Tình Yêu Là Vị Đắng Chocolate Là Vị Ngọt
Chương 12: Bác Sĩ Trịnh Hà Anh
Buổi tối anh đưa cô về nhà còn mình thì quay lại bệnh viện để trực
Cô rất xót anh khi tối không được nghỉ ngơi nhưng đó là công việc của anh nên cô đành chấp nhận và ủng hộ anh
Tối đó cô cứ nằm trên giường và xem lại những tấm hình mà anh chụp , trái tim đập càng mạnh cô bất giác cứ ngơ ngẫn ngắm nhìn nó
Điện thoại chợt rung lên có tin nhắn tới cô mở xem thì là tin nhắn đến từ anh
" Em vẫn chưa ngủ sao "
cô vội soạn trả lời
" Em không ngủ được "
Khung chat hiện lên anh đang soạn tin
" Ngoan trễ rồi mau ngủ đi ! ngày mai anh đến đón em đi làm " anh trả lời
" Vâng ! mà anh cũng chợp mắt một chút đi nhé " cô nói
" Xem xong bệnh án anh sẽ nghỉ ngơi " anh đáp
" Vâng " cô soạn trả lời và định đi ngủ thì Facebook của anh lại đăng bài mới
" Bông hoa xinh đẹp nhất của tôi " kèm theo là những tấm ảnh lúc chiều anh chụp cô
" Ông chú này muốn làm tôi mất ngủ sao " cô ôm lấy điện thoại mà cười hạnh phúc cứ ngắm nhìn dòng chữ mà anh ghi đọc đi đọc lại
" Thật sự thích quá ! anh ấy thật sự khiến mình bất ngờ quá ! muốn có bao nhiêu lãng mạn liền có bấy nhiêu lãng mạn" cô thì thầm và dần chìm vào giấc ngủ
Sáng hôm sau như đã hẹn ấy đến đón cô đi làm , lúc anh đến cô vừa mới thức dậy vì sợ anh đợi lâu nên cô vội vàng vệ sinh cá nhân và chỉ trang điểm nhẹ kết hợp với bộ tây trang phối cùng giày cao gót rồi nhanh chóng đi xuống
Anh đang ngồi cùng ba cô trò chuyện
" Chào buổi sáng thưa ba " cô nói và nhìn sang anh tươi cười
" Hai con ăn sáng rồi hẵn đi " ba cô nói
" Dạ ! không cần đâu ạ ! tụi con phải đi bây giờ rồi ạ ! con thưa ba con đi làm " Cô nói
Anh đứng dậy lễ phép chào ba cô và cùng cô đi ra ngoài
" Em thật sự không cần ăn sáng sao " anh hỏi cô khi cả hai người đã ra đến ngoài
" Em phải đến toà soạn ngay ạ ! hôm nay em đi phỏng vấn vị bác sĩ Trịnh nên không ăn sáng ạ " cô đáp và nhanh chóng ngồi vào ghế xe
" Em cũng phải tìm cái gì đó bỏ vào bụng chứ anh nói và đưa bánh cho cô
" Dạ ! cảm ơn chú " cô đáp và nhận lấy rồi và xé ra ăn
Anh khởi động máy và nhanh chóng đưa cô đến toà soạn
" Bác sĩ Trịnh đó là ai thế " anh tò mò hỏi cô
cô vừa nuốt miếng bánh cuối cùng thì vội trả lời
" Là bác sĩ tim mạch mới từ nước ngoài trở về tên Trịnh Hà Anh em nghe trưởng phòng nói cô ấy có kĩ thuật cấy ghép tim rất tốt trong giới ai cũng mong được gặp cô ấy một lần để xin được thỉnh giáo ! nên trưởng phòng muốn em đi phỏng vấn cô ấy để tăng thêm nhiều lượt đọc tin tức" cô nói một tràng với giọng điệu vừa có phần ngưỡng mộ
" Trịnh Hà Anh " anh lẩm nhẩm và kí ức không mấy vui vẻ chợt ùa về
" Anh quen biết với cô ấy sao " cô hỏi và nhìn anh
" Cũng không quen " anh đáp và tập trung lái xe
" Anh cũng là bác sĩ tim mạch ! chắc cả hai người sẽ sớm gặp nhau thôi ! cô ấy cũng làm ở bệnh viện của anh đấy " Cô vừa nói dứt câu anh liền đột ngột phanh xe lại
" Sao em biết được chuyện này " anh quay sang hỏi cô và không giữ nổi bình tĩnh
" Anh làm sao vậy ạ ! sao lại đột nhiên dừng lại " cô vừa hoàn hồn lại vì khi nãy anh bất ngờ phanh lại nên quay sang trách anh thì thấy sắc mặt anh không được tốt cho lắm
" Chú ! chú làm sao thế ! không khoẻ sao " cô lo lắng hỏi
" Không sao ! " anh vội đáp và tiếp tục lái xe
" Trả lời anh vì sao em biết cô ấy sẽ làm việc ở bệnh viện anh " anh hỏi lại câu vừa nãy
Cô không phát giác ra anh đang không được vui nên cũng vui vẻ mà trả lời
" Là trưởng phòng bảo em tìm hiểu thêm nhiều thông tin về cô ấy nên em tìm thấy nơi cô ấy làm việc là bệnh viện của anh "
Sắc mặt anh càng trầm xuống không đáp
" Đến nơi rồi anh dừng ở đây đi " cô nói
Anh dừng xe lại cô vội tháo dây an toàn và mở cửa xe bước xuống nhưng anh vẫn còn ngồi im suy nghĩ mà chưa nhận ra
" Em đi làm đây ! tạm biệt " cô ghé đầu vào xe chào anh thì anh mới thoát khỏi suy nghĩ và cười nhẹ gật đầu với cô
Cô nhanh chóng xoay người đi vào tòa soạn, anh ngồi đó một lúc rồi cũng khởi động xe chạy đến bệnh viện
Vì nơi cô làm việc cùng đường với anh nên cũng không mất khá nhiều thời gian để đến bệnh viện , khi anh vừa chạy vào bãi để đổ xe và vừa bước xuống để đi vào bệnh viện đã bắt gặp một khuôn mặt trong hiện lên trong kí ức lúc nãy
" Hải Nam ! Đã lâu không gặp " Trịnh Hà Anh đứng trước mặt anh mỉm cười chào hỏi
Anh đứng ngây người một lúc mới phản ứng lại
" Hà Anh em về nước khi nào " anh dùng ngữ điệu lạnh nhạt hỏi cô
" Anh không vui khi em quay về sao " Trịnh Hà Anh cảm thấy trái tim cô ta chậc hẳn đi một nhịp hỏi lại anh
" Sao anh phải vui vì em quay về chứ ? " anh trả lời lạnh lùng và đi lướt qua cô ta
" 12 năm không gặp nhau anh đã thay đổi nhiều quá đó ! em sắp không nhận ra anh " cô ta nói với theo phía sau
Anh đột nhiên dừng bước và xoay lại nhìn cô ta trả lời
" Chẳng phải em vẫn nhận ra anh đó ư ! anh phải làm việc rồi ! đi trước đây " Anh nói xong liền không để cô ta trả lời đã xoay người đi vào bệnh viện chỉ để lại bóng lưng cho cô ta
" Hải Nam ! em quay về rồi sao anh lại xa cách với em thế này " Trịnh Hà Anh cứ nghĩ khi cô ta quay trở lại anh sẽ vui vẻ khi nhìn thấy cô nhưng sao anh lại đối xử lạnh nhạt với cô như thế
Hai người 12 năm trước từng là người yêu của nhau , khi ấy cả hai người đều cùng đến bệnh viện này làm thực tập sinh và đã được nhận vào làm bác sĩ chính thức của bệnh viện nhưng do một lần cô ấy đã chuẩn đón sai về bệnh tình của bệnh nhân dẫn đến bệnh nhân đó tử vong trong lúc phẫu thuật việc này đều đem lại tổn thương cho cả hai người vì cả hai đều phụ trách chữa trị cho bệnh nhân . Do cô ấy không thể nào đối diện được với việc đấy cô ấy quyết định ra nước ngoài học tập , quyết định đó cũng dẫn đến việc hai người chia tay
Trịnh Hà Anh đứng đó nhìn theo bóng lưng của anh không rời
" Em đã rất nhớ anh đấy Hải Nam ! em đã từng nghĩ đến viễn cảnh hai chúng ta gặp lại nhưng tại vì sao anh lại không còn như lúc trước nữa " cô ta nói và cũng đi theo sau anh vào bệnh viện
Cô ta đã quyết định sẽ đến bệnh viện cũ nơi cả hai từng làm để làm việc , không ngờ đến anh vẫn còn làm ở đây điều đó cũng phần nào làm cô ta cảm thấy hạnh phúc , ít nhất cả hai người vẫn còn cơ hội để nối lại tình xưa
...----------------...
Cô vừa vào đến toà soạn thì trưởng phòng đã vô cùng vui mừng mà nói
" Coi kìa ! Nhã Quỳnh của chúng ta quay lại rồi này " bà nói xong thì đi về phía cô , còn mọi người trong tòa soạn đều nhìn cô với ánh mắt ngưỡng mộ
" Vâng ! chào mọi người ạ " cô mỉm cười chào hỏi
" Xin hỏi không biết nhân vật chính của buổi lễ đính hôn cảm thấy như thế nào sau buổi lễ" một đồng nghiệp trong tổ cô vui vẻ cầm cây bút đưa về phía cô giống như đang phỏng vấn
Nghe được câu hỏi này mọi người ai cũng mong chờ câu trả lời từ cô
" Tôi cảm thấy niềm hạnh phúc ngập tràn " cô vui vẻ đáp khiến mọi người đều ồ lên và cười
" Xin chúc mừng cô ! là người tiếp theo sắp bước vào ngưỡng cửa hôn nhân " Một cô đồng nghiệp khác cũng lên tiếng
" Cảm ơn cô " cô cười đáp
" Thôi nào ! vui như vậy là được rồi ! chúng ta mau tập trung làm việc thôi " Trưởng phòng lên tiếng
" Nhã Quỳnh ! em đi theo chị vào đây " Trưởng phòng Xuân nói và đi vào phòng làm việc
Cô nghe vậy liền đi theo sau chị ấy đi vào
" Chị có việc gì sao ạ " cô hỏi
" Chị đã lấy được số điện thoại liên lạc của vị bác sĩ Trịnh kia " vừa nói chị Xuân vừa đưa cho cô một tờ giấy có ghi dãy số điện thoại
" Em cảm ơn chị ! em sẽ lặp tức liên lạc với cô ấy để đặt lịch hẹn phỏng vấn " cô vừa trả lời vừa vội cầm lấy tờ giấy
" Nhất định em phải phỏng vấn được cô ấy ! nếu lấy được nhiều thông tin thì tỉ lệ người xem tin tức sẽ càng nhiều ! cô ấy bây giờ đối với ngành y khoa mà nói rất nổi tiếng vả lại rất được mọi người chú ý " Chị Xuân nói và đặt rất nhiều niềm tin vào cô
" Vâng em sẽ cố gắng làm việc chăm chỉ hết công suất để phỏng vấn được cô ấy " cô đáp
" Được rồi ! em mau đi làm việc đi " trưởng phòng nói
" Vâng " cô đáp và đi ra ngoài
" Bác sĩ Trịnh Hà Anh cái tên này đã từng nghe ở đâu đó rồi thì phải ! mà cũng đúng nhỉ cô ấy nổi tiếng như thế ít nhiều ai cũng biết " cô vừa nói vừa nhìn vào tờ giấy có số điện thoại
Cô quay về bàn làm việc của mình và bắt đầu đọc thêm nhiều thông tin về vị bác sĩ Trịnh này
" Bác sĩ Trịnh Hà Anh là một vị bác sĩ trẻ tuổi đã nhiều lần phẫu thuật cấy ghép tim thành công cho bệnh nhân khi ở nước ngoài , dù chỉ mới 35 tuổi nhưng cô đã có được bằng tiến sĩ được công nhận từ Trường Đại học Harvard nổi tiếng của Hoa Kỳ , cô là người đã khởi xướng quỹ từ thiện " Vì một trái tim khoẻ mạnh" giúp đỡ các bệnh nhân mắc bệnh về tim không có chi phí chữa trị được tiếp tục chữa trị " còn rất nhiều bài báo hay về cô ấy nhưng cô chỉ ấn tượng duy nhất một đoạn này
" Cô ấy đúng là một học bá tài giỏi mà " cô cảm thán và có vài phần ngưỡng mộ
Về phần anh vẫn đang ngồi suy tư trên bàn làm việc , vết thương mà lúc trước cô ấy gây ra anh đã chữa khỏi rồi nhưng vì sao khi gặp lại cô ấy anh vẫn rất đau lòng như thế
Đột nhiên mấy vị bác sĩ liền đi vào phòng làm việc còn có cả trưởng khoa
" Nào mọi người tất cả đều tập trung lại tôi có việc quan trọng cần thông báo " trưởng khoa lên tiếng
Anh cũng vội đứng dậy và đi về phía họ
" Bộ có chuyện gì quan trọng sao " một vài vị bác sĩ thì thầm với nhau
" Không để mọi người tò mò thêm nữa ! tôi trịnh trọng thông báo khoa chúng ta sẽ đón thêm một vị bác sĩ trẻ nữa ! nào cùng vỗ tay chào đón cô ấy nào " Ba cô vừa nói dứt câu thì Trịnh Hà Anh liền bước vào các vị bác sĩ đều bất ngờ đến ngơ ngẫn cả người chỉ riêng anh vẫn điềm tĩnh im lặng
" Chào mọi người tôi là Trịnh Hà Anh ! là bác sĩ mới đến của khoa tim mạch " cô ấy cười nhẹ vào cúi đầu chào hỏi
" Chào cô ! nghe mọi người bảo nhau cô rất nổi tiếng trong giới y khoa ngang ngửa cả với bác sĩ Nam của chúng tôi " một vị bác sĩ đột nhiên lên tiếng hỏi
Nghe đến ánh mắt của cô liền chuyển về anh , nhưng anh lại chỉ lạnh nhạt nhìn cô
" Không có đâu ạ ! trình độ của tôi còn kém khá xa bác sĩ Nam nữa ạ " cô ấy đáp và ngại ngùng
Các vị bác sĩ chứng kiến đều nghĩ rằng cô ấy khiêm tốn nên càng có nhiều hảo cảm với cô ấy hơn
" Nào thủ tục chào hỏi đã xong ! giờ mọi người cùng đi kiểm tra xem giường bệnh với tôi " Nghe được lời này của trưởng khoa ai cũng nhanh chóng nghiêm túc cầm theo giấy nhớ và viết để chuẩn bị theo ông đi kiểm tra giường bệnh
Trịnh Hà Anh đi đến bắt chuyện cùng anh
" Bác sĩ Nam ! mong được anh giúp đỡ nhiều hơn " cô ấy nói và chìa tay ra với anh
Các vị bác sĩ đều nhìn chầm chầm họ mà ồ lên một tiếng
Anh chỉ lạnh lùng đứng nhìn cô ấy rồi đột nhiên nói
" Các vị bác sĩ khác cũng sẽ giúp đỡ cô cho nên thay vì chỉ bắt tay với một mình tôi cô cũng nên làm thế với tất cả mọi người " nói xong anh liền đi theo trưởng khoa kiểm tra giường bệnh
Cánh tay đang đưa ra của Trịnh Hà Anh đang chơi vơi giữa không trung liền hạ xuống
" Anh đúng là đã hoàn toàn thay đổi " Trịnh Hà Anh nghĩ thế trong tim càng nhói lên nhiều hơn rồi cũng vội xoay người đi theo mọi người kiểm tra giường bệnh
Cô rất xót anh khi tối không được nghỉ ngơi nhưng đó là công việc của anh nên cô đành chấp nhận và ủng hộ anh
Tối đó cô cứ nằm trên giường và xem lại những tấm hình mà anh chụp , trái tim đập càng mạnh cô bất giác cứ ngơ ngẫn ngắm nhìn nó
Điện thoại chợt rung lên có tin nhắn tới cô mở xem thì là tin nhắn đến từ anh
" Em vẫn chưa ngủ sao "
cô vội soạn trả lời
" Em không ngủ được "
Khung chat hiện lên anh đang soạn tin
" Ngoan trễ rồi mau ngủ đi ! ngày mai anh đến đón em đi làm " anh trả lời
" Vâng ! mà anh cũng chợp mắt một chút đi nhé " cô nói
" Xem xong bệnh án anh sẽ nghỉ ngơi " anh đáp
" Vâng " cô soạn trả lời và định đi ngủ thì Facebook của anh lại đăng bài mới
" Bông hoa xinh đẹp nhất của tôi " kèm theo là những tấm ảnh lúc chiều anh chụp cô
" Ông chú này muốn làm tôi mất ngủ sao " cô ôm lấy điện thoại mà cười hạnh phúc cứ ngắm nhìn dòng chữ mà anh ghi đọc đi đọc lại
" Thật sự thích quá ! anh ấy thật sự khiến mình bất ngờ quá ! muốn có bao nhiêu lãng mạn liền có bấy nhiêu lãng mạn" cô thì thầm và dần chìm vào giấc ngủ
Sáng hôm sau như đã hẹn ấy đến đón cô đi làm , lúc anh đến cô vừa mới thức dậy vì sợ anh đợi lâu nên cô vội vàng vệ sinh cá nhân và chỉ trang điểm nhẹ kết hợp với bộ tây trang phối cùng giày cao gót rồi nhanh chóng đi xuống
Anh đang ngồi cùng ba cô trò chuyện
" Chào buổi sáng thưa ba " cô nói và nhìn sang anh tươi cười
" Hai con ăn sáng rồi hẵn đi " ba cô nói
" Dạ ! không cần đâu ạ ! tụi con phải đi bây giờ rồi ạ ! con thưa ba con đi làm " Cô nói
Anh đứng dậy lễ phép chào ba cô và cùng cô đi ra ngoài
" Em thật sự không cần ăn sáng sao " anh hỏi cô khi cả hai người đã ra đến ngoài
" Em phải đến toà soạn ngay ạ ! hôm nay em đi phỏng vấn vị bác sĩ Trịnh nên không ăn sáng ạ " cô đáp và nhanh chóng ngồi vào ghế xe
" Em cũng phải tìm cái gì đó bỏ vào bụng chứ anh nói và đưa bánh cho cô
" Dạ ! cảm ơn chú " cô đáp và nhận lấy rồi và xé ra ăn
Anh khởi động máy và nhanh chóng đưa cô đến toà soạn
" Bác sĩ Trịnh đó là ai thế " anh tò mò hỏi cô
cô vừa nuốt miếng bánh cuối cùng thì vội trả lời
" Là bác sĩ tim mạch mới từ nước ngoài trở về tên Trịnh Hà Anh em nghe trưởng phòng nói cô ấy có kĩ thuật cấy ghép tim rất tốt trong giới ai cũng mong được gặp cô ấy một lần để xin được thỉnh giáo ! nên trưởng phòng muốn em đi phỏng vấn cô ấy để tăng thêm nhiều lượt đọc tin tức" cô nói một tràng với giọng điệu vừa có phần ngưỡng mộ
" Trịnh Hà Anh " anh lẩm nhẩm và kí ức không mấy vui vẻ chợt ùa về
" Anh quen biết với cô ấy sao " cô hỏi và nhìn anh
" Cũng không quen " anh đáp và tập trung lái xe
" Anh cũng là bác sĩ tim mạch ! chắc cả hai người sẽ sớm gặp nhau thôi ! cô ấy cũng làm ở bệnh viện của anh đấy " Cô vừa nói dứt câu anh liền đột ngột phanh xe lại
" Sao em biết được chuyện này " anh quay sang hỏi cô và không giữ nổi bình tĩnh
" Anh làm sao vậy ạ ! sao lại đột nhiên dừng lại " cô vừa hoàn hồn lại vì khi nãy anh bất ngờ phanh lại nên quay sang trách anh thì thấy sắc mặt anh không được tốt cho lắm
" Chú ! chú làm sao thế ! không khoẻ sao " cô lo lắng hỏi
" Không sao ! " anh vội đáp và tiếp tục lái xe
" Trả lời anh vì sao em biết cô ấy sẽ làm việc ở bệnh viện anh " anh hỏi lại câu vừa nãy
Cô không phát giác ra anh đang không được vui nên cũng vui vẻ mà trả lời
" Là trưởng phòng bảo em tìm hiểu thêm nhiều thông tin về cô ấy nên em tìm thấy nơi cô ấy làm việc là bệnh viện của anh "
Sắc mặt anh càng trầm xuống không đáp
" Đến nơi rồi anh dừng ở đây đi " cô nói
Anh dừng xe lại cô vội tháo dây an toàn và mở cửa xe bước xuống nhưng anh vẫn còn ngồi im suy nghĩ mà chưa nhận ra
" Em đi làm đây ! tạm biệt " cô ghé đầu vào xe chào anh thì anh mới thoát khỏi suy nghĩ và cười nhẹ gật đầu với cô
Cô nhanh chóng xoay người đi vào tòa soạn, anh ngồi đó một lúc rồi cũng khởi động xe chạy đến bệnh viện
Vì nơi cô làm việc cùng đường với anh nên cũng không mất khá nhiều thời gian để đến bệnh viện , khi anh vừa chạy vào bãi để đổ xe và vừa bước xuống để đi vào bệnh viện đã bắt gặp một khuôn mặt trong hiện lên trong kí ức lúc nãy
" Hải Nam ! Đã lâu không gặp " Trịnh Hà Anh đứng trước mặt anh mỉm cười chào hỏi
Anh đứng ngây người một lúc mới phản ứng lại
" Hà Anh em về nước khi nào " anh dùng ngữ điệu lạnh nhạt hỏi cô
" Anh không vui khi em quay về sao " Trịnh Hà Anh cảm thấy trái tim cô ta chậc hẳn đi một nhịp hỏi lại anh
" Sao anh phải vui vì em quay về chứ ? " anh trả lời lạnh lùng và đi lướt qua cô ta
" 12 năm không gặp nhau anh đã thay đổi nhiều quá đó ! em sắp không nhận ra anh " cô ta nói với theo phía sau
Anh đột nhiên dừng bước và xoay lại nhìn cô ta trả lời
" Chẳng phải em vẫn nhận ra anh đó ư ! anh phải làm việc rồi ! đi trước đây " Anh nói xong liền không để cô ta trả lời đã xoay người đi vào bệnh viện chỉ để lại bóng lưng cho cô ta
" Hải Nam ! em quay về rồi sao anh lại xa cách với em thế này " Trịnh Hà Anh cứ nghĩ khi cô ta quay trở lại anh sẽ vui vẻ khi nhìn thấy cô nhưng sao anh lại đối xử lạnh nhạt với cô như thế
Hai người 12 năm trước từng là người yêu của nhau , khi ấy cả hai người đều cùng đến bệnh viện này làm thực tập sinh và đã được nhận vào làm bác sĩ chính thức của bệnh viện nhưng do một lần cô ấy đã chuẩn đón sai về bệnh tình của bệnh nhân dẫn đến bệnh nhân đó tử vong trong lúc phẫu thuật việc này đều đem lại tổn thương cho cả hai người vì cả hai đều phụ trách chữa trị cho bệnh nhân . Do cô ấy không thể nào đối diện được với việc đấy cô ấy quyết định ra nước ngoài học tập , quyết định đó cũng dẫn đến việc hai người chia tay
Trịnh Hà Anh đứng đó nhìn theo bóng lưng của anh không rời
" Em đã rất nhớ anh đấy Hải Nam ! em đã từng nghĩ đến viễn cảnh hai chúng ta gặp lại nhưng tại vì sao anh lại không còn như lúc trước nữa " cô ta nói và cũng đi theo sau anh vào bệnh viện
Cô ta đã quyết định sẽ đến bệnh viện cũ nơi cả hai từng làm để làm việc , không ngờ đến anh vẫn còn làm ở đây điều đó cũng phần nào làm cô ta cảm thấy hạnh phúc , ít nhất cả hai người vẫn còn cơ hội để nối lại tình xưa
...----------------...
Cô vừa vào đến toà soạn thì trưởng phòng đã vô cùng vui mừng mà nói
" Coi kìa ! Nhã Quỳnh của chúng ta quay lại rồi này " bà nói xong thì đi về phía cô , còn mọi người trong tòa soạn đều nhìn cô với ánh mắt ngưỡng mộ
" Vâng ! chào mọi người ạ " cô mỉm cười chào hỏi
" Xin hỏi không biết nhân vật chính của buổi lễ đính hôn cảm thấy như thế nào sau buổi lễ" một đồng nghiệp trong tổ cô vui vẻ cầm cây bút đưa về phía cô giống như đang phỏng vấn
Nghe được câu hỏi này mọi người ai cũng mong chờ câu trả lời từ cô
" Tôi cảm thấy niềm hạnh phúc ngập tràn " cô vui vẻ đáp khiến mọi người đều ồ lên và cười
" Xin chúc mừng cô ! là người tiếp theo sắp bước vào ngưỡng cửa hôn nhân " Một cô đồng nghiệp khác cũng lên tiếng
" Cảm ơn cô " cô cười đáp
" Thôi nào ! vui như vậy là được rồi ! chúng ta mau tập trung làm việc thôi " Trưởng phòng lên tiếng
" Nhã Quỳnh ! em đi theo chị vào đây " Trưởng phòng Xuân nói và đi vào phòng làm việc
Cô nghe vậy liền đi theo sau chị ấy đi vào
" Chị có việc gì sao ạ " cô hỏi
" Chị đã lấy được số điện thoại liên lạc của vị bác sĩ Trịnh kia " vừa nói chị Xuân vừa đưa cho cô một tờ giấy có ghi dãy số điện thoại
" Em cảm ơn chị ! em sẽ lặp tức liên lạc với cô ấy để đặt lịch hẹn phỏng vấn " cô vừa trả lời vừa vội cầm lấy tờ giấy
" Nhất định em phải phỏng vấn được cô ấy ! nếu lấy được nhiều thông tin thì tỉ lệ người xem tin tức sẽ càng nhiều ! cô ấy bây giờ đối với ngành y khoa mà nói rất nổi tiếng vả lại rất được mọi người chú ý " Chị Xuân nói và đặt rất nhiều niềm tin vào cô
" Vâng em sẽ cố gắng làm việc chăm chỉ hết công suất để phỏng vấn được cô ấy " cô đáp
" Được rồi ! em mau đi làm việc đi " trưởng phòng nói
" Vâng " cô đáp và đi ra ngoài
" Bác sĩ Trịnh Hà Anh cái tên này đã từng nghe ở đâu đó rồi thì phải ! mà cũng đúng nhỉ cô ấy nổi tiếng như thế ít nhiều ai cũng biết " cô vừa nói vừa nhìn vào tờ giấy có số điện thoại
Cô quay về bàn làm việc của mình và bắt đầu đọc thêm nhiều thông tin về vị bác sĩ Trịnh này
" Bác sĩ Trịnh Hà Anh là một vị bác sĩ trẻ tuổi đã nhiều lần phẫu thuật cấy ghép tim thành công cho bệnh nhân khi ở nước ngoài , dù chỉ mới 35 tuổi nhưng cô đã có được bằng tiến sĩ được công nhận từ Trường Đại học Harvard nổi tiếng của Hoa Kỳ , cô là người đã khởi xướng quỹ từ thiện " Vì một trái tim khoẻ mạnh" giúp đỡ các bệnh nhân mắc bệnh về tim không có chi phí chữa trị được tiếp tục chữa trị " còn rất nhiều bài báo hay về cô ấy nhưng cô chỉ ấn tượng duy nhất một đoạn này
" Cô ấy đúng là một học bá tài giỏi mà " cô cảm thán và có vài phần ngưỡng mộ
Về phần anh vẫn đang ngồi suy tư trên bàn làm việc , vết thương mà lúc trước cô ấy gây ra anh đã chữa khỏi rồi nhưng vì sao khi gặp lại cô ấy anh vẫn rất đau lòng như thế
Đột nhiên mấy vị bác sĩ liền đi vào phòng làm việc còn có cả trưởng khoa
" Nào mọi người tất cả đều tập trung lại tôi có việc quan trọng cần thông báo " trưởng khoa lên tiếng
Anh cũng vội đứng dậy và đi về phía họ
" Bộ có chuyện gì quan trọng sao " một vài vị bác sĩ thì thầm với nhau
" Không để mọi người tò mò thêm nữa ! tôi trịnh trọng thông báo khoa chúng ta sẽ đón thêm một vị bác sĩ trẻ nữa ! nào cùng vỗ tay chào đón cô ấy nào " Ba cô vừa nói dứt câu thì Trịnh Hà Anh liền bước vào các vị bác sĩ đều bất ngờ đến ngơ ngẫn cả người chỉ riêng anh vẫn điềm tĩnh im lặng
" Chào mọi người tôi là Trịnh Hà Anh ! là bác sĩ mới đến của khoa tim mạch " cô ấy cười nhẹ vào cúi đầu chào hỏi
" Chào cô ! nghe mọi người bảo nhau cô rất nổi tiếng trong giới y khoa ngang ngửa cả với bác sĩ Nam của chúng tôi " một vị bác sĩ đột nhiên lên tiếng hỏi
Nghe đến ánh mắt của cô liền chuyển về anh , nhưng anh lại chỉ lạnh nhạt nhìn cô
" Không có đâu ạ ! trình độ của tôi còn kém khá xa bác sĩ Nam nữa ạ " cô ấy đáp và ngại ngùng
Các vị bác sĩ chứng kiến đều nghĩ rằng cô ấy khiêm tốn nên càng có nhiều hảo cảm với cô ấy hơn
" Nào thủ tục chào hỏi đã xong ! giờ mọi người cùng đi kiểm tra xem giường bệnh với tôi " Nghe được lời này của trưởng khoa ai cũng nhanh chóng nghiêm túc cầm theo giấy nhớ và viết để chuẩn bị theo ông đi kiểm tra giường bệnh
Trịnh Hà Anh đi đến bắt chuyện cùng anh
" Bác sĩ Nam ! mong được anh giúp đỡ nhiều hơn " cô ấy nói và chìa tay ra với anh
Các vị bác sĩ đều nhìn chầm chầm họ mà ồ lên một tiếng
Anh chỉ lạnh lùng đứng nhìn cô ấy rồi đột nhiên nói
" Các vị bác sĩ khác cũng sẽ giúp đỡ cô cho nên thay vì chỉ bắt tay với một mình tôi cô cũng nên làm thế với tất cả mọi người " nói xong anh liền đi theo trưởng khoa kiểm tra giường bệnh
Cánh tay đang đưa ra của Trịnh Hà Anh đang chơi vơi giữa không trung liền hạ xuống
" Anh đúng là đã hoàn toàn thay đổi " Trịnh Hà Anh nghĩ thế trong tim càng nhói lên nhiều hơn rồi cũng vội xoay người đi theo mọi người kiểm tra giường bệnh
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất