Chương 1: Một Đời
Cố An Thành chán chường ngồi giữa đám bạn học, lúc anh vừa xuống máy bay thì nhận được tin nhắn của đám bạn thời cấp hai rủ đi họp lớp từ đám anh em tốt. Thời cấp hai anh có không ít anh em tốt, muốn tìm được một nơi cho nhiều người như vậy cùng quẩy cũng không dễ gì, anh đương nhiên không từ chối. Hơn nữa, lý do thật sự mà Cố An Thành về nước là vì anh muốn gặp lại Trần Viễn, muốn xem người kia bây giờ thế nào, nhưng cậu lại không tới.
“Anh Thành, sao lại ngồi sững người vậy. Uống nào!” Lớp phó văn nghệ tình tình vẫn thế, tay cầm rượu, đến bên cạnh Cố An Thành. Cố An Thành nở nụ cười, chạm ly với cô một cái rồi mượn cớ cần giải quyết nhu cầu cá nhân để ra ngoài hút thuốc.
Vừa mới đốt thuốc liền thấy Vương Huân đi theo ra, đưa tay muốn một điếu, cậu ta choàng tay lên vai anh:”Cũng còn biết đường về à? Không phải mày nói mẹ mày quản chặt lắm à?”
“Quăng cái bằng tốt nghiệp lên giường mẹ tao xong là tao chạy liền.” Cố An Thành không nói đến truyện làm sao anh trộm được hộ chiếu từ tay mẫu thân đại nhân. Mẹ anh vô cùng lợi hại, có thể giữ chặt anh nhiều năm như vậy.
“Kể chút chuyện của mày đi, nói đi liền đi nhiều năm như vậy, anh em đều nhớ mày chết được.” Vương Hân rít mạnh một hơi thuốc, để thuốc theo khói đi vào phổi “Thằng cà chớn kia với A Hải hôm nay không đi được, để bữa khác tao mời bốn đứa tụi mình hội họp.”
“Cũng coi như là thành công đi.” Cố An Thành những năm qua thay đổi không ít, thỉnh thoảng vẫn liên hệ với mấy anh em nên cả hai cũng không phải kiểu xa lâu năm gặp lại. Anh lấy điếu thuốc xuống, chậm rãi nhả khói, vờ như vô ý mà hỏi: “Sao lại không thấy Trần Viễn vậy?”
Vương Hân đang hút thuốc chợt ngừng lại, biểu cảm trên mặt không đúng lắm. Trực giác nói cho Cố An Thành có chuyện không hay nhưng anh vẫn cố đè xuống, hỏi tiếp: “Có chuyện gì à?”
“Haiz.” Vương Hân rít nhanh vài ba hơi rồi dụi cuống thuốc xuống đầu lọc trên nắp thùng rác,”Người đã mất rồi, nghe nói là tai nạn. Tao cũng không hỏi chi tiết, chẳng biết là bị người nào giết hay bị xe đụng chết….”
Vương Hân không nhìn thấy đôi mắt Cố An Thành đỏ hết cả lên. Tuy rằng cả người anh đều cứng lại vì cái lạnh từ sâu bên trong cơ thể, đầu ngón tay không ngừng run rẩy nhưng giọng nói vẫn không chút thay đổi.
“Mất rồi?”
“Chết rồi cũng tốt, tiếp tục sống như thế cũng chẳng tốt lành gì. Mày biết chú của cậu ta không, cái lão ấy….” Lúc này Vương Hân mới quay qua nhìn Cố An Thành, nửa câu còn chưa kịp ra khỏi miệng kia cũng nuốt ngược lại xuống bụng. “Mày…. Có sao không….”
“Sao trăng gì đâu.” Cố An Thành nở nụ cười.”Xảy ra lúc nào?”
“Khoảng một năm trước.” Vương Hân không để tâm mấy khúc mắc lúc trước, chỉ là mấy trò đùa thời trẻ trâu, làm gì có đứa nào coi là thật chứ. Hơn nữa lúc đó Cố An Thành đang ở nước ngoài, thông báo mấy chuyện tang thương này cho anh làm gì. “Lúc làm tang không có bài vị, chú của cậu ta có một tấm hình lấy tạm làm hình thờ lúc bọn tao đến phúng viếng.”
“Cho tao địa chỉ nhà chú của cậu ấy đi.” Cố An Thành ngoại trừ mắt đầu tơ máu thì không có gì bất thường, nhưng Vương Hân cảm nhận được tâm trạng của người anh em lâu năm không tốt, vỗ vai anh. “Gửi qua di động?”
Advertisement
“Được.” Cố An Thành cố tránh khỏi tay Vương Hân. “Tao về trước, chào bọn họ hộ tao.”
“Được rồi, đừng quên cái hẹn của anh em nhá.” Vương Hân có chút mù mờ, chẳng hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
Cố An Thành dựa vào địa chỉ Vương Hân đưa đến một tiệm sửa xe.
Trong tiệm chỉ có một người, lúc anh đến đang chui dưới gầm xe, chiếc xe được nâng lên để tiện cho việc sửa chữa. Nghe thấy tiếng động, người đàn ông chui ra, nhấc đôi bàn tay toàn là dầu máy lên, mắt nhìn Cố An Thành. “Muốn sửa xe?” .
||||| Truyện đề cử: Linh Vũ Thiên Hạ |||||
“Không phải, tôi là bạn học của Trần Viễn.” Cố An Thành đã bình tĩnh lại, anh từng nghĩ mình trở về bây giờ không hẳn là muộn màng. Ai ngờ đâu Trần Viễn đã mất được một năm rồi, nhất định cậu ra đi không nhắm mắt.
Người đàn ông trung niên khá thấp, lau đạu tay lên tạp dề. Dùng mắt quét lên quét xuống đánh giá Cố An Thành, trên người anh không ít đồ xịn, có thể thấy được là người có tiền. Ông ta cười mỉa “Bạn học của Trần Viễn?”
“Đúng vậy.”
“Trần Viễn còn chưa học xong cấp ba, nếu thật sự có được đứa bạn như mày sao nó không đi tìm mày cầu cứu?” Lời nói của ông ta có chút cay nghiệt. “Mày muốn giúp nó tìm một công việc cũng không khó nhở, nhìn như đại thiếu gia ấy.”
Cố An Thành không tức giận,chỉ im lặng đứng tại chỗ. “Tôi muốn viếng cậu ấy một chút.”
“Trùng hợp thật, tao còn không biết nên quăng tro cốt của nó ở đâu. Mày mang đi luôn cũng được.” Dù cho lời nói của ông ta chẳng chừa cho anh chút mặt mũi nào nhưng vẫn quay đầu dẫn đường vào bên trong. “Theo tao.”
Cố An Thành theo sau ông ta, hai người đi đến một căn phòng nhỏ âm u sau nhà, bốn phía không có cửa sở. Ông ta bật đèn, bóng đèn tròn gắn ở trên trần nhà chầm chậm rọi sáng cả căn phòng. Phòng rất nhỏ, chưa đến 66m2, bởi vì ở gần chỗ rửa xe nên không khí trong phòng khá ẩm ướt. Cả căn phòng chỉ có một cái giường sắt và một cái tủ ở đầu giường.
(Từ ở đây là 坪 nha, search Google nó bảo ở đại lục thường tính 1 ping = 3.3 m2, mà đang thắc mắc là cái phòng 66m2 sao kêu nhỏ, bản ră vẫn viết là 20 ping)
Ông ta bước đến, mở tủ ra. Cố An Thành nhìn thấy một hộp gõ đen và một tấm hình bên trong.
Người trong hình là Trần Viễn, gần như không khác gì so với người trong ký ức của anh, hoặc có thể đây là hình Trần Viễn từ thời cấp hai. Người thiếu niên trong ảnh có khuôn mặt thanh tú nhưng lại trắng bệch, đôi mắt đen đang trốn tránh ống kính máy ảnh, tóc dài qua trán nhìn có chút lôi thôi. Nhìn tổng thể thì người thiếu niên trong ảnh hiện lên vẻ u tối, môi cậu mím lại, như thể dù uất ức đến chết cũng không dám mở miệng.
Cố An Thành cảm thấy như Trần Viễn năm đó đứng trước mặt mình, đôi mắt bỗng cay cay. Anh nhìn chằm chằm bức ảnh hồi lâu, người đàn ông kia nhìn anh như kẻ điên. “Có muốn mang đi hay không thì nói.”
“Được.” Cố An Thành trải áo khoác ra, đặt khung ảnh và hộp tro cốt vào rồi gói ghém cẩn thận.
“Ôi, thật là bạn tốt nha. Khi nó bị lột sạch sẽ, đè ra làm ngay trên đường thì mày sung sướng ở đâu?” Ông ta nhìn anh quý trọng hai thứ kia như vậy, ôm tay khinh thường. “Mấy năm qua tao cũng lo cho nó không ít. Có chuyện gì tao cũng chẳng để nó thiệt thòi.”
Trên người Cố An Thành không có tiền mặt, lò dò móc ra được một xấp tiền, cỡ một ngàn tám. Ông ta cũng không chê ít, cầm tiền xong lập tức im miệng.
Cố An Thành chưa từng gặp người này, anh không biết ông ta có phải là chú của Trần Viễn hay không, cũng không biết ông ta đối xử với Trần Viễn tốt hay không. Anh chỉ là không muốn nghe ông ta kể về những chuyện Trần Viễn đã gặp phải. Không cần ai phải kể lại cả vì trong lòng anh đều hiểu rõ. Oắt con vô dụng kia dù có bị bắt nạt cỡ nào cũng có thể nhẫn nhịn, dù đau đớn cỡ nào cũng chỉ như người câm, không phát ra một âm thanh nào.
Dù vậy cậu thiếu niên ấy chưa từng làm gì sai cả, tất cả là lỗi của anh. Là anh cùng loại với đám mặt người dạ thú như ông ta, lấy việc bắt nạt Trần Viễn làm thú vui.
“Tiểu Viễn, chúng ta đi thôi.”
Cố An Thành ôm hai món đồ cuối cùng của Trần Viễn trong ngực, nghiêm mặt bước ra khỏi tiệm sửa xe. Anh không gọi xe, cứ ôm hộp tro mà đi như thế. Anh cứ miệt mài đến khi quần áo đều thấm đẫm mồ hôi, chân anh cũng xót vì đi quá nhiều, lòng bàn chân thì như cứng lại mới nhận ra bản thân đang đứng trên đường, xung quanh đã lên đèn rực rỡ. Chỗ anh đang đứng là một khu dân cư nhỏ, xung quanh rất đẹp, buổi tối càng đẹp. Đèn đường đều là hình hoa bách hợp, từng hàng dây đèn neon nhỏ quấn quanh trụ đẻn, phía xa xa là từng ô cửa nhà vừa lên đèn. Không biết tự lúc nào anh đã vô thức bước đến quảng trường, vừa đúng lúc có tiếng nhạc vang lên.
“Cậu nhìn nè, thế giới này không phải rất tốt sao?” Cố An Thành khóc không thành tiếng. Rồi lặng lẽ ôm chặt đồ trong ngực, ngồi bên vệ đường bật khóc như một đứa trẻ.
Ánh mắt người qua đường khi nhìn anh. Có thương hại, có cười nhạo nhưng phần lớn đều sẽ tránh xa một chút.
Mà Cố An Thành, người nghĩ bản thân đã đủ bình tĩnh để đối mặt với chuyện này lại bật khóc nức nở khi nhìn thấy ánh đèn từng nhà từng nhà thi nhau sáng lên.
Anh nhớ Trần Viễn rất thích ánh đèn, nếu không có ánh sáng sẽ sợ hãi cuộn người lại thành một cục. Nhưng năm đó mỗi ngày cậu đều phải ở lại trong phòng chứa đồ dành cho tiết thể dục của trường.
Cậu trải một tấm thảm thể thao, loại thảm mỏng dùng khi tập gập bụng ấy, rồi nằm co ro trên đó. Cố An Thành vẫn nhớ, khi đó hắn lén chạy vào phòng dụng cụ, đặt tay lên phần eo bị lộ ra của Trần Viễn. Cảm giác mịn màng đó khiến dục hỏa trong người Cố An Thành bất ngờ bùng cháy…
Cố An Thành, mày đúng là súc sinh. Đến tận giờ phút này anh mới phát hiện, bản thân mình chỉ biết nhận lấy, chưa từng cho Trần Viễn bất kì điều gì.
Tiểu Viễn…
“Anh Thành, sao lại ngồi sững người vậy. Uống nào!” Lớp phó văn nghệ tình tình vẫn thế, tay cầm rượu, đến bên cạnh Cố An Thành. Cố An Thành nở nụ cười, chạm ly với cô một cái rồi mượn cớ cần giải quyết nhu cầu cá nhân để ra ngoài hút thuốc.
Vừa mới đốt thuốc liền thấy Vương Huân đi theo ra, đưa tay muốn một điếu, cậu ta choàng tay lên vai anh:”Cũng còn biết đường về à? Không phải mày nói mẹ mày quản chặt lắm à?”
“Quăng cái bằng tốt nghiệp lên giường mẹ tao xong là tao chạy liền.” Cố An Thành không nói đến truyện làm sao anh trộm được hộ chiếu từ tay mẫu thân đại nhân. Mẹ anh vô cùng lợi hại, có thể giữ chặt anh nhiều năm như vậy.
“Kể chút chuyện của mày đi, nói đi liền đi nhiều năm như vậy, anh em đều nhớ mày chết được.” Vương Hân rít mạnh một hơi thuốc, để thuốc theo khói đi vào phổi “Thằng cà chớn kia với A Hải hôm nay không đi được, để bữa khác tao mời bốn đứa tụi mình hội họp.”
“Cũng coi như là thành công đi.” Cố An Thành những năm qua thay đổi không ít, thỉnh thoảng vẫn liên hệ với mấy anh em nên cả hai cũng không phải kiểu xa lâu năm gặp lại. Anh lấy điếu thuốc xuống, chậm rãi nhả khói, vờ như vô ý mà hỏi: “Sao lại không thấy Trần Viễn vậy?”
Vương Hân đang hút thuốc chợt ngừng lại, biểu cảm trên mặt không đúng lắm. Trực giác nói cho Cố An Thành có chuyện không hay nhưng anh vẫn cố đè xuống, hỏi tiếp: “Có chuyện gì à?”
“Haiz.” Vương Hân rít nhanh vài ba hơi rồi dụi cuống thuốc xuống đầu lọc trên nắp thùng rác,”Người đã mất rồi, nghe nói là tai nạn. Tao cũng không hỏi chi tiết, chẳng biết là bị người nào giết hay bị xe đụng chết….”
Vương Hân không nhìn thấy đôi mắt Cố An Thành đỏ hết cả lên. Tuy rằng cả người anh đều cứng lại vì cái lạnh từ sâu bên trong cơ thể, đầu ngón tay không ngừng run rẩy nhưng giọng nói vẫn không chút thay đổi.
“Mất rồi?”
“Chết rồi cũng tốt, tiếp tục sống như thế cũng chẳng tốt lành gì. Mày biết chú của cậu ta không, cái lão ấy….” Lúc này Vương Hân mới quay qua nhìn Cố An Thành, nửa câu còn chưa kịp ra khỏi miệng kia cũng nuốt ngược lại xuống bụng. “Mày…. Có sao không….”
“Sao trăng gì đâu.” Cố An Thành nở nụ cười.”Xảy ra lúc nào?”
“Khoảng một năm trước.” Vương Hân không để tâm mấy khúc mắc lúc trước, chỉ là mấy trò đùa thời trẻ trâu, làm gì có đứa nào coi là thật chứ. Hơn nữa lúc đó Cố An Thành đang ở nước ngoài, thông báo mấy chuyện tang thương này cho anh làm gì. “Lúc làm tang không có bài vị, chú của cậu ta có một tấm hình lấy tạm làm hình thờ lúc bọn tao đến phúng viếng.”
“Cho tao địa chỉ nhà chú của cậu ấy đi.” Cố An Thành ngoại trừ mắt đầu tơ máu thì không có gì bất thường, nhưng Vương Hân cảm nhận được tâm trạng của người anh em lâu năm không tốt, vỗ vai anh. “Gửi qua di động?”
Advertisement
“Được.” Cố An Thành cố tránh khỏi tay Vương Hân. “Tao về trước, chào bọn họ hộ tao.”
“Được rồi, đừng quên cái hẹn của anh em nhá.” Vương Hân có chút mù mờ, chẳng hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
Cố An Thành dựa vào địa chỉ Vương Hân đưa đến một tiệm sửa xe.
Trong tiệm chỉ có một người, lúc anh đến đang chui dưới gầm xe, chiếc xe được nâng lên để tiện cho việc sửa chữa. Nghe thấy tiếng động, người đàn ông chui ra, nhấc đôi bàn tay toàn là dầu máy lên, mắt nhìn Cố An Thành. “Muốn sửa xe?” .
||||| Truyện đề cử: Linh Vũ Thiên Hạ |||||
“Không phải, tôi là bạn học của Trần Viễn.” Cố An Thành đã bình tĩnh lại, anh từng nghĩ mình trở về bây giờ không hẳn là muộn màng. Ai ngờ đâu Trần Viễn đã mất được một năm rồi, nhất định cậu ra đi không nhắm mắt.
Người đàn ông trung niên khá thấp, lau đạu tay lên tạp dề. Dùng mắt quét lên quét xuống đánh giá Cố An Thành, trên người anh không ít đồ xịn, có thể thấy được là người có tiền. Ông ta cười mỉa “Bạn học của Trần Viễn?”
“Đúng vậy.”
“Trần Viễn còn chưa học xong cấp ba, nếu thật sự có được đứa bạn như mày sao nó không đi tìm mày cầu cứu?” Lời nói của ông ta có chút cay nghiệt. “Mày muốn giúp nó tìm một công việc cũng không khó nhở, nhìn như đại thiếu gia ấy.”
Cố An Thành không tức giận,chỉ im lặng đứng tại chỗ. “Tôi muốn viếng cậu ấy một chút.”
“Trùng hợp thật, tao còn không biết nên quăng tro cốt của nó ở đâu. Mày mang đi luôn cũng được.” Dù cho lời nói của ông ta chẳng chừa cho anh chút mặt mũi nào nhưng vẫn quay đầu dẫn đường vào bên trong. “Theo tao.”
Cố An Thành theo sau ông ta, hai người đi đến một căn phòng nhỏ âm u sau nhà, bốn phía không có cửa sở. Ông ta bật đèn, bóng đèn tròn gắn ở trên trần nhà chầm chậm rọi sáng cả căn phòng. Phòng rất nhỏ, chưa đến 66m2, bởi vì ở gần chỗ rửa xe nên không khí trong phòng khá ẩm ướt. Cả căn phòng chỉ có một cái giường sắt và một cái tủ ở đầu giường.
(Từ ở đây là 坪 nha, search Google nó bảo ở đại lục thường tính 1 ping = 3.3 m2, mà đang thắc mắc là cái phòng 66m2 sao kêu nhỏ, bản ră vẫn viết là 20 ping)
Ông ta bước đến, mở tủ ra. Cố An Thành nhìn thấy một hộp gõ đen và một tấm hình bên trong.
Người trong hình là Trần Viễn, gần như không khác gì so với người trong ký ức của anh, hoặc có thể đây là hình Trần Viễn từ thời cấp hai. Người thiếu niên trong ảnh có khuôn mặt thanh tú nhưng lại trắng bệch, đôi mắt đen đang trốn tránh ống kính máy ảnh, tóc dài qua trán nhìn có chút lôi thôi. Nhìn tổng thể thì người thiếu niên trong ảnh hiện lên vẻ u tối, môi cậu mím lại, như thể dù uất ức đến chết cũng không dám mở miệng.
Cố An Thành cảm thấy như Trần Viễn năm đó đứng trước mặt mình, đôi mắt bỗng cay cay. Anh nhìn chằm chằm bức ảnh hồi lâu, người đàn ông kia nhìn anh như kẻ điên. “Có muốn mang đi hay không thì nói.”
“Được.” Cố An Thành trải áo khoác ra, đặt khung ảnh và hộp tro cốt vào rồi gói ghém cẩn thận.
“Ôi, thật là bạn tốt nha. Khi nó bị lột sạch sẽ, đè ra làm ngay trên đường thì mày sung sướng ở đâu?” Ông ta nhìn anh quý trọng hai thứ kia như vậy, ôm tay khinh thường. “Mấy năm qua tao cũng lo cho nó không ít. Có chuyện gì tao cũng chẳng để nó thiệt thòi.”
Trên người Cố An Thành không có tiền mặt, lò dò móc ra được một xấp tiền, cỡ một ngàn tám. Ông ta cũng không chê ít, cầm tiền xong lập tức im miệng.
Cố An Thành chưa từng gặp người này, anh không biết ông ta có phải là chú của Trần Viễn hay không, cũng không biết ông ta đối xử với Trần Viễn tốt hay không. Anh chỉ là không muốn nghe ông ta kể về những chuyện Trần Viễn đã gặp phải. Không cần ai phải kể lại cả vì trong lòng anh đều hiểu rõ. Oắt con vô dụng kia dù có bị bắt nạt cỡ nào cũng có thể nhẫn nhịn, dù đau đớn cỡ nào cũng chỉ như người câm, không phát ra một âm thanh nào.
Dù vậy cậu thiếu niên ấy chưa từng làm gì sai cả, tất cả là lỗi của anh. Là anh cùng loại với đám mặt người dạ thú như ông ta, lấy việc bắt nạt Trần Viễn làm thú vui.
“Tiểu Viễn, chúng ta đi thôi.”
Cố An Thành ôm hai món đồ cuối cùng của Trần Viễn trong ngực, nghiêm mặt bước ra khỏi tiệm sửa xe. Anh không gọi xe, cứ ôm hộp tro mà đi như thế. Anh cứ miệt mài đến khi quần áo đều thấm đẫm mồ hôi, chân anh cũng xót vì đi quá nhiều, lòng bàn chân thì như cứng lại mới nhận ra bản thân đang đứng trên đường, xung quanh đã lên đèn rực rỡ. Chỗ anh đang đứng là một khu dân cư nhỏ, xung quanh rất đẹp, buổi tối càng đẹp. Đèn đường đều là hình hoa bách hợp, từng hàng dây đèn neon nhỏ quấn quanh trụ đẻn, phía xa xa là từng ô cửa nhà vừa lên đèn. Không biết tự lúc nào anh đã vô thức bước đến quảng trường, vừa đúng lúc có tiếng nhạc vang lên.
“Cậu nhìn nè, thế giới này không phải rất tốt sao?” Cố An Thành khóc không thành tiếng. Rồi lặng lẽ ôm chặt đồ trong ngực, ngồi bên vệ đường bật khóc như một đứa trẻ.
Ánh mắt người qua đường khi nhìn anh. Có thương hại, có cười nhạo nhưng phần lớn đều sẽ tránh xa một chút.
Mà Cố An Thành, người nghĩ bản thân đã đủ bình tĩnh để đối mặt với chuyện này lại bật khóc nức nở khi nhìn thấy ánh đèn từng nhà từng nhà thi nhau sáng lên.
Anh nhớ Trần Viễn rất thích ánh đèn, nếu không có ánh sáng sẽ sợ hãi cuộn người lại thành một cục. Nhưng năm đó mỗi ngày cậu đều phải ở lại trong phòng chứa đồ dành cho tiết thể dục của trường.
Cậu trải một tấm thảm thể thao, loại thảm mỏng dùng khi tập gập bụng ấy, rồi nằm co ro trên đó. Cố An Thành vẫn nhớ, khi đó hắn lén chạy vào phòng dụng cụ, đặt tay lên phần eo bị lộ ra của Trần Viễn. Cảm giác mịn màng đó khiến dục hỏa trong người Cố An Thành bất ngờ bùng cháy…
Cố An Thành, mày đúng là súc sinh. Đến tận giờ phút này anh mới phát hiện, bản thân mình chỉ biết nhận lấy, chưa từng cho Trần Viễn bất kì điều gì.
Tiểu Viễn…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất