Chương 8: Điện Thoại Mới. Check
Trần Viễn lo lắng không yên, nhưng cậu không có điện thoại, cũng không dám hỏi Cố An Thành. Cậu sợ Cố An Thành gặp nguy hiểm, nhưng suy đi nghĩ lại, vẫn cảm thấy mặc dù chú của cậu lớn tuổi hơn một chút, nhưng Cố An Thành cũng rất giỏi đánh nhau, chắc chắn sẽ không chịu thiệt thòi.
Cậu vừa ngồi xổm trong sân giặt rồi thay ga giường và vỏ chăn bị dơ, vừa tưởng tượng lúc này giữa Cố An Thành và chú đã xảy ra chuyện gì, có thể đánh nhau hay không, sau đó cả hai đã đi đâu?
Chẳng qua suy nghĩ muốn có điện thoại di động quả thật đã dọa bản thân cậu giật mình, cho dù là trong lớp cũng không phải tất cả mọi người đều có điện thoại, nhưng ý niệm này của cậu chẳng qua cũng chỉ tồn tại trong nháy mắt, cũng chỉ nghĩ ngợi mà thôi.
Sau đó, ngày hôm sau Cố An Thành kín đáo đưa cho cậu một chiếc điện thoại di động, là kiểu dáng vô cùng bình thường, Cố An Thành còn suy xét đến chuyện nếu cậu dùng loại quá tốt chắc chắn sẽ bị chặn đường cướp của, thị phạm cách dùng đơn giản một lần rồi đặt điện thoại vào trong lòng bàn tay Trần Viễn, “Điện thoại chỉ có thể nghe gọi, nhắn tin. Số điện thoại của tớ đã được lưu bên trong, muốn gọi nhanh nhấn phím 1 là được.”
“Cái này… Tớ không thể nhận…” Trần Viễn bối rối, “Cái này quá quý giá…”. Truyện Dị Giới
Từ hôm qua Trần Viễn đã có cảm giác bất an mãnh liệt, đến mức buổi sáng hôm nay lúc thức dậy, đối với những món đồ mà hôm qua Cố An Thành mua cho cậu, cậu cũng không có dũng cảm lấy một cái ra mặc, với lại cậu phát hiện đã thiếu mất vài món, chỉ đoán rằng có thể là sau nửa đêm chú lại quay về lấy mất, nhưng cậu cũng không xác định chắc, điều này dẫn đến việc cậu không dám mặc vào nữa, sợ khiến Cố An Thành phát hiện sao không mặc một món nào đó.
“Cậu lấy về đi, tớ không thể nhận...”
Nhìn Trần Viễn bất an rủ mắt xuống ngay cả nhìn cũng không dám nhìn mình, chỉ đưa điện thoại qua đây, Cố An Thành thuận thế cầm tay cậu, cảm giác Trần Viễn đang run rẩy, Cố An Thành lại vội vàng buông ra, chỉ rút điện thoại từ trong tay cậu ra bỏ vào trong túi áo cậu, “Vứt trong nhà cũng lãng phí, hơn nữa tớ muốn tìm cậu cũng sẽ thuận tiện hơn, số điện thoại cũng là số trước kia tớ dùng, nếu có người gọi đến, cậu cứ nói là số này đổi chủ, không cần để ý đến họ.”
Cố An Thành lục lọi trong nhà rất lâu mới có thể kiếm ra một chiếc điện thoại di động rách nát như vậy, sau này có điện thoại thông minh rồi, cái điện thoại di động này cũng sẽ chỉ để đó không dùng, cũng may kiểu điện thoại không có quá nhiều công năng này ngược lại không dễ bị hỏng, lấy ra sạc pin một lát là có thể xài, không phải anh dỗ dành Trần Viễn mà là sự thật.
“Nếu cậu không dùng, cứ để không điện thoại như vậy cũng sẽ tự hỏng, không phải càng tiếc ư.” Cố An Thành thử nhiều lời hơn một chút, không còn dùng giọng ra lệnh để nói, bằng không Trần Viễn sẽ mãi mãi sợ anh.
Hôm qua hơn nửa đêm Cố An Thành vẫn bị tiếng ồn ào của đám ranh con chơi CS làm ồn đến độ ngủ cũng không yên, sau đó cuối cùng bọn họ cũng yên tĩnh, Cố An Thành suy nghĩ đến Trần Viễn, nghĩ xem cậu có ăn cơm tối không, ngủ có ấm không, đợi đến khi thật sự buồn ngủ thì trời cũng đã sắp sáng.
Trời sáng, quả giống như Cố An Thành đã nghĩ, anh thật sự trở về lúc cấp hai không phải mơ, cũng không phải hoang tưởng.
Bởi vì anh lo lắng đây chỉ là giấc mơ nên đúng là đã hận không thể dùng cả một ngày chăm sóc chu toàn cho Trần Viễn, ngược lại đã khiến Trần Viễn bất an sợ hãi, anh ép cậu trốn học, ép cậu ăn sáng, ép cậu mặc đồ mà anh mua, thậm chí còn tới nhà Trần Viễn, đe dọa chú của Trần Viễn…
Cố An Thành lau mặt một cái, cảm thấy chính mình giống như người điên vậy.
Vỗ nước lạnh thật mạnh lên mặt, Cố An Thành bình tĩnh trở lại, anh nói với bản thân không nên gấp gáp, đừng có dọa đến Trần Viễn, phải tiến hành từng bước từng bước mới đúng, trước tiên chăm sóc thân thể của cậu cho tốt rồi mới chậm rãi khiến cậu thả lỏng sự phòng bị trong lòng.
Cho nên sáng sớm Cố An Thành đã nói bảo mẫu làm hai phần bữa sáng, anh lấy bình giữ nhiệt từ trong cặp sách ra, đặt lên bàn vặn mở nắp, “Đây là do bảo mẫu làm, tớ đã ăn ở nhà rồi, cậu ăn đi.”
Trần Viễn không biết là gì, vô thức ghé sát vào để nhìn bên trong, Cố An Thành thừa cơ hôn lên trán cậu một cái, “Là cháo thịt nạc trứng muối, còn có một quả trứng gà.”
Trần Viễn lập tức đỏ mặt đến mang tai, mặc dù tiết buổi sáng vẫn chưa bắt đầu, nhưng trong phòng học đã có không ít người, Vương Huân thì ở bên cạnh luôn luôn ngó về phía hai người bọn họ, lúc này nhìn thấy cũng không hô to gọi nhỏ, ngược lại còn lầm bầm, “Cái này... Sao tao có cảm giác sau này sẽ phải gọi chị dâu nhỉ?”
Sắc mặt Trần Viễn càng đỏ hơn cả máu, Cố An Thành lại lấy một cái muỗng ra đưa cho Trần Viễn, “Trong nhà có người nấu mà ăn đồ trong nhà còn sạch sẽ hơn, nếu không ăn nổi thì tới nhà ăn đối diện trường học, tớ nghĩ cũng ổn.”
Trần Viễn cầm lấy cái muỗng nhỏ giọng nói lời cảm ơn rồi cúi đầu ăn, chỉ sợ Vương Huân nói thêm câu gì nữa.
Cố An Thành vây lấy cậu, “Chậm chút, ăn từ từ, còn tới mười mấy phút nữa mới có chuông vào tiết sáng, vội làm gì.”
“Ê An Tử…” Vương Huân khó mà diễn tả cảm xúc bây giờ là gì, ngược lại có loại cảm giác mà gần đây cậu ta vừa mới biết đến, “Mày có biết, hình như mày đang ngược chó không.”
Cố An Thành nghe không hiểu, “Cái quái gì vậy?”
“Không có gì, quên đi, nể tình mày để cho tao sướng cả một buổi tối rồi, tao bao dung với mày vậy.” Vương Huân nói giống như bản thân cực kỳ vĩ đại, nhưng vừa quay đầu đã bị Cố An Thành đập một quyển sách lên sau gáy.
“Cút mẹ mày đi, sướng ông nội mày!” Cố An Thành đối với cậu ta thật là không còn gì để nói.
Vương Huân cũng là nói xong mới phát giác câu đó còn có ý nghĩa khác, bị đánh cũng chỉ cười hắc hắc, “Nói sai nói sai rồi, còn tưởng là vợ mày chứ thực sự ngại quá nha.”
“Cút xa chút.” Cố An Thành quay đầu vỗ vỗ Trần Viễn bị anh dọa sợ đến ợ một cái, “Ăn của cậu đi, tớ mắng bọn nó cũng có thể dọa cậu giật mình, cậu là thỏ chắc.”
“Thì… Thì là tuổi thỏ mà.” Trần Viễn nhỏ giọng nói, cậu học tiểu học trên huyện thành muộn hơn một năm so với nơi này, đại đa số các bạn học đều thuộc tuổi trâu tuổi hổ, còn cậu thì tuổi thỏ.
Cố An Thành nhẹ nhàng vuốt xuôi sau lưng cho cậu, ngoài miệng nói, “Ăn của cậu đi.” Trong mắt lại tràn đầy sự nuông chiều và vui mừng, Trần Viễn dám trả lời lại đã nói rõ cậu đối với anh có sự tin tưởng nhất định, Tiểu Viễn của anh, đời này anh sẽ yêu thương bảo vệ cậu thật tốt, để sau này cậu cũng sẽ giống con thỏ nhảy lên khóc lóc om sòm cùng anh.
Túi khóc nhỏ – Tiểu Viễn – tủi thân online, nhiệt liệt lên án chuyện quần chúng vây xem đều thích sờ mặt cậu, bên cạnh đồng chí Đại Cố dùng thực lực để sủng vợ thì đang nhập tâm phân tích đề bài “Làm sao để làm một người chồng hợp chuẩn không bị sai sót”.
Cậu vừa ngồi xổm trong sân giặt rồi thay ga giường và vỏ chăn bị dơ, vừa tưởng tượng lúc này giữa Cố An Thành và chú đã xảy ra chuyện gì, có thể đánh nhau hay không, sau đó cả hai đã đi đâu?
Chẳng qua suy nghĩ muốn có điện thoại di động quả thật đã dọa bản thân cậu giật mình, cho dù là trong lớp cũng không phải tất cả mọi người đều có điện thoại, nhưng ý niệm này của cậu chẳng qua cũng chỉ tồn tại trong nháy mắt, cũng chỉ nghĩ ngợi mà thôi.
Sau đó, ngày hôm sau Cố An Thành kín đáo đưa cho cậu một chiếc điện thoại di động, là kiểu dáng vô cùng bình thường, Cố An Thành còn suy xét đến chuyện nếu cậu dùng loại quá tốt chắc chắn sẽ bị chặn đường cướp của, thị phạm cách dùng đơn giản một lần rồi đặt điện thoại vào trong lòng bàn tay Trần Viễn, “Điện thoại chỉ có thể nghe gọi, nhắn tin. Số điện thoại của tớ đã được lưu bên trong, muốn gọi nhanh nhấn phím 1 là được.”
“Cái này… Tớ không thể nhận…” Trần Viễn bối rối, “Cái này quá quý giá…”. Truyện Dị Giới
Từ hôm qua Trần Viễn đã có cảm giác bất an mãnh liệt, đến mức buổi sáng hôm nay lúc thức dậy, đối với những món đồ mà hôm qua Cố An Thành mua cho cậu, cậu cũng không có dũng cảm lấy một cái ra mặc, với lại cậu phát hiện đã thiếu mất vài món, chỉ đoán rằng có thể là sau nửa đêm chú lại quay về lấy mất, nhưng cậu cũng không xác định chắc, điều này dẫn đến việc cậu không dám mặc vào nữa, sợ khiến Cố An Thành phát hiện sao không mặc một món nào đó.
“Cậu lấy về đi, tớ không thể nhận...”
Nhìn Trần Viễn bất an rủ mắt xuống ngay cả nhìn cũng không dám nhìn mình, chỉ đưa điện thoại qua đây, Cố An Thành thuận thế cầm tay cậu, cảm giác Trần Viễn đang run rẩy, Cố An Thành lại vội vàng buông ra, chỉ rút điện thoại từ trong tay cậu ra bỏ vào trong túi áo cậu, “Vứt trong nhà cũng lãng phí, hơn nữa tớ muốn tìm cậu cũng sẽ thuận tiện hơn, số điện thoại cũng là số trước kia tớ dùng, nếu có người gọi đến, cậu cứ nói là số này đổi chủ, không cần để ý đến họ.”
Cố An Thành lục lọi trong nhà rất lâu mới có thể kiếm ra một chiếc điện thoại di động rách nát như vậy, sau này có điện thoại thông minh rồi, cái điện thoại di động này cũng sẽ chỉ để đó không dùng, cũng may kiểu điện thoại không có quá nhiều công năng này ngược lại không dễ bị hỏng, lấy ra sạc pin một lát là có thể xài, không phải anh dỗ dành Trần Viễn mà là sự thật.
“Nếu cậu không dùng, cứ để không điện thoại như vậy cũng sẽ tự hỏng, không phải càng tiếc ư.” Cố An Thành thử nhiều lời hơn một chút, không còn dùng giọng ra lệnh để nói, bằng không Trần Viễn sẽ mãi mãi sợ anh.
Hôm qua hơn nửa đêm Cố An Thành vẫn bị tiếng ồn ào của đám ranh con chơi CS làm ồn đến độ ngủ cũng không yên, sau đó cuối cùng bọn họ cũng yên tĩnh, Cố An Thành suy nghĩ đến Trần Viễn, nghĩ xem cậu có ăn cơm tối không, ngủ có ấm không, đợi đến khi thật sự buồn ngủ thì trời cũng đã sắp sáng.
Trời sáng, quả giống như Cố An Thành đã nghĩ, anh thật sự trở về lúc cấp hai không phải mơ, cũng không phải hoang tưởng.
Bởi vì anh lo lắng đây chỉ là giấc mơ nên đúng là đã hận không thể dùng cả một ngày chăm sóc chu toàn cho Trần Viễn, ngược lại đã khiến Trần Viễn bất an sợ hãi, anh ép cậu trốn học, ép cậu ăn sáng, ép cậu mặc đồ mà anh mua, thậm chí còn tới nhà Trần Viễn, đe dọa chú của Trần Viễn…
Cố An Thành lau mặt một cái, cảm thấy chính mình giống như người điên vậy.
Vỗ nước lạnh thật mạnh lên mặt, Cố An Thành bình tĩnh trở lại, anh nói với bản thân không nên gấp gáp, đừng có dọa đến Trần Viễn, phải tiến hành từng bước từng bước mới đúng, trước tiên chăm sóc thân thể của cậu cho tốt rồi mới chậm rãi khiến cậu thả lỏng sự phòng bị trong lòng.
Cho nên sáng sớm Cố An Thành đã nói bảo mẫu làm hai phần bữa sáng, anh lấy bình giữ nhiệt từ trong cặp sách ra, đặt lên bàn vặn mở nắp, “Đây là do bảo mẫu làm, tớ đã ăn ở nhà rồi, cậu ăn đi.”
Trần Viễn không biết là gì, vô thức ghé sát vào để nhìn bên trong, Cố An Thành thừa cơ hôn lên trán cậu một cái, “Là cháo thịt nạc trứng muối, còn có một quả trứng gà.”
Trần Viễn lập tức đỏ mặt đến mang tai, mặc dù tiết buổi sáng vẫn chưa bắt đầu, nhưng trong phòng học đã có không ít người, Vương Huân thì ở bên cạnh luôn luôn ngó về phía hai người bọn họ, lúc này nhìn thấy cũng không hô to gọi nhỏ, ngược lại còn lầm bầm, “Cái này... Sao tao có cảm giác sau này sẽ phải gọi chị dâu nhỉ?”
Sắc mặt Trần Viễn càng đỏ hơn cả máu, Cố An Thành lại lấy một cái muỗng ra đưa cho Trần Viễn, “Trong nhà có người nấu mà ăn đồ trong nhà còn sạch sẽ hơn, nếu không ăn nổi thì tới nhà ăn đối diện trường học, tớ nghĩ cũng ổn.”
Trần Viễn cầm lấy cái muỗng nhỏ giọng nói lời cảm ơn rồi cúi đầu ăn, chỉ sợ Vương Huân nói thêm câu gì nữa.
Cố An Thành vây lấy cậu, “Chậm chút, ăn từ từ, còn tới mười mấy phút nữa mới có chuông vào tiết sáng, vội làm gì.”
“Ê An Tử…” Vương Huân khó mà diễn tả cảm xúc bây giờ là gì, ngược lại có loại cảm giác mà gần đây cậu ta vừa mới biết đến, “Mày có biết, hình như mày đang ngược chó không.”
Cố An Thành nghe không hiểu, “Cái quái gì vậy?”
“Không có gì, quên đi, nể tình mày để cho tao sướng cả một buổi tối rồi, tao bao dung với mày vậy.” Vương Huân nói giống như bản thân cực kỳ vĩ đại, nhưng vừa quay đầu đã bị Cố An Thành đập một quyển sách lên sau gáy.
“Cút mẹ mày đi, sướng ông nội mày!” Cố An Thành đối với cậu ta thật là không còn gì để nói.
Vương Huân cũng là nói xong mới phát giác câu đó còn có ý nghĩa khác, bị đánh cũng chỉ cười hắc hắc, “Nói sai nói sai rồi, còn tưởng là vợ mày chứ thực sự ngại quá nha.”
“Cút xa chút.” Cố An Thành quay đầu vỗ vỗ Trần Viễn bị anh dọa sợ đến ợ một cái, “Ăn của cậu đi, tớ mắng bọn nó cũng có thể dọa cậu giật mình, cậu là thỏ chắc.”
“Thì… Thì là tuổi thỏ mà.” Trần Viễn nhỏ giọng nói, cậu học tiểu học trên huyện thành muộn hơn một năm so với nơi này, đại đa số các bạn học đều thuộc tuổi trâu tuổi hổ, còn cậu thì tuổi thỏ.
Cố An Thành nhẹ nhàng vuốt xuôi sau lưng cho cậu, ngoài miệng nói, “Ăn của cậu đi.” Trong mắt lại tràn đầy sự nuông chiều và vui mừng, Trần Viễn dám trả lời lại đã nói rõ cậu đối với anh có sự tin tưởng nhất định, Tiểu Viễn của anh, đời này anh sẽ yêu thương bảo vệ cậu thật tốt, để sau này cậu cũng sẽ giống con thỏ nhảy lên khóc lóc om sòm cùng anh.
Túi khóc nhỏ – Tiểu Viễn – tủi thân online, nhiệt liệt lên án chuyện quần chúng vây xem đều thích sờ mặt cậu, bên cạnh đồng chí Đại Cố dùng thực lực để sủng vợ thì đang nhập tâm phân tích đề bài “Làm sao để làm một người chồng hợp chuẩn không bị sai sót”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất