Tình Yêu Đầu Tiên

Chương 44: Kết Thúc Năm Học Lớp 11

Trước Sau
Kì thi cuối kỳ 2 đã kết thúc, một năm học lớp 11 đã dần khép lại. Điểm của các môn đã có hết, các giáo viên đang trong quá trình tổng sổ và ghi học bạ.

Điều đáng ngạc nhiên nhất là sự tiến bộ vượt bậc của Dương Hà Anh, khi cô nàng này đã vượt lên từ vị trí top 10 của lớp và lọt vào top 5, nếu như cô không bị điểm kì 1 kéo xuống thì cô sẽ là top 3.

Khi nhận được bảng điểm ai nhìn vào cũng rất bất ngờ, ngay cả Hà Anh nhìn vào cũng không thể tin nổi cô nàng ngồi há hốc mồm nhìn khoảng 10 phút mới dám tin. Đây là do chính cô tự cố gắng và có sự giúp sức của Hoàng Tuấn Anh, nên kết quả mới có thể đáng ngưỡng mộ đến vậy, điều này đủ để chứng minh thực lực của cô không hề tồi như nhiều bạn trong lớp đã từng nghĩ trước đây.

Lớp chọn ở A đúng là không bằng ở S, nhưng không có nghĩa là học sinh lớp chọn ở A không biết đường cố gắng khi học lớp chọn ở S. Chỉ cần chăm chỉ cố gắng, mọi nỗ lực đều sẽ được đền đáp.

9,0 Trung bình học kì 2 đủ để làm cho Hà Anh choáng váng, mà cũng phải thôi điểm Toán Anh của cô rất cao đạt ngưỡng 9 phẩy, điểm văn cũng trên 8 phẩy. Những môn khác của cô cũng 8 phẩy 9 phẩy hết.

Cộng thêm cả học kì 1 8,6 tính ra trung bình cả năm của cô là 8,8.

Cũng cao thật mà.

Nhưng điều khiến cô bức xúc đó là cái phản ứng của Hoàng Tuấn Anh. Ai chẳng biết là Hoàng Tuấn giỏi, ai chẳng biết là Hoàng Tuấn siêu đỉnh? 9,9 TB môn học kì 2, 9,8 điểm cả năm, không ai trong cái trường này bằng cậu ta cả.

Vì phản ứng đầu tiên của cậu ta khi nhìn phiếu điểm của cô là thở dài rồi lắc đầu, ngay sau đó cậu ta nói cô không thể vượt mặt top 3 top 4 chứ đừng nói gì đến tiến sát gần cậu.

Nghe được câu này Hà Anh vừa bức xúc vừa thấy tổn thương. Từ trước đến giờ cô chỉ muốn mình học giỏi thôi cô chưa từng nghĩ đến việc sẽ đi ganh đua với ai.

Hà Anh tự nhận thấy bản thân thấp kém, bản thân không thể bằng ai cả nhưng cô chưa bao giờ lung lay ý chí của mình.

Nếu như học tập là một cuộc chạy đua thì cô chỉ muốn giữ bản thân ở mức có thể có được huy chương đồng. Cô ngại khổ? điều ấy là không đúng, nếu thế thì cô cũng chẳng cố gắng như bây giờ.

Sau kì thi này là nghỉ hè chuẩn bị cho một năm cuối cấp với cánh cửa bước vào một trường Đại học còn ở khá xa so với cô, và yêu cầu chính cô phải tiến gần đến cánh cửa đó và mở nó ra.

Tương lai của cô quyết định hết vào việc chọn ngành và gửi gắm 4 năm vào ngôi trường nào đó, tất cả là do cô cả thôi.

Sau khi thi xong thì mọi người lên lớp cũng chẳng biết phải làm gì, nếu như khối 12 bận rộn bao nhiêu thì khối 10 và khối 11 lại rảnh rỗi bấy nhiêu chỉ có lên lớp và chơi, đứa nào bị xách cổ đi tập văn nghệ tổng kết thì đi thôi.

Nói chung là quá rảnh.

“Năm nay chán nhỉ. Chẳng có gì đặc biệt cả” Lê Huyền My nằm bò ra bàn, cô nàng thở dài một hơi nói.

“Sao lại chán thế?” Hà Anh ngồi cạnh My hỏi.

My dựa vào vai Hà Anh thở dài nói:

“Mọi năm trường mình vào thời gian này rất nhộn nhịp, năm nay trông ảm đạm ghê gớm à”

“Tao mới chuyển đến nên cũng không biết”

Từ sau sinh nhật My cô ấy bảo Hà Anh mau đổi xưng hô, không xưng hô tớ cậu nữa. Bây giờ họ đang rất thân thiết rồi nếu còn tiếp tục ‘tớ - cậu’ rất là ngượng ngùng, Hà Anh cũng đồng ý đổi và giờ cũng khá quen.

My hỏi Hà Anh:

“Nè Hà Anh, Trường cũ mày năm ngoái vào cuối năm học thì làm gì không?”

“Thì cũng như trường mình nè, học xong chương trình thì rảnh rỗi chơi thôi. Khác mỗi cái là ở lớp cũ sau khi các môn hết chương trình, giáo viên cho ngồi chơi thì lớp học biến thành sòng bạc” Hà Anh bật cười đáp.

“Chúng nó dám chơi trong lớp sao? Không bị bắt chứ?”

“Có chứ, bị giám thị bắt một lần nhưng may là xin được”

Hai đứa ngồi buôn chuyện với nhau một hồi lâu. Câu chuyện đang rất nhàm chán cho đến khi Lê Huyền My kể ra một chuyện.

“Năm lớp 10, lớp mình từng có xung đột trong đợt thi đua 20/11. Lần ấy lớp trưởng không phải Nguyễn Hải Đăng đâu mà là Phương Anh B4 trước đây học lớp mình, ngồi cùng bàn với tao đó”

Hà Anh chăm chú nghe My kể chuyện, cô không nói gì cả. Lê Huyền My vẫn rất nhập tâm vào câu chuyện của mình.

“Phương Anh yêu cầu cả lớp nộp mỗi người 50k để mua quà cho cô chủ nhiệm, bọn tao đều nộp đầy đủ không thiếu một đồng nào. Các hoạt động của trường lớp đều thực hiện tốt không có gì đáng nói, quà cho cô cũng được mua và tặng cho cô còn của các thầy cô bộ môn thì trích từ quỹ lớp”

Hà Anh không hiểu. Mọi thứ đều chỉn chu như vậy thì xung đột kiểu gì? Hay là ăn chặn tiền?

“Qua 20/11 được mấy ngày, bọn tao phát hiện Phương Anh đã ăn chặn tiền của lớp. Lớp quyết định mua cho cô một chiếc váy và một đôi giày khá đắt nên mới nộp 50k, cả hai món đó là 1 triệu rưỡi còn 500k thì sẽ để trong phong bì. Mà con đấy nó mua đồ fake chưa đến 500k rồi lừa cả lớp”

Đến đây My cười nhạt rồi tiếp tục:

“Nếu như không có đứa bạn thân của nó ở lớp khác nói cho bọn tao, chắc bọn tao cứ để nó lừa như vậy”

“Nói chung là đứa đấy lừa tiền của lớp?”



“Đúng rồi. Khi phát hiện được mọi chuyện lớp mình cãi nhau to, yêu cầu Phương Anh mau trả lại tiền cho cả lớp, mặc cho nó đây đẩy không nhận. Có thể nó không ngờ được là chính cái Mai B3 đứa bạn mà nó tin tưởng nhất đã bán đứng nó. Lớp mình đổi Nguyễn Hải Đăng làm lớp trưởng từ hôm ấy, cô Nhung rất tức giận và thất vọng về nó, rõ ràng là cô đã nâng đỡ nó rất nhiều nhưng thật không ngờ mình lại bị đối xử như vậy”

“Phương Anh bị cả lớp tẩy chay, đầu năm nay nó đã chuyển đi sang lớp khác rồi. Nhưng cũng thật may là từ lần Nguyễn Hải Đăng lên làm lớp trưởng lớp mình mới được vững chắc như bây giờ”

Nói thật là Đăng làm lớp trưởng còn tuyệt hơn là Phương Anh nhiều. Ít ra cậu ta chưa từng thèm tiền đến mức mà ăn chặn tiền của lớp, vả lại cậu ta rất nhiệt huyết khiến cho bao nhiêu hoạt động tập thể mà trường giao cho, lớp đều làm rất tốt.

Hà Anh suy nghĩ một chút, trước đây cô có hỏi về hai bạn cùng bàn cũ với Huyền My năm ngoái. Cô ấy nói một đứa do có xung đột nên chuyển sang B4, một đứa quá áp lực khi học trong lớp cũng chuyển xuống B10. Cô chưa từng nghĩ rằng trước đây lớp lại có chuyện ăn chặn như vậy.

Năm ngoái cô từng chứng kiến một đứa cùng khối khóc lóc ôm lấy thầy giáo chủ nhiệm vì bị bạn cùng lớp sỉ nhục, nhưng chính cậu ta đã làm việc có lỗi với lớp không thể ai chấp nhận được. (Hà Anh nhớ không nhầm cũng là ăn chặn tiền)

Cô lúc ấy nhìn thấy thế chỉ cười khinh bỉ, ăn chặn tiền, lươn lẹo, lừa dối cả lớp. Bị sỉ nhục là đúng.

Nếu thấy tổn thương vì bị công kích cớ sao lại đi lừa dối người ta.

Không muốn bàn luận về vấn đề này nữa, My hỏi cô:

“Hoàng Tuấn đâu rồi Hà Anh? Lại đi WC tập thể rồi à?”

Cô phụt cười rồi ngồi dậy vươn vai một cái đáp:

“Không đâu, cậu ta bị lôi đi tập văn nghệ rồi”

“Ái chà” My thốt lên. Cô ấy ngồi dậy xích lại gần Hà Anh bắt đầu công cuộc hay ho mà hai đứa hay làm chính là nói xấu Hoàng Tuấn Anh.

“Tên đó có hát được không mà đòi đi tập văn nghệ chứ?”

“Không đâu, hát dở kinh khủng. Được cái là một dancer chuyên nghiệp đó” Hà Anh bĩu môi chê bai cái giọng hát phải gọi là “bò rống” của tên đó.

“Kinh phết nhở, một dancer cơ à?” My giả vờ bất ngờ không dám tin, rồi cô bạn nghĩ đến cái chân què của Hoàng Tuấn Anh ngay lập tức khó hiểu, bèn hỏi Hà Anh “Nhưng chân nó què mà, sao vẫn bị anh Sơn lôi cổ đi nhảy?”

“À, bị đứng hát tốp ca rồi” cô ôm bụng nén cười khi nghĩ đến hoàn cảnh của cậu.

Ba ngày trước Hà Anh đợi Tuấn Anh cùng về nhà. Biết trước là cậu sẽ được tham gia vào đội nhảy cô cũng chẳng bất ngờ lắm, nên là kiên nhẫn ngồi ở cách xa khán đài một đoạn để quan sát và chờ cậu. Đến một tiếng sau thấy cậu đi đến mặt cậu nhăn nhó chỉ muốn chửi thề.

Cô hỏi lý do tại sao thì nghe được câu trả lời: “Mẹ kiếp, tôi không thoát được kiếp đi tập văn nghệ. Thằng Cương nói chân tôi vẫn chưa khỏi, cứ nghĩ là được thoát ai ngờ lại bị lôi đi hát tốp ca… Bla bla” cậu nói rất nhiều và cô không buồn vietsubs lại.

Kiểu gì thì cái anh phụ trách văn nghệ kia đâu vó muốn để phí tinh hoa hội tụ, phụ nữ rất yêu đó của cậu ta, còn chắc tại các chị lớp 12 sẽ thấy tiếc nuối nếu cậu ta không tham gia văn nghệ.

Gương mặt này của Hoàng Tuấn Anh đã được một đứa nào đó đăng lên tik Tok trong một video đi qua đường nào đó, lượt xem và tim rất nhiều lại còn được sướng tên trên confession nữa chứ.

Nhưng mà nói chung hát tốp ca là một việc gì đó đối với bao nhiêu đứa học sinh cấp ba là vô cùng xấu hổ. Lúc còn bé thì thấy vui thật đấy nhún nhảy rất dẻo dai, nhưng khi lớn lên chỉ cần đứng trên sân khấu nhún trước mặt mấy trăm cặp mắt là một điều không ai dám làm, mặc cho cũng có nhiều người chung hoàn cảnh.

My với Hà Anh cứ mỗi lần “nấu xói” Tuấn Anh cả hai đứa đều ôm bụng cười nghiêng ngả, mồm cứ việc hoạt động không cần quan tâm đến nhân vật bị réo tên từ nãy đến giờ đang đứng ở đầu bàn nhìn cả hai tức đến mức nghiến răng nghiến lợi.

Hoàng Tuấn Anh sắn tay áo lên nhảy vào chỗ hai tay cốc hai cái đầu của hai cái đứa đang chụm đầu vào nhau kia.

Cậu là trò đùa của hai đứa nó à?

“Lê Huyền My”

Cả ba đứa đang ngồi nói chuyện với nhau thì từ đâu có giọng nói của một cậu con trai cất lên gọi Lê Huyền My. Mọi người nghe thấy đều nhìn ra là Triệu Minh Quân B2, cảnh tượng này là quá quen đối với lớp B1 rồi cũng chẳng ai bất ngờ lắm.

My cũng nhìn thấy Quân, mặt cô bạn cau có khi nghe cậu ta gọi cả họ cả tên của mình ra cho cả lớp nghe, My khó chịu cô bĩu môi nói:

“Tưởng vẫn còn giận? Cũng biết mò cổ sang đây cơ à?”

Triệu Minh Quân qua chỗ Hoàng Tuấn Anh tính chen vào ngồi cùng cậu nhưng vừa đến Cậu lập tức chặn cậu ta lại: “Ấy! Ai cho mà ngồi? Xéo vào trong đi”

Quân bất mãn, cậu ta nhìn Hà Anh ý mau thuyết phục Tuấn Anh mà Hà Anh cũng hất mặt một cái bảo cậu ta mau đi. Thế là cậu ta phải đi vào bên trong vào chỗ của My và ngồi chung với cô nàng.

Huyền My tuy miệng lưỡi là thế nhưng tâm không phải vậy, khi Quân vừa đến cô cũng nhích lại vào Hà Anh hơn và cho cậu ta ngồi.

Từ lúc gặp nhau đến giờ đã là ba tháng, trong đó mất hai tháng đụng là đánh đụng là chửi thì mãi mới có một tháng yên bình. Cũng là do Quân chủ động đình chiến và xin lỗi cô nàng, My vốn là người rộng lượng cô nàng cũng tha thứ vì cô biết Quân không liên quan gì đến chuyện của cô cả, cậu ta nhận xét như vậy cũng đúng thôi Cô nàng đúng là một con dại trai mà.

Mà một điều đặc biệt mà chỉ có cô được chứng kiến đó chính là cái vẻ đẹp trai đến hại người của Quân, để đến mức như Hoàng Tuấn Anh thì chưa, nhưng Quân lại chính là gu lý tưởng của My.

Đẹp trai, học giỏi cái này Quân có My cũng có, nhưng điều mà My ấn tượng với Quân là sự bí ẩn của cậu chàng này, hầu như mọi người không ai biết quá nhiều về cậu ấy.

Tính cách của cậu ta ban đầu rất lạnh lùng khó ưa, mà khi tiếp xúc với cậu ta đủ lâu hoá ra lại là một chàng trai ấm áp và dễ gần có một chút dễ thương.



“Cậu làm giận cái gì?” Quân vừa đặt mông xuống đã lập tức quay sang My và hỏi cô nàng luôn.

“Không thèm giận” My bĩu môi.

Cái mặt đang hiện lên hai chữ ‘đang giận’ rành rành ra kia kìa. Quân nhìn My mỉm cười để lộ ra hai chiếc răng khểnh khiến cho My chứng kiến phải điêu đứng, cô nàng giờ mới để ý tên này vác mặt qua đây không đeo kính cũng chẳng đeo khẩu trang như mọi lần cứ để cái mặt này phô ra cho cả đám con gái xem.

My tức giận cô lấy cái khẩu trang mới trong ngăn bàn bịp vào mồm cậu ta với lí do còn dịch bệnh phải đeo:

“Mẹ nó, cậu mau đeo vào. Dám vác cái bản mặt này qua lớp tôi à?”

Quân không nói gì để mặc cho My làm gì thì làm, cậu ta khẽ cười rồi đưa tay chỉnh lại cái khẩu trang rồi mới hỏi:

“Hài lòng cậu chưa?”

My gật đầu rồi Quân mới nói tiếp: “Hôm qua tôi gặp một số chuyện không vui lắm nên đã tức giận vô cớ với cậu, xin lỗi”

My không đáp, cô nàng lôi điện thoại ra bấm bấm cái gì đó rồi cho cậu ta xem tức là đã đồng ý rồi.

“Đây, tôi muốn nhờ cậu mua hộ tôi một cốc chè bưởi ở quán Đậu Đỏ mà cậu lại tức giận với tôi”

“Được được, chiều tôi mua mang đến cho, cậu đồng ý không?”

My cất điện thoại đi rồi quay qua nói chuyện với cậu ta, ngầm chấp nhận.

Triệu Minh Quân thân với Lê Huyền My cũng đồng nghĩa là quan hệ khá tốt với Dương Hà Anh và cả tổ 2, còn đối với Hoàng Tuấn Anh cậu ta là chiến thần ngoại giao mà, việc biết và khá thân thiết với Triệu Minh Quân từ trước vốn chẳng có gì lạ.

Ngày tổng kết được tổ chức vào 28/5, khâu tổ chức khá là suôn sẻ không có gì quá đặc biệt, ngoài cái màn đọc thư tri ân rất cảm động của các anh chị lớp 12 ra thì cái gì cũng vô vị cả.

Sau khi văn nghệ xong, Hoàng Tuấn Anh đi xuống ngồi cạnh Hà Anh. Chàng trai với áo đồng phục trắng, quần âu đen với đôi giày thể thao trắng đắt tiền cộng thêm gương mặt đẹp trai đến hại người kia thật sự đã làm rung động biết bao trái tim của thiếu nữ. Tuấn Anh ngồi xuống chỗ mà cậu nói Hà Anh giành cho mình, đặt ba cái giấy khen với phong bì lên đùi.

Hà Anh nhìn thấy cậu đến cũng quay lại, cô nhíu mày khi nhìn mái tóc mà cô đã giành cả tiếng chải chuốt tạo kiểu cho cậu đã bị hỏng mất. Hà Anh sót xa nói:

“Cậu làm hỏng tóc tôi làm cho cậu rồi à? Rõ là đẹp mà”

Sáng nay cô thử tạo kiểu xoăn cho cậu thấy vô cùng ok, Tuấn Anh cũng ưng ý kiểu tóc này (đây là kiểu tóc cậu chọn rồi bảo cô thử tạo hộ, do Hà Anh cũng có tí năng khiếu về tạo kiểu tóc nên mới tin tưởng thôi). Khi nhìn thấy cậu xuất hiện trên khán đài nhận thưởng, thật sự là mọi người đặc biệt là đám con gái đều muốn rớt tim vì quá chói mắt, ui trời ơi ngay cả cô đây cũng bị doạ cho loé mắt luôn rồi.

Kiểu tóc này có hơi vướng víu cộng với thời tiết tháng năm nóng rát, nên là khi biểu diễn xong không có việc gì liên quan đến cậu nữa cậu bèn vuốt tóc lên để lau mồ hôi trên trán.

“Nóng quá, tôi không chịu nổi” Cậu phẩy phẩy cái cổ áo để quạt cho mát nhưng vẫn chẳng ăn thua, cậu với tay lên chỗ Hà Anh tìm quạt “Đưa tôi cái quạt coi”

Hà Anh đưa cậu cái quạt tay mình đang cầm, Tuấn Anh thấy thế bèn xích lại gần cô hơn rồi quạt cho cả hai cùng mát, Hà Anh còn xin ở đâu một tờ khăn ướt đưa cho cậu lau mồ hôi.

Vì ngồi phía cuối nên là cả hai đứa đều không được hưởng quạt ở phía trên, trời còn nắng ngồi trong sân có che mái tôn phải gọi là cực nóng, nóng đến khiếp luôn.

Một năm học lớp 11 đã kết thúc, chuẩn bị cho một năm học lớp 12 đang chờ đón. Hi vọng là cuối cấp sẽ có thật nhiều trải nghiệm đáng nhớ.

Đi trở về nhà Tuấn Anh bất ngờ khi nhìn thấy tin Facebook của Hà Anh, là ảnh selfie của cả hai đứa trên lớp. Thì ra cô đã đăng và đặt nó làm ảnh đại diện luôn.

Cậu mỉm cười rồi đưa tay gõ phím bình luận.

“Cô gái à, có thể cho tôi đặt nó làm ảnh đại diện được không? Tại tôi thấy người chụp đẹp quá mà”

Chưa đầy hai phút sau đã có phản hồi.

“Được chứ, chàng trai cứ tự nhiên đi nhé”

Tuấn Anh lấy luôn tấm đó làm ảnh đại diện, cậu cũng đăng lên một cái tin nhưng là một tấm ảnh khác với bài hát “Think of you”

Hai đứa này đúng rảnh, đứng cách nhau một bức tường mà phải nhắn tin với nhau qua điện thoại.

____

“Anh bột hôm nay đẹp trai thật sự. Ngày nào mình cũng được chạm mặt cậu ấy, có 200 tấm ảnh dìm kinh khủng nhất cậu ấy, thế nhưng khi nhìn thấy cậu ấy mình vẫn cứ đổ đứ đừ”

Điều bí mật của yang ying

“…”

“Vừa đấm vừa xoa đó hả em???”

Lời thú nhận của Anh bột.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau