Tình Yêu Là Vị Đắng Chocolate Là Vị Ngọt

Chương 3: Tiếp Tục Rung Động

Trước Sau
Cô đi như người mất hồn trở về căn nhà của mình, một căn nhà dù không rộng nhưng nó là nơi duy nhất mà cô có thể tự mình thuê được, là nơi duy nhất cô có thể trở về sau một ngày mệt nhọc đối chọi với công việc.

Từ khi còn nhỏ ba đã muốn cô theo nghề y nhưng lúc đó cô đã ngang bướng không đồng ý, nhưng sau này lại vì say ánh mắt của anh mà thay đổi quyết định đến cuối cùng thì cũng có làm được gì đâu chứ, lại trở về với con số không, một con số của chuỗi thất bại.

Cô nhớ lại những chuyện cũ có những kí ức vừa vui vừa buồn đang đan xen trong tấm trí cô, cô lại đột nhiên muốn trở về làm một đứa trẻ được cha mẹ bao bọc mà không phải chịu một chút áp lực nào từ cuộc sống này, nhưng làm sao có thể trở về được nữa con người ai cũng phải trưởng thành và tự chịu trách nhiệm cho cuộc sống của mình.

Khi đã chìm vào vô vàng suy nghĩ cô cuối cùng cũng đã có thể ngủ, từ lúc trở thành phóng viên cô đã không thể nào ăn đúng giờ, ngủ đúng giấc được

Sáng hôm sau, cô thức dậy sau khi vệ sinh cá nhân và ăn sáng xong, cô đã đến thẳng ngay bệnh viện để lấy lại máy ảnh vì nó là tất cả gia tài của cô, là cọng rơm cứu mạng đấy, ông chú đó không thể lấy được

Hôm nay cô không có cải trang nên dễ dàng đi vào nhưng ngay khi vừa đến khoa của anh thì thấy đang có rất nhiều bệnh nhân xếp hàng để đến lượt khám bệnh

" Quả nhiên dù ở đâu làm gì mọi người cũng đều chăm chỉ và nổ lực như nhau " cô thì thầm lúc ánh mắt cô quét phải người mặc áo blouse trắng đang ngồi khám bệnh cho bệnh nhân thì trái tim bất giác lại đập rộn lên

" Chú ấy vẫn nhiệt huyết như thế ! luôn đặt cả cái tâm của mình vào công việc! lúc này quả thật rất đẹp trai " cô thì thầm và cười ngây ngốc , đột nhiên như nhận ra có cái gì đó không đúng, thế mà tiếng cười của cô đã làm mọi người chú ý rồi

" Nhã Quỳnh ơi sao ngươi có thể bị vẻ ngoài của chú ấy hút hồn đến không còn ý tứ gì thế này " cô nói thầm và dùng tay tự cóc vào đầu mình một cái

Vừa hay anh lại đang nhìn thấy cô lại làm những hành động kì lại khiến anh rất buồn cười nhưng anh phải kìm chế

" Xong rồi ! xong rồi ! mình lại tiếp tục rung động với chú ấy nữa sao ! không được rồi phải kiềm lại không mình sẽ ngất tại đây mất " Cô nói và đưa tay vuốt vuốt ngực

" Nào ! phải tập trung chuyện chính là đến lấy lại máy ảnh mà nhỉ" cô nói và chấn chỉnh tinh thần đợi đến lượt mình

Cô cuối cùng cũng đợi được đến số của mình nhưng lại đến giờ ăn trưa mất rồi thế là các y bác sĩ đã tan làm để đi ăn trưa cả, cô cố đuổi theo anh nhưng không kịp



Chân anh quá dài còn chân cô có hạn không thể đuổi kịp anh được, cô bất lực chỉ đành đứng tựa đầu vào tường chỉ thiếu bước đập đầu vào tường thôi

Bỗng phía sao lại truyền đến giọng nói quen thuộc

" Cô đứng như vậy là muốn đập đầu vô tường ư !"

" Đúng là giọng của chú ấy rồi " Cô kích động vội xoay lại nhìn thì đứng trước mặt cô quả thật là gương mặt mà ngày nào cô cũng mong ước được gặp

" Bác sĩ !" cô gọi

" Cô đến lấy máy ảnh sao ! đi theo tôi " anh đáp và xoay người đi về phía phòng làm việc của mình

" Sao chú ấy nhận ra mình nhỉ ! quả nhiên chú ấy càng già thì càng tinh mắt ! mình chưa giới thiệu gì cả mà đã biết mình đến lấy máy ảnh rồi sao ! " cô vừa đi theo anh vừa cảm thán

Đến phòng làm việc của anh, anh đã đặt sẵn máy ảnh trên bàn cho cô rồi

" Máy ảnh của mình ! ôi bảo bối yêu dấu " cô nhìn thấy máy ảnh thì không khỏi vui mừng chạy đến ôm vào lòng

Anh thấy cô chỉ quan tâm máy ảnh mà không để ý đến mình thì giả bộ ho khan một tiếng, nghe tiếng ho của anh làm cô thôi vui mừng và lễ phép cúi người cảm ơn anh

" Cảm ơn bác sĩ đã trả lại máy ảnh " cô nói và cười với anh

Cô bắt đầu kiểm tra nhưng lại đột nhiên không thấy dữ liệu ảnh đâu nữa hết, tất cả đều trống trơn

" Sao tôi không thấy dữ liệu ảnh của tôi đâu cả " cô vội hỏi anh



" Tôi đã xoá chúng đi rồi ! cô lại có sở thích đi chụp lén người khác ư " anh thản nhiên đáp cứ như việc xoá ảnh của cô chỉ là bình thường

" Bác sĩ sao anh có thể làm vậy được ! không có ảnh sao tôi viết bài được chứ ! anh hại tôi rồi đấy " cô cảm thấy lửa giận của mình sắp bọc phát rồi

" Sao có thể là hại được ! tôi thấy cô làm chuyện xấu nên giúp cô xoá sạch chứng cứ đi mà nhỉ ! sao mà tôi làm việc tốt lại thành hại cô rồi " anh lại dùng giọng lạnh nhạt đáp không thêm nhìn cô ! mà chỉ lo nhìn bệnh án

" Đây mà là việc tốt ! rõ ràng là anh cố ý ! sao anh lại không có đạo lý thế chứ " cô tức giận chất vấn anh

" Đạo lý ! " anh thốt ra hai từ này và cười khẩy rồi ngước mắt lên nhìn tôi

" Anh có ý gì ? " cô hỏi anh với đôi mắt chớp chớp không hiểu

" Cô mà xứng nhắc hai chữ đạo lý với tôi ư ! " anh đáp và tiếp tục điệu bộ cười nhạt

" Sao tôi lại không xứng nhắc đến chứ " cô hỏi và nhìn vào mắt anh

Cô đã không tìm thấy hình ảnh của một người ôn nhu hiền lành từ anh nữa rồi

" Chẳng phải hôm qua cô cũng đã giả trang thành y tá để được vào săn tin ư ! vừa vi phạm đạo đức nghề nghiệp lại còn vừa xâm phạm quyền riêng tư bất hợp pháp thế mà còn thốt được hai chữ đạo lý sao " Anh đáp bằng giọng lạnh lùng

" Đây mà là người mình thích chừng ấy năm ư ! không thể tin được ! giờ chú ta đã biết miệng lưỡi sắt nhọn từ khi nào vậy " cô nghĩ thầm và không tài nào tin vào tai mình được rằng những lời đó lại phát ra từ miệng anh

" Sao anh có thể vô lí như thế ! tôi là phóng viên và việc của tôi là đi săn tin tức mà ! sao lại phạm pháp chứ " cô cũng đáp lại bằng giọng đanh thép

" Cô không thấy đây là bệnh viện sao ! chỉ vì nghề nghiệp của một mình cô mà ảnh hưởng đến không gian nghỉ ngơi của rất nhiều bệnh nhân đó ! sao đã lớn như vậy rồi mà cô vẫn không biết suy nghĩ thế " anh chăm chọc nói và lại tiếp tục nhìn cô cười nhạt

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau