Chương 208
Tập đoàn Chu thị.
Lâm Nam báo cáo công việc xong, nói: “Chu tổng, nếu không còn gì thì tôi đi trước đây.”
“Đợi đã.” Chu Từ Thâm gọi anh ta lại, tạm dừng mấy giây rồi ngẩng đầu lên, bình thản nói: “Nguyễn Tinh Vãn dọn qua chưa?”
“Vẫn chưa....................”
Chu Từ Thâm đặt bút máy xuống, không vui nói: “Cô ấy còn làm gì.”
Lâm Nam nói: “Bà chủ sáng nay tới nhà tù Nam Thành, nhận tro cốt của ba cô ấy, buổi chiều đi nghĩa trang, lúc này.......hẳn là đang trên đường trở về.”
Nghe vậy, Chu Từ Thâm chỉ khẽ xuy một cái, không nói gì khác, chỉ nói: “Ra ngoài đi.”
Nguyễn Tinh Vãn, người phụ nữ không có lương tâm kia, thế mà lại lãng phí tình cảm ở chỗ không đáng một xu nào.
Lúc này, điện thoại của Chu Từ Thâm vang lên, là Giang Yến gọi tới.
Điện thoại vừa kết nối, Giang Yến liền nói: “Nghe nói cậu về Nam Thành rồi à?”
“Ừ.”
“Không nghĩ tới hạng mục này thế mà lại khó giải quyết như vậy, cậu đích thân ra tay mà còn mất nhiều thời gian như thế.”
“.....................” Chu Từ Thâm lạnh giọng nói: “Cậu nhàn rỗi không có việc gì à?”
Giang Yến cười ha ha hai tiếng: “Đâu có đâu có, tôi đây không phải là đang quan tâm cậu sao, tôi có thể hỏi cậu rốt cuộc là đang nghĩ gì không, dưới tình huống nội bộ Chu thị đang chiến đấu hừng hừng như lửa, cậu lại rút chân ra đi khởi công cái hạng mục đường An Kiều chẳng quan trọng gì kia. Khoảng thời gian này, lão gia tử nhà cậu nhất định là vui đến nở hoa rồi đi.”
“Không để ông ấy nghĩ rằng mình có cơ hội, thu tay lại rồi, vậy thì còn ý nghĩa gì nữa.”
Chu Từ Thâm lạnh nhạt nói: “Còn có, đường An Kiều rốt cuộc có phải hạng mục quan trọng của Chu thị hay không, ai có thể nói được chứ.”
“Được được được, cậu nói là được, sao nào, tối nay tới đây uống rượu không?”
Chu Từ Thâm quét mắt nhìn đống tài liệu chồng chất trước mặt, môi mỏng hơi nhếch: “Không rảnh.”
Giang Yến: “.......................” Vịt chết còn mạnh miệng.
Sau khi cúp điện thoại, Chu Từ Thâm xem điện thoại một lúc, ấn số của Nguyễn Tinh Vãn.
Bên kia, Nguyễn Tinh Vãn vừa tới nhà, m.ô.n.g còn chưa đặt xuống sô pha, liền thấy điện thoại vang lên. Cô chậm rãi kết nối: “Chu tổng, có chuyện gì sao?”
Chu Từ Thâm lạnh lùng nói: “Nguyễn Tinh Vãn, em hẳn là biết bây giờ nhà họ Chu đang nhìn tôi rất chặt.”
“Đại khái.............biết một chút.”
Mấy tờ báo kinh tế tài chính của Hứa Nguyệt kia cô cũng từng xem qua, có lẽ là bây giờ Chu Từ Thâm càng ngày càng khó khống chế, Chu lão gia ý đồ muốn chia quyền rất rõ ràng, không thèm che dấu chút nào.
Không thì sẽ không ghép Quý Hoài Kiến và Chu An An vào một chỗ.
“Vậy em còn đang lề mề cái gì?”
Nguyễn Tinh Vãn: “.....................”
Chu Từ Thâm lại nói: “Tôi từng nói, nếu em ở bên ngoài bị phát hiện, cầu xin tôi cũng vô dụng.”
“Cảm ơn Chu tổng đã nhắc nhở, bây giờ tôi sẽ thu dọn đồ đạc.”
“Thu dọn xong thì ở yên đó đợi, tôi bảo Lâm Nam qua đón em.”
“Biết rồi.”
Cúp điện thoại xong, Nguyễn Tinh Vãn lại cầm hành lý của hôm qua ra, nhét đồ rửa mặt vào trong.
Không đến nửa tiếng, Nguyễn Tinh Vãn đã nhận được điện thoại của Lâm Nam.
Trước khi rời đi, cô nhìn túi giấy đặt ở trước cửa, bên trong là ảnh chụp và đồng hồ tìm thấy ở chỗ Nguyễn Quân.
Nguyễn Tinh Vãn ngừng rất lâu, vẫn là mang túi giấy đi.
Lâm Nam báo cáo công việc xong, nói: “Chu tổng, nếu không còn gì thì tôi đi trước đây.”
“Đợi đã.” Chu Từ Thâm gọi anh ta lại, tạm dừng mấy giây rồi ngẩng đầu lên, bình thản nói: “Nguyễn Tinh Vãn dọn qua chưa?”
“Vẫn chưa....................”
Chu Từ Thâm đặt bút máy xuống, không vui nói: “Cô ấy còn làm gì.”
Lâm Nam nói: “Bà chủ sáng nay tới nhà tù Nam Thành, nhận tro cốt của ba cô ấy, buổi chiều đi nghĩa trang, lúc này.......hẳn là đang trên đường trở về.”
Nghe vậy, Chu Từ Thâm chỉ khẽ xuy một cái, không nói gì khác, chỉ nói: “Ra ngoài đi.”
Nguyễn Tinh Vãn, người phụ nữ không có lương tâm kia, thế mà lại lãng phí tình cảm ở chỗ không đáng một xu nào.
Lúc này, điện thoại của Chu Từ Thâm vang lên, là Giang Yến gọi tới.
Điện thoại vừa kết nối, Giang Yến liền nói: “Nghe nói cậu về Nam Thành rồi à?”
“Ừ.”
“Không nghĩ tới hạng mục này thế mà lại khó giải quyết như vậy, cậu đích thân ra tay mà còn mất nhiều thời gian như thế.”
“.....................” Chu Từ Thâm lạnh giọng nói: “Cậu nhàn rỗi không có việc gì à?”
Giang Yến cười ha ha hai tiếng: “Đâu có đâu có, tôi đây không phải là đang quan tâm cậu sao, tôi có thể hỏi cậu rốt cuộc là đang nghĩ gì không, dưới tình huống nội bộ Chu thị đang chiến đấu hừng hừng như lửa, cậu lại rút chân ra đi khởi công cái hạng mục đường An Kiều chẳng quan trọng gì kia. Khoảng thời gian này, lão gia tử nhà cậu nhất định là vui đến nở hoa rồi đi.”
“Không để ông ấy nghĩ rằng mình có cơ hội, thu tay lại rồi, vậy thì còn ý nghĩa gì nữa.”
Chu Từ Thâm lạnh nhạt nói: “Còn có, đường An Kiều rốt cuộc có phải hạng mục quan trọng của Chu thị hay không, ai có thể nói được chứ.”
“Được được được, cậu nói là được, sao nào, tối nay tới đây uống rượu không?”
Chu Từ Thâm quét mắt nhìn đống tài liệu chồng chất trước mặt, môi mỏng hơi nhếch: “Không rảnh.”
Giang Yến: “.......................” Vịt chết còn mạnh miệng.
Sau khi cúp điện thoại, Chu Từ Thâm xem điện thoại một lúc, ấn số của Nguyễn Tinh Vãn.
Bên kia, Nguyễn Tinh Vãn vừa tới nhà, m.ô.n.g còn chưa đặt xuống sô pha, liền thấy điện thoại vang lên. Cô chậm rãi kết nối: “Chu tổng, có chuyện gì sao?”
Chu Từ Thâm lạnh lùng nói: “Nguyễn Tinh Vãn, em hẳn là biết bây giờ nhà họ Chu đang nhìn tôi rất chặt.”
“Đại khái.............biết một chút.”
Mấy tờ báo kinh tế tài chính của Hứa Nguyệt kia cô cũng từng xem qua, có lẽ là bây giờ Chu Từ Thâm càng ngày càng khó khống chế, Chu lão gia ý đồ muốn chia quyền rất rõ ràng, không thèm che dấu chút nào.
Không thì sẽ không ghép Quý Hoài Kiến và Chu An An vào một chỗ.
“Vậy em còn đang lề mề cái gì?”
Nguyễn Tinh Vãn: “.....................”
Chu Từ Thâm lại nói: “Tôi từng nói, nếu em ở bên ngoài bị phát hiện, cầu xin tôi cũng vô dụng.”
“Cảm ơn Chu tổng đã nhắc nhở, bây giờ tôi sẽ thu dọn đồ đạc.”
“Thu dọn xong thì ở yên đó đợi, tôi bảo Lâm Nam qua đón em.”
“Biết rồi.”
Cúp điện thoại xong, Nguyễn Tinh Vãn lại cầm hành lý của hôm qua ra, nhét đồ rửa mặt vào trong.
Không đến nửa tiếng, Nguyễn Tinh Vãn đã nhận được điện thoại của Lâm Nam.
Trước khi rời đi, cô nhìn túi giấy đặt ở trước cửa, bên trong là ảnh chụp và đồng hồ tìm thấy ở chỗ Nguyễn Quân.
Nguyễn Tinh Vãn ngừng rất lâu, vẫn là mang túi giấy đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất