Chương 164
Chu Từ Thâm thậm chí không nhìn cô, chỉ lạnh lùng cười khẩy:
“Hôm qua còn nói tôi giả tạo, độc đoán, bắt nạt kẻ yếu, hôm nay lại nói tôi rộng lượng?”
“Thì tôi hôm qua đâu có nói người đó là anh, nếu anh muốn nghĩ vậy thì.................”
“Đủ rồi.”
Chu Từ Thâm không kiên nhẫn cắt ngang cô:
“Rốt cuộc là có chuyện gì?”
Nguyễn Tinh Vãn nâng cái bình giữ nhiệt lên, lấy lòng nói:
“Tôi nghe nói từ tối qua đến giờ anh chưa ăn gì, nên đặc biệt mang đến cho anh.”
Chu Từ Thâm khoanh tay, dựa vào cửa, không lạnh không nhạt nhìn cô, không có ý để cô đi vào.
Nguyễn Tinh Vãn bị ánh mắt sắc bén của anh làm cho chột dạ, không tự nhiên mà chuyển tầm nhìn qua chỗ khác:
“Chu tổng đừng hiểu lầm, tôi đến để cảm ơn anh vì chuyện của em trai tôi.”
Thấy Chu Từ Thâm im lặng, cô tiếp tục:
“Tôi nghe em trai nói, em ấy đã quay lại trường học, tất cả đều là nhờ anh.”
“Nếu đã biết rồi, vậy em nghĩ chỉ một bát canh cá này là có thể trở món nợ ân tình này sao?”
Nguyễn Tinh Vãn:
“.....................................”
Anh có uống hay không, lôi mấy chuyện không đâu ra làm gì!
Nguyễn Tinh Vãn thu lại canh:
“Cứ như này đi, Chu tổng nói không sai, quả thực thành ý đã không đủ, vậy để tôi suy nghĩ thêm xem có cách nào cảm ơn anh tốt hơn không. Còn bây giờ tôi đi trước nhé, không làm phiền Chu tổng nghỉ ngơi nữa.”
“...................”
“Đứng lại.”
Nguyễn Tinh Vãn quay đầu lại, giữ nụ cười:
“Chu tổng còn chuyện gì sao?”
Chu Từ Thâm nghiêng đầu nhìn vào qua phòng, rồi quay lưng đi vào.
Nguyễn Tinh Vãn bĩu môi, theo sau anh.
Vào phòng, cô rót canh cá từ bình giữ nhiệt ra bát, đưa cho Chu Từ Thâm:
“Chu tổng, anh thử xem.” Chu Từ Thâm một tay cầm lấy, dùng thìa uống một ngụm.
Nguyễn Tinh Vãn mắt mở to:
“Thế nào? có ngon không?”
“Đâu phải lần đầu em nấu, có gì khác ư.”
“Đương.................. đương nhiên là có rồi, biết đâu tay nghề của tôi đã tăng lên thì sao.”
Chu Từ Thâm nhìn cô:
“Không tăng.”
“..........................”
Biết ngay tên đàn ông này chẳng nói được lời nào tử tế.
Nguyễn Tinh Vãn không cam lòng, cô tiếp tục nói: “Anh thử kỹ xem, trong này có cho rau má, canh nấu ra đặc và ngon hơn, có phải rất ngon không?”
Chu Từ Thâm không vui cau mày:
“Rốt cuộc em muốn nói gì?”
“Thôi, không có gì, anh uống đi, uống xong tôi còn lấy lại bình giữ nhiệt.”
Chu Từ Thâm không uống nữa, chỉ đặt bát xuống, nhẹ nhàng bâng quơ nói một câu:
“Nguyễn Tinh Vãn,đừng làm những việc vô nghĩa nữa.”
Nguyễn Tinh Vãn khựng lại, nhất thời không biết nói gì.
Chu Từ Thâm giọng không có cảm xúc:
“Cầm đồ của em, đi đi.”
“Chu tổng, tôi biết có một vài lời, tôi không có tư cách nói, nhưng........... nhưng nếu ngộ nhỡ giữa hai người có hiểu lầm thì sao?”
“Nguyễn Tinh Vãn, trước khi khuyên người khác, em có thể tự xem lại việc bản thân mình trước không?”
“Tôi........................”
Chu Từ Thâm lạnh lùng:
“Nếu em nghĩ rằng mọi chuyện có thể giải thích bằng hai chữ hiểu lầm, đều có thể tha thứ, thì tôi bây giờ, ngay lập tức gọi người đưa Nguyễn Quân đến trước mặt em “
Nguyễn Tinh Vãn:
“.........................”
Thôi bỏ đi, chuyện này vốn dĩ không liên quan đến cô, cô chỉ cảm thấy thời gian qua đã được dì Hứa chăm sóc rất nhiều, nên mới nghĩ đến thử chút xem sao.
“Hôm qua còn nói tôi giả tạo, độc đoán, bắt nạt kẻ yếu, hôm nay lại nói tôi rộng lượng?”
“Thì tôi hôm qua đâu có nói người đó là anh, nếu anh muốn nghĩ vậy thì.................”
“Đủ rồi.”
Chu Từ Thâm không kiên nhẫn cắt ngang cô:
“Rốt cuộc là có chuyện gì?”
Nguyễn Tinh Vãn nâng cái bình giữ nhiệt lên, lấy lòng nói:
“Tôi nghe nói từ tối qua đến giờ anh chưa ăn gì, nên đặc biệt mang đến cho anh.”
Chu Từ Thâm khoanh tay, dựa vào cửa, không lạnh không nhạt nhìn cô, không có ý để cô đi vào.
Nguyễn Tinh Vãn bị ánh mắt sắc bén của anh làm cho chột dạ, không tự nhiên mà chuyển tầm nhìn qua chỗ khác:
“Chu tổng đừng hiểu lầm, tôi đến để cảm ơn anh vì chuyện của em trai tôi.”
Thấy Chu Từ Thâm im lặng, cô tiếp tục:
“Tôi nghe em trai nói, em ấy đã quay lại trường học, tất cả đều là nhờ anh.”
“Nếu đã biết rồi, vậy em nghĩ chỉ một bát canh cá này là có thể trở món nợ ân tình này sao?”
Nguyễn Tinh Vãn:
“.....................................”
Anh có uống hay không, lôi mấy chuyện không đâu ra làm gì!
Nguyễn Tinh Vãn thu lại canh:
“Cứ như này đi, Chu tổng nói không sai, quả thực thành ý đã không đủ, vậy để tôi suy nghĩ thêm xem có cách nào cảm ơn anh tốt hơn không. Còn bây giờ tôi đi trước nhé, không làm phiền Chu tổng nghỉ ngơi nữa.”
“...................”
“Đứng lại.”
Nguyễn Tinh Vãn quay đầu lại, giữ nụ cười:
“Chu tổng còn chuyện gì sao?”
Chu Từ Thâm nghiêng đầu nhìn vào qua phòng, rồi quay lưng đi vào.
Nguyễn Tinh Vãn bĩu môi, theo sau anh.
Vào phòng, cô rót canh cá từ bình giữ nhiệt ra bát, đưa cho Chu Từ Thâm:
“Chu tổng, anh thử xem.” Chu Từ Thâm một tay cầm lấy, dùng thìa uống một ngụm.
Nguyễn Tinh Vãn mắt mở to:
“Thế nào? có ngon không?”
“Đâu phải lần đầu em nấu, có gì khác ư.”
“Đương.................. đương nhiên là có rồi, biết đâu tay nghề của tôi đã tăng lên thì sao.”
Chu Từ Thâm nhìn cô:
“Không tăng.”
“..........................”
Biết ngay tên đàn ông này chẳng nói được lời nào tử tế.
Nguyễn Tinh Vãn không cam lòng, cô tiếp tục nói: “Anh thử kỹ xem, trong này có cho rau má, canh nấu ra đặc và ngon hơn, có phải rất ngon không?”
Chu Từ Thâm không vui cau mày:
“Rốt cuộc em muốn nói gì?”
“Thôi, không có gì, anh uống đi, uống xong tôi còn lấy lại bình giữ nhiệt.”
Chu Từ Thâm không uống nữa, chỉ đặt bát xuống, nhẹ nhàng bâng quơ nói một câu:
“Nguyễn Tinh Vãn,đừng làm những việc vô nghĩa nữa.”
Nguyễn Tinh Vãn khựng lại, nhất thời không biết nói gì.
Chu Từ Thâm giọng không có cảm xúc:
“Cầm đồ của em, đi đi.”
“Chu tổng, tôi biết có một vài lời, tôi không có tư cách nói, nhưng........... nhưng nếu ngộ nhỡ giữa hai người có hiểu lầm thì sao?”
“Nguyễn Tinh Vãn, trước khi khuyên người khác, em có thể tự xem lại việc bản thân mình trước không?”
“Tôi........................”
Chu Từ Thâm lạnh lùng:
“Nếu em nghĩ rằng mọi chuyện có thể giải thích bằng hai chữ hiểu lầm, đều có thể tha thứ, thì tôi bây giờ, ngay lập tức gọi người đưa Nguyễn Quân đến trước mặt em “
Nguyễn Tinh Vãn:
“.........................”
Thôi bỏ đi, chuyện này vốn dĩ không liên quan đến cô, cô chỉ cảm thấy thời gian qua đã được dì Hứa chăm sóc rất nhiều, nên mới nghĩ đến thử chút xem sao.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất