Chương 215
Mặc dù bây giờ đã thanh toán xong nợ nần với Chu Từ Thâm, nhưng cô vẫn phải nuôi con, cho nên dù Bùi Sam Sam không thay cô đồng ý, cô cũng sẽ không từ chối.
Đây là công việc, cô không cần phải vì lo lắng cho Ôn Thiển mà từ chối.
Bùi Sam Sam thở phào nhẹ nhõm:
“Vậy thì tốt, cậu vừa nãy có thấy không, mặt Ôn Thiển trắng bệch, chắc bây giờ trong văn phòng tức đến nôn m.á.u rồi, nghĩ thôi cũng đã thấy sướng.”
Nguyễn Tinh Vãn nói:
“Cậu làm việc trước đi, mình về nhà đây. Cô ấy bảo mình tùy ý phát sáng tạo, giờ mình chẳng có dữ liệu gì cả.”
Thiết kế kiểu này, nói là không giới hạn nhưng thực ra lại khó nhất, nhưng may là có chủ đề cưới hỏi để tìm ý tưởng.
“Được được, khi nào cậu hoàn thành xong đơn này, chúng ta lại hẹn nhau.”
Cúp máy, Nguyễn Tinh Vãn ngẩng đầu lên thấy tài xế đang đứng không xa vẫy tay gọi cô, nói:
“Phu nhân, tôi ở đây.”
Nguyễn Tinh Vãn đi tới, nhịn không được nhỏ giọng nói:
“Sau này... đừng gọi tôi là phu nhân nữa, tôi và Chu Từ Thâm đã ly hôn lâu rồi.”
“Được rồi, phu... phu... phu...”
Ngoài phu nhân ra, anh ta cũng không biết gọi cô là gì, lắp bắp nửa ngày vẫn không nói ra được.
Nguyễn Tinh Vãn thở dài không tiếng động:
“Đi thôi.”
Nghĩ cho cùng, mâu thuẫn giữa cô và Chu Từ Thâm thì có liên quan gì đến bọn họ đâu.
Sau khi về nhà, Nguyễn Tinh Vãn liền tự nhốt mình trong phòng, bắt đầu vẽ bản thiết kế.
Trong lúc đó người giúp việc gọi cô ăn cơm, Nguyễn Tinh Vãn đáp:
“À................ tôi không đói, cảm ơn.”
Cô không đói thật, buổi chiều vừa tìm cảm hứng vừa ăn rất nhiều thứ.
..........................
Chu Từ Thâm về đến nhà thì đã là mười giờ tối.
Người giúp việc ra đón:
“Tiên sinh, anh có muốn ăn chút gì không.”
Chu Từ Thâm nới lỏng cà vạt, nhàn nhạt nói:
“Cô đi hỏi cô ấy muốn ăn gì, nửa đêm cô ấy sẽ lại dậy tìm đồ ăn.”
Người giúp việc nói:
“Phu nhân vẫn chưa ăn tối, nói là không đói.”
Chu Từ Thâm ngẩng đầu nhìn lên lầu hai, đôi mày đẹp hơi nhíu lại.
Trong phòng ngủ.
Nguyễn Tinh Vãn vừa phác thảo xong hình dáng của chiếc vòng cổ, thì nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa không kiên nhẫn.
Cô tưởng là người giúp việc đến gọi cô ăn cơm, liền nói:
“Dì Trương, dì không cần quan tâm tôi, lát nữa nếu đói tôi sẽ tự xuống lấy......................”
Nguyễn Tinh Vãn còn chưa nói hết câu, cửa đã bị ai đó mở ra.
Chu Từ Thâm lạnh giọng nói:
“Em không biết phải ăn uống đúng giờ sao?”
“......”
Một người ăn trưa lúc một giờ sáng có tư cách gì nói cô?
Nguyễn Tinh Vãn nghiêm túc nói:
“Tôi đang làm việc, không màng ăn uống.”
Chu Từ Thâm liếc nhìn túi đồ ăn bên cạnh cô:
“Cũng chẳng thấy em ăn ít đâu.”
“Chẳng phải vì ăn nhiều quá nên giờ mới không ăn được bữa tối sao.”
Chu Từ Thâm dường như không muốn cãi vã với cô:
“Xuống lầu trong năm phút.”
Người đàn ông này chỉ biết ra lệnh.
Nguyễn Tinh Vãn đặt bút xuống, lề mề ra khỏi phòng.
Dì Trương thấy họ xuống, liền bưng món ăn đã hâm nóng lên:
“Phu nhân, tiên sinh nói dạo này cô thích uống canh cá, tôi lần đầu thêm rau thơm vào, cô thử xem.”
Chu Từ Thâm mặt không biểu cảm:
“Tôi chưa từng nói vậy.”
Dì Trương vỗ trán:
“Đúng đúng, không phải tiên sinh nói, là tôi.................... tự đoán.”
Nguyễn Tinh Vãn uống một ngụm, mỉm cười với bà:
“Ngon lắm, cảm ơn dì Trương.”
Đây là công việc, cô không cần phải vì lo lắng cho Ôn Thiển mà từ chối.
Bùi Sam Sam thở phào nhẹ nhõm:
“Vậy thì tốt, cậu vừa nãy có thấy không, mặt Ôn Thiển trắng bệch, chắc bây giờ trong văn phòng tức đến nôn m.á.u rồi, nghĩ thôi cũng đã thấy sướng.”
Nguyễn Tinh Vãn nói:
“Cậu làm việc trước đi, mình về nhà đây. Cô ấy bảo mình tùy ý phát sáng tạo, giờ mình chẳng có dữ liệu gì cả.”
Thiết kế kiểu này, nói là không giới hạn nhưng thực ra lại khó nhất, nhưng may là có chủ đề cưới hỏi để tìm ý tưởng.
“Được được, khi nào cậu hoàn thành xong đơn này, chúng ta lại hẹn nhau.”
Cúp máy, Nguyễn Tinh Vãn ngẩng đầu lên thấy tài xế đang đứng không xa vẫy tay gọi cô, nói:
“Phu nhân, tôi ở đây.”
Nguyễn Tinh Vãn đi tới, nhịn không được nhỏ giọng nói:
“Sau này... đừng gọi tôi là phu nhân nữa, tôi và Chu Từ Thâm đã ly hôn lâu rồi.”
“Được rồi, phu... phu... phu...”
Ngoài phu nhân ra, anh ta cũng không biết gọi cô là gì, lắp bắp nửa ngày vẫn không nói ra được.
Nguyễn Tinh Vãn thở dài không tiếng động:
“Đi thôi.”
Nghĩ cho cùng, mâu thuẫn giữa cô và Chu Từ Thâm thì có liên quan gì đến bọn họ đâu.
Sau khi về nhà, Nguyễn Tinh Vãn liền tự nhốt mình trong phòng, bắt đầu vẽ bản thiết kế.
Trong lúc đó người giúp việc gọi cô ăn cơm, Nguyễn Tinh Vãn đáp:
“À................ tôi không đói, cảm ơn.”
Cô không đói thật, buổi chiều vừa tìm cảm hứng vừa ăn rất nhiều thứ.
..........................
Chu Từ Thâm về đến nhà thì đã là mười giờ tối.
Người giúp việc ra đón:
“Tiên sinh, anh có muốn ăn chút gì không.”
Chu Từ Thâm nới lỏng cà vạt, nhàn nhạt nói:
“Cô đi hỏi cô ấy muốn ăn gì, nửa đêm cô ấy sẽ lại dậy tìm đồ ăn.”
Người giúp việc nói:
“Phu nhân vẫn chưa ăn tối, nói là không đói.”
Chu Từ Thâm ngẩng đầu nhìn lên lầu hai, đôi mày đẹp hơi nhíu lại.
Trong phòng ngủ.
Nguyễn Tinh Vãn vừa phác thảo xong hình dáng của chiếc vòng cổ, thì nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa không kiên nhẫn.
Cô tưởng là người giúp việc đến gọi cô ăn cơm, liền nói:
“Dì Trương, dì không cần quan tâm tôi, lát nữa nếu đói tôi sẽ tự xuống lấy......................”
Nguyễn Tinh Vãn còn chưa nói hết câu, cửa đã bị ai đó mở ra.
Chu Từ Thâm lạnh giọng nói:
“Em không biết phải ăn uống đúng giờ sao?”
“......”
Một người ăn trưa lúc một giờ sáng có tư cách gì nói cô?
Nguyễn Tinh Vãn nghiêm túc nói:
“Tôi đang làm việc, không màng ăn uống.”
Chu Từ Thâm liếc nhìn túi đồ ăn bên cạnh cô:
“Cũng chẳng thấy em ăn ít đâu.”
“Chẳng phải vì ăn nhiều quá nên giờ mới không ăn được bữa tối sao.”
Chu Từ Thâm dường như không muốn cãi vã với cô:
“Xuống lầu trong năm phút.”
Người đàn ông này chỉ biết ra lệnh.
Nguyễn Tinh Vãn đặt bút xuống, lề mề ra khỏi phòng.
Dì Trương thấy họ xuống, liền bưng món ăn đã hâm nóng lên:
“Phu nhân, tiên sinh nói dạo này cô thích uống canh cá, tôi lần đầu thêm rau thơm vào, cô thử xem.”
Chu Từ Thâm mặt không biểu cảm:
“Tôi chưa từng nói vậy.”
Dì Trương vỗ trán:
“Đúng đúng, không phải tiên sinh nói, là tôi.................... tự đoán.”
Nguyễn Tinh Vãn uống một ngụm, mỉm cười với bà:
“Ngon lắm, cảm ơn dì Trương.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất