rõ chán ấy! Xa cách lắm.
Cậu lại nhìn cô cười gượng.
- Tôi không nghĩ chúng ta thân thiết để có cách xưng hô khác!
Cô bước nhanh mấy bước chắn trước mặt anh phồng miệng giận dỗi.
- Chưa kể việc em theo đuổi anh thì dù gì chúng ta cũng hợp tác qua, ít nhiều có quan hệ, sao lại nói không thân thiết.
- Tôi..
Cậu trước nay vốn tính tình như vậy, có chút xa cách, những ai mới gặp qua cậu đều nói cậu có tính cách kiêu ngạo, nhưng nếu là người quen biết lâu năm với cậu sẽ biết là cậu chỉ đang ngại giao tiếp. Thân thiết rồi hoặc hiểu rõ đối phương rồi thì cậu tự khắc sẽ cởi bỏ phòng ngự. Cậu như một con Nhím cứ phải xù lông để bảo vệ chính mình vậy. Cũng phải thôi, ai đã từng lớn lên theo cách cậu trải qua mà lại chẳng có lớp phòng vệ cho riêng mình.
Cậu nhìn Lisa một cái, rồi lại nhìn đi nơi khác, cậu ho nhẹ một tiếng.
- Vậy chuyện cô muốn nói là gì?
Lisa định mở miệng trách cậu ấy lại gọi cô là "cô", nhưng lại chỉ đành giận dỗi phụng má ra, cô biết cô chưa thể bắt anh làm điều đó được. Cô xoay người lại đứng cạnh anh.
- Tối nay đi ăn tối với em nhé!
Tuấn Anh nhìn đôi má đỏ ửng của cô, cô nói mà không nhìn vào cậu như lúc nãy nữa. Cậu ngập ngừng không biết nên trả lời sao. Cậu thực sự là không hề muốn đi.
Cô đương nhiên biết cậu nghĩ gì, nhưng bản thân không muốn nghe câu trả lời đó, cũng không để anh có thể nói ra câu trả lời đó. Cô dúi tờ thiệp có địa chỉ cửa hàng vào tay anh rồi xoay đầu chạy đi, còn không quên nói vọng lại.
- Nhất định phải đến nhé, em đợi!
Tuấn Anh cầm thiệp nhìn nó, nhìn cô, cậu nhíu mày. Cậu thực sự thực sự rất không tình nguyện đi!
Một màn này, vừa hay đã bị Mạc Toàn thấy cả. Anh đã luôn đứng sau cánh cửa phòng họp kia, một bước cũng chưa di chuyển.
Đợi tới khi tất cả đi hết, chỉ còn hành lanh trống trải, anh mới từ từ bước ra.
- Em ấy.. lại chuẩn bị đi ăn cùng người khác ư!
Anh nói thầm trong miệng, rồi nhìn ra xa, ánh mắt mất mát, anh có thể nói với cậu "em đừng đi" hay không. Đắng, cổ họng lúc này như có cả nắm khổ qua. Anh có tư cách đó đâu. Thất thểu về phòng, ai không biết còn tưởng anh vừa đến bệnh viện nghe tin bản thân bị bệnh nan y về. Khuôn mặt thất thần không hồn sắc!
Tầm trưa, Eric quay về phòng, vừa về đến của, cậu để tập tài liệu xuống rồi ngồi xuống ghế bày cái nét mặt khó hiểu.
- Này mọi người, giám đốc vừa bị làm sao à?
Mọi người đang làm, nghe tiếng Eric nói thì đều ngừng lại ngẩng mặt lên nhìn trưởng phòng của họ.
- Sáng nay họp còn rất vui vẻ, sao hiện tại lại như thế!
- Sao.. sao thế?
Quang lắp bắp nói, cậu nói không rõ, nhưng khả năng bà tám thì lại khá rõ.
- Tôi đưa tài liệu vào, giám đốc xem còn không xem, cứ ngồi nghệt ra đó. Tay cầm chuột di trái di phải. Mà tôi thấy, màn hình chẳng hiển thị gì cả. Như kẻ mất hồn ấy!
- Có khi nào giám đốc vừa bị đả kích bởi chuyện gì?
- Có khi nào giám đốc ốm?
Mọi người mỗi người một câu suy đoán. Giám đốc từ khi họ quen đều hcuwa bao giờ như vậy, luôn ở trạng thái tốt nhất để làm việc. Cùng nhau trải qua nhiều việc, dù không phải tri kỷ, nhưng cũng không đơn thuần là cấp trên cấp dưới, họ có chút lo lắng.
Tuấn Anh nãy giờ không thảo luận, nhưng ánh mắt lại sẽ không tự chủ được mà liếc về phía văn phòng của anh. Chẳng nhìn được gì cả, điều đó lại khiến cậu càng khó chịu hơn, một cỗ nôn nóng chạy trong lòng mà cậu phải uống vài ngụm nước cũng khó dập xuống được.
Cậu bất chợt đứng phắt dậy làm chiếc ghế bị kéo lê xuống sàn đánh soẹt một cái. Mọi người ngẩng mặt lên nhìn, cậu xoay người đi một mạch ra ngoài để lại phía sau mọi người cũng đang không hiểu chuyện gì xảy ra.
Cậu mang một cốc nước nóng đến gõ cửa phòng anh. Một hồi, hai hồi, không tiếng đáp lại. Cậu đành tự ý mở cửa bước vào trong.
Anh đang úp mặt xuống bàn nằm, thi thoảng hai vãi sẽ khẽ run run. Cậu đặt cốc nước sát méo bàn, đứng đối diện anh hỏi đầy lo lắng.
- Giám đốc, anh sao thế?
- Giám đốc?
- Này..
Cậu gọi ba hồi anh cũng không trả lời. Cậu đành bước tới đặt tay lên vai anh khẽ lay lay.
Lúc này anh mới chậm dãi ngẩng đầu lên, khó khăn mở hé mắt.
- Đưa tôi về nhà được không?
Cậu nhìn anh yếu ớt mà tim cũng nghẹt lại. Cậu ngồi xổm xuống cạnh anh rồi ngửa mặt lên nhìn vào đôi mắt có chút lờ đờ của anh.
- Giám đốc ốm à? Tôi gọi lái xe đưa giám đốc về nhà nhé?
Anh lắc đầu, khuôn mặt vì mệt mỏi mà dài cả ra.
- Không, cậu đưa tôi về nhà đi!
Cậu chần chừ một lúc, đưa anh về nhà ư? Cậu suy nghĩ một lúc đang tìm phương án tốt hơn, thì lúc đó anh liền đổ gục về phía cậu khiến cậu cuống lên đứng lên đón lấy anh khiến đầu anh tựa lên bụng cậu, tay cậu đón lấy má anh. Nóng! Anh thực sự sốt rồi.
Cậu không nghĩ được nhiều nữa, cậu sốc anh đứng lên rồi dìu anh ra ngoài.
Anh dựa vào cậu khó khăn bước đi. Mọi người định chạy tới giúp thì bị anh đưa tay ra ngăn lại.
- Không cần đâu, công việc quan trọng, mọi người ở lại giúp tôi nhé! Cảm ơn!
Giọng nói có chút yếu ớt khiến người nghe thương tâm vô cùng. Tuấn Anh cũng vì vậy mà khẩn trương hơn, nhanh nhanh cho anh về nghỉ ngơi.
Cậu đỡ anh lên ghế phụ rồi chạy vòng ra lái xe.
Anh khẽ hé mắt nhìn cậu vì anh lo lắng, khuôn trán còn lầm tấm mồ hôi.
- Xin lỗi em vì sự ích kỷ này, anh giả vờ yếu ớt cũng được, có đúng không!
Anh khẽ nhắn nhủ trong lòng điều đó! Anh chính là giả vờ, anh cố tình diễn ra điệu bộ này. Dù anh hơi sốt là thật, nhưng sự yếu đuối mệt mỏi này thì ba phần thật, bảy phần làm quá mà thôi. Chỉ cần để cậu đừng đi đến chỗ hẹn thì anh cứ làm tiểu nhân một lần đi.
Hôm nay, Lisa đến Hope vô cùng sớm. Cô ấy cứ đứng lên ngồi xuống mãi như có gì đó không yên, thi thoảng lại nhìn ra cửa một chút như ngóng đợi ai.. Nhung do hôm nay Hope có buổi họp sáng cho nên người cô muốn chờ cũng chưa thể gặp được ngay.
Cạch. Cánh cửa phòng họp mở ra, mọi người vừa bước ra vừa hồ hởi nói chuyện, có vẻ họ lại có chuyện vui. Cô phấn khích đứng lên ngó nghiêng vào bên trong chờ bóng dáng cô muốn chờ.
Tới lượt người cuối cùng ra khỏi phòng rút cuộc cô cũng chờ được người muốn chờ. Tuấn Anh đi ra cùng nhóm của Eric và Quang. Họ đang vừa đi còn vừa thảo luận gì đó. Nhóm người này vẫn như ấn tượng của cô về họ. Ít cười đùa, mỗi khi nghiêm túc bàn luận gì đó đều vô cùng cuốn hút.
Cô chạy nhanh tới bên họ, rồi rất nhanh tay luồn tay vào khoác lấy tay Tuấn Anh. Bị cô dọa cho giật mình, cậu có chút hoảng hốt định rút tay ra. Nhưng đôi tay cô lại như xúc tu bạch tuộc, quấn lấy anh không buông. Cô lôi lôi kéo kéo. Anh mà đẩy em ra là em ăn vạ cho xem. Em muốn nói chuyện với anh chút xíu thôi.. nha..
Tuấn Anh nhìn cô rồi nhìn mấy người bên cạnh tỏ ra ái ngại. Những người khác thấy vậy thì giả vờ nhìn nhìn đồng hồ rồi ngẩng mặt lên nói:
- Tôi có việc đi trước, hai người nói chuyện đi nhé!
Ánh mắt Tuấn Anh nhìn thấy như muốn nói ở lại với cậu đi, nhưng họ đã chạy mất hút rồi.
Cậu đành vừa gỡ tay Lisa vừa nói:
- Có chuyện gì cô bỏ tay ra rồi nói.
- Không.. anh sẽ lẩn mất thôi!
- Sẽ không!
- Thực?
- Ừ.
Cô cũng chỉ là sợ cậu sẽ tìm cớ rồi biến mất như những lần trước thôi. Nhưng thấy cậu lần này thành thật như vậy cô cũng đành xuống nước. Cô buông tay cậu ra đầy tiếc nuối, dù sao cánh tay cậu cũng rất chắc, ôm thật thích!
- Vậy được.. nhớ không chạy nhé!
Cậu cười gượng gạo, rồi chậm chậm đi bên cạnh cô.
- Có chuyện gì mà cô tìm tôi vậy?
- Anh suốt ngày cô cô tôi tôi, nghe rõ chán ấy! Xa cách lắm.
Cậu lại nhìn cô cười gượng.
- Tôi không nghĩ chúng ta thân thiết để có cách xưng hô khác!
Cô bước nhanh mấy bước chắn trước mặt anh phồng miệng giận dỗi.
- Chưa kể việc em theo đuổi anh thì dù gì chúng ta cũng hợp tác qua, ít nhiều có quan hệ, sao lại nói không thân thiết.
- Tôi..
Cậu trước nay vốn tính tình như vậy, có chút xa cách, những ai mới gặp qua cậu đều nói cậu có tính cách kiêu ngạo, nhưng nếu là người quen biết lâu năm với cậu sẽ biết là cậu chỉ đang ngại giao tiếp. Thân thiết rồi hoặc hiểu rõ đối phương rồi thì cậu tự khắc sẽ cởi bỏ phòng ngự. Cậu như một con Nhím cứ phải xù lông để bảo vệ chính mình vậy. Cũng phải thôi, ai đã từng lớn lên theo cách cậu trải qua mà lại chẳng có lớp phòng vệ cho riêng mình.
Cậu nhìn Lisa một cái, rồi lại nhìn đi nơi khác, cậu ho nhẹ một tiếng.
- Vậy chuyện cô muốn nói là gì?
Lisa định mở miệng trách cậu ấy lại gọi cô là "cô", nhưng lại chỉ đành giận dỗi phụng má ra, cô biết cô chưa thể bắt anh làm điều đó được. Cô xoay người lại đứng cạnh anh.
- Tối nay đi ăn tối với em nhé!
Tuấn Anh nhìn đôi má đỏ ửng của cô, cô nói mà không nhìn vào cậu như lúc nãy nữa. Cậu ngập ngừng không biết nên trả lời sao. Cậu thực sự là không hề muốn đi.
Cô đương nhiên biết cậu nghĩ gì, nhưng bản thân không muốn nghe câu trả lời đó, cũng không để anh có thể nói ra câu trả lời đó. Cô dúi tờ thiệp có địa chỉ cửa hàng vào tay anh rồi xoay đầu chạy đi, còn không quên nói vọng lại.
- Nhất định phải đến nhé, em đợi!
Tuấn Anh cầm thiệp nhìn nó, nhìn cô, cậu nhíu mày. Cậu thực sự thực sự rất không tình nguyện đi!
Một màn này, vừa hay đã bị Mạc Toàn thấy cả. Anh đã luôn đứng sau cánh cửa phòng họp kia, một bước cũng chưa di chuyển.
Đợi tới khi tất cả đi hết, chỉ còn hành lanh trống trải, anh mới từ từ bước ra.
- Em ấy.. lại chuẩn bị đi ăn cùng người khác ư!
Anh nói thầm trong miệng, rồi nhìn ra xa, ánh mắt mất mát, anh có thể nói với cậu "em đừng đi" hay không. Đắng, cổ họng lúc này như có cả nắm khổ qua. Anh có tư cách đó đâu. Thất thểu về phòng, ai không biết còn tưởng anh vừa đến bệnh viện nghe tin bản thân bị bệnh nan y về. Khuôn mặt thất thần không hồn sắc!
Tầm trưa, Eric quay về phòng, vừa về đến của, cậu để tập tài liệu xuống rồi ngồi xuống ghế bày cái nét mặt khó hiểu.
- Này mọi người, giám đốc vừa bị làm sao à?
Mọi người đang làm, nghe tiếng Eric nói thì đều ngừng lại ngẩng mặt lên nhìn trưởng phòng của họ.
- Sáng nay họp còn rất vui vẻ, sao hiện tại lại như thế!
- Sao.. sao thế?
Quang lắp bắp nói, cậu nói không rõ, nhưng khả năng bà tám thì lại khá rõ.
- Tôi đưa tài liệu vào, giám đốc xem còn không xem, cứ ngồi nghệt ra đó. Tay cầm chuột di trái di phải. Mà tôi thấy, màn hình chẳng hiển thị gì cả. Như kẻ mất hồn ấy!
- Có khi nào giám đốc vừa bị đả kích bởi chuyện gì?
- Có khi nào giám đốc ốm?
Mọi người mỗi người một câu suy đoán. Giám đốc từ khi họ quen đều hcuwa bao giờ như vậy, luôn ở trạng thái tốt nhất để làm việc. Cùng nhau trải qua nhiều việc, dù không phải tri kỷ, nhưng cũng không đơn thuần là cấp trên cấp dưới, họ có chút lo lắng.
Tuấn Anh nãy giờ không thảo luận, nhưng ánh mắt lại sẽ không tự chủ được mà liếc về phía văn phòng của anh. Chẳng nhìn được gì cả, điều đó lại khiến cậu càng khó chịu hơn, một cỗ nôn nóng chạy trong lòng mà cậu phải uống vài ngụm nước cũng khó dập xuống được.
Cậu bất chợt đứng phắt dậy làm chiếc ghế bị kéo lê xuống sàn đánh soẹt một cái. Mọi người ngẩng mặt lên nhìn, cậu xoay người đi một mạch ra ngoài để lại phía sau mọi người cũng đang không hiểu chuyện gì xảy ra.
Cậu mang một cốc nước nóng đến gõ cửa phòng anh. Một hồi, hai hồi, không tiếng đáp lại. Cậu đành tự ý mở cửa bước vào trong.
Anh đang úp mặt xuống bàn nằm, thi thoảng hai vãi sẽ khẽ run run. Cậu đặt cốc nước sát méo bàn, đứng đối diện anh hỏi đầy lo lắng.
- Giám đốc, anh sao thế?
- Giám đốc?
- Này..
Cậu gọi ba hồi anh cũng không trả lời. Cậu đành bước tới đặt tay lên vai anh khẽ lay lay.
Lúc này anh mới chậm dãi ngẩng đầu lên, khó khăn mở hé mắt.
- Đưa tôi về nhà được không?
Cậu nhìn anh yếu ớt mà tim cũng nghẹt lại. Cậu ngồi xổm xuống cạnh anh rồi ngửa mặt lên nhìn vào đôi mắt có chút lờ đờ của anh.
- Giám đốc ốm à? Tôi gọi lái xe đưa giám đốc về nhà nhé?
Anh lắc đầu, khuôn mặt vì mệt mỏi mà dài cả ra.
- Không, cậu đưa tôi về nhà đi!
Cậu chần chừ một lúc, đưa anh về nhà ư? Cậu suy nghĩ một lúc đang tìm phương án tốt hơn, thì lúc đó anh liền đổ gục về phía cậu khiến cậu cuống lên đứng lên đón lấy anh khiến đầu anh tựa lên bụng cậu, tay cậu đón lấy má anh. Nóng! Anh thực sự sốt rồi.
Cậu không nghĩ được nhiều nữa, cậu sốc anh đứng lên rồi dìu anh ra ngoài.
Anh dựa vào cậu khó khăn bước đi. Mọi người định chạy tới giúp thì bị anh đưa tay ra ngăn lại.
- Không cần đâu, công việc quan trọng, mọi người ở lại giúp tôi nhé! Cảm ơn!
Giọng nói có chút yếu ớt khiến người nghe thương tâm vô cùng. Tuấn Anh cũng vì vậy mà khẩn trương hơn, nhanh nhanh cho anh về nghỉ ngơi.
Cậu đỡ anh lên ghế phụ rồi chạy vòng ra lái xe.
Anh khẽ hé mắt nhìn cậu vì anh lo lắng, khuôn trán còn lầm tấm mồ hôi.
- Xin lỗi em vì sự ích kỷ này, anh giả vờ yếu ớt cũng được, có đúng không!
Anh khẽ nhắn nhủ trong lòng điều đó! Anh chính là giả vờ, anh cố tình diễn ra điệu bộ này. Dù anh hơi sốt là thật, nhưng sự yếu đuối mệt mỏi này thì ba phần thật, bảy phần làm quá mà thôi. Chỉ cần để cậu đừng đi đến chỗ hẹn thì anh cứ làm tiểu nhân một lần đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất